Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, rắn nhỏ bị ánh mặt trời làm cho phải nheo mắt lại. Nó nghe thấy tiếng nói trong trẻo của Trang Sinh Hiểu Mộng thì tỉnh lại.
"Mày đã ăn bữa sáng rồi, tí nữa chúng ta có việc bận."
"Xì!" Đùa à, ai chơi với cô ấy mà "chúng ta"?
Mãng xà nghĩ thầm nó cũng sẽ không để nhân loại ra điều kiện với nó. Bữa sáng chó má gì cơ, dù nó c.h.ế.t đói cũng không thèm ăn một miếng.
Trang Sinh Hiểu Mộng tự nhiên, xách rắn nhỏ lên bàn ăn. Bữa sáng cô nấu cho rắn nhỏ là thịt băm.
Thịt được băm nhuyễn, thêm mì vào. Ăn canh thịt băm nấu chín, cực kỳ thơm ngon.
"Ăn đi, sao ngươi không ăn?" Trang Sinh Hiểu Mộng nếm thử một miếng: "Mùi vị không có vấn đề gì."
Hương vị càng không phải vấn đề, việc nó không từ chối được, mới là vấn đề lớn nhất.
"Lão đại." Trang Sinh Hiểu Mộng liếc mắt nhìn rắn nhỏ: "Không phải ngươi định chạy chứ?”
“Tê tê!!" Muốn chạy cái gì cơ, nói như kiểu nó sợ cô vậy.
Ăn thì ăn, ai sợ ai? Có lợi ích không chiếm thì phí.
Ăn sáng xong, Trang Sinh Hiểu Mộng nói kế hoạch hôm nay của mình cho mãng xà.
"... Chính là như vậy, nhớ rõ chưa." Trang Sinh Hiểu Mộng dạy rắn nhỏ nhận biết những khoáng vật và thực vật mà cô cần.
"Tê!" Đương nhiên đều nhớ rõ rồi, trí nhớ hiện tại của nó rất tốt.
Trang Sinh Hiểu Mộng: "Vậy nhớ tìm đủ."
Rắn nhỏ: "...?"
"Sau khi làm xong chuyện ta sẽ giúp ngươi hóa thành người." Trang Sinh Hiểu Mộng sờ nhẹ lên chiếc sừng nhọn trên đầu nó.
Xà yêu không hiểu lắm về khái niệm "hóa hình" này.
"Có thể biến thành dáng vẻ như ta vậy." Trang Sinh Hiểu Mộng vung tay thành quyền: "Trở nên mạnh mẽ hơn."
"Trở nên mạnh mẽ hơn sao?" Nó có động lực rồi, tuy không thể trở nên cường đại như cô nhưng vẫn có thể mạnh mẽ hơn bây giờ.
Vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, xà yêu gọi tới rất nhiều bầy rắn để hỗ trợ, hiệu suất cực kỳ cao.
Trang Sinh Hiểu Mộng vô cực hài lòng, quả thực là vượt quá chỉ tiêu. Tài nguyên đã thu gom xong, cô dự tính sẽ rời khỏi tinh cầu này sớm.
DTV
Thúc giục vô số rắn đến giúp đỡ, xà yêu cũng rất mệt.
"Tê tê...” Nên thực hiện lời hứa rồi chứ?
Nó thấy Trang Sinh Hiểu Mộng cầm nguyên liệu vào nhà, đóng cửa lại.
"Xong rồi, bị lừa rồi."
"Rầm." Cửa lại mở ra.
Trang Sinh Hiểu Mộng kiềm chế tâm tình kích động: "Lão Đại, ta muốn bế quan vài ngày, đồ ăn để ở phòng bên cạnh, trong khoảng thời gian này ngươi cố gắng chăm sóc lão Nhị một chút, đợi ta ra ngoài sẽ đưa em đi hưởng thụ mỹ thực nhân gian chân chính."
Không đợi xà yêu phản ứng, cửa lại đóng lại.
"Lão Nhị là ai?" Xà yêu thông minh hơn mấy đám đồng loại rất nhiều, liền phát hiện có điều không ổn. Nó được gọi lão đại, quả trứng kia gọi lão nhị.
Nó cũng không phải kẻ ngốc, vì sao phải tiếp tục làm nô lệ cho cô? Thời gian lãng phí trên người con người này đã đủ rồi, nhân cơ hội này phải lập tức rời đi mới đúng.
Nhưng cô nói có chừa đồ ăn lại, trước tiên cứ ăn sạch đồ ăn đã rồi chuồn cũng không muộn.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ hiện tại Trang Sinh Hiểu Mộng rất hưng phấn, chuẩn xác mà nói cô để lộ ra cảm xúc vui vẻ, phần lớn thời gian còn lại cô rất lạnh nhạt.
Khán giả rất ít khi thấy vẻ hưng phấn của cô.
"Sao đại thần lại cao hứng như vậy?"
"Không phải rất rõ ràng sao? Nhất định là do khối kẹo dẻo hoàng thất kia đã giải trừ quan hệ với đại thần sao?”
“Có lẽ đại thần đã mở bình luận, nên biết chuyện rồi."
"Ta cũng thấy vui vẻ thay đại thần."
"Không có hoàng thất quấy nhiễu, rốt cục đại thần có thể an tâm truyền hình trực tiếp."
Thật tình bọn họ không biết Trang Sinh Hiểu Mộng vui vẻ là do cô sắp được rời khỏi tinh cầu nguyên thuỷ này.
Trong túi càn khôn của Trang Sinh Hiểu Mộng chứa rất nhiều thứ. Sau này đến xã hội Tinh tế không cần lo chẳng có tiền xài rồi.