"Ngươi đã tới chậm." Linh hồn của Trang Sinh Hiên Kỳ quái gở nói: "Hay là do, đây chính là hình ảnh ngươi muốn thấy?"
Không thấy Trang Sinh Hiểu Mộng phản ứng lại, Trang Sinh Hiên Kỳ đã bị rút linh hồn ra khỏi cơ thể lại giễu cợt tiếp: "Ha, bây giờ ngươi đuổi tới cũng chẳng làm nên trò trống gì. Một đám người phàm bình thường mà thôi, đã c.h.ế.t trong miệng quái thú đột biến từ lâu rồi."
Từ Đế Đô tới hành tinh ML6, nếu đi bằng phi hành khí dân dụng thì mất khoảng từ một tới ba ngày. Mà Trang Sinh Hiểu Mộng lại không có nhiều kiên nhẫn để chờ như thế. Tuy nhiên dù cô có dụng thuật súc địa thành thốn để chạy nhanh tới đó thì hành tinh kia cũng đã bị quái thú đột biến chiếm đóng rồi.
"Thế nào, có thích món quà này không?"
"Được rồi, câm miệng đi." Cuối cùng Trang Sinh Hiểu Mộng cũng lên tiếng ngắt lời.
Vẻ mặt cô giữ vững sự bình tĩnh, trong ngữ điệu không lộ ra cảm xúc gì khiến Trang Sinh Hiên Kỳ cảm thấy bất lực. Ông ta tức giận, thở hổn hển nói: "Giờ ngươi tới còn có ích gì nữa, chỉ giỏi làm bộ làm tịch."
"Bọn họ sẽ không chết." Trang Sinh Hiểu Mộng mặc kệ cho linh hồn của ông ta giẫm chân trên lòng bàn tay, lời nói vừa bình tĩnh vừa khẳng định.
Trang Sinh Hiên Kỳ nói: "Cô dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?"
"Dựa vào việc họ là người ta che chở." Vừa dứt lời, Trang Sinh Hiểu Mộng đã hạ xuống tầng sương mù dày đặc.
Tình huống này nơi còn tệ hại hơn so với tin tức, đập vào mắt cô là đàn quái thú đột biến đông đúc chen lấn xô đẩy làm người ta nổi da gà, chúng đều mang trên mình khí thế cuồng bạo ưa g.i.ế.c chóc. Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xuất hiện, đám quái vật đột biến đã ào ào đánh úp về phía cô.
Trang Sinh Hiểu Mộng đã rất quen thuộc với động tác g.i.ế.c quái thú đột biến. Có thể nói đây là một trận đơn phương g.i.ế.c chóc, suy cho cùng đám quái thú đột biến hung tàn này phần lớn có ti vi chưa tới Trúc Cơ, chỉ là đám dã thú chưa khai trí mà thôi.
Thân thể vẫn đang chấp hành hai mệnh lệnh là "Giết sạch quái thú đột biến" và "Tìm kiếm tung tích của đoàn làm phim", còn suy nghĩ lại bay đi thật xa.
Không rõ vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng lại nhớ tới từng cảnh tượng lúc vừa tới, sau đó lại không kìm được so sánh với cảnh hỗn loạn lúc này.
Căn nhà gỗ cô dựng lên cùng Sở Tầm, giờ đây đã bị quái thú đột biến dẫm đạp hủy hoại. Cái giếng sâu đầy rẫy đám quái thú thủy sinh kinh tởm, biến thành tổ của quái vật...
Cảm giác khi tận mắt chứng kiến mọi chuyện phát sinh này là gì?
Không nỡ và tiếc nuối sao?
Tuy rằng những thứ bị quái thú đột biến phá hủy này không phải thứ quan trọng không thể thay thế trong lòng cô.
"Vẻ mặt này của ngươi là gì? Ngươi mà cũng tức cảnh sinh tình ư?" Giọng nói mờ ảo của linh hồn Trang Sinh Hiên Kỳ đột nhiên vang lên bên tai cô.
Trang Sinh Hiểu Mộng hoàn hồn, bấy giờ mới hoảng hốt đáp: "Có lẽ vậy."
"... Ngươi cũng thẳng thắn thật." Trang Sinh Hiên Kỳ bất lực.
Để tìm một nhóm người bình thường trong đàn quái thú đột biến đông đảo không phải chuyện đơn giản.
Vấn đề lớn nhất không phải có thể tìm được họ hay không, mà là không rõ họ có còn sống không. Trang Sinh Hiên Kỳ chỉ còn lại linh hồn nhưng không hề có ý định yên tĩnh: "Dù bọn họ còn sống thì sao chứ, không lẽ ngươi định dẫn theo một đám phiền phức ra khỏi nơi này?"
Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Còn nói ầm ĩ nữa thì ta cho yêu thú ăn thịt ngươi."
Trang Sinh Hiên Kỳ tức thì ngậm miệng, châm biếm là vậy, nhưng với sự hiểu biết của ông ta về Trang Sinh Hiểu Mộng trong khoảng thời gian ngắn này, ông ta tin chắc cô nói là làm được.