Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại hội trường, Phó Thánh kéo tay Anh Hiền trước, nói: “Đi thôi.”

Anh Hiền đánh giá vẻ mặt anh: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

Phó Thành dửng dưng đáp: “Không có gì.”

Anh không nói, Anh Hiền cũng không hỏi thêm, hai người cùng nhau trở về chung cư của Phó Thành.

Vẫn còn sớm, Phó Thành nói muốn đọc lại sách, Anh Hiền nói được, cô thay đồ mặc ở nhà, ngồi trên sô pha xử lý tài liệu. Cô thường ở qua đêm, vì vậy trong chung cư có đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay giặt, không khác gì căn hộ của cô.

Anh Hiền nhìn Phó Thành mấy lần, thấy anh đọc sách hết sức tập trung, cuối cùng cô cũng xác định rằng anh có vấn đề.

Bình thường ngay khi ánh mắt cô nhìn về phía anh, anh sẽ quay đầu lại, hôm nay cô nhìn anh chằm chằm mười mấy giây mà anh không có phản ứng gì.

Con người này, thật sự không giỏi nói dối.

Đặt máy tính xuống, Anh Hiền đi đến phía sau Phó Thành, ôm lấy cổ anh hỏi: “Không vui à?”

“Không.”

Trả lời quá nhanh, giấu đầu hở đuôi.

“Nhìn em này.” Anh Hiền ngồi thẳng lên đùi anh, nhìn anh hỏi, “Anh ta đã nói gì với anh?”

Phó Thành ôm eo cô, vẫn nói: “Không có gì.”

Nếu không làm đề tự luận, thì làm đề trắc nghiệm, Anh Hiền hỏi: “Nói những lời khó nghe à?”

“Không.”

“Nhắc lại chuyện cũ à?”

“Không.”

“Nói xấu em à?”

“Không.” Phó Thành bất lực nhìn cô, “Anh Hiền, thật sự không có gì cả.”

Anh Hiền hỏi: “Vậy tại sao anh không vui?”

Phó Thành còn định phủ nhận, nhưng bắt gặp con ngươi đen nhánh của cô, anh không nói được gì.

Anh nhìn cô một lúc, yết hầu hơi run lên, cuối cùng nói: “Anh Hiền, lương của bộ đội không cao mấy.” Giọng của anh nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Anh Hiền nghe ra sự thất vọng trong lời nói.

Thì ra là vì cái này.

“Em biết.” Anh Hiền suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Nhưng Phó Thành à, có ít người nhiều tiền hơn em lắm.”

Phó Thành bị lời nói khoác mà không biết ngượng này của cô làm cho ngây ngốc, anh sững sờ hai giây rồi cụp mắt cười.

Bảo anh sao không yêu cho được.

Anh Hiền nói nhỏ: “Phó Thành, Thẩm Đông Dương không hiểu.”

Phó Thành hiểu được ý cô, đáp lại cô một tiếng.

Không khí yên tĩnh, một hồi lâu hai người không lên tiếng. Anh Hiền lắng nghe nhịp tim anh, chủ động phá vỡ sự im lặng: “Phó Thành, cuối tuần này anh có muốn về thăm gia đình em không?”

Cô định đợi đến ngày kết hôn sẽ gặp để tránh thêm phiền phức, nhưng giờ nghĩ lại có vẻ không cần thiết. Thời gian gần đây cô không còn giấu diếm, thoải mái hẹn hò với Phó Thành, người trong nhà chắc cũng nghe ngóng được một chút. Tốt hơn hết là để Phó Thành xuất hiện với tư cách là bạn trai trước, cho dù Trần Phong có ý kiến cũng sẽ không phản ứng thái quá, dù sao cũng chỉ là bạn trai thôi. Tiến từng bước một, nói không chừng sẽ có kết quả tốt hơn.

Anh Hiền cảm nhận được cơ ngực của Phó Thành siết lại, giọng điệu trầm thấp vang trên đỉnh đầu: “Có sớm quá không?” Anh còn chưa tốt nghiệp, dù biết tốt nghiệp cũng không thay đổi được gì, nhưng anh vẫn hy vọng có thể xuất hiện trước mặt người nhà cô với một hình tượng tốt hơn.

Anh Hiền hỏi: “Anh không muốn đi à?”

Phó Thành vội vàng nói: “Không phải.”

“Vậy thì không sớm.”

*

Tưởng Chấn và Hứa Tiếu sang Pháp, Đỗ Duyệt không yên lòng, sợ Tưởng Chấn bị “yêu tinh” câu hồn, bà ta chạy qua chạy lại hai nơi, một nửa thời gian ở nhà mẹ đẻ, một nửa thời gian ở Pháp.

Tòa nhà to như thế, chỉ có hai người Anh Thuận và Anh Tề vẫn ở đó.

Tưởng Chấn đi vắng, buổi ăn chung của gia đình vào mỗi tối thứ Sáu đương nhiên bị bỏ, nên Anh Hiền đã gọi điện báo trước cho quản gia, nói rằng cuối tuần cô sẽ dẫn một người bạn về nhà. Quản gia hiểu rõ, nhận nhiệm vụ liên lạc với những người khác.

Chiều tối thứ Bảy, người nhà đã lâu không gặp lần lượt trở về. Vợ của Tưởng Anh Kiến là Đổng Thuyên cũng đến, Tưởng Chấn về hưu, lại không ở trong nước, Đổng Thuyên không cần phải giả vờ như người vô hình. Nhìn dáng vẻ rạng rỡ của chị ta, Anh Hiền nghĩ, có lẽ người vui nhất khi Tưởng Chấn về hưu chính là Đổng Thuyên.

Trần Phong không phản ứng gì nhiều với sự xuất hiện của Phó Thành, có vẻ hơi lạnh nhạt, nói khách sáo mấy câu thì mời anh ngồi.

Ánh mắt hứng thú của Tưởng Anh Kiến đảo qua lại giữa Anh Hiền và Phó Thành, quan hệ của anh ta với Anh Hiền khá gượng gạo, không tiện hỏi nhiều. Nói chung là trước đó anh đã nói cho Đổng Thuyên, Đổng Thuyên vốn nhiệt tình, hỏi chuyện rất có chừng mực, ngậm miệng không đề cập tới hiện tại, chỉ hỏi những chuyện đã qua của Phó Thành lúc ở trong quân đội.

Trong số đó, chỉ có vẻ mặt Anh Tề là kinh ngạc, nhìn ngang dọc như cầu cứu, thấy những người khác đều bình tĩnh thì mím môi nuốt xuống sự kích động của mình.

Anh Hiền đoán không sai, ngoài Anh Tề vô dụng, những người khác trong nhà họ Trưởng đều đã nghe qua về Phó Thành.

Sau khi ăn xong, Tưởng Anh Kiến lén tìm Anh Hiền, nói: “Em gái, Anh Tư vẫn luôn muốn chính miệng nói xin lỗi với em, hay là mùa xuân năm nay bảo em ấy về ăn Tết đi?”

Anh Hiền nói: “Anh cả, bố phái chị hai đi giám sát nhà xưởng, anh vẫn nên hỏi ý bố trước đã.”

Trên mặt Tưởng Anh Kiến lộ ra vẻ lúng túng, chính vì biết Tưởng Chấn sẽ không đồng ý, nên anh ta mới chạy tới hỏi Anh Hiền, nghĩ rằng khi yêu đương có thể cô sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.

Nếu không phải Tưởng Anh Tư ra mặt cầu xin anh ta mấy lần, Tưởng Anh Kiến cũng không muốn mở miệng, thử hỏi ai có thể dễ dàng tha thứ cho người từng muốn mạng sống của mình?

Do dự nửa phút, Tưởng Anh Kiến thấy không nên nói nữa, quay đầu đi tìm Đổng Thuyên.

Đối với “yêu cầu quá đáng” của anh ta, Anh Hiền chưa đến mức chán ghét, anh ta có thể cầu xin đã nói lên là người có tình, có tình còn dễ đối phó hơn vô tình.

Liếc mắt thấy Anh Thận đang nói gì đó với Phó Thành, lông mày Anh Hiền nhíu lại, cô bước chân định đi đến nhưng lại bị Trần Phong gọi lại.

“Anh Hiền.”

Anh Hiền thở dài, rút chân lại.

Trần Phong bày ra vẻ mặt trịnh trọng, lo lắng nói: “Anh Hiền, con đưa người ta về nhà thế này là có ý gì? Con phải suy nghĩ rõ ràng, cậu ta không có một chút ích lợi nào cho tương lai của con.”

Anh Hiền chăm chú nhìn bà ấy, yên lặng vài giây rồi nói: “Mẹ, như mẹ đã nói thì đây chính là tương lai của con.”

Thấy Trần Phong cau mày, cô cười nhẹ: “Năm ấy mẹ bỏ lại con với Anh Tề đi Singapore mười mấy năm không về, con không nói gì cả, bởi vì đó là quyền tự do của mẹ. Trước khi làm mẹ của con và Anh Tề, mẹ là Trần Phong.”

Anh Hiền rất ít khi nói đến chuyện đã qua, vì vậy Trần Phong không ngờ cô có thể nói ra như vậy, khuôn mặt hơi bồn chồn: “Anh Hiền, có phải con đang trách mẹ không…”

“Không.” Anh Hiền bình tĩnh khẽ lắc đầu, “Con chỉ cho rằng, mỗi người nên chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.”

Cô càng bình tĩnh thì càng thể hiện ra sự lạnh lùng vô tình.

Anh Hiền nói: “Nếu đã là con lựa chọn, con sẵn sàng gánh chịu hậu quả.” Nói xong, cô nhìn Trần Phong, dừng lại một chút rồi bước đi.

Trần Phong hiểu, cái dừng lại thoáng qua kia là cảm xúc tôn trọng đối với người mẹ này.

Trong giây lát, Trần Phong đã nghĩ đến việc dùng số cổ phần trong tay để ép Anh Hiền “nghe lời”, dù bà ấy đã rời Singapore, nhưng trong tay vẫn giữ một ít cổ phần của công ty. Tuy nhiên, giờ đây Anh Hiền không còn là cô bé cần dựa dẫm vào bà ấy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK