Anh Hiền thức dậy muộn, đẩy cửa ra thì thấy Từ Hạ Hạ đang đứng cạnh Phó Thành, cái trán gần như chống lên cánh tay anh.
Nhìn thấy cô, Từ Hạ Hạ có tật giật mình mà lui về sau nửa bước, lớn tiếng nói: “Chị Tiểu Hiền, em có đề Toán không biết làm, gọi anh Phó Thành xem giúp em.”
Dứt lời, cô bé lại ảo não: Việc gì phải giải thích với cô nhỉ, cô chỉ là cố chủ(*) của anh thôi mà.
(*) Cố chủ: Người bỏ tiền ra thuê người khác làm việc cho mình.
Anh Hiền thân thiện cười cười.
Phó Thành không hiểu tâm tư của cô gái nhỏ, thấy cô đi ra liền bước tới xem xét cẳng chân của cô.
“Cảm giác thế nào rồi? Có đau lắm không?”
“Vẫn ổn, có thể chịu được.”
Động tác của Phó Thành càng nhẹ nhàng hơn, “Thuốc trong hộp cấp cứu đã dùng hết rồi, bây giờ tôi đi ra ngoài mua, cơm nước xong sẽ đổi thuốc cho cô.”
Anh Hiền nói: “Được.”
Hình ảnh này làm cho Hạ Hạ rất không thoải mái, không phải là hoàn toàn ghen ghét, mà một phần là do cô bé uất nghẹn thay cho Phó Thành.
Trong cảm nhận của cô bé thì Phó Thành rất hoàn mỹ, là mẫu người đầu đội trời chân đạp đất. Người như vậy sao có thể ngồi xổm trước mặt phụ nữ mà che chở chăm sóc cho cô ta được.
Anh Hiền thoáng thấy biểu cảm ‘không đáng cho anh’ của Hạ Hạ, rũ mắt hỏi: “Giảng xong đề rồi sao?”
Phó Thành đứng dậy: “Ừ, Hạ Hạ, còn vấn đề gì nữa không?”
“Còn, còn vài đề nữa em không biết làm.”
Phó Thành nói: “Anh đi mua thuốc đã, nếu không thì em hỏi Anh Hiền đi, thành tích của cô ấy rất tốt.”
Cô gái nhỏ cơ bản không che giấu nổi vẻ thất vọng, nhưng lời là tự mình nói, cô bé đành phải xuôi theo: “Dạ, được, chị Tiểu Hiền, chờ em một lát, em đi lấy cuốn vở sửa bài tập.”
Chờ cô bé biến mất ở sau cửa, Anh Hiền mới nhướng mày hỏi: “Sao anh lại biết thành tích của tôi tốt? Anh từng điều tra tôi rồi sao?”
Phó Thành liếc mắt nhìn cô một cái, không hé răng.
Đúng là có điều tra qua.
Trước lần đầu tiên đến Tưởng thị gặp cô, anh đã sưu tập tư liệu về cô và Tưởng thị. Tư liệu công khai của cô rất ít, nhưng nổi bật nhất trong đó chính là cô sinh viên tốt nghiệp Đại học Harvard.
Một hành động rất bình thường, biết người biết ta mà thôi.
Chỉ là bây giờ đối mặt với đôi mắt nghiền ngẫm của cô, anh lại không quá dám thừa nhận.
Anh không nói, Anh Hiền cũng không dây dưa. Vừa lúc Hạ Hạ cầm vở đi ra, Anh Hiền lại chăm chú giải đề.
Từ Hạ Hạ đúng thật là vì Phó Thành nên mới lấy đề tuyển sinh ra, không ngờ Anh Hiền giảng rất hay, cô bé càng nghe càng nghiêm túc, biến thành nghiêm túc nhờ vả, hỏi đề này rồi lại thêm đề kia.
“Cảm ơn chị, chị Tiểu Hiền, không ngờ chị lại học giỏi Toán như vậy.” Nói xong thì phát hiện mình lỡ lời, vội vàng giải thích: “Chị Tiểu Hiền, em, em, em không có ý đó, em….”
Anh Hiền mỉm cười: “Chị biết.”
Từ Hạ Hạ nhìn cô, ánh mắt dần lập lòe, khuôn mặt non nớt nghẹn đến mức đỏ bừng. Lông mi rung rinh vài cái, cuối cùng hạ quyết tâm, rụt rè nói: “Chị Tiểu Hiền, em và anh Phó Thành đã quen biết từ nhiều năm trước, lúc anh ấy lần đầu tiên tới nhà em, em còn mới lên cấp hai.”
Anh Hiền lẳng lặng chờ đợi phần tiếp theo.
Từ Hạ Hạ nặn ra một nụ cười, giống như không quan tâm mà bật cười ha hả: “Ha ha, thật ra anh ấy là mối tình đầu của em đấy, nhưng mà anh ấy không biết.”
Giọng nói lơ lửng, vừa nghe đã lập tức biết tâm tư.
Đối với tâm tư nhỏ của Từ Hạ Hạ, Anh Hiền cũng không chán ghét, bởi vì quá dễ hiểu.
Đã từng thấy qua nhiều ác quỷ ăn thịt người không nhả xương rồi, nên ngẫu nhiên thấy một con mèo nhỏ giơ móng vuốt ra, cô vẫn cảm thấy có chút đáng yêu.
Cô dựa theo kỳ vọng của cô bé mà hỏi: “Vì cái gì không nói?”
“Em muốn chờ đến khi thi đậu đại học rồi mới nói cho anh ấy biết.” Từ Hạ Hạ thấp thỏm nhìn cô, vừa nói ánh mắt vừa bồi hồi dừng lại trên mặt cô, ý đồ tìm kiếm chút dấu vết nào đó.
Từ Hạ Hạ ngơ ngẩn, lại nhìn cô thêm vài giây, ý cười dần dần xán lạn, dùng sức gật đầu thật mạnh: “Vâng, cảm ơn chị, chị Tiểu Hiền.”
Cô bé nghĩ rất đơn giản, nếu Anh Hiền không hề tỏ vẻ gì thì có nghĩa là cô không có quan hệ gì với anh Phó Thành. Nếu đã thích một người thì tất nhiên không có ai vui vẻ khi thấy người khác cũng có ý đồ với người mình thích, đây không phải chuyện đương nhiên sao?
Bỏ qua hiềm nghi về tình địch, ở trong mắt cô bé, Anh Hiền lập tức biến thành thần tượng hoàn mỹ – xinh đẹp lại học hành giỏi giang. Hạ Hạ dỡ bỏ tuyến phòng ngự trong lòng, tò mò hỏi: “Chị Tiểu Hiền, vậy chị có người mà chị thích không?”
Anh Hiền cười nhạt một tiếng: “Không có.”
Hạ Hạ có chút suy tư, cười trộm nói: “Nhất định là chị yêu cầu quá cao, nhưng mà như thế cũng đúng. Vậy, chắc hẳn là có rất nhiều người thích chị đúng không?”
Anh Hiền: “Cũng không có.”
Hạ Hạ ngạc nhiên: “Sao có thể? Chị xinh đẹp như vậy, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, người theo đuổi chị không xếp hàng từ đây đến nước Pháp mới là lạ đấy.”
Anh Hiền cười cho qua chuyện.
Đúng là có rất nhiều người theo đuổi con thứ ba của nhà họ Tưởng, nhưng mà người theo đuổi Anh Hiền thì thật không có.
Phó Thành lấy lý do chân của Anh Hiền tạm thời không tiện hoạt động, ở lại nhà họ Từ hai ngày.
Lý do nghe đã thấy gượng ép, nhưng một già một trẻ cũng không hỏi nhiều.
Bởi vì Từ Thụy thường xuyên chấp hành nhiệm vụ đặc thù, già trẻ ở nhà họ Từ đã sớm quen tình huống mà anh không thể nói ra, thấy nhiều nên cũng quen.
Buổi đêm của hai ngày này, Phó Thành đều ngủ cùng Anh Hiền, chờ khi cô ngủ rồi thì lại trở về phòng của mình.
Bọn họ ôm, hôn môi, không làm gì khác, chỉ là hôn môi.
Anh Hiền thích bị anh ngậm lấy đầu lưỡi mút vào, dùng lực mạnh mẽ, khiến cô có cảm giác chân thật. Cô cũng thích anh thở hổn hển rồi đột nhiên dừng lại, tiếng nuốt của yết hầu trầm đục, phía dưới cứng đến đau người nhưng môi lại mềm nhẹ, cọ xát nghiền ép.
Trong khi đang ngọt ngào đường mật thì cô đột nhiên nghĩ đến Hạ Hạ.
Rồi một ngày, người đàn ông đang hôn môi cô sẽ đè cô gái nhỏ ngượng ngùng kia ở dưới người, hôn môi cô bé đó cả đêm sao?
Ý nghĩ bất chợt khiến Anh Hiền phiền lòng, cô ôm chặt Phó Thành, khiến cho nụ hôn này càng thêm sâu. Chân vừa muốn động thì bị anh siết chặt.
“Cẩn thận miệng vết thương.”
Giọng anh khàn khàn, Anh Hiền nghe mà lỗ tai phát ngứa.
“Vậy anh đỡ giúp tôi đi.” Cô liếm yết hầu của anh, khi nói chuyện, đầu lưỡi khuấy nước miếng, phát ra tiếng nước mỏng manh.
Vết thương của anh ở trên lưng, cô thì bị thương ở cẳng chân, hai người chỉ có thể ngồi đối diện nhau. Du͙ƈ vọиɠ không thể nào phát tiết, Phó Thành ngậm lấy môi cô liều mạng liếʍ ʍúŧ, một bàn tay gắt gao siết chặt cái chân bị thương kia của cô, kiên quyết không cho cô lộn xộn.
Anh Hiền kéo một tay khác của anh chui vào trong qυầи ɭóŧ của mình, ngửa đầu liếm lỗ tai anh, liếm cho anh ướt giống như chính mình vậy.