Tối thứ Sáu, nhà họ Tưởng làm cơm như thường lệ.
Tâm trạng của Tưởng Chấn nhìn qua không tệ, trên mặt còn mang theo ý cười, ăn cơm được một nửa còn có tâm trạng dùng đũa trêu đùa nhóc Anh Độc. Đỗ Duyệt vui mừng đến không giấu nổi.
Mẹ quý nhờ con, nghe qua thì có vẻ hơi lỗi thời, nhưng thật ra cũng không phải không thể.
Biết rõ Tưởng Chấn không thích vợ mình, mấy năm nay Tưởng Anh Kiến dứt khoát không đưa cô ấy về nhà cùng. Nói không hối hận là giả, vì một người phụ nữ mà sự nghiệp bị hủy hoại, không được cái gì mà còn mất đi. Anh ta cũng không phải vì yêu vợ quá nhiều, năm đó gây ầm ĩ thành như vậy là do tâm lý phản nghịch.
Anh ta là con trai trưởng, từ nhỏ đến lớn đều ưu tú, tất cả mọi người xung quanh, kể cả Tưởng Chấn, cũng ngầm chấp nhận anh ta sẽ là người thừa kế của Tưởng thị.
Đã quen thuận buồm xuôi gió, đắc ý mà quên đi tất cả, đã quên mất bố anh ta đâu phải chỉ có mình anh ta là con, ông ta cũng không phải là không có người thay thế.
Chẳng qua là Tưởng Anh Kiến thật sự không nghĩ đến, cuối cùng người cưỡi lên đầu anh ta sẽ là Tưởng Anh Hiền, người em gái nhỏ hơn anh ta mười mấy tuổi.
Tưởng Chấn hỏi thăm chuyện học tập và công việc của mấy người còn lại. Anh Tề nhân cơ hội nói muốn cùng mấy bạn học đầu tư mở một công ty điện ảnh truyền hình, vừa nói vừa nhìn Anh Hiền với vẻ mặt mong đợi. Anh Hiền chăm chú nhìn đĩa rau, giả vờ không nghe thấy gì.
Tưởng Chấn cũng chỉ ‘ừ’ một tiếng, không nói thêm gì.
Mặc dù tất cả đều có tâm tư, nhưng biểu hiện cũng coi như vui vẻ hòa thuận, trước sau như một. Cho đến lúc kết thúc, bỗng nhiên Tưởng Chấn thở dài một hơi, “Con còn nhớ giám đốc Lý của tập đoàn Trường Phong không? Năm ngoái ông ấy bị xuất huyết não, công ty rơi vào tay hai đứa con trai, ai ngờ ông ấy vừa qua đời, hai đứa bọn nó đã ở trên linh đường gây náo loạn. Người ta nói việc xấu trong nhà không để lộ ra bên ngoài, hai đứa bọn nó thì hay rồi, gây ầm ĩ từ trên linh đường đến tòa án. Tháng trước vất vả lắm mới yên tĩnh lại được, đứa bé hơn lại không phục, bán hết cổ phần của công ty ở trong tay đi, đưa vợ con ra nước ngoài chạy trốn, nói là mắt không thấy tâm không phiền. Mấy cổ đông nhỏ khác cũng bán theo cùng một lúc, một công ty đang tốt lành, bây giờ lại trở thành đống lộn xộn bừa bãi.”
Tưởng Chấn cảm thán, “Lão Lý cả đời vất vả, tranh giành tích lũy được chút sự nghiệp này, kết quả lại bị hai đứa con trai ruột chắp tay dâng cho người ta.”
Bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên nặng nề, mấy người con để bát đũa xuống, trong lòng thay đổi không ngừng.
Ai không biết sẽ nghĩ Tưởng Chấn đang nói chuyện nhà người khác, nhưng thật ra là đang ám chỉ nhà mình.
Con cái của ông ta còn nhiều hơn so với chủ tịch Lý, ngoài ra còn không phải sinh ra từ trong bụng cùng một mẹ, gây náo loạn chắc chắn còn khó nhìn hơn.
Quả nhiên, Tưởng Chấn cảm thán một lúc xong, lại giống như vô tình nói: “Bố cũng đã suy nghĩ, sau này đến lúc bố không còn nữa, có phải Tưởng thị của bố cũng trở thành miếng thịt béo trong miệng người khác hay không.”
Lông mày của Đỗ Duyệt nhíu lại, vẻ mặt đau khổ nói trước: “Anh Tưởng, anh nói gì vậy, anh mới bao nhiêu tuổi chứ, anh còn phải nhìn Anh Độc của chúng ta lớn lên nữa đấy.”
Lời này lại có rất nhiều ý.
Không chỉ là nhìn Anh Độc lớn lên, nếu như Tưởng Chấn mất trước khi cậu bé trưởng thành, Đỗ Duyệt và con trai cũng không kiếm được chút lợi ích gì. Những người đang ngồi ở đây đều là hồ ly tinh, chỉ là vấn đề lớn bé mà thôi. Lời nói này của cô ta cực kỳ có thâm ý, bất kể là ai cũng hiểu rất rõ.
Trong mắt Anh Thận xuất hiện những tia trào phúng.
Anh Hiền liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Cậu con trai đó lập tức hiểu ra, thu lại ánh mắt, sau đó nháy mắt mấy cái với cô, giống như cái người có vẻ mặt lạnh lùng châm biếm vừa rồi không phải cậu ta vậy.
Anh Hiền giả bộ nghiêm túc nhìn cậu ta một cái.
Tình cảm ấm áp trong mắt Anh Thận càng lúc càng nhiều hơn.
Hai người mắt đi mày lại, Anh Tề cảm thấy cực kỳ không vui. Nhớ đến vừa nãy chị gái ruột làm như không nhìn thấy mình, nỗi tức giận trong lòng cậu ta càng tăng thêm.
Tưởng Chấn cũng không phải bởi vì có vợ an ủi mà buông lỏng, vỗ nhẹ lên tay cô ta, tiếp tục nhìn đến chỗ mấy đứa con.
Anh Tề vội vàng cười nói: “Bố, không có chuyện đấy đâu, trong nhà chúng ta chắc chắn sẽ không phát sinh ra loại chuyện như thế.” Lời nói vô vị đến mức Tưởng Chấn mắt điếc tai ngơ, ngay cả ‘Ừ’ một tiếng cũng không thèm mở lời.
Mắt thấy Tưởng Chấn không chịu dễ dàng bỏ qua vấn đề này, Anh Hiền suy nghĩ, nói: “Không bằng thành lập một công ty khống chế cổ phần, tất cả những người nắm giữ cổ phần của Tưởng thị đều chuyển vào đây, để cho công ty này trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, như thế cho dù sau này tương lai có chuyện gì cũng có thêm một tầng bảo đảm.”
Lời này vừa nói xong, sắc mặt của mọi người bỗng biến hóa vi diệu, bầu không khí còn lạnh hơn so với trước đó.
Đó là một cách vừa có hiệu lực lại dễ hiểu, ngoại trừ Tưởng Anh Độc còn chưa biết nói và Đỗ Duyệt không tham gia vào hoạt động của công ty ra thì những người khác đều nghĩ đến. Lý do chậm chạp không nói ra là bởi vì, mặc dù cách này có lợi cho sự phát triển bền vững của Tưởng thị, nhưng không có lợi cho việc để mọi người rút tiền riêng.
Không khí yên tĩnh khiến người ta bất an, chỉ có duy nhất Anh Thận hồn nhiên chưa nhận ra, nhẹ nhàng nói: “Chị ba nói đúng, cách này đúng là rất tốt.”
Anh Tề tức giận đến nỗi trừng mắt nhìn Anh Thận, còn suýt nữa nói thẳng ‘Vì trong tay cậu không có nhiều cổ phần, nên đương nhiên cảm thấy tốt’. Mà biểu cảm mất khống chế của cậu ta đều bị Anh Hiền và Tưởng Chấn nhìn thấy.
Anh Hiền vô cùng bất đắc dĩ, còn Tưởng Chấn lại suy nghĩ, đều cùng một mẹ sinh ra, sao lại có khác biệt nhiều đến thế.
Thấy Tưởng Chấn để lộ ra vẻ mặt vui vẻ, Tưởng Anh Kiến mới bắt đầu hối hận. Anh ta muốn bảo vệ lợi ích của mình sau khi bố qua đời, lại quên mất là trước tiên cần lấy được sự tin tưởng của ông ta, còn những chuyện sau đó thì để sau hẵng nói.
Vẻ mặt của Tưởng Chấn đã đủ để nói rõ tất cả, những người khác bắt đầu bày tỏ thái độ khen ngợi, chỉ có Đỗ Duyệt giống như vẫn đang ở trong sương mù.
Sau khi ăn xong, Tưởng Chấn bỗng nhiên nổi hứng nói: “Hôm nay bố đi dạo ở đằng sau vườn nhìn thấy một quả dưa cực kỳ lớn, sáng ngày mai xem ai là người đầu tiên tìm được, hái xuống để cho dì giúp việc làm canh.”
Mọi người cười ha ha đồng ý.
Nói chuyện vui đùa một lúc, Tưởng Chấn đặt chén trà xuống, “Thời gian không còn sớm, mấy đứa cũng đều mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”
Dừng lại một lát, ông ta quay đầu nói với Anh Hiền: “Lão Tam, con vào thư phòng với bố.”
“Vâng.” Anh Hiền đứng dậy đuổi theo sau, sau lưng là ánh mắt hóng hớt nhiều chuyện hoặc là không cam lòng của mấy người khác.