"Thời gian của ông nội thật sự không còn nhiều." Ninh Uyển Thu đứng ngoài cửa sổ kính nhìn Ninh Hạc Hiên nằm bên trong phòng bệnh, "Anh, anh không muốn tiếp nhận Ninh thị em có thể hiểu, nhưng anh thật sự không định rộng lượng bỏ qua cho ông khi ông không còn nhiều thời gian ư?"
Ninh Duệ Thần mím môi, nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh, không nói lời nào.
Trong phòng bệnh, chỉ có thể nghe thấy những tiếng tí tách nhỏ giọt của ống nghiệm được cắm trên tay Ninh Hạc Hiên lúc này sắc mặt đã trắng như một tờ giấy, hiện tại chỉ cần một cơn đau nhẹ thôi cũng có thể mang ông rời khỏi thế giới này.
Mỗi một con người rồi sẽ phải chết, mà điều chúng ta có thể làm chính là để người thân của mình không mang theo bất kì sự tiếc nuối nào mà ra đi thanh thản.
Còn tiếc nuối duy nhất của Ninh Hạc Hiên cũng rất rõ ràng.
Trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa cảm xúc lẫn lộn, kí ức cũng cuồn cuộn mà đến.
Ban đầu anh trở nên trầm mặc ít nói cũng là khi nghe tin máy bay của cha mẹ rơi xuống, sau đó Ninh Hạc Hiên nhận nuôi anh và Ninh Uyển Thu, ông hao tổn tâm trí chọc cho anh vui vẻ, vậy mà anh lại đốt trụi vườn hoa hồng mà Ninh Hạc Hiên trồng bằng một mồi lửa.
"Ông không có tư cách trồng chúng." Lúc ấy anh đã nói như vậy.
Hoa hồng là loài hoa mà mẹ thích nhất.
Ninh Hạc Hiên không nói gì mà lặng lẽ tránh sang một bên, sự bi thương trong mắt được ông che giấu vô cùng tốt, mà cũng từ khi đó nỗi hận của anh giành cho Ninh Hạc Hiên cũng được hình thành.
Nhưng cái thứ gọi là huyết thống đó lại vô cùng kỳ diệu, không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết, không thể nào phủ nhận được nó. Giờ đây nhìn thấy Ninh Hạc Hiên nằm ở trên giường, trong lòng anh cảm thấy như có thứ gì đó sẽ lập tức biến mất, anh lại không có cách nào nắm chặt.
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy bàn tay đang trống trơn của anh, Ninh Duệ Thần quay đầu liền đối mặt với ánh mắt kia.
Cô đơn lúc này của anh Tô Duyệt hiểu rõ hơn ai hết, cũng đau lòng không thôi.
Nhưng ở phương diện này, cô lại không giúp được gì cho anh, đối với nỗi hận của một con người, không thể nói buông là buông được, cho dù trong lòng cô rất rõ chỉ cần còn một ngày Ninh Duệ Thần không tha thứ cho Ninh Hạc Hiên, thì tra tấn đó không chỉ với Ninh Hạc Hiên mà còn có cả bản thân Ninh Duệ Thần.
Điều cô có thể làm chính là luôn ở bên cạnh anh cùng anh đối mặt.
Ninh Thiến Như sốt ruột chạy đến, vội vàng hỏi Ninh Uyển Thu, "Cha làm sao vậy?"
Ninh Uyển Thu đã khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, "Không cẩn thận té xuống từ trên lầu, cơ hông và mắt cá chân trái bị thương."
"Đang yên đang lành sao lại té?!"
Ninh Uyển Thu cười lạnh một tiếng, "Cô, lời này của cô dường như chuyện ông nội té là bị thương là do chúng tôi xếp đặt vậy, đúng rồi, nếu nói bụng dạ khó lường thì hẳn là cô càng là đối tượng bị nghi ngờ hơn đó thì phải?"
Ninh Thiến Như tức giận nói, "Tao là con gái của ông ấy, sao lại hại cha mình được! Ninh Uyển Thu, ai dạy mày vu oan cho trưởng bối như vậy hả!"
"Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cô à, cô bây giờ đã là người của nhà họ Tống, không phải cô thường nói nên tranh thủ phúc lợi vì con trai Tống Thiệu Huy hay sao?" Ninh Uyển Thu nhẹ nhàng nói, lời nói ra lại đủ để Ninh Thiến Như nghẹn chết.
Mỗi lần ở trước mặt các thương nhân khác, Ninh Thiến Như sẽ không bao giờ nhắc tới Tống Thiệu Huy, tuyên bố ra ngoài Tống Thiệu Huy là người thừa kế tập đoàn Ninh thị, tâm tư của Ninh Uyển Thu gần như mọi người đều biết.
Còn nghi ngờ Ninh Thiển Như, người ngoài nhìn vào cũng thấy hợp tình hợp lí.
"Ninh Uyển Thu, mày...!" Ninh Thiến Như oán hận nhìn chằm chằm vào Ninh Uyển Thu, lại bị cô ép cho á khẩu không trả lời được.
Ninh Uyển Thu tùy ý nghịch mấy lọn tóc xoăn của mình, đôi mắt tròn xoe vô