• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Duệ Thần hơi dịch ra hai chân, tay trái đeo một chiếc bao tay màu trắng, nhận lấy gậy Golf, ánh mắt nhìn thẳng một đường, nhìn chăm chú vào quả bóng đang lẳng lặng nằm dưới mặt đất.

Tô Duyệt đứng ở nơi vừa đúng có thể nhìn được gò má của anh, dưới ánh mắt trời rực rỡ, hàng lông mày rậm kia càng tăng thêm vẻ ngang tàng, dưới chiếc mũi thẳng là đôi môi mỏng, lông mi của anh vừa đen vừa dày, càng khiến người khác không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt vốn sâu thẳm của anh.

Tô Duyệt không thể không thừa nhận, trong nháy mắt này, chỉ nhìn dáng hình người đàn ông này, người vốn không hề để tâm đến vẻ ngoài của đàn ông như cô cũng ngẩn người si mê.

"Nhìn rõ chưa?" Ninh Duệ Thần tủm tỉm cười nhìn người vẫn đang chăm chú nhìn mình nãy giờ, đôi mắt thâm thúy càng thêm quyến rũ chết người.

Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt, vội vàng tránh ánh mắt của anh, tiếng cười trầm thấp đột nhiên vang lên, "Xem ra, vừa rồi em xuất thần như vậy, có lẽ không thấy được tư thế đánh bóng của tôi như thế nào rồi. Tôi sẽ cầm tay dạy trực tiếp để cho em tập trung."

Bàn tay thon dài cầm lấy tay cô rồi bao lấy gậy Golf, cơ thể hai người dán sát vào nhau, nhìn tư thế ôm cô vào ngực mình của Ninh Duệ Thần lúc này giống như gà mẹ bảo vệ con khỏi chim ưng vậy.

"Nắm chặt gậy Golf, tập trung tinh thần ước lượng khoảng cách giữa bóng và lỗ bóng." Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Tô Duyệt, lúc này lại giống như rượu ngon đã ủ qua trăm năm, trong giọng nói tỏa mùi hương nồng nàn, "Chuyện tối qua xin lỗi em."

Dứt lời, thân người khẽ chuyển, quả bóng bay lên theo một đường cong hoàn hảo, rơi chính xác vào lỗ bóng số 1.

Tô Duyệt đương nhiên biết

anh nói chuyện gì, lạnh nhạt gật đầu một cái, “Tôi biết anh không có cố ý.”

“Ừ.” Ninh Duệ Thần nhận lấy bóng, tự mình khom người chọn vị trí đặt bóng, “Em đánh thử xem.”

Tô Duyệt nắm chắc gậy Golf, hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Ninh Duệ Thần, nhắm thẳng quả bóng, vung mạnh gậy, lại không ngờ được không đánh trúng vào quả cầu.

Chưa từ bỏ ý định, Tô Duyệt thử lại lần nữa, lần này không chỉ không đánh trúng bóng, gậy golf cũng bị cô không cẩn thận mà đánh lên mặt đất.

Liên tiếp mấy lần đều thất bại, Tô Duyệt vung gậy càng lúc càng nhanh, kiên nhẫn cũng bị thất bại làm cho mất dần.

“Chơi bóng không được quá nôn nóng như vậy, nếu quá nóng vội muốn đạt được sẽ khiến thành công càng lúc càng xa, nhưng cũng không thể quá chậm, nếu không rất có thể sẽ bị người khác cướp mất.” Ninh Duệ Thần sâu xa liếc nhìn Tô Duyệt, còn chưa chờ cô phản ứng kịp, lại nói, “Nắm chặt gậy golf, thả lỏng, tĩnh tâm, thử lại một lần nữa.”

Theo sự nhắc nhở của Ninh Duệ Thần, cô thử lại một lần nữa, nhưng vẫn thất bại hít một hơi thật sâu, Tô Duyệt không tức giận chút nào, vẫn tiếp tục chiến đấu với cây gậy golf, mà Ninh Duệ Thần vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, quan sát những động tác không đúng của cô, thỉnh thoảng hướng dẫn.

Sau nhiều lần thất bại, quả bóng cuối cùng cũng chịu bay vào lỗ. Tô Duyệt hưng phấn nhảy lên, “Ninh Duệ Thần, anh xem, tôi thành công rồi!”

Con ngươi sâu thẳm có chút kinh ngạc, ngay sau đó hiện lên ý cười, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Ninh Duệ Thần so với Ninh tiên sinh thân thiết hơn nhiều.

“Đúng vậy, em thành công rồi.” Anh nói hùa theo cô, trong giọng nói đều là sự vui vẻ không che giấu được.

Cô theo bản năng quay đầu, vừa đúng nhìn thẳng vào mắt anh, tình cảm trong mắt anh vô cùng sâu sắc, chỉ mấy giây ngắn ngủi lại khiến cô vội vàng né tránh.

Nhưng không thể phủ nhận, trong mấy ngày gần đây, hôm nay là ngày cô cảm thấy vui vẻ nhất sự đè nén trong lòng nháy mắt như bị ném đến chín tầng mây, giống như tất cả lo lắng trong lòng cô đều đã hòa tan trong ánh nắng rực rỡ, lúc này trong lòng cô chỉ chứa đầy sự vui vẻ.

“Ninh tiên sinh, hôm nay rất cám ơn anh.”

Ninh Duệ Thần nhíu mày, “Nếu quả thật muốn cảm ơn tôi, thì đừng gọi tôi là Ninh tiên sinh nữa.”

“Hả?” Không hiểu ý của anh, Tô Duyệt không hề cảm thấy xưng hô thế này có chỗ nào không hợp lý.

Có điều, hôm nay người ta là thầy giáo của cô, đối với thầy giáo nên tôn kính một chút, đây chính là nghĩa vụ học sinh phải thực hiện.

Vì vậy, Tô Duyệt nghe lời cung kính hỏi, “Vậy tôi nên gọi anh là gì?”

“Gọi tôi là…” Ông xã.

Lời đến khóe miệng, cuối cùng chỉ nói được một nửa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc, nụ cười trên khóe miệng càng sâu.

“Ninh tiên sinh!” Cảm giác như anh đang đùa giỡn mình, trên mặt Tô Duyệt hiện lên chút giận dữ “Tôi cảm thấy xưng hồ này rất ổn, tôi rất thích!” Nói xong liền không thèm nhìn người đàn ông kia một cái, giận dỗi bỏ đi.

Người đàn ông phía sau nhìn dáng vẻ giận dữ của Tô Duyệt, không nhịn được khẽ cười một tiếng, một lúc sau, giọng nói khàn khàn mà dịu dàng chợt vang lên phía sau Tô Duyệt, từng chữ từng chữ đều vô cùng rõ ràng.

“Tiểu Duyệt, chừng nào em muốn kết hôn có thể tìm tôi.”

Lời này anh đã từng nói, có điều chỉ sợ cô không để tâm anh đành nói lại lần nữa, hơn nữa còn biểu đạt vô cùng rõ ràng.

Bước chân người đi phía trước chợt khựng lại, Tô Duyệt xoay người, nhìn Ninh Duệ Thần, thu lại dáng vẻ trẻ con vừa rồi, vẻ mặt vô cung nghiêm túc, trong con ngươi trong suốt không mang chút ý cười nào, cứ như vậy im lặng nhìn người đàn ông phía sau.

“Anh cảm thấy chúng ta thích hợp?” Tô Duyệt hỏi.

“Ừ.”

“Lý do?”

Ninh Duệ Thần nhíu nhíu mày, từ lâu, trong lòng anh đưa ra rất nhiều lý do chứng minh hai người bọn anh ngọc trai ngoc bích trời sinh một đôi, đến cả Ông Tơ Bà Nguyệt cũng phải ghen tỵ. Vậy mà hôm nay, cô đột nhiên hỏi như vậy lại khiến anh không biết trả lời làm sao.

“Ừm… Tuổi của chúng ta rất phù hợp, hơn nữa cả hai đều độc thân.” Nghĩ tới nghĩ lui, còn nghĩ xem nói sao để đừng hù dọa cô, cuối cùng Ninh Duệ Thần lại đưa ra cái lý do sứt sẹo như vậy.

Trong mắt Tô Duyệt léo lên sự mỉa mai, “Ninh tiên sinh, tôi lại cảm thấy chúng ta nên giữ khoảng cách.”

“Một người đem tình cảm ra làm trò đùa, tôi cảm thấy không hợp với mình. Nếu như anh muốn tìm một cô gái 24 tuổi còn độc thân anh có thể đăng tin lên trang “Tìm bạn trăm năm”, tôi nghĩ anh có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn tôi.” Tô Duyệt lạnh lùng nói, không cho Ninh Duệ Thần một nụ cười, nói xong liền rời đi.

Ngơ ngác một hồi lâu, lúc này anh mới nhận ra mình lại bị cô hiểu nhầm, bất đắc dĩ vuốt vuốt ấn đường. Đường đường là một luật sư tiếng tăm lừng lẫy như anh, nói chuyện lại khiến người ta năm lần bẩy lượt hiểu nhầm, điều này khiến anh làm sao chịu được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK