"Được." Phó Đình sảng khoái lên tiếng, rất nhanh thu hồi cảm xúc trong lòng.
Hai người tán gẫu một hồi, Phó Đình liền rời đi nhà họ Tô, buổi tối chỉ có ba ông cháu cùng ăn cơm.
Hiện tại Tô Duyệt đang mang thai, ông cụ Tô cũng không kéo Ninh Duệ Thần đánh cờ, cười ha ha nhìn bọn họ đi lên lầu.
Trong phòng ngủ, Tô Duyệt lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.
"Tiểu Duyệt, chúng ta cùng tắm đi... Thế nào?" Ninh Duệ Thần bỗng nhiên nói.
"Không được, phòng tắm nhỏ, hai người cùng vào chặt lắm."
Quả thực, dù sao đây cũng là phòng riêng của Tô Duyệt, kích cỡ phòng tắm chỉ đủ cho một người dùng. Sau khi bọn họ kết hôn, ông cụ Tô cho người đổi giường đơn thành giường đôi, nhưng phòng tắm... Đâu thể đập rồi xây lại chứ?
Huống chi, tình thú vợ chồng của giới trẻ hiện nay, ông cụ Tô cũng không hiểu mấy, nếu ông hiểu, e rằng cũng bằng lòng bận rộn một phen.
Người đàn ông cố ý nhíu mày, "Nhưng một mình em... Có thể chứ?"
"Có thể!" Tô Duyệt vội vàng đáp, cầm đồ ngủ nhanh chóng chạy vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Nhìn cô gái chuồn còn nhanh hơn thỏ, khóe môi không khỏi nở nụ cười, cũng không đuổi theo, vừa rồi... anh chỉ muốn chọc cô một chút thôi.
Cô thật sự rất dễ đỏ mặt!
Thân thể cao ráo đi đến mép giường, điện thoại của Tô Duyệt đặt trên tủ đầu giường, nhớ tới một bóng người buổi tối đi qua đi lại ở ngoài nhà chính nhà họ Tô, đôi mắt thâm sâu nheo lại, nhưng cũng không đụng vào điện thoại Tô Duyệt.
Nhưng dường như có thần giao cách cảm có người đàn ông, lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, ở dưới mí mắt của đại luật sư Ninh hiện ra một tin nhắn.
"Tiểu Duyệt, mặc dù không gặp em có mấy ngày, nhưng sự nhớ nhung của anh với em như nước chảy cuồn cuộn liên miên không dứt, sau khi chia tay em mấy ngày, anh chỉ cảm thấy trời sập đất sụt, đêm không thể say giấc, mỗi ngày cô đơn tương tư về em để tự an ủi mình, nhưng những chuyện này đều không sao, Tiểu Duyệt của anh, chỉ cần em sống tốt là được."
Ngón tay chậm rãi lướt qua màn hình điện thoại di động, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đọc từng chữ từng chữ, nét mặt nghiêm túc này còn nghiêm túc hơn cả khi xử lý vụ án.
Khóe môi gợi cảm từ từ nhếch lên nở một nụ cười, nụ cười này, lại khiến người ta... khiếp sợ.
Giọng thành khẩn, biểu lộ tình cảm chân thành ở trong lời nói, ngay cả anh cũng không nhịn được mà cảm động.
Mộ Dung Bạch, rất tốt, vô cùng tốt, dũng khí khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Ninh Duệ Thần anh lại lớn như thế, thật sự rất tốt.
Đôi mắt thâm sâu nguy hiểm nheo lại, ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động trên màn hình điện thoại, gõ từng chữ từng chữ rất nhanh xong một tin nhắn.
—— Lần trước cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, để cảm ơn, tối nay mời anh ăn một bữa cơm, ở nhà hàng Italy thế nào?
Điện thoại im lặng một lát, Ninh Duệ Thần cũng không sốt ruột, thân hình cao lớn dựa trên vách giường, ngón tay chậm rãigõ trên chăn bông mềm mại, mắt vẫn híp như cũ, bộ dáng kia cực kỳ giống con sói trốn trong bóng đêm kiên nhẫn chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể một chiêu chế ngự vật nguy hiểm.
Nếu có thêm Thẩm Gia Dũng, vậy thì... quá tuyệt vời!
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Tô Duyệt bỗng vang lên, mà người gọi đến, chính là con mồi Ninh Duệ Thần vừa mới suy nghĩ trong lòng.
Không chút do dự ấn nút nghe, giọng của con mồi chuẩn xác không sai truyền vào lỗ ai bén nhạy của con sói.
"Tiểu Duyệt, ấm tử sa anh tặng, ông nội Tô có thích không?" Thẩm Gia Dũng chậm chạp có chút chần chừ hỏi, đủ để nhìn ra lúc này trong lòng anh ta rối rắm cỡ nào.
Mà đáp lại anh ta, chỉ là im lặng.
Nhưng Thẩm Gia Dũng rất vui vẻ... Vì không tắt điện thoại của anh!
Ninh Duệ Thần thay đổi tư thế, kiên nhẫn đợi con mồi thổ lộ lần nữa, trong lòng không khỏi suy nghĩ, lời dạo đầu sứt sẹo như vậy cũng uổng công Thẩm Gia Dũng nghĩ ra được!
Không hề biết suy nghĩ của người nhận điện thoại, dường như có loại khích lệ khiến Thẩm Gia Dũng nói tiếp, "Anh biết em đã có gia đình, nhưng anh... Tiểu Duyệt, dù cho em không có tình cảm với anh, nhưng nể mặt quen biết nhiều năm, chúng ta gặp nhau một lần được không. Anh đã đặt sẵn chỗ rồi, là nhà hàng Italy chúng ta thường đi ăn lúc trước, anh có rất nhiều lời muốn nói với em... Chỉ muốn nói với em." Nhỏ giọng cầu xin mình đã ân hận, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nghẹn ngào bật khóc,
Mày rậm hơi nhíu lại, vẫn im lặng không nói gì,
"Tiểu Duyệt, cầu xin em... cầu xin em đừng cự tuyệt anh, cho dù em chỉ có chút thương cảm với anh." Trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
Ngón tay thon dài che kín loa điện thoại, Ninh Duệ Thần chậm rãi đứng dậy, bước nhanh đến cửa phòng tắm, gõ cửa, tiếng nước chảy bên trong dừng lại.
"Sao vậy?"
"Ngày mai không uống canh gà nữa, đổi thành canh sườn, được không?" Đại luật sư Ninh nói xong, tay đang bịt loa điện thoại bỗng nhiên buông ra.
"Được!" Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút vui mừng.
Không đợi Thẩm Gia Dũng biểu đạt niềm vui bất ngờ của anh ta, đại luật sư Ninh liền cúp điện thoại, tiếng nước chảy cũng vang lên lần nữa.
Tin nhắn của Mộ Dung Bạch trong nháy mắt lọt vào đôi mắt thâm sâu kia, quả nhiên, kết quả nằm trong dự đoán.
Ninh Duệ Thần vừa xóa cuộc gọi đến cùng tin nhắn vừa thản nhiên nói, "Ừm, nhưng anh đổi ý rồi, vì nghĩ cho thân thể của em, cần phải tiếp tục uống canh gà." Nói xong, đặt điện thoại lại vị trí cũ.
"Không được, Ninh Duệ Thần, anh là luật sư, nói chuyện phải giữ lời!" Tô Duyệt bất mãn lớn tiếng nói, sợ Ninh Duệ Thần nghe không rõ còn cố ý mở cửa phòng tắm hở ra một khe nhỏ.
"Vậy nếu như... anh cố tình không giữ lời thì sao?"
Tô Duyệt nghe vậy, vội vàng nhô đầu nhỏ ra chuẩn bị giữ lại quyền lợi của mình, nhưng không ngờ, tên vô lại kia đã đứng trước mặt cô.
"Muốn uống canh sườn cũng được, chỉ cần em bằng lòng... thỏa mãn anh." Đôi môi gợi cảm chậm rãi khép mở, biểu đạt rõ dục vọng của mình, tay của người đàn ông mở cửa phòng tắm ra.
Trong hơi nóng mờ mịt, thân thể cao ráo bước nhanh vào, người đàn ông đóng cửa phòng tắm lại, trong phòng tắm nhỏ hẹp, không cần dồn hết tâm trí, hai người gần như mặt đối mặt kề sát nhau.
Vòi sen xõa nước, bọt nước văng tung téo làm ướt áo sơ-mi màu đen của người đàn ông, làm nó dán chặt vào thân hình cường tráng đó, cánh tay dài nhẹ nhàng ôm eo Tô Duyệt, ánh mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt xấu hổ của cô, không khỏi nở nụ cười.
"Giúp anh cởi đi." Giọng nói trầm thấp mà từ tính tràn ngập ở trong không gian nhỏ hẹp khép kín phát ra hơi nóng, tựa như có một bàn tay vô hình đẩy bầu không khí mờ ám này lên điểm cao nhất.
Lúc này Tô Duyệt chỉ cảm thấy, đôi tay đang ôm lấy eo cô rất nóng, có thể là chú ý đến sinh mạng nho nhỏ trong bụng cô nên sức lực của anh vốn không lớn, ít nhất thì nhẹ hơn trước đây rất nhiều.
Còn động tác dịu dàng thế này, lại càng làm cho cô rung động dữ dội.
"Trần Vân từng nói, chuyện phòng the... phải kiềm chế."
Người đàn ông nghe vậy, cười khẽ một tiếng, "Nghĩ gì thế, bây giờ em đang có em bé, lỡ như bị ngã thì sao, suy nghĩ một chút vẫn thấy không yên lòng để một mình em ở trong này, cho nên muốn tắm cùng em mà thôi, đâu thể mặc nguyên quần áo mà tắm chứ? Ừm, Tiểu Duyệt, có phải em... thất vọng không?"
Tô Duyệt trừng mắt nhìn anh một cái, rõ ràng là anh cố ý hướng dẫn cô phát triển phương diện nào đó, hiện tại ngược lại đều là cô sai?
Nụ cười càng lúc càng lớn, người đàn ông cầm lấy tay nhỏ của cô đặt lên cúc áo đầu tiên của mình, "Được rồi, đừng thất vọng nữa, ngoan, cởi áo giúp anh nào."
Trong phòng hơi nước mờ mịt, bọt nước ấm áp, cô gái chậm rãi cởi cúc áo cho người đàn ông, làn da nâu rắn rỏi bày ra ở dưới làn nước, cô gái đỏ mặt cuối đầu, người đàn ông đột nhiên ôm nhẹ lấy cô, ngồi ở trong bồn tắm lớn, giúp cô lau người.
...
Trong phòng ngủ, cửa sổ mở ra một khe nhỏ, gió đêm nhẹ lướt qua.
Ninh Duệ Thần ngồi bên mép giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô gái đang ngủ say, giúp cô đắp kín chăn trên người.
Người đàn ông đứng dậy mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài, quẹo rẽ, đi đến trước một cửa phòng khác, nhấc chân đá một cái, trực tiếp đá văng cửa.
Ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn người đàn ông đang nằm hình chữ đại ở trên giường, "Hiện tại có chuyện muốn cậu đi làm."
"Không đi! Ninh Duệ Thần, con mẹ nó thật sự coi ông đây là dân công sai khiến hả? Cho dù là dân công, hiện tại tôi cần phải nghỉ ngơi, mời cậu lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại, cảm ơn!" Nửa bên mặt của Tô Đông Thần có chút bầm đen gào lên với người đang quấy nhiễu giấc ngủ của mình, hận không thể phát tác nỗi uất ức ngày hôm nay ở chỗ Thẩm Tuấn Ngạn.
Khó khăn lắm anh mới tìm được Thẩm Tuấn Ngạn trong đám oanh oanh yến yến, kết quả vừa mới đưa thiệp cưới ra, Thẩm Tuấn Ngạn đã thẳng tay đánh anh một quyền, còn gào lên với anh, "Tại sao đến bây giờ mới lấy ra!" Sau đó không nghe Tô Đông Thần giải thích đã lo lắng không yên chạy ra ngoài.
Anh có thể không sao? Anh vừa là người mang tin tức vừa làm bao cát trút giận, mà tất cả những chuyện này, đều là do Ninh Duệ Thần khốn khiếp ban tặng!
"Không đi hả? Cũng được, chỉ là dường như Thẩm Gia Dũng có ý xấu với Tiểu Duyệt, còn có thiếu gia nhà Mộ Dung nữa... Thôi, không quấy rầy cậu nữa, cậu nghỉ ngơi đi." Ninh Duệ Thần vừa ung dung nói vừa đi ra ngoài, tay đã đặt lên tay cầm cửa.
"Đợi một chút, ai cho phép cậu đi? Nói rõ ràng!" Vừa nghe đến em gái của anh, thần kinh Tô Đông Thần run lên, nhảy xuống giường bắt lấy Ninh Duệ Thần.
Đáy mắt sâu thẩm lặng yên xẹt qua chút ý cười đắc ý, ánh mắt chớp lóe, lại bày ra bộ dạng lạnh nhạt, xoay người lại nhìn về phía Tô Đông Thần, lặng lẽ nói mấy câu bên tai anh ta.
Còn Tô Đông Thần càng nghe nụ cười càng sâu, nghe thấy câu cuối cùng, bàn tay to vỗ một cái, "Cậu Ninh, cậu đi nghĩ ngơi đi, chuyện này giao cho tôi là được!"
...
Trong Lạc thành, phố xá cũng vừa lên đèn, từng nhà đèn đuốc sáng trưng, mặc kệ là biệt thự xa hoa hay gia đình bình thường, bên trong đều chiếu chương trình khách nhau.
Như lúc này, có người vô cùng kích động mở tủ tìm quần áo, đứng phía sau là hai lão quản gia tay cầm đồ đưa cho anh ta; có người khóe môi lộ ra nụ cười vui sướng xuất ra bước đầu tiên, đứng ở trước gương trang điểm cho mình thành bộ dáng thiếu niên trẻ trung năm đó vừa mới gặp mặt đã khiến cô gái rung rộng.
Nhưng, bất kể là ai ôm lấy tâm tình như thế nào, tất cả chuyện này cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, trong đêm tối lặng lẽ nơi đây, chậm rãi kéo ra tấm màn bắt đầu.