Thu Diên do dự một lát, rốt cuộc cúi người khẽ khàng gọi: “Phu nhân, phu nhân.”
Thẩm Lan đêm qua trò chuyện với Bùi Thận hồi lâu, cuối cùng ngủ rất muộn. Lúc này nàng bị Thu Diên đánh thức tuy đã mở mắt, nhưng tinh thần vẫn còn rất mệt mỏi.
Nàng nâng tay đỡ trán, cố gượng tỉnh táo hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thu Diên vội vàng bẩm: “Phu nhân, L@m hộ vệ kia mới sớm tinh mơ liền bảo tiểu nha hoàn đánh thức em dậy, dặn em chờ phu nhân tỉnh thì giao chiếc hộp này cho phu nhân.” Dứt lời, nàng bổ sung: “Em lo có việc gì khẩn cấp không dám chậm trễ, nên mới đánh thức phu nhân.”
Thu Diên nói rồi lấy trong lòng ra một chiếc hộp lục giác sơn son khắc mẫu đơn to bằng bàn tay. Thẩm Lan nhận lấy mở ra nhìn thì thấy ——
Bên trong hộp là một hạt đậu đỏ nằm trơ trọi.
Nàng nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười. Trời còn chưa sáng hẳn, Bùi Thận đã sốt sắng phái người đến tặng quà, tưởng là gì, thì ra là tặng đậu đỏ. (1)
Nàng cười xong, lại thấy chiếc khăn lót bên dưới hạt đậu thấp thoáng có nét mực, bèn mở ra xem, bên trên có ghi một dòng chữ nhỏ.
Dạ bộ không đình nguyệt, chi thượng hồng đậu kết.
(tạm dịch: Dạo bước dưới trời trăng, thấy đậu đỏ mọc trên cành.)
Thẩm Lan đọc mà ghê cả răng, nghĩ bụng thời gian đúng là không chừa một ai. Người năm đó ngay cả một câu dịu giọng dỗ dành cũng không chịu nói, bây giờ lại còn biết học người khác viết những bài thơ sến sẩm.
Nàng khép hộp lại rồi đưa cho Thu Diên, ngáp một cái nói: “Nhờ em để trên bàn đi, chờ ta ngủ thêm một lát, dậy thì tính sau.” Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Lan hơi do dự.
Thu Diên không hiểu ra sao, Thẩm Lan lại thở dài nói: “Thôi, em đặt cạnh gương đồng đi.”
Thu Diên nhận lấy chiếc hộp, lại hỏi: “Phu nhân, L@m hộ vệ còn đứng bên ngoài chờ, có cần gửi lời đáp lại gì không?”
Thẩm Lan nhìn chằm chằm chiếc hộp ban nãy hồi lâu: “Bảo hắn nhân tiện mang lời nhắn, bảo ta hôm nay không muốn gặp Gia nhà hắn.”
Thu Diên không hiểu nếu đã có người lang quân tặng đậu tương tư đến rồi, sao phu nhân nhận quà mà lại không chịu gặp người tặng. Nàng định hỏi thêm, nhưng thấy sắc mặt Thẩm Lan hơi tái, dáng vẻ ngủ chưa đủ giấc, khí huyết hao hụt, thế là nàng lại không đành lòng.
Thu Diên rón rén đi rồi, Thẩm Lan nằm xuống gối, nghiêng người trông ra chiếc hộp sơn son cạnh bàn trang điểm phía ngoài rèm châu, không còn sót chút buồn ngủ nào.
Tối qua nàng đồng ý với Bùi Thận sẽ thử xem, tất nhiên không phải lừa gạt y. Nhưng tiền đề là Bùi Thận có thể sửa đổi tánh nết, học được cách tôn trọng ý kiến của Thẩm Lan.
Bây giờ nàng không cho phép y đến nhà, để xem y nhịn được mấy ngày?
Thẩm Lan hạ quyết tâm xong, liền nhắm mắt ngủ thêm một giấc.
Ai ngờ ngày hôm sau, Thẩm Lan mới vừa tỉnh dậy, lại nhận thêm một chiếc hộp bát giác sơn đen. Bên trên khắc bức loan phượng hòa minh đồ, mở ra bên trong lại là một hạt đậu đỏ cùng một bài thơ sến sẩm khác.
Thẩm Lan cười khẽ, tiếp tục đặt lên bàn trang điểm, không để ý gì đến Bùi Thận.
Bảy tám ngày liên tục, những bài thơ từ mập mờ “đậu đỏ mọc trên cành” ban đầu, cho đến ẩn ý “để an ủi niềm tương tư”, cuối cùng thậm chí nói trắng ra “Thử hỏi cố nhân nhớ ta không?” (2)
Thẩm Lan đọc mà bật cười, nhấc bút viết hồi âm, rồi bảo Lâm Bỉnh Trung mang về.
Bùi Thận khấp khởi vui mừng mà nhận thư hồi âm, mở ra chỉ thấy một chữ duy nhất.
“Chờ.”
Y thở phào một hơi, biết ý Thẩm Lan là muốn xem thử y có thể nhẫn nại, biết tôn trọng ý kiến của nàng hay không. Nhưng lòng Bùi Thận cồn cào khó nhịn, tay nắm chặt mảnh giấy, bụng nghĩ nếu tới đêm trung thu mười lăm tháng tám mà nàng vẫn không chịu gặp mặt, y sẽ lấy cớ thăm Triều Sinh để mò tới cửa.
Bùi Thận vất vả nhịn đến tận mười bốn tháng tám vẫn chưa xuất hiện, ngay cả chính Thẩm Lan cũng âm thầm ngạc nhiên. Lần này so với cái lần gửi bốn tấm thiệp đã chịu không nổi mà lẻn vào nhà, phải nói là đã tiến bộ hơn nhiều.
Thẩm Lan nghĩ đến đây, niệm tình đây là lần đầu tiên uốn nắn y, tạm thời đã đạt yêu cầu, thế là nàng dặn Lâm Bỉnh Trung về gọi Bùi Thận tối nay tới dẫn Triều Sinh đi xem trăng trung thu.
Đêm trung thu mười lăm tháng tám, thời khắc mỗi gia đình tụ họp đoàn viên, Thẩm Lan cho phép mọi người trong nhà được nghỉ phép một ngày, ai có gia đình thì về quây quần bên gia đình, ai không có thì cùng nhau ra ngoài uống rượu xem hội.
Bùi Thận mới vừa vào cửa, liền thấy trong đình đã bày bàn sẵn. Bên trên bày bánh trung thu năm nhân nóng hổi, lại thêm hai quả dưa hấu lớn, bánh trái bọc đường chất cao, mứt tắcĐường Tê…, muốn rượu thì có rượu dâu tằm, rượu thu lộ bạch, muốn nước thì có nước quế chưng, nước lá mạ non…
Trước bàn còn đặt một tháp hương đang từ từ thiêu đốt, khói nhẹ lượn lờ.
Bùi Thận trông xuyên qua làn khói mỏng nhìn Thẩm Lan. Hôm nay nàng mặc món áo sam trắng tinh bằng lụa, bên dưới là chiếc váy màu xanh thiên thủy, eo đeo dải lụa thắt nút hình phương thắng.
Một đình sắc thu, ánh trăng đầy trời, nàng mặc áo quần giản đơn, mỉm cười xinh đẹp trông sang ——
Niềm tương tư trong lòng Bùi Thận đã ủ thành vò rượu, bị ánh mắt óng ánh đưa tình của Thẩm Lan liếc nhìn, mà tưởng như đốm lửa từ đâu bùng cháy, làm hừng lên ngọn lửa nóng rực, cơ hồ muốn đốt y thành tro.
Lòng y hầm hập nóng ran, muốn nhào lên ôm Thẩm Lan một cái, rồi lại ngừng chân, nghệch ra đó ngẩn ngơ nhìn nàng, trong lòng thấp thoáng chút gì sợ hãi.
Bùi Thận theo bản năng nhớ tới cái ngày mà Thẩm Lan nhảy sông, đó là hôm mười bảy tháng tám. Nói cách khác, trung thu mới qua được hai ngày, nàng đã qu·a đ·ời. Mà Bùi Thận khi đó bận rộn việc công, không hề bầu bạn nàng đón lễ trung thu.
Nàng đi rồi, mỗi khi đến những dịp lễ hội, Bùi Thận lại không kìm nổi đau đớn thẫn thờ, người tỉnh mộng tan, mở choàng mắt chỉ thấy một mảnh không gian tĩnh lặng quạnh hiu.
Nhất là mỗi dịp trung thu, buổi đêm buông xuống, ai nấy đều có người để đoàn tụ sum vầy. Chỉ độc mỗi mình y cô đơn chiếc bóng, chỉ có thể cố tìm kiếm hình bóng nàng qua những cơn mộng xưa.
Giờ đây lần nữa được kề cận Thẩm Lan đón trung thu, với Bùi Thận mà nói cũng giống như một giấc mộng dài vậy. Y dừng chân trước đình, trong lòng dè dặt một nỗi khiếp đảm, sợ bước qua rồi nhận ra mình chỉ vừa tỉnh cơn mộng, mọi thứ đang có đều tan biến.
Thẩm Lan từ xa trông thấy Bùi Thận đứng dưới ánh trăng. Đêm nay trăng thanh gió mát, hoa nở nồng nàn. Ánh trăng trong như tuyết rọi lên người Bùi Thận, chiếu ra dáng vẻ oai hùng mạnh mẽ như cây ngọc trước đình.
“Đã đến rồi thì lại đây thưởng trăng cùng ta đi.” Thẩm Lan thấy y bất động, bèn thuận miệng hô.
Bùi Thận ngẩn người, không ngờ có ngày nàng cũng sẽ vẫy tay về phía y, lại còn mềm giọng đón y vào.
Bùi Thận trong lòng đau xót, rồi lại vội vội vàng vàng ba bước gom lại thành hai, bước đến cạnh Thẩm Lan.
Triều Sinh thấp cổ bé họng, bị cái bàn chắn mất tầm nhìn nên không thấy gì, mãi đến khi nghe Thẩm Lan cất giọng nó mới nhận ra Bùi Thận tới.
Triều Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Bùi Thận cao lớn đứng cạnh mẫu thân nhà mình, cầm một nén nhang cháy dở châm lên những nén nhang khác.
Nó quay trái nhìn Thẩm Lan, lại quay phải ngó Bùi Thận, rồi thò tay níu lấy ngón tay của Thẩm Lan, ngồi dựa vào tà váy của nàng, không chịu nói chuyện.
Thẩm Lan thấy nó đánh mất vẻ hoạt bát thường ngày, không khỏi khẽ thở dài. Trước giờ Triều Sinh vẫn luôn được Bùi Thận dẫn ra ngoài chơi, nhưng lúc này đây Bùi Thận lại chủ động tham gia vào hoạt động của Thẩm Lan và Triều Sinh.
Mẹ con nương tựa đã quen, thình lình lại nhảy ra một người cha ruột, khiến Triều Sinh khó mà vờ như không có gì.
Thẩm Lan vuốt v e trán Triều Sinh, mở miệng làm dịu bầu không khí: “Mấy năm rồi toàn là mẹ bái trước, năm nay Triều Sinh bái trước có được không?”
Triều Sinh gật đầu, nhận nén nhang từ tay Bùi Thận, nghiêm túc quay hướng về phía mặt trăng mà bái lạy một cái.
Sau đó là đến Thẩm Lan.
Nàng cầm nén nhang, ngẩng lên nhìn bầu trời trong vắt, rồi nhắm mắt nghiêm túc mà thành kính khom người bái lạy.
—— nếu quả thực có Thần Phật trên đời, con gái Thẩm Lan bất hiếu xin nguyện cầu cha mẹ được an khang.
Gương mặt Thẩm Lan chìm trong làn sương khói mờ ảo, làm cho trái tim Bùi Thận dần dần hãi hùng.
Kể từ khi biết được lai lịch của Thẩm Lan, y hết sức sợ hãi những lúc Thẩm Lan mất tập trung hoặc mang dáng vẻ đạm mạc xa cách.
“Xong chưa?” Bùi Thận gấp gáp chen ngang, Triều Sinh bất mãn liếc nhìn y một cái.
Thẩm Lan cười cười, đưa nén nhang cho Bùi Thận. Bùi Thận qua loa bái vài cái, sau đó lấy cái d·ao nhỏ trên bàn cắt bánh trung thu, đưa Thẩm Lan và Triều Sinh mỗi người một miếng.
Triều Sinh không phải đứa bé háu ăn, nhưng những thức quà như bánh trung thunày chỉ có mùa trung thu mới được ăn, cho nên nó rất hân hoan nhận lấy.
Hạt óc chó, hạnh nhân, hạt dưa…… Bánh trung thu ngọt ngào mềm mại tan trong miệng, Triều Sinh vui đến híp cả mắt.
Bùi Thận thấy vậy khẽ cười một tiếng, lại thấy Thẩm Lan đã ăn xong miếng bánh trung thukia, bèn lấy thêm miếng nữa cho nàng.
Ăn hai miếng liên tục,nhác thấy Bùi Thận định đưa tiếp, Thẩm Lan xua tay nói: “Ta ăn đủ rồi, lát nữa còn phải ăn dưa hấu.” Nói rồi, nàng nhỏm dậy định lấy d·ao bổ dưa hấu.
Ai ngờ Bùi Thận lanh mắt lẹ tay lấy con d·ao trước, lại nhíu mày nói: “Lưỡi d·ao bén lắm, nàng chớ có đụng vào.”
Thẩm Lan ngẩn ra một chút, cũng nhận lòng tốt của y, để y bổ dưa thành từng cánh hoa bày trên bàn, mỗi cánh là một miếng dưa.
Ba người riêng phần mình ăn dưa. Triều Sinh người nhỏ ăn uống ít, đã ăn đến mức bụng căng tròn, hai mắt lại cứ dò dẫm liếc nhìn chén rượu thu lộ bạch.
Bùi Thận trông mà buồn cười, thừa dịp Thẩm Lan không để ý, y lấy chiếc đũa sạch chấm vào rượu, thò tới trước mặt Triều Sinh.
Triều Sinh lén lút liếc nhìn Thẩm Lan, chần chừ một phen, rốt cuộc không chịu nổi tò mò bèn há miệng nếm thử.
Vị rượu cay nồng bùng nổ trong khoang miệng, Triều Sinh hít hà: “Thật là khó uống!”
Thẩm Lan nghe tiếng trông lại, thấy gương mặt trắng nõn của Triều Sinh hơi ửng hồng, trên bàn lại có chén rượu nằm đó.
Nàng nhíu mày định mở miệng, Triều Sinh vội vàng nũng nịu: “Mẹ ơi, sau này con sẽ không bao giờ uống rượu nữa đâu, rượu thật là khó uống ch·ết đi được!”
Bùi Thận bị gương mặt nhăn nhó như trái mướp đắng của nó chọc cười, Thẩm Lan nghe tiếng y cười, liền quay ngoắt lại: “Ai cho ngài đút rượu cho nó!”
Bùi Thận không ngờ nàng chớp mắt đã quay sang dạy dỗ mình, y húng hắng nói: “Ta thấy Triều Sinh tò mò mới lấy đũa chấm chút xíu, để nó biết vị rượu ra sao thôi, không hại gì đến nó đâu mà.”
Sắc mặt Thẩm Lan lúc này mới dịu lại, định quay sang mắng Triều Sinh, lại thấy nó ôm gương mặt đỏ hồng ngồi trên ghế, buồn ngủ đến độ ngã sang trái lại nghiêng sang phải.
Đêm khuya, ăn uống no say, thêm men rượu nhạt cũng đủ làm Triều Sinh mệt rã rời.
Thẩm Lan hết cách định khom người bế Triều Sinh lên, dè đâu mới đụng vào Triều Sinh, nó liền lắc đầu, cố hết sức mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: “Con chưa buồn ngủ, con ở lại chơi với mẹ.”
Thẩm Lan bất đắc dĩ phải dỗ nó đi ngủ trước, sau đó mới bế về phòng.
Nàng ôm Triều Sinh vào lòng, lẳng lặng mà ngồi trên ghế hoa hồng, một tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng bé nhỏ, một tay nắm quạt tròn, chậm rãi quạt cho Triều Sinh.
Bùi Thận ngồi bên cạnh, thấy gương mặt nàng dịu dàng điềm tĩnh, môi vương nụ cười, thong thả ru con thơ vào giấc ngủ. Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng nắm cán quạt, phất phơ, phất phơ……
Cõi lòng Bùi Thận giãn ra, cơ thể như chìm trong làn nước ấm, hơi ấm từ từ gột rửa tất cả những bộn bề lo toan.
Vợ con bầu bạn, có chi sánh bằng.
Đến khi Thẩm Lan ru Triều Sinh ngủ hẳn rồi, Bùi Thận mới bế Triều Sinh lên, khẽ khàng nói: “Ta mang nó về phòng, nàng nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Lan ngẩng đầu nhìn y một cái, rồi gật đầu, nói nhỏ: “Ngài nhớ thả tay nhẹ thôi, đừng để Triều Sinh giật mình tỉnh giấc.”
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào Bùi Thận. Đây vốn là thói quen của Thẩm Lan, nàng mỗi khi nói chuyện luôn thích nhìn vào đôi mắt của người đối diện.
Bùi Thận yêu vô cùng thói quen này của Thẩm Lan. Y nguyện được Thẩm Lan nhìn chăm chú vào, thậm chí vô cùng hy vọng ánh mắt nàng chỉ chứa một mình y, vĩnh viễn đều dõi về phía y.
Có lẽ là trăng đêm nay quá đẹp, hoặc là ánh mắt nàng quá say lòng người, Bùi Thận dù chưa uống rượu, lại thoáng thấy ngà ngà say.
Khi ấy gió ấm thổi nhẹ, rượu nhạt hơi say, lòng Bùi Thận vui sướng thư thái, tự tại không chút phiền lo, y nghĩ ——
Trăng trên trời, người trước mặt, còn gì tốt hơn.
Chú thích:
1 Đậu đỏ này của Trung Quốc không phải hạt đậu đỏ như Việt Nam mà còn có tên gọi khác là Tương tư tử hay còn gọi là cam thảo dây. Loài này thuộc họ đậu, hạt màu đỏ, có độc. Tích kể rằng nước Mân Việt thời Hán có người đàn ông bị bắt đi trấn giữ biên cương, người vợ ở nhà chờ mong khắc khoải. Đến ngày những người đi cùng đều đã trở về nhưng vẫn không thấy người chồng đâu, người vợ càng trông ngóng đến hao gầy, rốt cuộc đau buồn khóc đ·ứt ruột mà ch·ết. Người ta đồn rằng, đậu đỏ này chính là mọc ra từ những giọt nước mắt đầy m·áu của người vợ nên gọi là đậu đỏ hay hạt tương tư. (Dịch thô từ Baidu)
2 “Thử hỏi cố nhân nhớ ta không?” nguyên văn “Thí vấn cố nhân tư ngã phủ?” câu trong bàiTự hải chí sở đồ thứ ký mã toàn ngọc bát thủ của Trương Lỗi thời Tống