Bùi Thận nhìn về phía màn lụa lung lay, thấy mỹ nhân nằm nghiêng đắp hờ chăn mỏng, dường như sắp chìm vào giấc ngủ, y khịt mũi một tiếng, nghĩ để sau lại tìm nàng tính sổ vậy.
“Có việc gì?” Bùi Thận ra ngoài cửa, hỏi.
Đàm Anh gõ cửa rồi đứng trong đình, chần chừ khó xử, chắp tay bẩm: “Đại nhân, chiều nay có một gã sai vặt tới gõ cửa, thấy bọn ta ra mở thì nói là tìm nhầm nhà, sau đó lại lén lút rảo quanh nơi này, thế là bọn ta liền bắt hắn lại.”
Bùi Thận trầm ngâm một lát, lạnh giọng hỏi: “Là người của Dương phủ tới?”
Đàm Anh cười giả lả: “Vốn nghĩ là chuyện nhỏ nên ta chưa định bẩm ngài ngay.”
Dù sao cũng phải đợi Bùi Thận ra khỏi phòng mới nói được. Lỡ như vợ chồng người ta cãi lộn một lát sắp làm hòa, hắn nhào tới bẩm báo, quá mức không biết nhìn trước ngó sau. Nhẹ thì ăn một trận chửi, nặng thì để lại ấn tượng về một kẻ không biết chừng mực trong lòng Bùi đại nhân.
“Là người của Dương Duy Học sao?” Bùi Thận hỏi. Nếu không, Đàm Anh nhất định không sẽ vội vã gọi y ra ngoài, càng không mở miệng nhắc đến gã sai vặt.
Đàm Anh gật đầu: “Đại nhân thật là thông minh.”
Bùi Thận cười mắng: “Bớt nịnh hót đi!”
Đàm Anh cười hai tiếng, chắp tay nói: “Đại nhân, có lẽ gã sai vặt kia bị chúng ta bắt giữ, Dương Duy Học chờ lâu không thấy tin gì, mới dẫn theo vài người hầu tìm tới. Đang đứng chờ ngoài phủ.”
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Thận rét lạnh, bước nhanh ra ngoài.
Thấy y có vẻ giận tái mặt, Đàm Anh chột dạ, ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng thấy Bùi Thận chỉ còn cách cửa vài bước, hắn đành há mồm: “Đại nhân, Dương Duy Học nói hắn đến xin bái kiến phụ thân của Vương cô nương.”
Bước chân Bùi Thận hơi ngừng lại, biết chắc đây là do Thấm Phương lại bịa đặt ra. Mặt y lạnh như tiền, cười khẩy: “Mở cửa.”
Hai gã Cẩm Y Vệ đứng canh cửa đẩy cửa gỗ mun ra.
Nghe động tĩnh, Dương Duy Học theo tiếng nhìn lại, thấy một người nam tử khoanh tay đứng trước cửa. Ăn mặc không quá đẹp đẽ quý giá, bên trong mặc bộ trung y trắng thuần, khoác áo cổ tròn tay bó bằng vải cát, eo đeo đai quả vải, dây đeo thắt kiểu phương thắng móc thêm túi thơm thêu lá trúc màu xanh.
Người này tuy áo quần thường thường, nhưng thanh cao lỗi lạc, khí chất nghiêm nghị, trông không có vẻ gì giống Diêm Thương mà càng giống một công tử con nhà thế gia ngồi ở chức vị cao lâu ngày, quen sai phái kẻ dưới hơn.
Dương Duy Học thấy hơi quái lạ, khí chất không đúng, mà tuổi tác cũng sai nốt. Chẳng lẽ người đến không phải phụ thân mà là huynh trưởng của Vương cô nương?
Nghĩ vậy, Dương Duy Học chỉnh đốn tác phong, chắp tay thi lễ: “Xin hỏi tôn tính đại danh của vị huynh đài này?”
Bùi Thận đánh giá hắn vài lần, bụng nghĩ cũng chỉ đến thế mà thôi. Dương Duy Học này đánh phấn, mang ủng, mặc trực chuyết bằng lụa dệt hoa văn lưu vân gấm, eo đeo hồ lô ngọc gắn tua rua màu nâu, khoác áo choàng hạc dệt kim đen.
Nhìn thoáng qua đã biết đây là con cháu nhà giàu lớn lên trong nhung lụa, dáng vẻ cũng thường, được cái mặt mũi hơi trắng trẻo thôi.
Bùi Thận cười mỉa trong lòng, khoanh tay cười vang: “Phải chăng là Dương Duy Học – Dương huynh?”
Dương Duy Học giật mình, nghi hoặc sao người này biết tên mình, hắn chắp tay thi lễ, cười đáp: “Đúng là tại hạ.” Nói xong lại hỏi: “Huynh đài sao biết tên ta?”
Bùi Thận nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nội tử (1) từng nhắc đến Dương huynh.”
Nội tử? Dương Duy Học ngẩn ra, ẩn ẩn thấy có điều gì đó không ổn nhưng vẫn cố nén xuống, hỏi gằn từng chữ: “Xin hỏi huynh đài là gì của Vương Lãm – Vương cô nương?”
Bùi Thận nhìn gương mặt trắng nhợt cùng dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa giận dữ của Dương Duy Học, lòng y không những không thoải mái như tưởng tượng, ngược lại càng thêm phần tức giận. Người này chắc chắn có chút tình ý với Thấm Phương, nếu không sao chỉ vừa nghe hai chữ “Nội tử” đã thất thố như vậy.
Bùi Thận nhịn cơn tức, nhíu mày đáp: “Dương huynh nói cho cẩn thận, tên húy của nội tử há có thể nói thẳng ra ngoài?”
Dương Duy Học như bị sét đánh, lẩm bẩm: “Sao lại như thế? Sao có thể như thế?”
Thấy hắn như vậy, Bùi Thận mới hơi khuây khỏa, khoanh tay đứng thưởng thức sắc mặt của Dương Duy Học.
Dương Duy Học hồn vía lên mây, ngẩn ngơ thoáng chốc mới ngẩng đầu nói: “Nàng nói phụ thân nàng muốn tặng nàng làm thiếp, nàng không chịu làm thiếp cho nên mới chạy trốn.”
Bùi Thận cười lạnh, nhủ thầm con người Thấm Phương quả là nói dối quen mồm, lừa người quen thói, nhưng ngoài miệng lại đáp: “Nội tử cùng ta tình ý sâu đậm, chẳng qua không muốn về nhà nên bịa đại một cái cớ mà thôi.” Dứt lời, lại ấm giọng thi lễ: “Nội tử lừa gạt Dương huynh, ta thay mặt nàng tạ lỗi với huynh.”
Dương Duy Học nghe thấy bốn chữ “tình ý sâu đậm”, bỗng thấy ruột gan thẫn thờ, ủ rũ cụp đuôi, chẳng còn dáng vẻ khí phách khi vừa đến nữa.
Mà Bùi Thận dường như vẫn thấy chưa đủ, tiếp tục cười nói: “Không dối gạt gì Dương huynh, nội tử tính tình bất hảo, mới cãi nhau với ta mấy câu thế là giận quá bỏ nhà trốn đi, một mình bôn ba ngàn dặm. Nếu không nhờ có Dương huynh bảo vệ, cũng chẳng biết đường đi của nàng vất vả thế nào nữa.”
Dứt lời lại nói: “Nhờ ơn Dương huynh quan tâm nội tử nhiều ngày, ngày mai ta chuẩn bị đồ nhắm rượu ngon mời Dương huynh đến dự để tỏ lòng biết ơn.”
Bùi Thận thấy Dương Duy Học đối xử nghĩa tình với Thấm Phương, đang cáu bẳn bực dọc đây. Đâu phải thật lòng định mở tiệc chiêu đãi Dương Duy Học, chẳng qua muốn lấy thân phận chủ nhà nhắc nhở hắn thôi.
Thấy y câu nào cũng không rời hai chữ “nội tử”, Dương Duy Học sao mà chịu nổi? Hắn buồn rầu nghĩ La Phu đã có chồng, mình và giai nhân cuối cùng có duyên không phận, lòng sinh ra mấy phần mất mát. Nhưng ngặt nỗi đang đứng trước mặt chồng nàng mà vẫn tơ tưởng như vậy, cho dù thường ngày tính tình hắn hào sảng không câu nệ đến mấy, giờ phút này cũng thấy mình thật là hạng vô sỉ.
Dương Duy Học vừa mất mát vừa hổ thẹn, đâu chịu nhận lời, chỉ chắp tay nói: “Huynh đài khách sáo quá, ta cùng tôn phu nhân tuy nói quen biết từ Thương Châu, nhưng chính ra cũng không phải quen lắm, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.”
Bùi Thận biết tỏng Dương Duy Học sợ y nghe nói Thấm Phương quen với đàn ông bên ngoài sẽ giận chó đánh mèo nàng, cho nên mới sửa miệng, nói hắn cùng Thấm Phương chỉ là bèo nước gặp nhau.
Nhưng hắn càng như thế, Bùi Thận càng thêm phẫn nộ. Nếu không phải sinh lòng ái mộ, việc gì phải lúc nào cũng suy nghĩ thay nàng?
Bùi Thận không kìm nổi cơn tức, lạnh giọng đáp: “Thôi vậy, ngày mai chúng ta cũng khởi hành về quê. Núi rộng sông dài, từ nay về sau không hẹn ngày gặp lại.” Nói xong, quay sang Đàm Anh đang đứng cúi gằm bên cạnh: “Lấy trăm lượng bạc ra tặng cho Dương huynh.”
Đàm Anh hơi giật mình, thầm nghĩ thế này cũng nhục nhã người ta quá.
Hắn rút ngân phiếu trong tay áo ra, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Dương Duy Học trở nên ảm đạm như mất hồn mất vía.
“Dương công tử.” Đàm Anh rối rắm không thôi, người này cũng coi như một trang tuấn kiệt, thích ai chẳng được, éo le thay lại thích ái thiếp của Bùi đại nhân, tội gì phải thế cơ chứ.
Đàm Anh yên lặng thở dài, cầm ngân phiếu đưa sang.
Dương Duy Học cũng là công tử nhà giàu, đâu từng ngó ngàng trăm lượng, thế là từ chối: “Ta chẳng qua chỉ giúp giới thiệu người đáng tin cho tôn phu nhân thôi, cũng không bỏ ra đồng nào, không có công gì sao dám nhận thưởng.”
Trong bóng đêm, vẻ mặt Bùi Thận nhạt nhẽo: “Bèo nước gặp nhau mà Dương huynh chịu dang tay giúp đỡ, quả là ơn cao nghĩa đầy. Ơn này đức này không biết lấy gì báo đáp, mong Dương huynh nhận lấy giùm cho.”
Nói tới nói lui, Dương Duy Học buồn bã thẫn thờ. Hắn biết người này cưỡng ép hắn nhận món tiền này là muốn xóa sạch toàn bộ nghĩa tình giữa hắn và Vương Lãm.
Ngày sau lỡ có tương phùng, hắn đã cầm trăm lượng bạc của người ta, còn mặt mũi gì đi gặp Vương Lãm nữa đây!
Nhưng nếu không nhận, khác gì nói thẳng cho người ta biết hắn có ý với Vương Lãm. Nhỡ may liên luỵ đến nàng thì phải thế nào. Dương Duy Học nghĩ trái nghĩ phải, rốt cuộc thở dài nhận tiền, chắp tay cáo từ rời đi.
Một đoạn cảm tình, kết thúc bằng trăm lượng bạc.
Thấy hắn bỏ đi, Đàm Anh tấm tắc lấy làm lạ, vốn tưởng sẽ thấy đại nhân giận tím mặt, dè đâu mới mấy câu cùng trăm lượng bạc đã đuổi được đối phương, cách này thật là hữu ích.
“Đàm Anh.” Bùi Thận lạnh giọng kêu.
Đàm Anh đang nghĩ ngợi lung tung bỗng giật thót, chắp tay đáp: “Vâng đại nhân.”
Lúc này ánh trăng dần rực, sao sáng đầy trời, Bùi Thận khoác sương đứng dưới màn đêm đen đặc, lạnh lùng nói: “La Bình Chí lúc trước có báo rằng nàng và Dương Duy Học khoác vai cùng đi dạo Xương Môn, Thạch Hồ…?”
“Vâng.” Đàm Anh ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Thận, thấy sắc mặt y nhàn nhạt, cũng không biết giận hay tức, đành nói tiếp: “Đại nhân, La Bình Chí tính tình thận trọng nên đã ghi lại những chuyện xảy ra mấy ngày này.”
Vốn Bùi Thận cho rằng đấy là những chuyện cũ năm xưa, không cần thiết phải nhắc lại. Thấm Phương nhất định chỉ là lợi dụng Dương Duy Học thôi. Nhưng hôm nay Dương Duy Học tới nhà, thấy hắn vẻ mặt thẫn thờ tiếc nuối, Bùi Thận không nhịn được sinh lòng cáu giận, một hai phải xem thử những ngày này hai người họ nói gì, làm gì.
“Cầm tới đây.” Bùi Thận ra lệnh.
Đàm Anh gật đầu xưng vâng, hạ giọng nói: “Đại nhân, gã người hầu chúng ta bắt giữ hôm nay lại vừa hay chính là người hôm trước hầu Dương Duy Học du thuyền.”
Bùi Thận hiểu ý, nghe Cẩm Y Vệ lừa gạt đe dọa mấy câu, chắc hẳn tên kia đã khai sạch những gì Dương Duy Học và Thẩm Phương nói. Mà có lẽ những lời này rất là không ổn, nên Đàm Anh mới trù trừ nhắc trước như vậy.
Y lạnh mặt: “Ngươi cứ cầm tới là được.”
Lát sau, Đàm Anh bê một xấp giấy lá tre tới. Bùi Thận đứng trong sân, nương ánh trăng giở ra chậm rãi đọc.
“Mùng hai tháng tám, Dương rủ Vương đi dạo Thạch Hồ, Vương từ chối.”
“Mười sáu tháng tám, Vương bái phỏng Dương phủ, Dương phủ đóng cửa không tiếp khách, không gặp Vương.”
Sắc mặt Bùi Thận hơi dịu lại, đọc tiếp đoạn dưới.
“Nếu Lãm đệ thích, ta mua tặng đệ một món là được chứ gì.”
“Hôm nay phải vẽ một bức《 Thạch Hồ Du Nhạc Đồ》để tặng cho Lãm đệ..”
“Lãm đệ chớ lo, huynh đây sẽ vì Lãm đệ mà thi cho đậu Giải Nguyên này!”
Đọc tới đây, Bùi Thận đã bắt đầu bốc hỏa, nắm chặt mảnh giấy trúc, thầm khinh bỉ tên Dương Duy Học ngốc nghếch đần độn, Thấm Phương chẳng qua làm vậy để lợi dụng hắn mà thôi.
Bùi Thận vừa nghĩ, vừa cố nén buồn bực phẫn uất mà đọc tiếp.
“Đợi tới lúc Dương huynh cưỡi ngựa dạo phố, ta nhất định sẽ đi xem!”
“Năm sau ta lại theo Dương huynh du ngoạn Thạch Hồ là được chứ gì.”
Chờ đọc tới câu “Đương lúc ta nghèo túng, có thể gặp được tri kỷ như Dương huynh, cuộc đời này chẳng còn gì hối tiếc.”, Bùi Thận rốt cuộc không nhịn được nữa, phẫn nộ quát to: “Cút hết đi!”
Đàm Anh hãi hùng nhảy dựng, hắn quen biết Bùi Thận nhiều năm, chưa bao giờ thấy đối phương thất thố đến vậy, vội vàng dẫn chúng huynh đệ chuồn ra bên ngoài đứng gác.
Bùi Thận nắm chặt xấp giấy, bước nhanh tới đá văng cửa phòng.
Chú thích:
1: Nội tử, nội nhân, chuyết kinh: cách gọi vợ thời xưa khi nói với người khác. Ngược lại, ta có ngoại tử, ngoại nhân là chỉ người chồng.