Một hồi sau, bà Cát Tần quay mặt lại nhìn thấy người con gái với bộ trang phục chỉnh tề điềm đạm đi vào.
"Mỹ Hiên! cô.
.
cô chưa chết sao.
.
" - Giọng nói của bà ta run run khiến mọi thứ tỉnh lặng đến lạ thường, đôi mắt của Vệ Điềm sâu sắc nhìn bà ta cảm giác khó tả.
"Tôi là Vệ Điềm, người đã liên lạc với Cát Gia về việc bán mảnh đất Tây Trà" - Vệ Điềm khuôn mặt nghiêm túc bước đến gần nói với bà ta.
Ánh mắt Cát Tần dừng lại từ từ bình tĩnh, hoá ra chỉ là vài phần giống nhau đặc biệt là cặp mắt của cô lại khiến bà ta ám ảnh suýt nữa thì phát điên.
Cát Tần mời cô và Hứa Nhi đến phòng khách, bà một lúc sau quay lại bộ dạng trang trọng trong bộ sườn xám thanh lịch cổ truyền đi ra ngồi xuống, dù đã là một người phụ nữ có tuổi nhưng bà ấy vẫn rất xinh đẹp nhẹ nhàng.
"Con gái của Vệ Uy sao.
.
chả trách cô thủ đoạn nham hiểm như vậy" - Bà ta miệng lưỡi sắc xảo liếc nhìn cô giống như kẻ thù lâu rồi mới gặp lại vậy.
"Cát Tần phu nhân nói vậy thì đúng là đánh giá cao tôi rồi.
.
mảnh đất này chúng tôi bắt buộc phải lấy tôi mong phu nhân sẽ xem xét lại" - Vệ Điềm còn chưa nói hết câu đã hứng hết ly nước lạnh kia vào mặt.
"Dùng danh nghĩa Cát Diệc Nghiên để vào tận Cung Tam Hương lấy được chữ kí của Cát Phúc Giai cô từ sớm đã tính toán hết rồi đây còn gọi là thương lượng sao ?" - Cát Tần kích động hất nước vào mặt cô nét mặt giận dữ đến đỏ cả lên tay còn run run.
Vệ Điềm cầm lấy khăn lau từ Hứa Nhi cô nhẹ nhàng lau mặt nhìn bà với ánh mắt thư thả không chút e sợ hay ngại ngần, thủ đoạn này cũng không đơn giản mà người ta dám nghĩ dám làm được như Vệ Điềm.
"Nể trọng bà là bậc tiền bối tôi không tính toán việc này nhưng về mảnh đất ngày hôm nay tôi buộc phải lấy được quyền sở hữu nó" - Vệ Điềm đặt xuống bản hợp đồng giấy trắng mực đen ghi rõ ràng chỉ còn xót lại chữ kí của Cát Tần nữa mà thôi.
"Cô góp cuộc đã sử dụng thủ đoạn ghê gớm gì mà khiến cho Cát Thị phải hạ mình như vậy ?" - Cát Tần suy đi nghĩ lại cũng không phục, một cô gái trông có vẻ mong manh dễ vỡ thế này sao có thể có bộ não linh hoạt thông minh như vậy.
"Bất cứ ai cũng có bí mật không muốn để người khác biết" - Vệ Điềm cầm lấy bản hợp đồng đã được kí kết xong nhẹ nhàng mỉm cười yêu mị trả lời bà ta.
DINH THỰ SỬ THANH - Nhà riêng của Bắc Thiên Duật.
Người đàn ông cao cao tại thượng ngồi trong phòng lớn uống chút rượu vang đỏ tận hưởng giây phúc thư thả, ánh mắt màu nâu sáng sắc xảo tựa như dao cứ nhìn vào một bức tranh không rõ chủ đề.
"Duật Thiếu.
.
phu nhân cho gọi cậu" - Quản gia Chu có phần lo sợ không dám lớn giọng chỉ run run vào phòng bẩm báo.
"Không nhìn thấy tôi đang bận sao ?" - Bắc Thiên Duật dường như không mấy quan tâm chỉ lạnh lùng trả lời.
Cung Ngọc Từ Yên bên ngoài đi vào thần thái sang trọng khuôn mặt nghiêm nghị đi đến nhìn quản gia Chu rồi lướt qua đi thẳng đến sofa ngồi xuống đối diện với Bắc Thiên Duật.
"Mẹ nghe Linh Ngọc nói con dạo này cứ lơ con bé lại còn không cho phép nó đến dinh thự Sử Thanh"- Bà không tức giận cũng không phải vui vẻ gì, tính cách của con trai bà chẳng lẻ còn xa lạ gì sao.
"Hôn sự của con mẹ đừng nhúng tay vào nữa.
.
con tự có quyết định của mình" - Bắc Thiên Duật đứng dậy nhìn qua Cung Ngọc Từ Yên thần sắc không đổi.
"Con định cứng đầu như vậy mãi sao.
.
con định chôn theo hình ảnh của con bé ngớ ngẫn năm mười tuổi cho đến cuối đời sao ?" - Cung Ngọc Từ Yên tức run cả người quát lớn, người làm bên ngoài cũng rợn cả người không dám đi vào rót trà.
"Mẹ, đủ rồi đấy" - Bắc Thiên Duật lạnh giọng chấm dứt câu nói của bà ấy với đôi mắt hờ hững không có chút cảm xúc nào.
Hắn ra khỏi phòng để lại bà ấy ngỡ ngàng ngồi khuỵ xuống sofa bất lực, bức tranh trên tường kia đã treo ở đó mười ba năm kể từ khi cô bé kia mất.
Tất cả đều được bố trí theo phong cách hoa hướng dương dù bà biết con trai bà vốn không thích loài hoa này từ khi còn bé.
!
Đã hơn mười lăm năm, cô bé đó bà ấy vẫn nhớ mãi không quên.
Bắc Thiên Duật từ bé đã ngang bướng tính cách ngạo mạn không ai không biết, cô bé năm đó sống cùng với mẹ ở cạnh nhà mà bà cũng không mấy quan tâm đến họ.
Cô bé đó tuy chỉ mới mười tuổi nhưng lại cực kì hiểu chuyện lại xinh xắn đáng yêu, Bắc Thiên Duật trong ngày sinh nhật đã đích thân tặng cô bé đó một tấm huy hiệu nhỏ mà cậu thích nhất trong bộ sưu tập cả bà cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng vì sống trong cuộc sống hoàng tộc cao quý Bắc Thiên Duật từ khi sinh ra đã có hôn ước nên Cung Ngọc Từ Yên đã tìm cách đuổi hai người họ đi.
Ngày họ rời đi thì cũng là ngày nổ ra trận khủng bố kinh tế và còn vụ án thảm sát do sát thủ làm, dù là thế nào đến bây giờ Bắc Thiên Duật vẫn lạnh nhạt với bà dù cái chết của cô bé đó và người phụ nữ kia cũng không hẳn hoàn toàn do bà.
.
Danh Sách Chương: