Quý Duy Tri thấp thỏm trong lòng, rõ ràng chẳng có từ nào đề cập đến "thích", sao đối phương vừa nói là bóc trần cậu luôn thế? Cậu không thể nói nhiều thêm nữa, bằng không người đối diện còn tưởng cậu dễ dỗ thật.
Nghĩ như vậy nên Quý Duy Tri nghiêng đầu qua một bên.
May sao cậu không cần phải gắng gượng lâu, vì cha con nhà họ Thịnh đã nhanh chóng gõ cửa bước vào.
Ôn Thiệu Kỳ thấy Thiếu tá "giận bốc khói" nghiêng đầu trầm mặc thì không nhịn nổi mà thầm thấy lạ lùng, hai người ngày quả thực cứ như nước với lửa.
"Nhị gia, để anh phải đợi lâu rồi." Cách giám đốc Ôn nói chuyện rất hay.
Đầu tiên bác chào mừng Thịnh Tuy về nước, tiếp đó là khen ngợi việc làm ăn của nhà họ Thịnh từ trong ra ngoài một lượt, cuối cùng bác giới thiệu Quý Duy Tri: "À phải rồi, cậu này chính là Thiếu tá Quý — Lúc trước tôi từng nhắc đến cậu ấy với anh qua điện thoại.
Cậu ấy phụ trách chuyện tuyến đường di dời."
Thịnh Tuy gật đầu: "Ừ, tôi biết."
Cậu chủ nhỏ Ôn hừ một tiếng: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói hả."
Giám đốc Ôn vội vàng quở trách: "Con nói kiểu gì thế?" Sau khi dứt lời, bác quay đầu cười nói: "Nhị gia, anh đừng giận, thằng bé chưa hiểu biết nhiều."
"Không sao, cậu ấy cũng không nói gì sai cả." Thịnh Tuy biết Ôn Thiệu Kỳ không hiểu rõ chuyện cũ của mình.
Anh cũng không thanh minh gì nhiều, chỉ dăm ba câu đã dẫn dắt sang một chủ đề khác.
Nhưng Giám đốc Ôn lại lập tức nhớ ra mục đích của bữa cơm này: "Haizz, thằng con hai mươi tuổi của tôi cũng chẳng còn bé bỏng gì nữa.
Lúc anh hai mươi đã có thể bàn chuyện với vài ngân hàng rồi, còn nó cả ngày chỉ biết làm càn không khiến tôi bớt lo.
Nếu anh có thời gian, anh có thể đưa nó đi dạo quanh thương hội.
Tôi cũng trông mong nó sớm biết kiềm chế, giúp đỡ ngân hàng chỗ tôi..."
"Giám đốc Ôn, giới trẻ bây giờ không giống chúng ta lúc trước." Thịnh Tuy nhận ra vẻ khó chịu từ nét mặt của Ôn Thiệu Kỳ, anh nói thêm: "Chú muốn tôi đưa cậu ấy theo thì cũng phải được cậu ấy đồng ý, đúng không?"
"Con không đồng ý." Ôn Thiệu Kỳ xị mặt, cà lơ phất phơ vắt chéo chân: "Lão Phật gia cũng không còn nữa, hai người vẫn làm loại chuyện của mấy gia tộc lớn thời xưa à? Lỗi thời từ lâu rồi biết chưa!"
"Ôn Thiệu Kỳ!" Giám đốc Ôn nổi trận lôi đình, mặt tái xanh.
Quý Duy Tri ở cạnh đó thấy vậy thì chỉ cảm thấy sự xuất hiện của mình thật dư thừa.
Cậu khuyên nhủ song chẳng có chút uy lực nào: "Đừng cãi, đừng cãi nhau, chẳng phải hôm nay chúng ta đến để đón tết Nguyên đán à?"
Lúc này giám đốc Ôn mới xuôi giọng, biểu cảm cũng dịu đi nhiều: "Vẫn là Thiếu tá Quý biết điều.
Con cũng phải thứ lỗi cho Tiểu Ôn nhà bác nhiều, nó lì lợm từ nhỏ — Nào, bác kính con."
"Đừng, sao con có thể để bác kính được." Quý Duy Tri sẽ không để người lớn kính rượu mình.
Cậu đứng lên, hai tay bưng ly: "Con kính..."
Chữ "bác" còn chưa nói ra khỏi miệng, Quý Duy Tri đã bị ai kia ấn ngồi xuống.
Thịnh Tuy đứng lên, bưng ly rượu, nói với giám đốc Ôn từ phía xa xa: "Hai chúng ta uống là được.
Cơ thể của hai đứa vẫn đang phát triển, không hợp để uống rượu."
Giám đốc Ôn hùa theo: "Thế Tiểu Ôn với Thiếu tá Quý...!uống trà nhé?"
Ôn Thiệu Kỳ và Quý Duy Tri ngơ ngác nhìn nhau.
Một người nói thầm rằng mình đã thành niên từ lâu, cơ thể đang phát triển chỗ nào nữa? Người còn lại thì cười thầm, "Thịnh tặc" tự đâm đầu vào họng súng rồi, lấy nước trà trộn vào rượu còn sợ không hạ được anh ta chắc?
Thỉnh thoảng một bàn bốn người lại đứng lên cụng hai ly.
Hiển nhiên lứa con cháu chẳng có việc gì, chỉ có Ôn Thiệu Kỳ bỏ hết công sức để chỉnh Thịnh Tuy, uống trà cũng uống đến độ bụng mình no căng.
"Em đừng mời Nhị gia uống thêm nữa." Quý Duy Tri sợ Thịnh Tuy say thật nên ngoảnh đầu cảnh cáo Ôn Thiệu Kỳ.
Cậu chủ nhỏ Ôn không nghe, to giọng hỏi: "Gì cơ?"
Chỉ một câu đã khiến người ta giật mình, hai người còn lại cũng nhìn qua bên này.
Quý Duy Tri ngượng ngùng lên tiếng, xua tay, tỏ ý không có việc gì.
Đương lúc đang lúng túng, chỉ thấy giám đốc Ôn đã say bảy phần ôm lấy cổ Thịnh Tuy tâm sự giống như hai anh em.
Tuy nhiên âm lượng trò chuyện rất lớn, giọng hai người rơi vào tai Thiếu tá.
"Tôi nói này Nhị gia, cô gái mà anh theo đuổi gần đây sao rồi?" Giám đốc Ôn hỏi.
Thịnh Tuy đẩy tay bác ra, anh ngửa mặt về phía sau, duy trì khoảng cách xã giao lịch sự mà xa cách: "Cô gái gì chứ? Làm gì có chuyện đó."
Giám đốc Ôn thuận thế dựa lên trên bàn, chống cằm: "Tôi nhớ chẳng phải đại sứ Bạch nói anh...!vừa mắt một người nào đó à?"
Quý Duy Tri lập tức vểnh tai lắng nghe, cảnh giác nhìn về phía Thịnh Tuy.
Gần như là trong cùng khoảnh khắc đó, Thịnh Tuy cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt chứa đựng sự nóng bỏng.
"Có." Thịnh Tuy nói, đôi mắt vẫn nhìn cố định về phía Quý Duy Tri.
Giám đốc Ôn cười ha ha: "Anh xem, vừa nãy còn không thừa nhận.
Ai thế? Tôi biết không?"
"Biết chứ..." Thịnh Tuy bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, trả lời.
Phòng riêng rất bí bách.
Ngực cậu nghẹn đến độ hoảng hốt, cậu cần ra ngoài hít thở không khí gấp.
Giám đốc Ôn thấy cậu đứng lên thì trêu chọc: "Ơ kìa Tiểu Quý, con quen hả?"
"Dạ không quen." Vẻ mặt của Quý Duy Tri không dễ nhìn, tay cũng run rẩy cực độ, ngay cả rượu thừa cũng chẳng muốn dọn.
Cậu nói với vẻ lạnh lùng: "Con có chút chuyện nên muốn ra ngoài một chuyến."
Ôn Thiệu Kỳ nhận ra có gì đó không đúng: "Anh sao rồi..."
Ánh mắt của Quý Duy Tri cực kỳ ác liệt, doạ Ôn Thiệu Kỳ ớn lạnh trong lòng.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, chỉ có Thịnh Tuy im lặng uống xong rượu trong ly rồi nói: "Tôi cũng ra ngoài đi dạo một lúc."
Bỗng nhiên căn phòng riêng rộng rãi chỉ còn lại hai cha con.
Giám đốc Ôn vẫn chưa tỉnh rượu song bác cũng nhận ra gì đó.
Bác không hiểu nổi tình hình lúc này: "Vừa nãy Thiếu tá Quý nổi giận à?"
"Dạ, ba hỏi sai rồi." Nhóc khôn vặt họ Ôn tự tin suy đoán: "Anh ấy vẫn luôn không hợp với Thịnh Tuy, ba không thấy vừa nãy mặt anh ấy sa sầm một lúc lâu à?"
"Sao con không nói sớm, còn mời cậu ấy đến nữa?" Giám đốc Ôn rất hối hận: "Hồi nãy ba còn lấy chuyện của Nhị gia ra khích cậu ấy..."
Ôn Thiệu Kỳ xua tay: "Con mời anh ấy đến nhằm mục đích cùng anh ấy chỉnh người kia.
Nhưng ba lại hỏi anh ấy chuyện của Nhị gia thì đó là ba đang nhắm mắt nhảy trên bãi mìn đấy."
Giám đốc Ôn bất giác nhìn ra ngoài cửa rồi cảm khái: "Mối thù giữa hai người trông có vẻ rất sâu nhỉ?"
Ngoài cửa, giọng của ca sĩ nữ bị gió đêm thổi tán loạn, chỉ có mấy ngọn pháo hoa nở rộ trong không trung.
Quý Duy Tri ngồi xổm bên bờ sông hóng gió, cầm cục đá vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Mỗi khi vẽ một vòng là tự lẩm bẩm mắng:
"Chẳng trách không vội tìm em, hoá ra là có người trong lòng rồi."
"Chẳng trách muốn ra nước ngoài, hoá ra là có người trong lòng rồi."
"Chẳng trách..."
Chưa vẽ xong vòng thứ ba, Quý Duy Tri đã ngửi thấy mùi rượu.
Trước mắt cậu là chiếc quần Tây và đôi giày da quen thuộc.
Quý Duy Tri ném cục đá, đứng lên với cả khuôn mặt toàn vẻ khó chịu.
"Em giận à?" Thịnh Tuy đưa cho cậu một tờ khăn giấy, bảo cậu lau tay.
Quý Duy Tri không nhận, giận dỗi lau qua loa trên chiếc trường sam của mình: "Không."
Thịnh Tuy kiên nhẫn hỏi: "Thế tại sao em chạy ra đây?"
Quý Duy Tri không quen nhìn dáng vẻ dù núi Thái Sơn có sụp xuống vẫn bình chân như vại của anh.
Cậu khịa: "Anh lo nhiều quá nhỉ, biết quản người ta thế này sao không đi mà quản cô gái của anh kìa?"
Khóe miệng của Thịnh Tuy cong lên nhẹ đến nỗi không thể nhận ra: "Anh nói rồi mà, không có cô gái nào hết."
Quý Duy Tri không tin: "Lúc nãy ở trong phòng anh có ý gì?"
Thịnh Tuy không dằn nổi độ cong nơi khóe miệng xuống, anh dứt khoát bật cười thoải mái: "Em nói xem?"
Quý Duy Tri bắt đầu suy nghĩ thật.
Vừa nãy rõ ràng Nhị gia nói có người trong lòng, hơn nữa giám đốc Ôn cũng biết người đó...
Giọng cậu dần dần nhỏ lại, tiếp đó là nửa phút im lặng.
Thịnh Tuy đợi mà thấy hơi căng thẳng, đây là cảm xúc sẽ không xuất hiện trong những lúc đấu giá trước kia.
Trông dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ của bé con, hẳn là em ấy đã đoán ra tâm ý của anh rồi.
Vậy anh phải tiếp lời thế nào đây? Thừa nhận ư? Nếu thế thì hơi nhanh quá...
Lúc Thịnh Tuy vẫn đang đấu tranh giữa lý trí và d*c vọng cá nhân ở phía bên này, Quý Duy Tri bỗng nói: "Em biết rồi."
Thịnh Tuy luống cuống cau mày.
Quý Duy Tri nói với vẻ chắc chắn: "Anh chơi xấu thật, sao anh lại nói dối người lớn?"
Khuôn mặt của Thịnh Tuy đầy vẻ vô tội: "Anh, nói dối?"
Quý Duy Tri tự cho là thông minh nói: "Bác Ôn luôn muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh thấy phiền nên lấy người trong lòng ra để chặn bác.
Phải không?"
"..."
"Anh còn cố ý lừa bác rằng đó là một người bác biết, nhằm tránh việc bác lại mù quáng chọn lựa uyên ương cho anh."
Thịnh Tuy đau đầu nhắm mắt, nhéo sống mũi, nói với vẻ bất lực: "Thôi vậy, em đừng đoán mò nữa."
Quý Duy Tri bất mãn: "Em đoán sai rồi hả?"
Thịnh Tuy không nói đúng cũng không nói sai, anh trả lời một cách mơ hồ: "Nói tóm lại là chẳng có cô gái nào hết, em đừng nghĩ lung tung."
Quý Duy Tri vẫn cảm thấy phán đoán của mình rất hợp lý, vậy nên cậu vui vẻ hơn nhiều.
Lúc cúi đầu nhìn thấy vòng tròn mình vẽ, cậu vội vàng lấy đất che chúng nó lại.
Sau khi hai người trở về phòng riêng chào hỏi cha con nhà họ Ôn hai câu, uống cạn rượu trong ly, bữa cơm mới kết thúc.
Người nhà họ Ôn vì đối diện với nợ cũ của hai người nên toàn bộ quá trình đều không dám nói nhiều, sợ làm hai người phật lòng.
Nhưng thấy sau khi hai người về phòng cũng không giương cung bạt kiếm gì, họ không nhịn được mà cảm khái: Thế giới của người trưởng thành quả thực là đầy ắp vẻ lịch sự và giả tạo "miệng nam mô bụng một bồ dao găm".
Bốn người vừa nói vừa cười chào tạm biệt, song thực chất mỗi người lại ôm một nỗi lòng riêng.
Nhà họ Ôn vừa đi, chỗ khúc giao chỉ còn lại hai kẻ oan gia.
Quý Duy Tri thấy lúc giám đốc Ôn rời đi thì chân nam đá chân chiêu, lo rằng Thịnh Tuy cũng uống say giống vậy nên xuất phát từ phép lịch sự, cậu không tình không nguyện hỏi: "Anh đi được không?"
Thịnh Tuy vừa nãy còn đuổi theo ra ngoài lúc này lại tựa như không xương.
Anh ngồi ở chỗ cột đèn, kéo dài giọng nói: "Anh hơi choáng."
Quý Duy Tri cau mày: "Khó chịu lắm à?"
Thịnh Tuy loạng choạng đi hai bước, quỹ đạo nguệch ngoạc: "Không sao, chắc là...!đi được."
Quý Duy Tri thấy vậy thì nào dám để anh về nhà một mình: "Anh đừng ngã trên lề đường rồi bị người phương Tây bắt đi đấy."
Thịnh Tuy nới lỏng cổ áo sơ mi.
Anh trở về bên cột đèn, dựa vào đó rồi nhắm mắt.
Quý Duy Tri nhìn trước ngó sau cũng không thấy xe kéo nào, cậu vội đến độ giậm chân.
Cậu lại nhìn người đàn ông bắt đầu say rượu, chắc anh sẽ không nhớ chuyện xảy ra hôm nay đâu nhỉ?
Nếu như anh thật sự bị người ta ném ở đây vào buổi tối, sợ là sẽ không an toàn.
"Thôi vậy, em dìu anh." Quý Duy Tri không biết nhà Thịnh tuy ở đâu nên cậu dứt khoát ngoảnh đầu, một tay vòng qua eo Thịnh Tuy, một tay đỡ cánh tay anh: "Em hỏi xem nhà hàng Vạn Quốc có phòng trống cho anh không."
Dường như Thịnh Tuy say dữ lắm, anh chóng mặt dựa lên trên người cậu trai, đầu trượt vào hõm vai, chóp mũi còn ngửi tới ngửi lui bên cổ cậu..
Danh Sách Chương: