Quý Duy Tri sẽ không nói vậy đâu.
Ai bảo lúc đó Thịnh Tuy vứt bỏ cậu, phải để anh nếm chút phiền não mới được.
"..." Ôn Thiệu Kỳ thẫn thờ nhổ cục xương, trợn mắt với người đối diện.
Dạy đối tượng yêu thầm của mình cách để theo đuổi mình?
Chịu anh luôn đó, Thiếu tá Quý.
Đêm xuống, trong nhà thắp hai ngọn đèn.
Ánh sáng màu vàng mờ che phủ thân hình của người đàn ông, xung quanh áo ngủ màu sợi đay có một quầng sáng.
Người đàn ông gối đầu trên ghế bập bênh[1] nhắm mắt dưỡng thần.
Quý Duy Tri đoán anh đã chìm vào giấc ngủ, động tác đặt xuống rất khẽ.
"Em về rồi à?" Người đàn ông vẫn nhắm mắt, khẽ hỏi.
Bấy giờ Quý Duy Tri mới thả lỏng tay chân, đi thẳng đến bên ghế bập bênh, vịn tay vịn ngồi xổm một nửa mà nói: "Dạ, đang bận chuyện di dời của mấy anh, phải tăng ca."
"Có phải vẫn chưa quyết định ngày tháng không em?"
"Phải xem tiến trình đàm phán bên phía đại sứ Bạch." Quý Duy Tri hắng giọng, bất ngờ đổi chủ đề: "Nhắc mới nhớ, sinh nhật của anh là vào tháng này đúng không?"
"Ừ, chẳng còn mấy tuần nữa."
"Anh muốn đón thế nào?"
"Mời mấy người quen cũ trên mảng làm ăn, đến nhà hàng Vạn Quốc tụ họp." Suy cho cùng, nếu muốn thách thức với liên hội nước X thì cần tài nguyên xã hội, Thịnh Tuy chỉ có thể nắm bắt tất cả cơ hội liên lạc với các mối quan hệ.
Quý Duy Tri hơi thất vọng.
Xem ra, ngày kỷ niệm mà Ôn Thiệu Kỳ nói sẽ không kịp rồi, cũng chỉ đành đổi dịp khác thôi, hoặc có lẽ bọn họ hoàn toàn chẳng cần phải mệt mỏi vì kỉ niệm này nọ.
Đương lúc Quý Duy Tri cúi gằm mặt, chuẩn bị đổi chủ đề, Thịnh Tuy lại mân mê má cậu, cười nói: "Em có thể đón sinh nhật cùng anh không?"
Lần này Quý Duy Tri không né tránh, trái lại cậu còn cọ vào lòng bàn tay anh: "Em cũng có thể đi ạ?"
"Không phải có thể hay không, mà anh hỏi em có bằng lòng hay không." Thịnh Tuy cười: "Nhưng anh thật sự hy vọng em sẽ đến."
Quý Duy Tri mơ hồ chờ mong: "Hôm đó anh tìm em vì có chuyện hả?"
Thịnh Tuy gật đầu.
Quý Duy Tri thầm đoán được chút gì đó —— Chẳng nhẽ Thịnh Tuy thật sự muốn tìm ngày lành tháng tốt để bày tỏ? Hai người họ cũng ăn ý ghê.
"Vậy thì em chắc chắn phải đi rồi." Quý Duy Tri thẳng người, hai chân chồng trên ghế sô pha, hỏi với sự trông mong đong đầy trong mắt: "Đến lúc đó, anh có muốn xem phim nữa không?
Thịnh Tuy rất khó hiểu về sự né tránh của cậu tối nay: "Sao bỗng nhiên em lại hỏi cái này, em muốn xem bộ phim mới diễn gần đây à?"
"Không phải mà, em đang dạy anh..." Suýt nữa Quý Duy Tri lỡ mồm, cậu vội vàng bổ sung: "Khụ, ý em là, sau này nếu anh gặp người mình thích, dù sao vẫn phải theo đuổi, yêu đương rồi cũng phải hẹn hò chứ."
Thịnh Tuy nhướng mày, cả khuôn mặt là vẻ dò xét.
Quý Duy Tri hắng giọng: "Anh bận rộn tới lui nhiều năm vậy rồi, đoán chừng cũng chẳng biết theo đuổi người ta.
Nhưng anh không cần lo, mặc dù kinh nghiệm của anh hơi ít, tuổi tác hơi lớn chút xíu, nhưng sức hấp dẫn vẫn còn.
Em ấy à, khá tâm lý đấy nhé, em đồng ý làm thầy của anh."
Ngực Thịnh Tuy vừa nóng lên đã nhanh chóng nguội lạnh, nghe xong cả đoạn thì mặt cũng sắp tê liệt luôn.
"Em? Dạy anh theo đuổi người khác?" Thịnh Tuy giận đến độ cười thành tiếng.
Quý Duy Tri gật đầu.
Lúc cậu tưởng rằng đối phương chẳng buồn để ý đến mình nữa thì cậu bất ngờ thấy Thịnh Tuy đau đầu mà tháo kính mắt xuống.
Lúc anh đeo lên lại, dây xích được anh nâng qua sau tai.
Quý Duy Tri nhìn tia sáng phản chiếu màu vàng kim, hơi thất thần.
Thịnh Tuy nói: "Được, xin nghe chỉ giáo."
Quý Duy Tri trông bầu vẽ gáo từ Ôn Thiệu Kỳ: "Đầu tiên, anh có thể tạo ra những cơ hội ở riêng lãng mạn."
Chẳng hạn...!đề nghị xem phim mà cậu đưa ra ban nãy.
Tuy nhiên Thịnh Tuy trả lời chẳng hiểu phong tình: "Anh sợ rằng em ấy quá bận, không sẵn lòng lãng phí thời gian."
"Cậu ấy đồng ý, cậu ấy đồng ý quá ấy chứ." Quý Duy Tri buột miệng nói ra.
Người đối diện ngước mắt, vẻ ngạc nhiên lướt qua trong con ngươi màu hổ phách.
Quý Duy Tri nhận ra mình đã phản ứng quá khích, vội vàng lấy lại bình tĩnh: "Ý em là, ở bên cạnh người mình thích sao có thể gọi là lãng phí thời gian được? Cậu ấy sẽ thích những cảm giác nghi thức này lắm, vậy nên anh không được lo lắng."
Thịnh Tuy thấy cậu phản ứng như thế thì nhịp tim hơi loạn.
Nếu còn chưa đoán được chủ đích của Quý Duy Tri, anh chính là tên đần.
Nhưng anh cũng không chắc liệu bây giờ có phải thời điểm thích hợp để ngả bài hay không, cùng với việc tại sao Quý Duy Tri phải nói gần nói xa "dạy học", chẳng nhẽ vì vui thích?
Thế giới của giới trẻ thật sự ngày càng khó hiểu.
Thịnh Tuy cũng không trêu gì, chỉ có thể thuận theo bé con làm: "Hiểu rồi, còn điều gì khác không em?"
"Còn nữa, duy trì đôi chút khoảng cách với chàng trai khác." Lúc Quý Duy Tri nói lời này, mặt cậu không đổi sắc: "Mặc dù trên báo chẳng được mấy điều là thật, nhưng nghe người ta mắng anh, người thích anh cũng sẽ lo lắng..."
Sự thay đổi trên nét mặt của cậu bị Thịnh Tuy thu hết vào trong mắt, mặt mày vốn lạnh lùng lúc đầu lại bất thình lình cong cong.
Quý Duy Tri cũng thật là ngày càng biết làm khó người khác.
Nhưng bé con da mặt mỏng muốn chơi trò mập mờ thì anh có thể làm được gì nữa đây, chỉ có thể xuôi theo cậu thôi.
Chẳng qua là chiến tuyến kéo dài thêm một chút, đã đợi nhiều năm vậy rồi, anh còn vội một phút chốc này ư?
"Ừ, sau này ra ngoài xã giao đều sẽ báo trước với em ấy." Ngay cả giọng điệu của Thịnh Tuy cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Quý Duy Tri làm bộ làm tịch nói, chẳng mảy may cảm thấy giọng điệu được đằng chân lân đằng đầu của mình nói với người lớn có phù hơn hợp hay không.
Thịnh Tuy lại rất tận hưởng dáng vẻ này của cậu, anh vờ như suy tư rất lâu rồi nói: "Ngày mốt có tham gia tiệc rượu của ngân hàng, anh là cố vấn, phải có mặt."
"Ơ?" Quý Duy Tri bối rối, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu, ngày trước Thịnh Tuy chưa từng mang chuyện làm ăn về nhà để nói: "Anh nói với em mấy chuyện này làm gì."
"Báo trước." Thịnh Tuy nói.
Vẻ mặt của Quý Duy Tri nhanh chóng đỏ lên.
"Chẳng phải em dạy anh như vậy sao, không thể "luyện tập" cùng học sinh à?" Sợ mình trêu cậu dữ quá, Thịnh Tuy giấu đầu hở đuôi bổ sung: "Anh học cũng nhanh nhỉ, thầy Quý ơi?"
Mặt mày dịu dàng, nét mặt như nước, dây đeo kính màu vàng kim và con ngươi màu hổ phách đều khiến người ta rung động.
Thứ mê hoặc người khác nhất là giọng nói, trầm thấp mà dịu dàng, cứ như vàng đá, cộng hưởng từng nhịp một với trái tim của Quý Duy Tri.
Một câu "thầy" thế mà lại gọi đến độ làm cậu trai nhũn chân.
Quý Duy Tri lo trước tính sau mà bận lòng cho mai sau, nếu như thật sự ở bên nhau, cậu có chịu đựng nổi không đây?
Hình như cậu nghĩ hơi xa quá rồi.
Quý Duy Tri vội vàng thu lại tâm tư, tỏ vẻ mất tự nhiên: "Cũng được, cho anh chín mươi điểm."
"Chín mươi? Thế thì vẫn hơi kém." Thịnh Tuy luôn có tiêu chuẩn cao và yêu cầu khắt khe với bản thân mình, hiếu học hay hỏi, bây giờ cũng không là ngoại lệ: "Em cho anh một câu chắc chắn đi, phải thế nào mới có thể lấy được điểm tối đa vậy thầy Quý?"
"Anh...!đừng gọi em như thế." Quý Duy Tri có phần không chịu nổi thật.
Quả nhiên Thịnh Tuy không nói nữa.
Song lúc thật sự không còn ai nói chuyện với mình, Quý Duy Tri lại thấy hơi hiu quạnh, cậu xua tay trước kính mắt của ai kia: "Sao anh không lên tiếng thật thế, học hành không nghiêm túc."
Thịnh Tuy quy củ giơ tay đáp tựa như học sinh: "Anh chỉ đang cân nhắc phải xưng hô với em thế nào.
Em không thích anh gọi em là "thầy", nhưng cũng không thể tiếp tục gọi giống trước kia được." — Nếu như thế thì có vẻ quan hệ giữa hai người chẳng hề thay đổi.
Nhận ra Thịnh Tuy muốn nói gì tiếp theo, Quý Duy Tri xây dựng tâm lý trước, khuyến khích bản thân lát nữa đừng không kìm được: "Khụ, anh cứ thong thả mà nghĩ."
"Không cho gọi thầy, vậy thì...!Duy Tri?" Thịnh Tuy vừa nghĩ vừa hỏi: "Tiểu Quý? Thiếu tá Quý? Trưởng quan Quý?"
Anh nói một chuỗi mấy cách gọi, Quý Duy Tri đều quả quyết lắc đầu.
Chưa đặc sắc, chẳng thân mật chút nào, không thích.
Thịnh Tuy đang nói thì bất ngờ dừng lại, nghiêng về phía trước đến gần Quý Duy Tri, nhưng anh chẳng làm gì cả, chỉ khép chặt áo khoác cho cậu.
Người sau bị ép phải ngửa thẳng ra phía sau, căng thẳng mà dán lên sô pha.
"Không thích hết à? Vậy— " Thịnh Tuy gối lên lưng ghế sô pha, cúi đầu nhìn cậu: "Sau này anh gọi em là Tri Tri, được không em?"
Quý Duy Tri sững sờ trong nháy mắt, bên tai đều là tiếng vọng tựa như gió nhẹ qua rừng.
Tri Tri, bé Tri Tri.
Người đàn ông thật sến súa, nhưng...!thích quá đi.
Cậu trai cười thấy răng không thấy mắt, chốc chốc lại gật đầu một cách chẳng có nghị lực: "Anh gọi một lần nữa đi."
Tâm trạng Thịnh Tuy cũng tốt, anh đến gần bên mặt cậu, khẽ hỏi: "Tri Tri, em thích xem Chaplin không?"
Quý Duy Tri chừng như đã tê dại hết một nửa cơ thể, ngoại trừ gật đầu ra cũng chẳng biết làm gì khác.
Đợi một lúc lâu sau, cậu mới phản ứng lại — Chaplin? Đó chẳng phải bộ phim mới chiếu ư?
Thịnh Tuy muốn đi xem phim cùng cậu? Thế...!chẳng phải con hàng này đã sớm đoán được ý ở ngoài lời "theo đuổi người khác" mà cậu nói ư?
Nhưng đã đoán được thì vì cớ gì anh không nói rõ, băn khoăn quá.
Cứ xoắn xuýt như thế hết một buổi tối, Quý Duy Tri cũng chưa hỏi thành lời, ngày hôm sau mới sáng tinh mơ đã tỉnh rồi.
Hôm nay cậu có thể nghỉ phép, nhưng cậu vẫn dậy sớm theo thói quen, đi dạo trong vườn một hồi lâu cũng không thấy ai kia thức dậy, chắc anh đang tập luyện trong phòng.
Lại đợi thêm chốc nữa, cuối cùng Quý Duy Tri cũng nghe thấy tiếng cửa lớn ở tiền sảnh mở ra, vậy nên cậu háo hức chạy vào nhà, chuyên chú chờ đợi ai kia nhắc đến buổi chiếu phim.
Chẳng ngờ rằng, Thịnh Tuy chỉ gọi cậu vào, sợ cậu lạnh.
"Em không lạnh đâu." Quý Duy Tri nhét bàn tay nhỏ nhắn lạnh cóng vào trong túi, chóp mũi lạnh đến nỗi ửng đỏ: "Anh muốn nói với em gì đó đúng không?"
"Gì cơ?" Thịnh Tuy giả ngơ một chốc, cố ý chọn lựa rồi nhắc đến cái cậu không muốn nghe: "À, quả thật anh có lời muốn nói."
Quý Duy Tri nằm nhoài trên bàn, bé sói con trở thành bé cún, lắc lư cái đuôi tựa như đang đợi chủ nhân xoa đầu.
Nhưng tính một đằng lại ra một nẻo, Thịnh Tuy chỉ chìa tay: "May là em nhắc, anh phải tìm em hỏi một thứ.
Giấy chứng nhận và chữ ký của em có bản in không?"
Đuôi bé cún cụp xuống ngay.
"Có, em đi lấy cho anh." Quý Duy Tri ủ rũ về phòng, cầm ra một xấp giấy: "Để ở đây hết, muốn gì thì anh tự lấy đi."
Thịnh Tuy không cử động: "Em không muốn biết anh cần nó để làm gì à?"
"Không muốn." Quý Duy Tri lại nằm nhoài lần nữa, bé cún không đòi được thịt nên rất chán nản.
Thịnh Tuy cười, trêu cậu: "Anh lấy đưa cho bà mối xem, chuẩn bị kết thông gia cho em."
"Em chưa bao giờ nghe nói bà mối nhà nào kết thông gia còn phải đòi giấy chứng nhận." Giọng của Quý Duy Tri cũng nhỏ, cả khuôn mặt đều là vẻ bực dọc.
Thịnh Tuy cất đồ xong, lúc này mới không ghẹo ai kia nữa.
Anh giơ tay vuốt lông bé cún, cứ như dỗ con nít vậy: "Được rồi, đừng nhíu mày nữa, người không biết còn tưởng anh bắt nạt em đấy.
Sắp xếp một chút rồi ăn sáng đi, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài."
Biểu cảm của Quý Duy Tri bấy giờ mới linh hoạt hơn: "Làm gì ạ?"
Thịnh Tuy nhìn cậu tựa như đang nhìn bé ngốc nghếch, anh cũng không vạch trần chút tâm tư nhỏ nhoi của cậu, cách một lớp cửa sổ giấy mà trêu ghẹo, vậy mà Quý Duy Tri vẫn rất thoả mãn.
"Xem phim đó em." Thịnh Tuy kéo dài giọng, nói với vẻ ẩn ý thâm sâu: "Chẳng phải muốn theo đuổi người ta thì phải cho em ấy chút cảm giác nghi thức sao?"
***
Thuận Tụng Thương Kỳ
Vậy nên rốt cuộc hai người các anh ai mới là người bị nắm thóp?
***
Chú thích:
[1] 摇椅 – Ghế bập bênh:
.
Danh Sách Chương: