Trong phòng lâm vào sự yên tĩnh chết chóc.
Dây đeo kính của người đàn ông có màu vàng kim, ánh sáng phản chiếu trong gian phòng ngủ tối tăm không mấy rõ ràng.
Nó đang lay động, chắc đã đong đưa hơn mười cái.
Quý Duy Tri nuốt nước miếng: "Anh có ý gì?"
"Là anh biểu đặt chưa đủ rõ ư?" Thịnh Tuy hỏi ngược lại.
"Đủ rõ rồi." Yết hầu lại nhấp nhô thêm một cái.
Một sự im lặng ngầm hiểu lan tràn.
Quý Duy Tri cúi đầu, nhìn thấy ánh sáng phản chiếu của gọng kính màu kim loại rơi trên tấm chăn.
Nơi mà quầng sáng từng che phủ là nơi tối qua đã chứng kiến một vở kịch hay vừa hoang đường vừa mờ ám.
Quý Duy Tri thực sự không nhịn được nữa, dứt khoát hỏi thẳng: "Anh thích đàn ông?"
"Ừ." Giọng điệu của Thịnh Tuy vẫn bình thản, anh tháo kính mắt xuống lau bằng khăn tay, rồi lại soi chiếu qua ánh sáng mặt trời không mấy rõ ràng, tựa như vô ý hỏi rằng: "Em để bụng ư?"
Vì bị cận thị nhẹ nên người đàn ông nheo mắt, trông khuôn mặt thanh nhã ấy càng thêm trìu mến tình tứ.
Quý Duy Tri nghiêng đầu qua một bên một cách cứng đờ.
Sau đó cậu nở nụ cười với biên độ rất nhỏ.
Sao cậu có thể để bụng được, vui còn không kịp ấy chứ.
"Không sao, em thấy chẳng sao cả." Quý Duy Tri xoa gò má tươi tắn, đợi nét mặt khôi phục như thường mới dám quay đầu nhìn, cả khuôn mặt đều viết là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Mấy động tác nhỏ bé ấy rơi vào trong mắt người đàn ông, khắp cõi lòng của Nhị gia như được một hũ siro đóng hộp lấp đầy, vừa mát vừa ngọt, anh cảm thấy Quý Duy Tri của hôm nay dễ thương đến lạ.
"Đợi đã, anh sẽ không thích Chu Kiều Nguyệt đâu nhỉ?" Dường như Quý Duy Tri bất ngờ nghĩ đến việc nào đó, cậu hỏi với vẻ cảnh giác.
"Sao có thể chứ?" Thịnh Tuy bỗng dưng bật cười.
"Cũng phải, có lẽ ông chủ Chu không hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của anh." Quý Duy Tri nhớ đến lời Thịnh Tuy nói ngày hôm qua: "Gia thế trong sạch, dòng dõi thư hương..."
Đợi đã, đó chẳng phải là nhà họ Quý ư?
Bé con thực sự không dằn nổi khóe miệng nữa, lộ ra vẻ mặt vui thích, đoán chừng trong lòng đã hiểu, nhưng cậu vẫn muốn hỏi rằng: "Rốt cuộc anh thích ai?"
Vì trông mong mà cánh tay cậu nắm lấy tấm chăn trước ngực, gò má sau tác dụng của thuốc vẫn còn sắc đỏ.
Dáng vẻ này của Quý Duy Tri quá ngoan, đến nỗi Thịnh Tuy nảy sinh một vài suy nghĩ xấu xa, anh muốn nhìn thử xem phải thế nào thì bé sói con mới để lộ nanh vuốt.
Do đó Thịnh Tuy ấp ủ ý xấu mà nói: "Em lại gần đây rồi anh nói cho em biết."
Quý Duy Tri nghi ngờ ngẩng đầu, di chuyển về phía Thịnh Tuy.
Thịnh Tuy giơ tay, nhéo một cái không nặng không nhẹ trên vùng gáy của cậu, sau đó chờ đợi dáng vẻ nhe nanh múa vuốt của Quý Duy Tri.
Từ bé Quý Duy Tri đã không cho phép người khác chạm vào cổ mình, vừa bị chạm vào là nổi giận.
Ai mà ngờ, cậu trai chẳng hề phản ứng quá khích mà từ từ cúi đầu xuống: "Không nói thì không nói..."
Thịnh Tuy nâng cằm của cậu lên, để khuôn mặt trắng ngần lộ ra từ bóng râm rồi anh kề sát lại mà nhìn.
Khuôn mặt trắng trẻo ấy ửng đỏ, cánh mũi nhẹ nhàng khép mở, tựa như một bé thú đang mơ màng.
Hai người một ngước một cúi, cách nhau rất gần.
Thịnh Tuy tiêu tốn sức lực rất lớn mới nhịn không bật cười: "Anh cũng chưa nói gì cả, em đỏ mặt cái gì."
Ngày hôm sau, quán mì trác tương gần cục Quân Chính.
Quý Duy Tri gắp miếng thịt hiếm hoi còn sót lại trong dĩa, cả khuôn mặt là vẻ đăm chiêu, chống cằm nhìn về phía xa xa mà ngẩn ngơ.
—— "Em đỏ mặt cái gì?"
—— "Nhóc phiền phức."
—— "Ngoan một chút."
Giọng của người đàn ông như gần trong gang tấc.
Quý Duy Tri bỗng cười ngớ ngẩn.
Ôn Thiệu Kỳ ngồi đối diện cậu đúng thật là cảm thấy hoảng sợ.
"Anh bày ra cái nụ cười ngây ngô gì đấy?" Cả khuôn mặt của cậu chủ nhỏ đầy vẻ ghét bỏ, cầm đũa gõ vại sứ: "Anh không ăn thì cho em được không? Có mỗi một miếng thịt mà anh cũng phải đâm nó nát bét."
Quý Duy Tri hoàn hồn, oằm một miếng nuốt luôn miếng thịt bằm.
Ôn Thiệu Kỳ trợn trắng mắt: "Anh có thể bình thường xíu không?"
"Anh làm sao?" Quý Duy Tri không hiểu.
"Còn làm sao hả?" Ôn Thiệu Kỳ buồn cười: "Anh soi gương đi, cứ như đến mùa xuân vậy, còn không biết ngượng mà hỏi."
Quý Duy Tri buộc phải đầu hàng, cậu sờ mặt mình, cố gắng hạ nhiệt.
"Cũng may Thượng tá không nhìn thấy dáng vẻ này của anh, bằng không chú ấy lo chết mất, còn tưởng anh bị con hồ ly tinh nào đó hạ cổ rồi."
Quý Duy Tri còn bắt đầu kiểm tra lại trong đầu mình thật, trong "Liêu Trai" có nam hồ ly tinh mà nhỉ?
...!Khỏi phải nói, có thật.
"Thiệu Kỳ, anh muốn hỏi em một chuyện." Quý Duy Tri buông đũa, khuôn mặt toàn là vẻ ham học hỏi: "Em và bạn gái của em ở bên nhau thế nào vậy?"
"Em thích cô ấy, theo đuổi cô ấy, sau đó yêu nhau thôi." Ôn Thiệu Kỳ thắc mắc tại sao bỗng nhiên cấp trên lại hứng thú với chuyện bên lề của cậu: "Sao vậy? Anh cũng có người mình thích rồi à?"
Quý Duy Tri không đáp mà diệt sạch sẽ một bát đồ ăn rồi hỏi: "Thế, nếu như có một người..."
Cậu nhớ đến đặc trưng của Thịnh Tuy, sợ bị đoán trúng nên cậu quyết định phải nói uyển chuyển một chút: "Đối xử với anh tốt vô cùng, vừa gặp anh là nhận sai, biết anh đói sẽ lén tìm đồ ăn đưa cho anh, đứng hai tiếng đồng hồ vì lo anh sợ tối, dù lạnh hay nóng cũng kịp thời quan tâm anh, hôm qua còn vòng vo tam quốc ám chỉ người trong lòng của người đó giống anh..."
Thấy vẻ mặt của Ôn Thiệu Kỳ ngàng càng kỳ lạ, Quý Duy Tri vội vàng dừng lại, hỏi thẳng: "Thì chứng tỏ điều gì?"
"Con mẹ nó cái này còn cần phải hỏi hả?!" Ôn Thiệu Kỳ cạn lời: "Cô ấy chỉ thiếu nước dán bốn chữ to đùng "Em thích anh" lên trán nữa thôi!!"
Quý Duy Tri có thể đoán được phản ứng này của Ôn Thiệu Kỳ.
Nhưng quan hệ của cậu và Thịnh Tuy quả thực rất đặc thù, kể cả lúc còn nhỏ, Nhị gia cũng chăm sóc cậu từng li từng tí, vậy nên cậu mới không dám chắc chắn Ôn Thiệu Ký nói đúng hay không.
"Nhưng anh lo rằng, người ấy đối xử tốt với anh không phải vì thích, mà là theo thói quen." Quý Duy Tri tổng kết.
Ôn Thiệu Kỳ cười lạnh lùng: "Người này là ba của anh hả?"
Quý Duy Tri:?
Sợ ai kia nổi giận, Ôn Thiệu Kỳ vội vàng bổ sung: "Nếu đã không phải là ba mẹ cha chú của anh, dựa vào đâu mà quen nếp chăm chút anh, đối xử tốt với anh?"
Quý Duy Tri cảm thấy câu này không đúng, nhưng cậu cũng không thể phản bác: "Thế nếu như..."
Nếu như người ấy từng vứt bỏ anh thì sao? Nếu như anh không dám đến gần người ấy là bởi anh sợ rằng sẽ đánh mất thêm một lần nữa thì sao?
Cuối cùng Quý Duy Tri vẫn không nói ra nửa câu sau, cậu chữa lại: "Nếu như người ấy vẫn luôn thế này, nhưng chưa bao giờ bày tỏ với anh thì chứng minh điều gì?"
Ôn Thiệu Kỳ nhíu mày: "Cô gái đó không bỏ được mặt mũi, rất bình thường mà."
Quý Duy Tri nghĩ về sự khôn khéo ôn hoà thường ngày, tính cách hay bày mưu tính kế của Nhị gia, cậu cảm thấy cách nói "không bỏ được mặt mũi" thực sự chẳng ăn nhập gì.
Ôn Thiệu Kỳ truy hỏi: "Anh thích cô ấy không?"
Nét cười vừa mới vơi trên mặt Quý Duy Tri lại trở về, thậm chí còn nổi nết trẻ con một cách bất thường, lắc lư cái ghế đẩu như đang ngồi ngựa tre[1].
Ôn Thiệu Kỳ thấy vậy thì đỡ trán: "Thích thì anh chủ động xíu! Tình huống của anh ấy à, hai bên đều có tình cảm với nhau, ở bên nhau cũng chỉ là chuyện chọc thủng lớp cửa sổ giấy thôi."
Liên quan đến điểm mù hiểu biết của Thiếu tá, cậu xin viện trợ: "Chủ động thế nào?"
Ôn Thiệu Kỳ thở dài.
Quý Duy Tri tung hoành chiến trường, không ít khi nhận được thư tình hay được theo đuổi, song về tình trường thì vẫn trắng tinh.
"Chẳng phải sắp năm mới rồi à? Anh làm cho cô ấy một bó hoa, cùng xem một bộ phim đi? Tóm lại, tạo ra nhiều cơ hội ở riêng, hẹn nhau nhiều hơn, rồi tự nhiên sẽ nói thành lời thôi."
Quý Duy Tri nửa hiểu nửa không: "Bày tỏ nhất định phải chọn ngày lành tháng tốt hả? Em thấy phiền không."
Ôn Thiệu Kỳ không hài lòng: "Sao lại gọi là phiền được, cái này gọi là cảm giác nghi thức.
Em hỏi anh, ngày kỉ niệm gần hôm nay nhất là ngày nào?"
Quý Duy Tri ngẫm nghĩ: "Sinh nhật của người ấy."
"Cơ hội quá tốt." Ôn Thiệu Kỳ bày mưu tính kế: "Anh nhân dịp sinh nhật của cô ấy, cùng cô ấy dạo phố, ngắm hoa đăng rồi nói ra."
Quý Duy Tri nói: "Được, anh cân nhắc thử xem." Ngày đó phải kéo hết lời thật lòng của Thịnh Tuy ra.
Ôn Thiệu Kỳ hài lòng vỗ vai Quý Duy Tri: "Cuối cùng cũng thông suốt.
Yên tâm, chắc chắn anh có thể theo đuổi được người ta."
"?" Quý Duy Tri khó hiểu chớp mắt.
Ôn Thiệu Kỳ gặm xương, nghe vậy thì dừng động tác: "Sao thế? Anh hỏi em những thứ này không phải vì anh muốn theo đuổi cô ấy à?"
"Không phải đâu." Quý Duy Tri ngây thơ nhưng cũng hùng hồn thẳng thắn, mặc dù lời nói ra chẳng hề tự tin đến vậy: "Anh muốn dạy người ấy cách theo đuổi anh."
***
Chú thích:
[1] 竹马 – Ngựa tre:
.
Danh Sách Chương: