Cô giật mình nhìn họ, Vũ cầm trên tay là túi xách điện thoại của cô thấy cô Vũ chạy tới đẩy mạnh Quốc Thiên ra kéo tay cô lại ôm chặt.
Làm cô một phen hốt hoảng vì hành động quá đụng chạm này...
- Tôi tới cứu cậu rồi đừng sợ...
- Vũ? Sao cậu biết mà đến...
- Có tôi ở đây, tôi không để một thằng nào đụng vào Linh đâu.
Thử ????hách ????ìm ????ra????g gốc, géc gô [ TR????????TR????????EN﹒V???? ]
Những lời Vũ nói đột nhiên làm trái tim cô đập nhanh liên tục như có một luồng điện vô hình xẹt ngang qua đây..
Vũ cởi chiếc áo khoác cột ngang hông cho cô.
- Mày chơi lớn quá không Dương Quốc Thiên?Bạn gái em tao mày cũng động vào luôn - Vương Cảnh nói...
- Mày thiếu gà nói tao tao kiếm cho Thiên chứ đừng động vào Phương Linh, nó cũng coi như em dâu tao mà? - Chị Anna vén tóc cô lên vỗ lưng cô.
- Tao và Phương Linh là người yêu của nhau..(Quốc Thiên lên tiếng)
- Phải nói bao nhiêu lần mày mới hiểu Linh này không phải Phương Linh mày tìm ( Vũ lao tới nắm lấy cổ áo Quốc Thiên ánh mắt như muốn giết người vậy)
Quốc Thiên đẩy Vũ ra, tay phải phủi cổ áo thách thức sự nóng giận của Vũ cười đểu...
- Tao nói rồi, tao chẳng phải sợ thằng nào trong 3 đứa bây hết đâu mà nể ai.
- Mày động ai thì động chứ đừng đụng tới em tao.- Vương Cảnh lên tiếng.
- Chuyện của tao và Phương Linh để tao tự giải quyết..
- Giải quyết con mẹ mày, hôm nay tao giải quyết mày trước.
Chính Vũ xông tới đánh mạnh vào mặt Quốc Thiên làm không ai trở tav kịp...!Thiên đánh trả lại và cứ thế hai người cứ solo, bên ngoài cứ đứng nhìn mà cô thì lại sợ hãi vì Vũ đánh Quốc Thiên rất mạnh...
- Đừng lo Vũ bị thương.
Nó có học Muay Thái mà em.
- Chị Anna vỗ vai cô
- Em lo cho Quốc Thiên?
- Hả????
Cô không nói nữa liền chạy lại, lúc Vũ đang định đánh thiên cô đã chạy tới nắm cánh tay của Vũ đang giơ lên, Vũ bất ngờ nhìn cô.
Cô hơi lo lắng..
- Vũ đừng đánh nữa...
- Linh bị nó làm bậy mà còn không cho tôi đánh?
- Đừng đánh, tôi không muốn Vũ đánh nhau.
- Bây giờ đi về không đánh nữa.
Vũ kéo tay cô đi về nhưng cô lại chưa nói chuyện cho Quốc Thiên hiểu.
Nếu cứ tiếp tục im lặng Thiên sẽ càng hiểu lầm mà thôi.
Thay vì thế cô sẽ nói sự thật để mọi chuyện chấm dứt trong hôm nay.
Cô nghĩ thế mà dừng chân, nhìn Thiên cô quyết định mình phải nói cho Thiên nghe về Phương Nghi..
- Vũ? Đợi tôi 30p thôi được không?
- Còn muốn làm gì?
- Tôi có chuyện nói với Thiên?
- Còn nói chuyện với nó? Cô rốt cuộc là bị điên phải không?
- Không, Vũ đợi tôi dưới sảnh khách sạn đi.
- Được, tôi cho Linh 30 phút tâm tình với nó.
Bỏ tay ra.
Vũ hất tay cô tức giận bỏ xuống lầu, cô không biết là Vũ giận về cái gì nhưng lúc này tôi cần nói sự thật cho Quốc Thiên nghe trước để sau này cô không phải gặp lại Thiên nữa.
Cô đi tới đỡ Thiên ngồi xuống ghế Thiên lau mép môi chảy máu cô thấy vậy lấy khăn giấy với hộp thuốc xử lí mấy vết trầy cho Quốc Thiên..
- Cố chấp không chịu nhận là người yêu tôi bây giờ lại quan tâm tôi? Em chơi trò gì vậy Phương Linh??
- Anh đã có đủ bình tĩnh nghe tôi nói về chuyện này chưa?
- Em cứ nói đi...
- Tôi đúng thật là Phương Linh, và tôi còn có người em gái song sinh tên là Phương Nghi.
Người bạn gái quen anh là Phương Nghi và nó đã sử dụng tên của tôi để gạt anh, sau đó đổ hết mọi phiền phức qua cho tôi để bây giờ tôi phải bị anh lôi tới đây nè.
Chuyện của anh và Vũ và Phương Nghi cả tôi nữa tất cả hiểu lầm là một tay Phương Nghi ra.
- Những chuyện em nói là thật? Thật vậy sao? Nếu là vậy tôi bị Phương Nghi dắt mũi sao Linh?
- Anh đừng tự nói anh như vậy anh Thiên, em tin là anh thích Phương Nghi thật lòng anh tốt với nó.
Chỉ là anh quá tin nó và để nó gạt anh trong khi anh có đủ khả năng điều tra sự thật nhưng anh vẫn chấp nhận nghe nó nói gì tin đó thì tôi tin anh là người tốt.
- Anh không nghĩ Linh, à Phương Nghi lại có chị em sinh đôi.
- Gương mặt có thể giống, tính cách hoàn toàn khác.
Cô bắt đầu kể rành mạch chuyện những ngày qua giữa hiểu lầm của 4 người cô, Phương Nghi, Chính Vũ và Quốc Thiên để cho anh dễ hiểu hơn và tin rằng đó là thật hơn là nói trống không.
Ánh mắt anh có vẻ dần tin vào những gì cô nói.
Quốc Thiên nhìn cô bất ngờ, anh cứ ngơ ngẩn ra rồi lại xoa thái dương, thật sự cũng rối ren thật nhưng cô tin là anh sẽ tự tìm cách để biết sự thật.
- Em về đi, Phương Linh anh xin lỗi chuyện hôm nay....
- Tôi về nhé, anh hãy nghĩ thật kĩ xem tôi nói có sai không.
Không bao giờ có sự xuất hiện trùng hợp hay ngẫu nhiên nào cả.
Chỉ có hai người khác nhau mới có cách đối xử khác nhau với anh.....