Ngày hôm sau, Trình Mộc Cát tự thân đi học, vì buổi sáng này cô thấy quán mì của cha mẹ khá đông nên cô đã chủ động đi học một mình.
Vừa bước đến cổng trường thì đã đụng mặt của anh em Lương gia, cô cảm thấy cuộc đời mình sao lại có thể xúi quẩy như vậy chứ? Rõ ràng là thù địch với nhau nhưng cuối cùng lại học cùng trường, quá đáng hơn chính là còn học cùng lớp.
Nhưng mặc kệ ánh mắt khinh thường của Lương Thoại Di, cô vẫn hiên ngang bước về lớp.
Lương Mục Phàm thấy cá tính này của cô cũng chỉ biết mắc đầu, xem ra anh đã đoán nhầm rồi, Trình tiểu thư là một cô gái đoan trang, hiền thục, còn rất tao nhã và thanh lịch, chứ không phải xấc xược như cô gái này.
Chắc chỉ là người giống người mà thôi.
Sau khi chia tay Lương Thoại Di thì Lương Mục Phàm cũng trở về lớp, anh vừa đặt chân vào lớp đã nhìn thấy thằng bạn thân của mình đang hào hứng với một bó hoa to trên tay, anh cũng không hiểu nó đang muốn gì, chầm chậm ném cặp sách xuống một bên, tò mò hỏi:
- Mày tặng cho ai à?
- Mộc Cát, tao tặng cho cô ấy.
Hôm qua tao vừa kết bạn qua mạng xã hội với cô ấy.
Cô ấy nói rằng hôm nay cô ấy có thời gian nên tao có thể hẹn cô ấy cùng ăn sáng.
Tuy nghe hai chữ "Mộc Cát" khá nhạy cảm nhưng anh cũng không có thái độ gì, bây giờ cho dù cô ta có phải là Trình tiểu thư hay không cũng chẳng sao cả.
Anh và cô vốn dĩ không có tình cảm với nhau, ngay cả gặp mặt cũng không quá năm lần, có thể hôm qua chỉ là do anh nhìn nhầm mà thôi.
Nhưng khi thấy thằng bạn lại hào hứng như vậy thì anh cũng có chút thấy kỳ lạ, từ trước đến giờ Đỗ Hoành Dương chưa bao giờ nghiêm túc như thế này.
Ban đầu anh còn tưởng chỉ là cậu ta thấy lạ gà thú vị, nên mới không ngăn cản, nhưng tại sao cảm nhận lần này của Lương Mục Phàm thì rất khác...!Chẳng lẽ Đỗ Hoành Dương thực sự đã thật lòng thích Trình Mộc Cát rồi sao?
Vừa nghĩ đến đây thì thiếu niên có trái tim đang bay bổng kia liền hớn hở chạy đến lớp của người con gái mình thích.
Lương Mục Phàm cũng tò mò phản ứng của cô nên đã đi theo, trong đám đông thì có rất nhiều nữ sinh tiếc nuối nhìn Đỗ Hoành Dương, dù sao hoàng tử của trường Tuệ Lân ngoài Lương Mục Phàm ra thì chỉ có Đỗ Hoành Dương là xứng đáng, bây giờ trên tay cậu ấy là là một bó hoa hồng.
Mà hoa hồng thì tượng trưng cho tình yêu, chẳng lẽ Đỗ Hoành Dương lại đang ngấm ngầm công khai chuyện tình cảm sao?
Đỗ Hoành Dương đứng ở bên, trước cửa lớp của cô.
Cậu ta cũng không quên chỉnh trang lại một chút, không chỉ vậy mà còn lo lắng hỏi những người xung quanh, đến khi họ đã xác định rằng cậu ta rất đẹp rồi thì cậu ta mới yên tâm mà đi vào.
Tuy nhiên thì mọi chuyện không như là mơ, Đỗ Hoành Dương vừa đặt chân vào lớp của Mộc Cát thì đã nhìn thấy một người con trai còn cao lớn hơn Lương Mục Phàm, anh ta đang ôm Trình Mộc Cát.
Chính xác là đang ôm, không chỉ vậy mà ngay cả Trình Mộc Cát cũng choàng tay ôm lại anh ta.
Toàn thân của Đỗ Hoành Dương cứng đờ, đôi chân cũng chết trân ở đó, không thể nào tin được những gì mình vừa nhìn thấy.
Lúc Trình Mộc Cát và người con trai kia buông nhau ra thì "anh ta" còn không quên hôn nhẹ lên trán của cô.
Đỗ Hoành Dương chính thức nổi đóa, cho dù là người yêu của nhau đi nữa thì chuyện này cũng không được.
Mộc Cát chỉ mới mười ba tuổi mà anh ta lại dám ăn đậu hủ của cô sao? Đây khác gì là dạy hư trẻ con.
Không thể nhịn được, cậu ta liền xông lên kéo "anh ta" ra, còn vung tay đấm cho "anh ta" một cái, cực kì khó chịu nói:
- Sao anh lại dám làm vậy với một cô bé mười ba tuổi chứ?
Chứng kiến cảnh tượng hiếm hoi này đúng là bất ngờ, vốn dĩ ai cũng nghĩ Đỗ Hoành Dương là một ôn nhu thiếu chủ, không ngờ cậu ta còn có một mặt bạo lực như vậy.
Tuy nhiên thì sau khi cậu ta đánh người con trai kia thì Mộc Cát không những không cảm ơn cậu ta mà còn quát lớn:
- Anh bị điên à?
- Mộc Cát, anh đang giúp em thôi mà?
Trình Mộc Cát không thèm nhìn cậu ta nữa mà liền bước đến bên cạnh của người con trai kia, lo lắng hỏi:
- Anh hai, anh không sao chứ?
Toàn bộ học sinh đang có mặt ở đây đều phải há hốc.
"Anh hai" sao? Người con trai này lại là anh hai của cô? Nhưng không đúng, rõ ràng hôm qua cô nói rằng cô chỉ là con một, thì ở đâu ra người anh trai này? Lương Mục Phàm đang định lên tiếng hỏi, thì Trình Úy đã lên tiếng đáp:
- Anh không sao, Tiểu Cát, cậu ấy là bạn trai của em sao?
- Suýt nữa thì đúng ạ.
Nhưng bây giờ thì không.
Nghe cô nói với giọng điệu này thì Đỗ Hoành Dương cảm thấy bản thân đã tự mình đánh mất cơ hội rồi.
Đúng là cái miệng thối..
Danh Sách Chương: