• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giọng nói của Lương Thoại Di khiến cho Lương Mục Phàm càng thấy đau lòng hơn, mặc dù biết trước mắt mình là một gia đình, cô có được một gia đình chồng hết mực yêu thương, nếu đổi lại năm đó anh theo đuổi cô thì chắc gì cha mẹ anh sẽ xem cô như con gái mà yêu thương, hơn nữa còn Thoại Di, kể từ khi Mộc Cát và Hoành Dương chính thức công khai yêu nhau thì ác cảm của con bé càng lớn hơn, hận ý cũng càng lúc càng sâu đậm.
- Thoại Di, anh đã nói rồi.

Em nên tập thói quen gọi Mộc Cát là chị dâu đi, cô ấy là vợ của Hoành Dương.
Xoay người lại, Lương Mục Phàm lại lạnh nhạt nói tiếp:
- Em đừng khiến mối quan hệ giữa Đỗ gia và Lương gia thêm căng thẳng.

Mộc Cát...!Vẫn hơn em về nhiều mặt, nếu như đối đầu trực tiếp với cô ấy, em nghĩ em có khả năng thắng sao?
Nói xong, Lương Mục Phàm cũng rời đi, bỏ lại Lương Thoại Di với gương mặt vừa kinh hãi vừa tức giận, cô ta kinh hãi là chính người anh trai mà cô ta hết sức kính nể lại xem thường cô ta, còn tức giận...!Lương Thoại Di tức giận là vì anh hai không chỉ xem thường cô ta mà còn so sánh khập khiễng giữa cô ta và Trình Mộc Cát, một người đường đường là diễn viên có chút tiếng tăm như Lương Thoại Di lại không bằng một con nhỏ quê mùa kia sao? Đúng là nực cười.
Rêng Khánh Huyền đứng cách đó không xa thì cũng không khỏi kinh ngạc.


Xem ra vị trí của chị Mộc Cát ở trong lòng của Lương Mục Phàm vẫn rất lớn, nó tuân như là chiếm hết hoàn toàn cả tâm trí và linh hồn của anh vậy.

Cười khổ một tiếng, Khánh Huyền đành lắc đầu rồi bước về phía của chị dâu.
Trình Mộc Cát cũng nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của cô em chồng, chắc hẳn là có chút buồn lòng, cô cũng nhìn ra được Khánh Huyền có cảm tình với cậu cả của nhà họ Lương, có thể thời gian Khánh Huyền thích Lương Mục Phàm không lớn, nhưng nói nhỏ thì nó cũng không hề nhỏ chút nào.
Trình Mộc Cát vỗ vỗ vai của Khánh Huyền, nói:
- Em nên thận trọng một chút, chị biết em đang nghĩ đến cái gì, nhưng mà...
- Chị dâu, chị không cần để ý đến em, em không sao mà.
Lúc này Đỗ Hoành Dương đang chầm chậm bước đến, Trình Mộc Cát liền nói nhỏ với Khánh Huyền:
- Chị hứa sẽ không làm hại người vô tội.

Nếu hắn ta vô tội, thì em đừng sợ gì cả, hắn sẽ không sao.
Nói xong, Trình Mộc Cát bước đến chỗ của chồng mình, Đỗ Hoành Dương nhìn sang em gái một chút rồi lại khoác áo vest lên vai của vợ mình, có chút ngây ngô hỏi:
- Em nói gì với Khánh Huyền vậy?
- Không có gì, em chỉ hỏi con bé về một người bạn thôi.
- Bạn? Sao anh lại không biết Huyền Nhi có quen với người bạn nào của em?
- Có thời gian em sẽ kể cho anh biết.
Đỗ Hoành Dương đương nhiên tin tưởng về vợ của mình, anh cũng không rặng hỏi thêm bất cứ câu gì nữa mà chỉ dìu cô lên xe để chuẩn bị về nhà.
Trên xe, Trình Mộc Cát nhận được cuộc gọi từ Nguyệt Quân, đúng như những gì mà cô đã dự đoán, Lương Lực Cường chắc chắn đã chột dạ nên đã cho kẻ "nội gián" kia tìm cớ để vào văn phòng của Hoành Dương để tìm chứng cứ.


Nhưng có lẽ lần này ông ta lại một lần nữa muốn thí con cờ này, nên ông ta đã mặc kệ việc trong phòng có camera giám sát mà đã hạ lệnh cho tên kia bới tung nhầm bỏ con tép bắt con tôm.

Nhưng đáng tiếc rằng những chứng cứ kia thật ra chỉ có năm mươi phần trăm là thật, còn lại chỉ là cô phóng đại nhầm đánh vào tâm lý của Lương Lực Cường.
Và hiển nhiên là đúng như những gì cô đã dự tính trước kia, Lương Lực Cường cuối cùng cũng đã run sợ rồi.

Sớm thôi, cái ngày ông ta đền tội sẽ đến sớm thôi, lúc đó cô sẽ bắt ông ta quỳ trước bài vị của cha cô mà dập đầu tạ tội.

Còn mẹ cô nữa, chắc chắn cô sẽ không bao giờ bỏ qua việc ông ta đã bắt mẹ cô và nhốt ở một nơi nào đó suốt mười năm.

Dù có thế nào đi nữa thì mối thù này nhất định cô sẽ trả, không chỉ vậy mà còn sẽ trả lại gấp hai, gấp ba lần những gì hắn đã gây ra cho gia đình cô.
Lương Thị, Tân Lương Thị, tất cả đều phải bồi táng cho cái chết của cha cô! Lương Lực Cường, Lộ Sa, cả hai người đều không thể nào thoát khỏi được vòng vây của pháp luật, cô không phải kẻ hạ tiện như hai người họ, nên cô chỉ dùng pháp luật trị tội.
Đỗ Hoành Dương ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay của vợ mình, nói:

- Đừng tức giận, anh tin rằng ông trời luôn có mắt.

Sớm muộn gì Lương Lực Cường cũng phải trả giá cho những gì ông ta đã gây ra.
- Hoành Dương, xin lỗi vì đã kéo theo anh vào cuộc đấu trí này.

Đáng lẽ ra em không nên...
- Trình Mộc Cát! Em đừng nói nữa, hiện tại em là vợ anh, tương lai vẫn vậy.

Cho dù em có muốn phóng hỏa giết người, anh cũng sẽ làm cùng em..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK