• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vừa rồi Lương Mục Phàm gọi Đỗ Hoành Dương ra thật sự là có chuyện cần phải nói.
Lúc này, Đỗ Hoành Dương chỉ vừa mới rời khỏi lớp của bạn gái không xa, thì Lương Mục Phàm đã đứng lại ở bên ngoài hành lang, nhìn xung quanh một chút, xác định đây là nơi vắng vẻ, ít người qua lại, anh liền nói:
- Hoành Dương, tao có cảm giác bạn gái của mày không bình thường.
Lúc này Đỗ Hoành Dương vỗ vỗ lên vai của thằng bạn thân, đáp:
- Bạn gái của tao sao có thể bình thường được.

Cha mẹ tao rất yêu quý cô ấy, tao còn bất ngờ đây.
Càng lúc thì Lương Mục Phàm càng thấy có nhiều điều vô lý, từ trước đến giờ cha mẹ của Đỗ Hoành Dương luôn rất nghiêm khắc về vấn đề tình yêu nam nữ của cậu con trai.

Ngay cả khi cậu ấy yêu đương với một người con gái cùng tuổi thì vẫn bị họ ngăn cấm, cứ tưởng cha mẹ Đỗ đã ngắm trúng Thoại Di, nhưng trước lời đề nghị liên hôn của cha anh thì hai người họ vẫn chần chừ.

Cái cảm giác này có chút khong đúng lắm, những tiểu thư nhà khác họ không hài lòng, nhưng một cô gái nhà quê, gia cảnh thì khó khăn, thiếu thốn đủ đường nhưng họ lại chấp nhận.


Chẳng lẽ việc này vẫn còn uẩn khúc gì sao?
Đỗ Hoành Dương thấy anh đang tập trung suy nghĩ thì cậu cũng nói lên suy nghĩ của mình.
- Mục Phàm, tao nói cái này.

Mày nên nhắc nhở Thoại Di một chút, dù sao Tiểu Cát cũng là bạn gái của tao, em gái của mày cứ tại sao cứ khiến bạn gái tao khó xử vậy hả? May là Tiểu Cát hiền lành, chứ gặp người khác thì...
Sau khi nghe bạn thân bộc bạch tâm sự, dù sao việc này cũng việc khiến cho Lương Mục Phàm phải suy nghĩ và canh cánh trong lòng bấy lâu nay, anh cũng không biết em gái mình bị làm sao nữa, con bé bình thường tuy có hơi đanh đá một chút, nhưng vẫn biết giữ chừng mực, Nhưng khi đối diện với Trình Mộc Cát thì hết thảy mọi chừng mực đều bị phá vỡ.

Nhưng dù sao thì Lương Thoại Di cũng là em gái của mình, nên anh nói:
- Con bé độc mồm độc miệng vậy thôi, chứ không có ác ý.

Mày cũng chứng kiến nó lớn lên, mày phải biết nó là đứa khẩu xà tâm phật mà.
Đỗ Hoành Dương định nói gì đó, nhưng lại sợ bạn thân buồn nên lại thôi.

Cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc, thì Lương Mục Phàm lại nói:
- Xin lỗi, nhưng tao phải nói ra việc này...
Đỗ Hoành Dương cũng gật đầu, giữa bạn bè với nhau, tình bạn cũng hơn mười năm, anh cũng không muốn giấu giếm bạn mình bất kì cái gì nữa.

Lương Mục Phàm liền nói:
- Tao thấy, Trình Mộc Cát bạn gái mày...!Chính là vị hôn thê của tao.
Lúc này Đỗ Hoành Dương cứng đờ một chút, rồi lại bật cười, còn đẩy nhẹ bả vai của anh nói anh đùa không vui.

Nhưng nét mặt nghiêm túc kia của Lương Mục Phàm lại khiến cho cậu phải dừng lại một chút mà suy nghĩ.


Đây cũng không phải lần đầu tiên có người nghĩ bạn gái của cậu là thiêm kim Trình gia, nhưng chẳng phải trước kia Lương Lực Cường đã nói hai anh em Trình gia đã chết trên biển rồi sao? Nếu như hai anh em họ thật sự còn sống, thì làm sao có thể im hơi lặng tiếng lâu như vậy.

Với tính cách của Trình Úy, chắc chắn anh ta sẽ bất chấp tất cả để dành lại Trình Thị.
- Sao mày nghĩ như vậy?
- Trùng hợp sao? Tao không nghĩ trên đời này có sự trùng hợp như vậy.
Lương Mục Phàm nói có lý, nhưng Đỗ Hoành Dương lại lập tức phủ định.

Cho dù bây giờ Trình Mộc Cát này có phải con gái của Trình Lục Hầu hay thiêm kim tiểu thư thật sự thì đã sao? Chẳng lẽ lại muốn cậu ấy hai tay dâng người mình yêu cho bạn thân, xin lỗi nhé Đỗ Hoành Dương không phải Phật Tổ mà có thể khoan dung độ lượng như vậy.

Không để Lương Mục Phàm nói tiếp thì cậu ấy đã phủ đầu:
- Cho dù cô ấy có phải thiên kim hay không, thì tao cũng chẳng quan tâm.

Thứ tao qua tâm là cô ấy có cuộc sống hạnh phúc là đủ rồi.

Hiển nhiên, người có thể cho cô ấy hạnh phúc là tao! Là Đỗ Hoành Dương tao!

Nói xong thì Đỗ Hoành Dương lại quay trở lại lớp học của bạn gái, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Cảnh tượng mà Lương Mục Phàm cho rằng Lương Thoại Di chỉ là khẩu sà tâm phật, bây giờ thì chẳng còn đường nào mà chối cãi, khi nhìn thấy nét mặt khó xử của Trình Mộc Cát thì anh cũng thấy có chút đau lòng.

Vốn dĩ em gái của anh không phải loại con gái tàn nhẫn như vậy, tại sao...!Tại sao bây giờ con bé lại có thể nói ra những lời ác mồm ác miệng như vậy chứ?
Tình hình càng lúc càng căng thẳng, Trình Mộc Cát liền nói nhỏ giọng:
- A Dương, đừng trách Thoại Di, bạn ấy...!Bạn ấy chỉ là không thích em thôi.

Nếu như vậy thì em cũng không muốn xuất hiện trước mặt bạn ấy nữa, A Dương, chúc ta chia tay đi, em không muốn để anh và anh Mục Phàm khó xử.
- Tiện nhân, mày đừng có giả vờ đáng thương, anh tao không...
*CHÁT*.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK