Khoảng cách hai người ngồi gần nhau trong gang tấc, hơi thở thơm mát tươi trẻ của thiếu nữ chui vào khứu giác làm cho gương mặt của Kỳ Văn Thư đỏ bừng lên trong phút chốc, hắn cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, lòng dạ cứ bồn chồn và mồ hôi ướt đẫm hết cả đôi tay.
Hắn len lén ngẩng đầu nhìn xéo lên, sau đó phát hiện thực ra chỉ có bản thân hắn là ngại ngùng khẩn trương, mà lực chú ý của người bên cạnh lúc này đã phiêu đi về nơi nào rồi.
Chỉ thấy khuôn mặt dưới mũ trùm của nàng hơi trắng bệch và đôi môi mím chặt tiết lộ phần nào sự bất an của nàng.
Nàng nhíu đôi lông mày, còn ánh mắt như một hố sâu không đáy, cuồn cuộn tựa sóng trào dưới đáy biển, sự áp bức và căng thẳng từ trong đôi mắt ấy phát ra suýt chút nữa làm Kỳ Văn Thư phải nghẹt thở.
Rốt cuộc nàng thấy thứ gì, mới có thể căng thẳng như vậy?
Kỳ Văn Thư thử dõi mắt nhìn theo phương hướng của nàng, nhưng đập vào mắt hắn chỉ là rậm rạp bóng cây chất chồng lên nhau.
Điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ hoang mang và kinh ngạc.
Chẳng lẽ, đây là điểm khác biệt giữa người bên ngoài và người bản xứ bọn hắn?
Hay là, khu rừng này có ma?
Kỳ Văn Thư bất giác rùng mình, lông tơ đều dựng đứng, bản năng sợ hãi khiến hắn ngồi thụt lùi về phía sau một bước, nuốt một ngụm nước bọt.
Rắc!
Càng xui xẻo hơn là, hắn lại dẫm lên một cành cây khô, ở trong khu rừng yên ắng thế này thì âm thanh đó càng vang lên một cách thánh thót.
Ánh mắt của Tịch Thần co rụt lại, nàng quay sang nhìn Kỳ Văn Thư, khẽ thì thầm một câu chửi tục:
"Chết tiệt!"
Kỳ Văn Thư đối diện với đôi mắt căng thẳng kia thì trái tim lần nữa bị bóp nghẹt, ánh mắt dại ra đờ đẫn.
Sau đó, hắn lại cảm nhận được cổ áo của mình bị xách lên, "vèo" một cái thì khung cảnh xung quanh thoắt ẩn thoắt hiện, cây cối rậm rạp xoay mòng mòng trong đầu khiến cho hắn sinh ra ảo giác.
Nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng gió mạnh và lá cây không ngừng xoát qua mặt, cắt đến đau đớn.
Lòng của hắn khẽ kinh hoàng, tốc độ này?
Đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của hắn!
Mà Tịch Thần lúc này đã mặc kệ Kỳ Văn Thư nghĩ nhiều và hoảng sợ thế nào, nàng trực tiếp xé mở quyển trục cấp bảy [Gió cuốn mây tan] mang theo Kỳ Văn Thư rời khỏi chốn hung hiểm này.
[Gió cuốn mây tan] là quyển trục thuộc hệ Phong.
Ưu điểm lớn nhất của nó là tốc độ nhanh nhẹn, tựa như một ngọn gió vô hình, cuốn theo mọi thứ đi xa chỉ trong chơp mắt.
Đối thủ lúc này đây là một đàn yêu thú khó chơi, cho dù là nàng có sử dụng hết gia sản thì phần thắng cũng rất mong manh, cho nên lúc này không chạy thì khi nào chạy.
Ngay khi Tịch Thần vừa vụt đi vài giây, thì một đám yêu thú mang hình dáng hùng tráng của sói phóng vọt lại chỗ các nàng vừa đứng, chúng nó khịt khịt cái mũi để đánh mùi, sau đó thì con đầu đàn ngửa đầu tru lên một tiếng:
Gru!
Con mồi chạy rồi!
Chúng nó dùng tiếng nói của loài vật để thông báo cho nhau.
Đàn sói có chừng mười mấy con, mỗi một con đều có bộ dáng cao hai mét, bộ lông đen ánh sắc tím dày cộm thổi phất phơ trong gió, cái đầu kiêu ngạo hất lên xứng với cái miệng dài rộng và một đôi mắt xanh lục hung ác của loài dã thú.
Phảng phất thiên địa này phải cúi đầu xưng thần với chúng nó.
Gru! Gru! Gru!
Những con sói liên tiếp tru lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, dường như muốn nhấn chìm cả khu rừng vào trong thanh âm mê hoặc do chúng nó tạo ra.
[Vương! Có cần đuổi theo không? Lâu lắm rồi địa bàn của chúng ta mới xuất hiện con người.
Sao có thể dễ dàng thả cho chạy như vậy được?]
[Đúng, phải đuổi theo, cắn chết bọn họ, xé xác thân thể dơ bẩn của nhân loại ra, đem máu tươi của bọn họ tưới cho khu rừng này càng thêm tươi đẹp.]
[Vương! Hãy dẫn dắt chúng ta đi săn mồi đi, chúng ta đói lâu lắm rồi đấy!]
[Vương à...]
Rống!
Một thanh âm vang lên thật khác biệt, uy áp tản ra rồi phủ xuống, con sói có bộ lông tím sẫm toàn phần dùng cặp mắt uy nghiêm nhìn đàn yêu chúng của mình, hùng hồn ra lệnh.
[Dẹp đường hồi địa bàn cho ta! Nhân loại kia đã biết trốn tránh thì không cần đuổi theo.
Đừng dùng sự khát máu của bản thân các ngươi làm nhục uy danh của Tử Lôi nhất tộc!!! Đói khát lắm phải không? Tự cắt thịt mình rồi uống máu đi.]
Các con sói còn lại ũ rũ gục đầu, thấp giọng r3n rỉ, nhưng dưới uy áp như thần của con đầu đàn, không ai còn dám hó hé phản kháng.
Sau tiếng ngâm uy vũ này, rừng Tứ Giác chìm vào trong một khoảng không yên ắng và đáng sợ.
Chim non không dám hót bậy, thỏ rụt đầu trú ở trong hang, rắn rết triền chặt ngọn cây, chuột đồng loạt chui vào hốc cây làm tổ.
Mà Tịch Thần khi nghe thấy tiếng ngâm này thì trong lòng càng thêm gấp gáp, mặc dù tốc độ của [Gió cuốn mây tan] đã rất nhanh rồi nhưng nàng vẫn chưa hài lòng, mà trực tiếp đổ dồn hết ma lực lên đôi chân, chỉ hận không thể có cái cánh rồi bay lên trời ngay lập tức.
Một phút một giây chưa chạy thoát khỏi khu rừng này, nàng không có một chút nào dám thả lỏng.
Phía trước còn nghĩ thong thả một chút, nhưng ông trời trêu người làm cho nàng gặp gỡ Tử Lôi Phong Lang trong truyền thuyết.
Nàng không nhìn nhầm đâu, trong điển tịch của Thần Hành đại lục có vẽ lại hình dáng của Tử Lôi Phong Lang, nàng nhìn một cái là đã nhận ra ngay.
Mắt xanh, thân cao hai mét, bộ lông đen ánh tím.
Cái nàng nhìn thấy còn có một con là màu tím thuần túy.
Huyết mạch thuần chủng đó!
Tượng trưng cho thiên phú cao ngất, trời sinh là có thể mượn lực điều khiển lôi điện, không những thế mà còn bonus thêm thuộc tính hắc ám.
Tử Lôi Phong Lang, vẫn luôn là cơn ác mộng của các ma pháp sư.
Cảnh giới Pháp Thánh còn phải dụng tâm bảy phần khi đối phó với nó, huống chi là một ma pháp sư tép riu như nàng.
Một giây gi3t chết, không có đường phản kháng.
Cho nên, nàng hiện tại chỉ muốn chạy thoát khỏi khu rừng này.
Tịch Thần đã quen với việc sử dụng ma lực cho việc chạy trốn tốc độ nhanh, nên không hề có cảm giác gọi là choáng váng nhức đầu.
Nhưng nàng quên mất Kỳ Văn Thư chỉ là một võ phu bình thường, sao có thể thích ứng với tốc độ chóng mặt thế này được.
Và kết quả là, chạy chưa được mười lăm phút thì Kỳ Văn Thư trực tiếp la oai oái lên:
"Cho ta xuống! Dừng lại đi! Ta chịu không nổi nữa rồi!"
Tịch Thần phát giác phía sau đã không còn hơi thở nguy hiểm, nên mới dừng lại rồi buông Kỳ Văn Thư xuống.
Ạch!
Thân thể của hắn mềm oặt như một sợi bông không trọng lượng, nghiêng ngả lảo đảo tựa người say rượu rồi trực tiếp ngã cái ạch xuống, mặt chấm đất, mông chổng lên trời.
"Ọe!"
Hắn ôm lấy dạ dày quay cuồng, nằm tại chỗ nôn thốc nôn tháo, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.
Tịch Thần thấy cảnh này thì vuốt mũi, đột nhiên sinh ra chút xíu cảm giác tội lỗi.
Nàng lại gần, cúi người vỗ vào lưng hắn an ủi:
"Ngươi không sao chứ? Thật là trách ta, tại ta vội chạy trốn yêu thú, nên không kịp nói cho ngươi chuẩn bị tâm lý."
Kỳ Văn Thư nôn đã đời, dường như muốn rút cạn sạch sẽ đồ ăn thức uống trong dạ dày ra mới thôi.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, trước mắt còn xuất hiện rất nhiều bóng chồng, hắn thấy khuôn mặt của Tịch Thần trọng điệp lên nhau nên kinh ngạc hỏi:
"Ngươi có thuật phân thân à? Sao lại có nhiều người lượn qua lượn lại thế kia?"
Phốc!
Tịch Thần bật cười thành tiếng, cảm giác tội lỗi bay mất sạch sẽ.
Sao tên này có thể ngây thơ và đáng yêu thế được nhỉ?
Nàng cười xong thì ho khan một tiếng, nháy mắt cho hắn:
"Đã qua giai đoạn hung hiểm rồi, hiện tại ngươi nên nhắm mắt một chút đi thì sẽ thấy khá hơn.
Tình huống của ngươi chỉ là di chứng khi lần đầu tiên chạy với tốc độ nhanh thôi.
Ngươi nằm một chút thì sẽ khỏi!"
Đầu óc của Kỳ Văn Thư xoay mòng mòng nên Tịch Thần nói cái gì hắn đều cái hiểu cái không.
Nhưng có lẽ là sự mệt mỏi ngấm vào trong xương tủy, nên hắn mặc cho mi mắt của mình kéo thấp rồi nhắm lại, chìm vào trong giấc ngủ mê man.
Tịch Thần thở dài, lấy hai bộ đồ trong Ma pháp hộp ra, một bộ xếp thành gối đầu kê cho hắn, bộ còn lại đắp lên người tránh cho hắn khỏi bị cảm lạnh.
Còn nàng thì ngồi duỗi chân ở bên cạnh, đưa tay đấm bóp hai bắp đùi, mắt ngẩng đầu nhìn về hư ảnh mờ ảo - hình dáng nóc ngôi thành ẩn hiện ở phương xa.
Đôi chân hơi mỏi nhừ rồi!.
Danh Sách Chương: