Mục lục
Tầm Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến tận đây thì việc trắc linh căn đã xem như đi đến hồi kết thúc. Gia chủ của Tứ đại gia tộc thay phiên khen ngợi lẫn nhau, không khí trong lúc nhất thời cực kỳ hoà hợp.

Mà một bên khác, Can Mạch và Vân Tiêu đang thu thập sở hữu dụng cụ để rút lui khỏi Phủ thành chủ. Bọn họ đã ký lục danh sách xong rồi, chỉ còn chờ Truyền tống trận ráp xong là có thể tập hợp đủ mọi người đi đại lục Thần Châu.

Đám người Doãn Nguyệt, Yến Thanh cũng đứng dậy chuẩn bị trở về nhà. Bọn họ muốn gấp rút nỗ lực, nhân đoạn thời gian rảnh rỗi này để tăng lên thực lực.

Tịch Thần thấy vậy, bèn nói với Doãn Nguyệt và Yến Thanh một tiếng:

“Các ngươi về nhà trước đi, lát nữa ta sẽ về sau, ta có chuyện cần phải xử lý một chút.”

Doãn Nguyệt và Yến Thanh không hỏi Tịch Thần muốn làm gì, đồng thời gật đầu nói:

“Vậy bọn ta về trước, ngươi cẩn thận một chút!”

“Ta không cài chốt cửa, khi nào ngươi về đến thì chỉ cần đẩy vào là được nha!”

Tịch Thần nghe vậy, khẽ mỉm cười gật đầu.

Mắt thấy đồng bọn rời đi, đám người Can Mạch cũng rút khỏi, một bên sân chỉ còn thành chủ Trình Thiêm và bốn vị gia chủ của Tứ đại gia tộc. Tịch Thần mới nâng bước chân đến gần.

Trình Thiêm mắt sắc thấy thiếu nữ uyển chuyển đi tới, hắn tạm dừng cuộc trò chuyện với gia chủ Lâm Kiêu, giọng điệu nghi hoặc hỏi:

“Tịch Thần tiểu hữu, ngươi chưa về nhà sao?”


Khi cách bọn họ chỉ còn khoảng mười bước, Tịch Thần đứng yên, hơi hơi chắp tay làm đáp lễ, nói:

“Ta có đồ vật muốn đưa cho các vị? Không biết các vị có rảnh không?”

Trình Thiêm, Lâm Kiêu, Phong Sách, Lăng Xích Vân, Lục Quyền nghe vậy thì nhìn lẫn nhau, sau đó không khỏi nghĩ đến lúc trước Tịch Thần từng hứa sẽ đưa cho bọn họ công pháp giúp đệ tử tu luyện nhập môn. Nghĩ đến đây, mấy người đồng thời vui mừng ra mặt, Phong Sách đã bao biện làm thay, bảo người hầu chuyển một cái ghế đến cho Tịch Thần, nhiệt tình nói:

“Chúng ta đương nhiên là có thời gian chứ! Tiểu hữu mau ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Tịch Thần cũng không làm ra vẻ, nàng thản nhiên ngồi xuống ghế đẩu, hai tay cùng lúc hiện ra hai chồng văn kiện.

Trước người có một cái bàn trà, nàng đặt văn kiện lên bàn, hơi nhoài người đẩy văn kiện về phía đối diện, ngữ điệu bình tĩnh mà nói:

“Như việc ta đã từng hứa hẹn trước đó, ta cung cấp công pháp, tâm pháp tu luyện cơ sở cho các vị, giúp đệ tử và con cháu của chư vị sờ đến manh mối tu luyện. Mà điều kiện của ta là, bọn họ không được dùng bản lĩnh mà ta dạy để làm những chuyện thương thiên hại lý, hơn nữa khi đến thế giới mới, bọn họ sẽ coi như tai mắt, giúp đỡ ta lưu ý những vật phẩm mà ta cần tìm. Các vị có dị nghị gì không?”

Năm vị lão giả đồng thời lắc đầu, kìm nén sự hưng phấn và nói:

“Chúng ta đều không có dị nghị, và nhất định sẽ ước thúc con cháu trong tộc không được làm xằng làm bậy!”

Tịch Thần nghe vậy thì hơi cười nhạt, sau đó nàng bình tĩnh nói:

“Các vị hứa hẹn là một chuyện, nhưng biểu hiện từ con cháu của chư vị lại là một chuyện khác. Phải biết niên thiếu khinh cuồng, cũng rất dễ vào nhầm lạc lối, thời gian sẽ khiến con người thay đổi bản tính. Ta không tin thời gian, ta chỉ tin tưởng lực lượng ước thúc từ ông trời. Đây là những bản khế thư ta đã soạn sẵn, các vị hãy đọc kỹ đi. Nếu không có dị nghị, thì các vị dùng một giọt máu nơi đầu quả tim của mình ký kết xuống đó. Khế thư nhất thức hai phân, kể từ khi ký xuống thì sẽ có hiệu lực, nếu ai trái với quy tắc hay lời thề trong ấy, ắt sẽ tự nhận hậu quả xấu về mình.”

Năm vị lão giả sống đến từng tuổi này rồi, nhưng trước giờ chưa từng nghe qua một bản khế thư nào kỳ dị như thế. Biểu tình của bọn họ đồng loạt nửa tin nửa ngờ.


“Chỉ một tờ giấy mỏng manh này thôi, thật sự có lợi hại như vậy sao?”

Tịch Thần cười một cách thần bí, biểu tình đầy thong dong nói:

“Chư vị ký thử một cái thì sẽ biết kết quả ngay thôi.”

Kỳ thật nếu ở Thần Hành đại lục, người tu luyện nếu ký kết khế thư thì sẽ có thần minh và pháp tắc chứng giám. Nếu ai sai trái hoặc phản bội lại lời thề thì pháp tắc sẽ lập tức giáng xuống, khiến người đó hình thần đều câu diệt, kết cục thảm thiết thê lương.

Thế giới này không có thần minh, chỉ có thiên đạo, nhưng thiên đạo lại bị giam cầm, lực ước thúc xem như bằng không.

Nhưng không sao, bởi vì trước đó nàng đã thức tỉnh ma pháp hệ Hắc Ám.

Mấy năm nay nàng đã học xong gần nửa bộ sách cấm, Hắc Ám ma pháp ngoại trừ đặc tính cắn nuốt thôn tính thì còn có một kỹ năng đặc biệt, đó là nguyền rủa.

Nghe hai chữ “nguyền rủa” thì rất tà tính, nhưng Tịch Thần chỉ mới học xong sơ cấp, không phải trực tiếp gây điềm xấu cho người khác, mà là chiến thuật vu hồi.

Chẳng hạn như khắc ấn kỹ năng đó của Hắc Ám ma pháp lên khế thư thì khế thư sẽ thay mặt Thiên Đạo, làm lực lượng vô hình minh chứng cho hai bên. Hai bên sẽ bình an vô sự nếu thực hiện đúng lời đã hứa hẹn.

Nếu một trong hai bên phản bội lại quy tắc, thì kỹ năng Hắc Ám sẽ lập tức cảm ứng được và thông báo cho khế chủ. Lúc đó, khế chủ sẽ căn cứ theo mức độ nặng nhẹ của người ký kết mà thi hành xử phạt từ xa. Máu tim của người ký kết, chính là đường dẫn gần nhất để tiến hành trừng phạt.

Nói trắng ra, Tịch Thần làm ra bản khế thư này chỉ là để phòng ngừa người của Tứ đại gia tộc và Phủ thành chủ đâm sau lưng nàng thôi. Chứ lực ước thúc thì sẽ không bằng bản khế thư khi mà có pháp tắc hay thiên đạo làm chứng.


Bất quá, nàng sẽ không nói cho bọn họ chuyện này. Bọn họ cứ tự hành não bổ ra sao cũng được, coi như là đánh một châm dự phòng.

Năm vị lão giả truyền tay nhau đọc xong khế thư, nhất thời có chút do dự không biết có nên ký hay không.

Không thể trách bọn họ do dự, bởi vì năng lực của Tịch Thần quá quỷ dị, bọn họ lại không biết gốc gác xuất thân của nàng, lỡ như nàng âm thầm đặt bẫy rập cho bọn họ thì sao?

“Tịch Thần tiểu hữu, ký kết cái này nhất định phải lấy máu từ đầu quả tim sao? Chúng ta không thể thay thế bằng máu bình thường hay nội lực sao?” Phong Sách ngẫm đi ngẫm lại, sau đó hỏi ra tiếng.

Phải biết người tu luyện như bọn họ, máu từ đầu quả tim là cực kỳ quan trọng, mất đi một giọt không biết cần bao nhiêu dược vật quý hiếm mới có thể bổ trở về. Hắn cần phải suy xét kỹ càng.

Tịch Thần cũng không bực bội, dáng ngồi thậm chí chưa thay đổi dù chỉ một chút, nàng nhấc mí mắt, kiên nhẫn đáp:

“Kỳ thực một bản khế thư tiêu chuẩn cần dùng tới là tinh thần lực, nhưng các ngươi không biết tinh thần lực là gì, cũng chưa tu luyện ra tới. Cho nên ta chỉ có thể thay thế bằng máu đầu từ quả tim thôi. Đến nỗi nội lực mà ngài nói, xác thực không có tác dụng. Bởi vì nội lực có thể tạo giả, có thể truyền cho người khác, nhưng máu đầu tim thì không thể.”

Nàng nói rõ ràng như vậy, năm vị lão giả đã hiểu vấn đề ở nơi nào. Bọn họ đồng thời im lặng mà cam chịu.

Lát sau, Lăng Xích Vân mới hỏi ra một vấn đề:

“Đúng rồi, người ký khế thư là gia chủ chúng ta, nhưng người tu luyện công pháp là đệ tử trong tộc. Vậy thì khế thư làm sao xác định được ai phản bội lời thề để giáng xuống trừng phạt?”

Nghe đến đây, Tịch Thần lại cười, nhìn thẳng vào gia chủ Lâm Kiêu, có ý điều chỉ nói:

“Bởi vì khế thư đã được liên kết với công pháp mà ta trao tặng cho chư vị. Bất kể đệ tử nào tiếp xúc và tu luyện được nó thì ta sẽ ngay lập tức nhận được cảm ứng. Cùng thời khắc đó, bọn họ đã để lại hơi thở và dấu vết tinh thần của mình, gián tiếp ký kết khế thư. Cũng như việc, ta nếu đã nhận định người nào thì chỉ có người đó mới mở ra học được, những người khác đều sẽ không nhìn thấy công pháp viết những gì.”

Thấy gia chủ Lâm Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chính mình, phảng phất tâm tư đã bị nhìn thấu. Tịch Thần khẽ nhếch môi một cái, ác thú vị nói:

“Đương nhiên, thiên phú của mỗi người là khác nhau, đệ tử học tới đâu đều dựa vào chính nỗ lực của bọn họ. Những tri thức học được, bọn họ sẽ ghi khắc vào trong đầu, nhưng không thể nói, không thể viết ra, và không thể truyền lại cho người khác bằng bất kỳ phương thức nào. Nếu không chấp hành đúng thì khế thư sẽ xem như trái với quy tắc của lời thề và giáng xuống trừng phạt.”


Lâm Kiêu bỗng chốc vỗ án dựng lên, sắc mặt khó coi, chỉ vào mặt thiếu nữ mà nói:

“Tịch Thần! Ngươi không cần khinh người quá đáng.”

Hiển nhiên hắn đã thấy được nội dung trong khế thư, Tịch Thần chỉ trao tặng cho ba người: Lâm Song, Lâm Thanh, Lâm Bằng. Cái giống nhau giữa ba người này là, bọn họ đều là Ngũ linh căn.

Đệ tử có linh căn thượng đẳng không ở số ít, nàng vậy mà lại chọn ngay ba người thiên phú thấp nhất, hơn nữa không có tiếng tăm gì trong gia tộc, bảo sao Lâm Kiêu không tức giận bất bình?

Tịch Thần không sợ hắn, thản nhiên nhún vai nói:

“Phía trước ta đã nói qua, ta cùng một số đệ tử Lâm gia có cừu oán, ta chỉ chọn ba người mà ta thấy phù hợp nhất. Lâm gia chủ ngài cũng đã đồng ý, hôm nay lại nói ta khinh người quá đáng. Chẳng lẽ ta nên đại công vô tư, khẳng khái quá mức với kẻ thù hay sao?”

Sắc mặt Lâm Kiêu đỏ bừng, không cam lòng nói:

“Nhưng ngươi làm như vậy là không công bằng, rõ ràng công pháp của các gia tộc khác đều là công nhiên với đại chúng. Còn đến phiên Lâm gia thì lại cấm đoán đủ điều. Ta không chấp nhận, ta không ký.”

Phía trước hắn còn âm thầm toan tính chờ lấy được công pháp thì hắn muốn làm gì làm, muốn cho ai học mà chẳng được. Nhưng Tịch Thần rõ ràng phòng hắn, nàng làm như thế chẳng khác nào đem đường lui của hắn đều chặt đứt.

Tịch Thần nghe vậy, ánh mắt đầy xin lỗi nhìn các gia chủ còn lại, bình tĩnh trần thuật:

“Được thôi! Lâm gia chủ ngài không ký, để không mang tiếng mang tăm, hơn nữa ta thấy các vị đều do dự, vậy thôi ta lấy khế thư về, không cần phải hợp tác nữa. Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, luôn có người cần thứ này để đặt nền móng tu luyện. Ta không thiếu người giúp ta làm việc, ta chỉ là không nghĩ bỏ gần tìm xa thôi. Nếu chư vị đã không muốn, vậy quên đi. Cáo từ!”

Dứt lời, Tịch Thần thong dong đứng dậy, phất tay thu hồi sở hữu văn kiện từ trên tay bọn họ, sau đó quay đầu rời đi.

“Khoan đã!!!”

“Tịch Thần tiểu hữu, ngươi từ từ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang