• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe vậy, hô hấp Thẩm Xu cứng lại, giơ tay qua kéo chăn thuận thế nằm lên giường, nhắm chặt mắt điều chỉnh lại hô hấp, nửa ngày cũng không dám cất tiếng.

Bùi Vân Khiêm bước vào trong phòng, nhàn nhạt liếc Chu Tước một cái, nhìn về phía Thẩm Xu đang giả bộ ngủ trên giường.

Sau một lúc, Bùi Vân Khiêm híp mắt, giọng nói bình đạm không chút gợn sóng, “Hôm nay công chúa ngủ đã đủ lâu rồi, hẳn là vẫn chưa tỉnh lại.


Nói đến đây, khoé miệng hắn xẹt qua chút ý cười nhạt, phân phó nói, “Chu Tước, đi, lấy một chậu nước lạnh lại được giúp công chúa tỉnh táo.


Nước lạnh?
Thẩm Xu run cầm cập, lại âm thầm mắng một câu ‘Cẩu nam nhân, đồ không có trái tim’, ngày hôm qua nàng còn lo lắng cho sức khoẻ hắn như vậy, hắn thì sao, biết nàng giả bộ ngủ còn định dùng nước lạnh giúp nàng tỉnh táo!
Mí mắt dưới Thẩm Xu giật giật, trong lòng cân nhắc xem nên giả bộ thế nào mới giống dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.

Nhưng tiếp theo, xung quanh lại không hề có âm thanh nào nữa.

Chẳng lẽ là Bùi Vân Khiêm đi rồi?
Nhưng mà, Thẩm Xu vừa mở mắt ra đã thấy đôi giày quan màu đen của Bùi Vân Khiêm, nàng sợ tới mức hô hấp sắp dừng lại, ngồi dậy che ngực ho khụ khụ thành tiếng.

“Tỉnh rồi.

” Ngữ điệu Bùi Vân Khiêm mang theo vẻ âm hiểm vô cùng chắc chắn.

Nghe vậy, Thẩm Xu ngẩng đầu, đột nhiên đối diện với đôi mắt hẹp dài của hắn, bị doạ sợ không nhẹ.

“Tướng… tướng quân, ngươi… ngươi đã trở lại rồi.


Bùi Vân Khiêm nhướn mày, khoé miệng cong lên, “Thế nào? Không phải công chúa tìm thần có việc sao?”
“Không… không có việc gì.

” Thẩm Xu sợ tới mức liên tục lắc đầu.

“Ồ? Thế sao?” Bùi Vân Khiêm chậm rãi tới gần Thẩm Xu, không chút để ý nói, “Sao vừa rồi thần lại nghe thấy công chúa gọi tên thần thế?”
Thẩm Xu nuốt nước miệng, lùi về phía sau, khoé miệng cố gắng lộ ra một nụ cười, “Tướng… có lẽ tướng quân nghe lầm rồi, bổn… bổn cung vừa mới tỉnh dậy, sao có thể gọi tên tướng quân được chứ?”
Bùi Vân Khiêm như bừng tỉnh đại ngộ mà ‘ồ’ một tiếng, nghiêng người về phía trước, vẻ lạnh lẽo trên mặt không giảm, khoé miệng là ý cười như có như không, không tỏ ý kiến với lời nàng nói.

Hô hấp Thẩm Xu dừng lại, lông mi dài khẽ rung lên, khuôn mặt Bùi Vân Khiêm gần trong gang tấc, đôi con ngươi ngày thường lạnh lùng bỗng nhiên hiện lên vẻ dịu dàng, nốt ruồi đỏ phía dưới đuôi mắt vô cùng quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.


“Công chúa cũng biết, kết quả của người nói dối trước mặt bổn tướng quân là như thế nào.


Bùi Vân Khiêm nhướn mày, âm cuối hơi cao, vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt không giảm, thế nhưng cũng không khiến người ta sợ hãi như trước đây.

Thẩm Xu vốn dĩ đã quên, nhưng Bùi Vân Khiêm nhắc nhở như vậy, nháy mắt nàng lại nhớ tới cảnh tượng tối đó nhìn thấy ở hậu viện, sống lưng bỗng trở nên lạnh ngắt.

Nàng rũ mắt, theo bản năng né tránh ánh mắt Bùi Vân Khiêm, không dám nhìn hắn.

Dư quang Bùi Vân Khiêm nhìn thoáng qua đồ trang sức sau lưng Thẩm Xu, theo bản năng với tay qua.

Thấy thế, Thẩm Xu giật mình không biết hắn muốn làm gì, theo bản năng muốn trốn ra sau, nhưng động tác này lại khiến nàng mất trọng tâm, nửa người ngã về phía sau.

Nàng theo bản năng đưa tay muốn ôm lấy thứ gì đó, ngoài ý muốn lại ôm lấy cổ Bùi Vân Khiêm.

Mà Bùi Vân Khiêm cũng không lường trước được động tác của Thẩm Xu, trở tay cầm lấy cổ tay của nàng, một cái tay khác vòng ra sau ôm lấy eo nàng ổn định thân mình, cả người bị nàng kéo theo, cùng nhau ngã về phía sau.

Cuối cùng, Thẩm Xu vững vàng ngã trên giường, mái tóc đen xoã xuống, mà một tay Bùi Vân Khiêm lúc này chống trên giường, chống đỡ nửa người không đổ xuống, một cái tay khác nắm lấy cổ tay Thẩm Xu, ấn tay nàng lên giường.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hô hấp Thẩm Xu cứng lại, theo bản năng mím môi, trái tim giống như dừng lại một phách, hô hấp cũng dồn dập hơn so với thường ngày.

Hai người gần trong gang tấc, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương rõ ràng rành mạch, vẻ âm hiểm trong mắt nam nhân trước mắt đã hoàn toàn tiêu tán, tuy rằng ngược sáng nhưng vẫn có thể thấy được ánh mắt hắn toả sáng rực rỡ mang theo ý muốn xâm lược.

Bùi Vân Khiêm không hề nhúc nhích, nhìn nàng từ trên cao xuống, hô hấp nhẹ nhàng xẹt qua vành tai nàng mang theo vài phần ái muội, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Xu, rất có ý định nhìn kỹ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Xu dựa vào gần nam nhân như vậy, tuy rằng đêm đại hôn đó hai người nằm chung giường nhưng ở giữa cũng còn một chỗ trống lớn, cũng là nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng hôm nay, cả người nàng bị Bùi Vân Khiêm đè xuống dưới, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần sợ hãi.

Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm khẽ cười thành tiếng, giọng nói mang theo ý cười, “Lần này công chúa đang quyến rũ thần sao?”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm chậm rãi cúi đầu, ghé sát vành tai Thẩm Xu, hơi thở ấm áp phả vào bên tai nàng, giọng nói khàn khàn, “Công chúa cũng biết, thần không phải kiểu người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.


Nghe lời nói của Bùi Vân Khiêm, trên mặt Thẩm Xu đỏ bừng như bị lửa đốt, quẫn bách và thẹn thùng trộn lẫn vào nhau, trong khoảng thời gian ngắn lại không phân biệt được do xấu hổ hay tức giận.

Nàng sống hai đời rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp người mặt dày vô sỉ như Bùi Vân Khiêm.


Thẩm Xu đỏ mặt nghẹn nửa ngày mới nói ra hai chữ ‘Hạ lưu’.

“Ha… hạ lưu?” Bùi Vân Khiêm cười thành tiếng.

Thấy thế, Thẩm Xu nhìu mày, giống như hơi bực bội quay mặt ra chỗ khác, “Ngươi tránh ra.


Bùi Vân Khiêm vờ như mắt điếc tai ngơ, rũ mắt tinh tế đánh giá Thẩm Xu.

Sắc mặt thiếu nữ như sắp rỉ máu tới nơi, mày hơi nhíu lại, mái tóc chưa được chải chuốt nên vẫn có chút hỗn độn, vài sợi tóc xoã trên rán, lông mi run rẩy, ánh mắt trước sau như một không dám nhìn thẳng vào hắn, vẻ tức giận trên mặt như có như không trông càng thêm ngây thơ đáng yêu.

Bùi Vân Khiêm có chút hoảng hốt, giống như thấy được Thẩm Xu ngây thơ hồn nhiên như ngày trước, vênh mặt hất hàm sai khiến hắn.

Trong đầu nháy mắt hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên hắn gặp Thẩm Xu, thiếu nữ một thân thanh y đứng dưới gốc cây hải đường, gọi hắn một tiếng, “Họ Bùi, ngươi lại đây.


Ký ức vỡ vụn không ngừng ập tới, lông mi hắn khẽ run, cầm lòng không đậu cúi đầu chậm rãi tiến tới bên môi Thẩm Xu.

Chỉ lúc này thôi, hắn chỉ muốn làm càn một lần này.

Bùi Vân Khiêm tiến tới gần Thẩm Xu từng tấc từng tấc một, hô hấp nóng rực phả lên mặt nàng.

Thấy thế, Thẩm Xu không tự giác rùng mình, mắt thấy khuôn mặt Bùi Vân Khiêm ngày càng phóng đại trước mặt nàng, thân mình Thẩm Xu cứng đờ, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần, như là đột nhiên bị doạ sợ, một tay đẩy hắn ra.

Bùi Vân Khiêm không hề phòng bị, cả người bị Thẩm Xu đẩy ra.

Trong nháy mắt, không khí giống như đóng băng.

Một lúc lâu sau, hắn nhắm mắt, thở dài một hơi, gân xanh trên tay nổi lên.

Là hắn vọng tưởng rồi.

Thẩm Xu nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm dần dần chìm xuống, trong lòng không khỏi run lên, nàng không nghĩ tới Bùi Vân Khiêm lại có hành động như vậy, cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà đẩy hắn ra, có lẽ chính là bản năng.

Nàng chỉ biết, bây giờ, nàng sợ muốn chết.

Không khí rơi vào im lặng.


Ánh sáng trong mắt Bùi Vân Khiêm tối dần, một lúc sau cũng không động đậy.

Thấy thế, đại não Thẩm Xu trống rỗng, đôi mắt hạnh sợ hãi nhìn Bùi Vân Khiêm vẫn đang không nhúc nhích, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng thế nào.

Trầm mặc, Thẩm Xu ảo não cúi đầu, có phải nàng phản ứng quá lớn rồi không, Bùi Vân Khiêm là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng, bằng thân phận của nàng bây giờ, cho dù Bùi Vân Khiêm thật sự muốn làm gì nàng, nàng cũng không nên phản kháng.

Thẩm Xu há miệng thở dốc, muốn giải thích gì đó nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra.

Bùi Vân Khiêm đưa lưng về phía Thẩm Xu đứng dậy, hắn đứng trên mặt đất hồi lâu, cuối cùng cũng không có dũng khí quay đầu nhìn Thẩm Xu một cái.

Mãi lâu sau, Bùi Vân Khiêm cười một cái tự giễu, sau đó từng bước đi ra khỏi phòng.

Thẩm Xu nghe cửa phòng ‘rầm’ một tiếng đóng lại, trái tim cũng như bị thứ gì đó siết chặt, hơi hơi phiếm đau.

Sau đó, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần lại, ngơ ngác ngồi trên giường.

Cả một đêm sốt cao khiến bàn tay bị thương cũng đã khôi phục, dần dần trở về dáng vẻ như cũ.

Cũng không biết vì sao, nhớ lại cảnh tượng hồi nãy, trong lòng nàng lại rung động, nhưng phần rung động nhàn nhạt này rất nhanh đã bị sợ hãi che mất.

Nghĩ vậy, Thẩm Xu nhíu mày, nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Bùi Vân Khiêm, trái tim nàng cũng âm trầm hơn vài phần.

Có lẽ hắn rất tức giận.

Ngoài cửa, Bùi Vân Khiêm khép lại cửa phòng, ngón tay hắn đã hơi run rẩy, không biết bản thân quay về thư phòng như thế nào, dọc theo đường đi, trong đầu hiện lên là vẻ mặt hoảng sợ của Thẩm Xu và ánh mắt sợ hãi của nàng.

Bùi Vân Khiêm đau khổ nhắm mắt, cười tự giễu bản thân, quả nhiên, là hắn vọng tưởng, còn muốn Thẩm Xu đã mất trí tiếp nhận mình một lần nữa.

Bất kể khi nào, phản ứng bản năng của cơ thể vẫn là thành thật nhất, nàng rất sợ hắn, cho dù bây giờ cái gì cũng không nhớ vẫn theo bản năng mà đẩy hắn ra.

Hôm nay tuy rằng hắn không thể không đi xử lý chuyện trong triều nhưng một lòng vẫn treo trên người Thẩm Xu, cho nên vừa mới xử lý xong việc đã không nhịn nổi mà chạy như bay hồi phủ.

Ai ngờ vừa mới tới cửa lại nghe thấy giọng nói thiếu nữ kêu hắn là ‘họ Bùi’, khiến hắn cảm thấy hoảng hốt cho rằng đã quay lại trước đây, khiến hắn mất khống chế.

Nhưng cho đến vừa rồi, hiện thực mới mạnh mẽ tát hắn một cái, hắn mới biết được, hết thảy chẳng qua chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.

Nàng sợ hắn.

Ánh mắt vừa rồi Thẩm Xu nhìn hắn giống như đúc buổi tối bốn năm trước.

Trong mắt tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi.

Nghĩ vậy, Thẩm Xu rũ mắt, cong môi cười giễu cợt, vẻ âm trầm trong mắt càng sâu hơn.


Hắn đã từng tự hứa, sau khi Thẩm Xu mất trí nhớ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Nhưng bây giờ, là nàng tới trêu chọc hắn trước!
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Thẩm Xu đã bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh.

Đêm qua, Thẩm Xu không tới giường chính ngủ, nàng cho rằng Bùi Vân Khiêm không muốn ngủ cùng mình, vậy nên cứ thế ngủ ở ghế dài phía bên kia.

Nhưng sáng nay vừa mở mắt, Thẩm Xu nhìn thấy giường đối diện chăn gối chỉnh tề không có một vết nhăn, không khác gì so với ngày hôm qua nàng thu dọn, nàng mới biết được, một đêm qua Bùi Vân Khiêm không về nhà.

Thẩm Xu mím môi, trong lòng hụt hẫng.

Hắn tức giận đến thế sao?
“Công chúa, người tỉnh chưa?” Thẩm Xu bị tiếng gõ cửa kéo về hiện thực.

“Tỉnh rồi.

” Thẩm Xu nghe ra là giọng nói của Lâm Lãng, lên tiếng trả lời.

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Xu, người ngoài cửa mới nói tiếp, “Công chúa, hôm nay là mười tám tháng ba, dựa theo lẽ nghĩa, hôm nay công chúa hẳn là nên hồi cung thỉnh an Thái Hậu nương nương.

Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật Duệ vương điện hạ.


Nghe vậy, Thẩm Xu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hôm nay là sinh nhật Việt Nhi, sao nàng có thể quên chứ?
Nghĩ đến tình cảnh Thẩm Việt trong cùng bây giờ, trong lòng Thẩm Xu càng thêm tự trách.

Đã nhiều ngày không ngừng có chuyện xảy ra, nếu không phải Lâm Lãng nhắc nhở, Thẩm Xu đã quên hoàn toàn chuyện lại mặt.

Hôm nay là ngày lại mặt, theo lý thuyết mà nói thì cần phu quân đi cùng, nhưng trùng hợp là hôm qua nàng vừa đắc tội Bùi Vân Khiêm, hôm nay sợ rằng phải hồi cung một mình.

Nghĩ vậy, Thẩm Xu giơ tay xoa huyệt thái dương, thành thân rồi lại một mình lại mặt, sợ rằng nàng sẽ trở thành trò cười lớn nhất kinh thành này.

Hôn sự này là do chính nàng cầu xin, trước đó còn chưa từng trưng cầu ý kiến của Bùi Vân Khiêm, không nhắc tới thái độ từ sau khi thành hôn của Bùi Vân Khiêm với nàng, hắn đồng ý cũng đã coi như có ơn lớn, bây giờ nàng không nên ôm quá nhiều hi vọng gì khác.

Thật lâu sau, Thẩm Xu than nhẹ một tiếng, mở miệng nói trước, “Thời gian không còn sớm, trước hết cứ trang điểm cho bổn cung đã.


Nhìn mình trong gương, trong mắt Thẩm Xu hiện lên vẻ khác thường, bàn tay cũng siết chặt vài phần.

Dù sao, hôm nay tiến cung gặp Phùng Thái hậu còn một trận chiến ác liệt phải đánh.

Nghĩ đến chuyện Phùng Thái hậu sai khiến ngày thành hôn ấy, ánh mắt Thẩm Xu trở nên ảm đạm, tâm tư cũng âm trầm theo.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK