Ngày hôm sau, Thẩm Xu đẩy cửa ra đã nhìn thấy Bùi Vân Khiêm ngồi dậy trên giường, áo trong màu trắng lỏng lẻo treo ở trên người, mái tóc đen dài rơi rụng trên vai, sắc mặt cũng đã đỡ hơn hôm qua không ít, chỉ là khuôn mặt không có biểu tình gì, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy tiếng động, Bùi Vân Khiêm ngước mắt nhìn qua, sau khi thấy rõ người tới, sự lạnh lùng trong mắt bỗng biến thành dịu dàng, đôi mắt đào hoa toả sáng quyến rũ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hô hấp Thẩm Xu cứng lại, đứng ở cửa nửa ngày không nhúc nhích.
Bùi Vân Khiêm duỗi tay gọi nàng, “Lại đây.
”
Lúc này Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, đóng cửa lại đi tới trước mặt Bùi Vân Khiêm, “Ngươi tỉnh rồi, còn cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Ta đi mời Diệp thần y tới xem bệnh cho ngươi.
”
“Không cần.
” Giọng nói lạnh nhạt trước sau như một không mang theo chút độ ấm.
Thẩm Xu không chú ý tới sự khác thường của Bùi Vân Khiêm, thấy khí sắc của hắn đã tốt hơn nhiều, ngày hôm qua Diệp Minh Tu cũng nói sáng nay mà tỉnh lại sẽ không sao cả, Thẩm Xu cũng không bắt ép.
“Vậy từ hôm qua tới giờ tướng quân cũng chưa ăn gì cả, nhất định là đói bụng rồi, ta đi phân phó phòng bếp nấu chút cháo thanh đạm cho tướng quân.
”
Nói rồi, Thẩm Xu xoay người muốn ra ngoài, đột nhiên bị Bùi Vân Khiêm kéo lấy cổ tay, “Không cần.
”
Thẩm Xu quay đầu có chút sững sờ, đôi mắt nghi hoặc không biết ý của Bùi Vân Khiêm là gì, cũng không nói thêm gì khác.
Một lúc sau, Bùi Vân Khiêm ý thức được sự khác thường của mình, buông tay nàng ra rồi nói nhỏ, “Ta hơi khát, giúp ta rót một chén nước tới đây.
”
Thẩm Xu gật đầu, xoay người tới bên bàn cầm lấy ấm mới phát hiện không có nước.
“Hết nước rồi, để ta đi lấy nước cho ngươi.
”
Không đợi Bùi Vân Khiêm nói chuyện, nàng đã nhanh chóng đẩy cửa phòng ra ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng Thẩm Xu, sợi dây đàn trong lòng Bùi Vân Khiêm như bị kích thích, phủ tướng quân này mấy năm qua cũng chỉ là ngày đêm luân phiên nhau, cuộc sống trôi qua nhạt nhẽo, từ sau khi Thẩm Xu tới rồi mới nhiều thêm hơi thở nhân gian.
Cũng như hắn, chỉ có ở trước mặt Thẩm Xu mới sống giống như người có máu có thịt.
Còn đang suy nghĩ, cửa phòng đã bị Thẩm Xu đẩy ra lần nữa, “Tướng quân sốt ruột rồi đúng không, trà này ta vừa mới nấu xong, tướng quân nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Nói rồi, Thẩm Xu đặt ấm trà lên bàn rót một chén đưa tới trước mặt Bùi Vân Khiêm.
“Là trà phổ nhị mà tướng quân thích.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm giật mình, đưa tay nhận lấy chén trà trong tay Thẩm Xu, “Làm sao người biết ta thích phổ nhị?”
Sắc mặt Thẩm Xu hơi mất tự nhiên, khẽ nói, “Vì một lần ta sơ sảy khiến tướng quân dị ứng, sau đó ta đã hỏi Tần Tuần sở thích của tướng quân.
”
Bùi Vân Khiêm không nói thêm gì, nâng chén trà trong tay lên chậm rãi nhấp một ngụm, hô hấp dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Xu.
Nàng vẫn nhớ rõ?
Thấy thế, Thẩm Xu lại cho rằng mình sai sót ở đâu, “Làm sao vậy? Trà này có vấn đề gì sao?”
Bùi Vân Khiêm nhìn Thẩm Xu, tay phải siết chặt chén trà.
Trà này không có vấn đề gì cả, chỉ là thủ pháp pha trà của mỗi người một khác, hương vị nấu ra cũng vô cùng khác biệt, mà hiện giờ cách nấu trà này của Thẩm Xu đúng là giống như trước đây tự tay hắn dạy nàng.
Nàng đã quên toàn bộ ký ức liên quan tới hắn, lại vẫn nhớ rõ hắn dạy nàng pha trà thế nào.
Thấy Bùi Vân Khiêm nhìn mình không nói thêm gì, một lúc sau, Thẩm Xu mới mở miệng dò hỏi, “Tướng quân? Nếu trà không thể uống thì để ta phân phó hạ nhân…”
Khôi phục lại tinh thần, đồng tử Bùi Vân Khiêm giật giật, “Không cần, trà này uống rất được.
”
Thẩm Xu thu hồi vẻ mờ mịt trong mắt, gật đầu nhìn Bùi Vân Khiêm.
Sau đó, nàng thấp giọng nói, “Hôm qua, đa tạ tướng quân.
”
Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn qua, sau đó thu hồi tầm mắt phất phất ống tay áo, “Cảm tạ ta làm gì? Người là thê tử của Bùi Vân Khiêm ta, tất nhiên ta phải bảo vệ người chu toàn.
”
Nghe vậy, lông mi Thẩm Xu hơi run run, trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy bây giờ nói cái gì cũng đều dư thừa.
Bùi Vân Khiêm không nói nữa, đưa chén trà cho Thẩm Xu rồi xốc chăn nằm xuống.
Thấy Bùi Vân Khiêm nghỉ ngơi, Thẩm Xu cũng không ở lại trong phòng nữa, xoay người ra ngoài.
Ban đêm, Thẩm Xu trở lại phòng phát hiện Bùi Vân Khiêm đang ngồi trên giường, phát hiện bên cạnh hắn nhiều thêm một bộ chăn gối mà mấy ngày trước nàng đã mang sang giường khác.
“Tướng quân, đây là…”
Bùi Vân Khiêm mặt không đổi sắc, “Ta bị thương, có khả năng ban đêm vết thương sẽ đau, người phải chăm sóc ta.
”
“Cái gì?” Thẩm Xu sửng sốt, không phải cánh tay Bùi Vân Khiêm không có cảm giác sao, sao lại cảm thấy đau được chứ?
Thấy Thẩm Xu đứng yên không động, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, thân mình tựa ra phía sau, giọng nói trầm thấp, “Thất thần cái gì? Còn không qua đây.
”
Thẩm Xu cũng không chần chừ nữa, nhanh chân đi tới bên cạnh Bùi Vân Khiêm, dù sao hắn cũng vì nàng mới bị thương, nàng chăm sóc hắn là điều nên làm.
Bùi Vân Khiêm ngồi ngay ngắn trên giường, trong mắt mang theo ý cười, khoé miệng cong lên ngẩng đầu giơ cánh tay lên với Thẩm Xu, “Giúp ta thay thuốc.
”
Thẩm Xu gật đầu lên tiếng rồi đi tìm hòm thuốc, khom lưng giúp Bùi Vân Khiêm đổi thuốc trên cánh tay, chờ tới lúc nàng chuẩn bị xử lý miệng vết thương trên đầu vai lại có chút khó khăn.
Miệng vết thương của Bùi Vân Khiêm có ở trên cánh tay trái và đầu vai, trên cánh tay thì còn đỡ, nhưng ở đầu vai thì phải cởi áo mới có thể thay thuốc.
Thấy Thẩm Xu không nhúc nhích, Bùi Vân Khiêm nghiêng người về phía nàng, “Còn ở đây nữa.
”
Thẩm Xu mím môi, nắm chặt khăn trong tay, cúi đầu khẽ nói, “Vết thương ở đầu vai tướng quân phải cởi áo trong ra mới có thể thay được.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhướn mày, cong môi, ánh mắt sâu kín dừng trên mặt Thẩm Xu, “Biết phải cởi áo mà còn thất thần?”
Thấy hắn không có ý động thủ với mình, lông mi Thẩm Xu run run, nhận mệnh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cúi đầu khẽ kéo áo trong của hắn xuống, lộ ra miệng vết thương trên vai.
Mắt Thẩm Xu nhìn thẳng, vùi đầu trước ngực Bùi Vân Khiêm cẩn thận giúp hắn thay thuốc, lỗ tai đỏ bừng, miệng nhỏ thở khẽ.
Hơi thở của Thẩm Xu phả vào lồng ngực Bùi Vân Khiêm, khiến trái tim hắn ngứa ngáy.
Có lẽ đây là lần đầu nàng dựa vào Bùi Vân Khiêm gần như vậy khi hắn không mặc áo, Thẩm Xu khẩn trương thay thuốc, sau đó vốn định ngẩng đầu nói gì đó, lại trực tiếp đập vào cằm Bùi Vân Khiêm.
Lần này đau tới mức Thẩm Xu suýt rơi nước mắt, luống cuống chân tay đứng thẳng, tới cổ áo cũng quên kéo lại giúp hắn.
Vừa ngẩng đầu, hô hấp của Thẩm Xu đã khựng lại, Bùi Vân Khiêm để hở thân trên, cảnh tượng này toàn bộ rơi vào mắt nàng.
Làn da của Bùi Vân Khiêm không phải màu đồng giống các võ tướng khác, ngược lại trắng trẻo giống như công tử thế gia sống trong nhung lụa, vai rộng eo hẹp, đường cong rõ ràng, chỉ là trên ngực có một vết sẹo dài vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi.
Thấy Thẩm Xu nhìn ngực mình không chớp, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên, đôi mắt có chút ý cười, “Cần thần cởi nữa để công chúa xem cho đủ không?”
Bùi Vân Khiêm nói vậy, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, trên mặt đỏ bừng, cúi đầu không biết nhìn đi nơi nào, “Không… không cần, tướng quân nói đùa rồi.
”
Vừa dứt lời, Bùi Vân Khiêm cười nhạt một tiếng, đưa tay kéo ống tay áo Thẩm Xu về phía mình, Thẩm Xu không lường trước được động tác của hắn, nhất thời không đứng vững rơi vào cái ôm mạnh mẽ của hắn.
“Tướng quân…” Thẩm Xu kinh hô ra tiếng.
Khuôn mặt nóng bừng của nàng dán trên ngực Bùi Vân Khiêm, lúc nàng phản ứng được muốn ngẩng đầu lại bị một bàn tay đè xuống.
“Đừng lộn xộn.
”
Hắn lạnh lùng mở miệng không cho nàng có hành động gì khác.
Thẩm Xu nhíu mày, thu tay lại, mím môi bất động.
Không bao lâu sau, Thẩm Xu cảm giác được lòng bàn tay Bùi Vân Khiêm dừng ở nơi vừa rồi đập vào cằm hắn mà xoa nhẹ.
Tiếng tim đập của hắn cũng truyền vào tai nàng, nghe vậy nàng cũng cảm thấy trái tim mình tựa như cũng loạn nhịp, nhịp đập nhanh hơn, hô hấp trở nên rối loạn.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm dừng tay, “Còn đau không?”
Thẩm Xu vốn định lắc đầu, nhưng Bùi Vân Khiêm lại ấn nàng chặt hơn, nàng giật giật môi mở miệng, “Không đau nữa.
”
Có lẽ là tư thế này quá mức mệt mỏi, thân mình Thẩm Xu dần trở nên căng thẳng, không chờ nàng mở miệng, Bùi Vân Khiêm đã ôm lấy eo nàng, Thẩm Xu chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, tiếp theo đã bị Bùi Vân Khiêm ôm đặt lên giường.
Không chờ phản ứng kịp, Bùi Vân Khiêm đã giơ tay lên, thuận tay kéo chăn đắp lên hai người, một cánh tay khác đặt trên người nàng.
Tiếp theo, Thẩm Xu cảm thấy hơi thở ấm áp phủ trên đỉnh đầu, cằm Bùi Vân Khiêm lót trên đầu nàng, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Ngủ đi.
”
Ngủ?
Hô hấp của Thẩm Xu cứng lại, chẳng lẽ muốn ôm nàng đi ngủ như vậy sao?
Quần áo hắn còn chưa mặc lại tử tế, mặt nàng thì dán vào ngực hắn, đầu nằm trong khuỷu tay hắn, cả người bị hắn ôm chặt trong ngực, mơ hồ có thể ngửi thấy hương gỗ nhàn nhạt trộn lẫn mùi thuốc trên người Bùi Vân Khiêm.
Một lúc sau, Thẩm Xu thử thăm dò nhẹ nhàng đẩy Bùi Vân Khiêm.
Sức lực Thẩm Xu rất nhỏ, chỉ giống như mèo gãi ngứa trước ngực, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, “Ta có thương tích, người đừng nhúc nhích.
”
Thẩm Xu quả thực không động đậy nữa, lông mi khẽ run, trong lòng suy nghĩ nửa ngày mới đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Ta… có chút không thở được.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm mím môi cười, khẽ ‘ừm’ một tiếng, lại lần nữa ôm Thẩm Xu đang chuẩn bị thu hồi tay vào trong ngực, cánh tay nới lỏng một chút nhưng vẫn là giam cầm nàng trong ngực mình.
Quần áo nàng còn chưa cởi cứ như vậy bị Bùi Vân Khiêm ôm trong ngực cảm giác không thoải mái cho lắm, nàng không thích ứng được việc ngủ trong lòng người khác, thử mở miệng nói, “Tướng quân?”
Lông mi Bùi Vân Khiêm giật giật, “Sao thế?”
Thẩm Xu cân nhắc nửa ngày cũng không biết nên nói thế nào, vốn dĩ bị Bùi Vân Khiêm ôm cũng đã khiến nàng thẹn thùng lắm rồi, nếu như còn nói chuyện quần áo, liệu hắn có hiểu lầm nàng quá mức tuỳ tiện không?
Không nghe thấy Thẩm Xu đáp lời, cánh tay Bùi Vân Khiêm tránh ra một khoảng cách, đôi mắt đen chứa đựng ý cười, “Có chuyện thì cứ nói thẳng, không cần cân nhắc.
”
Sau đó, Thẩm Xu mới đỏ mặt nói ra hai từ, “Quần áo.
”
Sợ Bùi Vân Khiêm hiểu lầm lại giải thích, “Như vậy không thoải mái.
”
Vừa dứt lời, nàng cảm giác được Bùi Vân Khiêm nới lỏng tay ra, thấy vậy, trong lòng Thẩm Xu vui vẻ, vừa định chuẩn bị kéo dài khoảng cách với hắn lại nghe thấy hắn bình tĩnh nói, “Cởi đi.
”
Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, trong mắt mờ mịt.
Cái gì mà cởi đi cơ?
Thấy thế, đôi mắt sâu thẳm của Bùi Vân Khiêm dừng trên mặt Thẩm Xu, con ngươi tinh xảo loé sáng rạng rỡ, khoé miệng cong cong, ngữ khí mang theo ý vị quyến rũ.
“Thế nào? Chờ ta cởi giúp người?”
Danh Sách Chương: