Tháng ba mùa xuân, hoa đào trong Ngự Hoa Viên nở rộ, từ xa nhìn lại giống như lạc vào trong tiên cảnh.
Một cơn gió khẽ thổi qua, từng cánh hoa bay lả tả xuống dưới, dưới gốc cây đào, hai người một thấp một cao đứng nhìn nhau.
“Vừa rồi đa tạ tướng quân.” Sắc mặc Thẩm Xu có chút không được tự nhiên tránh khỏi lồng ngực Bùi Vân Khiêm, kéo xa khoảng cách giữa hai người, nàng thật sự không đoán ra tính tình Bùi Vân Khiêm, một câu đa tạ cũng không biết là vì chuyện nào.
Bùi Vân Khiêm vẫn chưa để ý thấy Thẩm Xu cố kéo dài khoảng cách, thu hồi tay mình, nghĩ tới lời vừa rồi nghe được ở hành lang, khoé miệng cong lên vui vẻ.
“Tướng quân?”
Khoé miệng Bùi Vân Khiêm có ý cười, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Xu, sau đó nói, “Không phải là phu quân sao?”
Nghe vậy, hai tai Thẩm Xu đỏ bừng, theo bản năng nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, thì ra hắn đều nghe thấy.
Từ góc độ của Thẩm Xu, hôm nay Bùi Vân Khiêm mặc một bộ độ được may bằng vân gấm Tứ Xuyên màu xanh lam, bên hông đeo một khối bạch ngọc, dưới chân là ủng quan màu đen.
Khuôn mặt lạnh lùng, khoé miệng là nụ cười như có như không, con ngươi đen nhánh rực rỡ lấp lánh, bên trong phản chiếu khuôn mặt của nàng, ánh mắt mang theo chút dò xét.
Bùi Vân Khiêm nhìn nàng, ý cười trong mắt không giảm, “Thế nào? Công chúa vừa mới nói mà đã quên nhanh như vậy rồi sao?”
Vẻ mặt Thẩm Xu quẫn bách, hận không thể đào hố chôn mình, nàng cũng không nghĩ tới Bùi Vân Khiêm có thể nghe thấy lời nói kia, theo lý mà nói, nàng đã gả cho Bùi Vân Khiêm thì xưng hô như vậy không có gì là không ổn, nhưng hai người bọn họ nhìn sao cũng không thể xưng hô thân mật thế được.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu khẽ nhíu mày, liệu hắn có cảm thấy nàng là một nữ tử tuỳ tiện không?
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu ngẩng đầu, khoé miệng cong lên nhưng không đáp lại lời của hắn, “Không phải hôm nay tướng quân có chuyện quan trọng sao, sao lại tiến cung trùng hợp vậy chứ?”
“Không trùng hợp.”
Bùi Vân Khiêm thu hồi ánh mắt, nhếch cằm lên, trên mặt không có nửa phần cười cợt.
“Ta tới tìm người.”
Thẩm Xu sửng sốt, đây là ý gì?
“Tìm ta?”
“Không phải là về lại mặt sao?”
Thẩm Xu gật đầu.
Bùi Vân Khiêm nhìn vào mắt nàng, “Về nhà lại mặt mà chỉ đi một mình?”
Ánh mắt Thẩm Xu cứng lại, lời đã chuẩn bị sẵn lại không thể nói ra.
Nàng cúi đầu mím môi, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt khăn.
Nếu không phải có chuyện hôm qua, nàng cũng sẽ không quay về đây một mình, nhưng hôm nay Bùi Vân Khiêm nguyện ý tới đây liệu có phải hắn không tức giận không?
Thấy biểu tình của Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm biết nàng vẫn phòng bị với chuyện ngày hôm qua, hắn lại nhịn không được trách cứ bản thân đáng ra không nên nhất thời xúc động.
Nếu bây giờ Thẩm Xu đã không nhớ hắn nữa, vậy hắn sẽ chậm rãi khiến cho Thẩm Xu yêu hắn, dù sao bây giờ nàng đã là thê tử của hắn, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hắn có rất nhiều thời gian chờ đợi nàng, tương lai còn dài.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu cảm giác trên đỉnh đầu có hơi thở ấm áp truyền tới, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai, hơi khàn khàn nhưng lại lộ ra sự mị hoặc không nói nên lời.
“Việc hôm qua là thần sai rồi, công chúa có thể tha thứ cho thần được không?”
Trong lòng Thẩm Xu căng thẳng run rẩy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, trên mặt mang theo vài phần khó tin.
Bùi Vân Khiêm cúi đầu nhìn nàng, Thẩm Xu ngẩng đầu vừa hay đối diện với đôi mắt đào hoa loé sáng của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim Thẩm Xu giống như rơi mất một nhịp, đây không phải lần đầu tiên nàng cách Bùi Vân Khiêm gần như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên chăm chú nhìn ánh mắt hắn.
Từ trước tới giờ, nàng chỉ biết Bùi Vân Khiêm trông rất đẹp, đôi mắt đào hoa tinh xảo lại càng câu hồn đoạt phách, chẳng qua ngày thường trong đôi mắt đó chỉ có sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Nhưng hôm nay, không biết vì sao Thẩm Xu lại cảm thấy trong đôi mắt này chứa đựng sự dịu dàng không thể tiêu tán, khiến người nhìn luân hãm vào đó.
Hắn đang… xin lỗi nàng vì chuyện ngày hôm qua sao.
Trong lòng Thẩm Xu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi, Bùi Vân Khiêm đang dỗ nàng sao?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu không tự giác cong môi, ai có thể tưởng tượng ra Trấn Quốc đại tướng quân quyền khuynh triều đình giết người không ghê tay cũng có lúc phải dỗ dành người khác, tâm tình Thẩm Xu không khỏi sung sướng vài phần.
Một lúc lâu sau, nàng nhìn Bùi Vân Khiêm rồi gật đầu, “Được rồi, bổn cung đại nhân đại lượng, lần này không so đo với ngươi nữa.”
Bùi Vân Khiêm giống như không nghĩ tới Thẩm Xu sẽ trêu ghẹo như thế, hơi giật mình một lát mới cười thành tiếng.
Hắn đứng thẳng lại, ánh mắt yêu chiều không tỏ ý kiến với lời nàng nói.
“Nói như thế, thần còn phải đa tạ công chúa đã bao dung.”
Thẩm Xu không nói gì, chỉ hơi nhếch cằm, khuôn mặt mang theo ý cười.
Thấy thế, tâm tình Bùi Vân Khiêm rất tốt, rất tự nhiên cầm lấy cổ tay Thẩm Xu, “Thời gian không còn sớm nữa, nên ra khỏi cung rồi, Tần Tuần vẫn đang đợi ở cửa.”
Thẩm Xu không kịp thích ứng với hành động của Bùi Vân Khiêm, nàng vốn định thử thăm dò rút tay ra nhưng lại bị hắn lập tức giữ chặt.
Sức lực nam nữ chênh nhau quá lớn, mà Bùi Vân Khiêm cũng không dùng quá nhiều sức, chỉ là nàng không tránh kịp, giãy giụa vài cái rồi cũng để mặc hắn tuỳ ý nắm tay mình ra khỏi cung.
Ngoài cửa cung, Tần Tuần và Lâm Lãng đã sớm đợi ở cửa, thấy hai người nắm tay nhau ra ngoài, trong mắt hai người không hẹn mà cùng hiện lên một tia kinh ngạc.
Chờ tới lúc hai người đến gần, Tần Tuần mới nhìn ra, đây làm sao có thể gọi là nắm tay, rõ ràng là tướng quân nhà mình lôi kéo người ta, lại nhìn biểu tình của Thẩm Xu, trong lòng Tần Tuần hiểu rõ vẫn cố gắng nhịn cười.
Nhìn thấy biểu tình của Tần Tuần và Lâm Lãng, sắc mặt Thẩm Xu có chút mất tự nhiên nhưng lại không thể tránh khỏi gông cùm xiềng xích của Bùi Vân Khiêm, cuối cùng chỉ đành ngẩng đầu lên trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không biết hắn có nhìn thấy hay không.
Bùi Vân Khiêm không cho là đúng, nghĩ đến sự mềm mại trong lòng bàn tay, khoé miệng cong lên, đến biểu tình của Tần Tuần cũng mặc kệ.
“Tướng quân, phu nhân.” Tần Tuần và Lâm Lãng cung kính hành lễ với hai người.
Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng rồi kêu hai người đứng dậy, sau đó tự mình xốc mành xe ngựa đỡ Thẩm Xu lên.
Tần Tuần đứng một bên nhìn thấy Bùi Vân Khiêm chăm sóc Thẩm Xu như thế, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, cái người đang đỡ phu nhân lên xe với vị tướng quân trên chiến trường bày mưu lập kế như cơn sóng giữ là cùng một người sao?
Hắn nuốt nước miếng, nửa ngày sau mới tiếp nhận sự thật này.
Một lát sau, Tần Tuần khôi phục tinh thần, lại nghĩ đến chuyện vốn dĩ định bẩm báo với Bùi Vân Khiêm hôm qua, nhưng hôm qua tướng quân nhốt mình trong thư phòng suốt cả một đêm không cho người quấy rầy, hắn cũng chỉ đành từ bỏ.
Hôm nay sáng sớm Bùi Vân Khiêm đã đi xử lý công việc, hồi phủ biết được Thẩm Xu một mình tiến cung lại vội vội vàng vàng chạy đi, lúc này mới rảnh rỗi một chút.
“Tướng quân, thuộc hạ có việc bẩm báo.”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm xoay người lại, “Chuyện gì?”
Tần Tuần ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu ở trong xe, thần sắc muốn nói lại thôi, trong lòng cân nhắc một lúc sau mới cố ý đè thấp giọng, “Bẩm tướng quân, hôm nay thuộc hạ thu được tin tức, mấy ngày nữa Tưởng cô nương sẽ quay về phủ.”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt lên tiếng, thần sắc vẫn như cũ không chút gợn sóng.
Danh Sách Chương: