• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc phục vụ mang món chính lên, hai người im lặng nhìn nhau.

Phục vụ rời đi, Lục Thành khàn giọng mở miệng:”Cô xem qua tác phẩm của Điều Sắc chưa?”

“Có xem qua.”

Hắn hỏi tiếp: “Điều Sắc làm giả sao?”

“Không có.”

“Vậy…” Lục Thành bật cười, “Cô là trực tiếp khôi phục và chắp nối lại. Cái khác tôi không dám nói nhưng tôi đã xem bản gốc.”

Tiêu Như Sắc xuất bản vào năm 2006, là một trong những tác phẩm thuộc về series Cửu Châu hot nhất năm đó.

Đây là bộ tác phẩm rất thần kỳ.

Thần kỳ ở chỗ, không biết có phải có thuộc tính đặc biệt nào không, nó đặc biệt được những người muốn đạo văn ưu ái.

Các tác phẩm đạo văn trên mạng rất nhiều, nếu như đạo văn mấy bản, hầu như sẽ có một phần lấy từ. Có người copy miêu tả, có người ôm đi tình tiết.

Bởi vậy, thậm chí trong giới có người trêu chọc nói, sau này không bằng tái bản thành loại sách tham khảo đi, là sách dành riêng cho những người đạo văn.

Nếu ở trong ngành giải trí, có lẽ sẽ có chủ đề gọi là #Thương Tiêu Như Sắt#.

Tạ Thanh không đổi sắc mặt cầm quả chanh vàng óng vắt nước vào món cá hồi.

Cầm dao nĩa cắt cá hồi, cô nhịn không được cười khẽ: “Lục tổng biết rõ bản thảo của tôi là viết tay chứ?”

Lục Thành gật đầu: “Tôi đã xem qua bản thảo của cô ở phòng làm việc.”

Tạ Thanh không ngẩng mặt lên, tập trung cắt cá hồi: ” đạo văn hơn 100 quyển sách, cho dù sách giấy hay sách mạng, với một người viết tay thì cũng là số lượng công việc quá lớn.”

Lục Thành không phủ nhận cái này nhưng đối với một tác phẩm đạo văn mà nói, lời này kỳ thật không có sức thuyết phục.

… Đạo văn cũng đã đạo văn rồi, hà tất còn cần phải viết tay? Chắp vá và gom góp hơn 100 quyển sách, chỉ dựa vào khôi phục và chắp nối cũng có thể làm ra một cốt truyện hoàn chỉnh.

Hắn im lặng nhìn cô, cô vẫn tập trung nhìn cá, môi mỏng giống như củ ấu khẽ mở, bình yên ăn một miếng cá.

“Tôi không viết.”

Khẩu khí của cô làm cho Lục Thành bừng tỉnh giữa lúc cho rằng cô đang đánh giá hương vị cá hồi.

Sửng sốt một chút, hắn mới có phản ứng: “… Cái gì cơ?”

“Tôi không viết.” Cô rốt cuộc cũng nhìn hắn, uống một ngụm nước chanh, “Tôi chỉ có một tác phẩm duy nhất là.”

Cái này ngoài sức tưởng tượng rồi.

Tay Lục Thành đang cắt bò bít tết dừng lại một lúc lâu: “Nhưng được đăng nhiều kỳ trên Weibo cá nhân của cô.”

Weibo cá nhân của Ngọc Ly, có dấu V vàng chứng thực.

“Weibo của tôi luôn ở trong tay nhà xuất bản.” Tạ Thanh cười cười, chậm rãi lắc đầu, nhìn qua thần sắc Lục Thành, nói, “Lục tổng không tin cũng rất bình thường.”

Lông mày hắn chau lại.

“Chuyện này, rất khó hiểu.” Cô bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi nói bản thảo không phải tôi viết, nhà xuất bản lại nói là tôi gửi bản thảo đi. Nói thật, tôi vẫn không thể hoàn toàn xác định cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.”

Là có người mạo danh tên cô gửi bản thảo cho nhà xuất bản hay chính nhà xuất bản giở trò quỷ? Cũng có thể.

Lục Thành nhíu mày trầm tư: “Cô có xem qua hợp đồng không?”

“Hợp đồng?”

“Hợp đồng xuất bản.”

Tạ Thanh lắc đầu: “Lúc chuyện mới xảy ra, tôi gọi điện cho nhà xuất bản, lúc ấy tổng biên tập nổi nóng, mắng tôi một trận sau đó đơn phương hủy hợp đồng rồi.”

“…”

Lục Thành trầm mặc tiêu hóa câu chuyện thăng trầm này.

Vô thức hỏi: “Thật sao?”

Tạ Thanh cười nhẹ: “Tôi nói, Lục tổng không tin cũng rất bình thường.”

Ngoại trừ Lưu Cẩm, cô không có nói chuyện này cho người khác. Giờ đột nhiên nói với một người không tính là quen thuộc, cũng không tính là “người ngoài”, không hiểu sao Tạ Thanh cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ đây chính là cảm giác tìm “hốc cây”, cứ nói hết ra, đối phương có tin hay không cô cũng không thèm để ý.

Lục Thành nghẹn họng một phen: “Tôi không có ý đó.” Hắn cười cười, cũng không nói cái khác.

Sau đó bữa ăn của hai người có chút trầm mặc, món chính nhanh chóng được giải quyết, nhân viên phục vụ bưng món bánh ngọt lên cho Tạ Thanh và Lục Thành, Tạ Thanh cầm điện thoại: “Đóng gói món bánh ngọt giúp tôi, tính tiền.”

Cô cảm thấy mặc kệ Lục Thành có cần mượn danh nghĩa cần cảm ơn mà mời cô tới đây không, bữa cơm này cô cũng phải mời.

Vừa mở mã thanh toán trong WeChat pay, cô nghe thấy Lục Thành nói: “Trừ vào thẻ thành viên của tôi đi, cảm ơn.”

Tạ Thanh sững sờ. Nhân viên phục vụ đương nhiên biết suy nghĩ cẩn thận giữa khách quen và khách lạ không biết sau này còn tới nữa hay không thì nên thỏa mãn ai tốt hơn, nói “Được” một tiếng, sau đó xoay người đi lấy hộp đóng gói.

Tạ Thanh đành phải nói: “Vậy cảm ơn Lục tổng mời cơm.”

“Không cần khách sáo.” Lục Thành cười cười, nhấp một ngụm nước chanh, “Vậy của cô…”

Lời ra khỏi miệng lại dừng lại.

Hắn phát hiện không biết bản thân muốn nói cái gì.

Đóng gói bánh ngọt xong, Lục Thành đưa Tạ Thanh trở lại quán vui chơi giải trí.

Hắn không có ý đi vào, dừng xe, nói với Tạ Thanh một câu “Có cơ hội gặp lại” để tạm biệt nhưng Tạ Thanh đã đi xuống xe.

Cửa xe đóng lại, hắn vô thức nghiêng đầu nhìn. Ánh mắt xuyên qua sương mù trắng nhạt phủ lên cửa sổ thủy tinh, thấy Tạ Thanh chậm chạp leo lên bậc thang quán, thò tay đẩy cửa.

Sau khi vào cửa lại nghiêng người đóng cửa, thấy hắn còn chưa đi, cô lễ phép vẫy vẫy tay.

Lục Thành bất giác nhích sang gần ghế phụ, cũng vẫy tay với cô.

Tạ Thanh cởi áo lông và đổi giày, nhân viên quán thấy toàn thân cô là khí lạnh, có lòng bước lên đưa cốc socola nóng cho cô.

Cô cầm lấy cốc socola nóng đi vào, muốn xem Trâu Tiểu Doanh ở phòng nào, nhưng lại bị Đinh Nhất Phàm chặn ở cửa ra vào phòng KTV.

Đinh Nhất Phàm nhìn cô, hỏi: “Ăn thế nào?”

Tạ Thanh ngước mắt lên: “Ăn rất ngon.”

Đinh Nhất Phàm rõ ràng mất tự nhiên, chần chừ một lát, nói: “Vậy… Có cơ hội cô dẫn tôi đi ăn một lần được không?”

Tạ Thanh mỉm cười: “Tôi nghe bọn họ nói anh đã thuê phòng xong rồi, tiếp theo muốn dọn đi.”

“Ừ, đúng.” Sắc mặt hắn trắng nhợt, suy nghĩ một chút, lại nói thêm: “Nhưng tôi vẫn muốn ăn cơm nha, trở lại có thể…”

“Thu dọn đồ đạc sẽ rất mệt đó.” Cô nói bằng giọng ấm áp, “Bình thường tôi phải chạy cho kịp bản thảo, ăn cơm cũng phải nhanh, ra ngoài ăn rất phí thời gian.”

Cô rất bình thản. Kỳ thật phần lớn thời gian ở trong phòng làm việc, cô đều có phong cách lạnh nhạt như thế này. Nếu như nói chuyện với cô lúc cô đang suy tư nội dung cốt truyện, giữa lúc cô không tập trung còn có chút lạnh lùng, người trong phòng làm việc và người quen đã sớm phát giác ra điểm này.

Nhưng lúc này, sự bình thản không nói nên lời của cô lại làm cho Đinh Nhất Phàm thấp thỏm. Tim của hắn đập nhanh, nhanh tới nỗi gần như bắt kịp âm thanh đổ xúc xắc trong phòng.

Bầu không khí giữa hai người trở nên tế nhị, cũng may Tạ Thanh kịp thời mở miệng: “Trâu Tiểu Doanh đâu?”

“…Vẫn đang đánh zombie.” Đinh Nhất Phàm nói.

“A, vậy tôi cũng đi chơi đây.” Cô nói xong thì rời khỏi tầm mắt hắn.

5 rưỡi chiều, mọi người rời khỏi quán vui chơi, gọi ba chiếc xe tới nhà hàng Đinh Nhất Phàm đặt trước.

Tống Mặc và Trương Băng cũng được mời tới, nghĩ tới tương lai tốt đẹp của phòng làm việc, tâm tình ai cũng vui vẻ, vây quanh hai bàn tròn trong phòng trò chuyện hăng say.

“Cạn ly!” Vài đĩa rau trộn được mang lên, các nam tác giả ngồi cùng một chỗ với Tống Mặc hò reo nhau cạn ly.

Đám nữ tác giả ở bên cạnh xem, Trương Băng cũng mời mọi người: “Đến đến đến, chúng ta cũng cạn một cái.” Nói xong đưa cho Đào Nhiên một ly rượu nho, “Chúc cô có năng lực sáng tác tuôn trào như suối, có sách bán chạy, sớm ngày thành đại thần!”

“Cảm ơn mọi người!” Tâm tình Đào Nhiên hôm nay cũng không tệ, mỉm cười nói, “Chúc mọi người nghìn chữ giá cao, gõ chữ thuận lợi!”

Tống Mặc uống xong với nhóm nam tác giả, cũng qua bàn rượu bên này: “Chúc tất cả mọi người càng ngày càng khỏe!”

Đào Nhiên nở nụ cười: “Những lời này không giống người học khoa văn đại học B đi ra đâu nha.”

“Nhưng là sự thật mà.” Tống Mặc phớt lờ vẫn nâng cốc, mọi người cũng uống một ngụm.

Đặt chén rượu xuống, hắn nhìn Tạ Thanh: “Đúng rồi, Nhất Phàm rời đi, cô vừa khéo chuyển lên phòng VIP đi.”

“Oa oa…” Trâu Tiểu Dư ồn ào bên cạnh Tạ Thanh, vỗ tay thật lớn, “Thanh Thanh, thật vương giả! Hơn một tháng đã sang phòng VIP!”

Tống Mặc lại chỉ ngón tay vào nữ tác giả khác: “Còn Mạnh Viện nữa, bây giờ cô là lớn nhất tổ nữ tần, phòng VIP của Đào Nhiên thuộc về cô rồi!”

Mạnh Viện là một cô gái nhỏ hay xấu hổ, lúc ở nhà viết văn vì không kiếm được tiền nên không được người nhà ủng hộ, sau lại bị thúc hôn nên dứt khoát trốn tới phòng làm việc Linh Mặc làm công việc viết hộ.

Bây giờ có thể vào phòng VIP, đối với cô ấy là một thành tựu.

Cô ấy đỏ mặt cụng ly với Tống Mặc: “Cảm ơn Tống ca!”

Có nam tác giả bàn bên cạnh tru lên: “F*ck, có hai phòng VIP thì nữ tác giả chiếm cả hai! Tôi không phục! Các huynh đệ chúng ta không thể yếu thế nha!”

Mọi người cười vang, Đinh Nhất Phàm khoát tay: “Này này này, không cho phép nội chiến nhé, Tạ Thanh là người tổ nam tần chúng ta đó.”

“Cô ấy cũng là nữ đấy!” Vị vừa rồi tiếp tục tru lên.

Tống Mặc ném củ lạc qua, cười mắng: “Vậy cậu tới tổ nữ tần viết đi! Lấy nghìn chữ áp đảo Mạnh Viện, phòng VIP tổ nữ tần lập tức thuộc về cậu!”

Lại một trận cười vang.

Món ăn nóng được bưng lên tới miệng, thịt vịt nướng, tôm hùm, cá và cua hấp, mọi người ăn uống còn náo nhiệt hơn đón Tết.

Lúc gần no thì mọi người ngồi cạnh nhau uống gì đó và nói chuyện phiếm.

Tạ Thanh thừa dịp đi vệ sinh lúc mọi người chuyển chủ đề sang ngành giải trí, rửa tay xong phát hiện máy sấy tay bị hỏng, cô bèn quay trở lại, lúc đi trên hành lang thì đụng phải Đinh Nhất Phàm đi qua đi lại.

Bước chân cô hơi chậm lại, Đinh Nhất Phàm đi tới chỗ cô: “Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”

Lời dạo đầu tiêu chuẩn.

Tình cảnh lúc này, có thể làm cho người ta dễ dàng đoán được hắn muốn nói cái gì.

Nhưng người ta không có cách nào cự tuyệt.

Tạ Thanh gật đầu, hắn đi lên phía trước, gương mặt căng thẳng, cô hầu như có thể nhìn ra hơi thở của hắn bất ổn rõ ràng.

Hắn tiến vào phòng không người, sau khi cô vào trong thì hắn đóng cửa lại.

Quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tạ Thanh há miệng ra, cũng không nói tới câu biết rõ còn cố hỏi “Chuyện gì?”

Đinh Nhất Phàm hít sâu, chuẩn bị tinh thần lâu như rượu ngon đậm đà nhưng trái tim vẫn đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Lời tới bên miệng, hết lần này tới lần khác không thể khống chế nên đành phải chuyển hướng: “Có chuyện này, tôi muốn nói với cô…”

Hắn nghẹn âm ở cổ họng, nhìn chằm chằm cô hai giây: “Đào Nhiên… Đào Nhiên không vừa mắt cô bởi vì… Bởi vì ngày cô tới viết thử bản thảo, Lục tổng khen bản thảo của cô viết tốt hơn so với cô ấy.”

Tạ Thanh chớp chớp mắt, không nói gì.

Đinh Nhất Phàm không nghe được hồi đáp, đành phải nói lắp tiếp: “Lúc ấy còn chưa ký hợp đồng, cô ấy sợ bị cô cướp mất cơ hội, vì vậy…”

Hắn không nói được nữa.

Lúc này Tạ Thanh mới mở lời, “Vì vậy sao?”

“Vì vậy…” Đinh Nhất Phàm vẫn như bị nghẹn trong cổ họng, “Vì vậy tôi…”

Lại nghẹn họng hồi lâu.

“Tôi cảm thấy… Cô hơn hẳn cô ấy. Nhưng giờ hai bên đã hợp tác thành công, Lục tổng cũng coi như là cổ đông của phòng làm việc chúng ta, nếu như anh ta theo đuổi cô, địch ý của Đào Nhiên với cô có khả năng càng thêm…”

“Anh ta không theo đuổi tôi.” Cô cắt đứt lời hắn.

Đạm bạc mà mạnh mẽ.

Cô ngẩng mặt lên, ánh mắt trong trẻo, nhìn hắn chăm chú.

Trực tiếp mở miệng: “Hy vọng anh cũng không nên theo đuổi tôi.”

“… Cô biết?” Vẻ mặt Đinh Nhất Phàm căng thẳng, sau đó bật cười, “Đúng, cô rất thông minh, cô đương nhiên biết rõ.”

Cô có thể bình tĩnh đối mặt với bất kỳ tính toán của Đào Nhiên mà không cần chút cảnh báo nào.

Nói một cách dễ hiểu, cô nhìn rõ sự ân cần của hắn.

Tới bệnh viện thăm cô, mang thức ăn cho cô, còn cẩn thận chọn phần ăn Giáng Sinh.

Trong lúc vô tình còn bộc lộ tâm tình thấp thỏm.

Mỗi ngày hắn đều không ngừng tưởng tượng ra phản ứng của cô, sau khi cô tới nhà ăn trước một bước, khi gặp cô hắn càng khẩn trương, trăn trở suy nghĩ có phải cô đã biết cái gì hay không.

Cô đương nhiên biết rõ.

Tại sao hắn phải ôm may mắn trong lòng, cảm thấy có lẽ cô không biết đâu?

Tạ Thanh thấy hắn bất giác nắm tay thành quyền, còn nói: “Cảm ơn anh nói cho tôi biết chuyện của Đào Nhiên.”

Cô không quá quan tâm chân tướng này, bởi vì mặc dù có biệt cũng không thể giải quyết cái gì.

Nhưng ít ra có thể gỡ bỏ một chút hiếu kỳ trong lòng.

Tạ Thanh cất bước ra ngoài, muốn đưa tay đẩy cửa.

Đinh Nhất Phàm lại đột nhiên gọi cô: “Tạ Thanh.”

Cô nghiêng đầu, lông mày hắn hơi nhăn lại, thoạt nhìn rất kiên định lại có chút thất vọng: “Nếu như tôi cứ theo đuổi cô thì sao?”

Tay của cô dừng một chút: “Tự do của anh, tôi quản không được. Chỉ là đứng ở góc độ là bạn bè, tôi đề nghị anh đừng theo đuổi tôi.”

Đinh Nhất Phàm không cam lòng: “Vì sao?”

Tạ Thanh: “Chúng ta không thích hợp, tôi cảm giác không thích hợp.”

Cảm giác rất kỳ diệu, đặc biệt là lúc ý thức được cảm tình của người khác, sau đó cảm giác xuất hiện dù không có lý lẽ cũng là có lý lẽ.

Có lúc cô gặp Đào Nhiên hăng hái, cô có chút chán ghét và chống cự, cũng có lúc tạm thời không có cảm giác gì nhưng sẽ muốn nhìn một chút để xem có thể lâu ngày nảy sinh tình cảm hay không.

Còn có lúc sẽ cảm thấy người này rất tốt nhưng chuyện thay đổi mối quan hệ là không có khả năng, không có hứng thú, không thích hợp hoặc là “vẽ gió” không phải người chung một đường.

Đều rất trừu tượng nhưng thường chuẩn xác.

Đinh Nhất Phàm cười khổ: “Cô tuyệt tình như vậy sao?”

Tạ Thanh yên lặng nhìn hắn, nói từng chữ một: “Nếu như tôi rõ ràng không có ý định ở cùng một chỗ với anh, còn dây dưa với anh, đó không phải càng tuyệt tình hơn hay sao?”

Đinh Nhất Phàm theo bản năng muốn phản bác những lời này, nhưng mở to miệng cũng không biết phản bác cái gì.

Tạ Thanh cúi đầu, đẩy cửa ra ngoài cũng không quay đầu lại. Thật giống như vừa rồi chẳng qua gặp một người bạn bình thường, hàn huyên vài câu về chuyện đồ ăn của nhà hàng này có ngon hay không.

Trở lại trong phòng, mọi người còn đang trò chuyện vô cùng náo nhiệt, không ai chú ý thời gian cô đi vệ sinh có hơi lâu.

Hai phút sau, Đinh Nhất Phàm cũng trở lại, trong tay cầm hai bình rượu trắng, phía sau còn có hai nhân viên phục vụ ôm hai két bia vào.

Tống Mặc nhìn thấy, “Ồ” một tiếng: “Làm gì vậy, cậu muốn tắm rửa à?”

Đinh Nhất Phàm nhếch miệng cười cười: “Tôi thuận đường mua, sợ rượu không đủ uống nên gọi thêm một chút.”

Cuối cùng chia cho bên các cô gái hai ba chai bia, số bia còn lại và hai bình rượu trắng là cho nam tác giả.

Khi mọi người ra khỏi nhà hàng, hiển nhiên gần như toàn bộ số rượu trắng đã rơi vào trong bụng Đinh Nhất Phàm.

Hắn cũng không say rượu quậy phá, chỉ là im lặng ngà ngà say. Hai nam tác giả đỡ hắn ra ngoài, bị hắn lảo đảo bước chân hình chữ S, vừa ra khỏi nhà hàng thiếu chút nữa đụng vào gốc cây ven đường.

******

Sau hai ngày liên hoan chính là Nguyên Đán, mọi người có ba ngày nghỉ ngơi.

Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên đã tìm được một phòng trong nội thành, nhân dịp ba ngày nghỉ được mọi người giúp đỡ dọn nhà.

Sau khi hai người đi, Trương Băng lại mời giúp việc tới quét dọn hai phòng VIP cả tiếng đồng hồ, thuận tiện cho Tạ Thanh và Mạnh Viện vào ở.

Vì vậy ba ngày nghỉ ngơi cứ như vậy trôi qua, ngày 4 tháng 1, Tạ Thanh tiếp tục viết bản thảo, bật máy tính lên mới phát hiện mình bỏ lỡ một yêu cầu kết bạn.

Nhất định là hai ngày trước cô bận rộn dọn phòng quá, thỉnh thoảng dùng di động xem QQ cũng không chú ý.

Cô mở tin nhắn ra, thấy nickname đối phương là: Tứ Ngôn.

Kèm theo tin nhắn: Xin hỏi có phải Tạ Thanh không, có tiện nói chuyện không?

Cô nhấn đồng ý, sau đó màn hình nhảy ra một khung trò chuyện.

Tạ Thanh suy nghĩ một chút, chủ động gửi tin nhắn: “Chào anh, Tứ Ngôn, xin hỏi có chuyện gì?”

“Tứ Ngôn”: Năm mới vui vẻ!

“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Năm mới vui vẻ ~

“Tứ Ngôn”: Có một chuyện tôi muốn hỏi cô một chút. Gần đây thành tích của bộ truyện không tệ, có nhà xuất bản tới ngỏ lời mời xuất bản rồi. Tôi muốn hỏi cô một chút có muốn thêm tên vào, hai chúng ta là đồng tác giả, tiền nhuận bút và phần trăm không thành vấn đề. Nếu cô có ý này, hôm khác chúng ta đi bàn hợp đồng, vừa khéo đối phương cũng ở Bắc Kinh.

Kèm theo tin nhắn là một địa chỉ.

Truyền thông Khởi Văn, thành phố Bắc Kinh, khu XX Đông Thành, đường XX.

Sửng sốt một chút, Tạ Thanh chẳng quan tâm tới chuyện tại sao hắn muốn cho tên người viết hộ vào, tâm tư rối loạn gõ lại bốn chữ gửi đi: Truyền thông Khởi Văn?

“Tứ Ngôn”: Đúng, một nhà xuất bản rất lớn, nhuận bút cũng không tệ, nếu cô muốn nhìn qua hợp đồng tôi gửi cho cô xem qua nhé?

Không, thứ cô bận tâm không phải cái này.

Mười ngón tay dừng trên bàn phím rất lâu, Tạ Thanh do dự trả lời: Tôi không muốn làm đồng tác giả và hưởng nhuận bút, theo như thỏa thuận bảo mật tôi cũng không thể muốn. Nhưng mà… Tứ Ngôn, anh có thể không hợp tác với Truyền thông Khởi Văn được không? Có thể chọn nhà xuất bản khác được hay không?

“Tứ Ngôn”:?

“Tứ Ngôn”: Vì sao?

Tạ Thanh không thể nói vì sao, chỉ có thể hàm hồ nói.

“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Bởi vì một chút lý do cá nhân nên tôi không muốn tiếp xúc với bọn họ nhưng chủ yếu vẫn là ý của anh.

“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Nếu anh cảm thấy nhà xuất bản này tốt cũng không sao, tôi sẽ tìm tác giả phù hợp trong phòng làm việc viết bản thảo cho anh, tôi cam đoan nội dung và cốt truyện không sụp đổ.

“Tứ Ngôn”:!!!

Sau đó Tứ Ngôn gửi tin nhắn giọng nói, mang theo tiếng cười kinh ngạc: “Tôi… phải dựa vào… em gái như cô thế sao?”

Ý của cô rõ ràng là nếu hắn cứ hợp tác cùng Khởi Văn, cô sẽ không làm nữa.

Tạ Thanh nhún vai, trả lời: Tôi đã nói rõ yêu cầu của mình, anh có thể tham khảo ý kiến của tôi.

Tứ Ngôn vẫn vui vẻ gửi giọng nói: “Được được được, bộ truyện này rất hot, đổi một nhà xuất bản khác cũng không khó. Cô chờ một chút, đừng nóng nảy.”

“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Cảm ơn rất nhiều!

Những lời này lại làm Tứ Ngôn nổi nóng rồi, tiếng nói có chút run rẩy: “Này, đừng có khách khí như vậy… Chúng ta cùng bàn bạc thôi mà, hợp tác vui vẻ!”

“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Hợp tác vui vẻ ~~

Không tồi, giải quyết tốt đẹp.

Tạ Thanh thở phào một hơi.

Việc này nếu Lưu Cẩm biết, chắc chắn cô ấy sẽ nói cô coi nhẹ nhân tình.

Quả thật, cô có thể chú ý nhân tình một chút, tùy Tứ Ngôn ký hợp đồng xuất bản truyện.

Nhưng đối phương lại mới hợp tác với Tứ Ngôn, cũng giống như cô. Cô đã nói rõ yêu cầu của mình, cho Tứ Ngôn cân nhắc lợi hại giữa hai bên rồi chọn lựa, là cách làm rất công bằng.

Tứ Ngôn chọn đối phương, bọn họ có thể gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay; Tứ Ngôn chọn cô, nói rõ bản lĩnh của cô đáng giá để Tứ Ngôn vứt bỏ Khởi Văn.

Vì cái gì cô phải thà rằng bản thân chịu nghẹn khuất cũng phải để ý tới nhân tình?

********

Mùng 5 tháng 1, Nhất Sinh Thư đúng hẹn tới Văn hóa Thành Thư.

Đêm qua, Tứ Ngôn không biết bị động dây thần kinh nào, muốn hắn nâng hắn ta thành tân tác giả của Văn hóa Thành Thư. Nhất Sinh Thư cảm thấy bản thân biết rõ hắn tìm người viết hộ còn đề cử hắn cho Văn hóa Thành Thư rất không thích hợp, khéo léo từ chối nhưng Tứ Ngôn lại nói có tin đồn Văn hóa Thành Thư đang tìm kiếm một tác giả viết hộ, có thể sẽ không để ý những chuyện này trong lòng.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Nhất Sinh Thư vẫn từ chối. Nếu Văn hóa Thành Thư thật sự không thèm để ý vấn đề viết hộ, Tứ Ngôn trực tiếp đi giật dây ở phòng làm việc Linh Mặc cũng có thể hợp tác thành công. Bảo hắn lấy thân phận tác giả cấp thần mở miệng nói chuyện này, không cần thiết cũng không thích hợp.

Hôm nay hắn tới là ký hợp đồng tân tác giả cho bản thân.

Năm năm trước hắn có một tác phẩm danh tiếng, vốn đã ký hợp đồng điện ảnh và truyền hình, hơn nữa đối phương cũng không có nịnh nọt qua.

Văn hóa Thành Thư muốn có bản quyền hoạt hình và trò chơi, cộng lại ký hợp đồng có giá trị tới hơn ba nghìn vạn.

Nhất Sinh Thư cân nhắc tới lần hợp tác trước đều rất hài lòng, kịch truyền thanh và bản quyền sách báo cũng giao cho bọn họ.

Kỳ hạn là năm năm.

Điều khoản hợp đồng kỳ thật lúc trước đã bàn qua mạng nhiều lần rồi, cũng không có gì thay đổi nhiều. Nhưng dù sao số tiền không ít nên Nhất Sinh Thư chạy tới đây một chuyến.

Ký hợp đồng xong, Lục Thành tự nhiên muốn mời khách, nhưng giờ mới hơn mười giờ, đi ăn cơm thật sự quá sớm, Lục Thành liền mời hắn vào phòng làm việc uống trà và nói chuyện phiếm.

Nhất Sinh Thư là người ít nói nhưng Lục Thành cũng coi là người khéo nói, dĩ nhiên không nói những lời trêu chọc, phần lớn thời gian chỉ tán gẫu đôi chút về trò chơi kia.

Nhưng hôm nay hắn cũng không nói nhiều, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.

Nhất Sinh Thư quan sát, suy nghĩ nói: “Lục tổng còn có việc bận sao? Tôi về trước vậy, không sao đâu.”

“… Không phải vậy.” Lục Thành cười ngượng ngùng.

Từ sau khi ăn cơm với Tạ Thanh, hắn thường xuyên thất thần.

Chuyện cô nói với hắn, làm cho tâm tình của hắn trở nên cực kỳ phức tạp.

Lý trí nói với hắn cũng có thể cô soạn ra tình tiết đó nhưng lý trí dù sao cũng không duy trì được.

Nhìn Nhất Sinh Thư, Lục Thành không khỏi ưu tư mở miệng: “Tôi muốn hỏi anh chút chuyện.”

Nhất Sinh Thư: “Chuyện gì vậy?”

Hai người tuy rằng hợp tác cũng đã hai ba năm, nhưng ngồi một chỗ cho tới bây giờ chỉ nói chuyện công việc, không trò chuyện khác.

Lục Thành tìm từ ngữ khéo léo mở miệng: “Tôi nghe được một chút tin đồn, nói hai năm qua anh rất thích một tác giả.

Nhất Sinh Thư nghe xong liền hiểu: “Ngọc Ly?”

Lục Thành gật đầu.

Nhất Sinh Thư lãnh đạm nói: “Tôi thích tác phẩm của cô ấy.”

“À, tôi không có ý đó.” Phát hiện từ ngữ bản thân có nghĩa khác, Lục Thành bật cười.

Bỗng nhiên dừng lại một chút, lại nói: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, về chuyện xảy ra với cô ấy, anh có suy nghĩ gì?”

Nhất Sinh Thư nhíu mày: “Anh có ý gì?”

Lục Thành thẳng thắn: “Anh cảm thấy cô ấy đạo văn sao?”

Nhất Sinh Thư sững sờ, phản ứng đầu tiên là nói mình đã nói ra suy nghĩ trên mạng rồi.

Nhưng nghĩ lại, nếu như Lục Thành chú ý tới chuyện này, bài viết trên mạng kia hắn nhất định đã xem qua.

Hắn dựa lưng vào ghế sô pha, mười ngón đan lại, nhìn Lục Thành: “Vì sao anh hỏi chuyện này?”

“Tôi tò mò.” Lục Thành cười khẽ, dẫn dắt ánh mắt của hắn sang bên cạnh, “Coi như là cuộc thảo luận giữa các độc giả đi.”

Nhất Sinh Thư liền thấy một chồng sách trên bàn làm việc của hắn.

Thanh Châu Lục.

Với tư cách từ là fan cứng, hắn liếc từ gáy sách bìa quyển sách thứ nhất là nhận ra phiên bản đầu tiên.

Bộ sách này là xuất bản theo từng quyển, quyển thứ nhất giống số lượng xuất bản của vô số tác giả mới khác, chỉ có một vạn quyển.

Sau đó số sách này nhanh chóng bán hết sạch trong vòng vài ngày, nhà xuất bản vội vàng in thêm. Nhưng mực xưởng in ấn xảy ra vấn đề, gáy sách không có cách nào in lại tên sách màu vàng như cũ nên đổi thành màu đỏ chót.

Nói cách khác, bản in tên truyện màu vàng chỉ có một vạn kia, chỉ có những fan sớm nhất mới mua được.

Nhất Sinh Thư không mua được sớm như vậy, sau này vì một loại chấp niệm nào đó, mới bỏ giá cao mua bản ký tay.

“… Không ngờ Lục tổng cũng là fan của cô ấy.” Tâm tình Nhất Sinh Thư trở nên phức tạp.

“Không thể nói là fan.” Lục Thành thản nhiên cười cười, “Người như chúng tôi, các tác phẩm nổi danh trong giới đều muốn xem. Mấy ngày nay tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên lấy bộ sách này ra xem lại một lần.”

Nói xong hỏi lại lần nữa: “Anh cảm thấy cô ấy đạo văn sao?”

Nhất Sinh Thư tập trung suy nghĩ, chốc lát cười nhạt, lắc đầu: “Chỉ nói tới bảng màu [1], một mảng màu sắc lớn như vậy, ngay cả tác phẩm của Kim Dung cùng bị trùng lặp một đoạn, tôi không có cách nào nói cô ấy sạch sẽ.”

[1] Công cụ sử dụng để chống đạo văn của Trung Quốc.

“Nếu như không nói tới bảng màu thì sao?” Lục Thành không từ bỏ.

Nhất Sinh Thư nhớ tới lời Lưu Cẩm nói.

Ngọc Ly nói cô ấy không có đạo văn, cô ấy nói sớm muộn gì cô ấy cũng giải quyết những chuyện này.

Tất cả những người đạo văn đều có thể nói như vậy, nhưng…

Hắn nghĩ tới , hơi thở mạnh mẽ và hiệp nghĩa bên trong.

“Nếu như không nói tới bảng màu…” Hắn cong khóe môi, “Tôi nguyện ý tin tưởng chuyện này có ẩn tình khác.”

Nói xong, cảm thấy lời này nghe rất buồn cười.

Có ẩn tình khác? Cũng có thể nói vài chục năm trước Kim Dung xuyên việt tới thời đại này sao chép của Ngọc Ly.

Lục Thành thoải mái thở phào: “Thật tốt quá.”

“Cái gì?” Nhất Sinh Thư không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hắn tự nhiên lắc đầu: “Không có việc gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK