• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Thanh ngơ ngẩn mà nhìn hắn trong chốc lát, gật đầu: “Tín nhiệm.”

Lục Thành không nói hai lời, liền cầm lấy chìa khóa đi ra cửa. T

Cô vội vàng đuổi theo, đuổi theo hắn đi vào thang máy, đi xuống tầng hầm B2, thấy hắn trực tiếp đi đến bên cạnh xe.

Hắn dùng remote mở khóa xe, mở cửa sau mời cô lên xe.

Tạ Thanh ngồi trên xe, cuối cùng cũng cố gắng hỏi hắn: “Đi chỗ nào vậy?”

Lục Thành cười nhạt: “Tí nữa là cô biết ngay.”

Sau đó hắn cũng lên xe, xe nhanh chóng khởi động, đi ra khỏi tầng hầm, đi về hướng nam.

Chỗ muốn đến cũng không xa, chỉ khoảng 10 phút lái xe.

Nhưng một đường Lục Thành không hề mở miệng, cũng không giống như trước kia nhịn không được mà nhìn len lén kính chiếu hậu, chỉ là an tĩnh lái xe.

Cảm xúc phức tạp chiếm cứ toàn bộ tâm tình hắn, hắn vừa hưng phấn vừa chột dạ khẩn trương. Hắn không ngừng chế nhạo chính mình, cảm giác bản thân mình không giống một người đàn ông theo đuổi một cô gái. Ngược lại giống với động vật đang theo đuổi con cái sẽ phối ngẫu với mình, chỉ biết vụng về tiến lên, vụng về mà thử mỗi bước đều khẩn trương chờ phản ứng của cô.

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại ở tầng dưới một tòa nhà. Lục Thành mở cửa mời Tạ Thanh xuống xe, hắn mở cửa tòa nhà mời cô vào.

Đi vào tòa nhà, Tạ Thanh nhanh chóng ý thức được chỗ này không phải là tòa nhà văn phòng, nhưng vẫn không rõ hắn rốt cuộc mang cô đi đâu. Đi vào thang máy, hắn ấn tầng ba mươi hai, cô khó hiểu lại hỏi: “Đây là chỗ nào?”

Lúc này Lục Thành lời ít ý nhiều mà cho cô đáp án: “Nhà tôi.”

Tạ Thanh ngạc nhiên. Nhà dù sao cũng là một chỗ thuộc về cá nhân, trong lúc nhất thời không thể hiểu được nỗi lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn đã sớm qua nhà cô —- tuy rằng chỗ kia thực sự thuộc quyền sở hữu của anh, nhưng hiện tại cô đang ở đó.

Ngăn chặn những xao động không nên có trong lòng, cô đi theo hắn ra khỏi thang máy.

Chỗ này không phải là phòng ở phổ thông, cho dù hành lang là khu vực công cộng, nhưng mỗi chi tiết đều được chú trọng mười phần.

Trong góc không hề thấy đồ đạc linh tinh thường thấy ở những khu dân cư bình thường, mặt tường hay trên mặt đất đều được lát bằng gạch men sứ theo phong cách trang nhã, gạch men sứ lại được lau chùi đến mức không nhiễm một hạt bụi, thoạt nhìn đều hơn rất nhiều so với những khách sạn năm sao cao cấp.

Dường như một tầng không có mấy hộ, ít nhất khoảng cách từ thang máy đến cửa phòng, Tạ Thanh không hề thấy có bất kỳ một cánh cửa nào khác.

Lục Thành mở cửa ra, đứng lùi qua một bên lễ phép mời cô vào, cô lướt nhìn qua, nhìn thấy phòng khách rộng đến mức làm người ta líu lưỡi.

Gian phòng khách này, đại khái đủ cho một cuộc tụ họp hai ba mươi người.

Mặc dù hiện tại trong ngân hàng có hơn một ngàn vạn tiền gửi ngân hàng, nhưng loại biệt thự cao cấp này Tạ Thanh thật tình chưa hề thấy qua. Vào cửa, dừng lại bên tủ giày, trong tiềm thức sinh ra một loại thận trọng tự nhiên.

– — đó chính là loại thận trọng khi người ta đối mặt những đồ vật đắt đỏ nào đó. Ví dụ như Bảo tàng Cố cung đem Ngọc phỉ thúy trắng đưa ra trước mặt bạn cho dù không hề có bất kỳ bảo hộ nào, bạn nhất định không dám duỗi tay chạm vào. Chính là sự thận trọng như vậy.

Nhưng không chỉ có một mình cô, mà giờ khắc này, chủ nhà Lục Thành cũng thực sự thận trọng.

Từ lúc bắt đầu bước vào cửa, hắn không dám nhìn cô.

Tự mình đổi giày xong, liền ở trước tủ giày tìm dép lê cho cô.

Hơn mười giây sau, hắn chậm chạp phản ứng lại, có chút quẫn bách: “Không có dép lê cho nữ…” Chậm chạp xoay người muốn đi ra ngoài, “Tôi đi mua cho cô một đôi.”

“…..Không cần.” Tạ Thanh chú ý tới những đôi dép lê dư lại trong tủ giày. Tuy đều là dành cho nam, nhưng cũng có thể mang được.

Lục Thành không hề cản cô, không tiếng động gật đầu, nhìn cô đổi giày.

Vóc dáng của cô không tính là thấp, chân cũng không thể nói là rất nhỏ, nhưng khi mang dép lê của nam, đôi dép vẫn còn dư ra một khoảng lớn.

Hắn cười ra tiếng, mời cô ngồi vào sô pha, cô mang theo đôi dép to sụ mà đi từng bước đến ngồi vào sô pha.

Tạ Thanh ngồi vào sô pha, cầm lòng không đặng mà tiếp tục nhìn xung quanh.

Phòng khách lớn như vậy, diện tích tổng cộng của phòng này sợ là phải đến mấy trăm mét vuông.

Lúc này cô mới hậu tri hậu giác mà ý thức được cái gì mà từ thang máy lại đây không nhìn thấy nhà khác, cái tòa nhà này, có khả năng một tầng chỉ có một căn nhà.

Lục Thành bước đến bên cạnh quầy rượu, mở ra cửa kính, nhìn từ trên xuống dưới vài lần. T

Đầu tiên hắn muốn lấy Whiskey hoặc Rum, tay cầm đến cái chai mâu thuẫn một lúc lâu lại cất lại chỗ cũ.

Quá mạnh, để đến trước mặt cô đã đủ làm cô có cảm giác không an toàn.

Ngược lại nhìn về phía champagne, nghĩ nghĩ, lại phối hợp lắc đầu.

Hai chai champagne này của anh đều là 12 độ, hơn nữa vị của champagne cực kỳ ngọt ngào nhu hòa, uống lúc này quá mức nhẹ. Cuối cùng hắn cầm một bình rượu vang đỏ tới.

14,5 độ so với loại hắn thường uống hàng ngày ngọt hơn một chút.

Lại lấy ra hai cái cốc có chân dài, Lục Thành đi về hướng sô pha.

Mới vừa kết thúc việc quan sát xung quanh, Tạ Thanh sửng sốt: “Muốn uống rượu sao?”

Lục Thành cũng đã ngồi xuống một chỗ cách cô không xa, đem rượu cùng hai cái ly đặt trên bàn: “Để thảo luận cốt truyện, có thể uống một chút.”

“… Không uống rượu cũng có thể thảo luận cốt truyện được mà.” Cô nói.

“Có phải vậy không?” Hắn nhàn nhạt quay mặt nhìn cô, “Nhưng phòng bị trong lòng của cô quá nặng.”

Tạ Thanh sửng sốt.

Hắn mở nút chai rót cho cô một ly rượu, nhờ vào đó mà tránh đối diện với ánh mắt của cô, thong dong dừng trên ly rượu: “Cô không cần nói với tôi rốt cuộc cô đã trải qua cái gì, nhưng cô hãy thẳng thắn nói cho tôi cảm giác khi cô bị kẹt văn, được không?”

Tạ Thanh: “Đương nhiên là được, không cần uống…”

“Phòng bị trong lòng của cô quá nặng, sẽ theo bản năng mà giấu đi một phần cảm xúc.” Hắn đưa một cái ly có chân dài cho cô, “Uống một chút rượu có thể giúp thả lỏng thần kinh một chút.”

Cô nhận cái ly có chân dài, nhưng vẫn nắm trên tay cứng ngắc.

Bản thân cô rất ít uống rượu, trước giờ cũng chưa từng uống rượu với đàn ông.

Nửa tháng trước, từ sau khi nghe nói hắn thích uống rượu vang đỏ, cũng tự mình tưởng tượng cảm giác khi có thể uống rượu vang đỏ với hắn là như thế nào, dù sao thì rượu vang đỏ cũng có loại khí chất lãng mạn ưu nhã. Nhưng hiện nay hắn cứ như vậy mà đưa một ly rượu ra trước mặt cô…

Thảo luận công việc, là vì thảo luận công việc.

Tạ Thanh nỗ lực nói với bản thân mình, ngửa đầu uống một ngụm.

Hắn nói đúng, uống rượu có thể thư giãn thần kinh.

Đặc biệt là đối với loại người một năm nhất định không được uống một ngụm rượu như cô mà nói, chỉ uống có một ngụm thôi cũng có thể rõ ràng cảm nhận được cồn đang lan tràn toàn thân và da đầu tê nhè nhẹ, làm cho toàn thân cô mềm một phần.

Đồng thời cũng thấy hắn cầm lấy túi của cô.

Tạ Thanh: “Làm gì vậy?”

Hắn đặt chìa khóa nhà vào giỏ xách của cô: “Bị anh đưa về nhà uống rượu, cô cảm thấy không an toàn cũng bình thường.” Thanh sắc bình thản hắn nói tiếp: “Đây là chìa khóa nhà tôi. Trong lát nếu em thấy đã thảo luận xong cốt truyện, hoặc uống nhiều quá không thảo luận nổi nữa, nói trước cho tôi, tôi sẽ quay về công ty.”

Hắn vừa nói vừa kéo lại dây kéo giỏ xách: “Cô có thể tự mình đợi, muốn ngủ một lát cũng được.” Nói xong còn nhướng mày cười khẽ, “Nhưng khi đi cô nhớ trông nom nhà bằng cách khóa kỹ cửa giúp tôi.”

Vừa rồi, Tạ Thanh uống liền một ngụm lớn, sau khi thả lỏng, suy nghĩ trở nên chậm chạp. Sau một hồi lâu mới phản ứng lại hắn đang nói cái gì, chậm rì rì gật gật đầu.

Giống như hắn luôn là như vậy,

Giống như hắn hiếm khi mở miệng yêu cầu người khác tin tưởng hay an tâm mình, nhưng chính hắn lại làm một ít an bài, làm cho người khác cảm giác an tâm tuyệt đối.

Thảo luận công việc, cô tới là để thảo luận công việc.

Tạ Thanh lại cùng chính mình cường điệu một lần nữa, thở ra một hơi, mở miệng nói: “Tôi cũng không biết vì sao mình viết không được.”

Lục Thành không có nói xen vào, gật gật đầu.

“Chính là …. Lúc viết cảm thấy trong lòng thật sự trống rỗng.”

Cô nhăn mày, tinh tế mà hồi tưởng lại cảm giác này, “Trong đầu cũng loạn.”

Lục Thành chính mình cũng uống rượu, hỏi cô: “Là cốt truyện không rõ ràng làm cô rối loạn hay chỉ thấy rối loạn thôi?”

“Chỉ thấy rối loạn thôi.” Ấn đường của Tạ Thanh càng nhăn chặt hơn, “Là loại cảm giác khó chịu. Nhưng không có lý do, cốt truyện tiếp theo khá tốt.”

Kết cục đại đoàn viên, khá tốt.

Nhưng cô chính là viết không ra được.

Thật là phiền.

Cô bị cảm giác này quấy rầy, lại uống rượu.

Khi uống rượu vang không ai uống quá nhiều, với cái uống ‘như trút’, chỉ có hai ngụm mà đã uống xong rồi.

Lục Thành cười cười, lại rót thêm một ít cho cô.

Hỏi tiếp: “Có phải là cô mâu thuẫn với cốt truyện này không?”

“Không có.” Cô lắc đầu, “Tôi thích cốt truyện này, nếu trong đời sống thực mà có thể hòa giải như vậy thì tốt rồi.”

“Thật sao?” Hắn tựa hồ cảm thấy cách cô nói rất thú vị, cười như không cười mà đánh giá cô trong chốc lát, nhàn nhàn mà lại nhấp một ngụm rượu, “Cô hy vọng trong hiện thực cũng như vậy?”

“Đúng vậy.” Tạ Thanh khó hiểu mà nhìn anh, “Không tốt sao?”

“Ừ…” Hắn đang đánh giá mùi hương của rượu, rót tự chước câu [1], “Cô không phải là người tàn nhẫn nhất, dễ dàng dứt bỏ tình cảm sao?”

[1] 斟字酌句 – Chọn lọc từ ngữ, sắp xếp câu cú một cách cẩn thận.

Cô ngây ngốc một chút.

Hắn lại nói: “Chẳng lẽ cô có thể đem rượu ngôn hoan [2] với những người bạn học đã khi dễ cô sao?”

[2] 把酒言欢 – Trò chuyện vui vẻ trong lúc uống rượu.

Nhất Sinh Thư còn chưa có cơ hội đem rượu ngôn hoan với cô.

Những người đã từng khi dễ cô thời còn đi học sẽ chỉ mang lại cho cô tổn thưởng lớn hơn.

Tạ Thanh bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, bị mắc kẹt trong nghi vấn của hắn, một mực tự hỏi bản thân. T

Lục Thành rót thêm rượu cho bản thân mình, vừa muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy biểu tình của cô lại không mở miệng.

Hiếm khi cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không biết là mình có thể hay không.”

Không giống như đang trả lời hắn, giống như đang tự mình lẩm bẩm hơn.

Dừng một lát, cô lại nói: “Nhưng đúng là tôi thực lòng chờ mong một kết quả như vậy.”

Cho nên cô mới có thể đem nó viết ra thành cốt truyện.

Cô muốn nhìn đến một khởi đầu mới, muốn nhìn những chuyện xưa biến đổi một cách hoàn toàn.

“Cái cô mong chờ là đem rượu ngôn hoan cùng bọn họ hay là bọn họ xin lỗi cô?” Hắn đột nhiên hỏi cô như vậy.

Mấu chốt vấn đề đột nhiên được vạch trần một cách rõ ràng, đâm sầm vào tai, làm cho cô sửng sốt.

“Tôi…” Cô nhất thời chưa nói thêm được gì.

Hắn ngậm cười quay đầu, ý cười có điểm chua xót, gật đầu: “Tôi biết cô vì sao không thể viết nổi nữa.”

Ngay cả bản thân cô cũng biết.

Cô có chấp niệm, cũng không phải là muốn đêm rượu ngôn hoan, có thể kết thúc quá khứ không phải đơn giản chỉ cần nâng ly cạn chén.

Cái cô muốn là một lời xin lỗi, muốn những người đã gây thương tổn cho cô phải xin lỗi cô.

Lúc trước cô chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa đến vậy, nhưng trong giờ khắc này, tâm sự của cô dường như đột nhiên bị xé mở, lộ rõ trước mặt mình cũng lộ rõ trước mặt hắn.

“Nhưng bọn họ sẽ không xin lỗi!”

Giọng nói đột nhiên cao lên, mang theo sự phẫn nộ không cam lòng khiến cho Lục Thành chấn động.

Nín thở nhìn chăm chú, hắn ý thức được cảm xúc của cô đang mất khống chế.

Cô cũng ý thức được nhưng không có sức khống chế, giọng nói hòa hoãn lại, nhưng hốc mắt lại phiếm hồng: “Nhà tôi ở một địa phương nhỏ, sau khi tốt nghiệp cũng có đụng mặt bọn họ…”

Nước mắt chảy ra, cô không nói thêm gì nữa, nhìn trần nhà lắc lắc đầu.

Cô đã gặp qua bọn họ rất nhiều lần, gặp qua những người đã khi dễ cô rất nhiều lần.

Mỗi người đơn thuần không có ác ý như khi còn nhỏ, trở nên thân thiện và nhiệt tình.

Nhưng không có người nào tỏ vẻ muốn xin lỗi cô vì những thương tổn mà người ta đã gây ra cho cô trong những năm đó.

Các cô ấy sẽ mời cô tham gia họp lớp, cô mượn cớ có việc bận không tham gia được bọn họ cũng sẽ tỏ ra tiếc nuối.

Nhưng không có người nào nói với cô một câu: Xin lỗi vì những chuyện xảy ra năm đó.

Loại xin lỗi này, đợi không được.

“Vì vậy cho dù cô mong chờ kết quả này, nhưng trong lòng cô chưa bao giờ tin tưởng loại kết quả này, đúng không?” Giọng nói của hắn sâu kín.

Tạ Thanh nhìn về phía hắn, hắn bình tĩnh ngồi dựa lưng, mười ngón tay đan vào nhau, khuôn mặt thanh tuấn ôn hòa nhìn cô chăm chú.

Trong nháy mắt, cô như muốn đứng dậy bỏ đi khỏi chỗ đó, vì cô chưa bao giờ muốn đem những tâm tình này bộc lộ trước mặt hắn.

Nhưng giây tiếp theo, hành động nhỏ của hắn lại khiến cô trầm luân tại nơi này.

Hắn vừa đưa khăn giấy cho cô, vừa vỗ sau lưng cô: “Đừng buồn nữa, mọi chuyện đều qua lâu rồi.”

Cô xoa nước mắt gật gật đầu, hắn lại rót thêm rượu cho cô: “Người sai không phải là cô.”

“Cô biết.” Giọng nói của cô đặc sệt âm mũi.

Hắn nói tiếp: “Người sai là bọn họ, không phải là cô. Hiện tại cho dù không chịu xin lỗi thì người sai cũng là bọn họ, không phải cô.”

“Ừ.”

“Cho nên đừng chấp nhất với sai lầm của người khác, đừng vì sai lầm của người khác mà làm khó bản thân mình.” Hắn cầm ly rượu của mình chạm vào ly của cô một chút, “Chúng ta có thể đổi kết cục câu chuyện một chút.”

Cô đưa đôi mắt hồng hồng nhìn về phía hắn: “Đổi như thế nào?”

Hắn cười khẽ nhấp một ngụm: “Không cần ép người có lỗi phải xin lỗi, nữ chính hoàn toàn không cần những lời xin lỗi này mới có thể tiếp tục sống cuộc sống của mình.”

Hắn yên lặng nhìn cô: “Vì cái gì không dựa vào chính cuộc sống của cô mà viết?”

Trong khoảnh khắc, Tạ Thanh cực kỳ hoảng hốt.

Đúng, vì cái gì mà không dựa vào cuộc sống thực tế của mình mà viết?

Nữ chính rõ ràng không cần tha thứ cho ai, cô ấy có thể hoàn toàn bước ra ngoài, chính mình vượt mọi chông gai, đạt được cuộc sống tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với những người đã khi dễ mình.

Lúc trước vì cái gì mà bản thân mình lại toàn chui vào ngõ cụt cơ chứ?

Tại sao lại là dạng ếch ngồi đáy giếng như vậy?

Lục Thành nhìn thấy biểu tình của cô, dời tầm mắt ra khỏi khuôn mặt cô, không tiếp động mà lại nhấp một ngụm rượu.

Hắn có thể lý giải vì sao trước kia cô hoàn toàn không nghĩ tới cốt truyện như vậy.

Hắn nhận thấy được điểm yếu của cô.

Mặc dù bình thường trông cô kiên cường, cường ngạnh, xác định mục tiêu sẽ cắn chặt răng mà chiến đấu vì nó không lùi bước. Nhưng sâu thẩm trong nội tâm, từ trước đến giờ cô vẫn chưa bước qua khỏi bóng tối quá khứ.

Nếu không với kết cục đại đoàn viên cô sẽ không đau khổ như vậy.

Cô không để bụng nhiều thứ, mặc dù không thể nói là lừa mình dối người, nhưng ít nhất cũng có thể lý giải là tự mình bảo hộ bản thân.

Sâu trong nội tâm, cô khát vọng hết thảy mọi thứ đều mềm mại cùng tốt đẹp. Nhưng bởi vì không có được, cô dựng lên một thân gai nhọn, đối mặt với thế giới như một chiến binh.

Đây là một loại tái sinh Niết bàn, không phải ai cũng có thể trải qua tuyệt cảnh đều có thể trở nên như vậy. T

Nhưng tái sinh như vậy, rất đau lòng.

Lục Thành trầm mặc hồi lâu, cô cũng không hề phát hiện.

Cô đã bị cồn làm cho trì độn, hơn nữa bởi vì tâm tình không tốt, còn tiếp tục tự mình rót tự mình uống.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi, hỏi cô: “Có đói bụng không?”

Trong đầu Tạ Thanh đã là một đống hồ nhão nhoẹt, mở miệng liền nói: “Có chút.”

Hắn liền đứng dậy rời đi, qua một hồi lâu, cô mới phản ứng lại, giống như hắn đi ra ngoài.

Cầm lấy di động, cô gửi tin nhắn Wechat cho anh. Cô có thói quen tự gõ toàn bộ, mỗi một lần nhấn phím đều rất nhỏ, hơi say nên thường xuyên ấn sai, thua nữa ngày mới có thể viết hoàn chỉnh một câu: Anh đi đâu rồi?

Sau đó gian nan lại thua thêm một ván nữa: Về lại công ty sao?

“Lục Thành”: Không có, cô chờ tôi một chút.

Tạ Thanh nhíu mày, nhưng đầu óc càng thêm nặng nề cô không thể nào nghĩ được gì thêm. Cô buông di động, nghe lời chờ hắn, chỉ là cô không có việc gì làm, rượu lại đặt trước mặt, không khống chế mà một ngụm lại một ngụm uống thêm.

Không lâu sau, Lục Thành quay trở lại, trong tay xách theo một cái túi siêu thị lớn, đổi xong giày vừa thấy cô, bật cười: “Sớm biết như thế này đã đem rượu đi cất rồi.”

Nói xong hắn duỗi tay lấy chai rượu, cô tuy rằng muốn muốn rót thêm ly nữa, nhưng cũng không giành với hắn, ngoan ngoãn buông tay.

Lục Thành nhìn đôi mắt say nhập nhèm lờ đờ, vào phòng đem ra một cái chăn mỏng: “Ngủ một lát đi.”

Chút thanh tỉnh còn sót lại làm cô khách khí xua tay, vẻ mặt của hắn bất đắc dĩ, trực tiếp mở chăn ra, che lên người cô.

Sau đó hắn đi vào nhà vệ sinh, vừa ra khỏi là thấy cô quả nhiên đã bọc chăn nằm xuống.

Mang theo đau khổ hóa nhộng, khi thức dậy liền trở thành một con bướm xinh đẹp.

Người ta nói về mặt lý thuyết, con bướm không có ký ức về thời kỳ ấu trùng.

Hắn hy vọng sau khi cô thức dậy, cũng có thể quên đi những chuyện trước kia.

Đứng bên cạnh sô pha lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, hắn xoay người đi vào phòng bếp.

Rửa rau cắt rau, hắn tính toán chờ sau khi cô thức dậy có thể cho cô ăn no, sau đó cho cô một lời đề nghị. T

Chẳng hạn như: “Ở đại kết cục có thể cho nữ chính gặp được tình yêu, cô cảm thấy thế nào?”

Nếu cô không tìm được cảm giác, hắn còn có thể giúp cô bắt chước một chút.


Tính ảnh hưởng của rượu nho có hạn, Tạ Thanh tỉnh lại sau cơn mơ, cô mơ hồ một chút liền thanh tỉnh. T

Nhìn đến cái chăn mỏng đang đắp trên người, cô chậm chạp nhớ tới khi Lục Thành đem chăn cho cô. Lại nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.

Có lẽ cân nhắc việc cô đang ngủ, phòng khách to như vậy chỉ mở một ngọn đèn trần ở chính giữa, ánh đèn vàng ấm áp.

Tạ Thanh chống đỡ người ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương như đang xoa dịu đại não, bắt đầu suy nghĩ xem sau khi đưa chăn cho cô Lục Thành đi chỗ nào.

– — Không nghĩ ra được, chỉ nhớ rõ chăn đắp trên người mình có cảm giác thật mềm, cô giống như theo bản năng mà bao lấy cái chăn liền ngã người xuống sô pha.

Sau đó, cô mơ hồ nghe được một số âm thanh thuộc về phòng bếp.

Khoảng cách hơi xa, không tính là quá rõ ràng, nhưng có thể nghe ra được là âm thanh đặc trưng vang lên khi xào nấu.

Tạ Thanh đứng lên, đi theo âm thanh mà đi tìm.

Đẩy ra cửa kính nửa mờ nửa trong suốt ngăn cách giữa phòng khách với hàng hiên, mọi thứ đột nhiên hiện ra trước mắt.

Phòng bếp rộng rãi đèn đuốc sáng trưng.

Tạ Thanh để cho đôi mắt thích ứng với ánh sáng, mới thấy rõ trước mắt: Gian bếp chỉ toàn hai màu đen trắng, thoạt nhìn sạch sẽ đơn giản. Chính giữa là một cái bàn cẩm thạch màu đen, mặt bàn dùng để đặt nguyên liệu nấu ăn, dựa sát tường có đầy đủ bếp lò, lò nướng, lò vi ba những vật dụng lớn, đủ để phục vụ hầu hết các nhu cầu nấu nướng.

Lục Thành đang đứng trước bếp ga, đưa lưng về phía cô, không biết đang làm gì.

Cho dù hắn đang đứng trong bầu không khí củi gạo mắm muối nhưng bóng lưng cao lớn đẹp đẽ [1] hiếm có mang đến cảm giác xa rời khói lửa nhân gian. Dường như khói lửa nhân gian vì sự tồn tại của hắn lại càng trở nên tươi mát thoát tục.

[1] Từ gốc Thanh tuyển (清隽). Ở đây mang ý nghĩa đẹp trai

Trong bầu không khí như vậy, chút ảnh hưởng còn lại của cồn trong người Tạ Thanh làm cho cô nhất thời sững sờ. Một lát sau, hắn ước chừng cũng đã nhận ra ánh mắt cô, chần chờ quay lại đằng sau, chợt cười: “Dậy rồi?”

Một giây hoàn hồn, Tạ Thanh giống như thong dong mà đi về phía anh: “Đang nấu ăn sao? Tôi giúp anh.”

Cô đi qua, vừa thấy bên kệ bếp có một vài món đã được xào xong, nhìn qua thấy nồi canh cũng nấu gần xong, trong mâm bên cạnh còn có một ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng cũng đều đã được cắt sẵn, phân loại thành từng nhóm nhỏ.

Chỉ có trong chén còn đựng ba cái trứng gà chưa đánh tan.

Tạ Thanh bưng chén lên đánh trứng gà, Lục Thành chưa nói cái gì, nếm một ngụm canh, lại bỏ thêm muối.

Tạ Thanh vừa đánh trứng gà vừa nói: “Bình thường anh cũng tự mình nấu cơm?”

Lục Thành nhìn cô một cái, xoay xoay hũ tiêu: “Còn không thì sao?”

Cô nói: “Tôi nghĩ anh sẽ có người giúp việc.”

“Trong nhà chỉ có mình tôi.” Lục Thành nhẹ giọng thở ra, nghiêm túc giải thích, “Nhưng không phải lúc nào tôi cũng ở nhà cả ngày. Những lúc rất bận, có khả năng phải tăng ca liền một tháng, nhờ ai đó đến nấu cơm, vào lúc nào cơ chứ?”

“A…” Tạ Thanh tiếp thu cách nói này, gật gật đầu, nói tiếp, “Cũng có thể gọi cơm hộp.”

“Ở công ty toàn ăn cơm hộp, về nhà còn ăn sao?” Hắn nói quét qua cái chén trong tay cô, nhìn thấy trứng gà đã được đánh xong, liền đưa tay lấy.

Trứng gà được rót vào canh, theo động tác khuấy đũa nhanh chóng biến thành trứng hoa, mùi hương thơm ngát cùng mùi thịt bò nóng hổi mà bốc lên, Tạ Thanh buột miệng thốt lên: “Thơm quá!”

Lục Thành hơi hơi nhướng mày, trực tiếp múc ra một chén đưa cho cô: “Nếm thử xem mặn lạt thế nào.”

Nói là nếm mặn lạt, mà lại múc cho cô một chén đầy tràn. Tạ Thanh tiếp nhận chén canh thổi thổi cho nguội bớt, hắn đột nhiên cười ra tiếng.

“Có chuyện gì sao?” Cô nhìn hắn, tay hắn đang đảo đảo nồi sườn heo hầm chua ngọt: “Tôi đột nhiên suy nghĩ…”

Hắn thừa nước đục thả câu mà ngừng lại, Tạ Thanh nhíu mày hỏi: “Cái gì?”

Hắn phì cười một tiếng, đáy mắt tràn đầy ý cười mà nhìn qua:”Trong tưởng tượng của cô, tôi có bao nhiêu phần bá đạo tổng tài?”

Lúc trước lúc dẫn cô đi ăn xiên nướng, cô liền cho rằng hắn sẽ không đi ăn ở những quán ăn như vậy, cảm thấy hắn “không có hơi thở nhân gian”, hiện tại lại kinh ngạc khi hắn có thể nấu cơm.

“….” Tạ Thanh quẫn bách mà ngơ ngẩn, “Cũng không có…”

Lục Thành cười mà không nói, lại cầm lấy một cái đĩa nhỏ, gắp một miếng sườn đặt vào đĩa đưa cho cô: “Giúp tôi nếm một chút.”

Tạ Thanh đang uống một ngụm canh liền buông chén, nghiêm túc mà đánh giá hương vị của miếng sườn: “Khá ngon.”

Khả năng nấu nướng của hắn thực sự khá tốt, tuy rằng không thể so sánh với đầu bếp, nhưng làm cơm nhà, ăn thật thoải mái.

Tâm tình Tạ Thanh phức tạp.

Ăn xong miếng sườn nhỏ này, cô mở miệng nói đùa: “Có tiền, có năng lực còn biết nấu cơm, vậy mà sao anh chưa có bạn gái?”

Trái tim của Lục Thành căng chặt.

Nếu đổi là người khác hỏi, hắn đại khái sẽ trả lời “Bận rộn”, “Chưa gặp được người thích hợp”, thậm chí có thể nói “Tạm thời chưa có ý định kết hôn” như một lý do qua loa lấy lệ.

Nhưng mà cô hỏi hắn, hắn không hiểu sao lại cảm giác đây là một vấn đề liên quan đến sinh mạng.

Mượn việc đang nếm thức ăn, hắn kéo dài thời gian một chút, moi hết ruột gan mà đưa ra một câu hỏi ngược lại như một cách trả lời: “Cô cũng không có bạn trai?”

Tạ Thanh giấu đầu hở đuôi mà đứng thẳng vai: “Nói đến tôi làm gì?”

Hắn trộm nhìn qua, lại vô tình cười hỏi: “Cô thích người như thế nào? Tôi giúp cô tìm kiếm một chút?”

Tôi thích người như anh.

Tạ Thanh hít sâu, đạm thanh nói: “Không biết, tùy duyên đi.” Dừng lại một chút, cô châm chước nói: “Đại khái có thể tìm được người trong ngành cũng tốt. Có nhiều điểm chung.”

Tim Lục Thành ngừng một nhịp.

– —- hắn có được tính là “trong ngành” không? Tuy rằng hắn không phải là tác giả, nhưng chắc cũng tính nhỉ.

Lại nghe được giọng nói bình tĩnh của cô hỏi lại: “Anh thì sao? Anh thích đối tượng như thế nào?”

Ánh mắt Lục Thành có chút mông lung.

Hắn biết vừa rồi hắn hỏi cô câu hỏi như vậy là để che chở cô, hắn muốn biết mình có phù hợp với tiêu chuẩn của cô không. T

Hiện tại cô trái lại cũng hỏi một câu tương tự, hắn không khỏi hoảng hốt, nhất thời hoài nghi cô cũng có cùng mục đích với mình.

Đáy lòng hắn thậm chí còn cảm thấy mừng như điên, nhưng nhìn cô một cái, lại cố gắng áp chế trở về.

Cô thấp mặt tiếp tục uống canh thịt bò Tây Hồ hắn múc cho cô, sắc mặt vô cùng bình tĩnh tự nhiên.

Hầu như không phải như những gì hắn nghĩ.

Ít nhất …. Có khả năng là đúng, nhưng cũng có khả năng không đúng.

Hắn không dám tùy tiện mở miệng hỏi. Nếu không phải, hắn hỏi ra thì càng không xong.

Cân nhắc một hồi lâu, hắn nói: “Tùy duyên đi… Nếu phải nói ra một hai tiêu chuẩn nào đó, tôi cũng có suy nghĩ giống cô.”

Tạ Thanh nâng đôi mắt lên: “Trong ngành?”

Hắn mỉm cười gật đầu: “Tôi cảm thấy tôi với nữ nhà văn nói chuyện sẽ rất hợp.”

Tâm tình của Tạ Thanh bất chợt căng thẳng.

Nữ nhà văn, anh xem thử xem tôi như thế nào?

Câu nói vọt ra tới miệng liền bị cô cứng rắn nuốt trở về.

Tiếp theo cô lại có suy nghĩ kỳ quái — nữ nhà văn, không phải là hắn đang nói cô chứ?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô liền nhanh chóng xóa bỏ cái suy nghĩ này.

Sẽ không, không có khả năng.

Cô không tốt, nhưng hắn lại quá tốt.

Không giống như với Đinh Nhất Phàm hay Nhất Sinh Thư, đối mặt với bọn họ, cô có thể bình tĩnh xử lý hết thảy, nhưng hắn lại tốt đến mức làm cho trận cước [2] của cô đại loạn.

[2] 阵脚 – Nghĩa đen là dàn trận trong chiến đấu. Nghĩa ở đây có thể hiểu là nữ chính không đủ bình tĩnh khi giáp mặt với Lục Thành.

******

Lại thêm mười phút trôi qua, cuối cùng hai món ăn kia cũng đã xong, Lục Thành đem đồ ăn múc ra, hai người cùng nhau bưng đến phòng ăn ăn cơm.

So với cuộc trò chuyện không đầu không cuối trong nhà bếp thì thời gian ăn cơm thật sự yên tĩnh. Bọn họ ngồi gần nhau, không ai nói với ai lời nào, trầm mặc và lúng túng không thể giải thích được.

Rõ ràng là hai người rất quen thuộc với nhau, đột nhiên quỷ dị mà tìm không ra đề tài trò chuyện.

Lục Thành nỗ lực hết sức, nhưng đại não tựa như không dám tin cô đang ngồi ở nhà ăn cơm với hắn, chỉ có thể nghĩ đến đề tài vô cùng khô khan: “Ăn ngon không?”

Cô gật đầu nói ăn ngon, hắn liền không nói thêm lời nào.

Tạ Thanh cũng cố gắng hết sức, nhưng sự biến đổi đột ngột về hình thức ở chung như một gia đình làm cô cũng không biết làm thế nào, cô liền theo bản năng kéo đề tài sang công việc, hỏi hắn bản thảo xuất bản có thể giao muộn hơn được không.

Hắn nói được, ngày mai hắn sẽ nói với biên tập cùng nhà xuất bản, cô nói cảm ơn, sau đó liền không nói gì thêm.

Cơm nước xong, Tạ Thanh không có ở lâu. Bởi vì có uống rượu, Lục Thành không thể lái xe đưa cô về, hắn gọi xe cho cô.

Hắn đưa cô xuống đến cửa tòa nhà, cô nói lời cảm ơn hắn, cuối cùng đề tài vẫn chỉ dừng lại ở công việc, cô nói cô đã biết viết tiếp như thế nào.

Hắn mỉm cười nói tốt, không vội, cô có thể chậm rãi viết.

Đưa mắt theo chiếc xe chậm rãi rời đi trong bóng đêm, Lục Thành thở dài một hơi, xoay người lên lầu.

Phút chốc hoàn hồn, thiếu chút nữa cho mình một cái tát.

– —- Hắn thật sự là một tên ngốc.

Hắn đã nói gì với cô?

Giống như nói rất nhiều nhưng thật ra cái gì cũng chưa nói.

Cuối cùng hắn lại nói “chậm rãi viết” với cô?

Căn bản hắn không nghĩ như vậy, cơ bản hắn tính toán rất khá.

Hắn lấy hết dũng khí đi đến trước thêm một bước, muốn dùng thử câu “Tôi có thể giúp cô bắt chước một chút”. Nếu cô đồng ý, tất cả đều vui vẻ, nếu cô không đồng ý, hắn sẽ làm như đó là một câu nói đùa mà bỏ qua cũng không phải là không được.

Chỉ là vừa nhìn thấy cô, hắn liền sợ.

Sợ đến mức hoàn toàn nghĩ không ra cái kế hoạch này, sợ đến mức chú ý cẩn thận theo bản năng, không dám vượt qua giới hạn.

– —- Không dám vượt Lôi Trì, rồi lại cố tình nói ra muốn giúp cô mà tìm những lời ngu xuẩn.

“Mẹ nó.” Ở thang máy Lục Thành cắn răng mắng chính mình.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy mình không xứng với cô.

Cô là một cô gái trẻ mà lại có được dũng khí mười phần như vậy, trong khi hắn lại sợ đầu sợ đuôi như vậy.

******

Sau khi về đến nhà, Tạ Thanh mất ngủ suốt đêm.

Rất nhiều tác giả đều bị chứng mất ngủ hành hạ, một số người còn phải dùng thuốc ngủ định kỳ.

Thật ra cô cũng không bị nghiêm trọng như vậy, trước giờ không uống qua thuốc ngủ, nhưng ở nhà vẫn luôn có sẵn melatonin. Lúc nào ngủ không được sẽ uống một viên, sau đó liền có thể an an ổn ổn mà ngủ một giấc đến sáng.

Nhưng hôm nay ngay cả melatonin cũng không thể cứu được cô, uống hai viên nhưng cô không giúp được gì.

Trong đầu cô nhiệt huyết sôi trào, sôi trào đến mức huyệt Thái dương vẫn đang giựt liên hồi, cứ nghĩ đi nghĩ lại với tâm tư kích động, có phải là cô với Lục Thành không có chút khả năng?

Cô đã đến nhà hắn, cùng nhau uống rượu, còn nằm trên sô pha ngắn ngủi mà ngủ trong chốc lát.

Hết thảy những cái này đều làm cho cô mừng thầm. Căn bản đối với chuyện này cô không ôm ấp bất kỳ hy vọng nào, đáy lòng như một mảnh tro tàn. Nhưng hiện tại, một ít ánh lửa lấm ta lấm tấm trong đống tro tàn như được sống lại.

Cô bắt đầu cảm thấy trong lòng còn chút may mắn.

Có phải là hắn thích cô không? Nếu không phải, có cách nào là cho hắn thích cô không?

Cô thậm chí còn có cái suy nghĩ bí quá hóa liều — bọn họ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau, nếu cô trực tiếp đi vào văn phòng của hắn, nói với hắn cô thích hắn, không biết sẽ kinh tâm động phách [3] đến mức nào?

[3] 惊心动魄 – Thành ngữ, thường được dùng để mô tả một vật, sự việc nào đó gây sốc và cực đoan. (Theo Baidu)

Xuân tâm manh động [4], ngọt ngào rất lại hành hạ người khác.

[4] Dùng để chỉ nếu một người đang rất phấn khởi.

Đến 5 giờ sáng Tạ Thanh từ bỏ việc đi ngủ. Dù sao cô cũng không cần quét thẻ khi đi làm, văn phòng ở Văn hóa Thành Thư chẳng qua có thể giúp cô cảm thấy thoải mái hơn khi viết bản thảo mà thôi, về bản chất công việc của cô khá tự do, cô có thể làm việc ở bất kỳ đâu hoặc bất kỳ lúc nào. T

Cô bò từ trên giường xuống ngồi vào bàn làm việc viết bản thảo.

Ý nghĩ của cô thực sự thông suốt. Ý tưởng Lục Thành đưa ra rất tốt, nữ chính không cần tha thứ cho ai cũng không cần phải giảng hòa với ai.

Chỉ cần giảng hòa với chính mình là được.

Cô sửa sang lại cốt truyện theo đề nghị của Lục Thành, để nữ chính sau khi vào Đại học đại sát tứ phương, trải qua thời kỳ sinh viên của mình vui vẻ và phong phú, giành được học bổng, thu hoạch cái giải thưởng lớn nhỏ, cuối cùng nhận được lời mời làm việc của công ty mình yêu thích.

Sau khi chỉnh sửa cốt truyện xong, cô cảm thấy cả người thông thuận.

Những tạp điểm làm khó cô khiến cô không thể hạ bút đã biến mất hoàn toàn. Nữ chính không cần gặp lại những người không cần gặp, cũng không cần tham gia bất kỳ cuộc họp lớp nào.

Giống như cuộc sống hiện tại của cô.

Cuộc sống của nữ chính, sau mấy năm sa sút tinh thần, cuối cùng cũng tràn ngập ánh mặt trời.

Giống như cuộc sống của cô hiện tại.

Nhưng cũng có một chút không giống nhau. Có thể nói là, cô cảm thấy có một chút không giống nhau.

Cô mong chờ có thể có được tình yêu, đồng thời cũng sợ có được tình yêu, nhưng nữ chính của cô có thể không có chút sợ hãi nào.

Ánh nắng ban mai chiếu vào, ấm áp mà chiếu lên bàn như một khối vàng kim.

Tạ Thanh lấy ra một xấp giấy mới viết bản thảo, viết ra một phần cốt truyện mới.

Cô muốn viết một cái phiên ngoại, để cho nữ chính có được tình yêu.

Người này muốn làm cho cô cảm thấy an toàn, phải mang đến cho cô sức mạnh; ủng hộ công việc của cô, liên thủ chiến đấu cùng cô; làm cho cảm thấy vui vẻ khi nghĩ đến hắn, mang lại cảm giác ý loạn tình mê vào một số thời điểm nghĩ đến hắn.

Hắn còn có thể ăn cay, có thể nấu ăn, sẽ vì nữ chính mà khi mở cửa xe sẽ chắn ở khung cửa, sẽ một cô gái sống một mình về nhà, đứng chờ ở ven đường cho đến khi đối phương an toàn vào nhà mới rời đi.

Cô cấu tứ [5] nhân thiết, cấu tứ đến mức mặt đỏ bừng.

[5] 构思 – Hoạt động tư duy của tác giả trong quá trình định hình tác phẩm. (Theo Baidu)

Bởi vì người kia sống sờ sờ trước mắt mình, cô có thể rõ ràng người đó là ai, nhưng lại lừa mình dối người mà làm bộ đó chỉ là hư cấu?

Hắn tốt như vậy.

Cô vẫn luôn bị thuyết phục bởi sức mạnh của câu từ, nhưng hiện tại, cô buồn bực vì mình không thể vẽ tranh.

Nếu cô có thể vẽ tranh, cô có thể vẽ hắn lên trang giấy.

Hoặc vẽ tranh sơn dầu đầy màu sắc, hoặc một bức tranh vẽ bằng chì.

Một bút có thể miêu tả được mặt mày hắn, phác họa nụ cười hắn. Sau đó đem kẹp vào cuốn nhật ký rồi khóa lại, ban đêm tĩnh lặng có thể mở khóa ra, cũng đem tâm sự của mình mở ra trộm nhìn hắn.

Nhưng hiện tại cô vẽ không ra.

Điều tốt nhất cô có thể làm chỉ là viết về hắn.

Viết về cách hắn bày mưu tính kế, viết những cuộc trò chuyện vui vẻ với hắn. Đem hắn viết dưới ngòi bút của nữ chính, mượn những chuyện đã xảy ra để nhớ lại những điều tốt đẹp hắn đã mang lại cho cô, sau đó liền giấu đi, không cho người đọc xem, chỉ lưu lại để bản thân cô vụng trộm đọc.

Người ta thường nói tâm sự thiếu nữ luôn là thơ, nhưng cô không phải là thiếu nữ, cô cảm thấy tâm sự của mình giống như làm trộm. T

Hết thảy đều trộm.

Thật khó quá.

Nếu có có kỹ thuật trộm tinh vi thật tốt?

Cô có thể tu luyện bản thân thành thần trộm.

Sau đó đi trộm trái tim hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK