• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ yêu cầu Tạ Thanh nằm viện bảy ngày, một là phải nghỉ ngơi thật tốt, hai là kiểm tra kỹ một chút xem cô có vì quá mệt nhọc mà mắc bệnh tim không.

Nhưng tới hôm sau Tạ Thanh đã không ở nổi nữa, ngồi trên giường lay lay cánh tay Trâu Tiểu Doanh: “Tôi không sao, cậu đi nói với bác sĩ cho tôi xuất viện đi.”

“Xuất cái gì mà xuất, cậu phải ở yên đây!” Trâu Tiểu Doanh trừng mắt, “Nếu cậu tới đây một lần nữa, tất cả mọi người sẽ bị dọa tới nỗi phát điên. An tâm ở đây vài ngày, chờ kiểm tra xong thì nói tiếp, hôm nay cậu không có cửa xuất viện đâu!”

Tạ Thanh: “Vậy cậu mua giấy cho tôi viết bản thảo nhé?”

“Tôi đánh cậu đó nha!!!” Mắt Trâu Tiểu Doanh trừng hết cỡ, “Tống ca đã nói, mấy ngày này cậu phải nghỉ ngơi thật tốt!”

Tạ Thanh bất đắc dĩ nằm xuống, lực chú ý di chuyển lên trần nhà.

Phòng bệnh tư nhân được sửa sang sang trọng, phòng đơn yên tĩnh, vách tường sơn màu hồng nhạt ấm áp. Trong phòng bệnh có phòng tắm riêng, TV, còn có ghế sô pha có thể hạ xuống thành giường để người nhà bệnh nhân nằm khi quá mệt mỏi.

Tạ Thanh chớp chớp mắt, lại hỏi Trâu Tiểu Doanh: “Ở chỗ này một ngày… Bao nhiêu tiền vậy?”

Trâu Tiểu Doanh giơ chéo cổ tay thành hình dấu nhân: “Dừng lại đi, hôm nay nói thế nào cậu cũng phải ở đây, cậu có dây dưa với mình thế nào cũng vô ích thôi!”

“…” Tạ Thanh túm ống tay áo cô ấy, “Tôi chỉ muốn hỏi bao nhiêu tiền thôi, không nói cái khác nữa.”

“Đây là cậu nói nha!” Trâu Tiểu Doanh đảo đảo tròng mắt, “Lục tổng đưa hai vạn tiền đặt cọc, bác sĩ nói chắc chắn là đủ rồi. Tôi thấy, truyền dịch khoảng vài ngàn đi, thêm cả phòng bệnh có lẽ hơn một vạn?”

Mặt mũi Tạ Thanh trắng bệch: “Đắt như vậy sao!”

Trâu Tiểu Doanh gật đầu: “Bệnh viện tư nhân mà, giá cả thế này cũng coi như được rồi.”

Tạ Thanh cảm thấy thịt đau cực kỳ, hơn nữa bảo hiểm y tế không dùng được trong bệnh viện tư nhân. Cô thật đáng thương, 150 đồng một nghìn chữ còn chưa nhận được vậy mà đã tốn một số tiền lớn.

Nhưng bất luận là Trâu Tiểu Doanh hay là Tống Mặc đều không cho cô xuất viện sớm, Tống Mặc thậm chí còn tàn nhẫn nói nếu cô xuất viện sớm thì đừng ở lại phòng làm việc Linh Mặc nữa, Thanh Thanh mới biết sợ, yên ổn dưỡng bệnh, lòng đau như cắt vì xót tiền.

Mỗi ngày, vào buổi tối Trâu Tiểu Doanh sẽ bớt thời gian tới thăm cô, những người khác cũng bận chuyện riêng của mình nên phần lớn hỏi thăm cô qua WeChat.

Cô không ngờ được là ngày nào Đinh Nhất Phàm cũng tới. Mỗi ngày gần giờ cơm trưa, hắn tới nhà ăn gần đây mua hai ba món rồi tới bệnh viện ăn với cô.

Tạ Thanh làm một tác giả, tuy rằng không viết qua ngôn tình nhưng lúc viết cũng viết qua vài câu chuyện tình nhỏ.

Ngày đầu tiên Đinh Nhất Phàm tới, có thể lý giải là bạn tốt quan tâm nhau; ngày thứ hai, cô liền cảm giác được sự khác thường.

Ngày thứ ba, trước khi Đinh Nhất Phàm tới cô xuống nhà ăn bệnh viện trước một bước.

Nhà ăn bệnh viện tư nhân không tính là rẻ nhưng dễ chịu hơn ăn đồ người khác mua cho.

Ăn xong cô tản bộ vòng quanh bệnh viện, lúc trở lại phòng bệnh, Đinh Nhất Phàm quả nhiên ở đây.

Hắn nhìn cô, đứng dậy, không khỏi mất tự nhiên: “… Cô đi ra ngoài sao?”

Tạ Thanh gật đầu: “Tôi tới nhà ăn ăn cơm.”

Đinh Nhất Phàm đang cởi bỏ túi đựng cơm trong tay thì dừng lại, cười cười: “Tôi mang theo cơm, phần ăn Giáng Sinh đó.”

Tạ Thanh ôn hòa nhã nhặn: “Không sao, anh mang về đi, phòng làm việc hâm nóng đồ ăn cũng tiện.”

Tạ Thanh không cho hắn cơ hội để lại thứ đó.

Đinh Nhất Phàm ừ một tiếng.

Ngày thứ tư, Đinh Nhất Phàm tới không mang đồ ăn nữa.

Ngày thứ năm hắn lại mang tới nhưng Tạ Thanh vẫn tới nhà ăn trước một bước như hôm trước.

Ngày thứ sáu, cuối cùng bác sĩ cũng cho phép Tạ Thanh xuất viện. Tạ Thanh cũng không muốn chờ lâu, nhanh chóng lấy thuốc còn dư và làm thủ tục xuất viện, lúc thu dọn xong hành lý đi ra ngoài lại thấy Đinh Nhất Phàm tới đây.

“Tôi tới…” Đinh Nhất Phàm kinh ngạc há mồm, vội vã nhận hơn nữa đồ đạc trong tay Tạ Thanh, “Cô giỏi thật, làm thủ tục xuất viện không nói với mọi người trong phòng làm việc một tiếng, tự mình làm xong hết rồi hả?!”

Không chỉ làm xong rồi, cô còn gọi xe xong rồi. Đề phòng trở về phòng làm việc quá giờ cơm trưa không còn cơm ăn nên cô còn tới nhà ăn mua một hộp đồ ăn mang về.

Trở lại phòng làm việc, Tạ Thanh cầm biên lai bệnh viện đi tìm Tống Mặc, Tống Mặc thấy cô cũng phản ứng giống hệt: “Sao cô xuất viện rồi?”

Tạ Thanh cười cười, cảm ơn Tống Mặc, sau đó đưa biên lai cho hắn xem: “Nghe nói Lục tổng trả tiền cọc hộ tôi? Anh cho tôi số điện thoại của anh ấy đi, tôi sẽ trả lại tiền cho anh ấy.”

Tuy rằng cô ngất vì viết bản thảo, nhưng phòng làm việc cũng không phải không cho xin phép giảm bớt số lượng công việc. Cô liều mạng như vậy là chuyện của cô, không thể đổ lỗi đó là “tai nạn lao động”, phòng làm việc phải trả tiền cọc cho cô.

Chuyện này không liên quan tới phòng làm việc, mọi người còn hoảng loạn vì cô một trận, Tạ Thanh cảm thấy vô cùng có lỗi, tự giác nghĩ cách giải quyết phiền toái tiếp theo.

Tống Mặc gật gật đầu, xé một tờ giấy, viết số di động cho cô.

Còn nói: “Đúng lúc, Tứ Đại bên kia rất có lòng, sợ cô sinh bệnh thiếu tiền nên bảo trợ lý gửi nhuận bút nửa tháng qua, cô tìm Trương Băng nhận nhé.”

Tạ Thanh nhẹ nhàng thở phào.

Mưa thật đúng lúc!

Cô không muốn nợ nhân tình quá lâu, có ý xin tiền người nhà. Không phải người nhà không cho cô tiền, nhưng cô ở một mình bên ngoài đột nhiên nói thiếu tiền, ông bà nội chắc chắn sẽ lo lắng cho cô.

Cô tìm Trương Băng, ký tên nhận nhuận bút, Trương Băng lập tức chuyển khoản cho cô.

Nửa tháng nay cô viết không biết ngày đêm, giao bản thảo hơn mười vạn từ, kết toán lại vừa vặn hơn hai vạn đồng.

Tạ Thanh vừa xuống tầng vừa mở Alipay, nhập số điện thoại của Lục Thành, quả nhiên có tài khoản Alipay.

Tên hiển thị trên Alipay là “*thành”

Tạ Thanh nhập mật mã, ấn vào chuyển khoản, Alipay hiển thị chuyển khoản số tiền lớn, yêu cầu điền đầy đủ tên họ.

Tạ Thanh mỉm cười, gõ chữ vào khung vuông nhỏ.

Tại Văn hóa Thành Thư, các phòng ban bị giữ chân trong phòng họp suốt một buổi sáng.

Trước đây, bọn họ hầu như chỉ hợp tác cùng các tác giả, mua bản quyền của các tác phẩm nổi tiếng, lúc này ký hợp đồng với hai tác giả của phòng làm việc Linh Mặc, xem như Văn hóa Thành Thư là lần đầu làm.

Quảng cáo như thế nào, tiếp thị trên mạng ra sao, tận dụng tài nguyên như thế nào mới có nâng họ lên cũng là chuyện cần thảo luận.

Tất cả các phòng ban đã chuyển bị rất lâu, hôm nay đưa ra về cơ bản đều là các phương án hoàn thiện.

Các trưởng phòng trình chiếu PPT, Lục Thành ngồi ở vị trí chính giữa nghiêm túc nghe, thỉnh thoải hỏi hai ba câu hoặc có ý kiến.

“Rẹt, keng keng keng…”

Di động đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn xuống phía dưới.

Trong hội nghị có âm thanh tin nhắn hoặc tin WeChat vang lên cũng rất bình thường nhưng tiếng như tiền xu rơi vào túi của Alipay, rất đặc biệt.

Lục Thành nhíu mày, cầm lấy di động, thấy nhắc nhở trên màn hình khóa: Ngọc Sắc Thanh Thanh đã chuyển khoản thành công cho bạn.

Hắn nhất thời không nhớ ra là ai.

Ấn mở Alipay, nhìn thấy số tiền nhận được là hai vạn, kèm theo ghi chú: Tôi là Tạ Thanh, tôi đã xuất viện, cảm ơn Lục tổng!

Thật sự là cách trả tiền gọn gàng và sòng phẳng!

Lục Thành cười nhạt, buông di động, tiếp tục xem PPT.

Tạ Thanh vừa cúi đầu chuyển khoản vừa trở về phòng mình, chuyển khoản xong gặp Trâu Tiểu Doanh nhảy ra chúc mừng cô xuất viện, hai người cùng nhau vào phòng.

Đẩy cửa ra, Tạ Thanh liền chú ý tới hai thùng nước dừa chồng lên nhau trên bàn máy tính, loại này, một thùng 24 hộp.

“Ồ?” Tạ Thanh thuận miệng hỏi Trâu Tiểu Doanh, “Cái này ai mua vậy?”

“Trợ lý Lục tổng đưa tới, có lẽ cảm thấy nếu như biết cậu nằm viện thì nên tỏ vẻ một chút.” Trâu Tiểu Doanh lại nói, “Này, Đinh Nhất Phàm nói với cậu chưa? Hắn và Đào Nhiên đã ký hợp đồng xong, đêm mai cả phòng làm việc ra ngoài ăn cơm, sau đó bọn họ sẽ dọn ra ngoài.”

Nói xong phát hiện Tạ Thanh nhìn chằm chằm di động không phản ứng, cô ấy nhìn thử, cô ấy đang tìm kiếm cái gì đó.

Tạ Thanh tìm giá nước dừa, một thùng là 110.7 đồng.

“Rẹt, keng keng keng…”

Di động Lục Thành lại vang lần lần nữa.

Trong phòng hội nghị lại xôn xao, Lục Thành xin lỗi trưởng phòng bị cắt ngang hai lần, nhíu lông mày cầm lấy di động.

Ngọc Sắc Thanh Thanh đã chuyển khoản thành công cho bạn.

?

Còn tiền gì nữa?

Hắn tò mò ấn mở, số tiền chuyển khoản là: 221.4 đồng.

Ghi chú: Cảm ơn nước dừa của anh.

Lục Thành buồn cười nhìn chằm chằm màn hình vài giây, một cảm xúc vô danh xông lên làm hắn muốn đáp lại cô chút gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra cách nào tốt nên buông di động xuống trước.

Phòng làm việc Linh Mặc, Tạ Thanh đã hoàn trả hết “nợ”, thoải mái thở phào một cái, cô đã có tâm tình tốt nghe Trâu Tiểu Doanh nói chuyện.

Trâu Tiểu Doanh lặp lại một lần nữa lời vừa nói, cô mới chậm chạp bừng tỉnh: “A… Ký thành á!”

“Đúng, mỗi người một trăm vạn, phòng làm việc ba phần, mua toàn bộ bản quyền ba quyển sách trong tương lai!” Trâu Tiểu Doanh nói.

Nói riêng về cái giá này, kỳ thật cũng không tính là cao.

Từ ba bốn năm trước, tác phẩm của văn học mạng cũng đã có thể chuyển thể thành mấy kịch bản truyền hình mà cũng kiếm được một trăm vạn trở lên rồi, trang truyện và tác giả cũng có lợi nhuận kha khá.

Nếu hơn ba mươi vạn có thể mua toàn bộ bản quyền của một tác phẩm chất lượng, bất luận là mở rộng hay bán đi đều kiếm được lợi nhuận không tồi.

Nhưng mặt khác, cái ngành sản xuất này chỉ như cơn sóng lớn vỗ vào cát. Có lẽ với những tác giả lớn thì việc bán bản quyền không khó nhưng với những tác giả mới, những người bán được tác phẩm đầu tiên chỉ là con số ít.

Không bán bản quyền, bán riêng sách kiếm về ba mươi vạn sẽ có chút khó khăn, đặc biệt là với tác giả mới. Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên có thể được trả từng này cũng là dựa vào Văn hóa Thành Thư.

Vì vậy, cả hai bên cùng có lợi.

Văn hóa Thành Thư có lời, tác giả cũng không lỗ.

Trừ thuế và phần chia cho phòng làm việc đi, hai người đều còn năm sáu mươi vạn, đương nhiên không tội gì tiếp tục làm việc ở đây.

Vào ban đêm, Đinh Nhất Phàm chọn liên hoan ở nhà hàng.

Là một nhà hàng tương đối sang trọng, hắn thông báo trong nhóm, tất cả mọi người nói: “Trời ơi, đại gia!”

Đào Nhiên không cam lòng thua kém, giành mời khách với Đinh Nhất Phàm, bao một quán chuyên tổ chức tiệc vui chơi giải trí gần nhà hàng.

Dù sao cũng là chủ nhật, cùng nhau ra ngoài chơi cũng tiện.

Vì thế 10 giờ sáng chủ nhật, quán tổ chức tiệc náo nhiệt vô cùng.

Xung quanh đều là khu biệt thự, mức tiêu pha không thấp, quán này cũng chịu khó đầu tư. Thiết bị ca hát trong phòng bao đều là loại xịn, các trò tabletop game đều là bản đầy đủ, có đủ các loại trò chơi, từ phổ thông như Switch, X-box đến những trò hòa cổ như điện tử bốn nút cũng đều có đủ, ngoài ra còn có trang thiết bị chơi game thực tế ảo VR hiếm thấy trên thị trường, không biết là đã bỏ ra bao nhiêu tiền.

Tạ Thanh không thành thạo trò chơi, bất quá Trâu Tiểu Doanh muốn trải nghiệm trò VR, cô cũng cùng nhau thử với Trâu Tiểu Doanh.

Trâu Tiểu Doanh chọn trò chơi zombie, thình lình có người nhào lên cắn. Hai người cùng nhau hét chói tai, thu hút mọi người tới vây xem.

Vất vả lắm mới chạy từ chỗ bọn zombie đang chém giết ra ngoài, di động Tạ Thanh vang lên. Cô duỗi tay lấy di động, một con zombie còn sống từ sau lưng ôm lấy cô, há mồm gặm mặt cô.

“Á thật ghê tởm!” Tạ Thanh vừa cười vừa tháo kính mắt, Trâu Tiểu Doanh dùng súng bắt chết zombie, nhanh tay bấm tạm dừng.

Tạ Thanh cúi đầu nhìn màn hình, số di động là số địa phương, cô không lưu nhưng có chút quen mắt.

Cô nghi hoặc nghe máy: “Vâng, chào anh?”

“Tạ tiểu thư.”

“… Lục tổng?” Tạ Thanh hoảng hốt, bỗng cảm giác có người nhìn chăm chú, cô quay đầu, không ngoài ý muốn thấy Đinh Nhất Phàm ở giữa đám người vây xem đánh zombie.

Mắt sáng như đuốc, nhìn cô chằm chằm.

Chạm phải tầm mắt của cô, hắn vội vã tránh đi.

Tạ Thanh dường như không phát hiện ra, nhìn xuống mặt đất, tiếp tục nghe điện thoại: “Có chuyện gì sao?”

“Hôm nay vừa khéo tôi qua bên đó.” Lục Thành dừng lại một chút, “Buổi tối cô rảnh không? Tôi mời cô đi ăn cơm.”

Tạ Thanh: “Thật xin lỗi, buổi tối chúng tôi làm tiệc chia tay cho Đào Nhiên và Đinh Nhất Phàm.”

Lục Thành lại nói: “Còn buổi trưa thì sao?”

Tạ Thanh nhăn mày.

Hai người không thể nói là quen biết, cũng không có hợp tác gì. Đột nhiên Lục Thành mời cô ăn cơm, cô cảm thấy không thể hiểu được.

Vì thế, cô trực tiếp hỏi: “Vì sao mời tôi ăn cơm?”

Bên kia im lặng một chút, rồi cười như có như không.

Tiếng nói trở nên lười biếng và chậm rãi: “Lúc trước tôi cảm thấy Tạ tiểu thư rất khách khí, sao khi người ta thật sự giúp đỡ thì không còn khách khí nữa? Tôi nhớ ngày đó tôi đạp cửa cứu cô, còn ở bệnh viện hơn hai tiếng, trả tiền cọc, cô không muốn gặp mặt nói cảm ơn với tôi?”

Tạ Thanh cứng họng.

Tuy rằng loại lý do “bắt cóc đạo đức” [1] nghe có hơi khó chịu nhưng khó có thể phản bác.

[1] Dùng tiêu chuẩn đạo đức quá cao, không thực tế ép buộc, tấn công người khác.

Vì thế, cô gật đầu: “Tôi mời anh.”

Trong một cái chớp mắt, cô cảm thấy cảm xúc của ánh mắt sau lưng càng lúc càng mãnh liệt rồi.

Tiếng nói trong điện thoại càng lười biếng: “Không cần, cô chỉ cần lo chọn nhà hàng là được, lát nữa tôi tới phòng làm việc đón cô.”

Nói xong không cho cô nói thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

“…” Tạ Thanh đứng im bó tay một lát, gửi tin nhắn tới số điện thoại của hắn.

“Tôi không ở phòng làm việc, hôm nay tất cả mọi người đều ra ngoài chơi.”

Sau đó cô gửi địa chỉ chi tiết và tên quán cho hắn.

Vài giây sau, Lục Thành nhắn trở lại:

“Đã xem.”

Đánh zombie thêm vài ván, tới gần 12 giờ trưa, di động Tạ Thanh vang lên lần nữa.

Cô nghe điện thoại, Lục Thành lời ít ý nhiều nói “Tôi tới rồi”, cô vừa nói “Tôi ra ngay đây” vừa đi ra cửa, thay giày, mặc áo khoác.

Đinh Nhất Phàm cũng theo cô ra, cô cúp điện thoại nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô, ngữ khí do dự và cẩn thận: “… Cô ra ngoài sao?”

Kỳ thật hắn biết rõ cô đi ra ngoài làm gì.

Tạ Thanh gật đầu, cũng không che dấu: “Lục tổng bảo tôi ra ngoài ăn một bữa cơm.”

“Vậy cô chú ý an toàn nhé…”

Đinh Nhất Phàm khô khan nói.

“Buổi tối chúng ta còn tiệc liên hoan, cô đừng quên…”

Tạ Thanh mỉm cười gật đầu: “Ừ, tôi ăn cơm trưa xong sẽ trở lại.”

Nói xong cô mở cửa đi ra ngoài, gió lạnh nhào tới.

Đinh Nhất Phàm vừa khéo cảm nhận được, hắn cảm thấy không khí lạnh lẽo này giống như lũ giám ngục trong , luẩn quẩn trong ngực hắn, hút sạch mọi vui sướng.

********

Tạ Thanh ra khỏi quán, liền nhìn thấy xe Lục Thành dừng ở ven đường.

Hắn xuống xe chờ cô, không mặc áo khoác, một thân âu phục màu đen giữa mùa đông lạnh lẽo có chút cô đơn.

“Lục tổng.” Tạ Thanh khách khí gật đầu với hắn, thấy hắn giống như muốn vòng qua mở cửa cho cô, vội vàng bước chậm lại, tự mình kéo cửa xe ngồi vào.

Lục Thành nở nụ cười, cũng ngồi vào ghế lái, nhìn cô từ kính chiếu hậu: “Cô ăn gì?”

Tạ Thanh: “Tới quảng trường bên kia đi, rất nhiều nhà hàng, Lục tổng nhìn xem muốn ăn cái gì.”

Cô nói “quảng trường” chính là trung tâm thương mại lần trước hai người vô tình gặp nhau, tầng năm tầng sáu đều là nhà hàng.

Trong kính chiếu hậu, Tạ Thanh nhìn thấy Lục Thành ngước mắt, bất mãn với cách cô chuyển nhiệm vụ chọn nhà hàng sang cho hắn.

Cô cúi đầu né tránh, tay lướt điện thoại.

Lục Thành nắm tay lái suy nghĩ một chút: “Cơm tây hay đồ Trung Quốc?”

“Đều được.”

“Thanh đạm hay khẩu vị mặn một chút?”

“Gì cũng được.”

Hắn cười ra tiếng, trêu chọc nói: “Tạ tiểu thư có bao giờ bị đánh khi đi ăn với bạn bè chưa?”

Đều được, gì cũng được, tùy là ba từ cấm kỵ khi hẹn ăn cơm.

Tạ Thanh rốt cuộc cũng không trốn tránh nữa, ngẩng đầu suy nghĩ một chút: “Lục tổng chọn một nhà hàng anh thích nhất đi, tôi ở đây cũng không ăn nhà hàng bao giờ, ăn chỗ nào cũng được.”

Được rồi, cũng coi như đáp án.

Lục Thành hơi trầm ngâm, khởi động xe, nhưng không tới trung tâm thương mại, mà vào một chỗ gần khu biệt thự.

Dừng xe trước một tiệm cơm Tây, Lục Thành dẫn Tạ Thanh vào, mới đẩy cửa, phục vụ đã nhiệt tình bước lên đón: “Lục tiên sinh.”

Nơi này trang trí đơn giản, tao nhã, vách tường và bàn ghế đều là màu trắng, trông sáng bóng như phủ sơn polyester, sàn nhà màu đen bóng. Ngoài cửa sổ sát đất, cành khô mùa đông phủ sương phù hợp với bối cảnh và trang trí trong nhà hàng, đúng với câu “phong cách tối giản”.

Giữa trưa, người tới nơi này dùng cơm không quá đông. Phục vụ dẫn bọn họ tới ghế dài gần cửa sổ, mang hai thực đơn và rượu lên sau đó rời đi, xung quanh trở nên yên tĩnh, không có tiếng động.

Nhà hàng chuyên về các món bít tết, Tạ Thanh không hay ăn, sau khi lật vài trang thực đơn cũng không có lựa chọn nào.

Lại lật thêm hai trang, người đối diện đột nhiên mở miệng: “Cá hồi chiên của nhà hàng này cũng không tồi, cô có thể thử xem.”

Tạ Thanh lập tức có cảm giác được cứu: “Được, cảm ơn anh.”

Lục Thành gọi phục vụ tới, cho Tạ Thanh cá hồi chiên, còn mình thì chọn bò bít tết sườn chữ T bảy phần chín.

Món khai vị hắn chọn salad cá ngừ, cân nhắc món chính của Tạ Thanh cũng là cá nên hắn gọi cho cô món trứng ác quỷ.

Sau đó gọi thêm hai món nhẹ, Lục Thành hỏi Tạ Thanh: “Cô muốn điểm tâm ngọt hay đồ uống?”

Vừa rồi nhìn thực đơn, Tạ Thanh đã lĩnh hội được mức giá của nhà hàng này, lập tức lắc đầu: “Không cần đâu…”

Hắn vẫn gọi cà phê cho mình và gọi nước trái cây cho cô, còn gọi thêm một phần bánh red velvet nữa.

Tạ Thanh cho rằng hắn muốn ăn bánh kem, lại nghe hắn nói: “Nhà hàng này bánh kem rất ngon, nếu cô không ăn thì đóng gói lại.”

Tạ Thanh: “… Cảm ơn.”

Gọi đồ xong, nhân viên phục vụ dò hỏi: “Anh chị muốn mang hết lên hay mang theo trình tự?”

Chuẩn cơm Tây thì dĩ nhiên là theo trình tự, từ món khai vị cho tới món chính, hỏi như vậy là một kiểu nhập gia tùy tục, vì có những khách khi ăn cơm thường nói chuyện phiếm, không muốn bị làm gián đoạn khi nhân viên bê thức ăn lên.

Lục Thành gật đầu nói: “Mang hết lên đi.”

Xung quanh khôi phục yên tĩnh, trong lúc chờ đồ ăn lên thì cả hai không có chuyện gì để làm, cách đơn giản để nhất tránh xấu hổ là nói chuyện phiếm.

Tạ Thanh nghĩ tới nguyên nhân tới đây ăn bữa cơm này, nghiêm túc nói cảm ơn với Lục Thành: “Cảm ơn Lục tổng ngày đó đã đưa tôi tới bệnh viện và trả tiền đặt cọc cho bệnh viện giúp tôi.”

Cô vừa mở miệng thì Lục Thành liền vui vẻ trở lại, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ sát đất, sau đó quay lại nói: “Tôi gọi cô ra đây không phải vì chuyện này.”

Ngừng một lát, hắn cười cười rồi nói tiếp: “Tôi cảm thấy Tạ tiểu thư là người rất thú vị.”

“Thú vị?” Tạ Thanh nhăn mày, hắn bình tình nói: “Tôi chưa từng thấy qua người có hai thùng nước dừa mà cũng phải trả lại tiền.”

Mà còn chính xác tới từng hào, không bỏ số lẻ. Đương nhiên, cũng không làm tròn lên.

Tạ Thanh nhún vai, cầm cốc nước chanh lên uống một ngụm: “Vô công bất thụ lộc, tính toán rõ ràng một chút có cái gì không tốt sao?”

Trong mắt Lục Thành hàm chứa tìm tòi nghiên cứu, hơi nghiêng người về phía trước, hai bàn tay chống cằm, mười ngón tay giao nhau: “Nhưng Tạ tiểu thư rõ ràng cực kỳ keo kiệt với bản thân, chuyện này không thể nói là có lợi, rõ ràng có thể nhận chỗ tốt, tại sao cô không muốn?”

Lời này hiển nhiên không dễ nghe, hơn nữa hai người còn không đủ thân thiết, trong tình huống này có vẻ mạo phạm.

Tạ Thanh chậm rãi hỏi lại: “Tôi keo kiệt với bản thân như thế nào?”

Lục Thành: “Rất nhiều tác giả khi sáng tác thích uống đồ ngọt, còn cô uống thẳng nước đường.”

Tạ Thanh: “Tôi thích uống nước đường.”

“Phải không?” Đáy mắt Lục Thành càng thêm một phần ý cười, tò mò cũng thêm một phần, “Nhưng lúc tôi đưa cô về từ siêu thị, tôi nhớ ra mình quên mua đồ nên đã tới cửa hàng tiện lợi ở tiểu khu các cô một chuyến.”

“Đường trắng ở cửa hàng tiện lợi đã hết nhưng vẫn còn đường viên.” Hắn gằn từng chữ nói.

Ý nói là, hắn biết cô vì tiếc tiền nên bỏ gần tìm xa.

Tạ Thanh có chút kinh ngạc với sự cẩn thận của hắn nhưng cũng không ngại bất mãn với từ hắn vừa dùng.

Cô cười lạnh một tiếng: “Thấy mầm biết cây [1]. Lục tổng mở công ty văn hóa làm gì, anh mở văn phòng thám tử tư chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn.”

[1] Nhìn sự vật khi mới xuất hiện có thể đoán biết tương lai của nó.

Lúc này phục vụ bưng khay đồ uống vào bàn, hai người đồng thời im lặng, Tạ Thanh lạnh nhạt rũ mắt, Lục Thành thì đánh giá cô, nụ cười không giảm, hắn nhấp một ngụm cà phê.

Phục vụ sinh rời đi, hắn buông ly cà phê xuống lắc đầu: “Được rồi, là tôi không biết nói lời khách sáo.”

Tạ Thanh nhướn mày nhìn hắn.

“Tôi thu lại lời nói vừa rồi, kỳ thật tôi không cảm thấy Tạ tiểu thư keo kiệt.” Hắn ngả lưng vào ghế, “Nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt cô, tôi đã rất tò mò.”

“Tò mò cái gì?”

“Cô xem, tôi biết cô là Ngọc Ly. Cho nên tôi tò mò vì sao cô muốn làm nghề viết hộ, còn gõ chữ tới nỗi phải vào bệnh viện, cuộc sống cũng trôi qua… vô cùng tằn tiện.”

Hắn mở bàn tay, trực tiếp nói ra nghi vấn chôn dấu đã lâu trong lòng: ” thành công như vậy, cô hẳn là kiếm được mấy trăm vạn đi. Cho dù cô không sáng tác nữa, chỉ dựa vào lợi tức mỗi năm cũng có thể có hai mươi ba mươi vạn, không phải sao?”

“Mấy trăm vạn?” Tạ Thanh mở to hai mắt kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó lâm vào trầm mặc.

“Không đúng sao?” Lục Thành hỏi lại.

Hắn rất hiểu biết giá cả các tác phẩm. Tuy rằng trình độ các tác phẩm ở trong tay hay ở trên mạng có khả năng chênh lệch rất lớn, nhưng là tác phẩm cực kỳ nổi tiếng tới nỗi trở thành một hiện tượng, bất luận đặt ở đâu cũng có giá bán cao nhất.

Hắn nói “mấy trăm vạn” kỳ thật chỉ là tính sơ qua, nếu như bàn các điều khoản trong hợp đồng khôn khéo một chút, nhận phần trăm từ việc mở rộng trò chơi, chỉ tính riêng khoản đó thôi thì mấy trăm vạn không phải vấn đề.

Huống chi, Văn hóa Thành Thư từng vì quyển sách này tiếp xúc với Truyền thông Khởi Văn, có ý hợp tác, cuối cùng bị Khởi Văn hét giá trên trời dọa lùi.

Tạ Thanh bình tĩnh lại, hỏi hắn: “Lục tổng cảm thấy có giá trị tới mấy trăm vạn sao?”

“?” Lục Thành càng tò mò, “Cô cảm thấy không đáng giá sao?”

Tạ Thanh cúi đầu uống nước chanh: “Tôi kiếm được tổng cộng sáu vạn đồng.”

Cô rõ ràng nghe được đối phương hít một hơi lạnh.

Ngẩng đầu, Tạ Thanh thoáng chốc cảm giác được cô có khả năng đạt được thành tựu ghê gớm.

– — Lục Thành, người đại diện nổi tiếng trong giới tác giả, cứng đờ trước mặt cô.

Trong lúc cứng đờ, bằng thói quen nghề nghiệp Lục Thành tính toán lại số quyển của .

Cả bộ bảy quyển.

“Một cuốn sách không tới nổi một vạn sao?”

Tạ Thanh: “Một cuốn sách một vạn, hai quyển cuối không lấy phần lẻ.”

“Trước thuế sao?”

Tạ Thanh gật gật đầu.

“Bán đứt cả bộ bảy quyển?”

Tạ Thanh lại gật đầu.

“… Vĩnh viễn?”

Thấy được sự phức tạp giữa mày hắn, cô do dự một chút, lần thứ ba gật đầu.

Kỳ thật cô cũng biết mình ký bị lỗ.

Lúc ấy cô hoàn toàn không tiếp xúc qua giới văn học mạng, chỉ đăng trên tạp chí. Khi nhà xuất bản thuộc Truyền thông Khởi Văn tìm được cô, biên tập mở miệng là nói rất thích tác phẩm của cô, nhưng nói đề tài này hiện tại không hot, cô ta sẽ cố gắng hết sức giúp cô, nhưng giá tiền khó mà cao được.

Biên tập còn nói, “toàn bộ bản quyền” trên hợp đồng là lệ cũ trong giới.

Bây giờ nghĩ lại, mánh khóe này dùng với đa số các tác giả đều công hiệu, cho nên lời biên tập mới thuần thục như vậy.

Cô cũng giống như vô số tác giả mới, trước “sự săn sóc nhiệt tình” của biên tập, hoàn toàn không tưởng tượng nổi người ta thân là nhà xuất bản sẽ lừa tác giả mình “rất thích”.

Thông tin không cân xứng, người lão làng lừa người mới, dễ dàng biết bao.

Sau này, cô quen biết Lưu Cẩm, từ trong miệng Lưu Cẩm mới biết mình bị lừa.

Cô hỏi Lưu Cẩm mấy tập truyện này đáng giá bao nhiêu, Lưu Cẩm nói: “Ít nhất cũng tới mấy chục vạn đi…”

Lại an ủi cô: “Cũng chưa chắc người ta cố ý lừa cậu, đề tài này quả thật không hot, có thể bọn họ suy nghĩ cẩn thận một chút…”

Hiện giờ thấy phản ứng của Lục Thành, Lưu Cẩm lúc ấy bởi vì thấy cái giá chênh lệch quá lên nên căn bản không dám nói thật với cô.

Lục Thành cứng ngắc ở trước mặt cô không biết bao lâu, khó khăn cười gượng: “Khởi Văn cũng thật đủ xấu xa.”

“Tôi còn tưởng rằng tôi mua một trăm vạn ba quyển đã đủ khôn khéo, không ngờ bọn họ…”

Một vốn bốn lời.

Tạ Thanh cười không nổi.

Mặc dù cô hối hận cũng muộn rồi, lúc trước cô đã thuyết phục bản thân mất vài chục vạn là chuyện thật, nhưng cái giá chênh lệch giống như lòng sông với mặt biển vậy, đột nhiên biến thành mấy trăm vạn, cô cảm thấy khá chấn động.

Quan trọng hơn là, nếu như thật sự có khoản tiền đó, tình hình bây giờ của cô sẽ khác.

Những chuyện làm mất sạch danh dự của cô kia, có lẽ cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Cô đột nhiên cảm thấy khổ sở, vô cùng ấm ức. Có lẽ trong tiềm thức vừa biết chuyện kia không cách nào giải quyết trong chốc lát, đáy lòng cô sinh ra một loại cảm giác bức thiết không có lý trí.

… Cô thật sự muốn giải thích với người khác, khiến người ta tin tưởng cô.

Là ai cũng được.

Lục Thành bỗng nhiên nghe được cô nói: “Nếu như tôi nói tôi không có đạo văn, Lục tổng có tin không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK