Chương 11: Chưởng đánh ác nô
Một chưởng này đánh ra, cả đám chăn ngựa kinh hoàng vô cùng, một chưởng giết chết một con tuấn mã Tây Vực thì không ít tên chăn ngựa võ nghệ cao cường tự thấy mình cũng làm được, nhưng một chưởng khiến cho đầu ngựa trực tiếp lọt sâu vào trong bụng, e rằng hai tay có lực lượng hàng trăm nghìn cân cũng không thể thoải mái như vậy.
“Tiểu tử này nhìn qua có vẻ bệnh hoạn, làm sao lại lợi hại đến thế?”
“Một thân sức lực này có thể nói là thần lực! Không phải hắn đã bị phế sao?”
“Không cần sợ, quản sự Sa đã tu luyên Thiên ma luyện cốt công đến tầng thứ sáu, lực lượng vô cùng lớn, có thể xé xác hổ báo. Chẳng phải sẽ dễ dàng đối phó với tên tiểu tử này hay sao?”
“Lần này hắn thảm rồi, phải biết rằng làm người cần khiêm tốn, khiêm tốn mới có thể bảo vệ mạng sống! Ngoan ngoãn ăn cứt ngựa là được rồi, lại dám đánh chết con Thanh Truy Mã ngay trước mặt quản sự Sa, động chạm đến nghịch lân của quản sự Sa, tên tiểu tử này không chết cũng sẽ tàn.
Sa Thông Thiên đột nhiên sầm sắc mặt, hắn cũng không đoán được Diệp Húc không ngờ chẳng phân trần câu nào liền đánh chết con ngựa thanh truy, rất quyết đoán, mồm nói tay liền hành động, thậm chí khiến hắn không có cơ hội phản ứng.
“Không phải đại tổng quản Diệp Ly nói tên tiểu tử này đã biến thành phế vật hay sao? Thế quái nào hắn vẫn còn một thân võ nghệ? Tuy vậy hắn còn không phải là đối thủ của ta, cho dù hắn không phải phế vật, ta cũng sẽ đánh hắn thành phế vật! Đánh giết hắn, đại tổng quản nhất định sẽ kính ta vài phần, thậm chí sẽ đề bạt ta, cho ta điểm ưu việt.”
Ánh mắt ác độc của Sa Thông Thiên bắn ra bốn phía, đứng dậy hô một tiếng, hai tay bẻ nghe răng rắc, nhe răng cười độc ác: “Tiểu tử dám đánh chết con ngựa thanh truy trước mặt ta, đây là ngươi tự tìm đường chết!”
Nói xong, hít một hơi thật dài, lồng ngực nở ra, chỉ nghe thấy tiếng xương vang lên lách cách từ phía trong lồng ngực hắn tràn ra ngoài, trong chớp mắt các khớp xương toàn thân hắn cùng vang một tiếng, giống như đốt lên một dải pháo, gân cốt cùng kêu!
Chỉ thấy trên người hắn, mạch máu và các đường gân đột nhiên nổi lên phía dưới da, giống như những con giun lớn màu xanh bò đầy quanh thân, vô cùng khủng bố, thậm chí từ một gã rất thấp trong nháy mắt đã trở nên cực kỳ cao lớn, còn cao hơn Diệp Húc hai cái đầu!
Đây là Thiên ma luyện cốt công, Diệp Gia ngoại môn tuyệt học, cũng là môn ngoại công giống với Hoành luyện thập tam thái bảo, kim chung tráo, thiết bố sam, nhưng còn tinh diệu hơn ba loại công pháp này, sau khi luyện thành, thân thể cứng rắn, đao thương bất nhập.
Hoành luyện thập tam thái bảo, kim chung tráo và thiết bố sam đều có điểm chết, chỉ cần điểm chết bị phá thì công lực sẽ mất hết, còn Thiên ma luyện cốt công không có bất kì điểm chết nào cả!
Sau khi Sa Thông Thiên luyện thành môn ngạnh công này, từng nằm trên cỏ, cho mười mấy tên chăn ngựa cưỡi ngựa giẫm lên người gã, kết quả là không hề thương tổn chút nào, có thể thấy được sự mạnh mẽ của môn ngạnh công này!
“Tiểu tử, chỉ cần ngươi tặng ta cô gái nhỏ trẻ đẹp kia, ta sẽ có thể suy xét để tha cho ngươi một mạng!”
Sa Thông Thiên nhe răng cười độc ác, hắn đã gặp Tô Kiều Kiều một lần, chấn động vô cùng, toàn bộ Liễu Châu cũng không có ai mê hoặc động lòng người như thế, không khỏi nảy sinh tâm tư mờ ám với Tô Kiều Kiều.
Sắc mặt Diệp Húc trầm xuống, một đạo sát khí hiện lên trong mắt hắn.
Vốn dĩ hắn chỉ định giáo huấn Sa Thông Thiên một chút, để hắn không còn dùng mắt chó nhìn người, bây giờ thật sự động sát tâm.
Hắn giết chết ngựa thanh truy, không chừa mặt mũi cho Sa Thông Thiên, là xúc động nghịch lân của Sa Thông Thiên.
Sa Thông Thiên nói những lời vũ nhục Tô Kiều Kiều, đây cũng là xúc động nghịch lân của hắn!
Sát khí vừa xuất hiên liền không thể áp chế.
Sa Thông Thiên có chút thiếu kiên nhẫn, đi nhanh đến chỗ Diệp Húc: “Tiểu tử, ngươi nghĩ sao? Xem ra không giáo huấn ngươi một chút…”
“Nghĩ cái con mẹ nhà ngươi!”
Diệp Húc hét lớn một tiếng, một chân đã đạp trên mặt Sa Thông Thiên, Sa Thông Thiên nhìn có vẻ cường tráng vô cùng nhưng trúng một cước này của hắn liền đập mạnh xuống đất, cái đầu lớn va mạnh vào tảng đá trên mặt đất của chuồng ngựa khiến nó vỡ nát, một nửa đầu còn bị chìm trong đá!
Sa Thông Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay vỗ mạnh lên mặt đất, cố gắng đứng lên, cuối cùng cũng đứng thẳng được, bộ mặt dữ tợn nói: “Tiểu tử, đây là ngươi muốn chết!”
Ba!
Hắn vừa mới đứng lên đã bị một cước đạp vào mặt, Sa Thông Thiên lại ngã ngửa ra trên đất, lần này ngã ác liệt hơn trước, toàn bộ đầu đều bị nhét vào bên trong tảng đá!
Chân phải của Diệp Húc dẫm mạnh trên mặt hắn, day sang hai bên.
Sa Thông Thiên giận tím mặt, hai tay dùng sức, ngón tay cắm phập rất sâu vào bên trong tảng đá, nhấc hai khối đá lên, hai mặt giáp công, bay về phía Diệp Húc.
Hai khối đá rải đường này mỗi khối đều hơn một trăm cân, bị hắn cầm trong tay nhẹ như không, một cơn cuồng phong nổi lên, khiến cho bọn chăn ngựa ở bốn phía đều phải lùi lại, lực đạo kinh người!
Diệp Húc lùi ra sau một bước, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, hai khối đá bản đụng vào nhau, tất cả đều bị vỡ nát.
Bụi bay mù mịt, Sa Thông Thiên nhảy người lên, liên tục quát lớn, đánh một quyền về phía đầu Diệp Húc.
Hắn liên tục chịu nhục, đã vận Thiên ma luyện cốt công lên đến tầng cao nhất từ lâu, nắm tay to gần bằng nửa đầu của Diệp Húc, quyền phong cương mãnh hung ác đến cực điểm, còn chưa đánh xuống mà dây cột tóc của Diệp Húc đã “ba” một tiếng, bị quyền phong sắc bén như đao cắt đứt, từng sợi tơ bay lên ở phía sau.
Sa Thông Thiên liên tiếp chịu nhục, hoàn toàn động sát tâm, vốn dĩ hắn đáp ứng Diệp Ly chỉ giáo huấn Diệp Húc một chú, mà nay lại một lòng muốn đánh chết Diệp Húc.
Diệp Húc cũng đánh ra một quyền, so sánh với thanh thế của Sa Thông Thiên, nắm tay của hắn có vẻ bé đến mức đáng thương, hơn nữa thanh thế quá nhỏ, ngay cả tiếng gió cũng không có!
Hai nắm tay chạm vào nhau, vô thanh vô tức, Sa Thông Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể khổng lồ hô một tiếng, bay ngược ra sau, đập vào vách tường ầm ầm, lập tức ngã trên mặt đất.
Chỉ thấy trên vách tường lưu lại rất rõ một dấu ấn hình người, bên trong dấu ấn là đầy các vết rách của mạng nhện che kín, mà bên ngoài lại cực kì bằng phẳng, rõ ràng một quyền này của Diệp Húc dường như thanh thế rất nhỏ nhưng lực lượng bên trong lại vượt xa tên Sa Thông Thiên cường tráng này!
Vài tên chăn ngựa vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bọn họ vốn dĩ vẫn nghĩ rằng tên Diệp Húc này có vẻ bệnh tật, chắc chắc sẽ bị một chiêu của Sa Thông Thiên thu thập, đánh cho chết khiếp, không ngờ tới tình huống hoàn toàn ngược lại, Sa Thông Thiên mặc dù cao to cường tráng nhưng lại bị đánh không có chút sức lực nào trả đòn!
Đây là điểm khác nhau giữa tâm pháp Diệp Gia nội phủ và ngoại môn, Thiên ma luyện cốt công cũng đựơc xem như thượng thừa tâm pháp ở ngoại môn, nhưng căn bản không thể so sánh được với nội phủ tuyệt định tâm pháp Thương minh luyện thế quyết!
Mặc dù Diệp Húc mới gần tu luyện Thương minh luyện thế quyết đến tầng thứ ba, nhưng mức độ nồng đậm chân khí còn lớn hơn tầng thứ sáu Thiên ma luyện cốt công của Sa Thông Thiên!
Sa Thông Thiên nhảy dựng lên, lại phóng về phía Diệp Húc, không sợ hãi, cười lạnh nói: “Diệp thiếu bảo, ngươi không làm gì được ta, đúng là thực lực của ngươi cao hơn ta, nhưng thiên ma luyện thần công của ta đao thương bất nhập, không có cửa nào đâu! Ta chỉ cần tiêu hao chân khí của ngươi, khi đó người chỉ còn là một con gà nhỏ yếu đuối, ta muốn xử lý ngươi như thế nào liền xử lý!
Diệp Húc lạnh lùng nhìn hắn vọt tới trước mặt mình, cười lạnh nói: “Đúng là Thiên ma luyện cốt công không có bất cứ điểm chết nào, nhưng mà nội phủ cũng không thiếu võ học chống lại môn ngạnh công này, trước sự cao thâm của võ học nội phủ, môn ngạnh công này nơi nơi đều là điểm chết! Sa Thông Thiên, ngươi đừng quên, ta đã từng là con cháu xuất sắc nhất của nội phủ!”
Ánh mắt Sa Thông Thiên lộ ra vẻ khiếp đảm, lập tức cắn răng xông lên phía trước.
Hắn đã hứa hẹn với tổng quản Diệp Ly ở ngoại môn sẽ thu thập Diệp Húc, nếu không làm xong sẽ khó giữ được tiền đồ.
Đột nhiên, hắn thấy trước mắt có một con bướm xanh bay lên, lần lượt lần lượt biến thành hơn một trăm, một nghìn con bướm xanh bay lên, thật là đẹp mắt!
Sa Thông Thiên cảm thấy mình như biến thành một đóa tiên hoa mê người, trêu hoa ghẹo nguyệt, những con bướm xanh này vì mình mà tranh nhau bay tới!
Tuyệt học của Diệp Gia nội phủ, Đại thiên diệp thủ!
Đại thiên diệp thủ của Diệp Húc cũng tiến bộ hơn so với mấy ngày trước động thủ cùng Mã Tam, hai tay tung lên hóa thàn hơn hai trăm con bướm xanh, con này rơi xuống con kia bay lên, bao phủ cả người Sa Thông Thiên, không thể đánh cũng không thể tránh!
Phanh!
Mỗi một chưởng Diệp Húc đánh xuống, Thương minh chân khí liền phá một huyệt của Sa Thông Thiên, giống như một cái dùi sắc bén đâm vào trong cơ thể hắn, trong chớp mắt hơn hai trăm con bướm xanh đều nhào lên người Sa Thông Thiên!
Hơn hai trăm con bay qua, Diệp Húc khoanh tay mà đứng, lạnh lùng nhìn Sa Thông Thiên, không hề nhúc nhích.
Sa Thông Thiên điên cuồng hét lớn một tiếng, vung bàn tay to như cái bồ chụp về phía đầu hắn, Diệp Húc không chút động đậy, đã thấy bàn tay kia còn chưa kịp tới đỉnh đầu của hắn đã bất ngờ thu nhỏ lại.
Không chỉ có vậy, thân hình to lớn vô cùng của Sa Thông Thiên như bị ngâm nước, chỉ nghe tiếng “ba” vang lên không dứt bên tai, tất cả các đại huyệt trên toàn thân hắn đều nứt ra, cả người máu tươi đầm đìa, chân khí nhanh chóng bị xói mòn, từ một người cao lớn uy mãnh không ngờ biến thành một kẻ vừa thấp lại vừa béo!
Sa Thông Thiên sợ tới mức mọi can đảm đều biến mất, đây chắc chắn là dấu hiệu bị tán công!
Lần đầu tiên hắn cảm giác được sự khủng bố của tử vong, run giọng nói: “Thất gia, đừng…”
Ánh mắt Diệp Húc kỳ dị, hạ giọng nói: “Đừng sợ, ngươi đã chết rồi”
Còn chưa nói xong, đã thấy thân hình Sa Thông Thiên nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt liền thu nhỏ lại thành một quả cầu thịt, ngay cả tay chân ngắn ngủn cũng nằm trong quả cầu thịt đó, hoàn toàn không có hơi thở!
Đây là sự khủng bố khi Thiên ma luyện cốt công bị phế, Thiên ma chân khí bị phá, tất cả xương bên trong đều bị ép đến vụn nát ngay lập tức, cơ thể co rút nhanh, khiến cho cả người bị ép thành một quả cầu thịt, lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ nát!
Chương 12: Quy củ của Mã mỗ
Mà mã nô khác nhìn thấy thế không khỏi rùng mình một cái, liếc mắt nhìn nhau định lặng lẽ rời khỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của Diệp Húc: “Còn muốn chạy sao?”
“Thất gia ngài tha mạng!” Mấy người này vội vàng quỳ xuống, lạy như máy.
Ngay cả Sa Thông Thiên tu luyện Thiên Ma Luyện Cốt công tới lục trọng còn chết trong tay Diệp Húc, huống chi bọn họ?
Trong mắt Diệp Húc lộ ra vẻ chán ghét: “Ta từ trước tới nay ân oán rõ ràng, có thù tất báo, người khác kính ta một thước, ta kính lại một trượng. Người khác có thù với ta một cái, ta đấm hắn một quyền! Mấy người các ngươi hiện giờ biết phải làm gì chưa?”
Mấy người liếc nhau, trong đó một mã nô bạo gan nói: “Thất gia có ý gì?”
Diệp Húc ánh mắt đảo qua phân ngựa trên xẻng lạnh lùng nói: “Ăn đi!”
Mấy mã nô này vẻ mặt đau khổ, nhảy tới trước cái xẻng, chộp tới phân ngựa.
“Ghê tởm!”
Diệp Húc nhìn một lát, cũng không có tâm tư tính toán với mấy tiểu nhân vật này, đi ra khỏi chuồng.
Đột nhiên hắn dừng chân, chỉ thấy chuồng bên cạnh, một lão nhân ánh mắt hung ác nham hiểm đang lạnh lùng nhìn hắn.
Diệp phủ ngoại môn tổng quả, Càn Khôn Thủ Diệp Ly!
“Thất gia, ta sớm nói qua, ngươi sớm muộn gì có ngày ở trong tay ta!”
Diệp Ly âm trầm cười ngạo nghễ nói: “Diệp Thiếu Bảo còn không quỳ xuống nhận tội?”
Diệp Húc ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Diệp Ly ta vì sao phải quỳ ngươi?”
Diệp Ly cười ha hả, ánh mắt ngày càng âm u lạnh lẽo, một có khí thế linh hoạt sắc bén tới cực điểm đột nhiên phát ra bao phủ lấy toàn thân Diệp Húc. Khí thế võ đạo tiên thiên của lão gắt gao bao chặt lấy Diệp Húc, điềm nhiên nói: “Bởi vì ngươi là mã nô, mà ta là tổng quản ngoại phủ! Diệp gia ngoại môn tổng quản, chính là để quản lý đám nô tài các ngươi đó! Ngươi vô cớ ra tay, đánh chết quản sự chuồng ngựa Sa Thông Thiên, coi trời bằng vung. Chiếu theo gia quy của Diệp phủ, đây chính là tử tội, có thể giết ngay tại chỗ! Ngươi còn không quỳ xuống cầu ta sao? Nói không chừng ta còn có thể lưu lại thi thể của ngươi!”
Khí thế của lão trầm trọng như núi, ở bên trong khí trường này, Diệp Húc chỉ cảm thấy mình như một gốc cây nhỏ, bị ép tới mức không gượng dậy đầu nổi.
Tu vi của Diệp Ly có thể nói là khủng bố, Diệp Húc thậm chí cảm thấy, tu vi của lão so với chính mình hồi trước còn mạnh hơn mấy lần, không hổ là cao thủ đã bước vào cảnh giới tiên thiên hơn mười năm!
“Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Khí thế của Diệp Ly đột nhiên nặng hơn vài phần, ép tới cốt cách của Diệp Húc phát ra những tiếng vang ba ba. Hắn khinh thường động thủ với Diệp Húc mà muốn dùng khí thế ép Diệp Húc quỳ gối xuống trước mặt mình sau đó mới xử quyết hắn.
Vài ngày không thấy, Diệp Húc từ một người kinh mạch phế hết trói gà không chăt, đã trở thành cao thủ có thể giết chết Sa Thông Thiên. Loại tốc độ tăng trưởng khủng bố này làm cho Diệp Ly không lạnh mà run.
Chiếu theo tốc độ trưởng thành này, chỉ sợ không đầy một năm, Diệp Húc sẽ lần nữa bước vào cảnh giới tiên thiên, trở thành vu sĩ!
Nếu Diệp Húc trở thành vu sĩ, lấy tính cách và thủ đoạn của hắn, Diệp Ly gần như có thể khẳng định kết cục của mình sẽ vô cùng thê thảm!
Bởi vậy sát khí trong lòng hắn đã động, bất chấp chuyện thèm nhỏ dãi tô Kiều Kiều, mà tính toán trực tiếp ra tay giết chết Diệp Húc, loại bỏ tai họa ngầm này.
Nếu là từ trước, Diệp Ly quả quyết không dám động tới một cọng tóc của Diệp Húc. Nhưng hiện giờ Diệp Húc chẳng qua chỉ là một mã nô, cho dù là xử tử hắn cũng không có người nói gì cả. Thậm chí không chừng còn có một số tông thất đệ tử vỗ tay khen ngợi hắn nữa!
Thương Minh chân khí trong cơ thể Diệp Húc điên cuồng vận chuyển, đau khổ chống đỡ, thủy chung không ngã, cười lạnh nói:
-Diệp Ly, ngươi quên đây là mã trường sao? Ngươi muốn xử trí ta, còn phải hỏi chủ nhân mã trường đã!
“Mã Tam Bảo sao?”
Diệp Ly cười ha hả, khí trường giống như một cơn lốc xoáy, gắt gao vây khốn Diệp Húc, cười lạnh nói: “Tư chất của ta so với hắn hơn, bối phận cũng cao hơn, được nội phủ tổng quản Diệp Tư Mẫn đại nhân ban thưởng họ Diệp. Mà Mã Tam Bảo xuất thân từ mã nô, may mắn mới được trở thành vu sĩ, có tư cách gì nói chuyện trước mặt ta?”
Lúc này, đột nhiên một thanh âm từ sau lưng hắn truyền tới: “Diệp Ly, ở trong mã trường của ta lúc nào tới lượt ngươi khoa tay múa chân?”
Diệp Ly ánh mắt phát lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mã Tam Bảo không biết đã hiện ra sau lưng lão từ khi nào, ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên đem lời của hắn nghe lọt vào tai.
Mã Tam Bảo thản nhiên nói: “Ở trong mã trường của ta, phải tuân theo quy của của Mã mỗ. Diệp Ly tuy rằng ngươi là tổng quản ngoại phủ, nhưng không có tư cách động tay vào chuyện của mã trường ta!”
Diệp Ly râu tóc không gió mà động, đầu bạc tung bay, khí trường của hắn mạnh mẽ tập trung vào Mã Tam Bảo. Tuy nhiên khí trường của hắn còn không tới bên người Mã Tam Bảo, đã bị tiêu tan vô hình. Trong lòng lão không khỏi rùng mình, biết thực lực của thanh niên áo xanh này sâu không lường được, mình còn xa mới là đối thủ!
“Vu sĩ thật sự hùng mạnh vậy sao? Ngay cả ta thăm dò cũng không ra sâu cạn của hắn?”
Diệp Ly ánh mắt ngưng tụ, muốn trở thành vu sĩ, tuổi phải không quá ba mươi, đạt tới tu vi võ đạo tiên thiên. Hắn trở thành võ đạo tiên thiên cao thủ khi đã ba bảy tuổi, bởi vậy không thể trở thành vu sĩ, khiến hắn thương tiếc cả đời.
Nghĩ tới đây, Diệp Ly đột nhiên cười ha hả, bộ mặt âm u lạnh lẽo, lấy tay vuốt chòm râu trên mặt cậy già lên mặt nói: “Mã trường chủ, chuyện này đích thật là ta vượt quyền. Tuy nhiên lão phu ngược lại muốn xem ngươi xử trí thế nào! Nếu xử trí không tốt, đừng trách lão phu nhiều chuyện, bẩm báo lên Diệp tổng quản nội phủ!”
“Ngươi muốn dùng nội phủ ép ta?”
Mã Tam Bảo ánh mắt chuyển lạnh, Diệp Ly là nô tài của Diệp Tư Mẫn tổng quản nội phủ cho nên Diệp Tư Mẫn mới đề bạt hắn lên làm tổng quản ngoại phủ.
Diệp Ly ngụ ý, nếu không xử trí Diệp Húc, hắn sẽ bẩm lên Diệp Tư Mẫn. Diệp Tư Mẫn cũng là vu sĩ, tu vi cực cao, ở Diệp gia có quyền thế lớn, là một trong ba người đương quyền lớn nhất Diệp gia!
Diệp gia cũng không phải bền chắc như thép, quả thật Diệp Tư Đạo là người cầm quyền cao nhất Diệp phủ Nhưng Diệp Tư Đạo lại say mê tu luyện, thời gian phần lớn không quản lý công việc của gia tộc. Quyền lực bên trong gia tộc đều nằm trong tay nhị bá Diệp Tư Mẫn, tứ bá Diệp Tư Triết cùng thập tam thúc Diệp Tư Nhiên. Ba người này nhìn như hòa khí, nhưng trên thực thế tranh đấu gay gắt, tranh quyền đoạt lợi.
Chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên ở Diệp gia cả, Diệp Húc cũng nghe thấy.
Mã Tam Bảo cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Diệp Húc nói: “Thất gia, ngươi làm ngựa bị dơ, phải tẩy rửa sạch sẽ chỗ này. Đây là quy củ của Mã mỗ! Diệp Ly xử trí thế này ngươi vừa lòng chứ?”
“Mã Tam Bảo ngươi…”
Diệp Ly giận tím mặt, tức giận tới hai tay phát run, sau lúc lâu nói không ra lời đột nhiên xoay người cười lạnh nói: “Mã Tam Bảo, lão phu đi cầu còn lâu hơn ngươi đi bộ nhiều. Ngươi vì một tiểu bối mà dám đấu với ta sao? Ngươi chờ nội phủ xử lý đi!”
Mã Tam Bảo hừ lạnh một tiếng, Diệp Húc có chút bất an không yên chắp tay nói: “Đa tạ trường chủ giải vây, trường chủ bởi vì ta mà đắc tội với nội phủ tổng quản Diệp Tư Mẫn, chỉ sợ…”
Mã Tam Bảo sắc mặt thản nhiên: “Ta chỉ nghe phủ chủ phụ trách không thuộc phụ trách của nội phủ. Nói nữa ta sở dĩ làm như vậy cũng không phải vì ngươi, mà là lão cẩu Diệp Ly này làm hỏng quy củ của ta. Không ngờ cậy già lên mặt, dám động tay chân với mã trường này!”
Mã Tam Bảo cười ngạo nghễ: “Ở mã trường của ta, sẽ phải theo quy củ của ta! Thất gia, chuồng ngựa còn dơ, còn không nhanh dọn sạch? Hay là ngươi cũng muốn làm hỏng quy củ của ta?”
Diệp Húc xoay người đi vào chuồng ngựa, trong lòng có chút cảm động, Mã Tam Bảo nhìn như lạnh lùng, mỗi câu không rời hai chữ “quy củ”, gần như cứng nhắc tới mức không biết điều rồi. Thế nhưng kỳ thực người này mặt lạnh, tâm thiện, là bằng hữu đáng để kết giao.
Có loại bằng hữu này, tuyệt đối không cần phải lo lắng hắn ở sau lưng đâm người một đao, thậm chí hắn còn có thể giúp ngươi đỡ một đao nữa!
Diệp Húc mấy ngày nay trải qua nhiều việc, có thể nói là đã nhìn thấy nhân tình ấm lạnh rồi, biết rõ loại tình hữu nghị này có bao nhiêu quý báu!
Bất tri bất giác, tới ngày phát tiền công cuối tháng rồi, Diệp Húc tiến tới nhận công, lĩnh ba lượng bạc vụn, Tô Kiều Kiều cũng lĩnh một lượng bạch.
Tiểu nha đầu kia cầm chặt lấy bạc hưng phấn sôi nổi, quay chung quanh Diệp Húc đổi tới đổi lui.
Diệp Húc không khỏi buồn cười, trêu ghẹo nói: “Kiều Kiều trước kia tùy tiện lúc nào ta cho ngươi mấy lượng bạc. Chưa lần nào không nhiều hơn lần này mấy lần, cũng không thấy ngươi cao hứng như vậy.”
“Trước kia không giống! trước đều là thiếu gia ban cho, hiện giờ là do Kiều Kiều tự tay kiếm được!”
Tô Kiều Kiều hưng phấn mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt sáng trong suốt, đột nhiên đảo mắt, giữ chặt tay của hắn năn nỉ nói: “Thiếu gia, hôm nay là lễ hội Thải Cổ (lễ hội giẫm trống) mỗi năm một lần, không bằng chúng ta đi dạo trong thành được không?”
Diệp Húc nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, chần chừ một chút. Trước kia mình tập võ đạo cũng chưa từng bồi tiếp nàng như vậy, hiện giờ không là tông thất đệ tử, ngược lại có nhiều thời gian hơn.
Hơn nữa mấy ngày nay Tô Kiều Kiều có chút vất vả, chẳng những khổ tu võ nghệ, hơn nữa còn rút thời gian ra làm việc vặt ở mã trường kiếm tiền. Nếu không phải thì Mã Tam Bảo cũng không chia tiền công cho nàng.
Cô gái nhỏ này trên phương diện võ đạo thiên phú kinh người, hiện giờ đã đem Huyền Minh chân khí luyện tới có chút tiểu thành. Chân khí tiến dần từng bước, qua không lâu nữa sẽ luyện thành Huyền Minh chân khí nhất trọng. Mà mấy ngày trước Diệp Húc cũng thuận lợi bước vào cảnh giới tứ trọng, cuối cùng cũng có chút lực bảo vệ mình.
Nghĩ tới đây, Diệp Húc bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Tô Kiều Kiều hoan hô một tiếng lao ra khỏi phòng: “Nô tì đi thay quần áo!”