• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Đan điền biến dị

“Thiếu gia, người tỉnh rồi?”

Diệp Húc từ trong ác mộng bừng tỉnh, bên tai lập tức truyền tới thanh âm quen thuộc. Hắn nỗ lực mở mắt ra, đã thấy mình không biết trở lại phòng mình từ khi nào. Trong phòng tràn ngập mùi vị gay mũi, một gương mặt thanh tú hiện ngay ra trước mặt. Trong tay nàng còn cầm một bát thuốc, trên mặt hiện ra niềm vui xuất phát từ trong nội tâm.

Thiếu nữ kia là nha hoàn của hắn, tên là Tô Kiều Kiều, tuổi cũng xấp xỉ hắn. Hắn cha mẹ mất sớm, chỉ lưu cho hắn lão bộc Tô Phúc. Tô Phúc đối với hắn trung thành tận tâm, tuy nhiên bởi vì tuổi già sức yếu, không quá vài năm đã mất rồi.

Trước khi Tô phúc chết, lo lắng Diệp Húc không có ai chiếu cố, vì thế đưa cháu gái Tô Kiều Kiều của mình tới Diệp phủ để nàng hầu hạ cuộc sống ăn uống hàng ngày của Diệp Húc.

Tô Kiều Kiều tuy nhỏ tuổi, nhưng nhu thuận lanh lợi, dịu dàng động lòng người. Nàng chiếu cố Diệp Húc rất cẩn thận, khiến cho hắn có thể chuyên tâm tu tập võ đạo.

Diệp Húc giãy dụa đứng dậy, chỉ thấy tứ chi bách hài đau đớn vô cùng, hắn không khỏi nhíu mày, vận chuyển Thương Minh Luyện Thể quyết.

Hắn không thúc dục tâm pháp thì còn tốt, tâm niệm vừa động, chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn kịch liệt toàn thân truyền tới. Nó làm cho hắn đau tới mức không thể không kêu lên một tiếng, lập tức lạnh lòng đi nhiều.

Đan điền của hắn đã trống rỗng, Thương Minh chân khí khổ tu suốt 7 năm đã không cánh mà bay. Không chỉ như thế, kinh mạch của hắn hoàn toàn bị vụ nổ phá hủy, cắt thành từng mảnh, gần như không có khả năng chữa trị!

“Nói như vậy, ta đã…”

Diệp Húc trong lòng có chút chua xót lẩm bẩm nói: “phế nhân…”

Tô Kiều Kiều vội vàng buông bát thuốc xuống, dìu hắn đứng lên, có chút oán giận nói: “Thiếu gia, thầy thuốc nói thân thể người còn yếu, tốt nhất nên nằm thêm chốc nữa…”

Diệp Húc trầm mặc một lát, xốc lại tinh thần, cười khổ nói: “Thân thể quá yếu? không nghĩ tới ta lại có một ngày như vậy…”

Hắn tu luyện Thương Minh luyện thể quyết, thân thể mạnh gần bằng vu sĩ, không nghĩ tới Võ Bị Các một hồi bùng nổ, lại đưa hắn về hình dạng cũ, thậm chí còn hỏng hơn nhiều, ngay cả người thường cũng không bằng.

“Kiều Kiều, ta ngủ bao lâu rồi?”

“Đã có bốn ngày.”

“Mê ma suốt bốn ngày sao…”

Diệp Húc khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, lắc đầu nói: “Ta không có thông qua thí nghiệm vu sĩ, quý phủ có xử trí gì?”

Tô Kiều Kiều lộ ra thần sắc khó xử, cắn môi không nói gì.

Diệp Húc trong lòng trầm xuống, trước khi hôn mê, hắn nhớ mang máng Võ Bị Các bị bùng nổ, cao tầng Diệp phủ khẳng định sẽ xử trí hắn, chỉ là lần này xử trí e rằng rất nghiêm trọng.

“Kiều Kiều, ngươi cứ nói đi đừng ngại, một chút suy sụp, ta còn chịu đựng được.”

Tô Kiều Kiều chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Phủ chủ nói, Võ Bị Các bị hủy là do người mà thành, đợi người tỉnh, phạt đi tới mã trường, là mã nô…”

Diệp Húc tâm ngày càng chìm, tu vi hắn bị phế, hơn nữa lại bị tước đoạt thân phận đệ tử gia tộc, bị bắt làm nô, đả kích này quả thực nặng mà.

Hắn dù sao cũng là cường giả võ đạo, tu vi từng đạt tới tiên thiên, tâm đã được tôi luyện như sắt đá. Thấu triệt được một hồi, hắn rất nhanh đuổi mất mác ra khỏi lòng, khôi phục tâm tính bình thường, mỉm cười nhìn quanh phòng nói: “Trong nhà chỉ có mình ngươi sao? Các nàng Tử Quyên đâu?”

Đám người Tử Quyên là nha hoàn Diệp phủ ban cho Diệp Húc. Từ trước tới nay vẫn xoay quanh Diệp Húc, ra sức lấy lòng, giờ này không thấy các nàng, Diệp Húc cảm giác có chút không thích ứng.

“Tử Quyên, Phượng Trúc các nàng nghe nói thiếu gia tu vi bị phế, bị bắt làm nô, suốt đêm đấy đã thu dọn đồ đạc đem đi rồi. Hơn nữa còn mang theo thật nhiều ngân lượng, các nàng nói phải đi hầu hạ thiếu gia khác. Các nàng còn nói, thiếu gia ngài xong rồi….”

“Tốt lắm, không cần phải nói.”

Diệp Húc trầm mặc một lát, hắn từ trước tới nay chuyên tâm học võ, không có lưu ý tới Tô Kiều Kiều. Giờ phút này nhìn chúng bạn xa lánh, chỉ còn mình nàng bên người, nhớ lại chuyện cũ, tự nhiên thấy cảm kích, mỉm cười nói: “Kiều Kiều cảm ơn ngươi…”

Bên cạnh nam nhân không thiếu nữ nhân có phúc cùng hưởng, nhưng thiếu chính là tri âm có nạn cùng chịu. Sau hoạn nạn mới biết chân tình, hóa ra người nữ nhân một mực yên lặng bên mình, ủng hộ mình, mới là người quý báu nhất.

Những người khác nhìn Diệp Húc như thấy ôn thần, chỉ có Tô Kiều Kiều trước sau như một, hầu hạ mình ăn uống suốt bốn ngày hôn mê. Chỉ dựa vào điểm này khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm, trọn đời không quên.

Tô Kiều Kiều tay chân có chút luống cuống, khuôn mặt đỏ bừng, cười nói: “Thiếu gia, đừng nói như vậy, nô tì thẹn chết đi được…”

“Kiều Kiều, về sau ngươi không cần xưng là nô tì, hiện giờ ta đã là mã nô, địa vị còn kém ngươi xa.”

Không đợi Tô Kiều Kiều cự tuyệt, Diệp Húc khoanh chân người trên giường, bắt đầu cố gắng thúc dụng Thương Minh luyện thể quyết, mong chữa trị kinh mạch cho mình. Tô Kiều Kiều thấy thế, cũng không dám nhói gì, lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa chặt lại.

Diệp Húc vận chuyển tâm pháp, lại kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy tâm pháp vừa động, kinh mạch vỡ vụn lại truyền tới từng trận đau nhức như vạn châm đâm vào, làm cho hắn gần như không thể chịu đựng nổi.

Hắn cắn chặt răng, mồ hôi chảy ra đầm đìa trên trán, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống. Diệp Húc cố gắng chịu cơn đau nhức, tiếp tục thúc dục Thương Minh Luyện Thể quyết.

Qua nửa canh giờ, chăn nệm dưới chân hắn đã ướt nhẹp mồ hôi. Quần áo dính chặt vào trên người, mà thương thế vẫn không chút khởi sắc.

“Tuyệt đối không thể buông tha!”

“Buông tha, tức cả đời ta chỉ có thể là mã nô, là một phế nhân!”

“Ta còn muốn trùng tu tiên thiên, trở thành tu sĩ, lấy lại vinh quang của ta!”

Suốt hai canh giờ, Diệp Húc ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, bờ môi của hắn có chút khô nứt, đã có dấu hiệu của mất nước.

Đang lúc hắn có chút tuyệt vọng, đan điền khô héo đột nhiên truyền tới một đạo khí tức kỳ lạ, chậm rãi chảy vào kinh mạch đã nát tươm của hắn.

Đạo khí tức kỳ dị này hoàn toàn khác với Thương Minh chân khí tràn đầy sức mạnh. Nó giống như có sức sống bừng bừng, giống như mùa xuân, thúc đẩy vạn vật sinh trưởng.

Nơi nào khí tức đi qua, kinh mạch không ngờ được chậm rãi chữa trị, tuy nhiên cỗ khí tức này cực nhỏ, không cẩn thận lưu ý căn bản khó có thể cảm thấy. Tốc độ chữa trị của nó cũng cực kỳ thong thả.

Diệp Húc mừng rỡ như điên, sau một lúc lâu tâm tình mới bình tĩnh lại. Hắn lập tức vận tâm thần, đi theo cỗ khí tức này mà tìm ngọn nguồn nơi phát ra.

Rốt cuộc, ý niệm hắn cũng truy tìm được, sưu tầm tới bên trong đan điền. Nơi này hắn phát hiện ra, trong đan điền khô héo không phải trống không mà có một vật ở giữa đan điền. Nó là một toàn bạch ngọc lâu lơ lưởng trôi nổi, rất có xu thế bám rễ trong đan điền của hắn.

Cỗ khí tức sung mãn sức sống kia, đúng là từ bên trong bạch ngọc lâu truyền tới, chảy vào kinh mạch của hắn!

Diệp Húc trong lòng vừa động, lập tức nhớ lại tình huống hắn trải qua trong Võ Bị các. Lúc ấy hắn kết nối chư thiên, đạt được thiên đạo tán thành, ban thưởng bảy tầng Thất tinh thanh quang hàn ngọc lâu. Nhưng hắn lại phát hiện ra trong đan điền của mình có một tòa bạch ngọc lâu.

Tòa bạch ngọc lâu không hiểu vì sao xuất hiện này, đúng là đã cực kỳ phẫn nộ khi thất tinh hàn ngọc lâu xâm lấm. Nó bộc phát ra lực lượng kinh khủng, đánh nát thất tinh hàn ngọc lâu được thiên đạo ban thưởng!

Diệp Húc sỡ dĩ vỡ nát kinh mạch, tu vi biến mất, biến thành một phế nhân, thậm chí bị đi làm mã nô, đúng là do tòa bạch ngọc lâu này gây nên!

“Toàn bạch ngọc lâu này chỉ có một tầng, có lai lịch gì đây? Ngay cả thất tinh hàn ngọc lâu thiên đạo ban tặng cũng có thể đánh nát được?”

Diệp Húc cẩn thận quan sát bạch ngọc lâu, tâm niệm vừa động, ý niệm chạm tới bạch ngọc lâu. Đột nhiên một cỗ lực lượng đánh úp lại, đưa ý niệm của hắn nổi lên cuồn cuộn, thẳng vào trong một không gian kỳ diệu.

Diệp Húc lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu đánh giá chung quanh. Chỉ thấy đây là một không gian có phương viên hơn một trượng, không có đèn dầu, một phiến ánh sáng chói lọi.

Trong phiến không gian nhỏ hẹp này có trời có đất, mặt đất bốn phương, trời như mui xe bao phủ nơi này. Trung ương của không gian này có một ngọc trì rộng ba met vuông. Bên trong lại không có nước, bên cạnh có một khối bia, trên có ghi bốn chữ ngọc triện “Ngọc Hoa Dao Trì”.

Ao tuy nhỏ, nhưng giọng điệu này vô cùng kinh người!

Trên ngọc trì trôi nổi lơ lửng một tiểu đảo nhỏ đáng thương giữa không trung. Trên đảo không ngờ sinh trưởng một loại thực vật kỳ dị, vừa mới động thổ nảy mầm, lộ ra cây non màu xanh, xanh miết như ngọc, tản ra sức sống bừng bừng.

Diệp Húc hít vào một hơi, chỉ cảm thấy sức sống lập tức sung mãn trong lòng ngực, khiến kinh mạch của hắn giảm đi vài phần đau nhức, trong lòng không khỏi mừng rỡ: “Đây là cây non của loại thực vật gì vậy, sao có sinh mệnh lực hùng mạnh tới như vậy? có cây non thanh ngọc này, chỉ sợ kinh mạch của ta không quá vài ngày sẽ khỏi hẳn! Cái này coi như là điều may mắn trong bất hạnh rồi!”

Diệp Húc không có tìm được cái gì khác, tâm niệm vừa động, rời khỏi không gian ngọc lâu. Hắn cảm thấy thương thế tốt hơn rất nhiều, một kinh mạch đã được sức sống từ cây non truyền ra chữa trị được phân nửa. Trong lòng Diệp Húc lập tức sung mãn tin tưởng: “Có tòa bạch ngọc lâu một tầng này, thương thế của ta sẽ rất nhanh khỏi hẳn! Trước ta có thể tu thành võ đạo tiên thiên, sau tất nhiên cũng có thể!”

Diệp Húc giãy dụa xuống giường, ra khỏi phòng, đã thấy Tô Kiều Kiều không còn ở trong nhà, trong lòng không khỏi có chút mất mát, chua xót nói: “Ngay cả Kiều Kiều cũng đi rồi sao…cũng không trách nàng, đi theo ta có tiền đồ gì cơ chứ…”

Tô Kiều Kiều không ở trong nhà, hắn chỉ có thể chậm rãi hoạt động, đi được trên dưới một trăm bước không thể không dừng lại thở vù vù. Không quá lâu, chân của hắn bước ngày càng vững vàng, kinh mạch bắt đầu hồi phục lại như cũ. Thanh ngọc cây non bên trong bạch ngọc lâu trong đan điền cung cấp sức sống cho hắn ngày càng nhiều.

Diệp Húc ở Diệp phủ đi lại một lát, chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt kỳ dị nhìn lên trên người hắn. Hiển nhiên hắn thí nghiệm thất bại, nên không trở thành vu sĩ, ngược lại bị bắt làm nô, tin tức này đã truyền khắp Diệp phủ.

“Trèo cao thì ngã đau!”

“Từng là thiên tài, giờ là mã nô!”

“Tu vi bị phế, kinh mạch đứt đoạn, ngay cả người thường cũng không bằng, Diệp Thiếu Bảo hoàn toàn xong rồi!”

Loại thanh âm này thường truyền vào lỗ tai hắn, Diệp Húc khẽ nhíu mày. Tất cả mọi người trước nay khích lệ hắn, ca ngợi hắn, giờ đã không còn nữa.

Thế nhân chính là như vậy, khi làm người huy hoàng phát đạt, bọn họ không dứt a dua bên tai, khi xuống dốc, bọn họ sẽ càng hưng phấn bỏ đá xuống giếng thêm.

Vô tình, Diệp Húc đi tới Diệp gia võ trường, khi tới giữa trưa, đệ tử Diệp gia trên võ trường không hề luyện võ, mà túm năm tụm ba ngồi xuống nghỉ tạm.

Diệp Húc tâm tình thoáng có chút kích động. Võ trường Diệp gia, đây là nơi cho hắn vinh quang, ở nơi này hắn đã trổ hết tài năng trừ trong hắn trăm đệ tử, trở thành kỳ tài ngút trời. Mặc dù ở Diệp gia hắn không có bất luận bối cảnh gì, không có căn cơ gì cả, nhưng trong mọi người, hắn trở thành nhân vật được mọi người chú mục nhất.

Diệp Húc đang định đi vào võ trường, đột nhiên dừng chân, lẳng lặng đứng bên ngoài.

Đệ tử Diệp gia trong võ trường, đang nghị luận chuyện của hắn.

“Nghe nói chưa? Không biết người nào to gan lớn mật, đánh gãy trắc thí vu sĩ của thất ca khiến phủ chủ giận tím mặt lệnh cưỡng chế tất các vu sĩ lùng bắt toàn thành. Nếu như phát hiện ai làm, liền muốn tiêu diệt cả nhà hắn!”

“Lão thất thật đáng thương, vất vả lắm mới tu luyện tới tiên thiên cảnh giới. Mắt thấy trở thành vu sĩ, kết quả lại bị trở thành phế nhân”.

“Đúng vậy, thật đáng thương, nghe nói kinh mạch hắn vỡ vụn, tu vi toàn thân biến mất, hơn nữa bị phủ chủ bắt đi làm mã nô.”

“Rất đáng thương…”

Đột nhiên, thanh âm Diệp Phong truyền tới, xì cười nói: “Bọn người các ngươi, cũng quá giả vờ giả vịt! lão thất sau khi bị biến thành phế nhân, các ngươi có người nào không phải trong lòng cao hứng muốn chết sao? Còn ở đây giả vờ thông cảm? thực là dối trá!”

Diệp Húc sắc mặt tái nhợt, chỉ thấy đám đệ tử Diệp gia, huynh đệ của hắn, một đám xé mở ngụy trang thông cảm và bi thương trên mặt, cười to nói: “Vẫn là lục ca ngay thẳng, thật đúng là đàn ông! Quả thật lão thất từ trước tới giờ cho ta áp lực thật sự quá lớn. Hắn ép ta tới gần như không thể thở nổi! lúc này, hắn bị biến thành phế nhân, lòng ta ngược lại lại nhẹ nhàng thở ra, sảng khoái không nên lời!”

Diệp Húc nghe thấy, người huynh đệ của hắn cười nói: “Từ trước có hắn ở đây, ánh mắt của người trên đều nhìn vào hắn, lúc này hắn bị phế đi, cũng tới lượt chúng ta ngẩng đầu rồi!”

“Lão thất không biến thành phế nhân, chúng ta làm sao có cơ hội ngẩng đầu?”

“Đúng vậy, đúng vậy! nói thật, chúng ta phải cảm ơn người đánh lén lão thất kia!”

Diệp Húc thần thái đờ đẫn, hai tay run lên nhè nhẹ, đây là là những huynh đệ ngày thường thoạt nhìn hòa khí, tìm mọi cách khen ngợi lấy lòng hắn sao?

Mãi tới hiện tại, hắn mới nhìn rõ diện mạo thật của huynh đệ mình.

Trong nháy mắt, dường như những khuôn mặt quen thuộc này, trở nên xa lạ, dữ tợn không gì sánh được!

 

Chương 4: Huynh đệ phản bội

“Lão thất bị phế, đây đúng là sự kiện tốt đáng để ăn mừng, đợi sau khi luyện xong, tất cả đi Vạn Hoa lầu, ta mời ca kỹ uống rượu!”

Diệp Phong cười ha ha, đột nhiên nhìn thẳng ra ngoài võ trường. Diệp Húc đứng lẳng lặng nơi đó, không khỏi sắc mặt kịch biến, kinh hô: “Lão thất!”

Những đệ tử khác cũng ồ lên một mảnh, liếc mắt nhìn một cái, cúi đầu không biết nói cái gì.

Diệp Húc trong lòng lúc này thất vọng với huynh đệ vạn phần, xoay người yên lặng tránh ra.

Diệp Phong vội vàng nhảy đuổi theo, ngăn trước mặt Diệp Húc, sắc mặt xấu hổ nói: “Thiếu Bảo, vừa rồi chúng ta chỉ nói giỡn, ngươi đừng để ở trong lòng…”

Diệp Húc lạnh lùng liếc hắn một cái, Diệp Phong chỉ cảm thấy ánh mắt đảo qua người hắn, lập tức người như bị cắt một nhát. Hắn dường như biến lại thành người trước kia vẫn cung kính, trong ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét cùng hâm mộ đáng thương.

Hắn đột nhiên dường như cảm thấy khuất nhục vô cùng, đột nhiên một vỗ lửa giận vọt lên trong lòng. Hai mắt Diệp Phong đỏ bừng, gương mặt vặn vẹo, hướng tới Diệp Húc hét lớn: “Không sai! Chúng ta vừa rồi là cười nhạo ngươi! Ngươi có thể làm gì được? từ trước tới giờ ngươi cưỡi trên đầu bọn ta, ngươi mạnh hơn ta, thậm chí ngay cả cha ta lúc ăn cơm cũng khen ngươi, mà không phải khen ta! Ngoại trừ tư chất của ngươi tốt hơn chúng ta một chút, ta chưa điểm nào kém ngươi cả? Ngươi đã không phải là Diệp Thiếu Bảo của ngày trước, ngươi chỉ là một kẻ đáng thương, một rác rưởi, một mã nô, một thằng hề! giả vờ thanh cao cái gì? Ta nhổ vào!”

Diệp Phong đem những gì đè nén tận đáy lòng nhiều năm hết thảy phun ra hết, chỉ thấy sảng khoái hơn rất nhiều, những không vui từ trước biến thành hư không, ngạo nghễ nhìn Diệp Húc.

Hiện tại phải ăn nói khép nép không phải là hắn, mà là thiên tài đã ngã xuống Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo này!

Diệp Húc lẳng lặng nghe hắn nói xong, thản nhiên nói: “Lục ca, ngươi thất thố rồi.”

Nghe nói như thế, lòng hưng phấn của Diệp Phong lập tức biến mất. Hắn thậm chí cảm thấy mình rống lên như vừa rồi, đổi lấy sự bình thản của đối phương, chính mình mới như một thằng hề.

Loại tư vị này khiến hắn thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng, giơ tay tát thẳng vào mặt Diệp Húc. Hắn muốn đáng cho Diệp Húc hết kiêu ngạo, khiến hắn quỳ xuống đất xin tha thứ.

“Lão lục, dừng tay!”

Đột nhiên một bàn tay lớn bắt lấy cổ tay hắn, Diệp Phong quay đầu nhìn lại, là nhị ca Diệp Bân, hổn hển nói: “Nhị ca, ngươi làm gì? Hắn từng cưỡi lên đầu ta, chẳng lẽ không cưỡi lên đầu của ngươi?”

Diệp Bân khóe miệng run rẩy, hừ lạnh một tiếng: “Không có tiền đồ! Thiếu Bảo tu vi từng cao hơn ngươi với ta, tự nhiên đáng để kính nể. Hiện giờ hắn gặp rủi ro, lại động thủ với hắn, chính là khi dễ nhỏ yếu. Tông thất đệ tử tu dưỡng ở đâu hả? truyền ra bên ngoài làm mất thể diện Diệp gia ta!”

Dứt lời hắn quay sang hướng Diệp Húc nhận lỗi nói: “Thất đệ, chuyện vừa rồi, vi huynh thật không phải.”

Diệp Húc trong lòng ấm áp, đang muốn nói chuyện, đã thấy Diệp Bân cười âm âm nói: “Ồ, ta nói sai rồi, ngươi đã không phải đệ tử tông thất nữa, đương nhiên không thể gọi ngươi là thất đệ, đúng không mã nô tiên sinh?”

Diệp Húc nhìn chằm chằm vào nhị ca Diệp Bân đang ra vẻ thật thà chất phác kia. Dường như đây là lần đầu tiên Diệp Húc nhận biến hắn vậy, rồi xoay người rời đi.

Diệp Phong kiêu ngạo cười to ở phía sau: “Nhị ca, cũng là ngươi lợi hại, dễ dàng đem tiểu mã nô tức chết đi được! tiểu mã nô, nhà của ngươi ta đã định rồi, ngươi là một nô tài, làm sao có tư cách ở lại trong nội phủ…”

Tiếng cười chói tai truyền tới, những đệ tử Diệp gia khác cũng đều tiến lên, khen tặng Diệp Bân.

Diệp Húc lúc này mặt trầm như nước, lần trải qua này khiến hắn ý thức được, thực lực hùng mạnh trọng yếu như thế nào!

Chỉ cần có đủ thực lực, người khác sẽ kính trọng ngươi, không có thực lực, sẽ giống như hôm nay vậy. Ngay cả tòa nhà cha mẹ để lại cũng không giữ được!

Diệp Húc chậm rãi đi về nhà, trong lòng âm thầm thề: “Mã nô sao? Hôm nay ta cho các ngươi nhìn xem, mã nô này làm sao có thể trùng tu tiên thiên, đoạt lại vinh dự thuộc về ta!”

Lúc đi qua Bích Xuân viên, hắn đột nhiên dừng chân, bên tai truyền tới thanh âm quen thuộc: “Đại tổng quản, van cầu ngươi thư thả cho mấy ngày, thiếu gia đã tốt rồi, khoản tiền đó ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi…”

Diệp Húc nghe thấy thanh âm chói tai truyền tới: “Kiều Kiều, mấy ngày nay vì xem bệnh cho tên rác rưởi kia, ngươi đã mượn của ta 125 lượng bạc rồi! trả lại cho ta? Ngươi lấy gì mà trả? Trông cậy vào thiếu gia rác rưởi của ngươi sao? Diệp Thiếu Bảo đã bị phế đi, nay cả vu sĩ nội phủ cũng bó tay không có biện pháp. Ngươi cho rằng đám lang băm ở Liễu Châu này có biện pháp gì sao?”

Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tô Kiều Kiều quỳ gối đau khổ cầu xin trước mặt lão già âm u lạnh lẽo.

Lão già kia là quản gia ngoại môn Diệp phủ tên là Diệp Ly, phụ trách quản lý gia nô ngoại môn.

Diệp gia chính là Liễu Châu thành vu hoang thế gia, gia nô cũng tinh tu võ đạo, lão bộc Diệp Ly này trong mấy ngàn gia nô của Diệp phủ chính là một cường giả Tiên Thiên cảnh giới xếp top 10. Tên hiệu của hắn là Càn Khôn Thủ, địa vị của hắn ở trong Diệp phủ, thậm chí còn ở phía trên một ít tông thất đệ tử chi thứ.

“Kiều Kiều, không phải lão phu vô tình, số bạc này cả đời ngươi cũng không kiếm được! tuy nhiên, lão phu thương ngươi, cho ngươi một con đường sáng!”

Trong mắt Diệp Ly đã sớm thèm thuồng nhỏ dãi không ngừng rồi.

Nếu không phải Tô Kiều Kiều là nha hoàn của Diệp Húc, hắn đã sớm xuống tay.

Tô Kiều Kiều nhìn ánh mắt hắn, thân mình run lên, dường như hiểu được điều gì. Diệp Ly không phải là người tốt, nàng nghe nói lão già đã bước nửa chân vào quan tài này, háo sắc vô cùng, đã gây tai họa cho không ít nha hoàn Diệp phủ.

Tử Quyên, Phượng Trúc hai nha hoàn này trong lúc Diệp Húc hôn mê đã cuỗm đi không ít tài vật. Mà Diệp Húc bản thân trọng thương, kinh mạch đứt đoạn, rất nhanh làm tiền tài trong nhà tiêu sạch hết. Nếu không có tiền mua thuốc chữa bệnh, rất nhanh sẽ có khả năng bị chết bất cứ lúc nào!

Ngày xưa mọi người trong Diệp phủ nhìn thấy Tô Kiều Kiều đều dùng đủ mọi cách khen tặng. Nhưng sau khi Diệp Húc hôn mê bất tỉnh, những người này lập tức thay đổi sắc mặt, giống như tránh né ôn thần vậy.

Nàng ăn nói khép nép cầu rất nhiều người, nhưng một văn tiền cũng không mượn được, bất đắc dĩ chỉ có thể đi cầu lão sắc quỷ Diệp Ly này.

Diệp Ly yết hầu chuyển động, nói: “Tối nay ngươi tới phòng của ta, nợ của ngươi ta liền xóa bỏ! lão phu nơi này còn có 4 lượng bạc, cầm lấy mà đi mua thuộc cho rác rưởi kia!” Dứt lời bàn tay khô gầy của lão vừa lật, trong lòng bàn tay nhiều hơn mấy khối bạc vụn.

Tô Kiều Kiều cắn môi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, móng tay trắng bệch, khuôn mặt không một chút huyết sắc. Đột nhiên bàn tay mở ra, run rẩy chộp tới mấy khối bạc kia.

Diệp Ly trên mặt lộ ra tia vui vẻ, thầm nghĩ: “Nữ nhân của Diệp Húc thì thế nào? Không phải cũng lên giường của ta sao?”

Mắt thấy Tô Kiều Kiều lấy ngân lượng, đột nhiên nghe thấy thanh âm tức giận bên cạnh truyền tới: “Kiều Kiều, tới bên cạnh ta!”

Tô Kiều Kiều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Húc vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa. Trong lòng không yên, nhưng cũng vui vẻ, vội vàng đứng dậy, cúi đầu nhu thuận tới bên cạnh Diệp Húc, ngón tay cầm chéo áo, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Thiếu gia, sao người lại tới đây…”

“Ta nếu không đến, ngươi bán mình cho người khác rồi!”

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đột nhiên dịu dàng nói: “Ngươi mua thuốc được rồi, thương thế của ta tốt lắm rồi, không cần uống thuốc nữa, theo ta về nhà đi…”

Tô Kiều Kiều nghe thấy hai chữ về nhà, trong lòng ấm áp, nhu thuận lên tiếng, cúi đầu đi theo sau Diệp Húc.

Diệp Ly sắc mặt đột biến, bóng dáng chợt lóe, ngăn trước người Diệp Húc, âm âm cười nói: “Thất gia muốn đi sao? Chỉ sợ ngươi đã quên một chuyện! nha hoàn của thất gia vì mua thuốc cho ngươi, đã mượn của ta 120 lượng bạc. Giết người thường mạng, thiếu nợ trả tiền, hoàn toàn là chính đáng! Hắc, thất gia, ngươi giao tiền hoặc gia người!”

Diệp Húc trong lòng nhất thời nổi giận vô cùng, nếu là thường ngày, Diệp Ly sao dám dùng lời này nói với mình?

Đơn giản hắn nhìn thấy mình trắc thí vu sĩ thất bại, tu vi bị phế, ở diệp gia thất thế, lúc này mới giậu đổ bìm leo!

“Giao người sao?”

Diệp Húc không kìm nổi cười nói: “Vì sao ta phải gia người? đại tổng quản hẳn là hiểu được, khế ước bán mình của Kiều Kiều còn ở trong tay, chỉ cần nàng còn một hơi thở, thì vẫn là người của Diệp Thiếu Bảo ta!”

Diệp Ly tức giận hừ một tiếng: “Thất gia nếu nói như vậy, chúng ta chỉ có gặp quan.”

Diệp Húc trong lòng trầm xuống, chuyện này đích thật hắn đuối lý. Nếu bị mang ra công đường, chỉ sợ Kiều Kiều bất lợi. Hắn hơi suy nghĩ một chút, cởi ngọc bội bên hông ra, đặt ở trong tay Tô Kiều Kiều, thản nhiên nói: “Kiều Kiều, đem ngọc bội này đi cầm đi, đem tiền trả lại cho hắn, miễn cho hắn khiến cho ta phải ghê tởm!”

“Thiếu gia, đây là ngọc bội lão gia để lại cho người, không thể bán à!” Tô Kiều Kiều thấy miếng ngọc bội, dường như cầm phải khoai lang nóng, trong long lo sợ bất an, kinh hô.

Nàng biết, khối ngọc bội này là di vật duy nhất của phụ thân Diệp Húc lưu lại cho hắn, nó có ý nghĩa vô cùng trọng đại với Diệp Húc. Từ trước tới nay, Diệp Húc giữ nó kỹ như sinh mạng mình vậy, tùy thân mang theo, không nghĩ lúc này vì nàng mà tính toán đem khối ngọc bội này bán đi trả nợ!

“Ngọc bội trọng yếu, nhưng không bằng ngươi!”

Diệp Húc lắc đầu, khinh miệt liếc mắt nhìn Diệp Ly một cái nói: “Đại tổng quản nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ngày khác gặp lại, Kiều Kiều chúng ta đi!”

“Thiếu gia…”

Tô Kiều Kiều trong lòng phức tạp vạn phần, cảm thấy cảm động lại sợ hãi, tỉnh tỉnh mê mê đi theo sau Diệp Húc.

Diệp Ly sắc mặt ngày càng khó nhìn, nhìn theo hai người, trong cơn giận dữ, âm âm nói: “Thất gia, ngươi đừng quên hiện giờ đã không còn là Diệp gia thiếu gia, là một rác rưỡi, một mã nô! Lão nô ta quản lý ngoại môn Diệp phủ, chính là để quản lý những nô tài ngươi các ngươi đó! Thất gia, ngài tốt nhất ngày đêm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có rơi vào trong tay của lão nô!”

Diệp Húc dừng chân, trong mắt sát khí hiện lên, thản nhiên nói: “Diệp Ly, nếu là trước đây, ngươi dám nói chuyện với ta vậy không?”

Diệp Ly cười ha hả, trong lòng cảm thấy khoái ý vô cùng, trào phúng nói: “Đó là trước đây! Hiện giờ ngươi chỉ là rác rưởi, là nô tài, nói không chừng có một ngày, thất gia sẽ ngoan ngoãn đem tiểu nữ nhân này, tự mình đưa tới giường của ta, cầu ta sủng hạnh nàng đó!”

Diệp Húc trong lòng đã phán tử hình hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đại tổng quản, ngươi sống không tới ngày đó.” Dứt lời kéo tay Tô Kiều Kiều nghênh ngang rời đi.

Tô Kiều Kiều nhìn vẻ mặt âm trầm như nước của hắn, đôi mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ta sai rồi…”

“Ngươi không sai!”

Diệp Húc sắc mặt dịu đi, Tô Kiều Kiều làm hết thảy để cứu mạng của hắn, thậm chí không tiếc hủy đi thân thể của mình, phần tâm ý này, trong lòng hắn sao không rõ?

“Kiều Kiều ta sẽ cho ngươi sống những ngày tháng yên lành, khiến cho tất cả mọi người phải hối hận vì đã xem thường ta. Tất cả mọi người sẽ hâm mộ ngươi! Ta sẽ trở thành vu sĩ! Tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta một việc….”

Diệp Húc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, vô cùng kiên định nói: “Ta không muốn ngươi lãng phí bản thân mình!”

Tô Kiều Kiều bị hắn nhìn, tâm loạn như nai con, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, gật đầu liên tục.

Diệp Húc khẽ mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta chuyển nhà, tới mã trường!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK