• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Đại điển tế tổ

Hai con ngựa vừa mới lao ra được khoảng trăm trượng, đột nhiên một cỗ kình phong rít gào xẹt qua. Hai người chỉ thấy một đạo ô quang thẳng tắp nhằm về phía cửa thành. Tốc độ của Sài Can Giao nhanh kinh khủng, không ngờ ngay cả Diệp Húc ở trên mình nó cũng không thể nhìn thấy dáng.

“Thật sự là loài cầm thú ăn thị bò à!”

Chu Thế Văn cảm thán một câu, vội vàng thúc ngựa lao ra khỏi cửa thành. Nhưng lúc lao ra đã thấy Sài Can Giao mất tăm mất tích rồi.

Nơi con ngựa kia chạy qua, trên mặt đất hiện lên những hố to, cách xa nhau chừng hai trượng một. Rõ ràng đây là nơi vó ngựa Sài Can Giao hạ xuống, lực lượng kinh người, thế cho nên bùn đất nổ tung!

“…Nó rốt cuộc là ngựa hay là rồng?”

Chu Thế Văn căm hận mắng một câu, vỗ vỗ đầu Hỏa Thán Câu của hắn lẩm bẩm nói: “Ngựa không ăn cỏ chỉ ăn thịt chính xác lực lượng rất mạnh! Tối nay lão tử cho ngươi ăn mấy trăm cân thịt bò, tranh thủ đuổi theo con ngựa kia!”

Hỏa Thán Câu vốn rất có nhân tính, nghe thấy vậy đột nhiên dừng lại, suýt nữa thì đá văng hắn ra ngoài, bất mãn phì phò mấy tiếng trong mũi.

“Con ngựa chết tiệt, con ngựa thối tha, còn không mau đi?” Chu Thế Văn gầm lên liên tục, con Hỏa Thán Câu bướng bỉnh không thèm di chuyển một chút nào.

Phương Thần cười ha ha, chạy vượt qua người hắn quay đầu lại nói: “Chu huynh, xem ra ngươi phải về cuối rồi.”

Chu Thế Văn giận tím mặt, đột nhiên thả người xuống ngựa, cúi người đi xuống dưới bụng ngựa. Hai tay hắn dùng sức nhấc con Hỏa Thán Câu khẻ mạnh cứng rắn lên trên vai, chạy nhanh đuổi theo Phương Thần ầm ầm mắng: “…Trước ta cưỡi ngươi, giờ tới lượt ngươi cưỡi ta!”

Hỏa Thán Câu nặng gần ngàn cân, nhưng không ngờ trên tay Chu Thế Văn mà hắn vẫn bước đi như không có gì. Bước chân hắn cực nhanh, giống như một thớt ngựa khỏe vậy, làm cho người ta không thể không bội phục hắn sức lực kinh người!

Diệp Húc ngồi trên lưng Sài Can Giao, kình phong đánh vào mặt, đánh tới mức hắn cảm thấy đau nhức làm cho hắn không thể không cúi rạp người trên lưng ngựa. Hắn chỉ thấy cảnh vật nhoáng qua hai bên, lấy nhãn lực của hắn cũng không thể nhìn thấy rõ, trong lòng vừa mừng vừa sợ: “Đúng là không nên trông mặt bắt hình dong, mã cũng không thể nhìn vào tướng mạo được! Thớt Sài Can Giao giống như con ngựa gầy yếu này, khẳng định là hỗn huyết của giao long với ngựa rồi! Mã Tam Bảo trường chủ không hổ là người nuôi ngựa. Buồn cười là đệ tử Diệp gia không ai có thể nhìn ra được chỗ kỳ dị của Sài Can Giao này, đều cho nó là ngựa tồi, không ai nguyện ý cưỡi đi!”

Thiên đàn tế tổ Liễu Châu nằm ở bờ bên trái sông Thanh Thủy. Nó cách thành Liễu Châu chừng sáu bảy dặm. Lấy sức lực của Sài Can Gia thì chỉ cần vài cái hô hấp là tới được bên cạnh thiên đàn tế tổ, quả nhiên nhanh như sấm chớp vậy!

Diệp Húc ghìm cương ngựa, khiến Sài Can Giao thả chậm tốc độ rồi lấy trong cái túi trên lưng ra hai khối thịt bò nặng chừng ba cân. Sài Can Giao lập tức ngậm lấy miếng thịt, nuốt ngay vào trong bụng, dịu ngoan vẫy vẫy cái đuôi.

Thiếu niên áo xanh ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy thiên đàn tế tổ đã sớm chật kín người. Nơi nơi đều là người của tam đại vu hoang thế gia, phân biệt rõ ràng.

Những người này, có người là đệ tử tông thất tới tham gia lễ săn thú, cũng có người là cao tầng của tam đại thế gia, phụ trách tổ chức nghi thức tế tổ. Thậm chí người cầm quyền cao nhất của tam đại thế gia cũng có ở trong đó!

Thiên Đàn tế tổ Liễu Châu, tế bái chính là tổ tiên chung của cộng đồng hậu duệ Cửu Lê Miêu Cương, vu tổ Xi Thích Đại Ma!

Tương truyền vị Xi Thích Đại Ma bốn đầu tám cánh tay, là một vị cường giả tuyệt đại thời viễn cổ, thần thông quảng đại, vu pháp thông thiên!

Xi Thích Đại Ma cùng Quân Thiên đế tôn tranh đoạt vị trí Thiên Đế, bị thua thân tử, thi thể hóa thành Bách Man Sơn nguy nga tráng lệ, huyết mạch biến thành trường giang và hoàng hà, hơi thở thành mây, nước mắt thành mưa.

Tổ tiên của các tộc hậu duệ Cửu Lê, sinh ra từ thi thể của Xi Thích, sinh sôi không ngừng, biến thành các tộc Cửu Lê như bây giờ.

Chuyện thời viễn cổ, sớm đã không có căn cứ, bởi vậy truyền thuyết này có tính chân thật thế nào cũng không thể kiểm chứng được. Tuy nhiên tế bái vu tổ Xi Thích là truyền thống lâu đời được lưu truyền ở Miêu Cương tới tận ngày nay.

Diệp Húc rong ngựa đi vào trong đám người, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào hắn, nơi nơi đều là tiếng nghị luận.

“Phế vật này cũng tới đây sao? Không phải hắn bị đứt đoạn kinh mạch, tu vi mất hết sao?”

“Chẳng lẽ hắn cũng muốn tham gia lễ săn thú? Lấy thực lực của hắn, ngay cả người bình thường cũng không đánh được, đi Bách Man Sơn săn bắn là muốn chết sao?”

“Nói không chừng tiểu tử này đã sụp đổ từ lâu rồi, nhưng không dám tự sát, đành phải để yêu thú ăn thịt hắn, miễn cho khỏi mất mặt vì xấu hổ!”

Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, đã thấy phủ chủ Diệp Tư Đạo bước tới bên này, Mã Tam Bảo nhắm mắt đi theo sau hắn.

Diệp Húc vội vàng xuống ngựa khom người nói: “Phủ chủ!”

Diệp Tư Đạo đánh giá hắn từ trên xuống dưới mấy lần, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc.

Diệp Húc chỉ cảm thấy mắt hắn sáng như đuốc, dường như có thể xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của mình. Nhìn thấu tất cả lục phủ ngũ tạng, thậm chí ngay cả ý nghĩ trong lòng mình dường như cũng không thể gạt được ánh mắt của hắn!

Bản thân thương thế khỏi hẳn, tu vi dần dần khôi phục, chuyện này khẳng định không thể gạt được hắn!

“Ngươi rất không sai, ta nguyên tính toán đưa ngươi một món đồ, hiện giờ xem ra không cần rồi.” Diệp Tư Đạo trong mắt hiện ra nụ cười, xoay người đi trở lại tế đàn.

Diệp Húc ánh mắt nhấp nháy trong lòng buồn bực: “Chẳng lẽ phủ chủ tới xem ta, chỉ là vì khen ta một câu sao? Còn nữa, phủ chủ hắn muốn đưa cho ta vật gì vậy?”

Diệp Tư Đạo trở lại tế đàn, dường như buông lỏng được tảng đá lớn trong người. Vẻ mặt hắn vui vẻ, gật đầu chào hỏi nhiều người, làm cho mọi người đều liếc mắt nhìn khó hiểu.

“Diệp Tư Đạo tên này điên rồi sao, không ngờ cười với ta, chẳng lẽ muốn châm chọc ta năm đó thua hắn sao?”Một lão già khoác áo bào đỏ như lửa, ánh mắt lóe lên, thầm nghĩ trong lòng.

Một vị lão già mặc áo bào xám khác trên tế đàn nhấp nháy mắt, hướng tùy tùng bên cạnh cười nói: “Diệp Tư Đạo sắc mặt luôn luôn không thay đổi, là lão tử ta tưởng hắn bị quái bệnh gì, cơ mặt chết cứng rồi chứ! Hôm nay lại phát điên cái gì vậy, không ngờ mỉm cười… cười tới thật khó tin!”

Diệp Tư Đạo đi thẳng tới vị trí của Diệp gia ngồi xuống, ý cười không giảm.

Mã Tam Bảo đứng sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Phủ chủ vì sao vui vẻ như vậy?”

“Diệp gia ta có người kế tục, tự nhiên vui vẻ.”

Diệp Tư Đạo quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái như cười như không nói: “Hay cho Mã Tam Bảo, giấu diếm ta tốt quá nha!”

Mã Tam Bảo trong lòng chấn động, Diệp Tư Đạo nói như vậy không thể nghi ngờ là đã coi Diệp Húc là người thừa kế của mình, hắn cười khổ nói: “Thất gia không cho ta truyền ra ngoài, phủ chủ lại không hỏi. Tam Bảo tự nhiên không dám nói chuyện này. Phủ chủ, không biết ngài muốn đưa cho thất gia cái gì vậy?”

Diệp Tư Đạo bàn tay nhẹ nhàng lật một cái, lòng bàn tay xuất hiện ra một cái hộp ngọc lung linh, thở hắt ra nói: “Chính là đồ vật này, tuy nhiên hiện tại nó đã vô dụng.”

“Đây là…”

Diệp Tư Đạo nhẹ nhàng nói một câu: “Thiên Hương Tục Mệnh Đan.”

Mã Tam Bảo trong lòng rung mạnh, thất thanh nói: “Chẳng lẽ là Thiên Hương Tục Mệnh Đan trong Lương Vương phủ Thanh Châu? Lương Vương cất viên linh đan này như tính mạng mình, như thế nào lại ở trong tay phủ chủ?”

Thanh Châu Lương Vương phủ vu sĩ rất đông, Lương Vương lại là cao thủ vu đạo lừng lẫy. Diệp Tư Đạo không biết dùng thủ đoạn gì, không ngờ có thể lấy được Thiên Hương Tục Mệnh Đan trong tay Lương vương.

Diệp Tư Đạo cười ha ha, đột nhiên ho khan kịch liệt, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, lập tức khôi phục lại hồng nhuận.

“Phủ chủ, ngài bị thương!” Mã Tam Bảo trong lòng cả kinh.

Diệp Tư Đạo phất phất tay ngạo nghễ nói: “Chút thương thế này không coi là cái gì. Trước đây ta rời khỏi Liễu Châu vài ngày, lẻn vào Lương vương phủ, cướp được Thiên Hương Tục Mệnh Đan! Thanh Châu lương vương, đích xác lợi hại, nhưng ta cũng không kém. Ta bị thương, hắn cũng không tốt chút nào!”

Mã Tam Bảo hoảng sợ, Diệp Tư Đạo mấy ngày trước đúng là mất tích một thời gian. Không ngờ được hắn lại chạy tới Thanh Châu ngoài ngàn dặm, xâm nhập vào Lương vương phủ, ác chiến một trận với Lương vương!

Mã Tam Bảo trầm mặc một lát, nói: “Phủ chủ vì sao ngài không nói cho thất gia?”

Diệp Tư Đạo không cho là đúng nói: “Nếu thương thế hắn chưa lành, ta tự nhiên sẽ nói cho hắn, dùng Thiên Hương Tục Mệnh Đan chữa thương. Hiện giờ thương thế hắn đã khỏi hẳn, nói cho hắn chuyện này, chẳng phải là ta làm ra vẻ thi ân cho hắn sao?”

Mã Tam Bảo trong lòng thở dài một tiếng, Diệp Tư Đạo chính là có tính cách này, rõ ràng toàn tâm toàn ý vì Diệp gia, nhưng cũng không muốn cho bất kỳ ai biết.

Diệp Tư Đạo sau khi rời khỏi, Diệp Húc lại cảm giác được từng ánh mắt khác thường nhìn vào trên người hắn, hâm mộ, ghen tị, thù hận, địch ý,…có đủ cả.

Diệp Húc lơ đễnh, hắn đã trải qua thay đổi rất nhanh, tâm tình sớm tôi luyện tới mức thấu triệt rồi. Ánh mắt của người khác căn bản không nhiễu được tâm tình của hắn.

Đại điển tế tổ dần dần tới kết thúc, đệ tử tam đại gia tộc đều lên ngựa, chuẩn bị rời đi.

Lễ săn thú ngày hôm nay đặc biệt nhiều, Diệp gia có hơn bốn mươi người, Phương Gia cùng Chu gia cũng có hơn ba mươi người. Tam đại thế gia lại phái ra hai gã ngoại môn tổng quản đạt tới trình độ cảnh giới tiên thiên đi bảo vệ. Nhân số đạt tới hơn 120 người!

Đại điển tế tổ chấm dứt, đệ tử tam đại thế gia lập tức lên đường. Người như hổ, ngựa như rồng, gào thét hướng về Bách Man Sơn phóng đi, khí thế như hồng, tuấn mã đi qua nơi nào, bụi mù tràn ngập!

Diệp Húc không nhanh không chậm đi theo phía sau đệ tử Diệp gia. Phía sau cách đó không xa còn có hai vị tổng quản ngoại phủ Diệp phủ phái tới bảo vệ bọn họ, Diệp Ly cũng có trong đó.

 

Chương 22: Đánh cuộc

Diệp Ly và một gã phó tổng quản Quách Hòe đều xuất thân từ nô tài. Bọn họ đều sau ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới võ đạo tiên thiên, không có tư cách trở thành vu sĩ, nhưng địa vị ở trong Diệp phủ lại cực cao.

So sánh với những người khác đang khẩn trương, hai người có vẻ thoải mái hơn nhiều, thi thoảng nói giỡn vài câu.

Sở dĩ phái ra tiên thiên cao thủ trấn thủ, chủ yếu là bởi vì yêu thú trong Bách Man Sơn rất nhiều, trong đó có đủ loại đã tu luyện thành yêu quái, yêu ma, thực lực khủng bố, có thể so với tu sĩ.

Gặp được loại yêu quái, yêu ma, đệ tử tam đại thế gia căn bản không có bất luận sức phản kháng gì cả!

Mỗi năm tới lễ săn thú, đều xuất hiện tình huống đệ tử tông thất bị chết.

Diệp Húc thậm chí nhớ rõ mấy năm trước đây, có một lần Bách Man Sơn bạo phát yêu thú bạo động. Năm đó đệ tử tông thất Diệp gia tham gia lễ săn thú ước chừng chết đi chín người, ngay cả tam ca Diệp Hạo, tứ tỷ Diệp Sanh cũng chết trong tay yêu thú!

Hai đại vu hoang thế gia còn lại cũng không khả quan hơn, đệ tử tôn thất chiến thê thảm và nghiêm trọng hơn nhiều. Sau đó tam đại thế gia liên kết đi điều tra. Biết được Bách Man Sơn xuất hiện một tồn tại có thực lực Tam Chân cảnh, Hỗn Nguyên Kỳ đại yêu, thao túng yêu thú công kích đệ tử tam đại thế gia, mới xuất hiện ra thảm án này.

Đại yêu này lập tức bị gia chủ tam đại thế gia liên kết giết chết, từ đó về sau mỗi lần tới lễ săn thú tam đại thế gia đều phái vu sĩ đi tìm kiếm trong Bách Man Sơn một phen. Bọn họ đánh đuổi yêu quái yêu ma, đồng thời còn phía tổng quản ngoại môn đi theo bảo vệ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Diệp Ly thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, sắc mặt âm tình bất định. Đợi khi nhìn tới Phương Hòa và Phương Trình đi bảo hộ đệ tử Phương gia, sắc mặt hắn mới giãn ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.

“Phương Chung Sơn quả nhiên phái Phương Hòa tham gia lễ săn thú này. Thực lực của Phương Hòa so với ta chỉ kém hơn một bậc mà thôi. Có Phương Hòa, hơn nữa có ta, hai đại tiên thiên cao thủ, Diệp Húc xem lần này ai có thể cứu được ngươi!”

“Thiếu Bảo!”

Chu Thế Văn rời khỏi đội ngũ Chu gia, đuổi theo Diệp Húc, Phương Thần cũng phóng ngựa đi theo. Chu Thế Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, hướng Diệp Húc cười tủm tỉm nói: “Thiếu Bảo, chúng ta hai nhà Chu Diệp làm đám hỏi đi. Ta gả cửu muội của ta cho ngươi! Chậc chậc, cửu muội của ta là thiên hương quốc sắc, tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi!”

Diệp Húc nháy mắt, có chút hoài nghi nhìn dáng người thô kệch của Chu Thế Văn kia. Trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh đại thẩm trung niên dáng vẻ cao lớn thô kệch, râu quai nón, không khỏi rùng mình một cái.

“Em rể!”

Chu Thế Văn quen thuộc vỗ vỗ đầu vai Diệp Húc, nhướn mày nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Chờ ta trở thành gia chủ Chu gia, ngươi ta Chu Diệp hai nhà liên kết, diệt tên công tử bột Phương gia kia!”

Phương Thần nghe thấy thế, hắn lòng dạ âm trầm, vui mừng không lộ ra ngoài, cũng không khỏi tức giận, trợn mắt nhìn về Chu Thế Văn.

“Liên kết ngươi tiêu diệt Phương gia, tiếp theo có phải là Diệp gia chúng ta?” Diệp Húc chụp lấy tay của hắn, bất động thanh sắc nói.

Chu Thế Văn cười gượng hai tiếng: “Không hổ là em rể của Chu Thế Văn ta, não cũng rất linh hoạt quá nhỉ.”

“Lăn!”

Chu Thế Văn phẫn nộ nén ngựa dừng lại, đi tới bên cạnh Phương Thần, còn chưa mở miệng, Phương Thần đã cười lạnh nói: “Thế huynh, nếu ngươi tới đây để chào hàng muội muội của ngươi thì tốt nhất là đừng nói còn hơn!”

“Công tử bột, ta nghe nói nhị tỷ Phương Tinh của ngươi dịu dàng thục nhàn, là tiểu mỹ nữ xinh đẹp nhất Phương gia, không bằng ngươi gả nhị tỷ của ngươi cho ta thế nào? Cậu em vợ!”

Miệng lưỡi của Chu Thế Văn giống như mật ngọt vậy, nhỏ giọng nói: “Cậu em vợ, chờ ta trở thành Chu gia gia chủ, ta ngươi Chu Phương hai nhà liên kết tiêu diệt Thiếu Bảo và Diệp gia…”

Phương Thần tức giận tới tay chân phát run, sắc mặt xanh mét, lạnh tới trên mặt có cả một tầng băng mỏng, nổi giận nói: “Lăn!”

Diệp Húc ba người dắt tay nhau chạy tới Bách Man Sơn. Đám người Diệp Bân, Diệp Phong nhìn thấy ba người cười nói, nghiễm nhiên như một đoàn thể nhỏ, không khỏi tức giận tới phát run.

Bọn họ thế mới biết, Diệp Húc mặc dù biến thành phế vật trong mắt người khác, nhưng trong mắt thiên tài chân chính, hắn vẫn là người được coi trọng vô cùng!

Chân chính tuyệt thế thiên tài, có cái vòng nhỏ hẹp của chính mình, đoàn thể nhỏ này, căn bản không phải bọn họ có tư chất cùng khả năng đi vào!

Chân long không đùa cùng xà trùng, phượng hoàng không làm bạn với chim sẻ, đạo lý là như thế!

“Không giết Diệp Húc tiện nô kia, chúng ta vĩnh viễn thấp hơn hắn một cái đùa, không được người khác coi trọng. Cái gọi là Diệp phủ tam kiệt, cũng chỉ có thể là chuyện chê cười!”

Rốt cuộc, đội ngũ cũng đi tới dưới chân Bách Man Sơn, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy quần sơn Bách Man sơn liên miên không dứt, tung hoành mấy ngàn dặm. Không biết có bao nhiêu kỳ sơn trùng điệp tận chân trời, loáng thoáng truyền tới tiếng yêu thú hống.

Phiến núi lớn này ở sâu bên trong, cất dấu bí mật vô cùng, nguy hiểm rất lớn, thậm chí ngay cả tam đại vu hoang thế gia cũng không thể tiến vào sâu trong Bách Man Sơn, chỉ thăm dò mười ngọn núi bên ngoài.

Mỏ của tam đại thế gia cũng ở bên ngoài Bách Man Sơn.

Chu Thế Văn trợn tròn mắt, thẳng nhìn đám núi liên miên phập phồng, đột nhiên cười ha hả nói: “Công tử bột, có dám đánh cuộc một phen không? lần săn bắn ở Bách Man Sơn này, xem ai săn được yêu thú quý báu hơn, giá trị cao hơn!”

Phương Thần khẽ mỉm cười, phe phẩy cái quạt giấy trong tay cười nói: “Ta cũng đang có ý này.” Dứt lời ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Diệp Húc nói: “Diệp thế huynh có hứng thú hay không?”

Diệp Húc khóe miệng lộ ra nụ cười: “Tính ta một người!”

Chu Thế Văn ánh mắt sáng lên cười ha hả nói: “Nếu Thiếu Bảo cũng muốn đánh cuộc, vậy không thể nào tốt hơn được! Nếu ta thắng ngươi phải cưới muội muội ta, là em rể ta! Công tử bột, ngươi nếu bị thua, tỷ tỷ Phương Tinh của ngươi phải gả cho ta!”

Phương Thần hừ lạnh một tiếng cười lạnh nói: “Chu huynh ham thích chào hàng muội muội mình như vậy, có phải lo lắng muội muội nhà ngươi rất xấu không gả ra ngoài được sao?”

Chu Thế Văn cả giận nói: “Muội muội và ta là cùng một mẹ sinh ra, lão tử anh tuấn như vậy, muội muội làm sao xấu được?”

Diệp Húc và Phương Thần liếc nhau thầm nghĩ: “Cùng một mẹ sinh ra với thằng này, quả nhiên là xấu không thể gả ra ngoài được.”

Phương Thần xếp quạt lại, ngạo nghễ nói: “Nếu ta thắng, ta muốn hai người các ngươi lần sau gặp ta phải nhượng bộ lui binh!”

Chu Thế Văn muốn gả muội muội, chính là muốn hợp nhất tam đại gia tộc, thống nhất vu đạo Liễu Châu, thâu tóm ba thế gia khác!

Mà Phương Thần muốn Chu Thế Văn cùng Diệp Húc sau này gặp mặt hắn phải nhượng bộ lui binh. Sau này vu đạo đại thành, chưởng quản Phương gia, tấn công hai đại thế gia khác, khiến cho Chu Thế Văn cùng Diệp Húc không thể ra tay.

Bọn họ hai người đều là thiên tài kiệt xuất, trí mưu thâm trầm, hai trận đánh cuộc này nhìn qua thực không có nội dung gì, nhưng lại mang ý nghĩa trọng đại.

Bọn họ đúng là kiêng kị thật sâu lẫn nhau, vừa muốn giao thủ với đối phương, xác minh cao thấp, lại lo lắng đối thủ đọ xức tới chết, bởi vậy mới có loại đánh cuộc này!

Chu Thế Văn và Phương Thần nói xong, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Húc, chờ đợi hắn đánh cuộc.

Diệp Húc khẽ mỉm cười nói: “Nếu ta thua, sau này Diệp gia ta thâu tóm hai nhà các ngươi, sẽ lưu lại cho hai ngươi một mạng.”

Chu Thế Văn cùng Phương Thần nhất tề tức giận hừ một tiếng, trận đánh cuộc này cực không công bằng. Chu Thế Văn và Phương Thần đúng là đều có ý kiêng kị lẫn nhau, trong đánh cuộc cũng không muốn cho mình và đối phương liều sống chết.

Mà Diệp Húc đánh cuộc lại không có loại hạn chế, bất kể thắng bại, đều phải thâu tóm hai đại thế gia khác. Cho nên khác biệt chính là, lần đánh cuộc này, Diệp Húc trong tương lai đánh bại được hai thế gia kia, sẽ lưu lại cho bọn họ hai người một mạng.

Chuyện này đại biểu cho một loại niềm tin chưa từng có từ trước tới nay. Nếu hắn thắng, thậm chí Chu Thế Văn và Phương Thần cũng không đặt ở trong mắt hắn, kiêu ngạo, càn rỡ, ngạo mạn không chịu nổi!

Chu Thế Văn xoa tay, cười ha hả nói: “Thiếu Bảo ngươi quả nhiên vẫn kiêu ngạo như vậy. Xem ra vì cái mạng nhỏ này mà lão tử phải cố gắng thắng ngươi mới được! vì hạnh phúc của muội muội, em rể này là ngươi định rồi! lão tử đánh cuộc!”

Phương Thần cười lạnh: “Nhân sinh một đời, khó gặp gỡ được một đối thủ, Phương mỗ may mắn, không ngờ gặp được cả hai! Ta cũng đánh cuộc!”

“Vỗ tay hoan nghênh làm thề!”

Ba thủ chưởng đánh vào một chỗ, Diệp Húc ánh mắt ngưng trọng, chỉ cảm thấy hai cỗ chân khí thẳng tới mình. Một đạo mãnh liệt như hỏa, một đạo nặng như núi, hiển nhiên là Chu Thế Văn cùng Phương Thần nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của hắn như vậy cho nên muốn động thủ thử.

Diệp Húc cất tiếng cười to, không hề ẩn giấu lực lượng, Thương Minh chân khí tùy tâm mà động, chỉ thấy bàn tay thoáng một cái biến thành màu tím!

Ba!

Kình phong bắn ra bốn phía.

Một đỏ, một vàng, một tím ba cỗ kình phòng nhằm về phía mặt đất, đột nhiên mặt đất hiện lên một bờ dài. Cũng là do Hậu Thổ Bá Thể thần công của Chu Thế Văn, chân khí nội liễm, không lọt ra ngoài, hấp thẳng xuống mặt đất rồi.

Cửu Dương Liệt Hỏa thần công của Phương Thần lại có cảnh tượng khác, mặt đất không ngờ bị cháy đỏ rực một mảnh, một phiếm nhiệt khí bốc lên hống hách vô cùng!

Mà Diệp Húc thương minh chân khí rơi xuống, trên mặt đất ngay cả một chưởng ấn cũng không có. Chỉ thấy những ngọn cỏ trên mặt đất, đột nhiên điên cuồng sinh trưởng, một phiến cỏ dại nguyên chỉ cao có hai ba tấc, không ngờ chớp mắt đã trưởng thành cao hơn nửa người, xanh um tươi tốt!

Ba người bọn họ tinh thông võ học rõ ràng là ba loại thuộc tính bất đồng khác nhau!

Diệp Húc thân mình hơi nhoáng lên một cái, trên mặt xuất hiện đám mây tía, lập tức sắc mặt phục hồi lại như cũ, toàn thân áo lam cũng xẹp xuống.

Chu Thế Văn cười ha hả, phóng ngựa chạy như bay, hướng tới đám đệ tử Chu gia, thanh âm truyền từ xa xa tới: “Diệp Thiếu Bảo, khó trách ngươi lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra thương thế ngươi đã khỏi hắn, thậm chí tu vi cũng khôi phục lại vài phần. Tuy rằng chỉ có luyện tới lục trọng, nhưng thực lực lại so với thất trọng còn lợi hại hơn! Tuy nhiên lần này ngươi thua cuộc chắc rồi, lão tử đi trước một bước!”

“Thương Minh luyện thể quyết lục trọng mà muốn thắng chúng ta, còn kém lắm!” Phương Thần liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái thật sâu, cũng phóng ngựa rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK