• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Thanh Sưởng công chúa

Trương Anh, Chu Hân cũng không quá để ý, chổ như Trúc Hiên lầu thường hay có một vài nữ tử tạp kỹ ra vào, ở tại đây đánh đàn ca múa. Nhưng mà Phương Vân lại buông đũa xuống, hắn cảm thấy có chổ không ổn — xung quanh rất yên tĩnh.

Tuy Trúc Hiên lầu là một nơi thanh nhã, nhưng có rất nhiều thương nhân giàu có, văn nhân mặc khách ra vào, bắt chuyện kết giao, đàm luận thơ ca. Nhưng bây giờ, mọi tiếng ồn ở trong toàn bộ Trúc Hiên lầu trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của nữ tử kia, dường như ở chổ này chỉ có một mình nàng.

Cạch cạch!

Tiếng bước chân vang dội, dường như đáp lại tiếng lòng của Phương Vân, bên kia rèm châu, một nữ tử vận cung trang màu đỏ thắm, vẻ mặt mặt sáng sủa, màu do trắng nõn, giống như mỹ nhân từ trong tranh họa mỹ nhân bước ra. Một luồng tóc đen tuyền được vén lên bằng một cây trăm cài hình phi phượng, mớ tóc còn lại thì như thác nước mềm mại rủ xuống, tựa như một vị nữ thần. Chỉ có điều lông mày của nữ tử này hơi nhướng lên, để lộ ra mùi vị sắc bén.

Nữ tử này nhẹ nhàng cất bước, tư thái ung dung tao nhã, phía sau là hai gã thị vệ mang đao, vẻ mặt vô cảm như khúc gỗ, gắt gao đi theo.

Trương Anh, Chu Hân cảm thấy ánh mắt của Phương Vân khác thường, cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt của cung trang mỹ nhân. Hai người liền giống như mèo bị giẫm phải đuôi, từ chổ ngồi nhảy dựng lên, thần tình hoảng sợ.

– Thanh Sưởng công chúa!

Hai người cũng bất chấp ăn, ném đũa sang một bên, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.

Soàn soạt!

Bức rèm châu cuốn động, một thanh trường tiên màu đỏ thắm từ ngoài tiến vào, mang theo một luồng hơi thở sắc bén, quất tới Phương Vân.

“Ân?” Phương Vân trợn mắt, không khĩ tới Thanh Sưởng công chúa lại ra tay bất ngờ như vậy. Thế nhưng, trong khoảng thời gian hắn khổ luyện, sức mạnh cùng tốc độ phản ứng tăng lên không ít. Tay vung một cái, Phương Vân thi triển ra một chiêu Mãng Ngưu Thiết Đạp, chiêu này vừa ra, quyền phong gào thét, mang theo một luồng khí thế cuồng dã.

Mãng ngưu tức giận, ngay cả sư tử, hổ cũng đều dám đấu, hà huống chi chỉ là một con độc xà. Đối với những con độc trùng đó, mãng ngưu cho tới bây giờ đều dùng gọt sắt để đạp, trực tiếp nghiền thành bột phấn. Ý cảnh của chiêu Mãng Ngưu Thiết Đạp chính là như thế.

Ầm!

Một quyền này của Phương Vân đánh vào chân thân giữa tiên ảnh, giống như gót sắt của Mãng ngưu. Quyền tiên tương giao, phát ra tiếng vang kịch liệt, giống như hai gã tráng hán tông vào nhau.

“Không hay!” Đấm tay nắm chặt, Phương Vân lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ trên thân roi quất tới, lấy sức mạnh hiện giờ của Phương Vân, cư nhiên lại nắm trong được thanh roi này. Cái cảm giác này, giống như nhìn thấy một con rắn hoa, đưa tay ra bắt, đột nhiên phát hiện đó là một đầu cự mãng mình đẩy lửa đỏ.

Chát!

Hổ khẩu tạc liệt, trường tiên đỏ thắm quất lên mặt của Phương Vân, lập tức hiện ra một vết roi. Da thịt hai bên mặt nóng bừng lên. Từng vệt máu từ trên mặt chảy xuống.

“Hách!” Trương Anh cùng Chu Hân nghe được tiếng roi quất vào mặt, hai người sợ đến nhảy dựng cả lên, nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Phương huynh, vị này chính là Thanh Sưởng công chúa, không trêu chọc được a. Nhanh nhanh quỳ xuống giống như chúng ta đi.”

Triều đình Đại Chu, gia thế uyên thâm, vương hầu có bối cảnh thâm hậu, con gái do bọn họ sinh ra không có tư cách gọi là công chúa, mà chỉ có thể xưng là quận chúa. Chỉ có nữ tử xuất thân hoàng gia, mới có thể xưng là công chúa! Vị Thanh Sưởng công chúa này, chỉ có hơn chứ không kém cành vàng lá ngọc, địa vị so với đám người Phương Vân cao quý hơn không biết bao nhiêu lần. Cùng với các công chúa khác không giống, vị Thanh Sưởng công chúa này tính tình cao ngạo, nửa điểm ôn nhu cũng không có.

Phương Vân thần sắc bình tĩnh, dường như không cảm thấy cơn đau đớn trên mặt. Nhìn ra ngoài cửa, trong đầu Phương Vân lóe lên trí ức của kiếp trước.

Thanh Sưởng công chúa là con gái thứ mười bảy trong hoàng gia, rất được nhân hoàng sủng ái. Phương Vân nhớ rõ vị công chúa này, không phải vì nàng được sủng ái, mà là thiên phú của vị cành vàng (kim chi) hoàng gia này.

Chín tuổi cưỡi ngựa săn bắt, mười tuổi tu thành Nguyên Khí cấp, mười lăm tuổi đột phá tới cảnh giới Cương Khí cấp, thiên phú của vị công chúa này khiến người ta phải thán phục, không chút thua kém đại ca của Phương Vân, Phương Lâm. Năm mười chín tuổi, vị công chúa này tự mình tiến vào Mãng Hoang (mọi Nhung), chém giết một đầu vượn yêu ngàn năm. Sau đó, xâm nhập vào di hoang càng sâu, tự tay giết chết một vị tướng quân của di hoang, chấn kinh thiên hạ.

Bên ngoài buồng, đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tiếng bước chân hư không tiêu thất. Một tiếng nói lãnh nhược băng sương hét lên: “Thật to gan!”

Rèm châu lay động, một thân ảnh màu đỏ thắm hiên ngang bước vào trong buồng, Thanh Sưởng công chúa nhìn quanh buồng, lấy cái nhìn cao cao tại thượng nhìn chằm vào Phương Vân, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi là con cái nhà ai? Nhìn thấy công chúa đương triều mà không quỳ xuống, hay là kẻ không biết lễ nghi phép tắt, là dã thú dị tộc sao?”

Cảm giác được Thanh Sưởng công chúa bước vào trong buồng, Trương Anh, Chu Hân càng thêm sợ hãi, gần như ngay cả hô hấp cũng không thông. Nhân vật như thế này, cho dù là mấy bà phu nhân trong phủ, cả mẫu thân, nhìn thấy cũng phải quỳ xuống, kinh sợ, huống chi là bọn họ.

“Phương huynh, lúc này không phải là lúc đấu khí a.” Cho dù vị Thanh Sưởng công chúa ở trước mặt này mang tới cho họ áp lực rất lớn, nhưng hai người vẫn không kiềm được lo lắng trong lòng, thiện ý nhắc nhở Phương Vân.

Phương Vân không lau đi máu trên mặt, vẫn cứ quật cường như vậy mà nhìn Thanh Sưởng công chúa, thần sắc lạnh lùng. Qua lần giao thủ khi nãy, Phương Vân đã hiểu rõ, thực lực của vị Thanh Sưởng công chúa này hơn xa bản thân, phỏng chừng chỉ có đại ca Phương Lâm mới ngăn nổi nàng, đó vẫn là do chiếm ưu thế do sinh trước Thanh Sưởng công chúa vài năm.

Cơn giận thiêu đốt trong lòng ngực, Phương Vân nhớ lại rất nhiều chuyện. Kiếp trước, Phương Vân cửa nát nhà tan, đại ca Phương Lâm vì trợ giúp Đại Chu mà chết, phụ thân Phương Dận lại bị chính tay nhân hoàng giết chết. Mà trên dưới hơn ba trăm nhân khẩu trong nhà, toàn bộ đều bị phán tội chết, đây cũng là thủ dụ cho chính tay nhân hoàng ký.

Cả nhà Phương Vân diệt vong, đới đầu đại ca làm ra việc này chính là nhân hoàng, là Đại Chu hoàng tộc!

Nếu Phương Vân vẫn còn là Phương Vân của trước kia, thì hắn rất có thể sẽ lựa chọn quỳ rạp xuống đất, dẹp yên cơn sóng gió này. Nhưng trước khác nay khác, nếu biết thủ phạm lớn nhất gây ra cảnh tan nhà nát cửa là hoàng tộc Đại Chu, Phương Vân sao còn có thể giữ được sự tôn kính đối với hoàng tộc, làm sao có thể quỳ xuống chứ.

Phương Vân nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa, đột nhiên quát: “Trương Anh, Chu Hân, hai người còn nhớ rõ những gì ta đã nói không? Luyện quyền đặt nặng quyền pháp, ý chí. Nếu ngay cả dũng khí ngẩng đầu trước một vị công chúa cũng không có, các ngươi dựa vào gì mà muốn có được thành tựu trên con đường luyện võ? Nếu các ngươi muốn được người trong phủ coi trọng, nếu các ngươi muốn thay đổi tình cảnh của mẫu thân các ngươi, thì hãy ngẩng đầu lên cho ta!”

Trương Anh, Chu Hân nghe câu nói như vậy, sóng lưng chấn động mãnh liệt. Hai người xuất thân võ đạo thế gia, tất nhiên ít nhiều gì cũng nghe qua tầm quan trọng của quyền pháp lẫn ý chí. Hai người bắt đầu kịch liệt đấu tranh (tư tưởng).

“Phương huynh nói không sai. Nếu như hôm nay ta lựa chọn thỏa hiệp, sẽ lưu lại bóng ma trong lòng. Sau này tu luyện võ đạo, chỉ sợ rất khó tinh thâm.”

“Hôm nay đắc tội với Thanh Sưởng công chúa, cùng lắm thì chỉ bị ăn một trận đòn cay nghiệt. Nhưng nếu đánh mất tôn nghiêm của võ giả, võ đạo không thể tinh tiến nữa, thì sau này chỉ sợ mẫu thân sẽ phải chịu khổ ở trong phủ, bị người bắt nạt, chửi mắng tiện ti!”

Hai người quỳ trên đất, trong mắt hiện liên rất nhiều suy tư. Nhớ tới mẫu thân phải chịu khổ trong phủ, tâm của hai người kịch liệt đau đớn. Bỗng nhiên, hai người cư nhiên lại đồng thời đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào Thanh Sưởng công chúa.

Thanh Sưởng công chúa vốn nhìn chằm chằm vào Phương Vân, hai người đứng dậy, hai vai của nàng mạnh mẽ chấn động, giật mình nhìn Trương Anh cùng Chu Hân.

“Hai tên cẩu nô tài này thật to gan. Cư nhiên có loại dũng khí nầy, dám nhìn ta như vậy.” Trong lòng Thanh Sưởng công chúa tràn ngập khiếp sợ, nàng vẫn luôn tâm cao khí ngạo, bằng vào xuất thân hiển hách, bằng vào hoàng tộc muốn công pháp, pháp quyết gì thì có cái đó, trước giờ bất kể người nào ở Thượng Kinh thành nhìn thấy nàng đều phải cúi đầu, thỉnh an.

Hai tên này xuất thân thấp hèn, bàng chi, con thứ, cư nhiên dám ngẩng cao đầu ở trước mặt nàng, quả thực là to gan!

“Lớn mật!”

Hai tiếng hét to, hai gã thị vệ mặc giáp ở bên người Thanh Sưởng công chúa thấy Thanh Sưởng công chúa nhiều mày, lập tức quát lên một tiếng thật lớn, khí tức phá thể mà ra, đồng thời tuốt đao ra khỏi vỏ, thủ thế như muốn chém đôi bọn họ.

“Dừng tay!”

Thanh Sưởng công chúa giơ tay lên, ngăn cản hai tên hộ vệ. Mục quang chuyển dời, nhìn về phía Phương Vân, nàng giận giữ cười: “Được, không tệ! Dám ở trước mặt bổn công chúa nói ra những lời như thế, ngươi là kẻ đầu tiên.

Thanh Sưởng công chúa nhìn thấy được biến hóa của Trương Anh, Chu Hân. Nàng minh bạch, Phương Vân chính là cội nguồn nguyên nhân khiến bọn họ thay đổi, nên lửa giận tiết hết lên người của Phương Vân.

Nụ cười chợt tắt, vẻ mặt Thanh Sưởng công chúa tựa như băng sương, quát lên một tiếng: “Đến a, vả miệng cho ta. Bọn họ không hiểu lễ nghi giáo hóa, hôm nay ta sẽ dạy cho bọn hắn cái gì gọi là tôn ti trật tự. Một công hầu sĩ tử nho nhỏ, hôm nay dám làm càn trước mặt bổn công chúa, thì ngày khác chẳng phải sẽ không để Hoàng Thượng vào mắt!”

Thanh Sương công chúa vừa mở miệng, liền chụp lên đầu bọn họ cái mũ miệt thị hoàng tộc.

“Dạ, công chúa!” Hai gã hộ vệ võ đạo cao cường lên tiếng đáp lại, cước hạ nhấc lên, như muốn tiến tới tát miệng.

“Nếu ngày nào đó không muốn chết ở biên cương Man di, các ngươi cứ thử làm đi!” Phương Vân bỗng dưng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm, liếc nhìn hai gã hộ vệ.

Cước bộ dừng lại, hai gã hộ vệ tuy rằng không biết vị thiếu niên trước mặt này là ai, nhưng xem quần áo trên người, hiển nhiên không phú cũng quý. Nghe thấy khẩu khí của Phương Vân, hai gã hộ vệ càng cảm thấy rõ, vị thiếu niên này dường như là một công tử Vương hầu có uy quyền rất nặng tại Thượng Kinh thành.

Triều đình Đại Chu dùng võ lập quốc, võ phong cực thịnh, chiến sự thường xuyên xảy ra, vì thế lệnh điều động cũng tất nhiên nhiều. Việc điều động này, là bởi Thái tổ đại Chu ban bố, ngay cả đương kim Nhân hoàng cũng không nhúng tay vào được.

Đừng thấy mấy người như bọn hắn bây giờ là hộ vệ của Thanh Sưởng công chúa, nhưng nói không chừng ngày nào đó được điều động tới nhà của Vương hầu nào đó. Nếu hôm nay khi dễ hắn, nói không chừng ngày sau, thật sự sẽ bị gã viện cớ, để bọn họ nhập ngũ tới Man di, chết một cách không minh bạch.

Một lời chấn trụ hai gã hộ vệ, Phương Vân từng bước lướt qua bàn gỗ, tiếp cận Thanh Sưởng công chúa trong khoảng bốn thước. Hai mắt sáng ngời, vẻ mặt nghiêm nghị, giống như văn nho đại thần chưởng quản luật pháp trong triều đình, lớn tiếng quát:

“A! Ngươi nếu nói ta không biết lễ nghĩa, vậy ta đây hỏi ngươi, Thanh Sưởng công chúa, ngươi có tước vị trong người chứ?”

“Có từng chinh chiến sa trường, lập được chiến công hiển hách?”

“Có từng gian khổ học tập, đề tên bảng vàng?”

Mỗi một câu chất vấn đều tiến tới một bước. Trong vòng ba bước, Phương Vân giận giữ trợn trừng mắt, tiếng nói vang dội, thần sắc nghiêm nghị, giống như một vị văn nho đại thần chấp chưởng luật pháp trong triều, hiện đang chất vấn tội nhân.

Trong bước chân của hắn, lợi dụng khí thế trong chiêu thức Mãng ngưu quyền điệp, khiến cho người ta cảm thấy một loại khí thế hào hùng, một cảm giác không thể chống cự.

=======

Chương 12: Giương thương múa kiếm

Phương Vân bỗng nhiên quát nạt một hồi, khiến cho Thanh Sưởng công chúa trong lòng kịch chấn. Phương Vân hùng hổ chất vấn ba câu, một câu cũng đáp không được. Cái này, Thanh Sưởng công chúa giống như nhìn thấy được lão sư của nàng, đương triều Thái phó đại nhân tính tình bảo thủ.

Thanh Sưởng công chúa tuy rằng xuất thân cao quý, lại được Nhân hoàng vô cùng sủng ái, nhưng lại hết lần này tới lần khác làm đương triều Thái phó phật lòng. Nho gia văn thần, làm việc phải chú ý nhân nghĩa, lễ phép. Chỉ cần nói sai một chữ, đừng nói là Vương hầu tay cầm trọng binh, cho dù là đương kim Nhân hoàng, cũng không nương tình. Thanh Sưởng công chúa ở trước mặt Thái phó đại nhân, có không ít lần bị khiển trách, mấy lần khiến mắt của nàng ửng đỏ, gần như phát khóc.

Đối diện với đôi mắt sáng ngời của Phương Vân, lời nói đầy chính khí quát hỏi, ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa hơi bối rối, tâm thần không yên.

– Hừ, ngươi một không có chiến công, hai không có công danh trên người, càng không có tước vị hiển hách, bằng vào cái gì mà muốn ta kính trọng ngươi? Ngươi có một thân tu vi võ đạo cao siêu, không đi ứng chinh (1) nhập ngũ, chinh chiến sa trường, thay hoàng thượng phân ưu giải nạn, là tội bất trung. Ngươi không ra sa trường chinh chiến cũng liền thôi, Đại Chu ta cường địch trùng trùng, Nhân hoàng lo lắng, ngươi không đi hầu hạ trước sau, rót nước dâng trà, làm tròn trách nhiệm của nữ nhi, lại một mình chạy tới Trúc Hiên lầu hưởng thụ, là tội bất hiếu. Trương Anh, Chu Hân tuy xuất thân thấp kém, võ đạo không cao, mỗi bước đi ở trong nhà đều duy nan, ngươi không đề bạt, nâng đỡ cũng liền thôi, lại ỷ vảo xuất thân, ức hiếp bọn họ, lăng nhục bọn họ, điều này, là tội bất nhân, bất nghĩa!

– Một kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như thế, thì có tư cách gì bảo Phương Vân ta quỳ xuống ?! Phương Vân ta đỉnh thiên lập địa, trên lạy trời dưới bái đất giữa quỳ cha mẹ, nhưng không quỳ trước kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như ngươi! – Tiếng nói của Phương Vân chấn động, nói năng rất có khí phách, trong lời nói ít ỏi đó đã đem vị công chúa Thanh Sưởng này đánh vào nơi vạn kiếp bất phục.

Cộp! Cộp! Cộp!

Thanh Sưởng công chúa vẻ mặt trắng bệch, cước hạ lui ba bước liên tiếp, cho dù là hai tên hộ vệ võ đạo cao cường, nghe xong lời nói của Phương Vân, cũng lộ vẻ sợ hãi. Thiên hạ ngày nay, binh gia trấn quốc, nho gia an quốc. Hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa của Nho gia đã sớm dung nhập lòng người, nếu như kẻ nào bị đám nho gia văn thần chấp chưởng triều đình bẩm thượng rằng người đó bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, thì dù là đương kim nhân hoàng cũng không dàn xếp được!

Thanh Sưởng công dù sao cũng có tu luyện võ đạo, ý chí kiên định, rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần. Chờ sau khi phản ứng lại chuyện mới vứa nảy sinh, nước da trắng nõn của Thanh Sưởng công chúa lúc xanh lúc trắng. Trong lòng nàng xấu hổ cùng tức giận đan xen, bằng vào võ công, địa vị xuất thân của nàng, mới nảy cư nhiên bị người khác trừng mắt khiến cho sợ hãi lui ba bước, sỉ nhục a! Thanh Sưởng công chúa cảm thấy giống như bị người khác hung hăn bạt tay, tự tôn bị chà đạp hoàn toàn!

Dưới sự kích động của cảm giác cực kì sỉ nhục, Thanh Sưởng công chúa giận giữ cười ra hai tiếng kèn kẹt, vẻ mặt bỗng nhiên lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu căm hận:

– Hay cho một tên cẩu nô tài, đọc mấy quyển kinh thư nho gia, đã dám gán tội bừa bãi. Mà thôi, ta xem ngươi cũng luyện qua võ đạo, bổn công chúa muốn nhìn thấy, tên thuộc hạ như ngươi có mấy phân lượng, dám ở trước mặt của bổn công chúa mà làm càn!

Bá!

Thanh Sưởng công chúa một lời đã định, cũng không cho Phương Vân cơ hội mở miệng, trong lòng nàng ẩn ẩn sợ hãi tài ăn nói của Phương Vân. Tay duỗi ra, giựt trường tiên được quấn ở bên hông một cái, một luồng sóng khí đỏ rực như lửa theo roi mà gào thét, nhiệt độ trong sương phòng lập tức tiêu thăng, tăng lên mấy độ.

Tê!

Một tiếng rắn kêu phát ra từ trong tiên ảnh khiến da đầu người ta run lên, Phương Vân giống như thấy được một con mãng xà thật to đang nhả ra khói lửa, hướng về phía mình trườn lại. Thanh Sưởng công chúa bị Phương Vân mắng là đứa con bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, nên khơi dậy chân hỏa trong lòng. Lân này, nuốt giận mà phát, dùng tới sở trường Cuồng Mãng Tiên Pháp, trong tiên ảnh nhả ra khói lửa, lại ẩn chứa một chút cương khí mỏng manh vừa mới thăng cấp của nàng.

“Không hay, ả đàn bà này phát điên!” Phương Vân quát to một tiếng, cước hạ lui lại bịch bịch, đồng thời hai đấm huy xuất, chống cự tiên ảnh.

Ầm!

Quyền tiên tương kích, sức mạnh cuồng bào chỉ trong nháy mắt đã đập tan phòng ngự của Phương Vân. Khói lửa của trường tiên lay động ở không trung, cuốn lấy thân thể Phương Vân, vung một cái thật mạnh. Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, bàn gỗ trong buồng tan nát, thân thể của Phương Vân mạnh mẽ rơi xuống nền đất, ngay cả ván gỗ cũng đều trũng xuống.

“Hừ!” Thanh Sưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, bước tới bốn thước, Vân lý hài màu hoàng kim mạnh mẽ đạp lên ngực của Phương Vân, khiến thân thể hắn bị đóng chặt trên ván.

Một người là Nguyên Khí Cấp, một người đã đạt tới Cương Khí sơ cấp, khoảng cách giữa hai người, giờ phút này đã hiện lộ ra hết. Thanh Sưởng công chúa là võ học thiên tài, dị bảo quý hiếm, võ công bí quyết gì nếu muốn thứ gì cũng đều có, Phương Vân hoàn toàn bị đánh bại, thua không thể tranh cãi!

– Cẩu nô tài, ta còn tưởng rằng ngươi có mấy phân lượng, dám ở trước mặt của ta làm càn. Thì ra ngươi chỉ như vậy thôi. – Thanh Sưởng công chúa đạp lên ngực của Phương Vân, nhìn xuống, trào phúng nói.

Cho tới lúc này, Thanh Sưởng công chúa mới có hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái như trước. Lấy địa vị cùng thân phận của nàng, bị người khác nói vài câu khiến cho mất kiếm chế, dùng bạo lực chinh phục, việc này đối với nàng là một thất bại. Trong lòng Thanh Sưởng công chúa rất cảm thấy không thể tiếp thu nổi, nhưng trên mặt tuyệt không để lộ ra biểu tình nào.

– Bây giờ, ta cho ngươi thêm một cơ hội. Chỉ cần ngươi đồng ý, quỳ xuống dập đầu ba cái với ta, nói tiếng xin lỗi. Ta sẽ coi như không nghe qua lời ngươi nói, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua! – Thanh Sưởng công chúa mày liễu nhướng lên, lạnh giọng nói.

– Lấy tu vi Cương Khí Cấp khi dễ một đối thủ Nguyên Khí Cấp, cảm giác thành công của ngươi chỉ có như vậy thôi sao? – Phương Vân giống như không cảm thấy đau đớn, thần tình lạnh lẽo chăm chú nhìn Thanh Sưởng công chúa, không nhân nhượng chút nào.

– Ngươi! … – Trong lòng Thanh Sưởng công chúa rung rẩy kịch liệt một trận, câu nói đầu tiên của Phương Vân đã chạm vào chổ đau trong lòng nàng. Lấy thân phận cùng địa vị của nàng, cùng so đo với một sĩ tử ở Thượng Kinh thành như vậy, đã làm mất đi thân phận.

Càng khiến nàng không nhịn nỗi chính là ánh mắt của Phương Vân. Cái nhìn hờ hững, lạnh lẽo, triệt để tất cả này, Thanh Sương cảm thấy được một linh hồn cường đại, kiên định. Ý chí kiên định như vậy, căn bản không phải mấy roi của nàng là có thể khuất phục.

Ngay lúc này, ánh mắt của tên hộ vệ bên trái Thanh Sưởng công chúa sàng bừng lên, bước nhanh tới, từ trong đống ván gỗ nát vụn thành từng mảnh nhỏ nhặt lên một viên châu màu đen.

– Công chúa, người xem! – Hộ vệ sau khi lấy được viên châu này, giao cho Thanh Sưởng công chúa.

– Ân, Nhân Cấp Châu! – Trong mắt Thanh Sưởng công chúa hiện lên vẻ kinh ngạc, bậc trân bảo tu luyện như thế nầy, sao có thể trên người của một sĩ tử ở Trúc Hiên lầu!

– Công chúa, ta biết người ngày. – Hộ vệ tiến tới hai bước, ở bên tai Thanh Sưởng công chúa, thấp giọng kể vài câu.

Thanh Sưởng công chúa nhãn tình sáng lên, có hơi vuốt cằm. Ngón tay kẹp Nhân Cấp Châu, Thanh Sưởng công chúa nhìn Phương Vân, cười lạnh hai tiếng: “Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Tứ Phương Hầu thứ tử.”

Phương Vân liếc nhìn tên hộ vệ nét mặt cứng ngắc như cây nọ, biết rằng hắn từ viên Nhân Cấp Châu rơi ra, mà phán đoán thân phận của mình. Nhưng mà, hắn cũng không có ý định trốn tránh Thanh Sưởng công chúa, vẫn như trước, một chữ cũng không chịu nói.

Thanh Sưởng cũng chúa cũng không để bụng, đưa tay vào trong lòng ngực, đến khi vươn ra thì đầu ngón tay có thêm một viên châu màu hổ phách, trong hạt châu nọ, sương trắng lượn lờ, chính giữa, lộ ra một mảnh sơn hà xã tắc đồ thu nhỏ. Núi non tróng đó lay động, nước chảy róc rách, thảo mộc điểu ngư (2), rất sống động.

– Địa Cấp Châu! – Trương Anh, Chu Hân đột nhiên kêu lên, hai người nhìn chằm chằm vào hạt châu trong tay của Thanh Sưởng công chúa. Loại khôi bảo (3) võ đạo như thế này, so với Nhân Cấp Châu mạnh hơn nhiều lắm.

– Hai người các ngươi, xem như có chút kiến thức. – Thanh Sưởng công chúa liếc mắt nhìn hai người, mang hai viên châu đặt chung một chổ, Nhân Cấp Châu chỉ trong nháy mắt ảm đạm vô quang: “Không sai, viên này chính là khôi bảo võ đạo, Địa Cấp Châu. Khi luyên công, mang hạt châu này trên mình, tốc độ hấp thụ thiên địa nguyên khí của khiếu khổng (4) toàn thân, so với Nhân Cấp Châu thì nhanh hơn gấp năm lần, tương đương với hiệu quả tu luyện hai mươi ngày của người thường.”

– Nếu ngươi thích cùng người khác đổ đấu như vậy, ta đây cũng cùng ngươi đổ đấu một ván. – Thanh Sưởng công chúa cười lạnh trong lòng, chỉ nghe vài lời của tên hộ vệ, nàng liền phán đoán ra tâm tính của Phương Vân. Lần đổ đấu này, hắn tuyệt đối không thể cự tuyệt.

– Tiền cược chính là viên thánh phẩm luyện công này, Địa Cấp Châu! Ta cũng không ức hiếp ngươi. Ta cho ngươi thời gian nửa tháng, sau khi trở về, ngươi có thể cần tu khổ luyện. Đến khi đó, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, thì cho là ngươi thắng. Khỏa Địa Cấp Châu trên người ta liền thuộc về ngươi, nhưng nếu ngươi thua… – Thanh Sưởng công chúa không nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía Phương Vân.

Ánh mắt Phương Vân sáng lên, cho dù hiểu rõ Thanh Sương công chúa không có ý tốt, nhưng hắn thực sự rất cần viên Địa Cấp Châu này. Võ đạo nhất đồ, chiếu theo cách thường, tu luyện quá mức khó khăn, mà thời gian của hắn không còn nhiều lắm. Thanh Sưởng công chúa cấp cho hắn một lối tắt không thể cự tuyệt.

“Ngươi muốn sao hả?” Phương Vân trầm giọng nói.

“Hừ!” Thanh Sưởng công chúa nheo mắt lại, bên trong một mảnh hàn quang: “Tốt, nếu như ngươi thua, ta cũng không cần viên Nhân Cấp Châu này. Ta chỉ cần ngươi quỳ ở trước mặt ta, lớn tiếng nói, ngươi là cẩu nô tài của ta, suốt đời đều là vậy, đời đời kiếp kiếp cũng không thay đổi được!”

Tâm tư của Thanh Sưởng công chúa không thể nói là không độc ác, Phương Vân chỉ vừa mới khơi dậy tinh thần võ đạo, lời lẽ khí thế, toàn bộ đều lọt vào tai nàng. Nàng thầm hạ quyết tâm, phải hung hăng sỉ nhục hắn một trận, không chỉ như thế, càng phải hung hăn giẫm đạp lên tôn kiêm võ giả của hắn, khiến hắn từ nay về sau không còn cơ hội tinh tiến, từ đó trầm luân!

“Ta đồng ý với ngươi!” Phương Vân trả lời, như trảm đinh chém sắt, không chút do dự.

Thanh Sưởng công chúa thế nhưng lại kinh ngạc một hồi, nàng biết Phương Vân nhất định sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ hắn lại đáp ứng dứt khoát, không chút do dự như vậy.

“Phương Vân này, rốt cuộc làm bằng thứ gì? Cho dù cho hắn một viên Nhân Cấp Châu, hắn cũng không thể nào trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng đạt tới Cương Khí Cấp được!” Ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa lấp lánh, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu, nhưng ra sao cũng không rõ, Phương Vân dựa vào cái gì lại đáp ứng lần đổ đấu này.

“Võ đạo mênh mông, Thanh Sưởng công chúa này, chẳng qua chỉ là một chướng ngại nho nhỏ trong cuộc đời mà ta phải gặp, còn chưa tính là địch nhân của ta. Khó khăn mà ta phải đối mặt, so với trước mắt còn lớn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần. Nếu ngay cả nàng cũng không thắng được, ngày sau, ta dựa vào cái gì để đối mặt với địch nhân mạnh hơn, đi nghịch thiên cải mệnh, cải biến vận mệnh cửa nát nhà tan!”

Tinh thần Phương Vân bùng cháy dữ dội. Hắn hiểu rõ, nếu muốn chiến hắn vị công chúa hoàng tộc trước mắt này, khó khăn vô cùng, nhưng tinh thần võ đạo là như thế đó.

Chân chính võ giả, đối mặt với khó khăn, chỉ biết nghênh nan (4) mà tiến, bằng vào tín niệm của bản thân, ý chí cùng chịu đựng khó khăn để chiến thắng đối thủ. Chỉ có người có đủ đại ý lực, đại kiên trì, mới có thể đại thành trên con đường võ đạo!

Phương Vân, không có đường lui!

“Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, viên này chính là thánh dược trị thương ở trong hoàng cung, ngươi cầm lấy mà dùng. Nửa tháng sau, ta sẽ chờ ngươi ở tại học viện! Đừng nên nghĩ rằng muốn nuốt lời, hừ!” Tùy tay vứt tới Nhân Cấp Châu cùng một viên thuốc thơm ngát, bề ngoại giống như trân châu, Thanh Sưởng công chúa xoay người bỏ đi. Phía sau, hai tên hộ vệ nhanh chân đi theo, ngay tức khắc biến mất ở ngoài cửa.

Bùng!

Thanh Sưởng công chúa mới vừa bỏ đi, bên trong Trúc Hiên lầu liền bùng nổ. Một nhóm hồng thương cự phú, sĩ tử nho sinh đang quỳ rạp dưới đất đứng lên, cả đám nhìn vào buồng của Phương Vân, nhỏ giọng thảo luận.

“Công tử nhà ai, cư nhiên dám khiến công chúa hoàng tộc nổi giận?”

“Thì ra là Tứ Phương hầu thứ tử, quả thực to gan a! Hoàng tộc ở tại kinh thành, có địa vị cao quý dường nào, người nơi đây ai mà không kinh sợ, hắn cư nhiên dám cùng công chúa đấu khẩu!”

“Vị tiểu thế tử này thật có tài ăn nói, đường đường là Thanh Sưởng công chúa, cành vàng lá ngọc, cư nhiên bị hắn nói thành bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Tội danh lớn như vậy, chả trách sao Thanh Sưởng công chúa nhịn không nổi!”

“Không biết tự lượng sức mình, lấy tu vi Nguyên Khi Cấp mà muốn khiêu chiến võ giả Cương Khí Cấp, dù có cho hắn hai tháng cũng chưa đủ!”

Bên ngoài buồng, nhao nhao nghị luận, vô số ánh mắt xuyên qua bức rèm châu, đánh gia ba người ở bên trong.

Chú thích

(1) ứng chinh (应征) hưởng ứng lệnh triệu tập.

(2) thảo mộc điêu ngư (草木鸟鱼) cây cỏ chim cá (không hiểu luôn).

(3) khôi bảo (魁宝) đứng đầu trong các bảo vật.

(4) nghênh nan (迎难) nghênh đón khó khăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK