• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Đèn Lồng Đấu Văn

Phương Vân nhìn qua như bị thương trầm trọng, nhưng thực chất đã né tránh qua những chỗ yếu hại. Về phần công chúa Thanh Sưởng thì lại đúng như lời Phương Vân nói, nếu như hắn không có nương tay thì công chúa Thanh Sưởng đã sớm thành người tàn phế!

“Tĩnh táo, quyết đoán, tàn nhẫn! Người này có tướng soái tài!”

Vị quan chủ khảo nhìn Phương Vân một cái thật sâu, nhanh chóng đánh giá. Đại Chu dùng võ lập quốc, bên phía quân đội đối với tướng soái có yêu cầu cực cao. Chỉ có tính cách tĩnh táo, mới có thể phán đoán được thời thế; Chỉ có xử sự quyết đoán, mới không làm hỏng thời cơ chiến đấu; Chỉ có tàn nhẫn, mới có thể cho địch nhân một đòn trí mạng.

Biểu hiện của Phương Vân trong lúc chiến đấu đã nói lên một cách đầy đủ những tính cách của một võ tướng Đại Chu.

“Sĩ tử như vậy không nên lãng phí thời gian ở kinh thành, mà phải tiến vào trong quân đội, chỉ có trong quân đội mới có thể là nơi tốt nhất để hắn tung hoành!”

Ngay lúc Phương Vân tung ra một quyền lúc nãy, vị võ quan chủ khảo của Thất Sát điện này liền làm ra một quyết định: Sau khi cuộc tranh tài này kết thúc, sẽ lập tức tự mình viết một phong thư cho thượng cấp của mình, đề cử Phương Vân.

Đại Chu có một lượng lớn võ tướng, tướng quân, vương hầu, những người này đều nắm trọng binh trong tay, trấn giữ biên thùy. Những người trong quân ngũ này vì muốn có quan hệ với hoàng thất đều sẽ phái những võ tướng dưới tay đến kinh thành quan sát, coi như làm người nối tin tức.

Vị quan chủ khảo Thất Sát điện này, chính là một người “mang tin tức” rất được coi trọng của một người.

“Tên Phương Vân này, tuổi còn nhỏ hơn so với ta, nhưng đã sớm đạt đến Khí Tràng cảnh. Tu vi cao như vậy thì không có gì nói, nhưng tính cách tàn nhẫn và tỉnh táo mới là đáng sợ. Với những thủ đoạn như vậy, cho dù là những cường giả Trận Pháp cảnh cũng phải chịu thiệt so với hắn. Ta không phải là đối thủ của hắn!”

Trong đám người, có vài người thanh niên có tu vi đạt đến Khí Tràng cảnh vốn còn có điều chờ mong. Nhưng sau khi thấy trận giao thủ của hai người, bọn người này liền rút lui. Đúng là Phương Vân bị thương, nhưng nội lực của hắn lại không hao tổn nhiều. Với thủ đoạn của hắn, cho dù đối phó với mười bảy, mười tám người nữa cũng khong sao.

Phương Vân lui đến một góc che trong đại điện, hít vào một hơi dài sâu, nội lực cuồn cuộn vận chuyển, phát ra một cổ hấp lực, bắt đầu hấp thu tinh khí của trái quả trong khắp nơi thân thể.

Trái quả chính là linh dược của thiên địa, có công hiệu chữa thương, giải độc. Phương Vân lúc ở trong động quật chỉ cần ngửi qua được một mùi thơm thì các vết thương trên người đã tốt hơn nhiều, sự diệu kỳ trong đó có thể thấy được.

Phương Vân nhắm mắt điều dưỡng trong chốc lát. Hắn vốn đã tránh bị thương ở các nơi yếu hại, cộng thêm sự diệu kỳ của trái quả, thương thế lập tức tốt hơn rất nhiều.

– Như thế nào rồi?

Phương Vân mở mắt ra, đã nhìn thấy Trương Anh, Chu Hân đứng ở bên người, vẻ mặt lo lắng đang nhìn mình.

– Không có chuyện gì, không sao đâu!

Phương Vân nói hai câu ra bình thường như không có gì, những người chung quanh nghe được liền hít vào một hơi lạnh. Nhìn kỹ đúng là hắn không nói dối chút nào, những người này liền chảy mồ hôi lạnh. Thương thế như vậy chỉ trong một lúc đã tốt rồi, như vậy còn ai có thể đánh được với hắn nữa.

– Số một trăm lẻ bốn, Phương Vân.

Quan chủ khảo đọc lên số hiệu của Phương Vân, Phương Vân gật đầu rồi đi lên. Nhưng vừa mới định xuất thủ thì đối thủ của Phương Vân đã khom người chịu thua.

– Tiểu Hầu gia lợi hại, tại hạ tự nhận không bằng. Trận đấu này không cần đấu nữa, tại hạ nhận thua!

Người này biết được sự chênh lệch của mình và Phương Vân, liền sảng khoái nhận thua.

Phương Vân gật đầu, kết quả này cũng đã sớm nằm trong dự đoán của hắn. Quả nhiên, những người kế tiếp gặp phải Phương Vân cũng chủ động nhân thua. Còn lại mấy người có tu vi Khí Tràng cấp cũng dễ dàng bị Phương Vân thu thập. Cuối cùng, Phương Vân không có chút tranh cãi nào, với thực lực của mình đã lấy được vị trí thứ nhất của đấu võ!

Ở trong kinh thành, tu vi của vương công tử đệ cao nhất cũng là Khí Tràng đỉnh. Những cao thủ Trận Pháp cấp đã sớm đi lên sa trường, chinh chiến Ngũ Hoang. Hoặc cũng giống như Phương Lâm, đi vào cấm quân. Trước hai mươi tuổi, có thể có tu vi đạt đến Trận Pháp cảnh là rất ít.

Sau một hồi tranh đấu nữa, vị trí thứ hai, thứ ba cũng đã xác định được. Còn hai người Trương Anh, Chu Hân thì lại kém một chút. Ở Khai Dương điện, mặc dù hai người đã có liên thủ với nhau, giúp đỡ người kia, chiếm được năm miếng lệnh bài, nhưng cao thủ ở Thất Sát điện quá nhiều, hai người dừng bước ở tiền hai mươi.

– Phương Vân, chúc mừng ngươi đã đạt được vị trí thứ nhất! Đây là bí tịch dành cho vị trí đệ nhất, ngươi cầm lấy đi!

Người trao giải là một vị tướng quân khác của Đại Chu, trên người mặc Ô Kim Tỏa Tử Giáp, khoác trê người một cái áo choàng màu đen. Tranh tài vừa kết thúc, hắn liền đi đến. Trong tay của hắn đang cầm một quyển sách màu vàng, sau khi nói lên hoàng ân mênh mông, liền cầm sách trao cho Phương Vân.

– Cảm ơn đại tướng quân!

Phương Vân đáp lễ lại.

– Ừ, cố gắng lên đi. Đại Chu sau này còn phải nhờ vào các vị sĩ tử!

Miễn cưỡng nói một câu, vị tướng quân này liền đi mất.

– Phương Vân đạt được vị trí thứ nhất của cuộc thi đấu võ!

– Không biết phần thưởng là công quyết võ đạo nào! Cấp bậc chắc là không thấp đâu!

– Phương Vân lần này lời to rồi, vừa có được Hám Thế Hoàng Quyền, vừa có công quyết võ đạo!

….

Dưới vô số ánh mắt đố kỵ và hâm mộ, Phương Vân thu Hám Thế Hoàng Quyền cùng với công quyết võ đạo thu vào trong lồng ngực. Phương Vân nhìn Trương Anh, Chu Hân nói.

– Thi võ đã kết thúc. Thi võ bên kia chắc cũng còn đang tiến hành, các ngươi có muốn đi cùng không?

– Đi, tất nhiên là đi chứ. Chúng ta tập võ quá muộn, nhưng văn chương lại là thế mạnh của chúng ta.

Trương Anh Chu Hân đều có chút chờ mong. Trong trí nhớ của Phương Vân, hai người bọn họ rất có thiên phú ở thi từ văn chương. Nhưng mà hiện tại vì mình cho nên mới tập võ.

Đi ra ngoài Thất Sát điện, xuyên qua Khai Dương điện, ba người Phương Vân đi đến cửa điện có treo một cái đèn màu tám cạnh khổng lồ, sĩ tử đi qua rất nhiều. Có rất nhiều người không ngừng đi lên, cũng có nhiều người khuôn mặt đỏ lên, mấy người này đang cùng nhau thảo luận câu đố của thi văn Nguyên Tiêu.

– Đi, chúng ta cũng vào xem một chút!

Xuyên qua đại môn, chính là Văn Khúc điện. Khác với thi đấu võ, Văn Khúc điện có một tấm màn che qua, mỗi một hàng đứng đều có một cái màn khổng lồ che quua, bên trong cũng có rất nhiều đèn màu tám cạnh, mỗi cái đèn đều có một câu đố. Cứ một tấm màn che như vậy chính là một cửa ải.

Quy tắc thi văn rất đơn giản. Mỗi một tấm màn che có rất nhiều cái đèn màu tám cạnh, từng cái đèn màu có tám câu đố, cứ đoán được cả một đèn thì có thể đi qua được một quan.

Ba người Phương Vân tiến vào màn che thứ nhất, nhưng tất cả các câu đố của các đèn tám cạnh đều đã được đoán xong, lúc này không có người nào ở lại đâu cả, chỉ có một nho sinh ở lại coi chừng mấy cái đèn màu này.

– Ủa, chuyện gì xảy ra vậy?

Trương Anh nghi ngờ hỏi.

– Ha ha, mấy vị công tử đây tới thử thi văn đúng không? Tất cả đèn đố ở đây đều đã được đoán xong, ba vị công tư có thể trực tiếp đi vào bên trong.

Vị nho sinh này đi tới, cười nói.

– Lão sư, nếu như những người khác đã đoán xong rồi người phía sau có thể đi vào bên trong. Nói như vậy chẳng phải người đến sau sẽ chiếm tiện nghi của người khác sao, điều này không công bằng lắm?

Chu Hân thi lễ một cái rồi nói.

– Ha hả, không phải như thế. Mấy cửa ải đầu rất dễ dàng, nếu như những đèn đố phía trước mà giải không được thì vào sau cũng vô dụng. Cũng giống như vậy, nếu như có thể thông qua những đèn đố phía sau thì chắc chắn những đèn đố phía trước không phải là vấn đề gì. Những đèn đố phía trước, không đoán cũng không sao cả.

Nho sinh cười cười nói.

– Thì ra là như vậy, đa tạ lão sư.

Ba người thi lễ một cái rồi tiến vào màn che tầng thứ hai. Tầng này cũng như vậy, tất cả đèn đố đã được đoán xong. Trên mặt đất tràn đầy các mảnh giấy.

Quy tắc của thi văn,.mỗi một đề đố đều được dán vào đèn màu, sau khi đoán xong có thể xé đi.

Ba người cứ đi tới, cho đến qua bảy cửa ải thì mới thấy vài người.

– Nho gia cầm giữ triều đình đã hơn một nghìn năm văn minh giáo hóa, sĩ tử hiện tại rất nhiều. Trong những vương công tử đệ ở kinh thành thì nhân tài cũng đông đúc.

Phương Vân thấy những người này cũng là âm thầm kinh hãi. Võ phương diện võ đạo, các đệ tử thế gia vô cùng chiếm ưu thế. Những về mặt thi từ văn chương thì lại không có chuyện này. Bảy ải đố đèn phía trước toàn bộ đều được đoán xong đã thấy năng lực văn chương của các sĩ tử ở kinh thành.

Ba người đi tới một đèn màu trước mắt. Trương Anh chọn lấy một cái đèn màu, rồi lấy câu đố trong đó, chỉ thấy trong đó viết: “Tàn hoa phiến phiến nhập họa trung”, phía dưới lại viết thêm “Đoán một chữ”.

– Ha ha, phần lớn các bông hoa đều tàn lụi, đây là chữ ‘chủy’, chỉ bị bó buộc trong một tranh, đây là chữ ‘thập’. Đây chính là chữ ‘Tất’, tiên sinh, không biết ta đoán có đúng hay không?

Trương Anh cười nói.

– Công tử quả nhiên thông minh, không sai. Đáp án chính là một chữ ‘tất’. Công tử vượt qua ải rồi, xin mời qua.

Nho sinh canh giữ đèn màu ở bên cạnh gật đầu, tiện tay xoay mặt đèn lại, quả nhiên ở phía sau có một chữ ‘tất’.

– Phương huynh, Chu huynh, ta vào trước đây.

Trương Anh quay đầu lại nhìn hai người nói. Quy tắc của cuộc thi đấu văn là đoán ra đáp án thì phải đi vào bên trong ngay, không được lưu lại. Chủ yếu là vì phòng ngừa người quá nhiều ở lại sẽ gây nên chật chội.

– ừ, đi đi. Chúng ta lập tức tới ngay.

Hai người gật đầu.

– Ta tới đoán cái này.

Chu Hân đi tới trước một câu đố, chỉ thấy trên đó viết ‘Bao nhiêu tâm huyết được một lời’, sau đó cũng là đoán một chữ.

– Bao nhiêu, chính là nói đến việc tròn và khuyết. Câu đó này, chữ tâm nhếch lên một cái chính là chữ ‘tất’. Còn chữ bằng máu nếu thiếu đi một cái chính là chữ ‘mãnh’. Nói chung chữ này quay về chính là chữ ‘mật’. Tiên sinh, không biết ta nói có đúng hay không?

Trương Anh chắp tay, cười nói.

– Công tử thông minh, câu đố này, đáp án đúng là chữ ‘mật’.

Nho sinh canh giữ đèn cười nói rồi xé đi một mặt đèn.

– Công tử, cái đèn màu này có tám câu đố. Những người khác đã đoán được bốn, bạn của ngươi đã đoán được hai, còn dư lại hai cái, ngươi chọn cái nào?

Sau khi Chu Tuần vừa đi, nho sinh liền nói với Phương Vân.

– Cái này đi.

Phương Vân tiện tay chỉ một cái.

– Ha hả, công tử, thật không biết ánh mắt của người tốt hay là xấu. Câu đố này là đề khó nhất của đèn này. Những người khác thấy câu này đều đã chọn câu khác. Ta khuyên ngài, hay là chọn đề dễ hơn đi.

Nho sinh hảo tâm nói.

– Không cần, cứ câu này đi. ‘Vừa đi ngàn dặm, liền mất tích’, đáp án là bốn chữ ‘Thiên mã hành không’!

Phương Vân trả lời lưu loát, trên căn bản là không có suy tư gì.

– Công tử……. quả nhiên lợi hại.

Nho sinh ngây ngốc.

Phương Vân cười lớn, xoay người đi vào màn che tiếp theo.

“Xem ra, mặc dù ta trọng sinh đã thay đổi rất nhiều thứ. Nhưng cuộc thi văn nguyên tiêu lần này cũng không có thay đổi gì cả!”

Phương Vân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn lướt qua các đèn đố ở nơi này. Trên căn bản là không khác mấy so với ấn tượng của hắn.

– ‘Thượng thượng hạ hạ, bất thượng bất hạ’, chính là một chữ ‘tạp’.

– ‘Động phòng hoa chúc’, đáp án chính là ‘Kết ngạnh’.

– ‘Mi lai nhãn khứ nhạ thị phi’, đáp án chính là một chữ ‘Thanh’.

………..

Phương Vân lấy một tốc độ làm cho người khác đi tới mà tầng tầng đi tới. Mỗi một ải, thời gian hắn dừng lại cũng không quá ba hơi thở.

– Đây không phải là con thứ của Phương gia sao? Sao mà năng lực văn chương của hắn lại lợi hại đến thế?

– Đúng, nghe nói thời gian hắn lên học cung rất ít, làm sao lại có thể lợi hại đến như vậy!

– Người so với người đúng là tức chết thôi. Ta ở nơi này suy nghĩ hơn nửa canh giờ. Còn hắn thời gian chưa đến nửa nén hương thì đã xong rồi.

……..

Những người chung quanh chú ý đến Phương Vân không khỏi nghị luận. Ở trong Văn Khúc điện này, những người am hiểu đố đèn không phải là không có, cũng có những người lợi hại một đường như chẻ tre. Nhưng không có ai giống Phương Vân cả, cơ hồ là mới chỉ nhìn qua một chút thì đã đoán được đáp án.

Phương Vân cũng không hề chú ý đến những người này, một đường đi vào trong Văn Khúc điện.

=======

Chương 40: Phía Sau Tấm Màn Che

Thi đấu văn cũng không phải là đố đèn toàn bộ, từ tầng mười lăm trở lên chính là khảo cứu năng lực ứng đối. Nhưng mấy đề thi này Phương Vân cũng đã đối diện ở kiếp trước, căn bản cũng không có khó khăn gì. Chỉ cần chấp bút một cái, dường như là Phương Vân không hề suy tư thêm, liền viết mấy câu đối này ra. Nhưng mà, khi đến một câu đối cuối cùng thì lại xuất hiện sai lầm.

“Long Mã Phụ Đồ, Phục Hi họa quái, càn khôn định”

Thấy câu đối này, Phương Vân ngây ngốc ra, cái câu đối này, hắn hoàn toàn không có ấn tượng.

– Công tử, câu đố này, là do Quang Lộc đại phu Vinh đại nhân ở Tư Chính Các của triều đình ra. Các sĩ tử ở kinh thành vẫn chưa có ai có thể đối được, công tử nếu có thể đối được thì có thể đi vào ải cuối cùng.

Chịu trách nhiệm cửa ải này chính là một nho sinh hàn lâm. Mặc một bộ đồ của nho giáo, khoảng hơn bốn mươi tuổi, ở ngay dưới cằm có ba chòm râu, toát ra vẻ học vị tu dưỡng rất cao.

Phương Vân trầm mặc. Phục Hi chính là Thiên Hoàng trong viễn cổ Tam Hoàng trong truyền thuyết. Trong truyền thuyết từ xa xưa, tuổi thọ của mọi người rất dài, mọi người đều có năng lực đào non lấp bể, phi thiên thôn địa, không ai phục ai cả. Sau này Tam Hoàng trị vì, lấy vũ lực cường đại cùng với sự nhân từ trị thế thống nhất giang sơn. Trong truyền thuyết, Phục Hi chính là người đứng đầu Tam Hoàng, có vũ lực mạnh nhất. Mà vũ khí tùy thân của hắn đúng là Long Mã Đồ. Cũng theo truyền thuyết, Phục Hi chính là dùng Long Mã Đồ áp đảo thiên hạ, định càn khôn.

Dĩ nhiên những thứ này cũng chỉ là truyền thuyết, mà khoảng cách từ thời xa xưa đến giờ lại quá lâu. Rất nhiều chuyện cũng là lời nói không có căn cứ mà thôi.

Nho gia vẫn thường đem Phục Hi là tổ tiên của mình, Lan Thai Bí Uyển hiện tại của triều đình chính là dựa vào bát quái đồ của Phục Hi truyền xuống mà lập nên, dùng để quan sát hiện tượng thiên văn, suy đoán mệnh vận của giang sơn.

“Cái đề mục này ta hoàn toàn không nhớ gì cả. Chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”

Tâm tư của Phương Vân trong khoảng thời gian này đều đặt ở võ đạo, đối với văn chương đã lâu không có đụng đến. Nhưng dù sao năng lực văn chương của hắn cũng không hề mất đi. Mất thời gian suy nghĩ một hồi lâu, Phương Vân rốt cuộc đã đề vế đối dưới.

“Hổ Xà Đặng Họa, Nữ Oa tương cầm, thiên địa thành!”

Câu đố này cũng là do Phương Vân dựa vào một truyền thuyết mà viết ra. Trong truyền thuyết, từ thời xa xưa có vô số cường giả đại chiến với nhau, dẫn đến hạo kiếp của trời đất. Cả một vùng trời sụp đổ, đất trời cũng nghiêng ngả theo, điều này trực tiếp dẫn đến hồi kết của thời xa xưa.

Mắt thấy thiên tàn địa khuyết, sinh linh đồ thán. Muội muội của Phục Hi, Nữ Oa nương nương đã lấy tiếng đàn vô thượng trấn an vạn vật trong thiên địa. Cuối cùng lại lắp đầy bầu trời lại, tụ lại trời đất. Nhờ có điều này mới kéo dài được đến thời thượng cổ. Nhưng sau khi làm xong điều này thì Nữ Oa cũng vẫn lạc đi.

Dĩ nhiên, điều này cũng là truyền thuyết, không có điều nào là chắc chắn cả. Nhưng mà, ngay tại giờ khắc này dùng đúng là không có gì hơn cả.

– Không tệ! Không tệ! Long Mã Phụ Đồ, Phục Hi họa quái, càn khôn định; Hổ Xà Đặng Họa, Nữ Oa tương cầm, thiên địa thành. Câu đối thật là hay, câu đối thật là hay a!

Vị nho sinh hàn lâm này ngâm nga một lần, rồi mắt lộ lên thần thái thưởng thức vô cùng.

– Câu đối thật là hay, câu đối rất hay a! Cửa ải này, ngươi qua. Nếu như Vinh đại nhân có thể thấy được câu đối này của ngươi thì sẽ vô cùng cao hứng a. Ngươi cứ đi qua trước đã.

Hắn lúc này lại lộ ra vẻ cấp bách khó cưỡng, dường như hận mình không thể đi tìm Vinh đại nhân ngay lập tức.

– Đại nhân đi đi.

Phương Vân nói.

Nhìn nho sinh rời đi, Phương Vân lại tiến vào ải tiếp theo. Chỉ thấy trên cánh cửa có viết hai chữ ‘Thi từ’. Phương Vân liền có chút hiểu ra. Mấy cửa ải phía trước của cuộc thi văn chính là kiểm tra trình độ nhanh nhẹn; Thi đối chính là kiểm tra sự thông tuệ cùng năng lực làm thơ. Mà cửa ải cuối cùng này chính là trực tiếp kiểm tra tu dưỡng học vấn.

“Cuộc thi văn năm nay không khác là mấy so với trí nhớ của ta. Nhưng câu đối của Quang Lộc đại phu Vinh đại nhân lại khác rồi. Hi vọng cửa ải tiếp theo không quá mức khó khăn.”

Phương Vân đối với Vực Ngoại Tinh Thần Thiết có sự chờ mong rất cao, nhưng mà vị trí đệ nhất của thi văn lại không hề dễ chút nào. Ít nhất, hiện tại Phương Vân đã có cảm giác ải tiếp theo sẽ không dễ dàng qua. Hít sâu một hơi, Phương Vân đi vào.

Gian phòng này rất tối, ở ngay giữa có một cái bàn để đó, trên mặt bàn gỗ dựng thẳng có một cái đèn lồng, dùng chụp đèn bao phủ lại. Ở phía trước bàn gỗ, lại có một màn che che lại một khoảng trống. Từ trên màn ảnh có thể thấy được bóng ảnh của một người cao gầy. Người này lẳng lặng ngồi thẳng, cỗ hơi thở phát ra một luồng khí chính trực.

– Phương Vân?

Thanh âm nhàn nhạt, để lộ ra một cỗ khí độ uy nghiêm chấp chưởng sinh tử trong tay.

– Vâng ạ, học sinh ra mắt đại nhân.

Phương Vân cúi đầu thi lễ một cái. Từ sự uy nghiêm trong cách nói chuyện đến khí độ do người này phát ra đều đã nói lên một điều: Lai lịch của người này trong triều đình rất lớn.

– Ngươi là người thứ nhất tới gian phòng này, rất tốt.

Người ngồi sau bức màn che khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ tán thưởng.

” Vị quan chủ khảo này không biết là vị đại nhân nào trong triều đình?”

Phương Vân trầm mặc không nói, trong lòng có chút khẩn trương.. Vào kiếp trước, hắn say mê học vấn của Nho gia, đối với những vị đại nho có học vấn uyên thâm, nghiên cứu cổ kim có sự ngưỡng mộ cực sâu. Mà người ở sau bức màn che lại gây cho hắn cảm giác của một đại nho.

– Trên bàn gỗ có bút, mực, nghiên mực, ngươi lấy cái đèn chụp trên bàn ra, ở trong đó có đề mục!

– Học sinh lĩnh mệnh.

Phương Vân đi tới lấy chụp đèn ra, chỉ thấy trên bàn gỗ dựng thẳng có một cái đèn lồng tám cạnh bằng giấy màu trắng. Cái đèn lồng này phân ra thành tám mặt, có một mặt hướng về Phương Vân, còn các mặt kia đều trống không cả. Mà ở ngay lúc này cái kệ đựng đèn lại phát ra âm thanh của cơ quan, tiếp theo đó, cái đèn tám cạnh bằng giấy trắng này chậm rãi chuyển động.

Phương Vân tập trung tinh thần nhìn vào đèn lồng tám cạnh.

Mặt đầu tiên trống không, mặt thứ hai trống không…mặt thứ tư cũng trống không.

Đến mặt thứ năm của đèn lồng thì đã hiện ra chữ viết, một dòng chữ ‘cổ triện’* hiện ra, giống như một dòng nước vậy.

“Tượng kỳ chung nhật nhạc du du.” *

Thấy mấy chữ trên mảnh giấy này, tâm tính của Phương Vân vốn kiên định cũng không khỏi dao động. Hắn vốn nghĩ đề mục của cửa ải này sẽ rất khó, nhưng không nghĩ tới câu thơ thứ nhất lại chính là như vậy. Cái câu này, thậm chí còn không được tính là thơ, ngay cả những thôn dân nơi sơn dã cũng có thể làm được.

– Cái này….

Phương Vân nhìn thoáng qua thân ảnh sau tấm màn che, người nọ vẫn không nhúc nhích, giống như là đã trở thành tượng gỗ, không gây tiếng động chút nào.

Cạch cạch.

Cơ quan lại chuyển động, dòng chữ thứ hai đã xuất hiện trên đèn lồng tám cạnh.

“Khổ bị nghiêm thân nhất đán đâu” *

Dòng chữ thứ hai này vẫn không có chút thay đổi nào, vẫn không có gì mới cả. Thực tế chênh lệch lớn so với dự đoán trong lòng làm cho Phương Vân có chút hoài nghi là mình có đi vào nhầm phòng hay không.

“Một bài thơ có tám câu, chính là đối ứng với tám mặt của đèn lồng tám cạnh. Đã có bốn mặt trống không, còn dư lại bốn mặt có bốn câu thơ. Cứ nhìn xong rồi hãy nói.”

Câu thơ thứ ba rốt cuộc đã xuất hiện.

“Binh tốt đọa hà bất khả cứu.” *

Câu thơ này vừa xuất hiện lập tức làm cho ý thơ lập tức rung chuyển, một cỗ sát khí xé rách mà ra, làm cho tâm hồn phải kinh sợ.

Đầu của Phương Vân đột nhiên oong một tiếng nổ vang. Trong thoáng chốc, cả hai tai dường như đang nghe được tiếng quát tháo giãy dụa thê lương, trước mắt như thấy được thiên quân vạn mã cùng qua một con sông chật chội, rồi bị hồng thủy cuốn đi.

Cạch cạch.

Cơ quan vẫn tiếp tục vận hành, cái lồng đèn tám cạnh chậm rãi chuyển động. Câu thơ thứ tư đã xuất hiện.

“Tướng sĩ ngâm nước đồng loạt nghỉ.” *

Bảy câu chữ cổ triện này vừa hiện ra, hơi thở sát phạt của bài thơ nhất thời tăng lên gấp trăm ngàn lần. Dường như giữa những hàng chữ đó đã lộ ra cảnh “vạn vật vô tình đau khổ luân hồi trong lò luyện của thiên địa”, tạo ra một cỗ hơi thở tiêu điều xơ xác mênh mông không thể đỡ!

Vào lúc này, thanh âm của cơ quan rốt cuộc cũng đã dừng lại. Nhưng Phương Vân vẫn như cũ nhìn vào cái lồng đèn tám cạnh, tâm thần của hắn vẫn đắm chìm trong cỗ hơi thở sát phạt, trong đầu thì không ngừng hiện lên bốn câu thơ khi nãy.

Chân mày của Phương Vân cau lại.

Bốn câu thơ này, thật không đơn giản!

Đây là cảm giác đầu tiên của Phương Vân,

Đại Chu văn võ phân trị, võ không hỏi chuyện của văn, văn không hỏi chuyện của võ. Nhưng mà, trong hơn một nghìn năm nay, chiến sự của Ngũ Hoang không ngừng, Nho gia từ lâu đã không còn để thái độ ở ngoài chuyện này nữa. Mà các võ tướng cũng đã coi trọng và dè chừng Nho gia hơn.

Văn võ từ xưa đã xem nhẹ lẫn nhau. Nho gia xem thường binh gia, binh gia cũng xem thường Nho gia! Đây là đạo lý của thiên địa, mấy ngàn năm nay cũng như vậy!

Những câu thơ trong cái lồng đèn giấy trắng này đã nói lên những giai đoạn đấu tranh của văn võ bắt đầu nổi lên gần đây trong triều đình.

Đề mục của cửa ải cuối cùng này, ở bề ngoài nhìn chính là khảo sát năng lực thi từ của học sinh, nhưng sâu hơn nữa chính là muốn từ trong cuộc thi văn này để các sĩ tử ưu tú nhất tự nói lên lập trường thái độ của mình.

Các sĩ tử ở trong kinh thành, đều là tiếp xúc cùng văn lẫn võ. Cửa ải cuối cùng này, rõ ràng là muốn cho các sĩ tử văn võ song toàn làm ra lựa chọn sau cùng của mình giữa nho gia và binh gia.

“Mỗi một lần kết thúc tết Nguyên Tiêu. Các đề mục của cuộc thi văn đều sẽ được truyền ra ngoài. Đề mục này nếu được truyền ra sẽ gây nên sự cạnh tranh gay gắt của Nho gia và Binh gia. Cho dù là người nào, đối với người nhà cũng là họa mà không phải là phúc. Ta phải thật cẩn thận đánh giá mới được.”

Phương Vân trong lòng nghiêm lại, hắn cũng đã biết cái phần thưởng Vực Ngoại Tinh Thần Thiết lần này cũng không phải dễ dàng mà lấy được.

– Phương Vân, ngươi có thời gian một nén nhang, phải đem các câu sau của bài thơ này viết xong.”

Sau bức màn che, bóng người uy nghiêm kia mở miệng nói. Thanh âm vừa rơi xuống, liền có một gã thái giám ở sau bức màn che đi ra, đem một cây hương cắm đốt ở lư hương.

Nghe được thanh âm này, Phương Vân trong lòng vừa động, đột nhiên nhớ tới một chuyện .

Trong truyền thuyết, Thái Phó đương triều lúc còn trẻ, từng mê chơi. Trò hắn thích nhất chính là cờ tướng. Sau một thời gian, học hành không ra gì cả, rốt cuộc làm cho mẫu thân nổi giận, bà lấy bàn cờ tướng ném vào giữa lòng sông. Thái Phó trợn mắt nhìn bàn cờ rơi xuống dòng sông, tim như bị dao cắt, không khỏi lớn tiếng khóc lên, về đến nhà, lại là ngồi như người si mộng, giống như là đã mất đi hồn phách. Mẫu thân thấy thế tức giận đến mức đau người, cho nên rơi lệ nói với nhi tử.

– Một nam nhân có khí phách phải là lòng ôm trí lớn, tại sao có thể để mấy con cờ kia làm hỏng cả thân người.

Thấy mẫu thân rơi lệ, Thái Phó rốt cuộc hoàn toàn tỉnh ngộ, từ đó không hề đánh cờ nữa, hết sức chuyên chú học hành. Cho nên ngày sau mới có danh trong Tam Công, danh chấn khắp thiên hạ.

Chuyện này, Thái Phó đã từng nói trong một trường hợp khác. Người biết cũng không nhiều lắm. Phương Vân nhờ một tình huống đặc thù mà đã biết được chuyện xưa nhỏ này. Lúc ấy cũng không có để ý lắm, nhưng lúc này thấy bốn câu thơ này thì chuyện xưa ấy lại hiện lên.

– Chẳng lẽ, vị quan chủ khảo này lại là Thái Phó đương triều?

——————————————————————————-

* ‘Cổ triện’: Một kiểu chữ trong truyện này, chữ này thường được lưu hành trong giới quý tộc và hoàng tộc.

*

Nghĩa của bốn câu thơ trên:

Cả ngày vui mừng với việc chơi cờ tướng.

Đau khổ vì mẫu thân nghiêm ném đi.

Binh lính chết ngay sông mà không thể cứu.

Tướng sĩ đồng thời ngã xuống nghỉ ngơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK