Mới vừa qua khỏi tám giờ, bên ngoài đã có người đốt pháo.
Diệp Xuyên nhớ rõ người làm cũng có mua pháo, quyết định cơm nước xong thì lấy ra để sẵn, nhỡ đến lúc mười hai giờ muốn đốt pháo lại tìm không ra.
Lúc bà nội còn sống thường nói, thời điểm mười hai giờ sở dĩ phải đốt pháo, là vì muốn loại bỏ mọi xui xẻo.
Khi đó cậu cũng không rõ xui xẻo rốt cuộc là gì, hiện tại ngồi ngẫm lại, một gia đình đang yên đang lành, đùng một cái xảy ra chuyện liền tan nát, thật đúng là không phải xui xẻo bình thường mà.
Nhìn từ cửa sổ phòng bếp ra ngoài, nơi sườn dốc phía dưới không xa, ở nhà hàng xóm gần nhất đã treo đèn lồng đỏ trên sân thượng.
Hai cái đèn lồng màu đỏ thẫm, bên cạnh còn điểm xuyết một chuỗi đèn màu, ánh sáng chợt lóe chợt tắt, chỉ nhìn thôi đã có thể cảm giác được thứ không khí lễ hội vui tươi này.
Trong lòng Diệp Xuyên có chút ao ước ghen tị.
Cậu đoán, hiện tại căn nhà bên kia nhất định rất náo nhiệt, trong nhà mọi người đang vây quanh bên bàn ăn, vừa xem chương trình lễ hội mùa xuân vừa nói chuyện cười đùa, bọn trẻ con cầm kẹo chạy tới chạy lui trong phòng.
Mở nắp nồi, Diệp Xuyên đem bánh sủi cảo đông lạnh đổ vào trong, dùng muôi nhẹ vớt những mảnh vụn ra.
Hơi nước bốc lên trộn lẫn với mùi thức ăn, làm cho căn phòng lạnh lẽo tăng thêm một chút hơi ấm nhàn nhạt.
Một người ăn cơm, có thể là rất đơn giản, nhưng cũng có khi thực phiền toái.
Hôm nay dù sao cũng là giao thừa, Diệp Xuyên không định để cho dạ dày của mình bị thiệt thòi.
Trong tủ lạnh có đồ ăn người giúp việc đã làm sẵn, Diệp Xuyên lấy ra hai món hâm nóng lại, thêm một chút thịt heo ngâm tương, thịt bò trộn rau, chuẩn bị xong xuôi thì sủi cảo cũng vừa chín.
Diệp Xuyên đem đồ ăn bày hết lên trên bàn.
Cái bàn quá lớn, vài cái bát đĩa này thậm chí còn chưa đủ chiếm một góc bàn.
Diệp Xuyên gắp một miếng bánh sủi cảo, tự nói với chính mình: “Tiểu Xuyên, năm mới tốt lành.”
Mười hai giờ rất nhanh đã đến, bên ngoài tiếng pháo rộ lên dồn dập.
Diệp Xuyên cầm hai dây pháo, chạy ra sân treo lên, sau khi đốt xong thì đứng một bên xem náo nhiệt.
Âm thanh pháo nổ làm cho cậu sinh ra ảo giác, phảng phất như có cái gì đó xưa cũ tan vỡ, đồng thời có những điều mới mẻ đang chậm rãi thành hình trong hư vô.
Diệp Xuyên khóac nhanh áo ba đờ xuy lên người, cảm giác không khí lúc nửa đêm lạnh nhưng trong trẻo tràn ngập những điều thú vị khiến cho người ta hưng phấn.
Cậu thấy ở biệt thự phía trước cách đó không xa có người đốt pháo hoa, những ngôi sao nhỏ màu vàng bắn ra lấp lánh hồi lâu, vài đứa trẻ cầm trong tay những cây pháo hoa nhỏ dài mỏng dính, vừa ngước nhìn pháo hoa ở giữa không trung vẽ thành một đường cong vừa kêu to phấn khích.
Diệp Xuyên không thể nhịn được khẽ cười.
Cậu thích con nít, thích nhìn bọn chúng chạy tới chạy lui, la hét ầm ỉ, thậm chí khóc lóc đến nỗi trên mặt đầy nước mắt nước mũi cậu cũng không cảm thấy chán ghét.
Thời điểm còn ở chung cùng Lý Hành Tung, cậu từng nghĩ tới nhận một đứa con nuôi, nhưng trong lúc cậu vẫn còn đang cân nhắc về chuyện này, quan hệ của hai người trở nên khó khăn, chuyện tình cảm xảy ra rắc rối khiến cho cậu không còn tâm trí để nghĩ đến điều gì nữa.
Chuyện này vẫn làm Diệp Xuyên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bất quá, chờ cậu sau này có được cuộc sống ổn định, hẳn là có thể thực hiện được rồi.
Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy một mình trải qua đêm trừ tịch yên tĩnh, không đi quán bar, không có Tequila và Mallboro, cũng đâu phải là không thể chịu đựng được.
Trước kia mỗi lần tết đến, nhìn Lý Hành Tung mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà đón năm mới, trong lòng cậu đều có loại mất mát không nói nên lời.
Vào thời điểm đó, mỗi một phút giây trôi qua đều cảm thấy không thể chịu đựng được, cậu chỉ biết chạy tới quán bar quen thuộc, tại đây cùng với những người khách chung hoàn cảnh, có nhà nhưng không thể về tìm kiếm một chút ấm áp giả tạo.
Khi đó cậu chỉ nghĩ tìm người làm bạn cho bớt cô đơn, lại không biết rằng, kỳ thật mình cũng có thể làm bạn với chính mình.
Có lẽ lúc ấy cậu rất khao khát được người khác yêu thương, muốn dùng tình yêu đó để chứng minh ý nghĩa tồn tại của mình, cho nên trong lòng hay đáy mắt đều tràn đầy hình ảnh của người nọ, quên mất cách yêu thương chính bản thân mình.
Có lẽ sau khi vượt qua ranh giới của sự sống và cái chết, cậu đã thật sự trưởng thành.
Những chuyện từng làm cho cậu phải kiệt lực trốn tránh, tỷ như sự cô đơn, hiện tại thoạt nhìn cũng không quá khó để tiếp nhận.
Thậm chí Diệp Xuyên còn cảm thấy mình rất thích loại cảm giác thanh tĩnh này, đứng tại nơi đây, phía trên là bầu trời đêm mùa đông hiếm khi trong trẻo như vậy, không khí đặc sệt mùi pháo còn chưa tản ra hết, làm cho mũi có chút cay đồng thời cũng tạo cho người ta cảm thấy ấm áp.
Diệp Xuyên đứng lặng thật lâu ở bên ngoài, mãi cho đến khi tiếng pháo nổ như bắp rang dần thưa thớt mới xiết chặt áo khoác chạy nhanh vào nhà.
Di động của cậu vẫn còn để trên bàn cơm, có mấy cuộc gọi nhỡ, đều từ cùng một số.
Diệp Xuyên nhìn lướt qua, rồi lơ đãng xóa đi.
Từ hồi nghỉ hè cùng Diệp Thời Phi tới Diệp gia một lần, Lý Hành Tung bắt đầu coi mình như người nhà.
Mỗi lần Diệp Thời Phi gọi điện thoại về, hắn đều hào hứng nói ké vài câu.
Kiều Mẫn thực sự thích hắn, có đôi khi còn cùng hắn tán gẫu.
Nhưng bình thường Diệp Xuyên nghe được giọng của hắn sẽ trực tiếp cúp máy.
Ngẫu nhiên hắn cũng sẽ gọi riêng cho cậu, lúc đầu Diệp Xuyên còn lịch sự qua loa vài câu, sau này dứt khoát không tiếp.
Dù sao di động của cậu thường để ở nhà, vô luận hắn có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cũng không ảnh hưởng đến cậu.
Diệp Xuyên thật sự không muốn tốn thời gian đi tìm hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, có ích lợi gì.
Cậu chỉ cần biết là Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi sẽ ở bên nhau, sớm chiều không thể tách rời, như hình với bóng.
Nói cách khác, chuyện của hai người đó, nên xảy ra thì sẽ xảy ra mà thôi.
Cậu đã đau khổ đủ rồi, không có hứng thú lấy chính bản thân mình để làm những việc không có gì tốt này trong tám năm một lần nữa.
Xóa đi số điện thoại của mấy cuộc gọi nhỡ, Diệp Xuyên không chút do dự tắt luôn di động.
Kì nghỉ đông ngắn nhất trong cuộc đời học sinh của Diệp Xuyên nhanh chóng trôi qua, thời tiết chậm rãi ấm lên, quần áo độn bông trên người biến thành áo khoác, sau đó là t-shirt ngắn tay, cổng trường cũng dựng lên một tấm bảng lớn, trên đó gắn lịch đếm ngược thời gian.
Diệp Xuyên cũng giống như mọi học sinh khác, bị áp lực của kì thi đè nặng tưởng chừng như không thở nổi.
Thời gian ngủ mỗi ngày còn không đến năm giờ.
Diệp Xuyên không muốn tốn nhiều thời gian trong việc đi lại, cho nên đưa ra đề xuất trọ ở trường với người trong nhà, nhưng bị Diệp Ninh Đức bác bỏ.
Ông cảm thấy học trò cấp ba vốn rất vất vả, trọ lại trong trường thì phải ăn uống ở canteen, thân thể làm sao mà chịu được.
Ông sắp xếp trợ lý Trần đưa đón cậu đi học, lại dặn dò người làm mỗi ngày thay đổi món ăn phong phú để Diệp Xuyên bổ sung dinh dưỡng.
Kiều Mẫn bị Diệp Ninh Đức ảnh hưởng, cũng căng thẳng theo.
Nghe nhóm bạn hay đánh bài chung nói học sinh lúc thi cần phải bồi bổ não, liền nhờ người quen trong bệnh viện tìm một đống thực phẩm chức năng có tác dụng an thần bổ não đem về, mỗi ngày đều ép cậu ăn.
Dù vậy, ở đêm trước cuộc thi đại học, trọng lượng của Diệp Xuyên vẫn giảm chỉ còn 65kg, mà chiều cao đến gần 180cm, eo lưng gầy đến nỗi có thể đo bằng một bàn tay.
Ra khỏi phòng thi, Diệp Xuyên điện thoại cho Thiệu Khải trước tiên, rồi thì về nhà ngã đầu ngủ vùi.
Vài ngày sau đó, ngoại trừ xuống lầu ăn cơm, cơ hồ vẫn nằm trên giường ngủ triền miên, ngay cả việc chạy xe đạp buổi sáng cũng không làm.
Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn không biết xử xự với cậu ra sao, sợ kích thích đến cậu, cho nên lúc nói chuyện với Diệp Xuyên đều tỏ ra vài phần thận trọng.
Mãi cho đến khi Diệp Xuyên hồi phục tinh thần, bắt đầu theo Thiệu Khải mỗi ngày ra ngoài đi bơi, chơi bóng, vợ chồng Diệp Ninh Đức mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm ghi nguyện vọng, Thiệu Khải quả nhiên thi vào đại học An ninh ở B thị.
Nó được công nhận là trường đại học công an tốt nhất trong nước, Diệp Xuyên cũng không ngạc nhiên khi hắn thi vào đây.
Diệp Xuyên lúc đầu có một chút do dự, không biết nên đi Tây Bắc hay là về phía Nam, cuối cùng quyết định đến Tây Bắc.
Cậu nhớ có một năm Lý Hành Tung nói muốn dẫn mình đi xem Binh Mã Dũng, cậu hưng trí bừng bừng sưu tập rất nhiều tư liệu có liên quan đến thành phố kia, kết quả Lý Hành Tung luôn bị công việc giữ chân, kế hoạch du lịch đến cuối cùng chẳng có gì cả.
Giờ đây, Diệp Xuyên quyết định không nên chờ đợi người khác, cậu tự mình đi xem nơi được gọi là cố đô cổ xưa của triều đại thứ mười ba kia.
Thiệu Khải đối với quyết định của cậu có chút tiếc nuối, hắn thực lòng hy vọng Diệp Xuyên cũng có thể đến B thị.
Đại học luật của B thị cách trường đại học An ninh cũng không xa, nếu Diệp Xuyên thi được vào đây, hai người có thể thường xuyên gặp mặt.
Diệp Xuyên giải thích là tự mình cảm thấy không đủ khả năng thi vào đó.
Đối với Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn, cậu cũng giải thích như vậy.
Kiều Mẫn không nói gì, chỉ cảm thấy Tây An có chút xa, điều kiện không quen thuộc, hơn nữa đến kì nghỉ phương tiện đi về cũng khó khăn.
Diệp Ninh Đức thì hỏi rất chi tiết, tình hình thực tế của trường, điểm trúng tuyển những năm qua, cuối cùng bằng một vẻ mặt thâm trầm mà tỏ vẻ mình đã hiểu được, đối với quyết định này của Diệp Xuyên cũng không tỏ thái độ rõ ràng.
Diệp Xuyên nhìn thấy phản ứng của ông như vậy, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Bất quá, cậu đã bắt đầu vội vàng chuẩn bị hành lý, cũng không có thời gian đi nghiền ngẫm tâm tư của Diệp Ninh Đức.
Cậu dự định sau khi nhận được thư nhập học, sẽ lên đường đi Tây An ngay, sớm một chút để quen thuộc với thành phố này, hơn nữa Tây An có rất nhiều di tích cổ của các triều đại xưa, thời gian quá ngắn sợ rằng tham quan không hết.
Kế hoạch đã chuẩn bị tốt, nhưng khi thư báo đưa tới, Diệp Xuyên vừa mở ra liền trợn tròn mắt.
Đại học luật B.
Tại sao lại là đại học B?!