Hai cậu bạn sống cùng trong ký túc xá tuy rằng quan hệ cũng tốt, nhưng chỉ là bạn bè bình thường, Diệp Xuyên không định thẳng thắn tiết lộ quá nhiều việc riêng tư của mình.
Thiệu Khải không nghĩ việc Diệp Xuyên sẽ có một ngày mua nhà ở có cái gì kỳ quái, hắn hiểu rõ tính tình Diệp Xuyên, bề ngoài với ai cũng lịch sự, nhưng trên thực tế cậu đều giữ một khoảng cách nhất định với mọi người.
Ngoại trừ mình ra, trước mắt Thiệu Khải còn chưa phát hiện người thứ hai có thể gần gũi với cậu.
Cho dù là hai người anh em ngủ chung phòng, địa vị ở trong lòng Diệp Xuyên so với Thiệu Khải là hoàn toàn khác biệt, nội tâm hắn vô cùng rõ ràng diều này.
Tuy cảm thấy vui vì điều đó, nhưng đồng thời, lo lắng trong hắn cũng vì thế mà nhiều hơn.
Thân thế Diệp Xuyên hắn đương nhiên biết rõ, cũng hiểu được nguyên nhân khiến cho tính cách của cậu trở nên như vậy, nhưng lại không thể để cho những chuyện đã qua ảnh hưởng đến sinh hoạt về sau nha, nếu như cậu vẫn luôn bị bóng ma của quá khứ ám ảnh, vậy sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa? Thiệu Khải cảm thấy Diệp Xuyên hẳn là phải sống hạnh phúc hơn một chút.
Cho dù thật sự không thể giống như người bình thường cưới vợ rồi sinh con, tạo lập gia đình của chính mình cũng không sao, quan trọng là phải có người yêu thương, quan tâm, che chở cho cậu, ở nơi mà khi một bằng hữu như mình không thể hiện diện, cho cậu càng nhiều thêm sự ấm áp và chăm sóc.
Bởi vậy, cẩn thận chú ý những người xuất hiện bên cạnh Diệp Xuyên gần như đã trở thành thói quen của hắn.
Đàm Lâm, La Kiện, Đào Âm, Nghiêm Hàn.
Từng người một được loại bỏ, Thiệu Khải cảm thấy có chút thất vọng.
Và bây giờ lại nhiều thêm một Tiếu Nam, nhìn thoáng qua người này giống như một viên chức quy củ, tính cách cũng rất được, nhưng mà.
Lúc ngồi ăn cơm cùng nhau, ánh mắt của tên này luôn vô thức đặt trên người những nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp.
Ai!
Thiệu Khải thở dài.
Trong lòng cảm khái, bên cạnh người này quay đi quay lại đều là trai thẳng, còn có tương lai sao? Khó khăn lắm mới phát hiện được hai tên có vẻ cong, thì dường như họ đã là một đôi.
Thiệu Khải rót đầy ly rượu của mình và Diệp Xuyên, vỗ vai cậu nhỏ giọng nói: “Lại đây, người anh em, anh với cậu uống cạn ly.
Giờ cậu cũng coi như người có của, sau này phải sống thật tốt mới được.”
“Tớ hiểu ý của cậu.”
Diệp Xuyên gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười, “Tớ sẽ không bỏ rơi chính mình.”
Thiệu Khải nhìn cậu, thực không biết nói gì ngẩng đầu nhìn trời, “Sao tớ lại có loại cảm giác buồn phiền giống như gả con gái đi lấy chồng thế này? Chẳng lẽ tớ uống quá nhiều rồi?”
“Đúng là cậu uống nhiều rồi.”
Diệp Xuyên vỗ đầu hắn, “Nhưng theo tớ thấy thì cậu đang tự xem mình là bà mẹ già thì có.”
“Không phải là bà mẹ già, anh đây là cảnh sát.”
Thiệu Khải ra vẻ dũng cảm vỗ vai Diệp Xuyên bảo đảm, “Về sau anh đây sẽ bảo vệ cậu.
Có ai dám bắt nạt cậu, anh trai sẽ bắt bọn họ nhốt lại!”
Mọi người đều cười vui vẻ.
Đang ăn, điện thoại của Tiếu Nam vang lên.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, Tiếu Nam nở nụ cười ý vị thâm trường với Diệp Xuyên, “Tám chín phần là có liên quan đến cậu.
Tin không?”
Diệp Xuyên khó hiểu hỏi lại, “Ai vậy?”
“Là Hắc tiên sinh.”
Tiếu Nam ấn nút nhận cuộc gọi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Hắc tiên sinh.”
Không biết người đầu bên kia điện thoại nói gì, Tiếu Nam liên tục gật đầu, sau đó đưa điện thoại cho Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên vừa cầm lấy để lên tai, bàn ăn ở phòng cách vách dậy lên tiếng ồn ào náo loạn, Diệp Xuyên đành cầm điện thoại đi ra ngoài sân.
Đèn lồng dưới mái hiên đã được thắp lên, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu quất nhu hòa ấm áp, cách đó không xa là bóng cây lắc lư, tạo nên một bức tranh yên bình.
Tiếng ồn ào của đô thị dường như nằm bên ngoài bức tường của căn nhà cũ kĩ này.
“Ở bên ngoài sao?”
Trong điện thoại, thanh âm của người đàn ông thuần hậu trầm thấp, rất giống hương vị Black Russian mà cậu thích uống.
Tạo cho cậu cảm giác hoàn toàn bất đồng so với hình ảnh khuôn mặt sắc bén trong ấn tượng, thật khiến Diệp Xuyên phải trố mắt một lát.
“Đi ăn ở bên ngoài.”
“Tiếu Nam có gọi điện thoại cho tôi, nói cậu mua nhà ở Doanh Thủy Loan, xin chúc mừng.”
“Hắc ca khách sáo rồi.”
“Trước đó không biết, cho nên.
.”
Hắc Lục tạm dừng một chút, rồi nói: “Có lẽ còn phải phiền cậu đi một lần nữa, mang biên lai theo, trực tiếp đến văn phòng giao dịch tìm Tiểu Lý, hắn sẽ đem khoản tiền thừa trả lại cho cậu.
Bởi vì cần làm một ít thủ tục, cho nên chính cậu phải tự mình đến mới được.
Tôi sẽ nói Tiểu Tiếu đến đón cậu, hai người cùng hẹn thời gian nhé.”
Diệp Xuyên có chút do dự, “Hắc ca, kỳ thật tôi.
.”
Ở đầu bên kia điện thoại, nam nhân nhỏ giọng cười, “Kỳ thật cậu không muốn nợ ân tình của tôi đúng không?”
Diệp Xuyên im lặng ngầm thừa nhận.
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Hắc Lục ngược lại an ủi cậu, “Doanh Thủy Loan chỉ vừa mới tung quảng cáo gần đây thôi, giai đoạn này mua nhà đều là người quen, cậu không tiếp nhận giá nội bộ, ngược lại mới là kỳ quặc, người khác sẽ nghĩ cậu coi tiền như cỏ rác.
Huống chi cậu vẫn còn là sinh viên, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút nấy.
Sau này trang trí nội thất rồi nhiều thứ linh tinh đều rất cần tiền đó.”
Lời này quả thực quá thân mật.
Diệp Xuyên kỳ thật cũng không nghĩ đến Tiếu Nam chỉ gọi một cuộc điện thoại có thể đem đến hiệu quả nhanh như vậy, cuộc điện thoại này, có chút ngoài dự kiến của cậu.
Hơn nữa bây giờ mình còn uống chút rượu, đầu óc cũng không hoàn toàn thanh tỉnh, nên cảm thấy việc cậu và Hắc Lục đang nói chuyện điện thoại với nhau mang đến một cảm giác không thật.
“Tôi không hiểu.
.”
Diệp Xuyên do dự một chút, quyết định vẫn nên nói cho rõ ràng, “Hắc ca tại sao lại vội vàng giúp tôi như vậy? Kỳ thật mối quan hệ giữa hai chúng ta cũng chưa hẳn là người quen.”
Lúc Diệp Xuyên nói ra những lời này, trong lòng lại nghĩ, cầu anh trăm ngàn lần đừng bảo là do nể mặt Nghiêm Hàn đi, nếu hắn nói vậy, Diệp Xuyên cảm thấy mình thật sự ói ra máu.
Phía bên kia Hắc Lục trầm mặc một lát, chậm rãi đáp: “Nếu tôi nhớ không lầm, tương lai cậu muốn làm luật sư, đúng không?”
Diệp Xuyên gật đầu, “Vâng.”
“Làm luật sư thì cần phải có nhân mạch.
Mà tôi là một người sinh trưởng ở B thị, giao thiệp rất rộng, khách quan mà nói, nhờ tôi làm cầu nối đối với cậu chỉ có lợi mà thôi.”
Hắc Lục nói bằng một giọng điệu bình tĩnh giống như đang kể chuyện, Diệp Xuyên nghe được cái bật lửa đinh lên một tiếng vang nhỏ ở khoảng giữa câu nói.
Cậu cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng hắn híp mắt hút thuốc, không giống con sói đầu đàn đang thận trọng, ngược lại tựa như sư tử biếng nhác sau khi ăn uống no đủ.
Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, mỗi lần nghĩ đến người này, cậu luôn liên tưởng hắn gắn liền với dã thú, dường như có một cái gì đó trong con người của hắn, khiến cho người khác bất giác liên tưởng đến bản năng của loài thú.
“Về phần cậu, sau này có chuyện liên quan đến pháp luật, tôi có lẽ sẽ cần đến.”
Hắc Lục nói chậm lại: “Giới thiệu bạn trong giới cho cậu, với tôi là một chuyện rất dễ dàng, và đương nhiên mục đích là để nắm giữ được một người mà trong tương lai mình có khả năng cần đến.
Cũng như cậu vậy.
Tôi biết mấy vạn đồng cậu sẽ không để vào mắt, nhưng mà một chút ân tình này, về sau còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Đúng không?”
Diệp Xuyên lau trán nở nụ cười, “Hắc ca, anh không giống người hay giảng đạo lý đâu.”
Người ở đầu dây bên kia cũng nhỏ giọng cười, “Tôi cũng đã từng học đại học, chẳng qua là học không xong thôi.”
Diệp Xuyên lúc này thật sự giật mình,“Tại sao lại không học xong?”
Hắc Lục ngừng một chút, ngữ điệu lộ ra một tia cảm xúc thê lương, “Sau này có cơ hội lại nói tiếp chuyện này nhé.
Cậu uống rượu sao?”
“Vâng.”
Diệp Xuyên tựa vào cây cột ở hành lang, cảm thấy trong đầu choáng váng nặng nề, “Uống một ít rượu trắng, cả đám nói ăn lẩu phải uống rượu đế mới hợp.”
Thanh âm Hắc Lục giống như đang cười, “Tôi cảm thấy tửu lượng của cậu rất khá.”
“Bình thường thôi.”
Diệp Xuyên được người khen, có chút tự mãn, “Vài ba chai không thành vấn đề.”
“Uống rượu vào, có cảm giác cậu trở thành một người khác.”
Âm thanh của Hắc Lục như đang muốn cười, “Đúng dáng vẻ mà một thằng nhóc nên có.”
Diệp Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong trẻo của đêm cuối mùa thu phía trên đình viện, đáy lòng sinh ra một loại cảm giác không thể gọi tên.
Nghe Hắc Lục nói, nhịn không được thì thầm hỏi: “Một cậu nhóc.
nên có dáng vẻ gì?”
Hắc Lục cư nhiên thực sự nghiêm túc suy nghĩ, rồi mới nói: “Không lo lắng, không có nhiều băn khoăn trong lòng.”
Diệp Xuyên lặng lẽ cười.
Đến tột cùng, có bao nhiêu người có thể đạt được tiêu chuẩn này đây? Trầm mặc một lát, Hắc Lục lại nói: “Vậy ngày mai nhé, buổi trưa làm cho xong đi, tôi sẽ kêu nhân viên ở bên kia đợi cậu.”
Diệp Xuyên gật đầu, nhưng ý thức được người phía bên kia điện thoại nhìn không thấy, vội nói: “Tôi sẽ qua.
Cám ơn Hắc ca.”
Hắc Lục nói không cần khách sáo sau đó liền cúp máy.
Ngược lại Diệp Xuyên cầm điện thoại của Tiếu Nam, nghe trong đại sảnh phía sau lưng truyền ra tiếng ồn ào, đứng thần ra ở hành lang một lát.
Một tấm danh thiếp từ phía sau đưa tới, Diệp Xuyên theo bản năng đưa tay cầm lấy, chợt nghe thanh âm cười nói của Tiếu Nam vang lên bên cạnh: “Hắc tiên sinh ra mặt có khác, cực kỳ hiệu quả.
Tấm danh thiếp này cậu giữ đi, có việc gì thì trực tiếp gọi điện cho sếp.”
Diệp Xuyên nhìn danh thiếp trong tay, màu sáng, trên đó đơn giản chỉ viết tên và số điện thoại.
Thấy trên danh thiếp ngay ngắn hai chữ Hắc Dực, sau ót không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Cậu vẫn nghĩ họ của hắn có lẽ là Hạ tiên sinh, hoàn toàn không ngờ tới lại chính là chữ Hắc này.