Diệp Xuyên đưa hai người tới một bàn có vị trí sáng sủa và yên tĩnh, theo thói quen hỏi, “Hai người muốn dùng gì?”
“Em chọn giúp đi.”
Diệp Thời Phi vò đầu của cậu, “Dù sao tụi anh cũng không phải muốn ăn mà đến đây.”
Diệp Xuyên gật gật đầu, biết hôm nay làm thế nào cũng không tránh khỏi gặp mặt, trong lòng cậu trở nên bình tĩnh rất nhiều.
Có lẽ số phận đã an bài, người nên gặp cuối cùng sẽ phải gặp thôi.
Nhưng nếu như có thể thay đổi thời gian và địa điểm lần đầu gặp mặt Lý Hành Tung, vậy muốn thay đổi một số chuyện về sau cũng không phải là không có khả năng.
Diệp Xuyên lơ đãng pha hai ly hồng trà nóng, lại lấy thêm mấy món điểm tâm đặt vào khay, đi ra khỏi quầy mới kịp nhận ra, những thứ mình lấy đều là món mà hai người kia thích ăn.
Cậu từng sống cùng bọn họ một thời gian quá lâu, đối với khẩu vị của hai người biết rất rõ ràng, nó đã trở thành thói quen khó mà thay đổi.
Với lại đến khi bưng khay ra khỏi quầy cậu mới nhận ra điều này, không lẽ lại quay trở vào.
Đành phải cắn răng đi đến trước mặt hai người, đem khay đồ ăn thức uống đặt trên bàn.
Diệp Thời Phi cười nói: “Vẫn còn nhớ rõ anh hai thích ăn bánh trứng trái cây cơ đấy, không uổng công anh thương em mà.”
Diệp Xuyên nhếch miệng cười cười, không lên tiếng.
Lúc cậu đến Diệp gia Diệp Thời Phi đã lên trung học, thời gian hai người ở chung cũng không nhiều lắm, bất quá Diệp Thời Phi chưa bao giờ bắt nạt cậu.
Nếu như không có sự xuất hiện của Lý Hành Tung, thì cả đời này làm huynh hữu đệ cung cũng không chừng.
Lý Hành Tung nhìn đĩa bánh pudding caramel trước mặt mình, trong lòng thoáng có chút cảm giác phức tạp.
Đối với món đồ ngọt mà mình yêu thích, ngay cả Diệp Thời Phi cũng không biết.
Nếu nói bánh pudding chỉ là trùng hợp, vậy thì bánh xốp chocolate phải nên giải thích như thế nào? Có thể khẳng định, trước đây hắn chưa bao giờ gặp qua em trai của Diệp Thời Phi, dĩ nhiên thiếu niên xa lạ này càng không thể biết được món ăn mà mình yêu thích, nhưng nếu nói đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì.
Lý Hành Tung cầm cái muỗng nhỏ múc một miếng bánh pudding đưa vào miệng.
Mùi thơm của bơ và caramel đánh thức vị giác, nơi trái tim cũng không hiểu vì sao trở nên dịu dàng hơn.
Ánh mắt Lý Hành Tung vô thức tìm kiếm bóng dáng của thiếu niên kia, một người tốt tính như Diệp Thời Phi thế nhưng lại có em trai khác biệt như vậy, thật sự là khó mà tin được.
“Cậu không phải nói là thân thích sao?”
Lý Hành Tung có chút tò mò hỏi: “Thế nào mà một chút cũng không giống?”
Diệp Thời Phi cười cười, “Ba tớ gọi bà nội của nó là cô, là bà con cỡ đại bác bắn ba ngày không tới ấy, huyết thống rất xa.
Chẳng qua là tình cờ ở cùng một thành phố, nhà nó lại xảy ra chuyện không may, ba tớ liền đem về nuôi.
Thời điểm ban đầu thằng bé bị mắc chứng tự kỷ, nhưng không có quậy phá.”
“Bị tự kỷ?”
Lý Hành Tung có chút hiểu được, đứa nhóc kia trên mặt có thần khí ảm đạm không hợp với lứa tuổi là do đâu mà có.
Diệp Thời Phi gật đầu, trong ánh mắt toát ra một tia thương hại, “Không nói với ai câu nào, cho ăn thì ăn, kêu ngủ liền ngủ, ngoan đến mức làm cho người ta sợ hãi – lời này là mẹ tớ nói đó.”
Lý Hành Tung không tự giác đưa mắt liếc nhìn thiếu niên đứng ở một góc của tiệm cafe, cậu đang khom người lấy từ trong tủ kính ra một miếng bánh dâu tây, eo lưng mảnh khảnh uốn thành một đường cong duyên dáng, ngây ngô mà dụ hoặc.
“Phải qua một thời gian dài sau.”
Diệp Thời Phi nhíu mày cúi đầu nhớ lại, “Đại khái hơn hai tháng, nó mới bắt đầu nói chuyện.”
“Câu đầu tiên là nói cái gì?”
Lý Hành Tung hứng thú hỏi: “Ba? hay là mẹ?”
“Cám ơn.”
Diệp Thời Phi nói.
Lý Hành Tung kinh ngạc.
“Câu đầu tiên nó nói là cám ơn.”
Diệp Thời Phi bật cười khi thấy phản ứng của hắn, “Lúc ấy mẹ tớ đang cho nó uống thuốc, đột nhiên thốt ra một câu như vậy, làm bà hoảng sợ.”
Lý Hành Tung nhìn thiếu niên cách đó không xa, ngắm cậu cẩn thận đem khối bánh ngọt kia để vào hộp giấy xinh xắn rồi đưa cho người khách đối diện, ánh mắt xa cách, trên mặt lại nở một nụ cười vừa đúng chuẩn.
Có vẻ là một cậu nhóc khá thú vị.
Lý Hành Tung nhẹ lắc đầu, “Tớ thấy hai người các cậu tình cảm rất tốt.”
“Tiểu Xuyên đặc biệt hiểu chuyện.”
Diệp Thời Phi miệng nhấm nháp miếng bánh trái cây, mày nhíu lại, vẻ mặt không cho là đúng, “Hơn nữa, cho dù thực sự có xảy ra chuyện gì, tớ cùng Diệp Thời Tranh đều lớn hơn nó nhiều như vậy, sao có thể không biết xấu hổ đi so đo với một thằng nhóc a.”
Lời này thì Lý Hành Tung tin tưởng.
Diệp Thời Phi chưa bao giờ là kẻ tiểu nhân, tính tình lại tốt, cho dù là bác lao công của ký túc xá cũng vui vẻ nói cười giống như người thân quen.
Huống chi gia cảnh của Diệp gia như vậy, cho dù nhiều thêm một đứa con nuôi, cũng không thể tranh đoạt quyền lợi của hai huynh đệ bọn họ, cậu ta đơn giản là không có khả năng trở thành mối đe dọa của Thời Phi.
“Vậy cũng coi như khổ tận cam lai đi.”
Lý Hành Tung có chút cảm khái, “Còn nhỏ tuổi như vậy, gắng gượng cũng không dễ dàng gì.”
Diệp Thời Phi nhún vai, không định đáp lễ câu nói này.
Từ lúc bắt đầu ngồi xuống cho đến bây giờ, câu chuyện của hai người vẫn xoay quanh đứa em này, Diệp Thời Phi quét mắt liếc thiếu niên đứng sau tủ kính, quyết đoán đổi đề tài.
:.
Diệp Xuyên thay quần áo xong, khi đi ra thấy Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung đứng chờ ở cửa.
Hai thanh niên ngoại hình xuất chúng, cho dù trong tay là gói to gói nhỏ, có vẻ hơi mất hình tượng một chút, nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Bộ dáng hai người khi đứng chung một chỗ thân mật nói chuyện với nhau, Diệp Xuyên không biết đã nhìn thấy lần thứ bao nhiêu, thậm chí dáng điệu Diệp Thời Phi hơi ngước đầu lên, còn Lý Hành Tung đứng nghiêng tựa vào cửa vẫn không ngừng thay nhau chồng chéo lên những mảnh ký ức của cậu.
Diệp Xuyên cảm thấy ngực ẩn ẩn đau.
Có lẽ cậu đã sớm phát hiện những biểu hiện ăn ý kì lạ giữa hai người này, chỉ là cố chấp không muốn thừa nhận.
Đáng tiếc thay, ngay cả khi cậu sẵn sàng tự dối gạt mình, người kia cũng không nguyện ý phối hợp.
Cái gọi là mơ mộng, vốn cũng chỉ có một mình cậu mà thôi.
Diệp Xuyên nghĩ rằng, không ai có thể hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ vật đổi sao dời bằng cậu.
Trước đây, mỗi khi rời tầm mắt khỏi người đàn ông kia đều cảm thấy bất an và nuối tiếc.
Mà bây giờ, cậu chỉ dám ở một khoảng cách không sợ bị phát hiện lặng lẽ nhìn hắn.
Vẫn khắc sâu trong trí nhớ là gương mặt góc cạnh rõ ràng, màu da khỏe mạnh nhờ một thời gian dài chơi thể thao mà có, khuôn mặt anh tuấn, lông mi dày rậm, Diệp Xuyên thậm chí còn nhớ được rất rõ xúc cảm nơi đầu ngón tay khi lướt trên hàng mi ấy.
Diệp Xuyên vẫn cho rằng trên gương mặt Lý Hành Tung, hàng mi là đẹp nhất.
Rất dài, vừa dày vừa cong, vô hình trung nhu hòa bớt những nét cứng rắn lạnh lùng trên khuôn mặt của hắn.
Khi hắn chăm chú nhìn một người, ánh mắt thâm sâu khó lường đó khiến cho người ta liên tưởng tới bụi cỏ rậm rạp nép mình bên dòng suối, rồi lại tự mình sinh ra thứ ảo giác về xúc cảm dịu dàng.
Mà thực tế đã từng chứng minh, hết thảy ôn nhu Diệp Xuyên từng nhận được từ hắn cũng chỉ là ảo giác của chính cậu mà thôi.
Khi Diệp Thời Phi quay đầu nhìn qua, Diệp Xuyên thu lại biểu tình tự giễu chỉ trong nháy mắt, khoác ba lô lên lưng, bước nhanh tới.
Theo khoảng cách từng bước một đến gần, Diệp Xuyên cảm giác được rõ ràng, có gì đó ở nơi sâu nhất trong ký ức bay lên, bay lên mãi rồi nhanh chóng tiêu tan vào hư không.
Đã từng yêu, rồi sinh hận, dây dưa tuyệt vọng cũng trải qua, vì sai lầm này thậm chí cậu phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.
Quá đủ rồi, Diệp Xuyên.
Cậu tự nói với chính mình: Sự ngột ngạt làm người ta hít thở không thông này đều đã là quá khứ, thương lấy chính mình một chút đi.
Đẩy cánh cửa kính màu trà của tiệm cafe đi ra ngoài, Diệp Xuyên vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười với hai người đứng ở cửa, “Ngại quá, đã để cho hai người đợi lâu.
Để em giúp anh xách gói to đi.”
“Về nhà thôi!”
Diệp Thời Phi một bên giới thiệu cho Lý Hành Tung những địa điểm du lịch của N thị, một bên không khách khí đem hai cái túi xách bên tay trái đưa qua cho em trai.
Diệp Xuyên cầm lấy, quay đầu lại, tầm mắt đụng ngay cặp mắt tối đen như mực của Lý Hành Tung.
Lý Hành Tung sâu sắc cảm nhận được có điều gì đó vừa thay đổi ở người thiếu niên này.
Thế nhưng rốt cuộc đó là gì, hắn lại không thể nói nên lời.
Không đợi hắn tìm ra chút manh mối nào, Diệp Xuyên đã quay đầu, đi về phía trước.
Lý Hành Tung bỗng nhiên cảm thấy ở cậu toát ra một khí chất bí ẩn, làm cho người ta nhìn không thấu, tựa như một loại hấp dẫn, rất câu nhân.