• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Xuyên nằm trên sô pha xem tivi, Trầm Hàn ở trong phòng bếp bận rộn. Trần Xuyên cảm thấy giống như quay về trước kia.

Hồi đó lúc mình nằm xem TV thì Trầm Hàn thường chạy đông chạy tây, miệng cứ lải nhải mấy câu kiểu như “Hút thuốc không được gạt lung tung!”, “Nhìn xem, đã bảo anh phải đem sách thu xếp gọn gàng để dưới chân!” rồi thì “Trần Xuyên, anh có thể chủ động giúp em làm chút việc hay không!”

Trần Xuyên thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao Trầm Hàn ngày xưa cứ khoái lải nhải như mấy bà tám. Vì sao nhất định phải quấy rầy mình xem tivi yên ổn chứ?

Khó hiểu.

Trầm Hàn ở trong phòng bếp lại nghĩ, vì sao trước kia Trần Xuyên không thể giúp mình rửa bát hoặc quét nhà một lần nhỉ. Vì sao đã dặn không được mang giầy vào phòng mà chẳng lần nào hắn để vào tai?

Khó hiểu.

Vì thế mâu thuẫn càng ngày càng trở nên gay gắt hơn.

Trầm Hàn vẫy vẫy nước trên tay, bật cười. Chuyện quá khứ cũng không cần nhắc lại nữa, hôm nay coi như làm giúp Trần Xuyên ngày cuối cùng đi.

Trầm Hàn đi qua ôm lấy OK ngồi lên sô pha, yên lặng cùng Trần Xuyên xem tivi. Hắn vuốt lông OK mơ hồ cảm giác mình đã quên mất một chuyện quan trọng, nhưng rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?

Trần Xuyên len lén liếc mắt nhìn Trầm Hàn, tính mở miệng nói gì đó lại không biết nói làm sao. Hắn suy nghĩ một chút thật vất vả cố lấy dũng khí mở miệng: “Trầm Hàn à. . . . . . .”

Trầm Hàn đột nhiên nhảy dựng lên. Chết rồi, mình đã hẹn đi ăn cơm với Thạch Qua! Trễ như vậy rồi phỏng chừng Thạch Qua còn đang ở công ty chờ mình đi.

Trần Xuyên nhìn Trầm Hàn phản ứng kích động, tiếp tục nói: “Trầm Hàn à, anh đột nhiên. . . . . .”

“Chờ tí, lát nữa nói chuyện với anh sau!” Trầm Hàn cắt ngang lời của hắn, cầm di động chạy ra ban công. Trần Xuyên cảm thấy vô cùng thất bại, mẹ nó, lão tử thật vất vả vứt bỏ mặt mũi vậy mà em. . . . . .

Trầm Hàn cấp tốc gọi điện thoại cho Phương Kỳ, bên kia liền truyền đến giọng điệu ngả ngớn: “Hi, Trầm Hàn bảo bối, tìm anh có chuyện gì?”

Trầm Hàn buồn nôn nói: “Cậu đang ở đâu?”

“Đừng nhắc nữa, tăng ca chứ ở đâu. Tôi sao có thể sung sướng giống cậu a, thoải mái trốn đi gặp người yêu. . .”

“Bây giờ cậu lập tức đi qua bộ thiết kế nhìn giùm tôi xem Thạch Qua còn chờ ở đó không?”

“Sao? Cậu từ từ xem nào, phải cho tôi thời gian để đi nữa chứ, tôi có ở chung với hắn đâu? Chờ một chút.”

Bên kia tiếng Phương Kỳ tiếp tục vang vọng: “Nha, đúng là vẫn còn đang ngồi chờ kia kìa.”

Trầm Hàn mặt đầy hắc tuyến. Thạch Qua cái tên này bộ bị ngu hay sao mà không biết gọi điện thoại cho mình!

Trầm Hàn nhẹ giọng chậm rãi nói: “Phương Kỳ này, hình như cậu cũng chưa ăn tối phải không? Thạch Qua xem chừng cũng chưa ăn, thôi vậy cậu đi với hắn đi. Nhà hàng XXX đó, tôi đã đặt chỗ trước rồi.”

“Nhà hàng XXX? Sao tự nhiên hào phóng quá vậy? Tính gài tôi à?”

Trầm Hàn rụt rụt cổ đáp: “Thật ra là Thạch Qua đặt.”

“Trầm Hàn! Mẹ nó, việc này cậu tự đi giải quyết!”

“Đại ca, đại ca a! Tôi thực sự không đi được đâu, cậu giúp tôi nói với Thạch Qua đi, vậy nha!” Không đợi Phương Kỳ đáp lại, Trầm Hàn liền cúp máy, thuận tiện tắt luôn điện thoại.

Trầm Hàn thở dài, chửi mình thực đáng xấu hổ, đối xử với Thạch Qua tệ như vậy.

Hắn vào phòng ngồi trở lại sô pha, hỏi: “Nãy anh định nói gì với tôi?”

“Không có gì.” Thanh âm bực mình.

“Sao?”

“Thật sự không có gì!”

Trần Xuyên xoay người sang chỗ khác khóe miệng co rút, nói có mấy câu thôi làm gì mà mình lộn xộn quá vậy! Miệng giống như là bị dính keo dán sắt không mở nổi.

Tình hình thật sự rất tệ!

Mình suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng không được tự nhiên thừa nhận còn yêu Trầm Hàn, nhưng là cái câu chết tiệt “Anh vẫn còn yêu em” thật sự khó nói quá a! Đáy lòng Trần Xuyên một trận nôn nóng.

Mỗi giây trôi qua, trái tim Trần Xuyên giống như bị cào thêm một cái, thập đại khổ hình bất quá cũng chỉ nhiêu đây thôi!

Trầm Hàn ngồi chơi với OK, vẫn chưa có ý đứng dậy đi về.

Trầm Hàn cũng đang chờ, chờ thời gian cuối cùng của hai người thời gian. Chỉ cần Trần Xuyên dẹo bỏ mặt mũi nói hai chữ ‘đừng đi’ , hắn cũng nguyện ý dẹp sĩ diện qua một bên mở rộng tay một lần nữa tiếp nhận Trần Xuyên.

Nhưng là, Trần Xuyên không thèm có một chút phản ứng.

Trầm Hàn lấy điện thoại di động ra xem thời gian, đã muốn gần 11 giờ. Hắn trong lòng thở dài, việc này cũng thật không có ý nghĩa rồi. Thôi vậy, tạm biệt.

Trầm Hàn đứng dậy đưa tay ra chống eo, ngáp một cái, dùng giọng điệu thập phần thoải mái mà nói: “Cũng khuya rồi, tôi về nhà ngủ.”

Trần Xuyên trở tay không kịp, cà lăm nói: “Không. . . . . Không chơi nữa hả?”

“Không được, ngày mai phải dậy sớm.” Trầm Hàn bước ra cửa, Trần Xuyên theo bản năng bám theo.

Trầm Hàn đá dép lê thay giầy da của mình vào, động tác hung dũng mở cửa đi ra ngoài.

Trần Xuyên trông mong nhìn Trầm Hàn biến mất trước mắt mình, chậm rãi duỗi dài cánh tay chụp không gian lạnh lẽo.

Trần Xuyên ngốc ngốc đóng cửa lại, đi vài bước, trông có vẻ như sắp phát điên. Hắn ngồi chồm hổm xuống đất học bắt chước mấy diễn viên nam thất tình trong phim truyền hình rống to vài tiếng.

Bên kia Trầm Hàn nghe tiếng hắn kêu thảm thiết, lập tức chạy vọt qua, dùng chân đá văng cửa đi vào. Trần Xuyên vẻ mặt chấn kinh ngẩng đầu nhìn hắn, Trầm Hàn trái xem phải xem cảm thấy không có việc gì rồi mới cúi đầu nhìn Trần Xuyên đang ngồi đần mặt ở dưới đất mắng: “Anh la hét cái quỷ gì vậy!?”

“Không có việc gì, anh bị điên chút thôi.”

“Anh bớt khùng đi!” Trầm Hàn hừ hừ xoay người, Trần Xuyên đột nhiên gào lên: “Đợi chút!”

Trầm Hàn âm thầm thủ thế YES. Tôi xem anh có thể chịu được bao lâu, nhìn đi, vẫn là không nhịn được đó thôi. Trầm Hàn làm bộ như không có việc gì xoay người sang chỗ khác nói: “Anh lại muốn gì nữa?”

Trần Xuyên xông lại nói: “Ây, em đá hư cửa nhà tôi xong tính chạy luôn à?”

Không biết đêm nay bị tạt mấy gáo nước lạnh rồi, Trầm Hàn hoàn toàn đóng băng mặt không chút thay đổi nói: “Ngày mai tôi đền.”

Trần Xuyên lại tiếp tục trơ mắt nhìn Trầm Hàn biến mất ở trước mặt mình lần nữa.

Trần Xuyên, mày đúng là đồ ngu, quả thực không có thuốc nào chữa được mày nữa rồi! Trần Xuyên tát mình vài cái, lảo đảo trở vào phòng. Hắn ngã xuống giường kéo chăn đắp lại, trong lòng đổ một trận mưa rào.

Rốt cuộc hắn cũng biết mất đi so với đối mặt càng khó khăn hơn.

Hôm sau, Trần Xuyên dậy sớm, ngồi ở phòng khách dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe lén động tĩnh phòng cách vách.

Có tiếng chén dĩa, tiếng mở cửa, Bingo, chuẩn bị xong! Trần Xuyên canh lúc Trầm Hàn ra khỏi nhà cũng nối gót ra theo.

Hắn giống như mấy tên sắc lang biến thái lái xe theo sát Trầm Hàn. Trầm Hàn ngừng hắn cũng ngừng, Trầm Hàn động hắn cũng động.

Trần Xuyên buồn bực đi vào công ty, bởi vì bản thân mình dùng cái hành động theo dõi để biểu đạt vẫn còn để ý Trầm Hàn thật sự là không chứng tỏ được bao nhiêu.

Vào thang máy công ty, Trầm Hàn nhìn chằm chằm Trần Xuyên. Trần Xuyên khẩn trương lấy tờ giấy ra lau mũi nói: “Em nhìn cái gì?”

“Không có gì, tôi đang nghĩ tự nhiên sao anh theo tôi một đường mà chẳng nói gì hết, làm trò gì đấy?”

Chứng minh là anh để ý em a! Trần Xuyên thực uất ức nói không ra miệng.

Trầm Hàn thấy hắn không chịu mở miệng cũng im luôn, nghĩ đến lát nữa sẽ nhìn thấy Thạch Qua phỏng chừng xấu hổ rồi. Ai bảo ngày hôm qua cho người ta leo cây.

Trần Xuyên dùng ánh mắt thập phần ai oán nhìn hắn, nhưng lực chú ý của Trầm Hàn lại không để ở trên người Trầm Xuyên.

Đến tầng trệt, Trầm Hàn nói với Trầm Xuyên “hôm nay công tác tốt” rồi đi ra ngoài.

Cửa thang máy đóng lại, Trần Xuyên liền cào tường, thật vô vọng a! Hắn đột nhiên hận Trầm Hàn không chịu để ý đến mình, mình làm rõ ràng như vậy hắn chẳng lẽ sẽ không hiểu à?

Ra khỏi thang máy, Trần Xuyên lạnh lùng đi vào văn phòng, Lục thư ký tay cầm một đống văn kiện bước lại nói: “Tổng giám đốc, buổi sang tốt lành, văn kiện này phiền anh xem qua.”

Trần Xuyên nhìn những văn kiện này đầu càng lúc càng đau. Tình cảm không xong, công việc phiền toái, cuộc sống đúng là không thú vị.

Trầm Hàn trước khi vào bộ thiết kế thuận tiện đi rót hai chén cà phê, một ly đương nhiên là cho Thạch Qua.

Trầm Hàn đi vào, không ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt lễ rửa tội mỗi ngày một lần của nhân viên, Mọi người nói vài câu “quản lí buổi sáng tốt lành”, Trầm Hàn đáp lại “mọi người sớm” rồi đi tới trước bàn Thạch Qua, gõ mặt bàn nói: “Cậu vào phòng tôi một chút.”

Cửa đóng, Trầm Hàn liền lập tức xin lỗi: “Hôm qua tôi đột nhiên có việc. . . .”

“Tôi biết, Phương quản lí đã nói với tôi rồi.” Thạch Qua biểu hiện rất rộng lượng.

“Thôi uống cà phê uống cà phê.” Trầm Hàn cười ha ha nói.

Thạch Qua khuấy cà phê, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Vậy. . . Trầm Hàn anh nghĩ xong chưa?”

“Chuyện riêng đợi tan sở rồi nói sau được không?” Nội tâm Trầm Hàn lại bắt đầu phập phồng không ngừng, tả hữu lay động.

Thạch Qua nở nụ cười: “OK, vậy tôi ra ngoài làm việc.”

“Cố gắng nhé.” Trầm Hàn làm cái thủ thế cố lên sau đó giả bộ cười đóng cửa lại.

Ông trời, ông thật muốn tôi quay lại với Thạch Qua?

Trầm Hàn chống cằm phát ngốc.

Một hồi sau Phương Kỳ tới, vừa bước vào liền dùng sức chụp đầu Trầm Hàn làm cho hắn ôm đầu nhảy dựng lên. Phương Kỳ tức giận mắng: “Dám cúp điện thoại của tôi hả! Lại còn cho người ta leo cây nữa chứ! Cậu có biết hôm qua Thạch Qua đợi cậu bao lâu không!”

Trầm Hàn ủy khuất lí nhí nói: “Tôi thực sự đã quên mất.”

“Được, cho cậu quên, bây giờ ngồi lại suy nghĩ kĩ càng đi. Theo như hôm qua tôi quan sát, thật sựt thật sự Thạch Qua rất không tệ.”

“Không phải chứ anh bạn, chỉ vì một bữa cơm mà cậu vứt bỏ Trần Xuyên phũ phàng như vậy à?” Trầm Hàn khinh bỉ hắn, “Nếu cậu khuyên nhủ nói không chừng bây giờ tôi liền chạy lên lầu trên cưỡng hiếp Trần Xuyên.”

“Cáikẻ lỗ mãng ai rảnh khỉ gió đi quản hắn a!” Phương Kỳ ra vẻ hợp tình hợp lý nói: “Cậu nếu đã từ bỏ hắn tôi còn cổ động làm gì cơ chứ?”

“Ê ê ai nói tôi từ bỏ?”

“Thôi được rồi, đích thực là tôi có nói qua.” Trầm Hàn nổi giận xấu hổ bưng cà phê đổ thẳng vào mồm.

Phương Kỳ cũng tự tiện bưng lên một chén khác đưa lên miệng uống, Trầm Hàn há hốc mồm, sau đó khẽ khàng nói: “Chén này Thạch Qua mới uống qua.”

Phốc, Phương Kỳ toàn bộ phun sạch ra.

Trầm Hàn vui sướng cười to, Phương Kỳ mất mặt nói: “Thạch Qua cũng không có bệnh, uống chung miệng cũng không chết người đâu! Hôm qua tôi giúp cậu giải quyết hắn dù sao cũng phải đền đáp cho tôi cái gì đi chứ.”

“Thiết, lão tử sớm biết cậu đã mơ tưởng đến thân thể lão tử lâu rồi. Hôm nay thôi cho cậu luôn.”

“Biến, cậu cởi hết tôi cũng không them nhìn! Bớt nói nhảm đi nha, cứ như cũ, hai ngàn đồng trang bị*! Trầm quản lí, phiền cậu.” Phương Kỳ hắc hắc vui sướng đi ra ngoài, quay đầu giả bộ đáng yêu chớp mắt, dùng giọng điệu loli nói: “Đừng có quên nha. . . . . .”

Trầm Hàn ghê tởm hắn, nắm phần văn kiện ném qua. Phương Kỳ vui sướng chạy thoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK