• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Xuyên bị cảm, OK cũng bị cảm.

Hắn chẳng những không thấy được mặt trời mọc, mà còn bị mưa xối ướt nhẹp, mẹ nó dự báo thời tiết thiệt chẳng đúng gì hết!

Hắn hơn nửa đêm lái xe xuống núi, vốn tính da mặt dày về quê Trầm Hàn ở một đêm. Bất quá lúc nói chuyện điện thoại lại chọc giận Trầm Hàn, khi gọi lại thì phát hiện hắn tắt điện thoại, vấn đề này thực sự nghiêm trọng. Dấu hiệu khi Trầm Hàn tức giận chính là không tiếp điện thoại, hắn tắt máy liền biết đã giận lắm rồi. Cứ như vậy, Trần Xuyên cũng không đi tìm Trầm Hàn nữa. Trần Xuyên cảm thấy có điểm vô tội, không phải là nói vài câu vui đùa thôi sao, Trầm Hàn sao lại hẹp hòi thành như vậy chứ?

Hắn hắt hơi một cái, cũng hết cách, đành nhanh chạy xe về nhà.

Hắn ở cửa giằng co nửa ngày, làm cách nào cũng không mở được khóa vào nhà, cuối cùng phát hiện bởi vì theo thói quen đã đi nhầm phòng trọ trước kia. Hắn bật cười, vội vàng dời bước đến phòng bên cạnh mở cửa đi vào, cúi đầu gọi OK vào nhà. OK thế nhưng lại ghé vào cửa nhà Trầm Hàn không chịu nhúc nhích, thậm chí là dùng móng vuốt cào cào cửa.

Tiểu súc sinh nhớ Trầm Hàn.

Trần Xuyên hắt hơi một cái, đưa tay qua ôm OK, nặng nề cảnh cáo: “Chúng ta dọn nhà rồi! Nhà của chúng ta ở bên cạnh!”

Lúc con người yếu ớt, tự nhiên sẽ nhớ đến rất nhiều chuyện. Trần Xuyên chính là người như thế, hắn choàng chăn ngồi uống thuốc cảm, vô cùng tưởng niệm canh gừng Trầm Hàn nấu, một chén uống xuống bụng vừa ấm lại thoải mái.

Hắn ngồi trên sô pha xem TV, cảm thấy hơi lạnh, định ôm OK cho ấm áp. Vừa kêu vài tiếng OK, OK lại hé miệng không thèm để ý tới hắn.

Phản rồi phản rồi! Tiểu súc sinh cũng tạo phản rồi! Trần Xuyên vô cùng buồn bực, nghĩ đến một câu, bạn bè xa lánh!

Nói thật, ý niệm chia tay xuất hiện trong đầu hắn đã không phải là ngày một ngày hai rồi. Lúc đầu phát hiện ý nghĩ này, hắn cũng hơi hoảng sợ. Không phải là Trầm Hàn không tốt, nói thật chứ, Trầm Hàn so với mấy tình nhân trước kia của mình tốt hơn gấp mấy chục lần.

Lúc trước khi tình yêu cuồng nhiệt thì hận không thể mọi phút mọi giây đều ở cạnh nhau, nhưng bây giờ thì sao? Mỗi ngày nhìn thấy đầu tóc bù xù cùng gỉ mắt của đối phương, vì chuyện cái khóa cửa mà cũng cãi lộn, đi ra ngoài gặp bạn bè cũng phải trở về giải thích, việc nhà thì làm mãi không hết, làm tình cũng chỉ làm theo thông lệ. Tóm lại, tình yêu cuồng nhiệt khi đặt chung với sinh hoạt liền trôi đi hết.

Nhiệt tình biến mất, cuộc sống liền nhàm chán. Cuộc sống không có tình cảm mãnh liệt thì trôi qua như thế nào?

Nghĩ như vậy Trần Xuyên liền yên lòng. Việc chia tay này cũng vì tốt cho cả hai, đỡ phải sau này tranh cãi càng ầm ĩ chỉ tổ mệt thêm.

Hắn đi đến cạnh cửa, ôm lấy OK thuyết giáo nó, nói: “Chúng ta bây giờ ở riêng rồi. Lúc chia tay quan tòa đem mày phán cho tao, hiện tại tao mới là chủ của mày. Trầm Hàn kia chỉ là một người qua đường, mày có hiểu chưa? Ừ, mày phải nhận rõ chủ của mày mới có đồ ăn ngon.”

OK kêu vài tiếng, Trần Xuyên coi như nó đã hiểu, hài lòng buông nó xuống, đi vào nhà ngủ. Nghẹt mũi làm hắn rất khó chịu, trở mình đến trở mình lui cũng không ngủ được, mấy ngày nay vẫn ở trong tình trạng mất ngủ.

Trần Xuyên phiền chán đứng dậy, phát ngốc hồi lâu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được, tinh thần rồi sẽ gục hết cho mà xem. Trần Xuyên tưởng rằng đó chỉ là vấn đề thói quen, hắn vẫn chưa quen ngủ giường mới, vậy thì quay về phòng Trầm Hàn ngủ thôi.

Hắn lục tung tìm cái chìa khóa, cuối cùng từ cái áo bành tô dưới tủ tìm ra. Trần Xuyên vui mừng, may mà hắn có dự tính trước, lúc chia tay cũng không trả lại chìa khóa cho Trầm Hàn, bây giờ xem hữu dụng chưa.

Dù sao Trầm Hàn cũng không ở nhà, Trần Xuyên liền nghênh ngang đi sang phòng bên cạnh. OK thực hưng phấn, chờ Trần Xuyên mở cửa liền xông vào, chạy loạn khắp nơi, tìm bóng dáng người chủ cũ.

Trầm Hàn có điểm thích sạch sẽ, gia cụ đều phủ vải trắng lên. Nói ra cũng thấy kỳ quái, Trần Xuyên vừa vào phòng đliền thấy buồn ngủ. Hắn vừa ngáp vừa suy nghĩ, quả nhiên là vấn đề hoàn cảnh a.

Hắn không khách khí nằm lên giường, phát ra tiếng thở dài thoải mái, nhắm mắt lại đi ngủ.

Sáng sớm tỉnh dậy, sửa sang lại, cam đoan Trầm Hàn nhìn không ra dấu vết trong phòng ngủ mới thật tự nhiên đi ra mở tủ lạnh. Trầm Hàn chứa không ít thức ăn nhanh, Trần Xuyên tìm một bịch bánh bao rán, dùng lò vi sóng hâm nóng, sau đó quay đầu đi pha cà phê. Trầm Hàn này cũng rất biết hưởng thụ, chuẩn bị đồ ăn cần cái gì đều có cái đó.

Ăn uống no say liền thu dọn đồ đạc rồi dụ dỗ OK ra ngoài, đem cái chìa khóa giấu biệt luôn. Sau đó, hắn mang OK đến bác sỹ thú y, thuận tiện ghé mua mấy hộp thuốc cảm.

Trầm Hàn ở quê không ít thời gian, nếu hôm sau không phải đi làm, hắn cũng chưa muốn quay về đâu! Bà cụ cho hắn rất nhiều đồ ăn mang về, nói là chia cho Trần Xuyên ăn đỡ thèm. Mang theo bao lớn bao nhỏ bước khõi thang máy, liếc mắt liền thấy OK ghé vào cửa nhà mình, Trầm Hàn vui vẻ kêu lên một tiếng, OK nhanh chóng hướng hắn chạy tới, cái đuôi vẫy vẫy vô cùng hưng phấn.

Trầm Hàn ngồi xổm người xuống với tay đến ôm nó, nhíu mày, sau đó mắng: “Mẹ nó, Trần Xuyên có phải ngược đãi mày hay không? Sao vừa thối vừa gầy thế này?”

Vội vàng ôm nó vào nhà, mở tủ lạnh tìm chút thịt tươi, chuẩn bị nấu cho nó một bữa cơm ngon, lại phát giác có nhiều thứ tự nhiên không cánh mà bay. Hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, mở bếp đem thịt nấu chín cho OK ăn.

Trầm Hàn nói với OK: “Mày đi theo Trần Xuyên sớm hay muộn cũng bị vứt bỏ, thôi thì mày theo tao đi.”

OK vẫy vẫy đuôi tiếp tục ăn, Trầm Hàn tiếp tục nói: “Bậy giờ mày muốn theo tao thì kêu một tiếng, muốn theo Trần Xuyên thì kêu hai tiếng.”

OK tiếp tục cắn thịt, không để ý đến hắn.

Trầm Hàn bĩu môi: “Đúng là mất công tao thương mày!”

Đem vải trắng phủ lên gia cụ, Trầm Hàn lấy nước chuẩn bị dọn dẹp một chút, phòng không có người ở hơn mười ngày quả nhiên thật bẩn.

OK ăn no vây quanh Trầm Hàn chạy vài vòng, Trầm Hàn vỗ vỗ nó cho nó dừng lại. Nó quay đầu hướng phòng ngủ chạy đi, sau khi chạy ra thì ngậm một cái quần lít màu xanh. Lúc đầu Trầm Hàn cũng không nghĩ gì, sau đó mí mắt giật giật vài cái mới cảm thấy không thích hợp. Hắn từ trong miệng OK túm lấy quần lót, nổi giận mắng: “Con mẹ nó, cái quần này còn không phải là của Trần Xuyên? Ngày đó không phải mang đi hết rồi sao?”

Trong lòng Trầm Hàn dâng lên tức giận, hắn vọt vào phòng ngủ, càng nhìn càng phát hỏa. Chăn thì hỗn độn, trên gối còn có tóc, dao cạo râu trong phòng tắm dùng xong cũng không cất kỹ, bồn cầu không chà nhiễm thì một tầng vàng, muốn ghê bao nhiêu thì gớm bấy nhiêu. Con mẹ nó Trần Xuyên!!!

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Trầm Hàn liền xông ra ngoài. Trần Xuyên bị dọa nhảy dựng lên như gặp quỷ, xoay người liền muốn chuồn đi. Trầm Hàn nổi giận gầm lên một tiếng: “Trần Xuyên, con mẹ nó anh đứng lại cho tôi!”

Trần Xuyên kiên trì xoay đầu lại hi hi ha ha chào hỏi. Trầm Hàn cười lạnh, đá đá quần lót trên đất, nói: “Quần lót của anh biết bay phải không?”

Trần Xuyên đáp: “Sáng nay tôi thay xong quên lấy về.”

“Anh đúng là cái đồ mặt dày!”

Trần Xuyên cười lấy lòng: “Đấy là do phòng bên cạnh ngủ chưa quen ấy mà…”

Trầm Hàn lười cùng hắn dong dài, nói: “Đưa chìa khóa cho tôi.”

Trần Xuyên nóng nảy, la hét: “Dựa vào cái gì hả?! Lúc mua phòng này tôi cũng chi ra nửa tiền mà!”

Trầm Hàn trừng hắn một cái: “Trên giấy chứng nhận bất động sản là tên của tôi, cảm ơn nhiều.”

Trần Xuyên vẫn không chịu: “Em đừng keo kiệt, chỉ ngủ mấy đêm thôi chứ có làm gì đâu!”

Trầm Hàn trầm mặt, đáp: “Tôi keo kiệt không phải mới ngày một ngày hai! Đưa chìa khóa cho tôi, sau đó cút đi.”

Trần Xuyên rung chân, hạ quyết tâm không trả, dù sao không trả Trầm Hàn cũng không thể động tới mình.

Sau đó Trần Xuyên vẫn ngoan ngoãn dâng chìa khóa, chủ yếu là do Trầm Hàn xuất tuyệt chiêu, lấy OK uy hiếp hắn.

OK đi theo hai người cũng gần hai năm, ở chung sớm có cảm tình. Lúc đầu là Trần Xuyên muốn mua nhưng Trầm Hàn không cho, cũng xảy ra chiến tranh lạnh không nhỏ. Sau Trầm Hàn lại nhường nhịn, Trần Xuyên vui mừng đi ra cửa hàng ôm nó trở về, đặt tên cho nó là OK, tự mình bố trí ổ chó, mua đồ chơi, cho ăn, coi nó như con mà nuôi, bất tri bất giác đã trở thành tử huyệt của Trần Xuyên. Trầm Hàn cũng rất tinh quái, phàm đụng đến chuyện lớn mà bất đồng ý kiến, hắn luôn lạnh giọng phun ra hai chữ OK, Trần Xuyên lập tức ngoan ngoãn đi vào khuôn phép, một chút phản kháng cũng không dám.

Phải nói, OK cũng là đồ chó ngốc. Mình đối với nó tốt như vậy mà nó cũng không dính mình, mỗi ngày chỉ biết bám lấy cái tên Trầm Hàn chẳng có gì tốt lành. Trần Xuyên miễn bàn có bao nhiêu buồn bực.

Trầm Hàn trực tiếp nâng OK đi tới cửa sổ, Trần Xuyên vừa thấy hành động này của hắn liền hoảng, nhanh móc ra chìa khóa đưa cho Trầm Hàn.

Trầm Hàn cười: “Coi như anh thức thời.” Rồi đem chó trả lại cho hắn. Trần Xuyên lập tức ôm chó chạy mất dạng.

Ra khỏi cửa Trần Xuyên trầm mặt giơ lên OK cảnh cáo: “Mày thấy chưa! Trầm Hàn là cái đồ tâm ngoan thủ lạt, hắn vừa định ném chết mày! Tao xem mày về sau còn dám đi theo hắn nữa không?!”

“Nguyên lai anh còn hiểu tiếng chó a!” Phía sau truyền đến thanh âm cười nhạo của Trầm Hàn. Trần Xuyên vội vàng quay đầu đáp trả: ”Liên quan cái rắm gì tới em!”

Trầm Hàn đem quần lót ném cho hắn, nói: “Của anh, mang đi giùm cái! Về sau không có chuyện gì thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi. Tôi vừa nhìn đến anh liền thấy phiền.”

Trần Xuyên vui mừng cười: “Em phiền cái gì hả? Có phải đối với tôi còn chưa dứt tình, nhưng mà SORRY a. . . . . “

Hai mắt Trầm Hàn hướng lên trời từ kẽ răng phun ra câu khinh thường: “Đồ hoa thủy tiên*, cứ tiếp tục ôm cái mơ tưởng hão huyền đó của anh đi!” Nói xong liền đóng sầm cửa lại.

*Hoa thủy tiên trắng (Narcissus) biểu tượng cho sự sang trọng và kiêu sa nhưng ý nghĩa của nó lại là yêu chính mình và tính ích kỉ.

Trần Xuyên nói: “Chậc chậc tính tình thật kém, OK mày nói phải không?”

Bởi vì vật dụng bị Trần Xuyên mang đi không ít, trong nhà liền có vẻ rộng rãi. Trầm Hàn cân nhắc muốn đi mua thêm chút đồ dùng, liền lái xe đi cửa hàng gia dụng.

Mua rất nhiều nhưng không có Trần Xuyên đi cùng, Trầm Hàn tiêu tốn không ít tiền uổng phí. Chủ yếu là Trầm Hàn đối với giá đồ vật không có khái niệm, cho nên cũng không biết cò kè mặc cả, nhìn trúng cái gì liền trực tiếp chà thẻ, ông chủ vui mừng liền bồi hắn đi khắp nơi.

Xài càng nhiều tiền, ông chủ vui mừng a hứa hẹn đưa đồ đạc về nhà miễn phí.

Trần Xuyên mang chó đi dạo về, thấy Trầm Hàn đang bảo công nhân vận chuyển đồ đạc, da mặt dày đến gần, nói: “Mua đồ đạc nữa à, chắc tốn không ít tiền đi?”

Trầm Hàn đáp: “Không liên quan gì đến anh.”

“Nha, ghế dựa này sơn bong hết rồi. Trầm Hàn bộ em không biết xem hàng à.”

Trầm Hàn nhìn cái ghế dựa kia, chân ghế thật đúng là có bong sơn, trong lòng thầm mắng ông chủ kia, thế nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Tôi thích đồ cũ, anh nghĩ anh quản được chắc!”

Trần Xuyên cười ha ha, nói: “Thích đồ cũ hả? Vậy ra đống rác lượm cũng tốt lắm!”

Trầm Hàn tự nói với mình phải bình tĩnh, không thể cùng tiểu nhân chấp nhặt.

Sau đó công nhân cầm hóa đơn lại nói: “Trầm tiên sinh, đồ đạc đều đã chuyển xong rồi, ngài kí tên xác nhận đi.”

Trần Xuyên thò đầu ra xem, liếc mắt một cái nhìn giá phía trên, đoạt lấy tờ giấy kêu to: “Con mẹ nó, có lầm hay không?! Một cái tủ treo quần áo hơn năm ngàn? Mẹ nó, là đồ hiệu gì? Còn nữa còn nữa, cái ghế dựa này rõ ràng chất lượng kém như vậy mà dám bán năm trăm? Con mẹ nó giựt tiền cũng đừng giựt như vậy chứ?!”

Trầm Hàn đoạt lại, não kém hóa giận, nói: “Trần Xuyên, liên quan cái rắm gì anh! Ai mượn anh xem?! Lão tử thích đốt tiền vậy đấy!”

Trần Xuyên đáp: “Đúng là không phải chuyện của tôi, nhưng người coi tiền như rác như em cảm thấy thực hãnh diện đúng không?!”

Trầm Hàn mắng: “Con mẹ nó anh cút đi!”

Trần Xuyên nói: “Tôi cút ngay đây, thật đúng là con mẹ nó, làm như tôi thích đi quản chuyện em lắm vậy!”

Trầm Hàn thực buồn bực, bị nghĩ là coi tiền như rác là chuyện nhỏ, bị Trần Xuyên giễu cợt mới là chuyện lớn!

Hắn tức giận sờ di động, chửi rủa ông chủ một trận, thẳng đến lúc người kia giảm một nửa giá tặng thêm một bộ trà cụ tinh mỹ, Trầm Hàn mới thôi cơn tức.

Thực đáng giận! Trần Xuyên, con mẹ nó quản cái gì mà quản!

Trầm Hàn căm giận đi lên lầu .

Hôm sau đi làm nhưng trời lại mưa to, không khí vì vậy ẩm lạnh rất nhiều. Trầm Hàn tìm áo bành tô mặc lên, cầm ô run run đi ra ngoài. Thời điểm xuống lầu, thấy Trần Xuyên mồm cắn bánh mì. Trầm Hàn giả bộ không phát hiện, ngay trước mặt hắn thong dong bước qua, mở ô đi vào màn mưa.

Trần Xuyên vội nuốt bánh mì, kêu to: “Trầm Hàn! Trầm Hàn!”

Trầm Hàn bước nhanh đến hướng xe, ngồi xuống, nổ máy rồi mở hệ thống sưởi. Hôm nay lạnh thiệt, tiếng mưa rơi cũng khá lớn!

Trầm Hàn từ kính chiếu hậu nhìn thấy Trần Xuyên nhìn mưa than thở, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái.

Trần Xuyên từ trước tới giờ vốn không có thói quen mang ô. Ai nha nha, vây ở trong lầu không ra ngoài được thì làm sao bây giờ? Trầm Hàn thương cảm hắn một chút rồi chuyển tay lái, nghêu ngao hát lái xe rời khỏi khu nhà.

Trần Xuyên nhìn đuôi xe Trầm Hàn chạy đi, ý tưởng nhờ hắn che ô giúp mình hoàn toàn tan biến. Hắn nhìn màn mưa khẽ cắn môi rồi xông ra ngoài, chạy đến xe của mình.

Tìm khăn giấy lau nước trên người, lục đến tấm ảnh chụp cùng Trầm Hàn thật lâu trước kia, Trần Xuyên nhìn nhìn rồi xé toang.

Đầu năm đến muộn ảnh hưởng không tốt, Trần Xuyên liền lái đến con đường gần đó. Con đường này có hơi hơi quanh co, nhưng khoảng cách có thể giảm bớt một nửa. Nghĩ tới mình đến công ty sớm hơn Trầm Hàn, Trần Xuyên có điểm vui mừng, đem xe đỗ xong rút chìa khóa rồi rời khỏi gara.

Trầm Hàn đến sau nhìn thấy chỗ đỗ xe của mình bị chiếm tức giận muốn chết, đành phải đem xe đỗ ở chỗ khác, đỗ xong liền chạy tới đạp mạnh vài cái vào xe của Trần Xuyên mới bớt giận sửa sang sắc mặt đi ra ngoài.

Vào đại sảnh công ty, trợ lý Tiểu Trương đã chạy tới: “Quản lí sớm a, vừa nhận được thông báo, cấp trên nói 9 giờ họp.”

“Mẹ nó, có để cho người ta sống hay không a, mới ngày đầu tiên đã họp?” Trầm Hàn đi vào thang máy, Tiểu Trương đi theo, cười nói: “Quản lí đã quên rồi sao, trước giờ vẫn vậy mà.”

“Hừ, tôi biết rồi.” Thang máy dừng ở lầu 5, Trầm Hàn bước ra, quay đầu nói: “Phiền cậu pha cho tôi ly cà phê, cám ơn nhiều.”

Tiểu Trương tuân lệnh hướng phòng giải khát chạy tới, đột nhiên nhớ lại tổng giám đốc từng nói qua không cho Trầm quản lý uống cà phê , liền rót sữa đi vào.

Trầm Hàn lật xem văn kiện, không để ý bưng chén đưa lên miệng, mới uống một ngụm liền toàn bộ phun ra, hắn có điểm căm tức nói: “Tiểu Trương, tôi muốn là cà phê! Cám ơn nhiều!”

Tiểu Trương đáp: “Quản lí anh đã quên rồi sao? Tổng giám đốc từng dặn không cho phép anh uống cà phê.”

“Con mẹ nó Trần Xuyên!” Trầm Hàn hộc ra một hơi, vẫy tay bảo Tiểu Trương lại đây, gõ mặt bàn mắng: “Tổng giám đốc thì tính là cái gì, tôi mới là lão đại của bộ thiết kế! Hiểu hay không? Mau đi đổi ly cà phê lại đây!”

Tiểu Trương gãi gãi đầu, bưng sữa lui ra ngoài, túm lấy một thành viên bộ thiết kế hỏi: “Cậu nói xem quản lý lớn hơn hay tổng giám đốc lớn hơn? Tôi nên nghe quản lí hay là nghe tổng giám đốc?”

“Ai tâm tình không tốt liền nghe người đó, không cần thiết chĩa họng súng vào người mình là được!”

Tiểu Trương vỗ tay bảo hay, phi thường có đạo lý, liền chạy nhanh đi đổi cà phê cho Trầm Hàn.

Trầm Hàn tùy tiện cầm văn kiện lên tầng cao nhất họp, khi ngồi xuống bên cạnh quản lý phòng kế hoạch liền thấy hai mắt Phương Kỳ quầng thâm rất nặng, vỗ vỗ vai hắn hỏi: “Tối hôm qua lại thức đêm chơi game?”

“Đương nhiên, truyền thống tốt đẹp đó mà!” Phương Kỳ cười hi hi nói.

“Cậu đang nghĩ tí nữa lén ngủ trộm đúng không?”

“Người hiểu tôi chỉ có Trầm Hàn thôi! Nhớ hỗ trợ cho tôi nha, cảm ơn rất nhiều!”

“Mẹ nó, cậu cũng không phải không biết ánh mắt lão nhân kia sắc bén như thế nào! Cậu muốn ngủ à, hừ, vậy cố trợn mắt mà ngủ đi!”

Phương Kỳ buồn bực, thấy thư ký Lục Trăn của tổng giám đốc tiến tới cho mọi người cốc trà nóng liền quay đầu trêu chọc: “Lục thư ký, hơn mười ngày không gặp lại xinh đẹp hơn rất nhiều, không phải là luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh gì đó chứ?”

Lục Trăn đứng ở bên cạnh Trầm Hàn rót trà vào chén cho hắn, quay đầu cười đối Phương Kỳ tự nhiên phóng khoáng nói: “Cảm ơn Phương quản lý khen ngợi, Ngọc Nữ Tâm Kinh thì tôi luyện không được, nhưng Phòng Sói Tâm Kinh thật đã có xem qua.”

Phương Kỳ vui mừng nói: “Lục thư ký vẫn là hài hước và mê hoặc như trước nha.”

Lục Trăn cười: “Thế nào so được Phương quản lý anh a.”

Lục Trăn chuyển đi nơi khác rót trà, Phương Kỳ ghé sát vào tai Trầm Hàn nói: “Mẹ nó, cái nhỏ này càng ngày càng khó lường, cậu không sợ Trần Xuyên nhà cậu bị cô ta thu phục sao?”

Trầm Hàn tay nắm cốc trà ấm, cười lạnh: “Thích thu thì thu, hiện tại tôi cũng không quản.”

Phương Kỳ bày ra tư thế khoa trương thấp giọng nói: “Có phải lại giận hờn nữa hay không?”

“Tôi cũng không phải trẻ con.” Trầm Hàn hớp ngụm trà nói. “Lần này là thật, chúng tôi chia tay rồi.”

Phương Kỳ sửng sốt: “Không phải chứ! Trước khi nghỉ tết hai người không phải còn tốt lắm sao?”

“Chẳng lẽ chia tay cũng phải chọn ngày tốt? Sự thật chính là như vậy! Về sau chuyện của Trần Xuyên không liên quan đến tôi.”

Phương Kỳ nói nhỏ: “Tin tức này so với bom nguyên tử còn nổ mạnh hơn. Tôi đã nghĩ hai cậu sẽ ở cùng nhau đến bạc đầu.”

“Bây giờ làm gì có chuyện ngây thơ như vậy. Cứ bình thường thôi, không hợp thì tan.”

“Không phải chớ, nếu nói không hợp thì cũng đã không hợp hết sáu năm rồi, sao bây giờ mới bảo không hợp?”

Trầm Hàn cười, xem như mọi chuyển chẳng có gì. Dù sao đầu năm nay cũng không phải không có người đó mình sống không nổi, có lẽ hiện tại người đang khóc chính là Trần Xuyên đi!

Loại hội nghị này luôn thực nhàm chán, đơn giản chỉ là tổng kết thành tích năm trước, bàn đến kế hoạch năm mới.

Phương Kỳ ngồi cạnh Trầm Hàn không ngừng gật gù, muốn ngủ lại phải cố gượng, tổng giám đốc đại nhân cứ y như hổ đang rình mồi í.

Trần Xuyên tóm tắt tình huống công ty năm trước, Trầm Hàn ngồi xoay bút chơi, nhàm chán tính số lần bút rơi trên mặt bàn, đột nhiên nghe được Trần Xuyên gọi tên mình, vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Xuyên nói: “Thị trường năm trước điều tra cho thấy, sản phẩm đồ chơi công ty chúng ta thiết kế ra số lượng tiêu thụ không quá lạc quan. Vấn đề chủ yếu là do bộ thiết kế chẳng có ý tưởng gì mới, không gợi nổi hứng thú của giới trẻ, nhiều công ty cũng có những sản phẩm tương tự. . .”

Con mẹ nó Trần Xuyên có ý gì?

“Tôi hi vọng năm nay bộ thiết kế có thể cho ra những sản phẩm vừa lòng mọi người. Trầm quản lý, nhờ cậu.”

Trầm Hàn căm tức nhưng lại phải nén giận. Hắn đứng lên, hướng mọi người khom người nói: “Tôi sẽ cố gắng, mong các vị yên tâm.”

Chủ tịch vỗ tay nói: “Năm trước mọi người đều đã cực khổ, năm nay hi vọng thành tích đổi mới. Hội nghị hôm nay chấm dứt tại đây. Trần Xuyên, cậu ở lại đến phòng làm việc của tôi.”

Trần Xuyên thu thập tài liệu, đáp ứng.

Trầm Hàn hung hăng trừng hắn một cái, tính dùng dùng ánh mắt mưu sát hắn. Trần Xuyên nhìn sang một cái, cười cười.

Phương Kỳ chụp vai Trầm Hàn nói tiếp: “Cũng không thể trách Trần Xuyên, công tư phải phân minh chớ.”

Trầm Hàn hừ lạnh cùng Phương Kỳ ra phòng họp, thấp giọng mắng: “Tuyệt đối là lấy việc công trả thù riêng! Tôi cho cậu biết, năm trước bản thiết kế sản phẩm của bộ phận thiết kế đều đã đưa hắn xem qua. Mẹ nó, là cái tên nào la hét rằng nó rất tuyệt!”

Phương Kỳ đổ mồ hôi hột nói: “Vấn đề phu phu hai người không nên để dây vào công tác đi.”

Trầm Hàn buồn bực: “Tôi biết rồi. Thôi tôi đi xuống.”

Phương Kỳ làm cái thủ thế OK, cười: “Tôi phải tìm một chỗ ngủ cái đã.”

“Cậu ít chơi game thôi!” Trầm Hàn vẫy vẫy tay, đi xuống lầu.

Tiến vào văn phòng bộ phận thiết kế, Trầm Hàn liền hung hăng quăng văn kiện lên bàn, tiếng vang thật lớn làm cho mọi người ở bộ phận thiết kế sửng sốt.

Trầm Hàn một hơi hét: “Nhìn xem dưới sàn coi! Bẩn như vậy không ai biết quét dọn sao?”

Có người ứng lập tức quét.

“Nhìn cái mặt bàn này nữa, có phải các người đều mù hết rồi hay không! Bụi dày như vậy mà cũng không thấy hả!”

Lập tức lau!

“Kính nữa!”

Lập tức lau!

“Có phải đợi tôi nói các người mới chịu làm hay không!”

“Không phải, chúng tôi lập tức tổng vệ sinh!”

“Lẹ lên đi! Trong vòng nửa giờ nơi này phải sạch sẽ hết!”

Mọi người tuân lệnh, tản ra chạy bốn phía.

Trầm Hàn lấy văn kiện vào phòng riêng của mình, mọi người vội vàng sáp lại một trận phân tích: “Trầm quản lí giống như ăn phải thuốc nổ, có phải trên hội nghị bị ai phê bình không?”

“Ai, chắc là cấp trên phê bình chứ ai, chỉ xui cho chúng ta.”

“Thôi, ai bảo hắn là quản lý chứ, làm việc đi.”

Nửa giờ sau Trầm Hàn xuất hiện ở cửa, lạnh lùng thông báo: “Ngày mai mỗi người nộp lên một bản thiết kế cho tôi.”

A….

“A cái gì mà a! Ngày mai 9 giờ nộp lên hết cho tôi! Tôi nói cho các người biết, ai cũng đừng nghĩ trốn, người nào không giao liền cút khỏi bộ phận thiết kế!”

Mọi người khúm núm.

Trầm Hàn lại nói: “Đừng nghĩ làm qua loa cho có nhé, trình độ thiết kế của các người bao nhiêu tôi đều biết. Hãy làm cho tôi thấy người tôi tuyển không phải là đống rác!”

Mọi người vâng dạ.

Trầm Hàn chỉ chỉ Tiểu Trương nói: “Cậu đi ra bảo bộ phận nhân sự bộ thiết kế của chúng ta cần hai nhân viên mới.”

Tiểu Trương đáp ứng, liền chạy ra ngoài.”

“Được rồi, mọi người làm việc cho tốt, COME ON!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK