Trần Xuyên vui vẻ đi theo Trầm Hàn vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, Trầm Hàn lập tức thay đổi sắc mặt, xuất thêm Lăng Ba Vi Bộ, rất nhanh lui đến trong góc.
Trần Xuyên quay đầu liếc mắt nhìn Trầm Hàn đứng ở phía sau, trong lòng đặc biệt không hài lòng. Em làm cái gì vậy chứ, đứng gần anh một chút thì em mất một miếng thịt à!
Chờ thang máy dừng, hai người một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà. Trần Xuyên xoay người đưa tay bảo Trầm Hàn đưa chìa khóa: “Để anh lái cho.”
“Sao không lái xe của anh?”
“Chìa khóa anh để trên lầu rồi.”
Trầm Hàn không nói thêm gì, móc chìa khóa đưa cho hắn: “Anh cẩn thận một chút đó, xe tôi xịn hơn xe anh nhiều.”
Con người vĩnh viễn luôn thích so sánh hơn thua với người khác. Trần Xuyên hiểu rất rõ điều đó. Nhớ ngày trước mình tính mua cái xe BMW màu trắng đắt tiền kia, Trầm Hàn liếc nhìn một cái liền làm ra vẻ xem thường, nguyên lai là sợ xe của mình xịn hơn.
Trầm Hàn không thích nhìn người khác xài đồ tốt hơn mình. Tính tình này cũng thiệt quá xấu đi.
Nhưng mà. . . . . Mình thích a.
Không đúng! Trần Xuyên đột nhiên nhớ đến chiếc xe kia của Trầm Hàn mình có bỏ ra nửa tiền nha!
Hắn phân vân không biết có nên nói một câu với Trầm Hàn không, nói với Trầm Hàn xe này là tài sản chung của hai người lận! Thôi dẹp đi, nhắc tới chắc chắn liền bị ăn chửi.
Đến siêu thị, Trần Xuyên vẫn như cũ phụ trách đẩy xe, bấm tay xem lần gần nhất cùng Trầm Hàn đi mua sắm cũng đã hơn một năm.
Trần Xuyên có điểm áy náy, hắn nghĩ nếu cảm tình có vấn đề thì mình cũng phải chịu một nửa trách nhiệm. Hắn ngẫm lại xem ngày xưa trong chuyện sinh hoạt mình có phải đã sơ sót đối với Trầm Hàn hay không, hai người sống chung cũng nên chia sẻ mọi chuyện với nhau.
Tình yêu phải luôn được hâm nóng a! May mắn còn chưa quá trễ, vẫn cứu được.
Trần Xuyên nhìn cái ót Trầm Hàn, hí mắt tính kế làm sao trong thời gian ngắn nhất một lần nữa chiếm được trái tim của hắn.
Trầm Hàn chọn sườn xong quay đầu hỏi: “Sườn kho tàu hay sườn xào chua ngọt tốt hơn?”
“Kho tàu!” Trần Xuyên nhớ tới hương vị ngon miệng kia đã muốn chảy nước miếng.
Trầm Hàn giống như không nghe thấy lời của hắn, lầm bầm lầu bầu một trận: “Ba mẹ hình như thích ăn chua ngọt, vậy thôi xào chua ngọt đi!”
Trần Xuyên “a” một cái, tức giận hừ hừ: “Vậy bày đặt hỏi anh làm gì!”
“Anh thấy cá hấp hay thịt om ngon hơn?”
“Thịt om!”
“Hấp đi, không sợ ngấy.”
Trần Xuyên một trận buồn bực.
“Anh thấy mua chút nhãn để buổi tối ăn khuya được không?”
“Được!”
“Thôi, ba mẹ ngủ sớm lắm, mua về cũng không có người ăn.”
“Anh ăn mà. . . . . .” Trần Xuyên thiếu chút nữa phát điên.
Hắn ỉu xìu đẩy một xe thức ăn đi phía sau Trầm Hàn, trầm mặc giữ yên lặng. Trầm Hàn chọn cà phê xong quay đầu hỏi: “Anh thấy loại nào dễ uống hơn?”
Trần Xuyên không thèm để ý tới.
Trầm Hàn nhíu mày nhìn hắn: “Thái độ của anh là sao đây? Ra vẻ cao quý à, hỏi anh anh có nghe được không?”
Trần Xuyên nhìn hai bịch cà phê trong tay hắn, chỉ chỉ bịch bên phải: “Bịch này.”
Trầm Hàn “a” một tiếng, thả bịch bên trái vào trong xe đẩy. Trần Xuyên thở hổn hển mắng: “Cái gì em cũng tự quyết định còn hỏi anh chi nữa vậy!”
“Anh chẳng biết thưởng thức gì hết, anh nói dễ uống nhất định là khó uống.”
Nhìn xem đây là cái loại người gì a! Trần Xuyên hoàn toàn hết chỗ nói rồi, tiếp tục đẩy xe cho Trầm Hàn, hơn nữa quyết định dù bị đánh chết cũng không mở miệng. Trầm Hàn, anh cho em thoải mái xỉ vả anh, chọc trúng em thì coi như anh xui đi.
Trần Xuyên quyết định nhất định không mở miệng!
Trần Xuyên mang theo túi lớn túi nhỏ vào nhà, Trầm Hàn vung cái chìa khóa cười sung sướng theo sau.
Bà cụ nhìn con mình, nhịn không được mở miệng: “Nhiều đồ như vậy con không biết xách phụ à? Muốn mệt chết Trần Xuyên sao?”
Trầm Hàn lập tức ra vẻ vô tội nói: “Con cũng tính vậy a, nhưng là Trần Xuyên ảnh không chịu.”
“Mẹ, không có nặng, một mình con xách cũng được. Trầm Hàn chọn mấy thứ này chắc cũng đủ mệt rồi.” Trần Xuyên cười ha ha giống như người đàn ông mẫu mực của gia đình.
Quả nhiên, bà cụ cảm thán nói: “Nghĩ lại lúc trước ba mẹ phản đối các con thật đúng là không đáng. Trần Xuyên, ba mẹ hồ đồ quá, khi đó đánh con chửi con con đừng để trong lòng nha.”
Trần Xuyên xoa xoa tay nói: “Không có đâu, chuyện quá khứ còn nhắc lại làm gì.”
Thật ra cũng không phải, chuyện kia xém nữa làm cho long trời lở đất. Hai người đều bị cha mẹ mình dập cho một trận. Tiết mục “một khóc hai nháo ba thắt cổ” cũng diễn qua, cuối cùng ngay cả tiết mục đoạn tuyệt quan hệ cũng xài tuốt. Cuối cùng bọn họ đành phải đáp ứng rồi bày tiệc rượu kết thân gia.
Trần Xuyên nhớ tới việc này nhịn không được cảm khái, khi đó mình với Trầm Hàn đã từng nghĩ sẽ chia tay nhau, thế nhưng cuối cùng vẫn chống giữ được.
Trần Xuyên giật khóe miệng, tự trách mình không biết quý trọng. Tình nhân cãi nhau là chuyện rất bình thường, tại sao lúc Trầm Hàn vừa nhắc tới chia tay miệng mình liền đáp ứng chứ?
Xem đi, hiện tại người khổ là mình chứ ai.
Trần Xuyên đi đến cửa phòng bếp, thâm tình chăm chú nhìn Trầm Hàn bận rộn. Trầm Hàn vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt buồn nôn của hắn, tức giận hỏi: “Gì đây? Tính làm thần giữ cửa nữa à? Anh nghĩ mình đẹp trai lắm chắc?”
Trần Xuyên thập phần ủy khuất nói: “Lúc trước em nói nhìn trúng anh không phải vì anh đẹp trai sao, giờ em định chối à?”
Bên kia ông cụ kêu to: “Trần Xuyên, sao không mở được máy nước nóng?”
Trần Xuyên rướn cổ lên đáp: “Con đến ngay!” rồi vô cùng tình cảm nhìn Trầm Hàn mấy cái mới cất bước rời đi.
“Đồ điên!” Trầm Hàn méo miệng, nắm lên cá hoa vàng* đặt lên thớt, dùng dao một nhát bổ ngang xuống.
Cá hoa vàng đầu thân tách rời.
Trầm Hàn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Trần Xuyên phụ trách bồi hai ông bà nói chuyện phiếm. Bà cụ ôm OK ở trong lòng vuốt ve lông nó yêu thích không buông tay, thỉnh thoảng nói: “Chăm sóc chắc tốt lắm hả, nhìn xem nó béo tròn chưa kìa!”
Nhìn ra được bà cụ thực thích OK, Trần xuyên cười theo, nhưng trong lòng có điểm đắn đo. Tuy nói OK là con chó ngốc hay phản bội, nhưng dù gì cũng là mình tự tay nuôi lớn. Bà cụ đương nhiên là phải lấy lòng, nhưng đem OK đưa cho bà mình lại luyến tiếc.
Hai ông bà ở một mình đoán chừng rất tịch mịch đi.
Trần Xuyên suy nghĩ một lát mở miệng nói: “Mẹ, nếu mẹ thích, ngày mai con dẫn mẹ đi chọn một con nha? Chó này phải nuôi từ nhỏ mới có thể bồi dưỡng cảm tình. Con chọn cho mẹ một con chó nhỏ đáng yêu dễ nuôi, cho cái gì thì ăn cái đó, lại trung thành hộ chủ, mẹ thấy được không?”
Bà cụ cười không khép miệng liên tục gật đầu nói “được a được a”, cách một hồi lại lo lắng hỏi: “Có mắc lắm không?”
“Không mắc, chỉ cần mẹ vui thì có mắc cũng được.”
Trầm Hàn từ phòng bếp nhô đầu ra nói: “Trần Xuyên, đi mua giùm em lon sốt cà chua.”
Trần Xuyên tuân lệnh, nhận tiền lẻ trong tay Trầm Hàn liền chạy ra ngoài. Việc đó cũng đồng thời chứng minh cho hai ông bà thấy tiền bạc trong nhà là do Trầm Hàn quản, để cho hai người họ yên tâm.
Tiền bạc luôn luôn là vấn đề.
Trần Xuyên ngâm nga bài hát nghĩ xem Trầm Hàn hay ăn sốt cà chua hiệu nào, vừa ra khỏi tòa nhà liền thấy được Thạch Qua đang đứng cho trong gió. Hắn ngừng chân chậm rãi đi đến chỗ Thạch Qua.
Thạch Qua đang ngửa đầu nhìn lên trên cũng không có nhìn thấy hắn. Trần Xuyên nghĩ không biết có nên chào hỏi một chút hay không.
Kỳ thật Thạch Qua với hắn không có quen biết gì. Nếu không phải Thạch Qua theo đuổi Trầm Hàn hắn cũng sẽ không chú ý đến người này, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy hắn là người có tài, là một nhân viên không tệ.
Trần Xuyên nghĩ tới Trầm Hàn cùng tiểu tam này thân than thiết thiết mà trong lòng vô cùng buồn, cũng may ba mẹ đến đây!
Trần Xuyên mở miệng gọi: “Thạch Qua.”
Thạch Qua quay đầu nhìn hắn: “Tổng giám đốc.”
Trần Xuyên cười như không có gì nói: “Cậu đi tìm Trầm quản lí à? Cậu ta bây giờ bận rồi, bận chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi!” Hai chữ “chúng tôi” đặc biệt nhấn mạnh.
Thạch Qua vẫn bảo trì bình thản, mỉm cười mở miệng: “Ngày mai tôi lại đến cũng được.”
Trần Xuyên đáy lòng kỳ thật rất nôn nóng, hắn tính nói rõ ràng với Thạch Qua nhưng có vẻ làm như vậy quá mức tàn nhẫn.
Trầm Hàn đúng là yêu nghiệt!
Hiện tại nếu không nói rõ ràng với Thạch Qua, để cho hắn càng lún càng sâu cũng rất tàn nhẫn. Còn nữa, nếu hắn thành công thì mình tiêu rồi. Người không vì mình trời tru đất diệt!
Trần Xuyên cân nhắc một chút liền quyết định cùng Thạch Qua nói rõ mọi chuyện. Ai nói mình đê tiện cũng được, dù sao kết quả có thể ôm được Trầm Hàn thì kệ!
Trần Xuyên nói: “Không ngại theo giúp tôi một chút chứ? Trầm Hàn bảo tôi mua đồ cho em ấy.”
Thạch Qua suy nghĩ , gật gật đầu.
Trầm Hàn chuẩn bị nấu Đại Hà**, đổ dầu vào trong nồi, tương cà chua của Trần Xuyên cũng đúng giờ đưa đến.
Trầm Hàn chuyên nghiệp mở nắp, nói: “Hiếm thấy nha, anh cũng nhớ nhãn hiệu tôi thích nữa à?”
Trần Xuyên nhanh chóng lấy lòng: “Sao anh quên được đồ mà em thích chứ?”
“Anh đàng hoàng chút! Thôi ra ngoài ra ngoài, lại đằng kia đánh cờ với ba tôi đi.”
Trần Xuyên muốn nói lại thôi, không biết có nên nói cho Trầm Hàn biết Thạch Qua đã tới hay không. Chắc ăn nhất có lẽ không nên nói.
Thời điểm quan trọng này không thể người ngoài quấy rầy!
Trần Xuyên nghĩ như vậy liền an tâm, nhẹ nhàng bước ra ngoài bồi ông cụ chơi cờ.
Trầm Hàn bận rộn tốn không ít thời gian chuẩn bị một bàn đồ ăn. Người nào đó ngửi thấy mùi thơm liền khen ngợi tay nghề Trầm Hàn tốt, một bàn đầy ắp đồ ăn so với bữa tiệc có khi còn nhiều hơn.
Trầm Hàn không khách khí nhận lời khen, cũng thuận tiện không khách khí ném cho hắn một câu: “Lão tử ghét nhất là mấy người vuốt mông ngựa!”
Trần Xuyên xoa bụng đứng một bên ủy khuất. Trầm Hàn cho hắn một ánh mắt xem thường nói: “Anh đứng đó làm gì, mau xới cơm đi!”
Trần Xuyên “nha” một tiếng liền đi xới cơm, Trầm Hàn méo miệng nói “thật không đứng đắn” rồi gọi cha mẹ mình tới dùng cơm.
Một bữa cơm ăn đến vui vẻ. Trầm Hàn cảm thấy diễn trò đã sắp diễn tới tâm luôn rồi.
Công phu khua môi múa mép của Trần Xuyên rất lưu loát, đem hai ông bà “thu phục” luôn. Sau khi ăn xong hắn còn xung phong đi thu dọn bàn ăn. Bà cụ thấy hắn chăm chỉ, cảm khái nói: “Nửa đứa con trai này thật đúng là không tệ nha, hơn một đứa con dâu.”
Bà đã từng nghĩ muốn Trầm Hàn cưới vợ, nhưng nếu có người chiếu cố Trầm Hàn đương nhiên vẫn quan trọng hơn. Bà cụ hiện tại cuối cùng cũng hiểu được, cháu trai hay cháu ngoại cũng giống nhau, đều chung một huyết thống. Dù sao mấy đứa con gái đã sinh nhiều đầu củ cải đỏ như vậy cho mình bế, mình cũng không có gì phải tiếc nuối.
Trầm Hàn có thể cùng Trần Xuyên sống tốt là được.
Trầm Hàn đứng một bên cảm thấy công phu diễn kịch của Trần Xuyên thật sự là quá lợi hại! Bình thường đừng nói là rửa chén, bảo hắn đi đổ chén nước cũng đã khó lắm rồi!
Trần Xuyên thu dọn phòng bếp xong liền cùng hai ông bà xem ti vi, thỉnh thoảng tận tình giải thích. Hai ông bà cao tuổi rồi, nhìn chữ không thấy rõ ràng lắm.
Ông cụ cảm động nhìn Trần Xuyên: “Thằng nhóc này thật hiếu thuận a, chăm sóc người già rất chu đáo.”
Trầm Hàn thấy cha mẹ mình khen Trần Xuyên nức nở như thế cũng hừ hừ mũi! Bọn họ đều bị hắn bỏ thuốc rồi! Lúc trước mình nhìn trúng Trần Xuyên không biết có phải vì bị bộ dạng này của hắn lừa không đây?
Trời tối hai ông bà đi ngủ, Trần Xuyên theo Trầm Hàn vào phòng.
Trầm Hàn nghĩ ngủ chung giường có một chút không tốt. Ai biết Trần Xuyên nửa đêm có dở chứng lần nữa hay không?
Hắn tính để cho Trần Xuyên ngủ dưới đất.
Trầm Hàn còn đang suy nghĩ làm cách nào bảo Trần Xuyên ngủ dưới đất, người kia đã rất tự giác cởi quần áo lên giường chui vào chăn rồi. Trầm Hàn sửng sốt, chỉ vào mặt hắn nói: “Anh anh anh! Ai cho anh lên giường vậy?”
Trần Xuyên làm ra vẻ nói: “Chúng ta đang diễn trò nha, đương nhiên phải diễn tới cùng chứ! Lỡ sáng sớm mai ba mẹ em đến nhìn thì sao?”
Trầm Hàn nói không ra lời, ngẫm lại cũng cảm thấy rất đúng. Hắn căm tức nói với Trần Xuyên: “Nếu anh dám chạm vào tôi tôi liền đá anh xuống giường. Ngại lắm, đao kiếm không có mắt!”
Trần Xuyên nhìn bóng lưng Trầm Hàn đi vào phòng tắm, có cần phải cự tuyệt như vậy không?
Đánh răng xong Trầm Hàn vén chăn lên giường, cầm di động tính gọi điện thoại cho Thạch Qua, phát hiện hắn đã tắt điện thoại.
Trầm Hàn cảm thấy kì lạ, Trần xuyên cũng cảm thấy kì lạ: “Em gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Gọi cho Thạch Qua a. Kì thật, sao tự nhiên lại tắt điện thoại nhỉ?”
Trần Xuyên chột dạ cực kỳ: “Chắc điện thoại hết pin rồi, có chuyện gì ngày mai vô công ti nói cũng không muộn đâu.”
Trầm Hàn nghĩ cũng đúng, tắt đèn bàn rồi nằm xuống.
Trần Xuyên khó chịu nhìn đầu Trầm Hàn cách xa mình như vậy, liền ngẩng đầu lên chậm rãi tiến đền gần hắn.
Trầm Hàn thực mẫn cảm xoay đầu lại: “Anh làm gì vậy?”
Trần Xuyên vô tội nói: “Làm cái gì là làm cái gì? Anh đi ngủ a.”
Trầm Hàn cũng hiểu được mình là rất mẫn cảm, bĩu môi đưa lưng về phía Trần Xuyên nhắm mắt ngủ.
Trần Xuyên nhìn Trầm Hàn đưa lưng về phía mình càng thêm buồn bực. Trước kia đâu có ngủ như vậy đâu, Trầm Hàn luôn luôn chui vào trong lòng mình.
Hắn vỗ vỗ khoảng trống ở giữa, chỗ này một người nữa vô nằm còn được.
Đợi cho hô hấp Trầm Hàn đều đều, Trần Xuyên xác định hắn ngủ say liền lớn mật lăn lại gần, đưa tay vòng qua ôm. Hắc hắc, chúng ta cứ quay về ôm ấp như vậy đi.
Trầm Hàn theo thói quen cọ cọ, thực im lặng dán sát vào người hắn.
Trần Xuyên ngửi mùi tóc Trầm Hàn, hương vị quen thuộc kia làm cho hắn thật kích động. Mất đi cuối cùng cũng tìm lại được rồi a!!!