'' Lui ra đi, đừng để ai quấy rầy tôi'' - hắn cắt ngang khi anh chỉ vừa báo cáo được 1 phần
Do đã nhận được lệnh, anh cũng chẳng dám xen vào. Nhanh chóng cúi đầu tuân theo
Cố Giai Lệ ngồi ở dưới tủ sách trong phòng chú tâm vào trang sách. Cửa sổ hé mở, vài cơn gió ban mai mát lạnh tràn vào bao vây cơ thể mảnh mai
Gương mặt cô lộ ra nụ cười hiếm có
1 mũi giày da cá sấu màu đen được đánh bóng đến độ hoàn hảo dừng trước đôi chân nhỏ vì không thoải mái mà cởi đôi dép trong nhà
Có lẽ vì đã sống những tháng ngày thoải mái, cho nên cô không tỉ mỉ quan sát đối phương. Trong lòng còn vui vẻ thầm nghĩ
À, chắc là chị quản gia đem bánh đến ...
Cố Giai Lệ ngẩng đầu, câu cảm ơn còn chưa kịp bay ra khỏi miệng đã thấy 1 gương mặt hoàn toàn xa lạ
'' Á!!!''
Cô phản xạ sợ hãi thét lên, bản thân bất giác lui ra phía sau. Tấm lưng gầy gò chạm vào bức tường cứng rắn và lạnh lẽo
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Hắn là ai vậy?
Dưới góc độ này, chỉ nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp của đối phương. Cô cũng không biết bản thân nên làm gì trong tình huống hiện tại
Cả cơ thể cứng đờ như tượng sáp, cuốn sách đang xem dở cũng rơi xuống đất, tạo ra âm thanh nho nhỏ
Người đàn ông có vẻ không hài lòng với thái độ và gương mặt xa lạ này, hắn nhíu mày, giọng nói tản ra âm khí quỷ dị từ dưới địa ngục
'' Còn ngồi đó đến bao giờ?''
Lúc này, Cố Giai Lệ mới biết mình nên làm gì. Cô cắn cắn môi lồm cồm đứng dậy
Gương mặt nhỏ xanh lại, cúi xuống không dám ngẩng lên. Khí thế của hắn phát ra như muốn nuốt chửng cô
Mình có nên chạy trốn hay thét lên nhờ người đến giúp hay không? Hắn là ai vậy, trông rất đáng sợ
Đây là những gì cô suy nghĩ trong đầu
Bàn tay nhỏ giấu phía sau lưng không ngừng ghì lên bức tường
Làm ơn, ai đó hãy mau đến đây đi
Cô sắp chết ngạt trong cái không khí này rồi
Tống Tư Duệ đảo ánh mắt từ trên xuống dưới, quan sát cô từ đầu đến chân, bá đạo yêu cầu
'' Ngẩng mặt lên''
Cố Giai Lệ run rẩy cúi đầu thấp hơn, co rúm cơ thể như muốn bản thân hoà vào không khí
Hắn mất kiên nhẫn, quát lên
'' Không nghe thấy gì sao, ngẩng đầu!!!''
'' Ư ...'' - cô sợ hãi rên rỉ, nín thở. Từ từ ngẩng đầu lên
Hắn đợi cô mà trong lòng dâng lên ngọn lửa, nếu không phải hắn không thể chạm vào nữ nhân, thì ngay bây giờ thật muốn bóp cổ cô
Cũng phải mất khoảng 2 phút để cô ngẩng đầu lên. Cố Giai Lệ vẫn không dám nhìn thẳng, đôi mắt cô bất an láo liên sang 2 bên, hàng mi dài sợ sệt run run, môi nhỏ mím chặt sợ bản thân sẽ không nén được mà thét toáng lên
Như thế càng khiến hắn tức giận
Cô ở Cố gia 13 năm, dù có bị đánh mắng thế nào thì cùng lắm chỉ sợ hãi, chứ không để lộ vẻ mặt muốn chạy trốn. Vậy mà bây giờ, đứng trước người đàn ông này lại sắp mất bình tĩnh
Tống Tư Duệ vốn muốn nhìn xem gương mặt cô trông như thế nào, sau đó mới lôi ra ngoài kêu người đánh cho 1 trận vì dám láo xược
Ai ngờ cô lại như con cún bị vứt ra ngoài đường giữa mùa đông lạnh giá. Cả người không ngừng run cầm cập, lửa giận trong lòng chợt có chút thuyên giảm
Hắn nhìn đống sách dưới chân cô, rồi chậm rãi nhìn từ dưới chân đến gương mặt không còn giọt máu của người đối diện
Giọng nói khủng bố của hắn khiến cô súyt thét lên, nếu không cắn chặt môi
'' Có biết nơi này cấm người ra vào hay không''
Mẹ đã cho phép cô sử dụng mà, chỉ cần cô không nghịch lung tung là được
Vẻ mặt cô có chút ấm ức, khẽ nhìn hắn khoảng 0,0001 giây rồi lại đảo mắt nhìn sang bờ tường bên cạnh
Thấy cô không có vẻ gì là muốn trả lời, gương mặt còn sợ hãi hơn nhưng vẫn cố gắng nén lại khiến người dị ứng với phụ nữ như hắn súyt thì bật cười thành tiếng, liền nhanh chóng lấy tay che khoé môi đang giật giật
'' E hèm, mau dọn dẹp đống bừa bọn này, rồi tìm cho tôi vài cuốn sách ''
Hắn chỉ tay vào những cuốn sách cô đã đọc dưới đất, bá đạo ra lệnh rồi đi đến bàn đọc sách ngồi xuống. Nhưng thực chất là đang quan sát xem từng nhất cử nhất động của côChương 12: muốn chết không?
Cố Giai Lệ đem từng quyển sách đặt lại vị trí ban đầu, sau đó lưu loát tìm kiếm những quyển sách mà hắn cần đem đến bàn
Điệu bộ nhút nhát như phải đem thức ăn cho con sư tử bị bỏ đói cả tuần, cô nhích từng bước chân khó nhọc, đặt sách lên lập tức lui ra xa. Như sợ hắn sẽ ăn thịt mình đến nơi
Tống Tư Duệ nhìn những cuốn sách trên bàn, đúng là thứ hắn cần không sai. Xem ra cô cũng có điểm sử dụng được
Hắn không gây khó dễ, yên lặng mà đọc
Cô thấy hắn đang chuyên tâm, dường như không chú ý đến mình thì liền nảy ra 1 quyết định vô cùng táo bạo
Cứ cách vài phút, lại di chuyển ra xa. Muốn dùng kế sách này để thoát khỏi đây
Nhưng khi lặp lại động tác lần thứ 12 liền nghe thấy âm thanh như loài quỷ dữ truyền đến tai
'' Bớt giở trò, đứng yên đó cho tôi''
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Cố Giai Lệ cắn chặt môi dưới, chỉ dám yếu đuối nghe theo
Nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, đặt mạnh quyển sách trong tay xuống quay sang tặng cô 1 cái lườm sắc như dao
'' Câm rồi sao''
Cô lắc đầu ...
'' Nói'' - hắn lười biếng ra lệnh khiến cô nhất thời không biết nên làm gì
Phải nói gì mới được đây?
Càng nghĩ càng loạn, trong đầu Cố Giai Lệ lúc này rối như mớ bòng bong
Hắn là ai? Đột nhiên xông vào rồi ra lệnh cho cô hệt như chủ nhân nơi này
Có lẽ nào chính là Tống Tư Duệ mà mọi người mỗi khi nhắc đến thường kinh sợ ra mặt?
Không thể nào
Nghe nói hắn năm nay đã sắp trở thành lão già đầu hói, hơn nữa trên gương mặt có rất nhiều vết sẹo đáng sợ
Mà người này ... 1 chút cũng không giống như miêu tả. Có lẽ chỉ là người quen
Thấy cô đứng yên mà run rẩy, ngay cả 1 chữ cũng không nói. Dám khinh thường hắn?
'' Muốn chết không?''
Cố Giai Lệ tiếp tục lắc đầu, cúi đầu không muốn hắn nhìn thấy gương mặt mếu máo của mình
Nếu không phải đang bận tìm tư liệu thì hắn đã sớm dạy dỗ cô rồi. Tống thiếu gia lầm bầm vài câu tục tĩu
'' Mẹ nó ... Mau xuống bếp nói với lão Tô ( bếp trưởng) pha ấm trà nóng mang lên đây'' - Tống Tư Duệ tiếp tục mở cuốn sách ra đọc, bá đạo yêu cầu
Cô lúc này sợ hãi muốn chết, lập tức chạy ra khỏi phòng. Tống Tư Duệ lại chau mày, nếu cứ thế này thì hắn sẽ thành lão già với vô số nếp nhăn mất
Dám không trả lời rồi cúi chào mà chạy đi ... Không ổn rồi, khi cô đem trà lên phải chấn chỉnh lại. Vô phép thế này sao có thể hầu hạ hắn tốt được?
Cố Giai Lệ chạy trên hành lang dài, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, chảy đầm đìa
Ướt khắp gương mặt nhỏ nhắn, rơi xuống cả cái áo đang mặc
Hắn đáng sợ quá!!!
Cô có chọc giận hắn đâu, sao lại đối với cô thế này?
Khi đến phòng bếp với vẻ mặt ướt đẫm đó, cả gian bếp đều hoang mang
'' Huhu ...'' - Cố Giai Lệ khóc lóc
Mọi người thấy thế đều xót xa, tuy chỉ tiếp xúc 3 tháng nhưng cô trong sáng thuần khiết thế này, ai lại dám bắt nạt?
'' Có chuyện gì với người vậy, thiếu phu nhân?'' - bếp trưởng cầm cái chảo trên tay, hớt hải hỏi hang
'' Bị đau ở đâu, kẻ nào bắt nạt người có đúng không?'' - cô quản gia lên tiếng
Cố Giai Lệ được an ủi, trong lòng có chút hạnh phúc, uất ức khi nãy liền giải toả ra bên ngoài. Cô khóc lợi hại hơn
Nhưng vẫn không quên công việc hắn giao, trả lời trong tiếng khóc nấc
'' Ư ... trà ... phòng sách ... huhu ... nóng ...''
'' .......'' - cả căn phòng trở chìm trong im lặng
Bác bếp trưởng gượng gạo hỏi
'' Thiếu ... phu nhân, có thể ... nói rõ chút ... được không?''
Cố Giai Lệ nghe xong càng khóc lợi hại hơn, họ đành phải đợi cô bình tĩnh rồi mới hỏi chuyện
Dù sao cũng không thấy phiền hà vì cô khóc lóc quá nhiều. Vì họ biết cô rất nhút nhát mà
''Haizzz, chẳng biết là tên khốn nào lại nhẫn tâm khiến cho 1 người đáng yêu phải nức nở như thế'' - trưởng hầu gái Dung Dung đẩy gọng kính tròn, lắc đầu có ý trách móc
'' Đúng đó, nếu để tôi biết được là tên nào thì sẽ bẻ gãy răng hắn ra'' - bếp trưởng siết chặt cái muôi trong tay, hùng hổ nói
Nhưng họ chỉ dám đứng ở chỗ cách xa cô nhất có thể, tránh thiếu phu nhân nghe thấy nhớ lại chuyện sợ hãi mà thương tâmChương 13: nhận nhầm
Cố Giai Lệ khi bình tâm lại, liền nhanh chóng nói với bếp trưởng
'' Có ... có người bảo pha 1 ấm trà mang lên ... mang lên phòng sách''
Sau khi pha xong, trưởng hầu mau chóng đem lên. Mọi người cũng ngưng bàn tán việc đối phó tên khó ưa nào đó. Vì ai cũng biết ... đó là ai rồi
___________
Tống Tư Duệ xem sách trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa hắn có chút khó chịu
'' Vào đi''
Cảm nhận được bước chân đến gần, hắn không quên càu nhàu
'' Biết tôi đợi bao lâu rồi không''
'' Xin lỗi, thiếu gia. Trà của ngài'' - Dung Dung lễ phép cúi chào, nhưng cô vẫn chưa đặt ấm trà lên bàn vì chưa có sự cho phép
Hắn nghe thấy tiếng khác lạ so với khi nãy, ánh mắt lười biếng liếc nhìn. Thấy được không phải người khi nãy, liền hiện ra sự bất mãn
'' Ra ngoài''
'' Vâng? ... à vâng ạ'' - cô có chút khó hiểu, nhưng không dám trái lời liền lui ra. Khi đang định đóng cửa, lại nghe thấy hắn lên tiếng
'' Gọi cô giúp việc khi nãy mang trà lên đây''
'' .... '' - giúp việc? nhưng khi nãy ... chẳng lẽ thiếu gia lầm tưởng thiếu phu nhân ...
Dung Dung đứng đó vài giây, đủ khiến hắn nhận ra sự khác biệt trong cô
Ánh mắt Tống Tư Duệ lạnh lùng như băng, hắn khó chịu đóng mạnh quyển sách
Hôm nay kẻ làm trong nhà cứ luôn khiến hắn bực bội là sao đây?
Có nên sa thải tất cả không
'' Còn không mau đi'' - hắn mất kiên nhẫn
Trưởng hầu không còn cách nào đành phải lui xuống mà không có bất kỳ lời giải thích nào
________________
Trong phòng bếp....
Cố Giai Lệ ngồi trên ghế gục mặt xuống bàn. Tâm lý vẫn còn sợ hãi chuyện lúc nãy
Nhận lấy tách chocolate nóng từ bếp trưởng, cô cố gắng trấn an bản thân, nhưng chưa kịp làm dịu trái tim đập mạnh như cái trống thì Dung Dung đã về, trên tay mang theo ấm trà và tin tức vô cùng xấu
'' Cái đó ... thiếu phu nhân ... trà này người nên mang lên phòng sách cho thiếu gia ... thì hơn'' - cô ấy nói
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
'' Dung Dung giúp tôi mang lên ... cũng được mà'' - ánh mắt cô không giấu được nỗi sợ, cả người cũng run rẩy mỗi khi cất từng câu chữ
Quả nhiên người khi nãy chính là Tống Tư Duệ, hắn muốn làm gì đây?
Ánh mắt của mọi người nhìn cô, làm cho Cố Giai Lệ cảm giác vô cùng quen thuộc
Đúng rồi, đây chính là ánh mắt bất lực, khi bị Cố Minh Châu gây khó dễ, cô cũng có ánh mắt thế này
Chẳng thể làm được gì, chỉ có thể đứng ngây ra
Chứng tỏ lời đồn về hắn là đúng. Hơn nữa, hắn gọi cô lên đó thì có khả năng cao sẽ không tha cho cô
Cố Giai Lệ nhận lấy ấm trà, lê từng bước chân khó nhọc đi đến căn phòng có chứa con ác ma hung tợn
Cô chỉ vừa biết thể nào là hạnh phúc, hơn 1 tháng này mọi người đều rất tốt với cô
Chẳng lẽ chỉ được đến thế thôi sao?
Đêm nào cô cũng chắp tay cầu nguyện cuộc sống sẽ mãi tốt đẹp thế này
Vì quá tham lam nên bây giờ mới bị thần linh trừng phạt hay sao?
Tống Tư Duệ lúc này không còn hứng thú đọc sách nữa. Hắn ngồi bắt chéo chân, ngón tay dài gõ gõ trên mặt bàn thể hiện sự bất mãn
Cô nhóc hầu đó, chỉ đi pha trà mà lâu đến vậy. Sau này làm sao có thể phục vụ hắn những việc khó hơn?
Có lẽ vì cô không có điểm nào nổi bật, lại rụt rè e sợ. Luôn muốn trốn tránh ánh mắt của hắn, cho nên Tống Tư Duệ không ngờ đến, cô gái lúc nãy lại chính là vợ mới cưới mà hắn chưa gặp mặt lần nào
Nhà họ Cố vì không muốn mất đi sự ủng hộ của gia đình hắn, mà thay thế từ đại tiểu thư thành tam tiểu thư. Vì không muốn phiền phức cho nên hắn vẫn quyết định mặc kệ
Kết hôn với hắn chẳng quan trọng, dù là ai thì cũng không làm xáo trộn cuộc sống
Nhưng hắn vẫn không muốn để nhà họ Cố được như ý. Cho nên mới có màn hôn lễ đặc sắc với sự vắng mặt của chú rể vào 1 tháng trước
Nghe thấy tiếng bước chân chậm hơn rùa bò, Tống thiếu biết ngay là ai
Hắn bắt đầu mở cuốn sách rồi lạnh nhạt lên tiếng
'' Pha trà có cần mất nhiều thời gian như thế không?''
Cố Giai Lệ nghe xong càng thêm khẩn trương, khay trà trên tay run lên không ngừng tạo ra âm thanh tanh tách có chút khó chịu
Đợi cô đặt chúng lên bàn, Tống ác ma cũng đã xem được hơn nửa trang sáchChương 14: nhận ra
Kiên nhẫn đến bây giờ đều là vì cô không có những cử chỉ cố tình động chạm vào người hắn, nhưng cái tác phong thế này thì phải suy nghĩ lại
Đuổi việc vẫn hơn, tránh làm cho hắn máu dồn lên não
'' Khóc cái gì?'' - hắn lườm cô, khó chịu nâng tách trà nhâm nhi. Hắn từ lúc gặp mặt đến giờ đã làm gì cô đâu, cứ khóc mãi, bực cả mình. Ai không biết còn nghĩ hắn đang bắt nạt cô
'' Ư'' - Cố Giai Lệ đến lúc nãy không thể kìm được những giọt nước mắt sợ hãi. Cô biết mình vô dụng và nhu nhược biết bao, nhưng đứng trước mặt hắn, cô không dám làm gì dù chỉ là thở nhẹ
So với cha cô, hắn còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần. Dù đã cố đứng xa nhất có thể, nhưng ánh mắt ghê rợn và giọng nói lạnh lẽo khiến cô sợ mất mật
Khi chúng ta đã có ác cảm với loài sâu, thì chỉ cần thấy chúng bò thôi cũng muốn ngất xỉu ngay. Cảm giác của cô lúc này giống như có 1 con sâu lông lá đang tiến đến gần mình bằng cơ thể to khổng lồ
Đối với những cô gái bình thường mà nói, hắn được thượng đế ưu ái. Ban cho gương mặt và vóc dáng cực phẩm. Nhưng người sợ tiếp xúc với người lạ như cô, hắn đáng sợ hơn thảy
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Cô thà bị con sâu đó quấn lấy cũng không muốn phải nhìn thấy hắn đâu
Tống Tư Duệ thấy cô vẫn cứ cách xa mình, đứng yên 1 chỗ mà mếu máo. Càng thêm khó chịu
Tính khí hắn bạo lực, xử lí rất nhiều kẻ chán sống. Nhưng không phải là kẻ không biết suy nghĩ
Những ai biết điều hắn tuyệt đối không gây khó dễ, có khi còn trọng dụng
Con nhóc người làm mới này rốt cuộc bị cái gì mà ngay cả đến gần cũng không dám?
'' Qua đây'' - đóng cuốn sách, hắn ngoắt ngoắt ngón tay hệt như chủ nhân và thú cưng ra lệnh
Cố Giai Lệ xoắn tay trước ngực, chân cô nặng như chì, gương mặt non nớt sợ hãi chỉ dám cúi đầu
'' Còn không mau nhanh lên?'' - hắn quát
'' Tư Duệ, đủ rồi'' - Tống phu nhân gương mặt nghiêm nghị bước vào. Cố Giai Lệ nhìn thấy, trong lòng vui không tả xiết dù rất muốn núp sau lưng bà nhưng cô vẫn đứng yên đó không dám chọc giận hắn
Châu Vỹ đi đến che chắn cho con dâu mình, cô như con gà con đang đứng trước móng vuốt con diều hâu to lớn đang được mẹ che chở. Thu người hết mức có thể khiến cho hắn không tài nào thấy
Tống Tư Duệ thấy tình cảnh trước mắt liền cố ý liếc về phía nữ hầu trưởng đang đứng phía ngoài cửa, làm cho cô ta sợ hãi run bần bật
'' Rõ nhiều chuyện'' - hắn lầm bầm - '' Sao mẹ lại về rồi, lúc nãy người làm có nói mẹ ra ngoài phải đến ngày mai mới về mà''
'' Nghe con xong việc rồi cho nên mẹ mới về đây, hơn nữa ... không thể để cho con bắt nạt con dâu của mẹ được''
'' Con dâu?'' - hắn nhíu mày ánh mắt xoáy vào cô gái đang núp sau mẹ mình, rồi lại đảo sang Gray
Anh ta hiểu ý tiến đến bên cạnh hắn
1 cỗ hàn khí phát ra từ Tống Tư Duệ, Cố Giai Lệ trốn tránh nhưng vẫn cảm nhận được hắn đang nhìn chăm chăm vào người mình. Cô run rẩy cắn cắn móng tay
'' Chuyện này là sao'' - hắn nói
'' Thiếu gia, đây là tam tiểu thư nhà họ Cố'' - anh ta trả lời
'' Không giống bức ảnh lão già đó đưa tôi xem'' - hắn thu hẹp đôi mắt phượng. Cố Nham, lão già đó dám trộm long tráo phụng?
'' Bức ảnh đó ... là đại tiểu thư ạ. Sau đó...'' - Gray có chút ấp úng
Lúc này, Tống Tư Duệ mới chợt nhớ ra. Lão già họ Cố kia có nói con gái cả đã hứa hôn. Công việc nhiều cho nên hắn cũng súyt quên mất
Hơn nữa cũng do không có hứng thú với chuyện kết hôn cho lắm
Châu Vỹ thở dài
'' Không phải trí nhớ con tốt lắm sao? Vợ mình là ai ngay cả gương mặt cũng không nhớ mặt, còn nhầm thành người hầu ... đồn ra bên ngoài không sợ mất mặt?''
Bà xoay người trấn an cô con dâu đang không ngừng run rẩy
Châu Vỹ biết con trai bà rất ghét nữ nhân, có lẽ doạ con bé 1 phen sợ hãi rồi
Tuy nói ra có vẻ không hay, Cố Giai Lệ chẳng qua chỉ là kẻ gả thay chị mình
Nhưng ván đã đóng thuyền, nên đối xử với con bé tốt 1 chút. Dù sao nhỏ nhắn đáng yêu thế này, làm cho người ta muốn che chở aChương 15: che chở
Bà chỉ có mỗi mình Tống Tư Duệ là con, nhưng con trai bà lại thô kệch lạnh lùng. Trong thâm tâm luôn muốn có 1 đứa con gái để yêu thương
Giai Lệ từ lúc ở nơi này, cũng rất hiểu chuyện. Hôn sự này thành công 1 phần cũng do bà ép bức con trai mình quá mức cho phép
Nói trắng ra, con bé này ở đây sẽ không được chồng mình để mắt đến. Có lẽ nó phải sống cả đời cô độc
Châu Vỹ cũng cảm thấy áy náy, đối tốt xem như bù đắp phần nào vì bà đã phá hỏng tương lai con bé đi
Tống phu nhân vỗ vỗ vai trấn an cô gái nhỏ đang đứng phía sau lưng mình, giọng nói của bà êm dịu hơn nhiều so với khi cùng hắn nói chuyện
'' Con về phòng nghỉ ngơi đi, đừng lo gì cả''
Điều này khiến Tống thiếu gia có chút không vui, chẳng biết ai mới là con ruột a
Hắn cũng không ngăn cản, chỉ đứng đó nhìn theo bóng lưng cô đang được Dung Dung dìu đi
Trên hành lang được lót những viên gạch hoa đẹp mắt. Thiếu phu nhân không ngừng trăn trở về người chồng vừa mới gặp mặt
Cô luôn có cảm giác bất an. Nó dường như trở thành tâm bệnh, từ khi bị mẹ bán đi thì càng nặng hơn
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Cố Giai Lệ không nén được giọng nói còn run rẩy, thăm dò
'' Dung Dung ... hắn ... sẽ không đuổi tôi đi chứ?''
Cố Giai Lệ sợ hãi việc phải rời khỏi nơi cho cô sự ấm áp này, sợ phải trở về cái 'gia đình' có những người cùng chung huyết thống kia
Sợ cơn ác mộng đó lại bắt đầu thêm lần nữa
'' Ý người là thiếu gia?'' - trưởng hầu thấy thiếu phu nhân im lặng như đang đồng ý, cô ấy đoán ra được tâm sự trong cô cho nên nhanh chóng trấn an
'' Ngài ấy tuy bề ngoài đáng sợ ... nhưng nếu không làm gì quá giới hạn ...''
'' Giới hạn?'' - cô hỏi thêm lần nữa
Dung Dung ơi, đáng lý mày phải an ủi để cho thiếu phu nhân an tâm chứ, sao lại nói đến điều này a?
'' Chỉ cần không ... chạm vào ngài ấy ...''
Đã trở thành vợ chồng, lại không thể thân mật. Nào có ai chịu đựng được cơ chứ?
Thiếu phu nhân đáng thương
Cố Giai Lệ nghe thấy, dường như tìm thấy được ánh sáng trong con đường đầy rẫy chông gai và tăm tối
Lời đồn là sự thật sao?
Hắn không thích chạm vào người khác. Nếu là vậy, thì cô có thể sống ở nơi này rồi
Châu Vỹ đi đến tủ sách cao 2 mét, ngón tay bà lướt nhè nhẹ từng quyển sách được bảo quản cẩn thận. Tìm 1 quyển rồi chăm chú đọc
'' Tam tiểu thư Cố gia rất ít khi xuất hiện ở các buổi tiệc thượng lưu. Cha con bé luôn lấy lý do con mình ốm yếu, theo ta thấy là không muốn con bé cản đường chị nó thì đúng hơn''
'' ......'' - Tống Tư Duệ im lặng đọc sách, mẹ hắn quan sát không thấy chút biểu tình gì trên gương mặt điển trai đó, cũng mạnh miệng nói thêm
''Điều tra gia đình người khác là việc không nên, ta sẽ không làm. Nhưng nếu dùng não cũng biết cuộc sống của con bé ở nhà cha mẹ chẳng hề dễ dàng gì''
'' Mẹ muốn nói gì?'' - hắn hỏi
Bà cũng không che giấu, thẳng thắng đặt bên cạnh con trai quyển sách ' cách chìu chuộng vợ yêu' rồi nói
'' Chỉ là muốn con đừng có ở sau lưng ta mà gây khó dễ cho con bé. Nó thật sự đã đủ đáng thương rồi''
'' Hừ, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô ta mới là con ruột của mẹ'' - hắn đẩy cuốn sách sang nơi xa tầm mắt. Cái loại sách nhảm nhí này sao lại xuất hiện trong thư phòng của hắn? Phải đem những thứ vô bổ này vứt hết đi mới được
Nhưng Tống thiếu đây lại không ngờ, sẽ có 1 ngày hắn phải chật vật sai người đi tìm những quyển sách và chuyên gia về chỉ để học cách lấy lòng vợ mình
Tống phu nhân mang theo giọng nói đầy trách móc nói với con trai mình
'' Con bé chỉ ở nơi này hơn 1 tháng, số lần gặp mặt mẹ còn nhiều hơn cả con. Hãy nhìn lại mình trước khi nói về người khác đi''
Cố Giai Lệ ngồi trên chiếc giường cao cấp. Cô chỉ cao 1 m 55, nhỏ nhắn đến mức đôi chân không thể chạm đất, cứ đong đưa trên không trung
Lúc nãy sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào hắn, thật sự có người hệt như ác ma tồn tại trên đời này ư?
Cứ nghĩ cha cô đã đủ đáng sợ rồi, nhất là khi ông tức giận vì chuyện công ty luôn lấy cô ra đánh đập. Nếu công việc hắn không thuận lợi, có khi nào cũng giống cha, đem cô ra trút giận hay không?