Cố Giai Lệ cúi đầu, mắt nhìn lên. Thấy hắn chẳng có vẻ như sẽ đi nơi khác Cô muốn rời khỏi, nhưng sợ chọc phải dây thần kinh điển của hắn..
Tuy là ở nơi này đã hơn 1 năm, hắn chưa bao giờ đánh cô, cùng lắm chỉ là mắng vài câu, rồi làm cái chuyện gì gì đó. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Nghe có vẻ khá nực cười khi một cô gái đã trưởng thành trong cái xã hội hiện đại này lại chẳng biết chút gì về quan hệ vợ chồng Nhưng Cố Giai Lệ lại là cái trường hợp hi hữu đó.
Cố Giai Lệ tuy thể xác đã 20 nhưng về phương diện tình cảm chỉ như đứa trẻ lên ba Vấn đề vợ chồng chẳng ai nói với cô. Dù có cũng đều bóng gió vài câu – Phải lấy lòng chồng mình.
Nhưng lấy lòng mà cô nghĩ và bọn họ nói hoàn toàn chẳng giống nhau chút nào.
Một đứa trẻ nhỏ còn chưa trải qua giai đoạn dậy thì. Nếu không may bị một tên cặn bã giở trò đồi bại, đa phần đều sẽ giấu diếm không nói với cha mẹ Trong thâm tâm đứa bé đó sẽ nảy sinh cảm xúc tiêu cực. Sợ bị cha mẹ trách mắng , dù bản thân là người bị hại và chẳng làm gì sai trái.
Một cô gái bị bạo hành mà sinh ra cảm giác sợ hãi với con người, chỉ được cho học mặt chữ như cô mà nói, lúc bị hắn làm ra những việc mà trước đây chưa từng nghe thấy ai nhắc đến là trải nghiệm đáng sợ thế nào?.
Xã hội phát triển, không có nghĩa ai ai cũng đều có kiến thức. Nếu cô biết trước thì đã không cảm thấy bản thân mình thật đáng ghê tởm.
Hôm nay hắn có vẻ rất ôn nhu, tử tế. Có vẻ đang gặp chuyện vui Trong lòng cô thầm nghĩ, mong hắn sẽ không gây khó dễ cho mình.
Cổ Giai Lệ ngồi yên trên ghế, bản thân muốn rời khỏi nhưng sợ gây sự chú ý cho hắn. Giữ nguyên tư thế khiến lưng cô mỏi quá, cảm giác như nó sắp gãy đến nơi.
Thật may mắn khi điện thoại trong túi hắn reo lên, Tống ác ma đặt tờ báo xuống đứng lên đi ra ngoài Cố Giai Lệ chỉ chờ có thế, chạy như bay lên lầu.
Sau khi nghe mẹ mình dặn dò phải yêu thương cô con dâu của bà, hắn cúp máy rồi vào trong. Không biết từ bao giờ người đã đi mất.
Để lại Tống thiếu gia với vẻ mặt ngơ ngác cùng chiếc điện thoại đang cầm “…..” – hắn nhìn chiếc ghế trống trải, rồi nhìn sang người hầu đang cung kính đứng phía xa xa, rồi lại nhìn chiếc ghế, khẽ thở dài ” Chạy nhanh thật”.
Cô gái nhỏ chạy vào phòng sách, trốn ở một góc nhỏ khó phát hiện Từ tối cô vẫn chưa được ngủ do hắn cứ nằm phía sau gắt gao ôm lấy Cổ cô có gì mà hắn cứ gặm cắn mãi. Cố Giai Lệ còn nghĩ có khi nào hắn không phải ma vương mà là ma cà rồng hay không? Khí trời mấy hôm nay tương đối lạnh, cô mặc áo cổ lọ phần nào che đi được các vết đỏ như hoa đào kia Nhưng nếu như đến mùa hè thì sao?.
tận hè đâu chứ? Cô sẽ cố gắng ngoan ngoãn, không làm cho hắn tức giận, sẽ không … làm ….
Cố Giai Lệ co rút như chú mèo lười biếng, tựa đầu vào tủ sách cao 3 mét. Trong tay cô ôm lấy quyển sách dày cộm Đôi mắt nhắm lại không chút xao động, hàng mi cong vút hiện hữu trên gương mặt nhỏ nhắn.
Cô ngủ mất rồi.
Tiếng gió và lá cây bên ngoài xào xạc cùng với những tia nắng ấm áp len lỏi vào khung cửa sổ lớn, chiếu rọi lên cơ thể đang say giấc.
Thể loại nhảm nhí gì thế này?”.
Đôi giày da đen được đánh bóng kỹ lưỡng chậm rãi xuất hiện bên cạnh cô gái nhỏ, không phát ra tý tạp âm nào Như thể đang sợ làm phiền đến giấc ngủ của cô.
Người đàn ông to lớn khẽ cúi người, nửa quỳ lên tấm thảm lông cừu say sưa nhìn gương mặt đang thở đều.
Ánh mắt lạnh lùng nhưng không còn sắc bén như 1 tháng trước đây, thay vào đó lại trầm lặng như mặt hồ yên ả không chút gợn sóng Nhìn chồng sách chất cao nửa mét xung quanh cô, hắn bất giác cười phì Đang chơi trò xây lâu đài bằng sách sao?.
Vẫn mái tóc được thắt bím tỉ mỉ để sang một bên vai, nhưng cô của bây giờ so với 1 năm trước đầy đặn hơn.
Tống Tư Duệ quét mắt xuống nơi tròn trịa bị quyển sách o ép nghẹt thở, thầm nghĩ – Vẫn còn chưa đầy cho lắm, phải vỗ béo lên thôi.
Hắn di chuyển chồng sách cao gần bằng vai khi quỳ xuống sang nơi khác, rồi bế cô gái đang ngủ say không biết gì đến bên giường.