Cô mỉm cười, bất giác ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt
Chỉ thấy gương mặt hắn đanh lại, man rợ vô cùng. Hệt như con gấu dữ bị xâm chiếm lãnh thổ đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu
Cô sợ hãi, theo quán tính xoa mặt đi nơi khác. Cảm thấy hắn vẫn còn nhìn mình, liền cúi mặt, chôn đầu vào đĩa thức ăn
Gì ... gì vậy? Đột nhiên trở nên đáng sợ quá đi. Cô đã làm gì sai ư?
Cứ nghĩ hắn sẽ rất dễ chịu mới đúng
Tống Tư Duệ đang nghĩ nên từ chối mẹ mình thế nào, thì cô đã nhanh nhẹn lên tiếng. Tự dưng trong lòng có chút không vui
Con nhóc này ghét hắn đến mức ngay cả tài khoản cũng không muốn hắn theo dõi à?Trong lúc đó, Cố Giai Lệ dùng cái đầu nhỏ ngây ngốc hồi lâu cũng liền đưa ra phỏng đoán
Không phải hắn không thích mình nói giúp, mà là ... không thích mình mở miệng
'' Ách ...''
Cô đang cảm nhận miếng thịt mềm tan trong miệng, chợt có 1 dòng điện chạy dọc từ đại não xuống sống lưng khai thông hết tất cả. Gương mặt Tống thiếu phu nhân tái đi, vội vàng dùng tay che miệng
Châu Vỹ ngồi bên cạnh lo lắn hỏi
'' Con có sao không?''
Cố Giai Lệ lắc lắc đầu, cô không dám lên tiếng nữa, sợ hắn không vui
Tống Tư Duệ thấy cô chật vật, không những không thèm an ủi mà còn mở miệng chọc ghẹo
'' Chắc là cắn trúng lưỡi'' '' Con im đi'' - Châu Vỹ lườm con trai mình
Hắn lau lau miệng rồi đứng dậy
'' Con no rồi''
Thấy hắn đi ra khỏi phòng, lúc này cô mới bình tĩnh trở lại. Vừa rồi đúng là nguy hiểm mà, nếu hắn đột nhiên điên lên thì có lẽ mọi việc lấy lòng trước đây đều trở thành công cốc
Cũng may là không có gì xảy ra
Mệt tim quá đi, người sống thọ đến cả trăm tuổi khi đối diện hắn thì mạng sống cũng bị rút ngắn đi
Cái mạng nhỏ này chắc không thể sống lâu được rồi
Cố Giai Lệ lắc lắc đầu, muốn mọi suy nghĩ kia đều tan biến đi, đừng làm phiền mình nữa. Sau đó nhanh chóng chạy đến phòng sáchCố Giai Lệ lắc lắc đầu, muốn mọi suy nghĩ kia đều tan biến đi, đừng làm phiền mình nữa. Sau đó nhanh chóng chạy đến phòng sách
Khi đã chọn được vài quyển để đọc, liền ôm chúng vào lòng đi đến bức bình phong. Ai ngờ chỉ vừa mới đi đến cửa đã thấy hắn mặc áo sơ mi thoải mái, trên tay cầm theo điện thoại tiến vào
Cô sợ đến mức làm rơi đống sách đang ôm trên tay, tâm trạng của cô cũng giống như đống sách đó rơi xuống vực sâu vạn trượng
Cố Giai Lệ ơi Cố Giai Lệ, mày cư xử bình thường trước mặt hắn đi. Dù chỉ là 1 lần thôi cũng được mà!!!
Cứ thế này, lỡ đâu hắn lại nghĩ mày đang tìm cách gây sự chú ý thì chết mất
Cô cúi đầu xuống, lượm từng quyển sách rơi xuống. Tống Tư Duệ đang muốn tìm vài quyển sách đọc lúc buồn chán, ai ngờ lại gặp cô vợ của mình ở đây Hắn lại càng không ngờ, chưa làm gì mà cô đã hớt hãi rơi cả đồ đang cầm trên tay
Nhìn dáng người đã nhỏ bé, nay cúi người xuống lại càng nhỏ hơn. Hắn đứng nhìn cô chật vật
Cố Giai Lệ muốn nhanh chóng nhặt những quyển sách thật mau, nhưng càng muốn lại càng không thể. Trước mắt vài bước chân là đôi giày da đen bóng, trông chẳng có chút gì di chuyển, đứng yên bất động tựa như cái cây
Cô đang loay hoay nên chẳng biết được hắn định làm gì, trong cái đầu nhỏ liền suy diễn lung tung
Hắn không phải đang cầm dao, đợi cô đứng lên sẽ đâm 1 nhát đó chứ?
Tống thiếu phu nhân sau khi đã nhặt hết sách lên, không nói lời nào liền nhanh chóng chạy ra ngoài
Tống ác ma đứng yên, có vẻ như đang thất thần. Tâm tình từ đó cũng kém điThật không hiểu nỗi, hắn có làm gì đâu. Sao lại cứ như gặp ma quỷ mà né tránh?
Cố Giai Lệ chạy một mạch lên sân thượng, ngồi trên chiếc giường êm ái, cô vỗ về trái tim đang đập loạn của mình
Cũng may hắn không nổi điên lên
Công đức kiếp trước cô tích chắc cũng không nhỏ. Lần nào gặp hắn cũng không bị thương tổn gì, may mắn quá đi à
Tiếp theo đó, cô chỉ nghe thấy tiếng gọi thất thiểu của Dung Dung vang lên
Cô ấy từ xa chạy đến, bộ dạng thở không ra hơi
'' Thiếu phu nhân, tôi đến phòng sách chỉ thấy thiếu gia. Tìm người mãi, thì ra là ở đây''