Chương 11: Mãnh thú
Cổ Kiến Quân dẫn Cổ Dục vào phòng khách, trước tiên mời hắn ngồi xuống. Ông rót cho hắn một chén nước rồi mới ngồi ở đối diện với hắn.
Ông vươn tay sang bên cạnh cầm lên một cái hộp, lấy ra ít thuốc cho vào tẩu rồi hút trước mặt Cổ Dục. Đồng thời, ông quay sang nhìn về phía hắn.
“Đột nhiên cậu đến thăm tôi thế này, chắc hẳn có chuyện cần bàn. Nói đi, tới tìm tôi làm gì?” Hít điếu thuốc một hơi, Cổ Kiến Quân cũng cười nói.
Đúng là vậy, gia đình Cổ Dục cùng Cổ Kiến Quân không có quan hệ huyết thống, cũng không có bất kỳ mối liên hệ nào. Mặc dù đều cùng họ Cổ nhưng họ không thân đến mức có thể đến thăm nhau như vậy. Cho nên việc Cổ Dục tới đây hôm nay, chắc chắn là có nguyên nhân.
Trước đây Cổ Kiến Quân đã từng đi lính, còn làm qua kiểm lâm nên tính cách của hắn rất thẳng thắn. Hắn cũng không muốn tốn thời gian nói nhảm với Cổ Dục, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Chú Kiến Quân! Là như vậy, cháu định ở lại thôn trong thời gian dài. Nhưng chú biết đấy, an ninh trong thôn thực sự, ha ha… Hôm qua cháu có hỏi ý kiến của Cổ Tấn, anh ta bảo cháu có thể đến đây xin chó. Chó ở đây rất tốt, có thể dùng trông nhà.” Nở nụ cười xấu hổ, Cổ Dục nhìn thẳng Cổ Kiến Quân rồi nói rõ ý đồ của mình.
“Muốn mua chó thì nói thẳng, còn xin với xỏ. Lắm trò, ha ha… Mấy đứa sống trong thành phố đúng là lắm chuyện.” Chờ Cổ Dục nói xong, Cổ Kiến Quân liền lườm hắn một cái rồi nở nụ cười.
Nghe được Cổ Kiến Quân nói như vậy, Cổ Dục không khỏi có chút xấu hổ, ngại ngùng nở nụ cười đáp lại.
Nhưng hắn còn chưa cười xong, Cổ Kiến Quân lại lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta vốn là cùng thôn, chuyện cậu tới đây mua chó đương nhiên tôi sẽ đồng ý. Đáng tiếc! Lần này cậu tới chậm rồi, gần nhất chó của tôi đã bán sạch. Thôn bên cạnh có một cửa hàng bán chó, ông chủ bên đấy đã mua hết chó từ đầu tuần. Nếu muốn mua, ít nhất phải chờ nửa năm mới có nhóm tiếp theo.”
Có câu châm ngôn rất hay ‘ba mèo bốn chó’. Ý nói là từ hoài thai đến sinh con non của loài mèo cần ba tháng, còn của loài chó cần bốn tháng.
Kỳ thực, chu kỳ này đã tính cả thời kỳ động dục của hai loài.
Dựa theo lý thuyết, các giống chó chuyên dùng cho sinh sản có thể phối giống ba lần trong một năm. Nhưng mà, nếu làm vậy thật thì con chó kia cũng không sống được, trong vòng hai năm chắc phải chết. Bởi vậy, đa phần người yêu chó sẽ chỉ cho chúng phối một lần trong năm.
Cổ Kiến Quân đã dành ba mươi năm sống trong rừng, trong thời gian đó lũ chó chính là những người bạn luôn ở bên hắn. Thử hỏi sao hắn có thể không yêu chúng?
Do đó, chó của Cổ Kiến Quân cũng phối giống một năm một lần. Tuy nhiên sẽ được chia thành 2 nhóm và sẽ phối giống vào hai thời điểm khác nhau. Sau đó chó con sẽ được nuôi tầm hai tháng ở đây. Trong lúc đó có thể đặt mua trước tất nhiên phải đưa tiền trước, hơn nữa giá tiền cũng không thấp. Một con chó con ít nhất cũng phải hơn hai ngàn, không kì kèo.
Dù sao những cửa hàng bán chó kia sẽ đeo vòng cổ cho chúng, sau đó tiến hành nuôi dưỡng để phối giống. Chắc chắn một điều là họ sẽ không bán lại, nếu có bán thì giá cũng hơn năm ngàn.
Phần lớn chó con sang tháng đều sẽ bán đi. Thứ nhất là tìm một nơi ở tốt cho chó, thứ hai là trợ giúp những gia đình đó có chó trông coi nhà cửa. Không nhất thiết phải yêu thương chúng, nhưng ít ra thì bọn chúng cũng được nuôi dưỡng tử tế .
Quả thật đây là một yêu cầu rất ích kỷ, ngoại trừ những người yêu chó ra thì có rất ít người làm được. Thời gian của con người là có hạn, cho nên sự quan tâm chăm sóc cho chó cũng có giới hạn. Trong điều kiện như vậy, tìm cho bọn chúng một người chủ tốt, mới chính là yêu thương bọn nó.
“Phải chờ nửa năm sao? Chuyện này có chút phiền phức!” Nghe thấy Cổ Kiến Quân nói, Cổ Dục không khỏi vuốt huyệt thái dương. Giống như Cổ Tấn đã nói, không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị trộm nhớ. Trong nửa năm này hắn không thể nào cứ ở khư khư trong nhà. Chưa nói đến việc lên thị trấn gửi hải sản, mà hắn còn phải về nhà trong thành phố, việc này đúng là quá phiền toái rồi. Hắn không thể nào mà nửa năm đều không về nhà một lần, cha và mẹ sẽ nổi trận lôi đình mất?
Chẳng lẽ mình vẫn phải lên thị trấn mua một con chó cảnh sao?
Không biết bồi dưỡng bằng nước giếng thì nó có trở lên có ích hơn một chút không?
“Cháu cần gấp sao? Nếu thực sự gấp, ở chỗ chú còn có một con chó. Nhưng con chó này cùng lắm là chỉ cho mượn tạm một thời gian.” Trông thấy Cổ Dục dường như có chút suy tư, Cổ Kiến Quân suy nghĩ một chút rồi nói với hắn.
“Là những con chó Sơn Đông ngoài kia ạ?” Thấy Cổ Kiến Quân nói, Cổ Dục liền hỏi lại. Nếu như thật là mấy con chó Sơn Đông ngoài kia thì rất đáng giá.
“Dĩ nhiên không phải! Đó là mấy ông bạn già của ta, không cho mượn được.” Vừa dứt lời, Cổ Kiến Quân lập tức lắc đầu bình tĩnh nói.
“Vậy thì.....” Nghe thấy Cổ Kiến Quân nói như vậy, Cổ Dục không khỏi có chút bối rối.
“Đi theo ta.” Thấy sự tò mò trong mắt Cổ Dục, Cổ Kiến Quân cũng đứng lên. Sau đó dẫn hắn đi ra sân nhỏ ở sau nhà.
Khi Cổ Dục ra tới sân sau, đập vào mắt hắn đầu tiên là một vườn rau nhỏ. Chuyện này cũng bình thường vì ở nông thôn nhà nào cũng có một vườn rau sau nhà. Bình thường muốn ăn thì ra vườn hái hoặc đem ra chợ bán kiếm chút tiền. Nhưng cái khiến Cổ Dục chú ý, chính là ở trong xó xỉnh vườn rau có một chiếc cũi sắt lớn. Bên trong đó đang nhốt một con chó…
Khi Cổ Dục đi theo Cổ Kiến Quân ra khu vườn nhỏ ở sân sau, hành động của họ cũng làm kinh động con chó kia. Con chó vừa quay đầu lại, khiến Cổ Dục có cảm giác lông tơ sau ót dựng đứng.
Bởi vì khi thấy được ánh mắt của con chó kia, hắn cũng cảm giác được một cỗ lạnh lùng trên người nó. Trong mắt của hắn, con chó kia không phải là chó. Mà là một loài mãnh thú…
Chương 12 Nhận chó
Chương 12: Nhận chó
"Sói?" Nhìn thấy con chó này, Cổ Dục chợt nghĩ đến đám sói trong sở thú đã từng gặp qua. Tuy bọn này đã sớm không còn hung tính. Thế nhưng, cái ánh mắt lạnh lùng của chúng giống hệt con chó này.
“Ồ! Nhóc con cậu cũng có chút hiểu biết nhỉ? Tuy nhiên đây không phải sói, nhưng mà cũng không tính là chó.” Dẫn theo Cổ Dục tới gần chiếc lồng sắt, Cổ Kiến Quân ngồi xổm bên cạnh quan sát con chó này, trong mắt ông tràn đầy cảm xúc.
“Hả? Vậy là ý gì?” Học theo Cổ Kiến Quân ngồi xổm xuống bên cạnh, Cổ Dục cẩn thận hỏi.
“Con này là chó! Nhưng một nửa là chó, một nửa là sói. Thân thế của nó chính là vậy...” Hít một hơi thuốc lá, Cổ Kiến Quân đem chuyện con chó nói đơn giản một lần.
Con chó này mặc dù được Cổ Kiến Quân nuôi lớn, nhưng thật ra mà nói thì nó cũng không phải là chó của Cổ Kiến Quân. Bởi vì, mẹ của con chó này là một con Caucasus(+), mà con chó này là của một người chiến hữu của Cổ Kiến Quân.
(+)Là một giống chó ở Siberia, Nga... đặc biệt to lớn tương đương chó Ngao Tây Tạng, rất trung thành. Đây là một giống chó nghiệp vụ, thời Liên Xô cũ nó được coi như là Quốc Khuyển.)
Lúc trước, hai người đánh xong trận rồi xuất ngũ, vì đều là đồng hương nên cùng làm nhân viên kiểm lâm. Chỉ có đều Cổ Kiến Quân thì canh giữ tại dãy Đại Hưng An Lĩnh bên này, còn chiến hữu thì canh giữ tại dãy Đại Hưng An Lĩnh bên kia núi. Vị chiến hữu kia thông qua kết giao uống rượu với người Tây Dương, xin được một con chó con Caucasus là một giống chó vương giả. Hắn vui vẻ ghê gớm, còn không ít lần tới nơi này cười đắc ý.
Được hắn chú tâm nuôi dưỡng, con chó này có dáng vóc cực lớn lại cực kỳ ưu tú. Lúc nó trưởng thành thật sự là một con chó vương giả trong loài.
Nhưng chính bởi vì con Caucasus này quá mức ưu tú, chó bình thường nó không để vào mắt. Nhưng mà, nó lại cùng vua sói trong dãy Đại Hưng An Lĩnh ở Siberia mến nhau.
Phát hiện được việc này, chủ nhân Caucasus lập tức đem nó nhốt lại. Kết quả là trong một buổi tối, con vua sói kia lặng lẽ rời núi tiếp cận nơi ở của người kia. Một trận đại chiến người và sói diễn ra làm kinh động mọi người. Đến khi cảnh sát tới nơi thì vị chiến hữu kia của Cổ Kiến Quân đã bị sói cắn chết, mà vua sói cũng bị người kia đánh chết.
Sau đó người thân của hắn kiểm tra một số di vật, phát hiện một phong thư ghi chép lại những chuyện này cùng với một tờ di chúc. Trong di chúc có nói, nếu như hắn chết thì đem con chó này đưa cho Cổ Kiến Quân.
Cổ Kiến Quân lúc nhận được con chó này thì phát hiện nó đã mang thai. Ngay từ đầu ông đã cố chăm sóc nó thật tốt, nhưng tiếc là, con chó này đối với ai cũng rất lạnh nhạt. Cổ Kiến Quân nhìn ra, con chó này trong lòng đã có ý muốn chết. Bởi vì, chủ nhân và một nửa kia của nó đồng quy vu tận, nếu đổi là ai thì cũng không muốn sống.
Nếu như không phải trong bụng có đứa con, có lẽ nó đã sớm chết rồi.
Ý nghĩ của Cổ Kiến Quân cũng không sai, sau khi con chó này sinh ra chó con hơn một tháng. Lúc chó con vừa dứt sữa ngày thứ ba, Cổ Kiến Quân tại một sườn đồi phát hiện được thi thể của nó. Chính nó tự mình nhảy xuống núi tự sát.
Mà đầu chó con kia có lẽ vì trong thân có huyết mạch của vua sói và vua chó, cho nên từ lúc nhỏ con chó này rất khó nuôi dưỡng. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là không thích người lạ.
Con chó này nó có trí thông minh cao, rất lanh lợi. Nó chỉ cần nhìn qua một lần kỹ xảo đi săn của những con chó Sơn Đông là đã học được. Nhưng cho dù kỹ năng huấn luyện chó của Cổ Kiến Quân rất mạnh, với lại đã nuôi dưỡng nó từ khi còn bé. Thế mà, nó xưa nay chưa từng thừa nhận Cổ Kiến Quân là chủ nhân của nó.
Thấy được Cổ Kiến Quân, đừng nói là vẫy đuôi chỉ nhìn ánh mắt của nó cũng biết. Nó không có chút tình cảm nào với Cổ Kiến Quân.
“Ực ực... con chó này, giao cho cháu sao?” Cổ Dục nghe Cổ Kiến Quân kể xong lai lịch của con chó này, không tự chủ nuốt nước miếng một cái. Hắn thấp giọng mà hỏi.
“Đây cũng có thể là một nguy cơ với cậu, có tin không? Cậu vừa mở chiếc lồng ra, nó sẽ lập tức xông đến tấn công cậu? Con chó này không thích người lạ, nhưng ưu điểm của nó chính là đủ tàn nhẫn và hung dữ. Cậu đem nó buộc vào một chỗ trong sân nhà, thường xuyên cho nó ăn và mớm nước. Đừng nói là mấy tên vô lại, xem như là Hổ Đông Bắc hay là Gấu Nâu có tới đi nữa, thì cũng chưa chắc có thể tiến được vào sân nhà của cậu.” Chuyện xưa kể xong và một điếu thuốc cũng hút xong. Hắn tiện tay ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, Cổ Kiến Quân hơi xúc động nói.
Tuy nhiên, nói xong suy nghĩ của mình, Cổ Kiến Quân vừa cười vừa bồi thêm một cậu: “Nhưng nếu mà cậu thật sự có thể nuôi dưỡng được con chó này, tôi sẽ giao nó cho cậu. Xem như là nó đã tìm được một ngôi nhà mới!”
“Ực! Được ạ!” Lại nuốt nước miếng một cái, mặc dù Cổ Dục không biết chuyện này là tốt hay xấu. Nhưng ít nhất bây giờ thì chỉ có con chó này là phù hợp với tiêu chuẩn của hắn.
Ngay lập tức Cổ Dục gọi điện cho Cổ Tấn đến đây, dù sao con chó này chắc chắn không có khả năng thả ra để dắt về. Cho nên hắn chỉ có thể mang nó đi cùng với cả chiếc lồng này. Con chó không quá nặng Cổ Dục có thể mang được, vấn đề là cái lồng này được hàn từ thép. Không có biện pháp nào khác, cho nên chỉ có thể gọi Cổ Tấn lái xe tới để kéo về.
Sau khi cùng Cổ Tấn đem chiếc lồng mang về nhà, hắn đặt nó ở trước sân. Lúc này, bà nội Hai ở bên kia đang gọi hắn sang ăn điểm tâm, nhưng Cổ Dục không có vội vã đi ăn. Trước tiên hắn sang nhà bà nội Hai làm một chút cháo, tiếp đó lại đến cái giếng lấy một chút nước bên trong cho vào một cái tô. Cổ Dục chuẩn bị cho con chó này ăn uống.
Chương 13 Vua Núi
Chương 13: Vua Núi
Khi Cổ Dục mang nước giếng và cháo đi tới cạnh chiếc lồng ở trước sân, con chó đột nhiên đứng lên. Mà thấy được cảnh này, Cổ Dục có chút sợ hết hồn.
Bởi vì, lúc con chó này nằm hắn không cảm nhận được vóc dáng. Hiện tại, nó vừa đứng lên thì hắn thấy kích cỡ này quả thật rất lớn. Chiều cao từ chân đến vai của nó ước chừng 1 mét, so với những con Caucasus thông thường còn lớn hơn chút. Nhìn qua đúng là dọa người.
“Chuẩn bị cho mày một ít thức ăn, đừng có dọa tao nha.” Nhìn thấy cái ánh mắt lạnh căm của con chó, Cổ Dục chậm rãi đem hai cái tô đựng thức ăn và nước từ cái lỗ nhỏ trên chiếc lồng đưa vào.
Sau khi hai cái tô được đưa vào bên trong lồng. Đầu tiên con chó ngửi hai bên trái phải, tiếp đó nó không để ý đến tô cháo mà lập tức bắt đầu uống nước giếng trong tô. Hơn nữa, còn uống cực kỳ nhanh, nhưng lại rất cẩn thận không để sót một giọt nào.
Thấy được tình huống này, Cổ Dục càng khẳng định nước giếng này chắc chắn là thứ tốt.
Thừa dịp con chó đang uống nước, Cổ Dục do dự một chút rồi đưa tay vào sờ lỗ tai của nó. Thấy Cổ Dục đưa tay vào, con chó liền dừng lại động tác của mình hai mắt nó nhìn chằm chằm vào Cổ Dục. Nhưng mà nó cũng không có ý muốn tấn công hắn.
Nó để Cổ Dục sờ lên đầu, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống uống nước.
"Ài! Đúng thế! Sau này muốn được uống nước, thì phải nghe lời biết chưa. Nếu mày đã là chó của tao, vậy thì phải cần đặt cho mày một cái tên. Nhìn mày vừa có màu xám lại có chút màu đen, vậy thì gọi là Đại Hôi được không? Hay là Hôi Cẩu Tử? Hôi Thái Lang? Tiểu Hôi Hôi?" Nhìn thấy con chó không hề phản kháng, Cổ Dục tạm thời yên tâm. Nhìn thấy hiệu quả của nước giếng, hắn đối với việc thuần phục con chó này rất có lòng tin.
Tất nhiên, đã xác định con chó này là của hắn, vậy thì phải đặt cho nó một cái tên mới được. Nhưng mà đặt cái tên gì cho hợp lý đây?
Có rồi!
Cổ Dục đúng là có chút tài năng trong việc đặt tên.
Trong lúc hắn đang xoắn não suy nghĩ, đột nhiên thấy được ở phía xa nơi nơi đều là dãy núi liên tiếp. Cổ dục chợt nhớ ra một cái tên.
"Nếu cha mẹ của mày gặp nhau là ở trong núi rừng. Hơn nữa, còn là vua sói và vua chó. Vậy sau này, cứ gọi mày là… Vua Núi!"
Con chó vốn không có động tĩnh đang chăm chú uống nước. Lúc này nghe được lời nói của Cổ Dục, nó đột nhiên ngừng lại hai mắt lúc trước còn lạnh nhạt thì hiện tại loé lên một tia vui vẻ. Dường như nó rất thích cái tên này…
Được rồi! Đây là hắn bắt nạt con chó chưa từng xem truyện Slam Dunk. Bên cạnh đó, cái tên này là thứ duy nhất mà nó có phản ứng. Cổ Dục thật sự lười phải suy nghĩ thêm, thế là quyết định chọn cái tên Vua Núi!
Sau khi đặt tên cho con chó săn. Ồ! Hiện tại phải gọi là Vua Núi chứ. Cổ Dục quay lại nhà ông nội Hai để ăn điểm tâm, mặc dù gia đình ông cảm thấy hơi lạ vì quyết định ở lại thôn của Cổ Dục. Nhưng Cổ Dục đã muốn ở lại nơi này, vậy thì bọn họ chỉ cần cố gắng giúp đỡ nhiều một chút là được rồi.
Chưa nói đến việc Cổ Dục ,một người thì có thể ăn được bao nhiêu. Chỉ riêng việc mấy ngày nay Cổ Dục đem đến đồ vật cũng có không ít.
Hôm trước Cổ Dục câu được mấy thứ kia, hắn liền cầm qua nhà ông, nào là Cua Tuyết, cũng có không ít cá. Mặc dù chúng không quá to, nhưng mấy thứ này cũng đáng giá hơn mấy ngàn tệ. Còn có hôm qua, Cổ Dục đi lên trấn mua không ít đồ điện gia dụng. Cổ Dục cũng tiện tay mua cho nhà ông vài món đồ thường ngày sử dụng.
Trong nhà hắn vẫn đang dùng nồi cơm điện kiểu cũ. Đây là loại nồi cơm điện dùng mâm nhiệt, mỗi lần nấu cơm xong sẽ sinh ra một tầng cơm cháy, còn có lò vi ba cũng đã hỏng từ lâu. Cổ Dục mua cho nhà ông nội Hai mỗi loại một cái. Mặc dù nói tình cảm thì không thể dùng tiền để đo đếm được, nhưng nếu mà dùng tiền để tính toán, thì Cổ Dục cũng không khiến nhà bọn họ thiệt thòi.
Ăn cơm ở đây xong, Cổ Dục liền rời nhà ông nội Hai. Hôm nay hắn có rất nhiều việc phải hoàn thành, những món đồ điện gia dụng kia phải sắp xếp ổn thỏa rất nhiều thứ còn chưa lắp đặt xong. Đây là nông thôn, cho nên đừng hy vọng những người công nhân kia sẽ tới giúp lắp đặt. Riêng chi phí đi lại đã tốn một khoảng lớn, cho nên Cổ Dục chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
Nếu như hắn muốn sống ở đây thì chắc chắn phải nấu cơm, không thể cả ngày sang nhà ông nội Hai để ăn chực.Cho nên phải lắp đặt khí gas, ở nông thôn không có khí gas tự nhiên cùng gas công nghiệp.
Ở đây chỉ có hai loại bếp, Một loại bếp lửa thông thường dùng củi đốt, hai là loại bếp biogas.
Cổ Dục sử dụng chính là bếp biogas, cũng may lúc xây lại nhà đã cân nhắc qua cái vấn đề này. Nhà của Cổ Dục sử dụng chung hầm gas với nhà ông nội Hai, cho nên hắn chỉ cần nối thêm một đường ống dẫn là được, cái chuyện này chú Ba lập tức liền giúp hắn giải quyết.
Kế tiếp, nếu muốn sống ở chỗ này thì hắn còn cần mua rất nhiều thứ, đồ ăn thức uống, đồ dùng sinh hoạt... tuy nhiên những thứ này đều có thể mua tại cửa hàng tạp hóa.
Từ 9h sáng bận rộn đến giữa trưa, Cổ Dục lại đi sang nhà ông nội Hai ăn cơm. Sau đó lại tiếp tục bận rộn đến buổi chiều, lúc chiều trên trấn đưa tới bể cá mà hôm qua Cổ Dục đã đặt. Cổ Dục đặt nó tại lầu hai, sau khi sắp xếp đặt xong bể cá thì Cổ Dục đem tất cả những thứ hải sản kia dời vào bể này để nuôi dưỡng.
Nếu như lúc này những người hiểu biết khi nhìn thấy đám hải sản này, không chừng sẽ bị hù chết. Nước ngọt nuôi hải sản... Nhà hắn cũng xem như là độc nhất nha.
Nhanh chóng ở nhà ông nội Hai ăn xong cơm chiều, Cổ Dục cơ bản đã bố trí xong nhà cửa. Lúc này, hắn đang nằm ở trên sa lon phòng khách, Cổ Dục nhìn lên trần nhà rồi ngẩn ra.
Chương 14 Kỹ năng bậc thầy chiến đấu
Chương 14: Kỹ năng bậc thầy chiến đấu
Có thể là do mấy ngày qua hắn đều uống nước giếng.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, giờ phút này Cổ Dục đã sớm mệt mỏi tê liệt. Những chuyện lặt vặt như thế này, không có ba hoặc năm ngày chắc chắn là không thể nào làm xong, làm sao giống như hiện tại hoàn thành nhanh như vậy.
Một lúc sau, Cổ Dục nhìn lướt qua thông tin giao hàng trên điện thoại, cần câu hắn đặt mua hôm nay đã đến nhà vận chuyển trong thành phố. Có lẽ, ngày mai nó sẽ về đến thị trấn, hắn nhớ rằng Cổ Tấn ngày mai sẽ vào thành phố, nhân dịp này để cho anh ta hỗ trợ lấy giùm một chút.
“Ngày mai phải đem trả lại cần câu, cho nên tối hôm nay câu một chút đi! Tính ra thì cũng đã hai ngày rồi không có đi câu.” Nhìn thông tin vận chuyển của cần câu, đột nhiên tinh thần Cổ Dục tỉnh táo trở lại. Đã hai ngày rồi không có câu cá, trong lòng hắn lúc này có chút ngứa ngáy.
Hơn nữa hắn cũng muốn nhanh có thêm doanh thu, muốn thuyết phục được cha mẹ thì đầu tiên phải cầm thành tích đến mới được nha! Mà thành tích tốt nhất thì dĩ nhiên chính là tiền.
Cổ Dục mang theo một cái ghế di chuyển đến cái giếng, hắn cũng đã chuẩn bị xong cần câu để ném vào bên trong giếng nước. Khi dây câu không ngừng chìm xuống, Cổ Dục trong lòng nhẩm tính.
10 mét, 20 mét, 30 mét, 40 mét, 50 mét, 60 mét 70, mét...
Rất nhanh 100 mét dây câu cũng đã thả ra hết, điều này khiến Cổ Dục bắt buộc phải thu lại dây câu. Bởi vì dây câu không đủ dài, đồng thời hắn cũng rất hiếu kỳ. Dường như chưa có lần nào câu được thứ gì mà sâu đến thế này! Không biết sẽ là gì đây?
Mang theo tâm trạng hồi hộp, Cổ Dục bắt đầu cuốn lại dây câu. Theo hành động này, hắn cảm giác được lưỡi câu của mình quả nhiên câu được đồ vật gì đó, hơn nữa cũng tương đối nặng.
Nhưng vật này cũng không giống như cá, bởi vì nó không có giãy dụa chống cự. Mang theo tâm trạng hoài nghi, hắn cố gắng kéo lên dây câu. Nói 100 mét dây câu dài cũng không coi là dài, nói ngắn thì cũng không phải ngắn. Ước chừng mấy phút sau, Cổ Dục thu lại dây câu đã lên tới mặt nước.
Dựa vào chút ánh sáng, Cổ Dục nhìn xuống bên dưới giếng. Hắn thấy được mình câu lên vậy mà lại là một cái rương...
Tuy nhiên, khi Cổ Dục vừa nhìn thấy cái rương này, trong nháy mắt nó liền hóa thành một vệt sáng tiến vào trong đầu của Cổ Dục.
Tiếp đó Cổ Dục cảm thấy mình nghe được một giọng nói vang lên, dường như ở một nơi sâu xa thăm thẳm nào đó trong đầu truyền đến.
“Đinh! Chúc mừng câu được kỹ năng: Bậc thầy chiến đấu.”
“Bậc thầy? Chiến đấu?” Còn không đợi Cổ Dục hiểu rõ chuyện gì, đột nhiên thân thể của hắn truyền đến cảm giác đau đớn. Nhưng cơn đau này đến nhanh, đi càng nhanh hơn.
Giống như cái bật lửa bằng tia điện, bên trong sẽ sinh ra một dòng điện. Điện giật một cái khiến cơ thể đau một chút, nhưng cái này sẽ rất nhanh biến mất. Cổ Dục hiện tại chính là có cảm giác như vậy.
Tuy nhiên khi cơn đau kia nhói lên một cái rồi biến mất, trong nháy mắt Cổ Dục cảm thấy cơ thể mình không giống như trước nữa. Vốn dĩ mấy ngày nay uống nước giếng, cảm thấy tinh thần rất tốt khiến thân thể Cổ Dục khỏe mạnh lên trông thấy. Nhưng vào lúc này, thân thể hắn tràn đầy sức mạnh. Dường như có cảm giác một đấm của hắn bây giờ có thể đánh chết một con trâu.
Đúng vậy! Thật sự không có bốc phét, hắn cảm giác mình có thể đánh chết một con trâu.
Cổ Dục vén lên y phục của mình nhìn qua thân thể, vốn trước đây còn có một chút thịt nhão cùng mỡ bụng. Nhưng vào lúc này, đều toàn là cơ bắp từng khối, cơ bụng sáu múi. Cơ bắp rõ ràng trên cánh tay hắn, sau lưng không cần nghĩ cũng biết chắc cũng là cơ bắp hình tam giác ngược. Tất cả cơ bắp đều phát triển một cách đáng kinh ngạc, ngoại trừ những thay đổi đó trên cơ thể.
Điều khiến cho hắn kinh khủng nhất đó chính là, trong đầu đột nhiên cảm nhận được một số biến hóa.
Triệt Quyền Đạo, Tán Đả, Bát Cực Quyền, TaeKwonDo, Karate, Nhu Đạo, Đấu Vật, Boxing, Quyền Thái, Jiu-Jitsu v.v... các môn các phái, các loại võ thuật. Tất cả đều tiến vào trong đầu Cổ Dục, hơn nữa toàn bộ đều đạt đến mức thượng thừa.
Nắm đấm, chân, mặt đất, khủy tay, đầu gối, đầu... Lúc này, trên người hắn bất cứ bộ vị nào cũng có thể hóa thành vũ khí lợi hại nhất. Hắn cảm giác mình bây giờ có một ngàn loại năng lực và cách thức giết người. Nhìn lên hai tay của mình, Cổ Dục bỗng thấy choáng váng.
Hắn vốn dĩ cảm thấy cái giếng này có vấn đề, đáy giếng cũng có chút vấn đề. Nhưng hiện tại nhìn lại... chẳng lẽ thế giới này cũng có vấn đề?
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi vuốt mặt mình cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Ít nhất thì cho đến hiện tại, thế giới này cũng chưa có biến thành nơi có linh khí hay khôi phục lại các loại thế giới võ hiệp như trong tiểu thuyết. Hắn học được đều là một chút kỹ xảo chiến đấu, không có cái gì gọi là nội công phi thăng các loại. Không cần nghi ngờ nữa, đây vẫn là thế giới thực tại không có võ công. Kỳ quái và nghi ngờ nhất vẫn là cái giếng này, mà loại biến dị cùng kỳ quái này đối với hắn lại là có chỗ vô cùng tốt!
“Chú Ba! Trả lại người cần câu.” Rạng sáng hôm sau, Cổ Dục đi sang ao cá bên kia, đem cần câu trả lại cho chú Ba.
“Không cần dùng nữa sao?”
“Không cần nữa, cảm ơn chú!”
Sau khi nhận được cần câu, hai người còn nói chuyện vài câu rồi Cổ Dục mới quay về nhà.
Về đến nhà, việc đầu tiên cần phải làm là lấy một chút nước cho Vua Núi ở trong sân uống. Sau một ngày được gột rửa bằng nước giếng, trạng thái của nó tốt hơn so với hôm qua rất nhiều.
Đương nhiên là tình trạng lúc đầu của nó cũng không tệ. Nhìn Cổ Kiến Quân vậy thôi chứ cũng là cao thủ nuôi chó, làm sao có thể để nó suy dinh dưỡng hay bệnh tật đầy người?
Chỉ là nó ở trong chiếc lồng lâu quá, cho nên trạng thái tinh thần không được tốt lắm.
Nhưng mà hôm nay đã khôi phục được trạng thái tốt nhất. Đôi mắt không chút tình cảm trước kia của nó khi nhìn về Cổ Dục, giờ đã có thêm một chút linh trí.
Chương 15 Vị khách không mời
Chương 15: Vị khách không mời
Hôm qua khi Cổ Dục sờ đầu thì nó còn đứng im, còn bây giờ thì không.
Nhìn bộ dạng của nó lúc này, Cổ Dục đang cân nhắc xem liệu có nên buộc cho nó một sợi xích sắt rồi tạm thời thả nó ra hay không. Hắn cảm thấy nước giếng này quả thực thuần hóa động vật rất hiệu quả.
Cho Vua Núi uống nước xong, Cổ Dục đi vào phòng khách ở tầng hai.
Vừa tiến vào tầng hai, Cổ Dục cảm thấy mình như đang lạc vào một nhà hàng hải sản.
Hôm qua, kể từ sau khi hắn câu được kỹ năng chiến đấu – cấp tông sư, thì Cổ Dục ngồi câu một mạch đến tận 11h khuya mới đi ngủ.
Mà mấy tiếng đồng hồ đó, Cổ Dục thu hoạch được không ít.
Mặc dù không câu được Cá Đù Vàng, nhưng mà hắn kiếm được một con còn quý hơn con Cá Đù Vàng kia. Đó chính là con cá Sủ Vàng đang bơi một mình trong bể nước lớn bên kia......
Loại cá này từ xưa đã là một thứ quý giá trong đám sơn hào hải vị. Nhất là bong bóng của nó, được coi là nguyên liệu nấu ăn đứng đầu, không có cái nào bằng được......
Đã từng có ngư dân đánh bắt được một con cá Sủ Vàng nặng hơn 30 kg. Ngay lập tức có người ra giá hai triệu tệ để mua lại, nhưng tiếc là hắn không bán, nhưng mà, con cá này quả thật rất xứng đáng với cái giá đó.
Con cá mà Cổ Dục câu lên này dài gần 1m50, cơ thể phải nặng tới 60 kg. Cá Sủ Vàng lớn như vậy nên bán 5 triệu là một cái giá rất hợp lí.
Nếu như không phải trước đó Cổ Dục câu được ký năng chiến đấu, thì cũng chẳng có cách nào để câu được con cá này. Thật sự là nó quá nặng và to lớn.
Mặc dù muốn bán nhưng vấn đề nằm ở chỗ...... Hắn không có cách nào để bán.
Bởi vì loài cá này quá đắt, nên nó bị săn bắt quá nhiều. Dẫn tới mức quá hiếm, nên bị chính phủ liệt vào danh sách động vật bảo vệ cấp độ hai.
Mặc dù cấp hai chưa tới mức ngồi tù, nhưng Cổ Dục tuyệt đối không dám bán.
Hắn chưa điên tới mức đó, thứ này giống như củ khoai nóng bỏng nằm trong tay Cổ Dục. Hắn không biết phải xử lí thế nào. Bán thì chắc chắn là không dám rồi, còn thả về biển...... thì cũng phải đem nó về đã.
Mà chỗ này cách biển tận sáu, bảy trăm km. Bảo hắn đem nó thả về biển bằng cách nào?
Cho nên vừa nhìn thấy vật này, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Bây giờ chỉ có thể coi nó như tổ tông mà cúng bái, để sau này rồi tính.
Ngoại trừ con này ra thì Cổ Dục cũng câu được vài con khác, nhưng giá trị của chúng cũng không cao.
Trừ Cua Hoàng Đế, Bào Ngư Đen, Tôm Sú ra thì hắn còn câu lên được rất nhiều cá.
Ví như bốn con Cá Hồi Đại Tây Dương này, chính là loại Cá Hồi nổi tiếng về giá trị thương phẩm.
Mấy thứ này ở Trung Quốc cái gì cũng có lừa gạt, giống như ở bên nhà Cổ Dục có loại Cá Hồi Chó, mặc dù cũng thuộc họ Cá Hồi nhưng chính xác mà nói thì không phải Cá Hồi. Huống chi, còn có mấy loại giả mạo khác như Cá Hồi Vân nước ngọt, Cá Hồi Vàng...
Thương nhân bây giờ quả thực không có lương tâm, và việc họ lừa dối khách hàng là chuyện rất rõ ràng.
Thật sự mà nói, Cá Hồi chính tông thì chỉ có Cá Hồi Đại Tây Dương mà thôi. Những con cá đến từ Na Uy là chính xác nhất. Hơn nữa, những con cá mà Cổ Dục câu được đều là cá thiên nhiên, bốn con cá kia cũng khá to, đều trên dưới 10 kg.
Theo giá thị trường, Cá Hồi thiên nhiên một con hơn 10 kg giá ước chừng hai ngàn tệ. Hắn có bốn con, vậy tính ra cũng đáng giá hơn tám ngàn.
Nhưng nếu mà nói đáng giá nhất, thì phải kể đến hai con Tôm Hùm Úc mà hôm qua Cổ Dục câu được.
Mấy thứ này từ 2 – 3 kg đều có giá hơn ngàn tệ cho mỗi kg. Hai con tôm này của Cổ Dục, một con nặng 3,7 kg, một con nặng 4,1 kg. Nếu bán ra ít nhất cũng được hơn bảy ngàn tệ.
Nhưng mà, đây cũng chỉ là đơn giá trên thị trường. Nếu mà xét rộng hơn một chút. Trên thị trường còn có loại Tôm Hùm Hoa nếu mà cũng lớn như thế, thì đúng là rất đáng giá. Nhưng mà, bình thường Tôm Hùm Hoa cũng chỉ loanh hoanh 0,5 – 2 kg mà thôi.
Ngoại trừ cá Sủ Vàng ra, cộng những thứ linh tinh lại thì một đêm Cổ Dục kiếm được 30 ngàn không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề ở chỗ, làm sao để bán mấy thứ linh tinh này ra ngoài.
Không cùng xuất một lô hàng, nhất định là cả một vấn đề.
Mà trừ đống hải sản kia ra, Cổ Dục còn phát hiện một chuyện.
Mặc dù nói hắn câu được cá là ngẫu nhiên, nhưng không thể nói là không có quy luật.
Đó chính là, bắt đầu một ngày mới, câu lúc đầu sẽ ra những loại hải sản có giá trị. Nhưng càng về sau, giá trị của những thứ câu được càng giảm. Thậm chí, con cá cuối cùng hôm qua câu lên được chính là một con cá Rô Phi. Thứ này quả thực không đáng tiền, nên hắn chẳng thèm ném vào két nước mà trực tiếp ném vào tủ đông lạnh.
“Được rồi! Từ hôm sau không cần thiết phải câu quá nhiều. Dù sao thì đồ tốt chỉ lúc đầu mới câu được.” Cổ Dục vuốt cằm, nhìn những thứ nho nhỏ này mà lẩm bẩm.
Hắn cần phải bảo quản đống này mấy ngày, sau đó lại tìm Phương Lượng để bán.
Tốt nhất là xem mấy ngày nay có thể câu được cá Đù Vàng hay không, vì những con này mới đáng tiền.
Cổ Dục đang trên tầng hai ngắm cá, đột nhiên có tiếng hét thất thanh của trẻ con vọng từ sân nhà hắn, còn cả tiếng lồng chó rung động: “A......”
Nghe thấy tiếng động, Cổ Dục liền chạy thẳng đến cửa sổ. Hắn sợ Vua Núi phá lồng thoát ra cắn người. Cũng may, lúc này hắn nhìn thấy nó vẫn còn ở trong lồng sắt, nhưng cách đó không xa có một cô bé đang ngồi bệt ở dưới đất, hoảng sợ chỉ vào con chó.
Cổ Dục sững sờ nhìn cô bé. Tình huống gì đây?
“Cô bé, có làm sao không?” Mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng Cổ Dục vẫn đi xuống, đỡ cô bé dậy rồi hỏi han.
Sau khi nghe thấy Cổ Dục hỏi thì cô bé cũng đã bình tĩnh trở lại. Rồi nhìn con chó, xong rồi nhìn lên Cổ Dục. Lại nhìn con chó, rồi lại nhìn Cổ Dục. Cuối cùng cô bé hỏi một câu nghiêm túc.
“Con chó đáng sợ kia là của chú à?”
Nghe thấy giọng nói non nớt của đứa trẻ, Cổ Dục gật đầu cười. Nhưng mà sau đó hắn lại thấy được gương mặt nhỏ kia lộ vẻ vô cùng ngưỡng mộ......