Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16 Gấu con

Chương 16: Gấu con

“Ặc, đúng là của chú.” Nghe thấy câu hỏi của đứa bé, Cổ Dục do dự trả lời.

“Oa, thật là pro vip!” Nhìn đôi mắt lấp lánh của cô bé, Cổ Dục khẽ nhíu mày một cái.

Mặc dù chỉ là lời nói của đứa trẻ, nhưng mà Cổ Dục lại có chút hãnh diện.

“Mà cô bé tới tìm ta sao?” Điều chỉnh lại tâm trạng, Cổ Dục cười hỏi đứa trẻ.

“A, suýt nữa thì quên...... Nè, tên xấu xa. Mau trả lại căn cứ cho tôi!” Nghe thấy Cổ Dục hỏi lý do tới đây, cô bé đột nhiên nghiêm mặt, chỉ tay vào Cổ Dục lớn tiếng hỏi.

“Hả?” Nghe được những lời này của cô bé, trên đầu Cổ Dục toàn dấu chấm hỏi. Trả lại căn cứ? Cái quái gì vậy?

“Tú Tú?” Đang lúc Cổ Dục mơ màng, đột nhiên cổng nhà mở ra, một ông lão xuất hiện trước mặt Cổ Dục. Ông lão có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy hắn, nhưng rồi cũng nhớ ra hắn là ai.

“Ồ! Cháu là Tiểu Dục à!” Ông lão hiền lành nhìn Cổ Dục vừa cười vừa nói.

“Ông ơi.” Thấy ông lão đi đến, cô bé liền chạy tới bên cạnh, mặt vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Cổ Dục.

“Dạ, chào ông......” Nhìn bộ dạng của hai ông cháu, Cổ Dục gãi gãi đầu rồi chào một tiếng. Hắn không biết đây là chuyện gì nữa.

“Ta xin lỗi vì con bé đến đây. Để ông giới thiệu một chút, ông tên là Cổ Quốc Khánh, là thợ mộc ở trong thôn. Những đồ gia dụng bên trong nhà cháu đều là do ta làm. Đây là cháu gái của ông....”

“Tên cháu là Cổ Tú Tú!” Nhìn ông giới thiệu bản thân, cô bé kia cũng thò đầu ra, nói lớn giọng.

Ông lão xoa đầu cô bé, rồi kể lại tình hình một lượt.

Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là vì Cổ Quốc Khánh là thợ mộc trong thôn, mà đồ gia dụng nhà Cổ Dục cũng là do lão làm. Bởi vì nhà Cổ Dục lúc trước vẫn chưa có ai ở lại còn diện tích khá rộng, cho nên lão mới đem nguyên liệu đến nơi đây. Sau đó ở nơi này trực tiếp đục đẽo chế tác, vừa tiện vừa đỡ phải mắc công vận chuyển, tránh va chạm dẫn đến hỏng hóc.

Nhưng bởi vì đem tất cả nguyên liệu tới đây, cho nên mỗi ngày lão đều phải tới nhà Cổ Dục để làm việc. Mà bố mẹ Cổ Tú Tú lại phải đi làm bên ngoài, cho nên khi cô bé chưa đến tuổi đi học thì đều theo ông đến đây chơi cả ngày. Dường như, cô bé xem nhà của Cổ Dục là căn cứ bí mật của mình .

Sau khi cô bé lên bảy, cũng là tuổi nhập học. Bởi vì trong thôn không có trường tiểu học, cho nên cô bé phải lên thị trấn để học. Vì để thuận tiện, cho nên chọn học nội trú ở trường, một tuần trở về một lần.

Cổ Dục khi nghe được lời nói của Cổ Quốc Khánh, mới nhớ ra hôm nay hình như là thứ bảy.

“Này, Tú Tú! nghe ông dặn. Từ nay đây là nhà của chú Tiểu Dục, không phải là căn cứ bí mật của cháu nữa.” Giải thích xong lí do ông cháu có mặt ở đây, Cổ Quốc Khánh mỉm cười nói với Cổ Tú Tú.

“A, chuyện này... Chú ơi, sau này cháu có thể đến chơi nữa được không?” Cô bé dường như nghe rõ, nhưng vẫn không hiểu gật đầu một cái tượng trưng. Tiếp theo Cổ Tú Tú nhìn Cổ Dục mà hỏi.

Nhìn ánh mắt thẫn thờ của cô bé, Cổ Dục không khỏi gãi đầu. Nếu từ chối thì có hơi vô tình, nhưng nếu đồng ý thì cũng không quá tốt. Dù sao bên trong nhà hắn có rất nhiều bí mật. Mà nghĩ lại, cô bé này mới chỉ có bảy tuổi, có biết cái đếch gì đâu.

Mà chủ yếu cô bé còn có thể giúp Cổ Dục xác nhận một việc.

Đó chính là cái giếng kia, liệu nó chỉ xuất hiện đồ tốt cho một mình hắn không, hay là ai cũng có thể từ đó câu ra đồ vật.

Thực ra hắn đã sớm nghĩ tới, dù sao khi nhà hắn sửa chữa, cái giếng kia không thể không sử dụng. Nên nhớ, nhà hắn được dựng bằng cột xi măng, mà nơi này chính là Đông Bắc, không phải Phương Nam. Làm nhà gỗ ở đây, khi mùa đông tới sẽ chống chịu không được.

Mà xi măng thì phải trộn bằng nước, chắc chắn không có chuyện sang nhà ông hai bên cạnh để lấy nước. Vậy thì tại sao, chuyện cái giếng kỳ lạ lại không bị người khác phát hiện?

Cho nên hắn cần tìm ngươi thử một phen. Không cần phải nghĩ, cô bé này là lựa chọn tốt nhất.

“Ừ! có thể......”

“A!” Được sự đồng ý của Cổ Dục, Cổ Tú Tú lớn tiếng kêu la.

“Chà! Làm phiền cháu rồi, Cổ Dục.” Cổ Quốc Khánh lúc này cũng cười lúng túng. Đây chẳng khác gì gây thêm phiền toái cho người khác.

“Không sao cả! Bình thường cháu cũng không có việc gì làm.” Cổ Dục cười, xua tay. Hiện tại mỗi ngày Cổ Dục đều quá nhàn rỗi, mà căn nhà này lại quá lớn. Nếu có chút âm thanh cũng không tính là chuyện xấu.

“Vậy ông đi về trước. Ở nhà vẫn còn có đồ mộc phải làm. Tú Tú nhờ cháu nhé.” Nhìn Cổ Dục có vẻ không cảm thấy phiền, Cổ Quốc Khánh cũng vui mừng nở nụ cười rồi rời khỏi nhà Cổ Dục. Đợi ông lão đi về hẳn rồi, Cổ Dục đang muốn gọi Cổ Tú Tú ra giếng nước để thử nghiệm, nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy con bé đâu......

Sau đó ở trong phòng hắn bỗng truyền đến tiếng la của Cổ Tú Tú: “A......”

“Ài, không biết đưa tới một tên ‘gấu con’ là phúc hay họa đây.” Trên đầu bốc khói đen, Cổ Dục miệng lẩm bẩm bước nhanh đi vào trong nhà.

Quả nhiên khi đi lên tầng hai, đã thấy Cổ Tú Tú đang nằm cạnh bể cá, trừng mắt nhìn con cá Sủ Vàng.

“Tú Tú, cháu có thể chơi ở đây. Nhưng mà chú nói trước một chút, có một số chỗ không được đi vào nha.” Cổ Dục đưa hai tay bế cô bé lên, sau đó giới thiệu những nơi nào tương đối nguy hiểm.

Ví dụ như nhà bếp là không thể tùy ý đi vào, bởi vì trong nhà bếp có bếp lò rất nguy hiểm. Còn có cái giếng nước phía sân sau, mặc dù đã có nắp đậy nhưng với tên gấu con nghịch ngợm này cũng không an toàn, cho nên chỗ đó cũng không được đi.

“Trời ơi, cái đó cháu biết, cháu cũng đâu phải trẻ lên ba. Mà chú này, chú là thực tập sinh à?” Sau khi nghe Cổ Dục nói xong, Cổ Tú Tú đầu tiên là gật đầu nghiêm túc một cái, tiếp theo làm vẻ mặt tò mò hỏi.

“Thực tập sinh*?” Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Cổ Tú Tú, Cổ Dục càng thêm ngáo ngơ.
Chương 17 Cần câu đến tay

Chương 17: Cần câu đến tay

Đúng thế, chính là thực tập sinh. Cháu nghe chị Nhân nói như vậy, những người đẹp trai trắng trẻo có chút ẻo lả như chú thì chính là thực tập sinh!” Nghe Cổ Dục nói xong, Cổ Tú Tú lại hai mắt long lanh nhìn hắn.

(Thực tập sinh (nguyên tác: 练习生). Ý chỗ này là thực tập sinh thần tượng, các ca sĩ diễn viên đang chờ được ra mắt (Debut). )

Ách! Sao chú cảm giác mấy lời này của cháu, giống như là đang mắng chú vậy nhỉ?” Cổ Dục nhíu mày, cạn lời không biết phải nói gì. Nhưng khi hắn nghiêng đầu, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên mặt kính bể cá, khiến hắn không khỏi nghi hoặc. Bởi vì, lúc này hắn đúng là trắng hơn trước đó một chút. Không biết là vì hiệu quả từ kỹ năng chiến đấu hay là do uống nước giếng nữa.

“Đúng là nhìn hơi giống mẹ mình thật.” Thả Cổ Tú Tú xuống, Cổ Dục vuốt cằm một cái nhỏ giọng lẩm bẩm. Thế này thì bị chửi là đúng.

Dáng vẻ lúc đầu của Cổ Dục cũng chẳng kém.

Hồi còn đi học, trong trường thịnh hành phong cách Hàn Quốc. Lúc đó Cổ Dục từng bị các bạn học trêu chọc là trai đẹp Hàn Quốc phiên bản Trung Quốc.

Đương nhiên là Cổ Dục không chấp nhận cái tên hoa mỹ này rồi. Đó chỉ là bọn họ giễu cợt hắn, nói tầm mắt hắn thấp mà thôi......

Dù sao hắn cũng chẳng quan tâm tới minh tinh hay thần tượng gì cả, cũng không thích xem những bộ phim truyền hình. Lúc đấy, hắn còn đang bận tâm ở Zaun(+) cố gắng phấn đấu để lên rank, làm sao có thời giờ mà để ý đến mấy thứ đó.

(+ máy chủ Zaun của game LOL :V)

Nhưng khi trưởng thành, Cổ Dục cũng bắt đầu xem những chương trình văn nghệ, đối với đám người kia cũng có hiểu một chút. Quả thực, Cổ Dục có chút giống những tên mỹ nam đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ trên màn ảnh.

Làn da đẹp, mũi không cao, môi không mỏng, ‘gương mặt rắn’ di truyền từ mẹ. Ặc! Đương nhiên gương mặt sẽ không dài như vậy, thực ra chính là chuẩn mặt trái xoan. Bên cạnh đó còn có đôi mắt to một mí, chuẩn hương vị tiểu thịt tươi.

(tiểu thịt tươi: là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính.)

Nếu như hắn chăm chút bản thân một chút, chắc hẳn sẽ rất có tiềm năng làm trai bao, có thể đi câu dẫn mấy phú bà lắm tiền.

Nhưng mà hắn không muốn làm thế, hắn là một người có tính cách, không thích hạ mình trước người khác. Bên cạnh đó, thường ngày hắn là một người rất lôi thôi, mặc dù cũng do nguyên nhân bởi vì tóc bã nhờn. Hằng ngày hắn đều tắm rửa, nhưng có khi vài ngày chẳng hề soi gương. Có khi một tuần cũng không hề chải tóc một lần, đến nỗi râu ria... rất tùy tiện, nhớ thì cạo, không nhớ thì thôi...

Điều này dẫn đến hiện tại hắn vẫn chưa có đối tượng. Đêm về tĩnh mịch, chỉ có thể tự giải quyết nỗi buồn của bản thân.

Nhưng mà hiện tại Cổ Dục cũng đã biết, dáng vẻ bây giờ của hắn có chút quá giống con gái?

“Chẳng biết là phúc hay họa.” Miệng lẩm bẩm một câu. Nhìn thấy Cổ Tú Tú chạy xuống nhà, Cổ Dục cũng đi theo xuống. Đúng lúc đó bà nội Hai gọi ăn cơm, Cổ Dục liền dẫn Cổ Tú Tú đi ăn chực. Đương nhiên, bà nội Hai cũng biết Cổ Tú Tú.

Cùng một thôn, hơn nữa khi đặt làm đồ gỗ trong nhà, Cổ Tú Tú còn thường xuyên đến đây chơi. Cho nên bà ấy chắc chắn rất quen thuộc Cổ Tú Tú.

Đối với việc bé con tới ăn chực, bà đương nhiên là không có phản đối.

Ăn cơm xong, Cổ Tú Tú liền chạy đi chơi. Nhưng lần này địa điểm lại không phải nhà của Cổ Dục, mà là đi tìm bạn của cô bé.

Về phần mình, Cổ Dục quay về nhà nằm dài trên ghế salon, kiểm tra điện thoại di động xem khi nào Cổ Tấn mới đem cần câu của mình về.

Cổ Tấn đúng là rất ra sức, khoảng chừng hơn 10 giờ sáng. Hắn bấm chuông nhà Cổ Dục, khi Cổ Dục quay lại thì trong tay đã cầm theo một cái hộp giấy rất lớn.

Mở ra hộp giấy, bên trong chính là cần câu Cổ Dục đặt mua.

Dù sao nó cũng là một cái cần câu hơn 8,000 tệ, nhìn chất lượng gia công đúng là rất tốt. Hơn nữa, nó còn được trang bị đầy đủ. Đừng tưởng bở, hơn 8,000 tệ đó chỉ là giá cả của cần câu và máy quay. Những thứ còn lại như lưỡi câu, dây câu, lưỡi lăng xê, cục chì, v.v... đều là Cổ Dục tự mình mua thêm, tốn cũng không ít đâu đấy.

Mà điểm khác biệt lớn nhất so với cần câu mượn của chú Ba, chính là cái cần câu này rất lớn!

Thực ra cái cần câu này không dùng để câu cá bình thường, mà chuyên dụng để câu mấy con cá siêu to khổng lồ. Theo như lời người bán, cho dù Cổ Dục có dùng cần câu này câu được con cá Mũi Kiếm nặng 500 kg đi chăng nữa cũng vẫn oke. Chỉ là hắn có đủ sức để nhấc nó lên hay không mà thôi.

Nếu như cần gãy hay dây đứt, hắn sẽ bồi thường toàn bộ cho Cổ Dục.

Phải biết cái dây câu này là dây được bện từ vật liệu nhựa PE (nhựa Polyethylene), bên trong còn có cả dây thép. Đến kéo ô tô còn chẳng đứt, nói gì dăm ba con cá.

Dây câu này đúng là không tệ, chủ cửa hàng bán cho Cổ Dục 300 mét dây câu này.

Cần câu, dây câu, trục máy, Cổ Dục tương đối hài lòng với tất cả.

Sau khi chuẩn bị tốt toàn bộ cần câu xong, Cổ Dục dự định ra phía sau giếng thử xem một chút.

Đóng chặt cửa nhà, đề phòng người khác đi vào. Sau đó đem một cái ghế nhỏ ra sân sau. Hắn chợt phát hiện, thực ra bản thân câu cá không cần phải dùng mồi câu.

Chuyện này bắt đầu từ lúc hắn câu lên được cái Bào Ngư Đen đầu tiên. Chỉ cần thả lưỡi câu xuống là sẽ câu được đồ vật, không liên quan gì đến mồi câu. Cho nên hắn cũng không thèm dùng lưỡi câu lăng xê. Đêm qua hắn không có thả câu, đương nhiên hiệu quả hôm nay sẽ không tệ. Thở phào một hơi, Cổ Dục thả lưỡi câu xuống.
Chương 18 Hàng khủng

Chương 18: Hàng khủng

Có thể là vì bây giờ đã sang ngày mới, cho nên đã khôi phục lại số lần câu. Dây câu cứ chìm xuống đáy, khoảng hơn 60 mét mới dừng lại.

Cảm nhận được độ sâu như này, Cổ Dục cũng hơi an tâm một chút. Vì hắn cảm giác, lần này dây câu sẽ không ở trong vùng nước ngọt.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều hồ nước ngọt sâu hơn 60m. Thậm chí, hơn một ngàn mét cũng có. Nhưng Cổ Dục ít khi bắt được cá nước ngọt ở độ sâu nằm ngoài 20m, theo cảm giác của hắn thì chính là vậy.

Cổ Dục ngồi chờ dây câu chìm dần xuống nước. Nhưng không quá hai giây sau, cái chuông nhỏ mà hắn buộc vào cần câu bỗng vang lên.

Cổ Dục trong nháy mắt đứng lên, tiếp đó bắt đầu liều mạng cố gắng xoay trục máy quay của cần câu.

Ai mà biết câu cá, trông thấy bộ dạng của hắn như vậy cũng lên tăng xông mà chết .

Kỹ thuật câu cá rất quan trọng, nhưng mà Cổ Dục không quan tâm. Hắn dùng chính là sức mạnh thuần túy, dùng sức để kéo lên cá. Mà dựa theo cảm nhận từ dây câu, bên dưới xem ra cũng là một con cá, bởi vì nó đang giãy dụa rất kịch liệt.

Nhưng dù có giãy dụa đến đâu cũng không bằng được sức mạnh của Cổ Dục. Hắn cùng con cá giằng co khoảng nửa canh giờ mới cưỡng ép kéo con cá ra khỏi mặt nước. Nhìn xuống giếng nước, Cổ Dục trông thấy một con cá màu xanh biếc, nhưng lại không chắc lắm.

Điều này khiến Cổ Dục càng mạnh tay, rất nhanh con cá đã được kéo lên.

Bằng sức mạnh của hắn con cá bị kéo lên khỏi mặt giếng, bị hắn quẳng xuống mặt đất bên cạnh. Mà khi con cá bị kéo lên bờ, nó vẫn nhảy tanh tách. Thực ra nó không bị mất nhiều sức, vẫn còn rất mạnh mẽ. Chẳng qua là vì Cổ Dục quá mạnh mẽ, cứng rắn kéo nó lên mà thôi.

Mà khi con cá xuất hiện rõ ràng, Cổ Dục hít vào một luồng khí lạnh. Hắn thật sự không nghĩ tới, con cá này đúng là rất lớn nha.

Theo quan sát, con cá này dài hơn 2m. Theo lực kéo vừa nãy, con cá này nặng phải gấp ba lần cá Sủ Vàng, nói cách khác thì khoảng hơn 150 kg. May là hắn mới thay cần câu, bằng không thì chắc chắn bị gãy mất rồi.

“Đây là cá gì? Nhìn giống như Cá Vẹt. Nhưng miệng nó không cứng, mà là mềm. Để xem thử!” Cổ Dục đi tới bên cạnh con cá, tay cầm điện thoại di động chụp hình nó một tấm, rồi bắt đầu tìm trên mạng. Rất nhanh sau đó, những thông tin liên quan đến con cá hiện lên trong điện thoại. Mà khi thấy những thông tin này, khóe miệng của Cổ Dục bỗng nhiên nhếch lên.

Bởi vì con cá này tương đối đắt tiền nha! Mà chủ yếu, nó có thể bán được!

“Lão Phương à! làm rất tốt, rất tốt. Tiền thưởng tháng này của hai chú cháu lão sẽ tăng gấp đôi. À không. Tăng gấp ba!”

Tại thủ đô, trong nhà hàng Mỗ Gia, Phương Lượng cùng chú Hai của hắn đang ở trong văn phòng chủ tịch nghe khen ngợi.

Chuyện này phải nói từ buổi tiệc tối ngày hôm qua.

Đêm qua nhà hàng này có mở một buổi tiệc chiêu đãi một vị tai to mặt lớn trong giới kinh doanh. Vốn là vì mục đích hợp tác, nhưng cơ hội của hắn không lớn, vì có nhiều công ty có thực lực cũng đang cạnh tranh cùng lúc với hắn.

Có thể mời được người này ăn cơm, cải thiện mối quan hệ đã là không tệ rồi.

Đây là còn bởi vì người này nổi tiếng sành ăn, cho nên mới tạo cho hắn một cơ hội tốt như vậy.

Mặc dù mục tiêu đặt ra rất thấp, nhưng dù sao đối phương cấp bậc chênh lệch còn rất lớn. Cho nên dù chỉ gây ấn tượng với đối phương một chút, hắn cũng sẽ cố hết sức.

Thức ăn ở nơi này của hắn, đối với người bình thường vốn không tệ. Nhưng đối với vị kia còn kém một chút. Trông thấy không khí của buổi tiệc càng lúc trầm xuống, đúng lúc này món chính cuối cùng cũng được ra sân.

Mà món chính này lại là canh cá Đù Vàng trong truyền thuyết.

Không cần phải nói cũng biết, cá Đù Vàng kia chính là do Cổ Dục cung cấp.

Sau khi con cá Đù Vàng thiên nhiên kia được đặt lên bàn, tất cả mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh. Nên nhớ, một con cá Đù Vàng lớn như thế chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Đám người mắt sáng như sao, sau đó nếm thử một miếng. Không thể không nói tới tay nghề chú Hai của Phương Lương tương đối tốt. Quả thực ông đã làm món ăn này tương đối đạt tiêu chuẩn và chân thực trong từng hương vị, cảm giác như tất cả đều đạt tới tuyệt phẩm.

Thứ này lập tức khiến cho vị thương nhân tai to mặt lớn kia say mê, thậm chí khi tan tiệc còn đem cá thừa gói vào trong túi để đem về. Đồng thời cũng để lại một câu, người hợp tác lần này chính là bọn họ!

Quả nhiên! Sáng sớm hôm nay, người kia liền đem bản hợp đồng tới công ty để kí kết. Mà sau khi kí xong hợp đồng, hắn cũng không nhịn được mà vô cùng mừng rỡ và vui vẻ. Ngay lập tức quay về thưởng cho Phương Lượng cùng chú Hai của hắn gấp ba lần tiền lương, khiến cho hai người bọn họ hết sức vui vẻ.

Mặc dù số tiền thưởng nhân ba đó không bằng số tiền mà lão sếp kiếm được, thậm chí chỉ là số lẻ bên trong số lẻ. Nhưng đối với bọn hắn mà nói, đây đã là một số tiền lớn rồi.

Phương Lượng không rõ chú Hai hắn kiếm lời được bao nhiêu. Nhưng tháng này hắn được nhận 50,000 tệ không sai một đồng. Nghĩ tới đây thôi cũng đủ khiến hắn phấn khích rồi.

“Ông chủ! Ngài cứ yên tâm. Sau này việc nhà bếp cứ yên tâm giao cho chú cháu tôi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Nén lại kích động, chú Hai của Phương Lượng vỗ ngực tự tin, khẳng định sẽ không có vấn đề gì.

“Reng reng......” Nhưng mà, trong lúc chú Hai của Phương Lượng đang phát biểu, điện thoại của Phương Lượng bỗng reo lên khiến mọi sự chú ý đều đổ lên hắn.

“Xin lỗi, xin lỗi......” Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Phương Lượng vốn muốn lấy điện thoại ra để tắt. Nhưng khi thấy người gửi tin nhắn lại là Cổ Dục, bàn tay vốn định tắt liền dừng lại.

“Có chuyện gì?” Chú Hai khẽ nhíu mày, có chút bất mãn nói ra. Dùng điện thoại trước mặt ông chủ, có phải hơi bất lịch sự rồi không?
Chương 19 Xử lý hàng khủng

Chương 19: Xử lý hàng khủng

“Cái này, là thật à?” Nhưng khi hắn vừa nói xong, Phương Lượng kêu lên một tiếng. Sau đó đưa điện thoại đến trước mặt chú Hai với vẻ mặt hoảng hốt. Mà chú Hai sau khi nhìn thấy thứ trong điện thoại cũng hít vào một luồng khí lạnh. Trông thấy dáng vẻ của hai chú cháu hộ, ông chủ lúc đầu đang rất hưng phấn cũng không khỏi nhíu mày một cái, sau đó cũng chụm đầu vào xem cùng.

Kết quả, hắn thấy một con cá lớn màu xanh biếc. Là người làm hải sản đã lâu năm, vào nam ra bắc chỗ nào mà chưa từng đi?

Cho nên vừa nhìn qua hắn đã biết đây là cá gì. Nó là một trong những loại cá đứng đầu về nguyên liệu nấu ăn, cá Sú Mì!

Con cá này thật ra là một loài cá quý hiếm, được liệt vào danh sách những sinh vật có nguy cơ tuyệt chủng. Ở nước ngoài cấm đánh bắt loài này, nhưng ở Trung Quốc lại chẳng có quy định nào liên quan tới nó. Đối với cá Sủ Vàng bán là đi tù, còn con cá này buôn bán thoải mái nhà nước cũng chả thèm để ý.

Cùng lắm là bị đám dân mạng chỉ trích mà thôi......

Hơn nữa, nhìn kích thước con cá này khoảng 190 kg, dài 2m53.

Thấy được ảnh này, hắn không khỏi kinh ngạc. Đây là con quái vật gì!

“Thứ này... cá này là bạn cháu muốn bán sao?” Chỉ vào con cá này, chú Hai lắp bắp nói. Bởi vì lão nhận ra ảnh chân dung của Cổ Dục.

“Ừm! Có mua không?” Nhìn ánh mắt khiếp sợ của chú Hai, Phương Lương nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhỏ giọng hỏi.

“Mua! Tất nhiên là mua! Hơn nữa còn mua với giá cao. Người này chính là người đã bán cho cậu con cá Đù Vàng sao. Tên này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, cùng hắn thiết lập quan hệ thì sau này nhà hàng của chúng ta sẽ không còn lo về nguyên liệu nấu ăn hiếm có!” Chẳng cần tới câu trả lời của chú Hai, ông chủ bên cạnh đã hưng phấn kêu lên, tầm mắt của hắn không phải nông cạn. Hắn biết người có thể bắt được cá Đù Vàng thiên nhiên hơn 5 kg, hiện tại lại có thêm một con cá môi cong trên 150 kg. À! Đây là tên khoa học của cá Sú Mì. Cái tên Cổ Dục này có thể lấy được những thứ tốt như thế này, chắc chắn không phải người bình thường.

Có quan hệ tốt với người này, bọn hắn chỉ có trăm đường lợi chứ không có hại.

“Vâng! Ông chủ.” Nghe được lời của ông chủ, Phương Lượng lập tức hồi âm, báo rằng nhà hàng của hắn muốn mua thứ này.

Loài cá Sú Mì này, mặc dù nghe nói nó càng nhỏ càng quý. Một cân là bán được tầm khoảng hơn một ngàn. Nhưng con cá Sú Mì to như thế của Cổ Dục là loại cực kì hiếm thấy. Nếu như, mở một cái nghi thức rước cá, thì giá của nó không đơn giản chỉ là như vậy.

Cho nên sau khi bàn bạc, ông chủ cùng chú Hai lập tức ra giá 800 ngàn, tương đương với 4,154 tệ cho một kg. Cổ Dục cũng không nghi ngờ gì cái mức giá này, lập tức chốt đơn.

Sau đó hắn liên lạc với chuyển phát nhanh ở trên thị trấn, cá Đù Vàng đáng giá mấy trăm ngàn Cổ Dục còn có thể đưa đi được. Nhưng con cá Sú Mì này thì hắn đành bó tay.

Bởi vì, hắn muốn nó còn sống.

Bên chuyển phát nhanh nghe được Cổ Dục muốn chuyển một con cá hơn 150 kg đi thủ đô, thế là lập tức điều người tới nhận hàng.

Sục Oxy, điều chỉnh nước biển, đóng gói. Cổ Dục bận rộn đến hơn hai giờ chiều thì mới đưa được con cá lên xe. Vì muốn đảm bảo con cá sẽ không chết giữa đường, Cổ Dục còn cố tình pha thêm một chút nước giếng đổ vào, nhưng chỉ một chút thôi chứ không nhiều. Đồng thời xác nhận một cái đơn giao hàng bảo hiểm trị giá 800 ngàn, để chuyển phát nhanh họ giao trong đêm. Cổ Dục cũng thở phào nhẹ nhõm khi thùng hàng chuyển phát nhanh rời thôn.

Khi 800 ngàn tiền bán cá về tay, hắn chắc cũng phải nói với bố mẹ việc hắn muốn ở lại đây. Chuyện này sẽ rất vui vẻ nha.

“Chú ơi!” Đang lúc Cổ Dục mơ màng, đột nhiên có một tiếng gọi phát ra từ sau lưng......

“Chú ơi, nước này ngon lắm!”

“Ừm, ừm.”

Hai cô bé mỗi người cầm trên tay một lon nước, ngồi trên ghế salon nhà Cổ Dục, vui vẻ nói chuyện.

Người vừa gọi Cổ Dục không ai khác chính là Cổ Tú Tú, vì trong thôn này làm gì có ai gọi hắn như thế đâu. Mà đi về cùng Cổ Tú Tú còn có Lưu Phi Phi, cũng là một đứa trẻ trong thôn.

Theo lời của cô bé, ở trong thôn này năm nay có 4 đứa nhóc 7 tuổi. Hai thằng con trai, còn hai đứa con gái thì đang ngồi ở đây.

Đương nhiên hai đứa cũng là bạn tốt của nhau. Buổi sáng, sau khi Cổ Tú Tú đi ra ngoài, chính là đến rủ Lưu Phi Phi đi chơi. Hai đứa nhóc này chơi chán ở nhà rồi, nên mới tới nhà Cổ Dục chơi tiếp.

“Ngon thì cũng uống ít thôi, chúng không tốt cho cơ thể của mấy đứa đâu.” Xoa xoa đầu Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, Cổ Dục cũng cầm lấy một lon Cocacola rồi ngồi xuống ghế, vừa cười vừa nói.

Là một dân thành thị, trong tủ lạnh sao có thể không có kem và đồ uống?

Hôm qua khi hắn đi ra tiệm tạp hóa mua những đồ cần dùng cũng thấy mấy thứ đồ uống này. Không nói nhiều, trước hết cứ phải quất mấy két đã. Rồi còn đủ loại kem, ít nhất phải mua chật cái tủ lạnh mới được.

Nhưng sau khi mua về và uống thử, hắn phát hiện nước giếng so với mấy thứ đồ uống này còn ngon hơn...

Nhưng mua thì cũng đã mua rồi. Thấy Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi uống ngon lành, hắn cũng muốn làm thử tí .

Trong lúc đang uống, hắn suy nghĩ có nên mua bột hương trái cây về tự mình pha hay không?

Hắn tin rằng pha nước giếng với bột hương trái cây, hương vị chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời.

Mà nghĩ lại, pha bột hương trái cây cũng không bằng uống trực tiếp nước ép trái cây. Ừm! Càng nghĩ càng thấy phiền.

“A!” Nghe Cổ Dục nói, hai cô bé cũng kêu lên.

So với dáng vẻ thoải mái, có chút khùng khùng của Cổ Tú Tú thì Lưu Phi Phi lại là người hướng nội hơn, hay thẹn thùng. Cô bé ngồi bên cạnh, một bên quan sát nhà Cổ Dục, một bên quan sát hắn, một bên nhìn con Vua Núi đang bị nhốt ở trong lồng kia. Mặc dù trước đó cô bé cũng đã từng đến nhà Cổ Dục cùng Tú Tú, nhưng khi đó là nhà chưa có gì, không giống như bây giờ lại nhiều đồ ngon như thế.
Chương 20 Cải tạo sân

Chương 20: Cải tạo sân

“Đúng rồi, mấy đứa giúp chú chuyện này.” Sau khi hai đứa uống nước xong, Cổ Dục dẫn chúng đến sân sau. Tiếp theo dạy mấy đứa nhỏ cách dùng cần câu.

Đúng vậy, Cổ Dục muốn thử nghiệm xem cái giếng này có hiệu quả đối với người khác hay không .

Hai đứa nhỏ học rất nhanh, chẳng bao lâu đã biết cách thả dây và thu dây.

Cổ Dục quan sát mấy lần thả dây cũng chỉ xuống được có sáu, bảy mét. Hơn nữa ngoài bùn đất ra thì chẳng câu lên được thứ gì. Thấy vậy hắn không khỏi thở phào một cái.

Quả nhiên chỉ mình hắn mới dùng được cái giếng này.

Nghịch cần câu một hồi, hai đứa cũng hết hứng thú nên đem cần câu trả lại Cổ Dục. Mà khi hắn cất đồ xong, từ trên tầng hai đi xuống đã thấy hai đứa chạy chơi bên trong sân sau nhà hắn rồi.

Sân sau nhà Cổ Dục rất lớn. Theo như hắn được biết, nhà hắn tất cả có hơn 3,000 mét vuông, bằng một nửa cái sân đá bóng.

Căn nhà ở giữa, chia thành sân trước và sân sau.

Tổng diện tích ngôi nhà chỉ là 300 mét vuông, tất cả có hai tầng. Tầng một có phòng khách rộng 100 trăm mét vuông, còn có thêm ba gian phòng. Một phòng ăn, hai phòng vệ sinh, một cái lớn một cái nhỏ. Một cái dùng để đi nhà xí và rửa tay, cái còn lại có thể tắm rửa.

Trừ phòng bếp và nhà kho ra thì tầng hai cũng chả khác tầng một là bao. Một phòng khách khoảng 100 mét vuông làm nơi để Cổ Dục trưng bày cá. Tiếp theo là bốn cái phòng ngủ, có phòng vệ sinh riêng. Ngoài ra còn thêm một phòng sách. Gọi là phòng sách vậy thôi chứ bên trong chẳng có lấy một quyển sách.

Căn nhà chiếm một mảnh đất, chỉ còn lại 2,700 mét vuông.

Sân trước rộng khoảng 500 mét vuông. Ban đầu định thiết kế một thứ gì đó lấp vào như ga-ra, chuồng bò, chuồng gà gì đó. Tuy nhiên Cổ Dục lại không có khả năng chăm sóc mấy thứ này.

Sân sau ngoại trừ miệng giếng ra thì đều là đất hoang. Cỏ cũng đã được diệt sạch, giờ là nơi ưa thích của đám nhỏ vui đùa.

Nhìn hai cô bé chạy vui vẻ, Cổ Dục cũng từ trên lầu đi xuống, nằm dài trên chiếc ghế dựa mà quan sát hai đứa nhỏ. Sau đó hắn tự hỏi bản thân, ngày mai khi tiền về thì phải dùng như thế nào. Đầu tiên là phải nói với bố mẹ một tiếng, cho họ biết hắn muốn định cư lâu dài ở đây. Dù sao, hắn cũng đã ở lại đây hơn một tuần. Dựa theo kế hoạch ban đầu, thì lúc này hắn hẳn đã quay lại thành phố mới đúng, việc này chắc chắn phải giải thích một chút.

Vấn đề thứ hai liên quan đến bức tường bao sân vườn, vì an toàn là trên hết. Tiếp theo còn phải xây bên cạnh giếng một căn phòng nhỏ, cũng vì an toàn là trên hết.

“Chú ơi, chú ơi!” Đang khi Cổ Dục suy nghĩ làm cách nào để sắp xếp ổn thỏa cái sân này, thì Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi ngừng đuổi bắt, rồi chạy đến hai bên trái phải của hắn.

“Khát à? Hay là vẫn còn đói bụng? Bên trong nhà vẫn còn một ít khoai tây chiên.” Xoa hai cái đầu ướt mồ hôi của bọn trẻ, Cổ Dục cười hỏi.

“Không phải. Chú này, tại sao ở sân sau nhà chú lại không có trồng rau?” Dùng tay lau mồ hôi trên trán của mình. Cổ Tú Tú tò mò hỏi.

“Ừm, ừm. Sân sau nhà cháu cũng có trồng rau. Bây giờ chính là thời điểm ra hoa kết quả.” Có thể vì tiếp xúc lâu, cho nên đến Lưu Phi Phi cũng không sợ Cổ Dục nữa, nhỏ giọng theo Cổ Tú Tú nói ra nghi hoặc.

“Ặc, trồng rau à? Chú sẽ không......” Nghe tiếng của hai cô bé, Cổ Dục không khỏi gãi đầu gãi tai. Đúng rồi, hắn đúng là chưa từng nghĩ tới việc này.

Nhưng mà vì được hai cô bé nhắc tới, Cổ Dục cũng có nghĩ tới một chút. Dù sao bản thân cũng muốn định cư ở đây, không thể suốt ngày đến nhà ông Hai ăn chực được. Thế nhưng, nếu mà mình tự nấu, thì mua thịt còn được. Một lần mua thêm nhiều một chút cũng không sao, hắn vì muốn đông lạnh cá cho nên đã mua một cái tủ đông lớn, có thể chứa được rất nhiều thứ, nhưng rau thì không được rồi.

Nếu như mình cũng trồng trọt ở sân sau này thì rất thuận tiện. Hơn nữa, chủ yếu là vì nước giếng kia có tác dụng với cá, với bản thân, cùng với con chó nữa. Cho nên không chừng cũng có hiệu quả với thực vật. Được hai cô bé nhắc nhở, Cổ Dục cũng có một chút suy nghĩ này.

“Cái này thì đơn giản, cháu cũng từng xem ông cuốc đất, cho nên có thể giúp đỡ.”

“Cháu cũng thế, cháu có thể giúp.”

Nghe thấy Cổ Dục nói, hai cô bé cũng vui vẻ giơ nắm tay lên, nói.

Nghe được hai đứa nhỏ nói như thế, Cổ Dục cũng cười cười rồi nghiêm túc gật đầu một cái. Được rồi, vậy thì ngày mai bắt đầu cải tạo lại sân sau!

Tuy nhiên nếu muốn cải tạo, vậy hắn không định cải tạo nhỏ, mà phải chuẩn bị làm lớn một chút!

Buổi sáng sớm, khi thủ đô vốn đang yên tĩnh bắt đầu dần trở nên náo nhiệt. Ở sân sau nhà hàng hải sản cũng có một đám người đang lo lắng chờ đợi.

Mấy người này chẳng phải ai khác, chính là ông chủ nhà hàng, Phương Lượng, chú Hai và một đám nhân viên. Bọn họ đều đang chờ đợi con cá Sú Mì kia được giao đến.

Khoảng hơn 9 giờ rưỡi sáng, một chiếc xe giao hàng của Thuận Phong đi vào sân sau. Bọn họ cũng lập tức hướng dẫn xe đỗ vào vị trí chỉ định. Sau đó mở cửa sau của xe ra, từ từ đem chiếc thùng từ trên xe xuống. Không ít người có mặt ở đó tim như muốn rớt ra ngoài.

Bởi vì trong cái rương lúc này chính là con mèo của Schrödinge(+), người bên ngoài không biết bên trong hiện tại là như thế nào.

(+)thí nghiệm con mèo của Schrödinge, có thể gg để tìm hiểu thêm. Hoặc giải thích đơn giản là: một con mèo được nhốt bên trong chiếc hộp, bên trong hộp có một lọ thuốc độc với 50% nó được phát tán ra ngoài. Người bên ngoài sẽ không thể biết được chính xác trạng thái của nó bên trong, có thể nó đã chết, hoặc có thể nó vẫn còn sống. Và chỉ khi nào mở ra thì mới thực sự biết được trạng thái của nó lúc đó.

“Mở đi!” Ông chủ nuốt nước miếng một cái rồi ra lệnh. Chú Hai của Phương Lượng bên này nghe lệnh cũng cầm một con dao tiến lại gần, cẩn thận mở cái thùng xốp ra. Sau đó xuất hiện trước mắt mọi người là một cái túi chứa nước được bơm căng bằng máy nạp oxy, nhìn thấy cái túi khí không có lỗ hỏng mọi người rốt cục cũng thở phào một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK