Đúng lúc này cháo trong phòng bếp cũng đã chín, Cổ Dục xuống lầu tắt lửa rồi múc ra một tô cháo lớn, còn lại hơn nửa nồi đất hắn liền múc vào thau cơm của Vua Núi. Đồng thời, hắn cũng múc cho Vua Núi một chậu nước giếng. Khi thấy Cổ Dục đã làm xong mọi thứ, Vua Núi mới tiến lại gần, sau đó bắt đầu há miệng ăn.
Cổ Dục lúc này cũng không trở lại phòng, hắn lấy một cái ghế nhỏ đặt ở giữa sân ngồi xuống rồi lấy cháo ra cùng ăn với Vua Núi. Có thể nói, hiện tại Cổ Dục chỉ mong đợi đến giờ ăn ba buổi trong ngày, bởi vì tay nghề nấu ăn của hắn bây giờ đúng là quá tuyệt.
Mà nhìn trước mặt, Vua Núi cũng đang ăn rất vui vẻ. Cổ Dục hiện tại đang do dự, có phải đã đến lúc đem nó thả ra ngoài? Hay là vẫn tiếp tục quan sát thêm hai ngày nữa?
Đang lúc Cổ Dục cùng Vua Núi vui vẻ thưởng thức bữa sáng, thì đột nhiên có tiếng động cơ ô tô ở bên ngoài truyền đến. Sau đó thì cổng lớn nhà Cổ Dục bị gõ một hồi.
Điều này cũng đúng dịp hắn hiện tại đang ở trong sân, tiến đến mở cửa cũng không có gì bất tiện. Cổ Dục tiến về phía cửa lớn để mở ra, sau khi mở cửa đầu tiên Cổ Dục nhìn thấy chính là Cổ Tấn. Mà ở phía sau hắn, còn có một người trung niên mặc vest.
Người này ước chừng bốn mươi tuổi, trông rất thành thục và chững chạc. Theo hắn suy đoán chắc là người làm ăn, hơn nữa làm cũng lớn chứ không phải nhỏ. Bởi vì trên người hắn mang theo một cỗ khí chất rất lớn.
Lúc Cổ Dục đang quan sát, thì người này cũng gật đầu cười một cái xem như chào hỏi.
“À! Tôi giới thiệu với cậu người này, đây là Hứa tổng. Hôm qua chính là người đã mua cá.” Nhìn ánh mắt của Cổ Dục, Cổ Tấn có chút lo lắng nói. Thực ra hắn cũng không muốn mang người này đến gặp Cổ Dục, bởi vì hắn sợ cái người họ Hứa này là đến để đòi lại tiền. Dù sao, hai con cá kia cũng có giá hơn 1,600 tệ đó nha...
Thế nhưng, hắn cũng không dám đắc tội với cái người Hứa tổng này. Sau khi được người này cho biết là không phải đến gây sự, Cổ Tấn mới mang theo hắn tới đây với một chút lo lắng trong lòng. Hiện tại thấy Cổ Dục lộ ra dáng vẻ hoàn toàn không biết cái gì, hắn cũng lập tức nhắc nhở.
“À, Hứa tổng! Có chuyện gì không?” Cổ Dục liền nở nụ cười, khi nghe được Cổ Tấn nói như vậy.
Nếu như hắn chưa ăn qua cá, vậy thì Cổ Dục còn có chút lo lắng. Nhưng mà hiện tại hắn đã dùng qua con cá kia, vậy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì với con cá kia. Xác suất đối phương chính là khách hàng quay lại cao hơn việc đến sinh sự là rất nhiều.
“Chính là như vậy cậu Cổ, tôi làm phiền Cổ Tấn dẫn đến tìm cậu là vì muốn cùng cậu hợp tác bán cá.” Nhìn thấy ánh mắt Cổ Dục nhìn mình, vị Hứa tổng này cũng mỉm cười rồi lập tức thẳng thắng nói.
Nghe được Hứa tổng nói như vậy, Cổ Dục cùng Cổ Tấn đều có một chút sửng sốt.
Cổ Tấn là đang suy nghĩ, cái người Hứa tổng này có phải là não có vấn đề hay không. Hai con cá đắt tiền như vậy, bản thân bị lừa còn chưa đủ. Đã vậy còn muốn cho người khác cũng bị lừa? Đây có phải là thích bị ngược hay không? Hay là hắn cảm thấy cái phương thức lừa gạt này, so với làm ăn chân chính thì kiếm tiền nhanh hơn?
Đến cả Cổ Dục cũng sửng sốt một hồi, hắn không nghĩ tới đối phương quyết định nhanh như vậy. Chỉ mới ăn qua hai con cá, lập tức liền đến tìm mình để làm ăn?
“À! Trước tiên mời vào nhà rồi nói.” Mặc dù có rất nhiều bí mật, nhưng Cổ Dục cũng không thể ngăn người ta muốn đến làm ăn với mình ở bên ngoài. Vì thế, hắn nhường ra một khoảng trống rồi dẫn hay người đi vào, dẫn họ vào phòng khách ngồi xuống. Cổ Dục đi tới tủ lạnh lấy hai chai nước đặt trước mặt họ, sau đó hắn cũng ngồi xuống uống đồ uống của mình.
Thực lòng mà nói, trong đời Cổ Dục chưa bao giờ nói đến chuyện kinh doanh. Hiện tại hắn bình tĩnh như vậy, chính là vì đàn ông có tiền liền có gan. Trong phòng của hắn hiện tại còn cất giấu một thứ có giá trị hơn 10 triệu tệ, thậm chí còn có giá mấy chục triệu tệ. Đó chính là bình sứ Thanh Hoa triều Minh, cho nên hắn cũng không cần hoảng loạn, chỉ là đang nghĩ làm sao nói chuyện mới tốt.
Mà nhìn dáng vẻ Cổ Dục như vậy, kết hợp với mấy con cá kia. Còn có Cổ Tấn kể lại quá trình định giá của Cổ Dục ngày hôm qua, ông chủ Hứa trong đầu liền có ý nghĩ khác.
Theo quan điểm của hắn, Cổ Dục rõ ràng có ý nghĩ đã nắm phần thắng trong tay. Cho nên hắn mới không hề vội vã căng thẳng, chỉ ngồi ở đó thoải mái uống đồ uống trong tay.
“Trước tiên hãy để tôi tự giới thiệu, tôi họ Hứa! Gọi là Hứa Cẩm, Vườn Trái Cây Khinh Khinh chính là công ty của tôi.” Chỉnh lại bộ vest của mình, Hứa tổng là người đầu tiên mở miệng.
Nghe lời giới thiệu của ông ta, Cổ Dục cũng gật đầu nhẹ một cái. Cửa hàng Vườn Trái Cây Khinh Khinh hắn cũng biết, cách không xa bên ngoài khu nhà chung cư của hắn ở Cáp Nhĩ Tân có một cửa hàng này.
Ở đây chuyên bán nông sản trái cây cao cấp, giá cả rất đắt và không hợp với người bình thường. Nhưng đồ ăn rất ngon, trong dịp Tết và lễ hội, cha mẹ của Cổ Dục cũng đến đây mua một ít.
Mà nghe nói cửa hàng này có chi nhánh trên toàn quốc, hắn không biết có bao nhiêu cái. Nhưng chắc hàng ngàn cửa hàng cũng không có gì phải ngạc nhiên.
"Không phải Hứa tổng kinh doanh nông sản trái cây sao? Sao lại nghĩ muốn cùng tôi kinh doanh thủy sản?” Tuy biết điều đó, nhưng Cổ Dục cũng không nghĩ rằng vị Hứa tổng này lại muốn hợp tác bán cá với mình.
"Tôi là một người làm kinh doanh, cái gì có thể kiếm ra tiền thì tôi sẽ làm cái đó. Tôi rất lạc quan, cho nên mới nhờ vị họ Cổ này dẫn đến tận cửa để gặp cậu. Không biết cậu Cổ có thể đảm bảo sản lượng xuất ra hay không?”
Mỉm cười với Cổ Dục, vị Hứa Cẩm này cũng chậm rãi nói.
Thực ra, lời nói của hắn không hề đơn giản. Trong lòng hắn thực ra là muốn thăm dò Cổ Dục, xem hắn từ đâu mà lấy ra cá này.
Chương 32 Chào hàng
Nếu Cổ Dục nói hắn có thể đảm bảo sản lượng, vậy thì phải đánh vài cái dấu chấm hỏi. Bởi vì, để đảm bảo sản lượng xuất ra thì chỉ có thể là nuôi dưỡng. Vậy suy ra, hắn có một phương pháp để có thể nhân giống và nuôi dưỡng các loại cá thiên nhiên. Điều này, càng phải đánh thêm một dấu hỏi lớn nữa. Bởi vì, làm sao biết liệu như vậy có thể ảnh hưởng đến người ăn vào hay không?
Nhưng rõ ràng lời thăm dò này của hắn trở nên vô nghĩa, bởi vì Cổ Dục thực sự không thể đảm bảo được.
Nghe xong lời nói của Hứa tổng, Cổ Dục liền lắc đầu.
"Cá của tôi... nói ra chỉ sợ ông không tin. Cá ở đây của tôi được đánh bắt từ khắp nơi trên thế giới. Ngài chắc cũng hiểu rõ việc câu cá, những thứ này đều dựa vào may mắn. Cho nên không có khả năng đảm bảo được sản lượng cùng chủng loại, vì thế tôi không có cách nào đảm bảo những vấn đề này.”
Nghe những gì Cổ Dục nói, Hứa Cẩm nheo mắt thở phào nhẹ nhõm. Nghe Cổ Dục nói cá của hắn là khắp nơi trên thế giới câu được, hắn cũng không quá tin tưởng.
Nhưng điều quan trọng đã xác định được, đây là cá đánh bắt trong tự nhiên.
“Đã như vậy, tôi vẫn muốn hợp tác. Dù sản lượng có hạn, tôi cũng muốn lấy một ít để bán." Do dự một lúc, Hứa Cẩm cũng nghiêm túc nói.
"Không thành vấn đề, bản thân tôi cũng không ăn được nhiều như vậy. Muốn mua thì tôi có thể bán cho ông, nhưng giá những thứ tôi đang có ở đây cũng không giá trị lắm." Nghe Hứa cẩm nói như vậy, Cổ Dục cũng không quan tâm, sau đó phất tay về phía hắn mà nói.
“Không biết cậu Cổ ở đây có những loại thủy sản gì, hơn nữa giá cả như thế nào?” Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn thấy Cổ Dục đã đồng ý thì những việc nhỏ nhặt không thành vấn đề.
“Ở đây tôi có một ít cá sông và hải sản, cá sông thì có cá Rô Mo, cá Hồi Vân, cá Lóc, cá Vược... Còn hải sản thì nhiều loại hơn một chút như cá Hồi, tôm Hùm Úc, Cua Tuyết, Cua Hoàng Đế, Bào Ngư Đen, tôm Sú. Nhiều nhất vẫn là các loại cá Mú, cá Mú Sao Xanh, cá Mú Chấm, cá Mú Hoa Nâu, cá Mú Đỏ Sao Xanh thứ gì cũng đều có...”
Thấy Hứa cẩm hỏi về cá, Cổ Dục cũng bắt đầu kể ra những loại cá mình đang có. Lúc đầu nói về cá nước ngọt, Hứa Cẩm vẫn gật đầu. Nhưng đến khi Cổ Dục nói đến cua Hoàng Đế, cua Tuyết, cá Hồi, Bào Ngư Đen các loại. Vẻ mặt của Hứa Cẩm liền trở nên bối rối, bởi vì những loại này hoàn toàn khác biệt với cá nước ngọt.
Những thứ này, thực ra cũng là những loài sống trong thiên nhiên. Nhưng mà, trên chợ hải sản đều có thể mua được.
Đầu cơ kiếm lời, chủ yếu là dựa vào những loại không thể mua được, như thế mới có giá cao.
Vẻ mặt của Hứa Cẩm không che giấu được ánh mắt của Cổ Dục. Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn Cổ Dục cảm thấy có chút sửng sốt, sau đó thì bật cười.
“Như vậy đi! Hai người chờ ở đây một lát.” Cổ Dục nói xong, liền đứng lên đi lên lầu hai. Không lâu sau hắn đi xuống trên tay còn có thêm hai thứ, một cái là Bào Ngư Đen còn cái kia chính là cua Tuyết.
Con cua Tuyết này chính là nhóm cua bắt được từ ngày đầu tiên. Trải qua những ngày thoải mái trong nước giếng, con cua này ban đầu chỉ có 2,5 – 3 kg. Hiện tại đã lớn đến 4 kg, nó giương nanh múa vuốt trông rất dọa người.
Mà khi Hứa Cẩm nhìn thấy sức sống của con cua này, hai mắt của hắn lập tức phát sáng.
“Tôi biết, ông đã ăn qua cá nhưng mà chưa thử qua hải sản của tôi. Ông cứ đem hai thứ này về trước thử một chút, sau đó chúng ta lại nói chuyện hợp tác.” Đem hai vật này bỏ vào túi nhựa, Cổ Dục liền đưa cho người đang ngồi ở đối diện. Đối với việc này Cổ Dục rất có lòng tin, đồ của hắn là đồ tốt. Hơn nữa, còn chính là đồ tốt nhất!
Sau khi rời nhà Cổ Dục, Hứa Cẩm vội vã cùng Cổ tấn từ biệt. Sau đó liền lái xe quay trở lại thành phố, trên đường hắn đã gọi cho người bạn kia để tìm đầu bếp. Người này lại cố ý đi chợ hải sản tìm mua hai con Bào Ngư Đen và cua Tuyết còn sống, chuẩn bị đem tới so sánh.
Khi hai người gặp mặt, lập tức liền đến nhà hàng hôm qua. Bởi vì cái này là để so sánh, cho nên toàn bộ quá trình chế biến hai người đều ở trong bếp để quan sát, khiến cho vị bếp trưởng nhà hàng buồn bực không thôi.
Con cua Tuyết cùng Bào Ngư Đen chia làm thành hai món mỗi loại. Cua thì một nửa thì hấp một nửa thì xào, Bào Ngư thì một nửa hấp một nửa om. Mười hai món được dọn lên bàn, Hứa Cẩm và người bạn kia cùng ngồi chung một bàn, quan sát buổi tiệc hải sản thịnh soạn trước mặt.
“Anh nói thật chứ, vị họ Cổ kia còn có hải sản sao?” Nhìn những thứ này trước mặt, ngửi được mùi vị. Người bạn của Hứa Cẩm không khỏi nuốt nước miệng một cái, dựa theo hương vị này thì rõ ràng đồ vật của Cổ Dục đúng là có chút cấp bậc. Điều này cũng khiến cho hắn có chút bối rối.
“Nếm thử thì sẽ biết!” Liếm môi một cái, Hứa Cẩm gắp một cái chân của cua Tuyết. Trước tiên bóc vỏ rút ra thịt cua bên trong, Hứa Cẩm cắn một miếng.
Cảm giác đầu tiên chính là tươi, sau đó là vị ngọt của hải sản. Có thể nói đầu bếp nấu đúng là không tệ chút nào. Thịt cua hoàn toàn vừa chín tới, hơn nữa mùi tanh cũng không còn.
Gật đầu hài lòng một cái, hắn tiếp tục cầm thêm một cái chân cua lên ăn để so sánh, cảm giác đều tương tự nhau. Quả thật người bạn này của hắn đúng là một lão ăn hàng, chọn hải sản đúng là sở trường của hắn. Con cua Tuyết này đúng là không lớn nhưng mà chất lượng thì rất tốt.
Tiếp theo, chính là muốn nhấm nháp cua Tuyết của Cổ Dục.
Hắn cầm chân cua mở ra, lập tức đưa thịt cua bỏ vào trong miệng.
Hứa Cẩm liền cảm giác trong đầu mình vừa có một vụ nổ, cái mùi vị biển khơi bỗng nhiên tràn vào ý thức của hắn. Cái loại cảm giác thơm ngon này so với lúc nãy còn gấp mấy chục lần, thậm chí cả trăm lần. Thịt cua mang theo từng tia hương vị liên tục gột rửa và tác động đến vị giác của hắn. Hương vị của con cua này hoàn toàn khác biệt với con cua Tuyết vừa ăn khi nãy.
Chương 33 Hợp tác
Hắn liền lập tức hiểu được, khi nãy Cổ Dục bảo hắn mang về con cua này ăn thử, trên miệng hắn còn nở nụ cười ẩn ý. Bởi vì rõ ràng hắn biết, mình sẽ trở thành tù binh của loại món ngon này.
Hắn cảm thấy hối hận, đúng thế! Vì sao bản thân không thể khống chế nổi tay và miệng của mình, vì sao còn muốn đem những thứ này nhét vào mồm, thật sự đúng là cực kỳ ngon!
Cho đến khi hắn phản ứng lại, thì mới phát hiện con cua của Cổ Dục ở trên bàn đã bị ăn sạch, món cua xào kia cũng đã bị nhai hết cả vỏ. Tất nhiên, những thứ này không thể nào chỉ có một mình hắn ăn, còn có người bạn kia của hắn nữa.
Đến lúc con cua biến mất thì hai người mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn nhau một cái. Từ trong mắt đối phương cả hai đều lộ ra vẻ lúng túng, hai người nhìn trên bàn ăn còn có hai món cua Tuyết chưa động đến. Dựa theo nguyên tắc giám định, hai người lại gắp một cái chân cua bắt đầu ăn.
Nhưng mà mới bỏ vào miệng, cái loại cảm giác nhạt nhẽo giống như nhai giấy khiến bọn họ đem đồ trong miệng phun ra. Kỳ thực, nếu họ không lập tức ăn, mà để cho lưỡi cùng ký ức về hương vị tiêu tán một lúc. Như vậy thì cũng không có cảm giác khó ăn đến mức đó, nhưng chắc chắn là không có ngon như món trước rồi.
Nhưng mà hiện tại bọn họ đã ăn xong cua của Cổ Dục, lập tức ăn những thứ cua khác thì hương vị tốt hơn mới là kỳ lạ. Hai người liếc nhau một cái, trong mắt đối phương nhìn ra một tia kinh sợ.
Chỉ mới là cua thôi mà hương vị đã quá kinh khủng như vậy, vậy còn... bào ngư thì thế nào?
Nuốt nước miếng một cái, hai người gắp lên một khối bào ngư nhẹ nhàng cho vào trong miệng...
Nửa giờ sau, ở trong một chiếc xe đang chạy đến thôn Cổ Gia truyền đến giọng nói gấp gáp của Hứa Cẩm.
“Tôi mặc kệ những thứ khác, lập tức liên hệ xưởng làm bể cá cho tôi. Làm cả hai loại bể nước ngọt và bể nước biển, ngay lập tức làm cho tôi. Một phút cũng không được chậm trễ!”
Tức giận cúp điện thoại, Hứa Cẩm bây giờ mới nuốt nước miếng. Hiện tại hắn vẫn còn cảm giác được một chút hương vị của món bào ngư kia, cảm giác hàm răng như đang nhảy múa trong khoang miệng. Dường như cái hương vị biển cả tươi mới thơm ngon vẫn còn đang hiện diện trong miệng hắn, sau đó hắn nhìn về người bạn tốt bên cạnh của hắn.
“Tôi nói là đi làm chuyện làm ăn, ông đi theo tôi làm cái gì?” Hứa Cẩm không nhịn được, có một chút không thoải mái hướng về người bạn kia cằn nhằn một câu.
“Lão yên tâm đi, tôi không tranh đoạt mối làm ăn cùng lão. Nhưng mà dạng kỳ nhân dị sĩ như thế này, tôi là một lão ăn hàng cho nên muốn gặp mặt để mở mang kiến thức một chút được không?” Người bạn kia của Hứa Cẩm nở nụ cười đắc ý. Sau đó tiếp tục ngồi ở bên cạnh tài xế, hai mắt hắn như phát ra tia sáng.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Hứa Cẩm đành thở dài một hơi. Người bạn này của hắn cái gì cũng tốt, nhưng đối với món ăn thì quá cố chấp.
Nếu như lúc buổi sáng đến nơi đây, Hứa Cẩm trong lòng tràn đầy hưng phấn. Nhưng mà buổi chiều lại đến, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút nóng nảy. Khiến cho hắn lo lắng không phải là bên cạnh có thêm lão bạn thân, mà là thái độ của hắn lúc buổi sáng đối với Cổ Dục. Lỡ như, Cổ Dục đối với thái độ của hắn không vừa lòng, vậy thì có chút phiền toái.
Cũng may, chuyện như hắn tưởng tượng không phát sinh.
Lúc hai giờ chiều, hắn một lần nữa lái xe đến trước nhà Cổ Dục.
“Phanh phanh phanh.” Một chuỗi tiếng gọi cửa, Cổ Dục mở cửa ra thấy được hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không cần phải nói Cổ Dục cũng biết ý đồ đến đây của đối phương.
“Vào đi! Chúng ta bàn chuyện giá cả.” Nở nụ cười, Cổ Dục mang theo hai người dẫn vào trong nhà, ngồi trên ghế salon Cổ Dục vẫn như lúc sáng vừa ngồi vừa thưởng thức đồ uống. Hắn cũng không có vội vã mở lời, mà trước tiên đem điện thoại di động mở ra. Bên trong là ảnh chụp tất cả các loại cá, tất nhiên loại cá quý như cá Đù Vàng hắn không chụp lại. Bên cạnh đó còn có con Lịch mà hắn đang lưỡng lự muốn bán hay không, hắn cũng không có chụp ảnh của nó.
“Uy! Cái này là cá hồi phải không, phải hơn mười mấy kg nha. Cái này là Tôm Úc, có đúng không... “ Đang xem xét những tấm hình này, người bạn của Hứa Cẩm ở bên cạnh liền không khống chế được bản thân kêu lên.
Quan sát dáng vẻ của hắn, Cổ Dục không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn.
“À! Xin lỗi, tôi gọi là Khổng Hạo Văn, là bạn của Hứa Cẩm. Tôi may mắn được thưởng thức được cá và bào ngư của cậu, cho nên có chút thất lễ xin đừng chê bai.” Cảm nhận được ánh mắt của Cổ Dục, người này lập tức nở nụ cười sau đó liền tự giới thiệu bản thân.
“Mấy thứ đồ này của tôi, hương vị đúng là không tệ.” Nghe được lời nói của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục mỉm cười tiếp đó bình tĩnh nói.
“Cậu Cổ, tôi là một người kinh doanh, cho nên không vòng vo làm gì. Tôi lần này tới đây là cùng cậu nói chuyện hợp tác, tôi chắc chắn sẽ không ép giá cậu. Như vậy đi, tôi đưa ra hai cái phương án hợp tác. Thứ nhất là cậu đem đồ bán trực tiếp cho chúng tôi, cậu cứ định một cái giá. Sau đó nhóm này sẽ do chúng tôi toàn quyền phụ trách, có thiệt thòi hay kiếm lời gì bọn tôi tự chịu. Thứ hai là chúng ta cùng nhau hợp tác, lời lỗ thì cùng nhau chia, cậu thấy thế nào?”
Mà vào lúc này, Hứa Cẩm sau khi xem xong những hình chụp. Ánh mắt hắn lóe sáng nhìn về Cổ Dục, vẻ mặt hưng phấn đưa ra ý nghĩ hợp tác của mình.
“Tôi chọn phương án một......”
Sau khi nghe Hứa Cẩm nói, dù là Hứa Cẩm hay Cổ Dục đều bị cám dỗ bởi phương án thứ hai. Dù sao thì chia chác vẫn khác biệt với mua bán.
Chương 34 Triệu Phú
Mua bán chính là trong tay giữ quyền xuất hàng, mà quyền xuất hàng đại biểu cho quyền nói chuyện. Nếu như Cổ Dục muốn tự mình thành lập một thương hiệu riêng, thì đây chính là bất lợi cho hắn.
Cho nên lựa chọn thứ hai, hợp tác và giám sát lẫn nhau là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng...... Điều kiện trước tiên chính là hàng hóa của Cổ Dục cung cấp không thể xảy ra vấn đề. Hơn nữa, hắn còn phải tạo tạo dựng một cái thương hiệu riêng của mình mới được.
Mà vấn đề chính là hàng hóa của Cổ Dục cung cấp không ổn định. Hơn nữa, Cổ Dục cũng không nghĩ đến việc tạo dựng một cái thương hiệu riêng cho bản thân.
Cho nên khi hắn bán những con cá này đi. Lúc đó Hứa Cẩm có giữ lại để nuôi lớn, hay dùng để bán ra hoặc là đầu cơ kiếm lời, thì chẳng liên quan gì đến Cổ Dục nữa. Đương nhiên, nếu như hắn bán cá với giá cao, khiến cho Cổ Dục phát thèm, thì Cổ Dục có thể kết thúc hợp đồng bất cứ lúc nào. Đây chính là tự do mua bán.
Cổ Dục có năng lực trong phương diện này, cho nên sau khi hắn do dự một chút, liền lựa chọn phương án thứ nhất. Sau khi nghe được lời của Cổ Dục, trong mắt Hứa Cẩm lóe lên một tia thất vọng.
Sự thất vọng này chính là bởi vì hắn hận mình không có cách nào mang Cổ Dục buộc lên cùng một thuyền cho nên mới thất vọng. Hắn cũng thất vọng bởi vì Cổ Dục không có tham vọng, nếu như Cổ Dục mang chính hải sản của mình ra tạo thành một sản nghiệp, thì cái sản nghiệp này hắn tin tưởng sẽ phát triển rất tốt.
Nhưng Khổng Hạo Văn ở bên cạnh sau khi nghe được lời Cổ Dục, hắn khẽ cười một cái. Bởi vì, hắn thấy Cổ Dục lựa chọn phương án thứ nhất chính là vì hắn có thể kìm nén lòng tham của mình, đây mới là việc làm sáng suốt nhất. Tuy nhiên, việc này chẳng có liên quan gì đến hắn, cho nên hắn cũng không nói thêm một câu nào.
“Vậy cậu cứ định ra một cái giá đi!” Hứa Cẩm không hổ là thương nhân, rất nhanh cũng điều chỉnh lại trạng thái. Sau đó, hắn cười rồi mở lời với Cổ Dục.
“Sản lượng cá nước ngọt tôi cung cấp cũng không phải quá nhiều, cho nên tôi mặc định bất luận là loại gì cũng bán 200 tệ một kg cho ông.” Nghe thấy Hứa Cẩm tiến vào bước tiếp theo, Cổ Dục cũng nói.
“Ừm, cái này cũng được.” Đối với giá của cá nước ngọt, Hứa Cẩm trong lòng cũng muốn như vậy. 200 tệ một cân, hắn còn rất nhiều không gian để thao tác. Mặc dù còn phải thuê nhân công, thuê cửa hàng, tiền thuế các loại. Nhưng lợi nhuận mỗi kg thu được có thể từ 15 - 30 tệ, đây chính là một hạng mục tích lũy lâu dài. 10 ngàn kg là có 150 ngàn đến 300 ngàn tiền lãi thu vào. Điều này hoàn toàn có thể làm được, nếu có càng nhiều cá thì dĩ nhiên là quá tốt rồi.
Nhưng hắn đoán rằng, Cổ Dục không kiếm ra quá nhiều cá nước ngọt. Dù sao thì cá của hắn đều dựa vào câu mà ra.
“Về phần hải sản, tôi sẽ chia ra từng loại. Cua Tuyết 600 tệ một kg, cua Hoàng Đế 2,000 tệ một kg. Tôm Hùm Úc 1,500 tệ một kg. Bào Ngư Đen 1000 tệ một kg. Tôm Sú 500 tệ một kg. Cá Hồi 400 tệ một kg......”
Nhìn xem các loại hải sản này, Cổ Dục lạnh nhạt nói ra giá cả. Mà Hứa Cẩm ở một bên cũng ghi chép giá mà Cổ Dục nói, một bên âm thầm gật đầu.
Nói thật, giá của Cổ Dục đưa ra đắt hơn nhiều so với thị trường. Ở trên thị trường, một con cua Tuyết chưa trưởng thành giá 160 đến 180 tệ một kg. Cua Hoàng Đế cũng 600 tệ một kg, Bào Ngư Đen cũng tầm 400 tệ một kg. Đối với Tôm Sú muốn mua còn tươi sống cũng là rất ít, nếu muốn mua sống phải đi tận Vân Nam, ở đó đại khái mấy chục tệ một kg. Cá Hồi lại càng đắt kinh khủng, thứ này bình thường cũng phải 60 - 70 tệ một cân. Mà Cổ Dục trực tiếp tăng giá lên 400 trăm, ít nhất đã gấp 5 lần.
Nhưng mà nghe thấy giá Cổ Dục đưa ra, Hứa Cẩm lại cảm thấy báo giá này của hắn rất thấp, không có cao một chút nào.
Nhưng phàm là người đã từng ăn hải sản của Cổ Dục, thì đều tuyệt đối cho rằng hải sản của hắn sẽ không có cái giá tiền này. Cho dù là đắt hơn một chút thì bọn họ cũng cam lòng. Mà cái giá đắt hơn một chút này, chính là khoảng không gian kiếm lợi nhuận của hắn.
Sau khi ghi lại đầy đủ giá cả được đưa ra, Hứa Cẩm đặt bút xuống rồi đưa tay ra.
“Chúng ta hợp tác vui vẻ!” Hứa Cẩm bây giờ chỉ muốn hoàn thành hợp đồng kinh doanh này một cách nhanh chóng, những thứ khác chỉ là chuyện nhỏ. Mà Cổ Dục khi nhìn thấy bộ dạng sung sướng của Hứa Cẩm, hắn cũng nhếch mép. Tốt quá, hắn ban đầu còn đang nghĩ xem có nên cho bọn họ thương lượng lại giá cả hay không. Bây giờ lại thấy không cần, có vẻ như hắn đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của các loại hải sản, đúng là báo giá có hơi thấp một chút rồi.
“Hợp tác vui vẻ!” Nhưng lời đã nói ra, nước cũng không rửa được. Những thứ này, vốn dĩ cũng là sản phẩm phụ từ cái giếng. Cổ Dục có thể bán đi, hơn nữa còn bán giá cao như vậy cho nên hắn rất vui vẻ. Trong nháy mắt Cổ Dục và Hứa Cẩm cùng nhau bắt tay rất chặt.
Hứa Cẩm cũng yên tâm hơn nhiều. Sau đó hắn lập tức sắp xếp cho người của mình chuẩn bị xe bồn, muốn đưa các loại hải sản và đám tôm cá kia chia ra để vận chuyển. Tiếp đó đóng dấu hợp đồng, hôm nay hắn nhất định phải mang nhóm cá này đi.
“Đúng rồi! Tôi còn chuyện này muốn nói. Tôi biết các người đều có cửa hàng trên toàn quốc. Nhưng sản lượng cung cấp cho chỗ tôi rất ít, cho nên chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu của một bộ phận.” Một ngày Cổ Dục chỉ có thể câu được 40-50 con cá. Hắn chắc chắn ăn không hết, nhưng đem đống này đi bán cho cả nước thì có chút hơi quá cường điệu.
“Tôi biết! Tôi chỉ chuẩn bị bán những thứ này ở vài cửa hàng trong các thành phố lớn. Các loại hải sản này của cậu không phải người bình thường có thể mua được nha.” Nghe được lời Cổ Dục, Hứa Cẩm cũng cười một chút. Hắn cũng không có bị những thứ này làm cho hư não đâu.
Nghe hắn nói như vậy, Cổ Dục cũng không lên tiếng nữa, chỉ mỉm cười một cái.
Chương 35 Vương giả trở về
Không thể không nói, hiệu suất xử lý mọi việc của Hứa Cẩm rất nhanh. Hai giờ chiều hắn tới nhà Cổ Dục, sau đó mất 10 phút để ký hợp đồng. Khoảng ba giờ rưỡi chiều, xe bồn và thư ký của hắn cũng đều tới đây. Sau đó Cổ Dục tự mình đi lên đi xuống mấy chục lần. Đem phần lớn hải sản trong hai cái bể cá đều bắt lại, sau đó lần lượt đem lên cân. Tiếp đó thả lên xe bồn.
Đương nhiên cá câu được hôm nay hắn không hề động vào. Bởi vì chúng được nuôi trong bể cá chưa đến một ngày, hắn cũng không dám cam đoan chất lượng. Trừ những thứ đó ra, hắn cũng không động đến cá Sủ Vàng, con Lịch và mấy con cá Rồng Đỏ kia.
Bận bịu đến hơn 6 giờ tối thì tất cả mọi thứ mới lên đường. Hứa Cẩm cũng không yên lòng, cho nên cũng trực tiếp đi theo. Đương nhiên, trước khi đi hắn cũng đã chuyển tiền đầy đủ cho Cổ Dục.
Không thể không nói, có lúc bán ra những thứ hải sản tươi sống nho nhỏ này cũng không tệ. Bởi vì có thể thu vào một khoản tiền không nhỏ. Cổ Dục tính được, chỉ mới câu cá không đến một tuần. Trừ cá Sú Mì và cá Đù Vàng hắn đã bán rồi, những thứ linh tinh hôm nay bán ra cũng mang lại cho hắn 600 ngàn tệ. Điều này khiến cho hắn có chút không muốn bán đi bình sứ Thanh Hoa kia.
Tắm xong một cái rồi nằm trên giường lớn, Cổ Dục nhìn số dư còn lại trong tài khoản của hắn hiện tại đã lên tới 1,2 triệu. Cổ Dục cảm thấy hốc mắt của mình có chút ẩm, hắn không phải cảm động mà chính là hối hận. Hối hận vì sao lại không về nhà này sớm hơn?
Sớm biết câu cá được nhiều tiền như vậy, trước đây còn đi học làm cái quái gì?
Nhưng hắn không biết, trong lúc hắn đang vui vẻ thì ở thành phố cũng có người đang vui vẻ như vậy......
“Các người biết cái gì gọi là hải sản à? Hôm nay coi như tôi cho các ngươi mở mang kiến thức. Tôi tới nơi hoang vu hẻo lánh để mang về những thứ hải sản kia, can đảm không thể tưởng tượng nổi. Các người có biết người kia bán bao nhiêu tiền không? Gấp 5 lần, gấp 5 lần giá thị trưởng đó nha. Cá nước ngọt thống nhất bán 200 tệ một kg, miễn trả giá. Theo lời của giám đốc, đây đều là hàng dự bị, không tính là gì cả! Chỉ một xe hải sản kia, tôi đoán cũng khoảng 500 - 600 ngàn tệ. Cmn! Nghĩ một chút mà xem, thật là bực bội. Ông mày làm thừa sống thiếu chết một năm cũng lời chưa đến 60 ngàn. Tên kia chỉ ở nhà kiếm một chút hải sản mà kiếm lời tận 500 – 600 ngàn tệ, cuộc sống là cái gì? Hôm nay coi như tôi đã thấy rõ!”
Trong nội thành, phía trước quầy đồ nướng, một người trung niên mặc trang phục công nhân bốc vác của Vườn Trái Cây Khinh Khinh, đang thể hiện cảm xúc với người ngồi cùng bàn.
Chính xác! Chuyện xảy ra hôm nay khiến kiến thức của hắn tăng thêm một bậc, cho hắn biết kinh khủng là gì, kiếm tiền là sao. Cấp trên bảo một tiếng, cấp dưới chạy gãy chân là như thế nào.
Ngồi cùng bàn với hắn chính là một ông bạn già. Nghe thấy lời hắn nói cũng không khỏi than vãn, xã hội này đúng là chênh lệch giàu nghèo và bất công.
Quả thực chênh lệch giàu nghèo thì ở đâu cũng vậy. Muốn từ trong 1,4 tỷ người lập tức trở thành vị trí số một, loại thay đổi giàu nghèo lập tức thế này chắc chắn không có khả năng xảy ra.
Nhưng nếu chỉ là cải thiện hơn người bình thường hơn một chút, dựa vào lao động là có thể thực hiện được. Đương nhiên, lao động được nói tới ở đây không phải chỉ là lao lực, mà còn phải thông qua một số con đường chân chính để cải thiện hoàn cảnh sống .
Nhưng có đa số người không muốn cố gắng như thế, mà chỉ thích than trời trách đất. Nói người trúng xổ số kia sao không phải là mình.
Nhưng bọn hắn xưa nay không hề cân nhắc, nếu muốn trúng số thì phải mua vé số mới được. Cả ngày chỉ nằm trong nhà mà nghĩ tiền từ trên trời rơi xuống... Đó không phải là lạm phát hay sao?
“Anh Cổ! Người kia đang nói là ở thôn Cổ Gia, đó không phải là quê anh à.” Bên này một bàn mấy người trung niên đang ngồi nói cười hô hô ha ha, nhưng người nói không cố ý mà người nghe lại có tâm. Lúc này ở bên cạnh bọn họ có mấy tên lưu manh đang ngồi uống rượu, ăn xiên đồ nướng. Nghe thấy đối phương nói, một người trong số đó nói thì thầm với một người có vẻ ngoài xấu xí khác.
“Nghe hắn nói thì có chút giống, nhưng nhà tôi ở trong núi sâu, đào đâu ra hải sản?” Nghe được người này nói, người xấu xí kia uống một ngụm rượu, rồi sau đó nghi hoặc đáp lại.
“Ài! Anh không hiểu rồi. Quê của anh không phải rất gần nước Nga sao? Bên kia có biển mà, không chừng có người lén vận chuyển hải sản, rồi dùng thôn của anh làm trạm trung chuyển.” Mà lúc người này nghi ngờ nói, thì bên cạnh có người khác dường như rất có hiểu biết liền xích lại gần, một mặt bình tĩnh giải thích.
“Lời này không sai. Hơn nữa loại sinh ý như này, chúng ta không chừng cũng có thể nhúng tay vào.” Nghe thấy người này nói, người vừa lên tiếng kia hai mắt cũng tóe lửa đáp lại.
“Đừng có gấp! Ngày mai tôi quay về thôn nghe ngóng một chút.” Năm, sáu trăm ngàn, nghe mấy người kia nói chắc như đinh đóng cột, người xấu xí này cũng không nhịn được động lòng. Một bên đảo mắt, một bên cười hì hì nói.
Lúc này Cổ Dục không biết có người đã để mắt tới mình, hiện tại hắn đang trên giường nghiên cứu mua sắm. Đột nhiên có nhiều tiền như vậy, hắn chắc chắn sẽ mua một chút đồ mình thích. Đương nhiên, những gì hắn thích cũng chẳng có giá trị bao nhiêu.
Những thứ đáng tiền như dao, cần câu thì hắn cũng đã mua trước đó. Hiện tại hắn mua cũng chỉ là thức ăn, đồ chơi, quần, áo, giày dép. Mặc dù hắn mua giày đá bóng, nhưng chưa chắc đã dùng được ở đây. Nhưng vì thích lại có tiền, cho nên hắn muốn tự thưởng cho mình một chút .
Một buổi tối, hắn xài hơn 20 ngàn tệ, nhưng sau khi tiêu hết số tiền này thì hắn lại ngủ rất ngon.
Ngày thứ hai, sau khi Cổ Dục bị đám gà, chó, trâu bò đánh thức như thường lệ. Hắn vui vẻ ra khỏi giường, lần đầu tiên hắn không phải vì vòng xoáy kim tiền mà gấp gáp vội vã.