Sau khi uống xong hai chén rượu thứ hai, bỗng nhiên hai mắt Tưởng Chấn Lôi nhìn đăm đăm, ánh mắt vô cùng trống rỗng, giống như một cái xác không hồn không có ý thức.
Diệp Thanh Dương cũng không để ý hắn, mà đi đến trước mặt Lâm Quân Dao , đem một viên thuốc nhỏ, đưa vào miệng Lâm Quân Dao.
"Ô, người phụ nữ này, nếu như hôm nay không phải có tôi ở đây, thì nhất định cô sẽ trở thành mồi nhắm của người ta rồi đấy!"
"Uống thuốc tỉnh rượu của tôi rồi, khoảng chưa đến nửa giờ là đã có thể tỉnh lại được!"
Diệp Thanh Dương lắc đầu thở dài, quay người lại đi tới trước mặt Tưởng Chấn Lôi.
Tưởng Chấn Lôi ngồi trên ghế ánh mắt chất phác ngơ ngác như một người đầu gỗ
Diệp Thanh Dương đột nhiên một tay kết ấn, chỉ tới hướng ấn đường của Tưởng Chấn Lôi, miệng hét lớn:
"Đan chu khẩu vận, thổ chân nạp ngôn, thiệt thần chính luân, thông mệnh dưỡng thần! Phá!"
Tưởng Chấn Lôi bỗng giật mình, giống như nhận được một loại mệnh lệnh nào đó, cả người dựng đứng lên.
"Đừng kích động, ngồi xuống ngồi xuống!" Diệp Thanh Dương chậm rãi, đưa điện thoại di động về phía Tưởng Chấn Lôi, mở chế độ quay video nói: "Nào, nói đi, anh vừa cho bọn tôi uống rượu gì vậy?"
Tưởng Chấn Lôi không giữ mồm giữ miệng được, nói thẳng luôn: "Là rượu đã qua điều chế, nồng độ cồn cao, thêm cả thuốc gây ảo giác, có thể khiến người uống say mèm!"
Diệp Thanh Dương khẽ gật đầu: "Rất tốt, rất thành thật!"
Vừa rồi hắn bỏ lá bùa vào trong rượu của Tưởng Chấn Lôi, không phải là bùa tỉnh rượu gì cả, mà là bùa loại thổ chân nạp ngôn*.
*Loại bùa nói ra sự thật.
Sau khi bùa chú linh nghiệm, Tưởng Chấn Lôi sẽ bị thôi miên, nói hết những lời chân thành từ tận đáy lòng ra.
Diệp Thanh Dương sở dĩ làm như thế, là muốn lưu lại chứng cứ, lát nữa Lâm Quân Dao tỉnh lại, muốn kiện hắn hoặc muốn làm gì thì đều có căn cứ để theo.
Diệp Thanh Dương tiếp tục hỏi: "Anh có ý đồ gì với Lâm Quân Dao ?"
Tưởng Chấn Lôi giọng ồm ồm nói : "Lâm Quân Dao quá xinh đẹp quá gợi cảm, tôi chỉ muốn “ngủ” với cô ấy với nhiều tư thế thôi …"
"Dừng dừng dừng!" Diệp Thanh Dương đi đến trước mặt Tưởng Chấn Lôi, đột nhiên một cái bạt tay tát thật mạnh vào hắn.
"Bốp!"
Tưởng Chấn Lôi bị tát đến nỗi miệng mũi chảy máu, một chiếc răng cửa bị đánh đến nỗi rơi ra ngoài, trong nháy mắt má trái sưng lên giống như bánh màn thầu.
Nhưng, Tưởng Chấn Lôi không có tí cảm đau đớn nào, giống như người đầu gỗ, ngơ ngác ngồi ở kia.
Diệp Thanh Dương lắc lắc tay, cáu giận nói: "Mẹ kiếp, bỉ ổi như vậy, thưởng cho anh một bạt tay là còn nhẹ đấy!"
Theo lý mà nói, tính cách Diệp Thanh Dương nhạt nhẽo, bình thường sẽ không thật sự tức giận.
Nhưng không biết vì sao, khi nghe thấy thằng cha này muốn “ngủ” với Lâm Quân Dao, anh hoàn toàn không kìm được cơn tức giận bên trong.
Có lẽ là tối hôm qua từng có tiếp xúc da thịt với Lâm Quân Dao, cho nên mới bảo vệ cô như vậy!
Dù sao, bất kể như thế nào, thi Lâm Quân Dao cũng coi như người phụ nữ đầu tiên của chính mình.
Người phụ nữ của tôi, dựa vào cái gì mà bị làm hắn làm cho ô uế?
Ngay cả khi nói năng phóng đãng cũng không được!
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút thì lại tức giận, đi đến trước mặt Tưởng Chấn Lôi một lần nữa.
"Mặt trái của anh bị tôi thưởng cho một cái tát rồi, mặt phải sẽ cảm thấy không công bằng nhỉ?"
"Bốp "
Lại một cái tát thật mạnh vả vào mặt phải của Tưởng Chấn Lôi.
Nhìn hai bên mặt trái và phải đều sưng giống như màn thầu, Diệp Thanh Dương hài lòng nhẹ gật đầu.
"Từ góc độ thẩm mỹ mà nói, như này mới là đối xứng này!"
Sau đó, anh tiếp tục hỏi Tưởng Chấn Lôi: "Nói, có phải anh dùng rượu qua điều chế, để chuốc say Lâm Quân Dao, rồi ý đồ bất chính với Lâm Quân Dao phải không!"
"Đúng!" Tưởng Chấn Lôi ồm ồm nói ra.
Miệng của hắn bị đánh sưng lên, lúc nói chuyện máu không ngừng chảy, vừa buồn cười lại vừa thảm hại.
Diệp Thanh Dương nói: "Được, điều này đều là chính anh thừa nhận đó, anh nói xem con người anh, quá là âm hiểm, tôi không hiểu nổi, lẽ nào Lâm Quân Dao không biết anh âm hiểm như vậy à …"
"Chắc là cô ấy có biết!" Tưởng Chấn Lôi nói.
"Cô ấy biết anh xấu xa như vậy, mà vẫn một mình đến dự tiệc sao?" Diệp Thanh Dương thầm nói: "Đây không phải là não tàn à!"
“Cô ấy không có lựa chọn nào khác!" Tưởng Chấn Lôi nói.
"Vì sao lại không có lựa chọn nào khác?"
"Bởi vì tôi dùng âm mưu để cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị sụt giảm, nếu như tiếp tục kéo dài thời gian, thì tập đoàn Lâm thị sẽ hoàn toàn sụp đổ, chỉ có tôi mới có thể cứu tập đoàn Lâm thị ..."
" m mưu sao?" Diệp Thanh Dương có chút kinh ngạc.
Xem ra vẫn còn uẩn khúc bên trong đây!
Không ngờ, mình thuận miệng nói, mà một sự bất ngờ đã ập đến!
"Nói xem, anh có âm mưu gì với tập đoàn Lâm thị?" Diệp Thanh Dương vội vàng hỏi.
" m mưu của tôi rất nhiều!" Tưởng Chấn Lôi có vẻ như còn rất đắc ý nói: "Ngay từ đầu, tôi đã hợp tác với nhiều tập đoàn để mua cổ phiếu của Lâm thị, nhằm tạo cho Lâm thị ảo giác rằng cổ phiếu của bọn họ đang hỗn loạn, sau đó mua chuộc nhân viên tài chính của tập đoàn làm nội ứng, làm giả sổ sách rồi công khai ra bên ngoài . . . "
Nghe Tưởng Chấn Lôi nói xong, Diệp Thanh Dương liên tục cảm thán .
"Muốn chiếm lấy quyền kiểm soát cổ phiếu của Lâm, lại muốn chiếm lấy người phụ nữ của Lâm thị, bày mưu tính kế cẩn thận, một mũi tên trúng hai đích, anh đúng là một nhân tài đó!"
"Sư phụ nói dưới núi xã hội hiểm ác, lòng người đổi thay, ngay từ đầu tôi tưởng ông già đó cố ý làm ra những hành vi để lừa gạt tôi, bây giờ xem ra, là tôi đã trách oan ông già đấy rồi!"
Diệp Thanh Dương bảy tuổi lên núi tu hành, phần lớn sự hiểu biết đối với thế tục trần thế, chỉ dừng lại ở hồi nhỏ.
Về sau trong quá trình tu đạo, tuy ngẫu nhiên xuống núi làm đạo tràng hoặc làm việc, nhưng thời gian ở lại dưới núi đều rất ngắn, không hiểu biết sâu sắc đối với thế giới dưới núi.
Bây giờ xuống núi không đến một tuần, tuy sinh hoạt bình thường không thành vấn đề gì, nhưng rất nhiều tập quán sinh sống cùng với lòng người khó đoán dưới núi, thì anh phải cần thích ứng.
"Diệp Thanh Dương, sao anh lại ở đây?"
Lúc này, giọng nói của Lâm Quân Dao truyền tới.
Diệp Thanh Dương đi vào bên giường, nhìn Lâm Quân Dao từ góc nhìn từ trên cao xuống nói: "Cô tỉnh rồi à, tôi đã chờ cô rất lâu đấy!"
"Vừa xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Quân Dao hỏi.
"Xảy ra nhiều chuyện lắm, nói ra thì hơi dài dòng!"
Khi Diệp Thanh Dương nói chuyện, đôi mắt anh nhìn lấy chỗ đầy đặn của Lâm Quân Dao.
Cô khoan hãy nói, căng tròn hồng hào, quá đẹp!
Lâm Quân Dao bắt gặp ánh mắt của Diệp Thanh Dương, đột nhiên phát hiện, quần áo của mình đang xộc xệch, bị lộ hàng rồi, tất cả đã bị Diệp Thanh Dương nhìn thấy hết.
"Á! Đồ háo sắc!"
Lâm Quân Dao hét to, vội vàng chỉnh lại quần áo.
"Có cần kích động như vậy không? Cũng không phải là anh chưa từng nhìn mà!" Diệp Thanh Dương cười một tiếng.
Lâm Quân Dao...
Mẹ kiếp vậy mà không có cách nào để phản bác lại.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, chỉnh quần áo xong, liền hỏi: "Diệp Thanh Dương, rốt cuộc anh đã làm gì với tôi rồi?"
Hai tay Diệp Thanh Dương giơ lên với vẻ mặt vô tội nói: "Thành thật mà nói, là tên tạp chủng kia muốn làm gì đó với cô."
Lâm Quân Dao quay đầu, nhìn thấy Tưởng Chấn Lôi ngồi trên ghế đối diện lưng mình.
Trong thoáng chốc, đã hiểu ra chút gì rồi.
"Không xong rồi! Tôi..."
Lâm Quân Dao hốt hoảng lần mò, như muốn xác nhận cơ thể của mình có bị làm nhục hay không.
"Yên tâm, bị tôi ngăn lại rồi!" Diệp Thanh Dương nói.
Phù!
Lâm Quân Dao thở dài một hơi.
Nguy hiểm thật đấy!
Nhưng một giây sau cô cảm thấy không đúng lắm.
Tưởng Chấn Lôi này sao lại im re, không nói một tiếng nào vậy!
"Hắn sao vậy?"
Lâm Quân Dao chỉ chỉ Tưởng Chấn Lôi phía sau lưng.
Diệp Thanh Dương nhíu mày cười một tiếng: "Tự cô xem đi!"
Lâm Quân Dao xuống giường, nhìn quanh chính diện Tưởng Chấn Lôi, bỗng che miệng lại, khuôn mặt thất thần.
"Hắn... Mặt của hắn, sao lại sưng như đầu đầu heo vậy?"
Chương 12: Cuộc đọ sức giữa những kẻ mạnh
Lúc này, toàn bộ khuôn mặt của Tưởng Chấn Lôi đã sưng lên như đầu heo, nước bọt đặc sệt trộn lẫn máu từ miệng chảy xuống khắp ngực.
Đôi mắt hắn trống rỗng vô hồn, nhìn thẳng về phía trước, hơi thở của hắn chỉ nhiều hơn người chết một hơi.
Lâm Quân Dao nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải giật mình.
"Là anh đã đánh hắn thành như vậy sao?" Lâm Quân Dao hỏi.
"Tôi chỉ mới tát có hai cái!" Diệp Thanh Dương nói: "Hơi mạnh một chút thôi!"
Lâm Quân Dao: "..."
Hóa ra anh chỉ mới tát có hai cái đã tạo ra cái đầu heo này rồi sao, cô cũng tưởng tượng được hai cái tát này tàn nhẫn cỡ nào rồi đó!
Lâm Quân Dao nhìn thấy cảnh này cũng rất hả hê, trong lòng cô vô cùng ghét Tưởng Chấn Lôi, lúc này cô chỉ hận mình không thể tiến lên tát Tưởng Chấn Lôi thêm vài cái nữa.
Nhưng mà nhìn thấy Tưởng Chấn Lôi đã hấp hối, cô càng sợ Diệp Thanh Dương đánh như vậy Tưởng Chấn Lôi sẽ chết thật, tới lúc đó hai người họ sẽ gặp rắc rối.
"Hay là gọi 120 đi. Dù sao hắn làm ác vẫn có pháp luật trừng trị! Nếu để hắn chết ở đây sẽ ảnh hưởng tới chúng ta đấy!"
"Không sao, hắn không chết được, tôi ra tay có chừng mực!" Diệp Thanh Dương nói.
"Ồ!"
Lâm Quân Dao vừa vuốt mái tóc đen rối bù của mình vừa thở ra nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cô cũng biết Tưởng Chấn Lôi có ý đồ xấu nhưng mà lần này vì nhà họ Lâm, cô bí quá hóa liều muốn đàm phán với hắn một lần, nếu đàm phán thất bại cô sẽ rời đi.
Không ngờ tên Tưởng Chấn Lôi đáng ghét này lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy với cô, nếu không có Diệp Thanh Dương, có lẽ cô đã rơi vào bẫy của hắn.
Lâm Quân Dao vừa hết sợ hãi, cô quay sang cảm kích nhìn Diệp Thanh Dương.
"Diệp Thanh Dương, anh có bao giờ nghĩ tới, nếu vì tôi mà anh vướng vào án mạng thì anh sẽ làm thế nào không?"
"Cô là người phụ nữ của tôi, nếu hắn dám làm bẩn người phụ nữ của tôi thì hắn đáng bị đánh chết!" Diệp Thanh Dương nói.
"Ặc!"
Trong lòng Lâm Quân Dao bỗng nhiên có dòng nước ấm lướt qua, vô cùng rung động.
Nhưng cô vẫn cố tình giữ vẻ mặt lạnh lùng, lý trí nói: "Diệp Thanh Dương, tôi không phải người phụ nữ của anh, chúng ta chỉ là kết hôn giả mà thôi!"
"Vậy thì cô chính là người phụ nữ giả của tôi!" Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Quân Dao: "..."
Lúc này, cô lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
"Cút đi, tôi muốn vào xem cháu gái của tôi!"
Nghe giọng nói chính là Lâm Quân Long, lão gia tử nhà họ Lâm.
"Ông nội!"
Lâm Quân Dao vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra đã thấy Lâm Quân Long dẫn theo người nhà họ Lâm mệt mỏi đi tới.
"Cháu gái, chuyện lớn như vậy sao cháu không nói cho ông biết! Cháu không sao chứ?"
Lâm Quân Long vừa nhìn thấy Lâm Quân Dao lập tức chống gậy bước tới.
"Ông nội, cháu không sao. Ông tới đây làm gì vậy?" Lâm Quân Dao hỏi.
"Đứa ngốc này!" Giọng nói của Lâm Quân Long có chút run rẩy: "Nếu như không phải có Dư Lan nói cho ông nghe thì ông sẽ không biết được cháu đã hy sinh vì nhà họ Lâm này nhiều đến cỡ nào đâu!"
"Tên Tưởng Chấn Lôi vừa nhìn đã biết không phải người tốt, lúc trước hắn tới cầu hôn ông đã không đồng ý. Hôm nay hắn lại viện cớ đầu tư mời cháu đến đây, ý đồ của hắn rõ ràng như vậy mà tại sao cháu ngốc thế chứ?"
Lâm Quân Dao cười khổ: “Ông nội, ông đã giao việc kinh doanh chính của Lâm thị vào tay cháu, trách nhiệm quan trọng này làm sao cháu có thể làm lơ không gánh vác được?”
"Hồ đồ! Ông thà không cần số gia nghiệp đó, ông chỉ muốn nhìn thấy cháu được hạnh phúc mà thôi!" Đôi mắt già nua của Lâm Quân Long đỏ hoe, ông lo lắng nhìn cháu gái yêu quý của mình: "Đứa ngốc này, cháu không bị hắn… đâu phải không?"
"Suýt chút nữa rồi!" Lâm Quân Dao nói, sau đó cô lại chỉ vào Diệp Thanh Dương vừa đi ra theo cô: "May mắn có anh ấy ở đây!"
"Ồ?"
Lâm Quân Long không xa lạ gì với Diệp Thanh Dương.
Lần trước cũng do anh vạch trần âm mưu của Lâm Hồng Viện.
Lần này anh lại giúp Lâm Quân Dao bảo vệ sự trong sạch.
"Chàng trai trẻ, cả nhà họ Lâm này thật sự rất cảm kích cháu!" Lâm Quân Long cảm động nói.
"Không có gì ạ!" Diệp Thanh Dương khẽ mỉm cười.
Lâm Quân Dao lo lắng nói với Lâm Quân Long: "Ông nội, Diệp Thanh Dương vừa đánh Tưởng Chấn Lôi một trận. Cháu sợ khoản đầu tư này sẽ bị hủy bỏ!"
Lâm Quân Long nghe xong thì thở dài.
"Aiz, từ cổ chí kim đời người có thăng trầm là chuyện bình thường, dù thành công thay thất bại cũng chỉ cách nhau một lằn ranh, có lẽ số mệnh của nhà họ Lâm ta đã định là sẽ gặp phải kiếp nạn này, cháu không cần tự trách như vậy!"
"Nói hay lắm!"
Bỗng nhiên có một giọng nói lớn vang lên.
Sau đó là một người đàn ông trung niên đầu trọc mặc áo Tôn Trung Sơn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ông ta vừa xoay xoay hai quả óc chó trong tay vừa bước tới.
Phía sau ông ta còn có một nhóm vệ sĩ mặc vest đen phẳng phiu, khí chất bất phàm.
“Nghe Lâm lão gia nói vậy hẳn là ông đã định từ bỏ nhỉ!” Đầu trọc nói: “Có điều ông nói vậy cũng đúng, đã đến lúc buông tay thì không cần phải giãy giụa gì nữa. Đời người thăng trầm khó lường trước được, có người nào có thể cam đoan gia tộc của mình sẽ mãi mãi hưng thịnh chứ?”
Ở thành phố Thanh Châu này không người nào không biết nhà họ Lâm đã xuống dốc, nhưng phản ứng thì rất khác biệt, kẻ thì đứng ngoài xem kịch mỉa mai, kẻ thì lạnh lùng không đoái hoài tới.
"Thì ra là Thẩm tiên sinh!" Lâm Quân Long thẳng lưng tỏa ra khí chất vương giả: "Nhà họ Lâm có thế nào cũng không cần ngài nhọc lòng lo lắng, nhưng mà những lời này có lẽ cũng sẽ dành cho ngài đấy, Thẩm tiên sinh cũng phải cẩn thận một chút!"
"Haha, chuyện này ông đừng lo lắng, lấy nhà họ Lâm của ông làm gương, chắc chắn tôi sẽ cẩn thận hơn ông nhiều!"
Thẩm Vân Hải cười nói: "Có điều, tôi vừa nghe thuộc hạ của mình nói, người của tập đoàn Lâm thị của các người vừa xông vào câu lạc bộ Hoa Nhuy của tôi gây sự. Nếu đã là do người của ông làm thì hôm nay ông phải giải thích rõ chuyện này cho tôi!"
Thẩm Vân Hải là giám đốc điều hành của Tập đoàn tài chính Metropolis, dưới tay có rất nhiều tài sản và chính ông cũng là người đã mở câu lạc bộ Hoa Nhuy này.
Đồng thời, Tập đoàn tài chính Metropolis cũng là một trong những tập đoàn đã bắt tay hợp tác với Tưởng Chấn Lôi.
Vừa rồi có người gọi điện nói rằng tài xế của tập đoàn Lâm thị đã lái xe lao vào câu lạc bộ, sau đó còn đánh Tưởng Chấn Lôi bất tỉnh.
Nghe tin đối tác kinh doanh bị đánh ngất ngay trên địa bàn của mình nên ông ta đã vội vàng chạy tới.
"Người của tập đoàn Lâm thị chúng tôi sẽ không gây sự vô cớ, cho dù là có gây sự thì cũng là chuyện bất đắc dĩ!" Lâm Quân Long nói.
"Tốt, nếu Lâm lão gia đã nói như vậy, không bằng ông cho tôi xem tập đoàn Lâm thị bị bắc đắc dĩ như thế nào đi!" Thẩm Vân Hải đáp trả.
Sự thật là người của các ngươi đã xông vào câu lạc bộ của tôi đánh người, tôi không tin các người sẽ viện ra được lý do gì hợp lý đâu!
Lúc nhóm người này vào tới câu lạc bộ thì bùa chú đã hết tác dụng, Tưởng Chấn Lôi bắt đầu ôm má gào thét.
"Ôi chao, đau quá, đau quá!"
Lâm Quân Long sửng sốt.
Không ngờ Tưởng Chấn Lôi lại bị đánh nặng như vậy.
Nếu chỉ là một vết thương nhỏ thì còn dễ nói, ai ngờ mặt mũi của hắn đã bị đánh đến biến dạng hoàn toàn!
"Ông thấy chưa? Người ta đã bị người của ông đánh thành ra như vậy rồi, hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích!" Thẩm Vân Hải hét lên: "Nếu không tôi sẽ lập tức gọi phóng viên đến vạch trần chuyện này, để họ xem tập đoàn Lâm thị của các người lợi hại đến cỡ nào, đến một tài xế cũng dám xông vào câu lạc bộ của tôi đánh người!”
Thẩm Vân Hải ưỡn ngực ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống Lâm Quân Long, trong lòng hung ác chửi rủa:
“Lão già, hôm nay tôi phải làm ầm ĩ chuyện này lên để tập đoàn Lâm thị các người mang thêm tiếng xấu.
Đây sẽ là đòn cuối cùng nghiền nát Tập đoàn Lâm thị của ông!
Đến lúc nhà họ Lâm phá sản tôi sẽ dùng giá thấp để thu mua lại tất cả sản nghiệp của nhà ông, tất cả cố gắng gầy dựng mấy thế hệ nay của các người cũng sẽ vào túi của tôi hết!
Hahaha! Thật sảng khoái!”
Thấy nhà họ Lâm đã lâm vào bước đường cùng, chòm râu trên cằm Lâm Quân Long khẽ run lên, răng cũng nghiến lại ken két.
Nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy, ông cũng không nghĩ ra được cách nào để giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt.
Đúng lúc này, Diệp Thanh Dương đứng dậy cười nói: "Vị tiên sinh họ Thẩm này, mời ông gọi cho phóng viên nhanh lên đi, nhớ là kêu họ tới nhanh chút, tôi sắp không chờ nổi nữa rồi!"
Chương 13: Người khác cười nhạo tôi quá điên
"Tên này là ai?" Thẩm Vân Hải cau mày hỏi.
“Anh ta chính là người đã đột nhập vào đây gây sự!!" Một nhân viên của câu lạc bộ la lên.
Thẩm Vân Hải lướt mắt từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thanh Dương, trong lòng thầm ngạc nhiên:
Trông tuổi tác của người này không lớn mà quần áo trên người thì cũ kĩ, giặt đi giặt lại đến mức vải phai ra có chút trắng bệch.
Quan trọng là thời nào rồi mà chân còn mang giày vải!
Hơn nữa phong cách ăn mặc này nhìn thế nào cũng giống như mấy đạo sĩ trong phim truyền hình đúng không?
Tên này thật sự là người của tập đoàn Lâm thị?
Càng nhìn càng thấy giống thanh niên trên núi mới xuống!
Nhưng thế này cũng tốt, chứa chấp một kẻ lập dị như này chỉ khiến Tập đoàn Lâm thị chết sớm hơn mà thôi!
"Cậu đã tới địa bàn của tôi gây chuyện mà còn dám đứng đây lớn tiếng vậy à, tập đoàn Lâm thị của các người đúng là kiêu ngạo quá rồi đấy!" Thẩm Vân Hải tức giận nói với cấp dưới: "Bây giờ anh mau đi liên hệ cho tất cả phóng viên tới đây, càng nhiều càng tốt, bảo bọn họ tới nhanh nhất có thể, nói tập đoàn Lâm thị có tin hot."
"Thẩm tiên sinh, xin ngài bớt giận, chuyện này đều là lỗi của tôi!" Lâm Quân Dao nhanh chóng bước tới giải thích.
Mặc dù Lâm Quân Dao rất tức giận nhưng giới truyền thông có tới cũng chỉ quan tâm bề ngoài, vì đại cục, cô tạm thời chỉ có thể nuốt cơn tức giận này xuống.
Suy cho cùng cô vẫn là người đứng đầu Tập đoàn Lâm thị, vào những lúc thế này không thể hành động bốc đồng được.
"Đừng nói nhiều nữa, chuyện hôm nay vẫn chưa kết thúc đâu!!"
Thẩm Vân Hải kiêu ngạo nói, rõ ràng ông ta đang muốn thẳng tay tiêu diệt Tập đoàn Lâm thị.
Ai ngờ lúc này Diệp Thanh Dương lại cười vui vẻ nói: "Này, ông làm vậy là đúng rồi! Đợi phóng viên đến, tôi còn có thứ muốn cho bọn họ xem đây!"
"Cậu có thứ gì sao?" Thẩm Vân Hải giật mình.
"Đúng vậy!" Diệp Thanh Dương nói: "Là đoạn video tôi đánh người đấy, vừa hay có thể cho phóng viên thấy bộ dáng oai hùng của tôi!"
Vừa nghe Diệp Thanh Dương nói xong câu này, trên đầu nhóm người nhà họ Lâm lập tức xuất hiện mấy sọc đen.
Còn tưởng anh đang giữ thứ gì đó tốt lắm, hóa ra lại là một cái hố to!
Ngược lại thì bên đám người Thẩm Vân Hải lại ôm bụng cười to một trận.
"Hahaha, tên này mất trí rồi à?"
"Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người làm chuyện xấu còn lưu lại bằng chứng giao cho phóng viên đó!"
"Nhóc con, cậu mau nói ra đi, có phải Tập đoàn Lâm thị đã ức hiếp cậu nhiều lắm đúng không?"
...
"Diệp Thanh Dương!" Lâm Quân Dao trừng mắt nhìn Diệp Thanh Dương: "Anh thấy tình hình này còn chưa đủ tệ sao?"
Mặc dù Diệp Thanh Dương đã giúp đỡ cô nhưng Lâm Quân Dao vẫn không thể nào hiểu được hành vi thiểu năng đã đánh người còn khoe khoang này.
"Không sao đâu. Theo tôi thấy thì mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát!" Diệp Thanh Dương bình tĩnh mỉm cười.
Người khác cười anh quá điên rồ, còn anh cười người khác không nhìn thấu sự thật!
Anh muốn công bố bằng chứng vào thời điểm quan trọng cho nên hiện tại không thể đánh rắn động cỏ, không tiện giải thích nhiều với bọn họ.
"Wa hahaha!"
Câu nói này lại khiến Thẩm Vân Hải bật cười thành tiếng.
"Dưới tay Tổng giám đốc Lâm có được nhân tài như vậy chắc chắn tập đoàn Lâm thị sẽ có tương lai rất tươi sáng!"
Diệp Thanh Dương ôm quyền đáp: "Cảm ơn lời khen của ông. Chuyện này chỉ là một trong số những ưu điểm của tôi mà thôi, ưu điểm lớn nhất vẫn là khiêm tốn đó!"
Mọi người…
Này người anh em, anh đã ghé qua bệnh viện thăm khám chưa?
Chắc chắn là anh có bệnh rồi đấy!
Lâm Quân Dao cũng hoàn toàn cạn lời rồi.
Nếu chuyện hôm nay giải quyết không tốt họ sẽ bị giới truyền thông trắng trợn công kích.
Hiện tại tập đoàn Lâm thị đang rất khó khăn, không thể chịu được thêm bất kỳ áp lực nào nữa, cô phải làm mọi cách để khắc phục tình hình này.
"Thẩm tiên sinh, nhân viên mắc lỗi là do ông chủ quản lý không đàng hoàng. Tôi chân thành xin lỗi ông, xin ông hãy tha thứ!" Lâm Quân Dao nói.
Bây giờ cô đã bị người ta nắm thóp nên chỉ có thể lùi lại một bước để giải quyết chuyện này.
"Xin lỗi xong chưa?" Thẩm Vân Hải nhướng mày: "Giờ trước mặt mọi người, cô hãy quỳ xuống lạy tôi ba lạy đi, nếu tâm trạng tôi tốt, tôi có thể cân nhắc tha thứ cho cô!"
Thẩm Vân Hải cười lớn, không kiêng nể gì mà buông lời đùa giỡ người nhà họ Lâm.
Lâm lão gia đây cứng rắn lắm đúng không?
Vừa rồi còn có gan đối đầu trực tiếp với tôi mà nhỉ?
Được rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đứa cháu gái ông tự hào nhất quỳ xuống lạy tôi, để tôi xem thử ông còn mặt mũi gì lên mặt với tôi nữa!
"Thẩm Vân Hải, ông đi quá xa rồi đấy!"
Lâm Quân Long nghiến răng, nét mặt vặn vẹo vì tức giận tột độ.
Lâm Quân Dao là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, đồng thời cũng là bộ mặt của tập đoàn.
Giờ ông ta bảo cô quỳ xuống lạy chẳng khác gì đang đập mặt nhà họ Lâm xuống đất.
Thẩm Vân Hải này không chỉ muốn làm nhà họ Lâm mất chỗ đứng ở thành phố Thanh Châu mà còn muốn chà đạp tôn nghiêm, bôi xấu danh tiếng của nhà họ Lâm.
Nhổ cỏ nhổ tận gốc, giết người giết tận tâm, thủ đoạn của tên này đúng là tàn nhẫn đến mức không thể dung thứ được.
"Tên họ Thẩm kia, đừng hiếp người quá đáng!"
"Thẩm Vân Hải, lúc nhà họ Lâm bọn tôi hưng thịnh không biết ông còn trốn ở xó xỉnh nào vác bao tải đâu đấy!"
…
Mọi người trong nhà họ Lâm cực kỳ căm phẫn, lần lượt lên tiếng mắng chửi ông ta.
Thẩm Vân Hải quát: "Đừng nói nhảm nữa, hoặc là quỳ lạy, hoặc chờ bị vạch trần đi, tôi không đủ kiên nhẫn để ở đây nói nhảm với mấy người đâu!"
Sức nặng của câu nói này nặng nề đến mức người nhà họ Lâm nghe xong lập tức chết lặng.
"Thẩm tiên sinh, khi tôi dập đầu xin lỗi xong mong ngài vẫn giữ lời!!"
Thân thể mảnh khảnh của Lâm Quân Dao khẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Với tư cách là tổng giám đốc Tập đoàn Lâm thị, vào những lúc như thế này Lâm Quân Dao cần phải dũng cảm đứng dậy, dù có bất bình và không cam lòng đến cỡ nào, cô vẫn phải nghiến răng nuốt chúng vào bụng, đây là bổn phận của cô.
Tuy nhiên, việc cô quỳ xuống càng tỏ rõ sự bất lực và thỏa hiệp của nhà họ Lâm.
Nhìn cô như vậy, trái tim của những người nhà họ Lâm có mặt tại đây lại rỉ máu.
Nhưng mà ngay khi cơ thể mảnh dẻ của Lâm Quân Dao vừa run rẩy tiến lên thì cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lại.
"Đừng quỳ!"
Diệp Thanh Dương nhìn Lâm Quân Dao bằng ánh mắt kiên định.
Trong lòng Lâm Quân Dao run lên, thậm chí có chút cảm động.
Ở đây có nhiều người như vậy nhưng vào thời điểm quan trọng chỉ có một mình Diệp Thanh Dương đứng lên ngăn cô lại.
Người đàn ông này...
"Cậu đang làm gì vậy?" Thẩm Vân Hải hét vào mặt Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương nói: "Mọi người suy nghĩ lại đi, tại sao một nạn nhân vừa bị sỉ nhục lại phải quỳ xuống xin lỗi người sỉ nhục mình? Sư phụ tôi đã nói gặp chuyện bất công nhất định không được thuận theo."
Thẩm Vân Hải nghiến răng nghiến lợi: “Nói năng vớ vẩn, ý cậu là sao?”
"Lời của tôi rất khó hiểu sao? Vậy để tôi nói rõ hơn một chút!" Diệp Thanh Dương chỉ vào trán Thẩm Vân Hải: "Quỳ cái bà nội ông ấy!"
Thẩm Vân Hải......
Sắc mặt ông ta lập tức tối sầm!
Chết tiệt, uổng công tôi còn phí lời nói chuyện với cậu, tại sao đang nói lại quay sang chửi người như vậy chứ?
Với thân phận của Thẩm Vân Hải ông mà còn bị Diệp Thanh Dương chỉ trỏ mắng trước mặt nhiều người như vậy, quả thật là tức chết ông mà!
Có điều, ngay lúc ông ta sắp sửa nổi bão lại thấy các phóng viên đã vào tới cửa.
Cấp dưới của ông ta đã liên hệ với phóng viên của rất nhiều tòa soạn khác nhau trên toàn thành phố, vì đã dặn trước nên các phóng viên đến vô cùng nhanh.
Vừa thấy phóng viên, Thẩm Vân Hải lập tức giấu vẻ mặt thù hận đi.
"Này các bạn nhìn xem, đây là tác phong làm việc của Tập đoàn Lâm thị đấy. Tới tài xế cũng dám đến câu lạc bộ của tôi đánh khách của tôi, đã vậy còn chỉ thẳng mặt mà lăng mạ tôi nữa!"
"Tập đoàn Lâm thị thật là coi trời bằng vung. Đến cả một tài xế quèn cũng có thể kiêu ngạo như vậy, các bạn thử tưởng tượng xem bên trong tập đoàn còn độc ác và lộng hành tới cỡ nào nữa!"
"Các bạn phóng viên hãy phán xét thử xem với tác phong làm việc như vậy, làm sao chúng ta có thể để Tập đoàn Lâm thị tiếp tục tồn tại như vậy được, về lâu về dài bọn họ sẽ trở thành khối u ác tính cho xã hội!"
Các phóng viên cảm thấy chuyện hôm nay sẽ là một tin rất hot cho nên họ đã bắt tay vào chụp ảnh và truy hỏi những người liên quan.
Phóng viên phỏng vấn Tưởng Chấn Lôi: "Anh là nạn nhân đúng không?"
Tưởng Chấn Lôi che má, nói: "Đúng!"
Phóng viên: "Xin hỏi anh và người này có thù oán gì, tại sao hôm nay anh ấy lại ra tay đánh anh?"
Tưởng Chấn Lôi: "Au… Hitzz, không có thù oán gì, au au, anh ta... vừa tới... au au... đánh tôi!"
Thấy Tưởng Chấn Lôi nói chuyện khó khăn, phóng viên quay sang phỏng vấn Diệp Thanh Dương: "Xin lỗi, tại sao anh lại đánh nạn nhân?"
Diệp Thanh Dương: "Tôi nhìn thấy hắn chướng mắt!"
Phóng viên......
Chúng tôi đang phỏng vấn đưa tin đấy, anh có cần thẳng thắn vậy không?
Nói thật, tôi đã làm phóng viên rất nhiều năm rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp được người ngang tàng như vậy đó!
Chương 14: Giải quyết vấn đề
Lời nói của Diệp Thanh Dương lập tức tạo cơ hội cho Thẩm Vân Hải, ông ta nhanh chóng châm dầu vào lửa.
"Mọi người đã nghe rõ chưa, người của tập đoàn Lâm thị đều kiêu ngạo như vậy đó, đứng trước truyền thông cũng không cần kiêng nể gì, có lẽ là tới pháp luật bọn họ cũng không thèm để vào mắt đâu đúng không?"
"Bớt suy bụng ta ra bụng người đi, đúng sai gì mọi người tự hiểu!" Diệp Thanh Dương tự hào nói: "Người này đáng đánh, tôi đánh được hắn thì tôi tự hào thôi!"
Mọi người......
Người anh em này không chỉ có nắm đấm lợi hại mà đến miệng lưỡi cũng lợi hại không kém, văn võ song toàn, chúng tôi bội phục, bội phục.
Thẩm Vân Hải sững sờ, sắc mặt càng thêm khó coi, thế là ông ta mở miệng thêm mắm dậm muối: "Đúng là quá ngông cuồng, không chỉ có thế, vừa rồi cậu ta còn muốn cho các vị phóng viên đây xem video cậu ta đánh người đấy, hành động này của cậu ta... thật là coi trời bằng vung!"
Các phóng viên nghe vậy lập tức nở nụ cười.
Ông chú này, đừng đùa nữa!
Người này cũng đâu có ngốc!
Có người nào phạm tội rồi mà còn chủ động giao bằng chứng cho người khác xem được chứ?
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Thanh Dương đã lấy chiếc điện thoại HTC của mình ra và nói: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh đã nhắc nhở, tôi thực sự phải cho mọi người xem video tôi đánh người!"
Các phóng viên: "..."
Người anh em này, có phải đầu óc của anh có vấn đề gì rồi không?
Anh đang sợ người khác không công nhận anh đã phạm tội sao?
Nhìn bộ trang phục này, không lẽ người đã tới đây nhưng não thì để quên lại ở vùng núi xa xôi nào đó rồi đúng không?
... ...
Thẩm Vân Hải cười thầm trong lòng.
Tên không có mắt này dám đưa video đánh người cho truyền thông xem thật.
Cái này là do cậu ta sợ nhà họ Lâm chết không đủ nhanh chứ gì!
Có điều, mọi người càng xem video thì bầu không khí xung quanh cũng càng lúc càng thay đổi.
Trong video, Tưởng Chấn Lôi đang tự hào khoe khoang: "Thật ra tôi có rất nhiều mánh khóe nha, tôi đã hợp tác với các tập đoàn tài chính lớn sau đó điên cuồng mua rồi bán cổ phần của Tập đoàn Lâm thị..."
Những lời nói phấn khích của Tưởng Chấn Lôi trong video đã đẩy toàn bộ bầu không khí lên cao trào.
Người của nhà họ Lâm có mặt ở đó cực kỳ phẫn nộ.
Bà nội nó!
Thì ra từ vụ cổ phiếu của nhà họ Lâm sụt giảm cho đến vụ bê bối tài chính của nhà họ Lâm đều do tên này gây ra.
Nhà họ Lâm đã hợp tác với hắn nhiều năm như vậy, ai ngờ lại bồi dưỡng ra tên ăn cháo đá bát như hắn!
Nếu không phải đang có truyền thông ở đây, nhà họ Lâm đã hợp lại đánh Tưởng Chấn Lôi một trận nữa.
Làm cho cái đầu heo vốn đã sưng húp của hắn thảm hơn nữa!
Không chỉ vậy, Tưởng Chấn Lôi trong video còn không biết xấu hổ mà còn nói sẽ chiếm hết cổ phần của nhà họ Lâm, đoạt lấy phụ nữ của nhà họ Lâm, rồi miêu tả sẽ 'làm' Lâm Quân Dao bằng những tư thế nào...
Những nhận xét ác độc và ghê tởm như vậy đã khiến mọi người bất ngờ.
"Thế nào? Thú vị không? Ngạc nhiên không? Diệp Thanh Dương nhướng mày, cười tự hào: "Tôi biết các người nhất định sẽ thích video của tôi mà!"
Tưởng Chấn Lôi sững sờ!
Thậm chí hắn còn không biết mình đã tiết lộ mọi chuyện từ khi nào!
Thẩm Vân Hải cũng sững sờ!
Hai người nhìn nhau, giữa không trung chợt hiện ra một câu: Trên cây mộng bức có mộng bức quả, dưới gốc mộng bức có tôi và anh cùng mộng bức! (mộng bức: bất ngờ ngỡ ngàng…)
Trong ánh mắt của cả hai đều hiện rõ vẻ khiếp sợ và mờ mịt...
Khuôn mặt vốn phấn khích cũng trở nên phức tạp.
Tưởng Chấn Lôi không còn cảm nhận được sự đau đớn trên má nữa.
Cả người hắn run rẩy, tinh thần gần như sụp đổ.
Chỉ cần một video này đã đủ khiến hắn thân bại danh liệt hoàn toàn.
Người Thẩm Vân Hải cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bởi vì Tưởng Chấn Lôi trong video đã nói ra chuyện hắn có hợp tác với một tập đoàn tài chính nhằm hãm hại Tập đoàn Lâm thị.
Mà toàn bộ giới thương nghiệp ở thành phố Thanh Châu này đều biết Tưởng Chấn Lôi có hợp tác với Tập đoàn tài chính Metropolis.
Nếu chuyện này bị đào sâu thì làm sao ông ta có thể thoát khỏi liên quan.
Hối hận!
Giờ trong đầu Thẩm Vân Hải chỉ còn hai chữ hối hận!
Trước hết, ông ta hối hận vì đã hợp tác với một kẻ vừa nghiện rượu lại háo sắc như Tưởng Chấn Lôi.
Thứ hai, chuyện này cứ giải quyết riêng là được rồi, làm lớn chuyện làm gì bây giờ ông ta lại không biết phải kết thúc như thế nào đây?
Hơn nữa, cũng là do ông ta chính miệng yêu cầu Diệp Thanh Dương cho mọi người xem video, thật sự là làm vậy có khác gì tự bê đá đập chân mình đâu chứ! Ánh mắt Thẩm Vân Hải vừa chạm tới bóng người của Diệp Thanh Dương là trong lòng lại run lên.
Đã vậy vừa nãy ông ta còn nghĩ tên này quá ngu ngốc, ai ngờ người ngu là ông mới đúng!
Nếu không phải hiện trường đang có nhiều người thì Thẩm Vân Hải thật sự muốn tự tát mình vài cái!
Nhưng việc đã đến mức này, hối hận cũng vô dụng, đầu óc Thẩm Vân Hải lập tức chạy hết tốc lực, ông ta nhanh chóng lựa lời giải thích với truyền thông:
"Các vị phóng viên thân mến, chuyện ngày hôm nay vẫn còn vài chỗ kỳ lạ, không tiện truyền ra bên ngoài, trở về chúng tôi sẽ gửi tặng quý vị một ít tiền coi như công hôm nay các vị đã vất vả đến đây, tôi hy vọng các vị sẽ xóa bỏ video phỏng vấn ngày hôm nay đi!"
"Về phần chuyện đánh nhau thì chúng tôi sẽ giải quyết riêng với Tập đoàn Lâm thị!"
"Ai nói với ông là chúng tôi sẽ đồng ý giải quyết riêng?" Lâm Quân Long mạnh mẽ gầm lên một tiếng giống như mãnh thú vượt thác: "Chuyện này hôm nay còn chưa kết thúc đâu!"
Vừa rồi Tập đoàn Lâm thị vẫn còn ở thế yếu cho nên Lâm Quân Long chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Nhưng bây giờ thì khác, video của Diệp Thanh Dương đưa ra đã giúp bọn họ trở mình, chứng minh bọn họ đánh người là có lý do, ngay cả chuyện oan khuất của tập đoàn Lâm thị cũng đã được vạch trần.
Giờ Lâm Quân Long chỉ muốn chuyện ngày hôm nay được công bố cho cả thế giới biết.
Thẩm Vân Hải vội vàng nở nụ cười: "Lâm lão gia, ngài là người đức cao vọng trọng, mấy chuyện đánh nhau nhỏ nhặt này chúng ta giải quyết riêng là được rồi!”
"Ông đừng có hòng tránh nặng tìm nhẹ, lật ngược trái phải!" Lâm Quân Long nói một cách hùng hồn: "Chuyện tôi muốn giải quyết là chuyện ông đã hãm hại nhà họ Lâm của tôi!”
Chỉ một đoạn video của Diệp Thanh Dương đã giúp toàn bộ nhà họ Lâm sống lại.
Thấy tình thế không còn nằm trong tầm kiểm soát, Thẩm Vân Hải quyết tâm đập nồi dìm thuyền*, liếc nhìn Tưởng Chấn Lôi: "Họa do anh gây ra thì anh giải quyết với nhà họ Lâm đi! Tôi không quản được!" (*dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀, ở đây là ổng lôi Tưởng Chấn Lôi vào cuộc, cho TCL tự giải quyết)
"Làm sao ông có thể mặc kệ chuyện này được?" Lâm Quân Dao nói: "Trong video, Tưởng Chấn Lôi cũng có nói là hắn đã hợp tác với các tập đoàn tài chính để giở thủ đoạn với Tập đoàn Lâm thị của chúng tôi. Mà tôi tin chắc rằng Tập đoàn Metropolis của Thẩm tiên sinh cũng có liên quan trong chuyện này mà phải không?"
Lúc này Lâm Quân Dao đã hoàn toàn trở mình thành người từ trên cao nhìn xuống.
Thẩm Vận Hải, không phải vừa rồi ông còn bảo tôi quỳ xuống lạy ông sao?
Được rồi! Hiện tại tôi cũng muốn thử hưởng thụ cảm giác đó một chút để xem ông sẽ chật vật đến cỡ nào!
Các phóng viên hướng máy quay về phía Thẩm Vân Hải.
Sau gáy của Thần Vận Hải đã tê rần, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, nhưng mà ngoài mặt thì tinh thần của ông ta vẫn khá tốt, thẳng thừng phủ nhận:
"Tập đoàn của tôi cũng không phải là tập đoàn duy nhất hợp tác với Tổng giám đốc Tưởng. Chuyện giữa các người, tôi không có tham dự vào cho nên xin cô đừng dẫn dắt mọi người suy nghĩ sai về chuyện này!”
“Ông cứ nói đùa!” Lâm Quân Dao giờ đã đảo khách thành chủ, hoàn toàn biến thân thành một nữ hoàng mạnh mẽ kiểm soát mọi chuyện: “Giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị tra ra rõ ràng, Thẩm Vân Hải, tôi hy vọng đến lúc đó ông vẫn còn tự tin đứng trước mặt tôi nói chuyện!"
"Được thôi, cảm ơn cô!" Thẩm Vân Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
Kế đó Thẩm Vân Hải lại giải thích với giới truyền thông: "Mặc dù tôi và Tổng giám đốc Tưởng là bạn bè nhưng tôi không nghĩ hắn lại là người như vậy, tôi thật sự không ngờ đã có những chuyện như vậy xảy ra! Báo cảnh sát đi, hắn đã làm chuyện xấu thì phải gánh chịu sự trừng phạt!"
Nói xong, dù các phóng viên có hỏi câu nào đi nữa Thẩm Vân Hải vẫn chỉ đáp "Không thể trả lời" rồi chán nản rời đi cùng với các vệ sĩ của ông ta.
Nhà họ Lâm chính thức trở thành nhân vật chính của tin tức này.
Tinh thần của Lâm Quân Long và Lâm Quân Dao hết sức phấn chấn, phóng viên hỏi câu nào hai người họ cũng từ tốn trả lời.
Họ tin rằng sau tin tức ngày hôm nay, giá cổ phiếu của Tập đoàn Lâm thị sẽ tăng trở lại, họ sẽ nắm bắt lấy cơ hội này để xoay chuyển tình thế.
Và trong thâm tâm mọi người nhà họ Lâm đều biết lần này họ có thể thoát khỏi tình thế khó khăn là nhờ có Diệp Thanh Dương đã giúp đỡ.
Họ vô cùng biết ơn.
Chương 15: Thảm án nhà họ Diệp
Trên xe Rolls Royce sang trọng.
Lâm Quân Dao lái xe, còn Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Long ngồi ở ghế sau.
"Lái xe hay lắm, có vài phần phong thái giống tôi đấy!"
Diệp Thanh Dương bắt chéo chân, trông bộ dáng cứ như một ông chủ.
Lâm Quân Dao trợn mắt, bờ môi khiêu gợi bất mãn mà lẩm bẩm vài tiếng để tỏ vẻ phản đối.
Vốn dĩ là do Diệp Thanh Dương lái xe, nhưng kết quả hiện tại lại tới lượt cô lái xe cho anh, trở về Thiên Cương.
Tất cả cũng là do hôm nay Diệp Thanh Dương lập được công lớn, ông nội muốn trò chuyện vài câu với anh nên hai người đã kéo nhau ra ghế sau ngồi, cứ thế mà chuyện lái xe đã về tay Lâm Quân Dao.
"Này cậu trai trẻ, trong vòng chưa đầy hai ngày, cậu đã liên tiếp giúp đỡ nhà họ Lâm của tôi tận hai lần. Nhà họ Lâm tôi vô cùng cảm ơn cậu!"
Lâm Quân Long ngồi bên cạnh Diệp Thanh Dương, dùng vẻ mặt chân thành nói lời cảm ơn với anh.
"Không có gì, chỉ tiện tay mà thôi!" Diệp Thanh Dương khẽ mỉm cười.
Chỉ là câu trả lời cho có lệ, nhưng trong mắt Lâm Quân Long lại càng thấy tôn trọng Diệp Thanh Dương hơn.
"Cậu trai trẻ, tôi rất tò mò, làm sao cậu có thể khiến Tưởng Chấn Lôi nói ra sự thật vậy?" Lâm Quân Long hỏi.
Đây cũng là điều Lâm Quân Dao muốn biết cho nên cô lập tức vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.
"Cái này rất đơn giản…!" Diệp Thanh Dương nói: "Là do hắn đã uống quá nhiều, rượu vào thì lời ra thôi!"
Diệp Thanh Dương cũng rất lười giải thích.
Suy cho cùng thì trên thế giới này vẫn còn rất nhiều điều khó tin, Diệp Thanh Dương không thể cứ giải thích từng cái một như vậy được.
Nạp Ngôn Thổ Chân Phù mà anh cho Tưởng Chấn Lôi uống cũng là một loại giống Thôi Miên Phù, nó chỉ có thể phát huy tác dụng trong một số điều kiện nhất định, ví dụ như thừa lúc đối phương dần mất đi ý thức, thì ta có thể nhân cơ hội đó đổ thẳng vào miệng họ.
Mà nói mấy điều này với những người trước mặt lại không khác gì đàn gãy tai trâu, chỉ tổ lãng phí thời gian và sức lực.
"Cậu trai này, cậu họ Diệp vậy cậu có biết, hơn mười năm trước ở thành phố Thanh Châu này có một gia tộc họ Diệp từng là gia môn vọng tộc lừng lẫy khắp thành phố này không?" Lâm Quân Long nói: "Đáng tiếc là lúc đó nhà họ Diệp quá mức hưng thịnh, đụng chạm đến lợi ích của một số người cho nên đã bị kẻ gian tính kế, cả gia tộc hiển hách một thời cứ vậy mà bị diệt sạch sẽ!"
"Nhà họ Lâm tôi đã từng hợp tác với nhà họ Diệp, nhà họ thật sự là một gia tộc trọng tình trọng nghĩa…! Đáng tiếc, thật đáng tiếc!"
Lâm Quân Long buồn bã thở dài.
Thật ra ông ấy nói lời này cũng không có ý gì khác, chỉ nghĩ đến họ của Diệp Thanh Dương rồi nói ra vậy thôi.
Vậy mà Diệp Thanh Dương lại rất chăm chú lắng nghe, đợi Lâm Quân Long vừa nói xong, anh liền chen vào hỏi:
"Vậy ông có biết những kẻ gian này có lai lịch thế nào không?”
Lâm Quân Long nói: "Họ là một đám quyền cao chức trọng tâm tư kín đáo."
Diệp Thanh Dương cau mày: "Ông có thể nói chi tiết hơn được không?"
Lâm Quân Long quay lại nhìn Diệp Thanh Dương, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, trông khác hẳn với bộ dáng trước, ông lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Cậu và nhà họ Diệp có quan hệ gì sao?"
Diệp Thanh Dương bỗng nhiên cười: "Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi!"
Anh không muốn bị lộ thân phận.
Tên ban đầu của anh cũng không phải là Diệp Thanh Dương, cái tên Diệp Thanh Dương này là do sau khi lên núi mới được sư phụ anh đặt cho.
Sư phụ đã từng nói người dưới núi là kẻ ác, dù trông họ có tốt đến đâu cũng không nên tiết lộ chuyện của mình cho họ biết, nếu không sẽ gặp phải phiền phức.
Mặc dù Diệp Thanh Dương có ấn tượng tốt với Lâm Quân Long và Lâm Quân Dao.
Nhưng mà dù sao họ cũng chỉ mới ở bên nhau có mấy ngày, hiểu biết về nhau chưa sâu sắc.
Một khi anh sơ suất làm lộ thân phận, bị đám người từng hãm hại nhà họ Diệp biết chuyện sẽ đánh rắn động cỏ.
Diệp Thanh Dương sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào đã từng giết hại gia tộc anh, anh muốn tự tay giết những kẻ này để xoa dịu linh hồn của tổ tiên.
"Chuyện đó đã xảy ra hơn mười năm rồi!" Lâm Quân Long thở dài: "Năm đó có rất nhiều người trong nhà họ Diệp đã chết một cách bi thảm. Tôi nghe nói có một số người đã trốn thoát nhưng cuối cùng lại bị mấy kẻ gian đó bắt lại rồi giết chết. Chuyện năm đó thực sự là một thảm kịch!"
Diệp Thanh Dương siết nắm đấm càng lúc càng chặt, trên môi lại nở một nụ cười gượng gạo: "Những người này thật hung ác!"
"Đúng vậy!" Lâm Quân Long thở dài: "Tâm tư của nhóm người này thật sự rất kín đáo, bọn họ lợi dụng quyền lực của mình dệt nên một tấm lưới khổng lồ che phủ cả bầu trời, cuối cùng là gói gọn trận thảm kịch này lại rồi giấu nhẹm đi, sau đó cứ vậy mà coi như không có chuyện gì xảy ra!"
"Haizz, không nói chuyện này nữa, chủ đề này thật sự có chút nặng nề."
Lâm Quân Long chuyển đề tài: "Hôm nay là một ngày may mắn đối với nhà họ Lâm chúng tôi. Tối nay tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng. Cậu trai trẻ này, cậu nhớ phải đến tham dự đấy. Tôi còn muốn cảm tạ cậu thật tốt nữa đó!"
"Được!" Diệp Thanh Dương nói.
Diệp Thanh Dương xuống núi vì hai chuyện, đầu tiên là đi tìm người con gái anh yêu năm đó, hai là tính lại mối huyết hải thâm thù của gia tộc.
Anh còn đang lo lắng không biết làm thế nào để trả thù, nhưng không ngờ lại phát hiện Lâm Quân Long rất quen thuộc với những chuyện xảy ra năm đó.
Có điều bây giờ mối quan hệ giữa anh và Lâm Quân Long vẫn chưa ổn định cho lắm
Nếu như anh cứ mạo muội về tên của tất cả kẻ thù năm đó chắc chắn sẽ bị lộ thân phận, như vậy là không được.
Cách tốt nhất là cẩn thận thăm dò và âm thầm thu thập thông tin của kẻ thù.
Cái này vừa hay anh có thời gian ba tháng ở tập đoàn Lâm thị, anh sẽ nhân lúc này cố gắng tìm cơ hội tiếp cận Lâm Quân Long, moi ra nhóm người đã hãm hại nhà họ Diệp.
Sau khi đưa Lâm Quân Long về nhà, Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao trở về biệt thự.
"Sao trông anh có vẻ không vui vậy?" Lâm Quân Dao hỏi Diệp Thanh Dương.
"Có hả?" Diệp Thanh Dương cau mày, nhếch miệng cười giả tạo: "Hiện tại thì sao?"
Lâm Quân Dao nhếch môi: “Ừm, là cười, nhưng so với khóc còn xấu hơn!"
Trong lòng Lâm Quân Dao nghĩ, cái tên cà lơ phất phơ tự xưng là Thiên Sư này vốn là một người lạc quan, rất hiếm khi mới thấy anh làm mặt lạnh như vậy.
Cái vẻ không vui vừa rồi của anh chính là vẻ mặt đang chịu đựng nỗi đau khổng lồ nào đấy, thậm chí khi nhìn thấy anh như vậy Lâm Quân Dao lại vô thức cảm cảm thấy đau lòng.
Chết tiệt, tại sao cô lại cảm thấy đau lòng vì người đàn ông này chứ?
Có lẽ là do anh đã ra tay giúp đỡ cô hai lần nên cô thấy cảm kích mà thôi!
"Aiz, trên người tôi đầy mùi rượu, tôi phải đi tắm cái đã!" Lâm Quân Dao nói: "Như trước đó đã nói, anh không được phép lên lầu nhìn trộm tôi tắm đâu đấy!"
"Đương nhiên là tôi sẽ không nhìn lén rồi!" Diệp Thanh Dương với vẻ mặt khinh thường.
Lâm Quân Dao gật đầu, giơ ngón tay cái lên với Diệp Thanh Dương.
"Nếu tôi muốn xem thì sẽ quang minh chính đại đi xem!" Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Quân Dao thu ngón tay cái lại, giơ ngón giữa lên.
Sau đó cô hung hăng trừng Diệp Thanh Dương một cái rồi mới quay người đi lên lầu.
"Người phụ nữ này, suýt nữa đã quyến rũ được mình rồi!" Diệp Thanh Dương lẩm bẩm một câu rồi cũng quay trở lại phòng ngủ.
Anh lấy từ trong túi áo ra một tấm giấy gói kẹo màu đỏ, hai mắt toát ra vẻ dịu dàng nhìn tấm giấy đấy đến mê mẩn.
Trên lầu, Lâm Quân Dao nằm trong bồn tắm mà trong đầu cứ hồi tưởng lại chuyện hôm nay, có một cảnh tượng cứ xuất hiện mãi trong đầu cô.
Chính là lúc cô chuẩn bị quỳ xuống, Diệp Thanh Dương đã bước tới ngăn cản rồi đứng trước mặt che mưa gió cho cô.
Vào lúc đó, cô đã vô cùng hoảng hốt.
Cô cảm thấy Diệp Thanh Dương chính là chàng trai năm đó, nụ cười và từng cái cau mày của anh rất giống chàng trai đó, đặc biệt là ánh mắt buồn vừa nãy.
Nhưng cuối cùng cô đã gạt bỏ đi những suy nghĩ đó ra khỏi đầu ngay lập tức.
Làm sao có thể được, cái tên khốn kiếp Diệp Thanh Dương làm sao có thể là chàng trai năm đó được.
Nhất định là cô nghĩ nhiều quá rồi.
Lâm Quân Dao đang nằm trong bồn tắm suy nghĩ lung tung thì đột nhiên nghe thấy Diệp Thanh Dương ở dưới lầu hét lên: "Lâm Quân Dao, cô xuống lầu nhanh lên!"