Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Thiên thần áo trắng với trái tim đen xì

"Đây là khoa cấp cứu đấy, ai đang làm ầm ĩ vậy?”

Một tiếng quát lớn vang lên, sau đó là một nam bác sĩ trẻ tuổi mặc áo khoác trắng chen qua đám đông bước vào.

"Trưởng khoa Trần, anh đến rồi!"

Y tá trưởng lập tức nở một nụ cười nịnh nọt.

Trần Minh Viễn gật đầu, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Y tá trưởng đáp: “Vì không đủ giường bệnh nên chúng tôi bố trí thêm giường phụ ở hành lang, vậy mà người nhà của bệnh nhân này không đồng ý, nhất quyết muốn trở lại phòng bệnh nên đang gây sự ở đây!”

"Vừa ăn cắp vừa la làng!" Diệp Thanh Dương cười lạnh.

"Thưa ngài, xin ngài hãy chú ý đến thái độ của mình, đừng xúc phạm đến nhân viên y tế của chúng tôi!"

Trần Minh Viễn lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thanh Dương bằng ánh mắt cực kỳ bá đạo.

Lúc ánh mắt đó lướt qua Liễu Thanh Thanh, bên trong còn thoáng hiện lên một tia nham hiểm.

Đúng vậy, giữa Trần Minh Viễn và Liễu Thanh Thanh từng có xích mích.

Trần Minh Viễn là bác sĩ điều trị của dì Liễu, dì Liễu bị nứt sọ não cần phải làm phẫu thuật nhưng Trần Minh Viễn thấy Liễu Thanh Thanh trong sáng đáng yêu rất hợp ý mình cho nên hắn ta đã lợi dụng ca phẫu thuật này để vừa hăm dọa vừa dụ dỗ Liễu Thanh Thanh hẹn hò với mình.

Trần Minh Viễn tuổi còn trẻ đã thăng đến chức trưởng khoa cấp cứu nên địa vị rất cao, hắn ta đã nhiều lần dùng phương pháp này để lừa phụ nữ lên giường với mình rồi vứt bỏ, lần nào cũng thành công.

Thế nhưng phản ứng của Liễu Thanh Thanh đã vượt ngoài dự tính của Trần Minh Viễn, cô ấy đã thẳng thừng từ chối hắn ta.

Cũng vì thế mà Trần Minh Viễn ghi hận trong lòng, cố tình trì hoãn ca phẫu thuật của dì Liễu.

Tới bây giờ Trần Minh Viễn mới có dịp gặp lại Liễu Thanh Thanh, ai ngờ lại bắt được cảnh cô ấy dắt theo một người đàn ông khác đến, chuyện này làm hắn ta tức giận hơn trước rất nhiều.

Liễu Thanh Thanh, tôi mẹ nó kém tên này chỗ nào chứ?

Một trưởng khoa tốt nghiệp thạc sĩ nước ngoài như tôi mà cô không chọn, cố tình chọn trúng tên kỳ quái này rồi còn mang đến đây làm tôi ghê tởm, cô đúng là đồ tiện nhân!

"Bệnh viện có nội quy của bệnh viện, làm phiền người nhà bệnh nhân đừng gây rối ở đây, nếu có người nào cố tình gây sự xin hãy tự giác cút ra ngoài!"

Trần Minh Viễn nói năng vô cùng kiêu ngạo, đứng đối diện với Diệp Thanh Dương nhưng lỗ mũi hắn ta suýt nữa đã chỉa thẳng lên nóc nhà.

"Bệnh viện này cũng đâu phải nhà của anh, anh nói ai cút thì người đó phải cút sao? Anh cho rằng anh là ai chứ?" Diệp Thanh Dương không chút do dự nói: "Thời buổi này ai muốn làm bác sĩ thì làm sao, nhìn bộ dạng lưu manh của anh có chắc là cứu được bệnh nhân không? Bỏ đi, tôi thấy tốt nhất là cho dì Liễu xuất viện thì hơn!"

"Xuất viện?" Trần Minh Nguyên sửng sốt, sau đó lại dùng giọng điệu ba phần khinh thường năm phần giễu cợt nói: "Anh là bác sĩ hửm? Nói xuất viện là được xuất viện? Bệnh nhân này còn chưa tiến hành phẫu thuật, anh định để bà ấy chết sao?"

Liễu Thanh Thanh đưa tay kéo áo Diệp Thanh Dương: "Thanh Dương, đừng tranh cãi với hắn ta nữa, chúng ta không đắc tội hắn được!"

Thấy ca phẫu thuật đã trì hoãn quá lâu, Liễu Thanh Thanh ngây thơ đến thế nào cũng dần dần nhận ra có vấn đề.

Cô đi tới trước mặt Trần Minh Viễn, thấp giọng hỏi: “Trưởng khoa Trần, xin ngài nói cho tôi biết khi nào mẹ tôi có thể thực hiện ca phẫu thuật này?"

Trần Minh Viễn tức giận cười lạnh: "Tôi rất bận, hiện tại vẫn còn rất nhiều người khác cũng cần phẫu thuật. Ca phẫu thuật của mẹ cô phải đợi một thời gian nữa mới tới lượt!"

Nghe vậy, khuôn mặt xinh xắn của Liễu Thanh Thanh lập tức tái nhợt, trong đôi mắt xinh đẹp cũng tràn đầy vẻ bất lực và mờ mịt.

Nằm viện ở đây một ngày tốn mấy vạn tệ, làm sao cô có thể đợi tiếp nữa chứ?

Hơn nữa vết thương của mẹ càng để lâu thì tỉ lệ để lại di chứng càng cao.

"Trưởng khoa Trần, làm ơn, mẹ tôi đã nằm viện một tuần rồi, nếu bệnh viện còn tiếp tục trì hoãn việc phẫu thuật thì rất có thể bà ấy sẽ không cầm cự được bao lâu nữa đâu!" Liễu Thanh Thanh bước tới, nắm lấy cánh tay của Trần Minh Viễn mà cầu xin.

Trong mắt Trần Minh Viễn lại hiện lên vẻ khinh thường cùng đắc ý, nhỏ giọng hung tợn nói: "Lúc trước tôi cho cô cơ hội thì cô không biết quý trọng, hiện tại lại tìm đường đến cầu xin tôi à? Có điều bây giờ khác rồi, muốn thế nào còn phải xem tâm trạng của tôi nữa!"

"Cô đã biết số điện thoại của tôi rồi đấy, tối nay về hãy gọi điện cho tôi đi!" Trần Minh Nguyên thầm thì, trên mặt treo lên nụ cười đắc ý.

Liễu Thanh Thanh nghe xong lập tức sững sờ, ánh mắt trống rỗng chỉ còn lại đau khổ và tuyệt vọng.

"Tối về hãy gọi cho tôi? Tối rồi mà trưởng khoa Trần còn muốn chị Thanh Thanh gọi đến làm gì?" Tai của Diệp Thanh Dương thính hơn người thường rất nhiều, cho nên anh đã nghe thấy tiếng thầm thì của Trần Minh Viễn, thế là anh cố tình lớn tiếng nói: "Trưởng khoa Trần thực sự chu đáo với gia đình bệnh nhân quá, tối rồi còn muốn họ đến tìm anh nữa. Sao vậy trưởng khoa Trần, muốn phẫu thuật thì phải ngủ với anh sao?"

"Trưởng khoa Trần thực sự quá nhiệt tình với gia đình bệnh nhân. Thời gian tan làm ít ỏi cũng giành lại để duy trì liên lạc với gia đình bệnh nhân. Nhân đây tôi nhắc nhở gia đình bệnh nhân nào có thành viên nữ hãy cẩn thận, đừng để thành viên nữ đó xuất hiện ở đây nếu không trưởng khoa Trần không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để được 'chăm sóc' họ đâu!"

Mọi người nghe vậy lập tức bật cười ồn ào làm hàng lang tụ tập thêm cả đám người nữa.

Cả đám người hóng hớt thi nhau thảo luận về Trần Minh Viễn, có người thì lộ rõ vẻ châm biếm, có người chỉ trỏ còn có người che miệng thầm cười nhạo.

"Anh... Anh đang vu khống người khác!"

Trần Minh Viễn tức giận đến đỏ cả cổ, giống khỉ bị chọc mông, nhảy dựng lên la oai oái.

"Anh là người sao? Anh xứng để tôi vu khống à?" Diệp Thanh Dương nhướng mày hỏi.

"Anh..."

Trần Minh Viễn nghẹn họng, giận đến mức suýt tắt thở.

Có điều ngay lúc này đột nhiên có một y tá khác hét lên: "Trưởng khoa Trần, anh mau tới đây đi, ở đây có một bệnh nhân cần được phẫu thuật khẩn cấp!"

Trần Minh Viễn căm hận trừng mắt với Diệp Thanh Dương: "Anh cứ chống mắt lên chờ sau này tôi xử lý anh thế nào đi!"

Kế đó hắn ta vội vàng đi theo cô y tá kia đến phòng ICU.

Trong phòng ICU đang có một người phụ nữ đeo đầy đá quý gào khóc tức tưởi, vừa nhìn thấy Trần Minh Viễn vào bà ta lập tức chạy tới:

"Bác sĩ, ngài nhất định phải cứu con trai tôi, tôi chỉ có một mình thằng bé thôi!"

Trần Minh Nguyên nhìn thấy người nhà bệnh nhân gào khóc om sòm như vậy thì trong mắt thoáng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn rồi đi thẳng đến bên giường bệnh.

"Bên nhân này vừa được xe cứu thương chuyển tới, bị thương do tai nạn ô tô. Theo chẩn đoán sơ bộ cho thấy toàn thân có nhiều vết nứt nhỏ, hộp sọ có nhiều vết nứt, xuất huyết não ồ ạt, chức năng tim phổi suy yếu, sốc xuất huyết*..." Y tá bắt đầu kể lại tình hình của người bị thương cho Trần Minh Viễn nghe.

(* là tình trạng giảm tiểu cầu máu gây xuất huyết và tăng tính thấm thành mạch gây thoát mạch.)

Trần Minh Viễn lật mí mắt của người bị thương lên xem đồng tử bên trong sau đó lại xem xét đến các chỉ số và số liệu xét nghiệm, hắn ta lắc đầu nói: "Người này đã không cứu được nữa rồi, có thể sẽ ra đi bất cứ lúc nào, mong người nhà hãy chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất."

“Cái gì?” Người nhà bệnh nhân vừa nghe xong câu này lập tức gục ngã.

Y tá nhanh chóng nói với Trần Minh Viễn: “Trưởng khoa Trần, thân phận của người bị thương không tầm thường. Cha anh ta là giám đốc Sở quản lý bệnh viện thành phố Thanh Châu, nếu người bị thương chết trong bệnh viện của chúng ta, không biết hậu quả sẽ kinh khủng cỡ nào đâu!"

“Hả?" Trần Minh Nguyên giật mình quay đầu nhìn về phía nữ nhân đeo đá quý, hắn ta lập tức nở nụ cười nịnh nọt nói: “À chị đây đừng lo lắng, mặc dù tình huống rất nghiêm trọng nhưng bệnh viện chúng tôi sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho bệnh nhân!”

Lúc này cửa phòng bệnh bị đột nhiên bị đẩy ra, một vị bác sĩ tóc bạc bước vào.

“Viện trưởng Trịnh, tại sao ngài lại tới đây?” Trần Minh Viễn vội vàng tiến lên chào hỏi.

Viện trưởng Trịnh là viện trưởng danh dự* của Bệnh viện Trung ương Thanh Châu đồng thời là giáo sư khách mời đến giảng bài cho sinh viên Đại học Y học Thanh Châu. Ông là chuyên gia y tế nổi tiếng trong nước và là nhà khoa học hàng đầu được hưởng các chế độ phụ cấp đặc biệt. (*viện trưởng nhưng không có thực quyền, thường chỉ là một chức danh được lập ra để thể hiện sự kính trọng đối với vị viện trưởng cũ đã lui về phía sau hậu trường, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì chức danh này sẽ được giữ suốt đời.)

Bình thường ông ấy không bao giờ tiếp nhận bệnh nhân, số lần ông ấy đứng phẫu thuật cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn thời gian của ông chỉ dành cho việc hoàn thành các dự án nghiên cứu khoa học hoặc tham gia vào các nhóm nghiên cứu khoa học trong và ngoài nước để khắc phục các vấn đề khó trong y học.

Viện trưởng Trịnh không có thời gian tiếp chuyện với Trần Minh Viễn mà vừa vào ông đã đi thẳng đến chỗ người bị thương.

Ông cẩn thận dùng dụng cụ kiểm tra các dấu hiệu sống của bệnh nhân rồi lại xem các tấm phim chụp X-quang… cuộc cùng trong mắt ông đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc rõ rệt: "Kỳ tích, thật là kỳ tích!"
Chương 32: Đây là cao nhân

"Viện trưởng Trịnh, có chuyện gì vậy?" Trần Minh Viễn hỏi.

Trịnh Diệu Tiên đáp: “Theo lý mà nói, với vết thương nặng cỡ này bệnh nhân đã không cầm cự được tới bây giờ đâu, vậy mà theo các chỉ số tôi vừa kiểm tra thì người này vẫn còn sức sống rất mãnh liệt. Đây quả thật là kỳ tích của nhân loại, nhờ vậy mà chúng ta sẽ có đủ thời gian chữa trị cho bệnh nhân!”

Trịnh Diệu Tiên lại quay đầu về phía người nhà của bệnh nhân, nói: "Bà Lưu, ở hiền gặp lành, xem ra tới ông trời cũng đang bảo vệ con bà đấy!"

“Thật tốt quá!” Bà Lưu mừng rỡ rơi nước mắt.

Trịnh Diệu Tiên nói tiếp: "Việc này không nên chần chừ nữa, mọi người mau đẩy bàn mổ di động tới đây, tự tay tôi sẽ phẫu thuật cho bệnh nhân này, ngay tại đây!"

Trần Minh Viễn lập tức chen vào: "Viện trưởng Trịnh, để tôi làm trợ lí cho ngài!”

Được đứng cùng bàn mổ với viện trưởng Trịnh là một chuyện đáng vinh hạnh, chuyện này chẳng khác gì việc một người dẫn chương trình tuyến ba được cọ sự nổi tiếng của Lưu Thiên vương*! (*Danh hiệu của diễn viên Lưu Đức Hoa)

Viện trưởng Trịnh cau mày, ông có hơi phản cảm với thái độ ân cần quá mức của Trần Minh Viễn. Nhưng mà lúc này mấy trợ lý của ông ấy đều đang trong phòng mổ hết rồi, liếc nhìn sang thẻ công tác của Trần Minh Viễn thì thấy anh ta cũng là một trưởng khoa, trình độ vừa đủ nên đành dùng tạm vậy.

"Chuẩn bị khử trùng tại chỗ, những người không liên quan xin hãy ra ngoài chờ đợi!" Viện trưởng Trịnh ra lệnh.

Bà Lưu nghe vậy thì định đi ra cùng mấy y tá.

Có điều vào lúc này bọn họ đột nhiên nghe thấy Viện trưởng Trịnh hét lớn, hỏi: "Cái gì đây… cái này là cái gì đây?"

Trong quá trình kiểm tra trước phẫu thuật, ông ấy vừa vạch tóc người bị thương ra lập tức phát hiện một cây kim bạc đang găm vào đầu anh ta.

Bà Lưu nghe thấy tiếng động vội vàng quay lại, lúc nhìn rõ thứ trên đầu con mình thì suýt nữa đã ngã xuống đất.

"Bà Lưu, sợ là tôi không thể thực hiện ca phẫu thuật này được rồi!" Viện trưởng Trịnh nói với vẻ xin lỗi.

Bà Lưu nghe xong thì càng muốn ngất đi, chẳng lẽ con trai bà đã hết hy vọng rồi sao?

Lúc này trong đầu bà ta chợt hiện lên một người.

Chính cậu ta! Chắc chắn chuyện này là do cậu ta làm!

"Là do cây kim này có vấn đề sao? Tôi biết là ai làm!" Bà Lưu nghiến răng nghiến lợi nói.

Đôi mắt của Viện trưởng Trịnh sáng lên: "Bà mau liên lạc với người đó đi!"

"Tôi không biết hiện tại cậu ta đang ở đâu nhưng tôi có ảnh của cậu ta!"

Nói xong bà lập tức mở điện thoại ra cho Viện trưởng Trịnh xem, lúc này Trần Minh Viễn vừa nhìn thấy ảnh của Diệp Thanh Dương thì lập tức hét lên: "Tôi biết người này!"

"Anh biết người này sao?" Viện trưởng Trịnh khá ngạc nhiên.

"Viện trưởng Trịnh, trước tiên tôi phải khẳng định với ngài là tôi không có qua lại thân thiết gì với người này đâu, tôi chỉ mới gặp anh ta một lần thôi!"

Trần Minh Viễn dính phải gặp rắc rối nên đã nhanh nhẹn phủi sạch quan hệ với Diệp Thanh Dương.

Viện trưởng Trịnh hưng phấn nói: "Cậu ấy đang ở đâu? Mau đưa tôi đi gặp cậu ấy mau!"

"Viện trưởng Trịnh, ngài thân phận cao quý, gọi anh ta đến đây gặp ngài là được rồi!" Trần Minh Viễn kiêu ngạo vỗ ngực nói: "Tôi sẽ tự mình đi gọi!"

Trần Minh Viễn vui mừng khôn xiết, lần này hắn ta có cơ hội trả thù rồi.

Vừa rồi thằng nhãi này còn kiếm chuyện chọc tức mình, giờ thì vướng vào án mạng rồi này!

Đợi tới lúc anh vào tù rồi thì bạn gái anh ngoài này vẫn phải ngoan ngoãn phục vụ tôi thôi, đúng không?

Trần Minh Viễn bước nhanh ra khỏi phòng bệnh rồi đi tới hành lang vẫy tay với Diệp Thanh Dương: "Tên kia, anh mau tới đây, có chuyện quan trọng đang tìm anh này!"

Hắn ta sợ đánh rắn động cỏ cho nên đã cố tình không nói rõ có chuyện gì.

"Tìm tôi?" Diệp Thanh Dương cau mày: "Được rồi, nếu anh không tìm tôi thì tôi cũng đang định đi tìm anh đây này!"

"Thanh Dương, đừng xúc động!"

Sau khi được nhìn thấy giá trị vũ lực thật sự của Diệp Thanh Dương, Liễu Thanh Thanh rất sợ Diệp Thanh Dương sẽ đánh Trần Minh Viễn một trận!

Thế là cô đã theo sát Diệp Thanh Dương đến tận phòng ICU.

Vừa vào phòng, Diệp Thanh Dương nhìn thấy người bị thương nằm trên giường thì anh lập tức hiểu ra: "Thật là trùng hợp nha!"

Trịnh Diệu Tiên đánh giá Diệp Thanh Dương một phen rồi mới hỏi: "Xin hỏi, cậu trai trẻ đây là người đã châm cứu cho bệnh nhân này đúng không?"

Diệp Thanh Dương còn chưa kịp trả lời, Trần Minh Viễn đã chen vào nói trước: "Tốt nhất là anh nên nói ra sự thật đi. Nhân chứng vật chứng đều đã đủ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!"

Diệp Thanh Dương và viện trưởng Trịnh không hẹn mà cùng nhau trừng mắt liếc Trần Minh Viễn một cái.

Diệp Thanh Dương nói: "Cái này thật sự là do tôi châm!"

"Quả nhiên là cậu!" Trần Minh Viễn cuối cùng cũng chờ được câu này, hắn ta vội vàng nói với y tá: "Cô mau đi gọi bảo vệ, tôi sẽ gọi cảnh sát! Còn tên này đừng có dại mà làm càn, nếu không tội sẽ chồng thêm tội!"

“Khoan đã!” Viện trưởng Trịnh xua tay, sắc mặt âm trầm nhìn Trần Minh Viễn: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Trần Minh Viễn liếm liếm đôi môi khô khốc: "Sao vậy viện trưởng Trịnh, tên này đã dùng kim đâm chết người rồi, chúng ta tuyệt đối không thể để anh ta chạy thoát được!"

"Vớ vẩn!" Viện trưởng Trịnh chỉ vào trán Trần Minh Viễn hung hăng mắng một tiếng: "Uổng công anh làm được đến chức trưởng khoa!"

"Tôi..!"

Trần Minh Viễn bị cơn giận của Viện trưởng Trịnh dọa sợ, không biết mình đã sai ở đâu.

Giây tiếp theo, viện trưởng Trịnh vội vàng đi tới chỗ Diệp Thanh Dương rồi nắm tay anh, thái độ vô cùng cung kính, thậm chí còn khiêm tốn hỏi:

“Nếu tôi không nhầm thì đây là tuyệt học đã thất truyền từ lâu của y học Hoa Hạ cổ, Chấn Huyệt Khóa Hồn Châm đúng không?”

"Ồ, ông cũng tinh mắt thật đấy!" Diệp Thanh Dương chế nhạo.

Nghe xong, thân thể viện trưởng Trịnh nhất thời run lên, ông ấy hưng phấn nói: "Cao nhân ah, không ngờ đời này của tôi còn có thể gặp được một tuyệt học đã thất truyền như vậy. Trịnh mỗ thật sự quá may mắn!"

Lại mấy giây nữa trôi qua nhưng mọi người xung quanh vẫn ngơ ngác như rơi vào cõi mộng.

Cựu viện trưởng Trịnh là một bác sĩ, một nhà khoa học y khoa nổi tiếng, ông còn là người có đóng góp y tế xuất sắc ở thành phố Thanh Châu, nhiều lần đăng tải luận văn lên các diễn đàn có thẩm quyền ở nước ngoài hơn nữa còn được truyền thông nước ngoài ca ngợi là Hoa Đà tân thời của phương Đông.

Một nhân vật hàng đầu trong ngành y như vậy, khi đối mặt với Diệp Thanh Dương lại tỏ ra cung kính, thậm chí trong lời nói còn ẩn chứa vẻ lấy lòng.

Trần Minh Viễn sửng sốt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Bà Lưu ở bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng, ngơ ngác hỏi: “Trịnh viện trưởng, chuyện này…”

Viện trưởng Trịnh đang kích động, nhanh chóng giải thích: "Bà Lưu, chính nhờ một châm này đã giữ lại hơi thở cuối cùng của con trai bà. Con trai bà có thể sống đến bây giờ là nhờ có vị cao nhân này. Gặp được vị cao nhân này chính là điều may mắn nhất cuộc đời cậu ta đấy!”

"Hả?"

Đôi môi bà Lưu run lên vì kích động, bà không biết phải diễn tả hết lòng biết ơn của mình thế nào.

Một người phụ nữ vẫn luôn mạnh mẽ đối mặt với thế giới bên ngoài, nhưng khi trông thấy cảnh con mình hấp hối, bà ta lại yếu đuối đến bất ngờ.

Bà ta quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Dương, sau đó khóc xúc động khóc nấc lên: "Cảm ơn cao nhân! Cảm ơn cao nhân!"

Diệp Thanh Dương đang nâng bà Lưu dậy thì nhìn thấy cô y tá bên cạnh cầm điện thoại quay video, anh đưa tay lên vuốt mái tóc hơi rối lại rồi mới nói:

"Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là người truyền năng lượng tích cực. Nhân dịp này, tôi cũng mong mọi người có thể bắt đầu lan truyền tình yêu và năng lượng tích cực này đi xa hơn nữa. Bằng cách này thế giới của chúng ta mới có thể càng ngày càng tốt đẹp hơn, bình minh của buổi mai này mới có thể càng ngày càng rực rỡ hơn nữa..."

Giọng nói bình thường òm òm như tiếng lợn rừng động dục, lúc này lại truyền cảm vô cùng.

Trong lòng mọi người xung quanh cũng bất giác dâng lên một cảm giác tôn kính sâu sắc.

Không ngờ trông anh ăn mặc quê mùa nhưng mà cái cách làm mày này, không phải là thứ người bình thường có thể dễ dàng làm được đâu!

Cao nhân vẫn không hổ là cao nhân mà!!
Chương 33: Người đàn ông của tôi làm được

Thoáng cái, bóng dáng của Diệp Thanh Dương trong mắt Liễu Thanh Thanh càng ngày càng cao lớn.

Liễu Thanh Thanh dịu dàng nhìn khuôn mặt của anh, trong lòng thầm cảm thấy hết sức ngọt ngào.

Đây là người đàn ông tương lai của cô sao?

Lúc này trông anh ấy thật sự quá đẹp trai rồi đó!

Còn Trần Minh Viễn đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này đã tức đến nổ phổi, nhưng mà hắn ta vẫn phải đè nén cơn giận này xuống, cố tìm cơ hội lật ngược tình thế để trấn áp Diệp Thanh Dương.

"Viện trưởng Trịnh, vừa rồi ngài nói ngài không thực hiện ca phẫu thuật này được, không phải ý ngài là người này không cứu được nữa sao?"

“Đương nhiên là không rồi!” Viện trưởng Trịnh nói: “Sở dĩ tôi nói tôi không thực hiện ca phẫu thuật này được là vì muốn bắt đầu phẫu thuật phải rút Khóa Hồn Châm trên đầu cậu ta xuống. Tuy nhiên, chiếc Khóa Hồn Châm đó đang nằm ngay vị trí quan trọng trên đầu người bị thương, nếu rút ra không cẩn thận thì tình trạng của cậu ta sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu đi, cho dù có làm phẫu thuật cũng vô ích thôi cho nên cách an toàn nhất là mời cao nhân đến thực hiện ca phẫu thuật này!"

Nói xong, Trịnh Diệu Tiên lại nhìn về phía Diệp Thanh Dương.

"Mời anh ta đến cứu người?" Trần Minh Viễn kinh ngạc hỏi: "Anh ta có giấy phép hành nghề y sao?"

Diệp Thanh Dương lắc tay: "Tôi không có!"

"Ngài nghe chưa!" Trần Minh Viễn nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm?"

"Tôi chịu!" Viện trưởng Trịnh hét lớn.

Ông ấy ngày càng thất vọng về Trần Minh Viễn.

Cứu người quan trọng mà người này cứ tìm lý do dong dài mãi, đây là hành vi mà một vị bác sĩ nên có sao?

"Cao nhân, xin ngài hãy mau chóng cứu người bị thương này đi. Tôi sẽ làm trợ lý cho ngài!" Viện trưởng Trịnh cung kính mời Diệp Thanh Dương đến bên bàn mổ.

Trần Minh Viễn: “…”

Viện trưởng Trịnh làm trợ lý thì tôi làm gì?

Trịnh Diệu Tiên thấy Trần Minh Viễn thất thần thì lập tức quát lớn: "Sao cậu còn không mau đi khử trùng đi? Làm xong thì đứng sang bên cạnh chờ cao nhân chỉ huy tiếp!"

"Ừm ừm!"

Trần Minh Viễn nghe vậy thì nghẹn một hơi ngay ngực nhưng không thể làm gì được.

"Khoan đã!"

Diệp Thanh Dương xua tay: “Ai nói tôi sẽ thực hiện ca phẫu thuật này chứ?”

"Cao nhân, ý ngài là sao?" Viện trưởng Trịnh biến sắc, trong lòng chợt có dự cảm không lành.

Diệp Thanh Dương nói: "Tôi đã giúp các người giữ mạng người bị thương lại rồi, những chuyện còn lại nên để bệnh viện các người xử lý chứ. Cái gì cũng để tôi làm hết thì bệnh viện các người còn việc gì để làm hả?"

Viện trưởng Trịnh tỏ vẻ khó xử: "Nhưng nếu ngài không ra tay, chúng tôi thực sự không dám chắc mình sẽ làm được!"

Bà Lưu nhanh chóng bước tới, ôm lấy đùi Diệp Thanh Dương cầu xin: "Cao nhân, cầu xin cao nhân hãy cứu lấy con trai tôi. Tôi sẽ trả tiền cho ngài, dù là bao nhiêu tôi cũng bỏ được, cầu xin ngài đấy!"

"Đây không phải là vấn đề tiền bạc!" Diệp Thanh Dương đang đỡ bà Lưu đứng dậy thì trong đầu đột nhiên nhớ chuyện gì đó, anh hỏi: "À, nếu là mấy chục vạn bà cũng bỏ ra được sao?"

Bà Lưu vội vàng gật đầu: “Đừng nói là mấy chục vạn, ngài muốn mấy trăm vạn cũng được, chỉ cần ngài đồng ý cứu con trai tôi thôi!”

"Không, tôi chỉ muốn mấy chục vạn thôi, hơn nữa cứ coi như là bà cho tôi mượn đi. Tới lúc tôi cứu được con trai bà, tôi sẽ nói ra con số cụ thể!" Diệp Thanh Dương nói.

"Được, được! Cảm ơn cao nhân!" Bà Lưu cảm kích nắm chặt lấy cánh tay Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương bước đến bên cạnh bàn mổ, các nhân viên y tế xung quanh cũng bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, người không liên quan thì rời khỏi phòng bệnh.

Vài phút sau.

"Đã khử trùng xong chưa?" Diệp Thanh Dương hỏi.

"Xong rồi!" Trịnh Diệu Tiên nói.

Diệp Thanh Dương chỉ vào Trần Minh Viễn: "Vậy anh đi ra ngoài đi!"

Trần Minh Viễn: “...”

Mẹ kiếp, thân là một trưởng khoa như tôi tới đây chỉ có tác dụng khử trùng phòng mổ cho anh thôi sao?

Hơn nữa dùng xong còn đá thẳng ra ngoài như vậy nữa?

Trần Minh Viễn khó chịu như ăn phải phân.

"Anh không chịu đi à?" Diệp Thanh Dương giả vờ rời khỏi bàn mổ.

"Cao nhân, ngài đừng tức giận!" Viện trưởng Trịnh vội vàng chạy tới kéo Diệp Thanh Dương lại, ông ấy nhìn ra Diệp Thanh Dương có xích mích gì đó với Trần Minh Viễn, thế là ông quay sang trừng mắt với Trần Minh Viễn: "Sao anh còn chưa cút ra nữa?"

Trần Minh Viễn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Tôi cút, tôi cút đi đây!!"

Cả đời hắn ta chưa bao giờ phải chịu oan ức lớn như ngày hôm nay. Đến lúc ra khỏi cửa phòng bệnh, ngực hắn ta không ngừng phập phồng vì tức giận, đôi mắt cũng hiện lên đầy tơ máu đỏ ngầu.

Sau khi đóng cửa lại, trước tiên Diệp Thanh Dương giải phóng những huyệt đạo anh đã phong bế trên người bị thương, sau đó mới rút Khóa Hồn Châm ra.

"Tôi không thích cầm dao mổ, ông cứ thực hiện theo lời tôi nói là được!" Diệp Thanh Dương nói với Viện trưởng Trịnh.

"Cũng được!"

Có cao nhân bên cạnh, đương nhiên là Trịnh Diệu Tiên đã tự tin hơn hẳn.

“Trước tiên mở hộp sọ ra trước, tiến vào từ vị trí cách phía tây ốc tai 2 tấc một phân…”

Nếu nói lúc này bàn mổ là chiến trường thì viện trưởng Trịnh chính là Tướng quân trực tiếp xông pha vào trận chiến, còn Diệp Thanh Dương là Thống soái đứng sau chỉ huy muôn nghìn binh mã, chỉ đạo Viện trưởng Trịnh mạnh mẽ cầm dao giết địch.

...

Ngoài cửa phòng bệnh, Liễu Thanh Thanh đang chắp tay cầu nguyện: "Ông trời phù hộ, Thanh Dương nhất định phải thành công!"

"Hừ, nằm mơ đi!" Trần Minh Viễn nghe được lời cầu nguyện của Liễu Thanh Thanh thì độc ác mỉa mai: "Đừng nghĩ có viện trưởng Trịnh tin tưởng thì anh ta có thể trở thành cao nhân thật. Tôi biết ca phẫu thuật này phức tạp cỡ nào, đến chứng chỉ hành nghề y mà anh ta còn không có thì làm sao anh ta có thể hoàn thành ca phẫu thuật này chứ?"

Trần Minh Viễn nhìn Diệp Thanh Dương thế nào cũng không giống người có thể cứu sống người khác.

"Thừa nhận người khác ưu tú khó như vậy sao?" Liễu Thanh Thanh hỏi.

"Cô... Hừ!" Trần Minh Viễn hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại cô muốn nói thế nào cứ nói đi, đến khi phẫu thuật kết thúc mọi việc sẽ rõ ràng, người giả vờ sẽ phải trả giá!"

"Tôi tin tưởng người đàn ông của tôi, anh ấy nhất định sẽ làm được!" Trong mắt Liễu Thanh Thanh tràn đầy vẻ hạnh phúc.

"Người đàn ông của cô là cái quái gì chứ!" Trần Minh Viễn tức giận nghiến đến sắp mẻ cả răng!

...

Ước chừng hai tiếng đồng hồ trôi qua, trong phòng bệnh truyền ra một tiếng hô to: “Gia đình của bệnh nhân có thể vào rồi!”

Nghe vậy bà Lưu vội vàng chạy vào trước, đi nhanh đến bên giường bệnh, bà ta hoảng hốt hỏi: “Con trai tôi thế nào rồi?”

Trịnh Diệu Tiên lau đi mồ hôi trên trán: "Đừng lo lắng, dấu hiệu sống của con trai bà đã ổn định, rất nhanh sẽ vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hẳn là đêm nay cậu ta sẽ tỉnh lại!"

"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Bà Lưu vui mừng không thôi, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho chồng: "Lão Kỷ à, con trai không sao rồi, thật là tạ ơn trời đất!"

Kỷ Trường Minh nghe xong cũng mừng đến suýt khóc: "Vậy là được rồi, bà nhanh quay điện thoại về phía viện trưởng Trịnh đi!"

"Viện trưởng Trịnh, ngài thật sự đúng là ngôi sao sáng của ngành y học nước nhà, con trai tôi nhặt được mạng sống thứ hai từ tay ngài, sau này nó sẽ là con nuôi của ngài!"

Trịnh Diệu Tiên nói: "Lãnh đạo Kỷ, việc này không phải là công lao của tôi đâu, tôi chỉ làm trợ thủ thôi, người cứu con trai ông là cậu trai trẻ này đây!"

Vừa nói ông ấy vừa chỉ về phía Diệp Thanh Dương.

Kỷ Trường Minh sửng sốt: "Cậu trai này tên là gì? Tôi nhất định phải đền đáp thật đàng hoàng!"

"Đền ơn thì không cần, ông chỉ cần cho tôi mượn mười mấy vạn là được rồi, tới lúc có tiền tôi sẽ trả cho ông!" Diệp Thanh Dương nói: "Còn nữa, nói trước là ông không được lấy lãi đâu đấy!"

Nghe xong mọi người lập tức sửng sốt.

Người này là ân nhân đã cứu mạng con trai ông đó, mạng của con ông chỉ tốn mười mấy vạn đã cứu được rồi sao? Hơn nữa cao nhân này còn nói là không cần tiền công, chỉ cần bọn họ cho mượn tiền là được, thật là quá cao thượng mà!

Nhưng mà ngay lúc này bỗng nhiên lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Điện tâm đồ bên cạnh giường bệnh đột nhiên kêu lên “bíp bíp bíp" mấy tiếng, sau đó biểu đồ dao động trên điện tâm đồ đột ngột chuyển từ dạng sóng thành một đường thẳng tắp.

Nhịp tim người bị thương đã ngừng đập!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang