"Cái gì? Mày kiêu ngạo quá rồi đấy!"
Gã sát thủ cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Gã ta lại nhặt con dao găm lên và đâm về phía Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương vừa né tránh vừa bắt lấy cánh tay đang bị thương của gã sát thủ và siết lại thật mạnh.
Siết đến lúc vết thương của gã phun máu ra, Diệp Thanh Dương lập tức lấy một ít rồi đẩy gã sát thủ đi. Bản thân anh cũng lùi lại vài bước, lấy ra một lá bùa bằng giấy màu vàng, anh dùng máu vừa lấy được thoa lên lá bùa đồng thời thầm niệm vài câu thần chú.
Gã sát thủ thấy vậy thì vô cùng sửng sốt trước hành động của Diệp Thanh Dương.
Tên này đang làm cái quái gì thế? Đùa với mình à?
Dao găm của gã ta lại giơ lên hòng công kích Diệp Thanh Dương lần nữa.
Diệp Thanh Dương nhanh nhẹn uốn người né tránh đồng thời thừa cơ hội này nhét lá bùa vừa làm xong vào túi của gã sát thủ. Nhét xong, anh lại lùi bước về sau giơ tay kết ấn chỉ về phía tên sát thủ.
"Ngũ Tạng Huyền Minh, nghe theo lệnh ta, lên!"
Gã sát thủ đột nhiên cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, dường như nó đang bị một lực lượng thần bí nào đó điều khiển.
Sau đó, tứ chi của gã bất ngờ mất khống chế.
Cả cơ thể phản ứng hệt như lúc say rượu, rõ ràng là muốn đi về phía đông nhưng chân cẳng lại tự ý đi về phía tây.
Hơn nữa cái mất khống chế này còn nghiêm trọng hơn lúc say rượu nhiều.
Lẽ ra gã sát thủ đang muốn lao tới chém Diệp Thanh Dương, vậy mà cuối cùng cơ thể gã lại tự chuyển hướng tấn công về phía Đại Phi và Tiểu Phi.
Đại Phi và Tiểu Phi vừa nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa đã bật khóc.
Này anh trai à! Không phải mục tiêu của anh là Lâm Quân Dao sao, tự nhiên lại chuyển sang chúng ta làm gì?
Anh không thể thể buông tha cho hai kẻ đáng thương như chúng em sao?
Diệp Thanh Dương ngồi bên mép giường, hai bàn tay giấu bên người nhẹ nhàng đung đưa như đang điều khiển một con rối.
Dù thế nhưng trên mặt anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn rãnh rồi quay sáng trò chuyện với Lâm Quân Dao.
"Tổng giám đốc Lâm này, tôi nghĩ hình như tên sát thủ này hứng thú với hai vệ sĩ của cô hơn đấy, cô thấy đúng không?"
Lâm Quân Dao không ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra thế này, đôi mắt to tròn của cô chớp chớp: “Chẳng lẽ tôi không đáng giá bằng hai vệ sĩ kia sao?”
Diệp Thanh Dương: "..."
Có phải mạch não của cô hơi kỳ lạ rồi không?
Lúc này gã sát thủ đang điên cuồng đuổi theo Đại Phi và Tiểu Phi.
Hai người vốn định tông cửa chạy trốn nhưng đã bị gã sát thủ chặn lại, hơn nữa gã còn dùng dao găm đâm vào một bên đùi của Tiểu Phi.
"Ah!"
Tiểu Phi ngã gục lên đất đau đớn kêu rên, thậm chí anh ta còn co chân bò xuống gầm giường trốn.
Đại Phi bước tới muốn chiến đấu với gã sát thủ, nhưng gã lại không hề đoái hoài gì tới anh ta, gã xoay người quật ngã Đại Phi sau đó dùng dao đâm thẳng vào mông anh ta.
"Áu áu áu..."
Đại Phi gào lên một tràng dài cực kỳ chua xót.
Gã sát thủ cúi xuống gầm giường kéo Tiểu Phi ra ngoài, kế tiếp gã lại dùng dao găm đâm vào mông Tiểu Phi một nhát.
"Đại ca, đại ca à!" Tiểu Phi đau đớn cầu xin: "Xin anh mà, em biết sợ rồi, em không phải là đối thủ của anh, xin anh hãy thả em đi đi!"
Đại Phi cũng nói: “Hai anh em chúng em sẽ coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì, xin anh hãy thả chúng em đi đi!”
Diệp Thanh Dương cười lạnh: "Tổng giám đốc Lâm, cô có thấy hai vệ sĩ của cô ‘gió chiều nào xuôi theo chiều’ đó quá rồi không? Chưa gì đã bán đứng cô rồi!"
Lâm Quân Dao vô cùng tức giận: "Đại Phi, Tiểu Phi, không ngờ tôi đối xử tốt với hai người như vậy, cuối cùng hai người lại làm ra hành động không bằng cả heo chó, tôi thật sự rất muốn cầm dao chém thêm mấy nhát vào chân của hai người đấy!"
Ai ngờ Lâm Quân Dao vừa nói xong, gã sát thủ đã mở to đôi mắt đỏ tươi của mình, gã thật sự đã giơ dao găm lên chém mấy nhát vào chân của Đại Phi và Tiểu Phi.
"Ah--"
Lại một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lâm Quân Dao sửng sốt, tại sao gã sát thủ này lại nghe lời mình vậy?
Diệp Thanh Dương mỉm cười tinh nghịch: "Tổng giám đốc Lâm, cô nói chuyện nhớ chú ý một chút nhé!"
Nhìn thấy nụ cười của Diệp Thanh Dương như có ẩn ý gì đó, Lâm Quân Dao đoán đây chắc là trò quỷ của Diệp Thanh Dương vừa mới bày ra nên cô cũng có chút hứng thú. Sau đó cô cố ý lớn tiếng nói: “Đồ lòng lang dạ sói, mấy nhát chém vừa rồi chỉ mới là hình phạt nhỏ mà thôi. Thân là vệ sĩ riêng của tôi mà tính cảnh giác còn thua cả tài xế, nuôi hai người thật sự chỉ tổ tốn của, anh lại chém thêm mấy nhát lên cánh tay họ trút giận cho tôi đi!"
Gã sát thủ lập tức bước tới chém thêm vài nhát vào cánh tay của Đại Phi và Tiểu Phi.
Trước mặt gã sát thủ, Đại Phi và Tiểu Phi chỉ có thể nằm im chịu trận.
Có điều lúc này trong lòng bọn họ đang khốn khổ không thôi.
Rốt cục hôm nay là ngày gì vậy chứ?
Còn tên sát nhân này nữa, gã ta có bị thiểu năng trí tuệ không vậy?
Tại sao lại đột nhiên nhắm vào hai anh em bọn họ chứ?
Người gã muốn giết còn đang nhàn nhã ngồi bên kia ăn bỏng ngô kìa!
Mà chuyện đặc biệt làm bọn họ nói không nên lời là chuyện gã sát thủ đó vừa chém họ còn vừa không quên mặt dày hô to: “Tôi không muốn chém các người, tôi không muốn các người chém đâu!”
Ngoài miệng nói thế nhưng dao nào gã ta chém xuống cũng chính xác và tàn nhẫn hết mức.
Đại Phi và Tiểu Phi hoàn toàn suy sụp rồi, đây là lần đầu tiên họ gặp người nói chuyện vô lý như gã đó!
Cuối cùng, sau khi tra tấn Đại Phi và Tiểu Phi đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ thì sát thủ cũng đã dừng tay lại!
Diệp Thanh Dương đi tới trước mặt sát thủ, anh khẽ mỉm cười: "Giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội. Nói đi, là ai đã phái anh tới đây?"
"Tao sẽ giết mày!"
Gã sát thủ nghiến răng nghiến lợi định công kích Diệp Thanh Dương, ai ngờ chỉ hơi vung tay lên, nhát dao đó lại lao thẳng vào mông Tiểu Phi.
Tiểu Phi: “…”
Cảm giác đau đớn đó lại tới nữa, anh ta vừa đau đớn vừa tuyệt vọng tiếp tục gục ngã nằm rạp trên đất.
Được rồi, anh ta chấp nhận rồi, rõ ràng tên này là một tên nói một đằng làm một nẻo mà!
"Khốn nạn, mày đã dùng thứ bàng môn tà đạo gì lên người tao rồi?" Gã sát thủ dữ tợn hỏi.
"Trên người anh đã đầy lệ khí rồi mà còn dám nói tôi là kẻ bàng môn tà đạo à, anh không tự thấy chột dạ sao?" Diệp Thanh Dương nói: "Mau nói cho tôi biết là ai phái anh tới đây, nếu không tôi sẽ cho anh nếm trải mùi vị đau khổ gấp trăm lần hiện tại!"
Gã sát thủ cười lạnh, cả người đột nhiên ngã khụy xuống đất, toàn thân co giật.
"Haiz! Thật sự là một người ngoan cố!” Diệp Thanh Dương thở dài.
"Gã ta làm sao vậy?" Lâm Quân Dao đi tới trước mặt anh hỏi.
"Cắn lưỡi tự sát rồi.” Diệp Thanh Dương thản nhiên nói.
"Ah..!"
Lâm Quân Dao sợ hãi đến mức suýt nữa đã nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn ra sau lưng Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương quỳ xuống lột mặt nạ của gã sát thủ ra, đập vào mắt là một khuôn mặt trẻ tuổi.
"Người còn trẻ như vậy mà… thật đáng tiếc!" Diệp Thanh Dương lắc đầu thở dài.
Anh đã lấy máu trên động mạch của gã sát thủ để làm ra Khôi Lỗi Phù.
Khôi Lỗi Phù này chỉ phát huy tác dụng khi đối thủ bị mất máu. Vừa rồi sát thủ cũng đã mất máu quá nhiều, đáp ứng đủ điều kiện nên Khôi Lỗi Phù mới phát huy tác dụng.
Thế nhưng Khôi Lỗi Phù chỉ khống chế hành vi của đối phương chứ không thể khống chế suy nghĩ và lời nói của đối phương.
Không thể khống chế lời nói tức là không thể khống chế được khoang miệng cho nên lúc gã sát thủ quyết tâm không khai ra người chủ mưu phía sau đã lựa chọn cắn lưỡi tự sát.
Rõ ràng gã sát thủ này là người đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, vừa nhìn đã biết gã ta là loại được huấn luyện và tẩy não từ nhỏ, nếu không thì gã cũng không quyết tâm bảo vệ chủ đến chết như vậy.
Diệp Thanh Dương đi tới chỗ Đại Phi và Tiểu Phi: "Hai vị vệ sĩ vô ơn này, hai người có muốn đuổi tôi về tầng một nữa không? Để tôi quay về tầng một gọi 120 cho hai người nhé?"
Những lời này không có tính sát thương gì nhiều nhưng mang tính mỉa mai cực kỳ cao!
Nãy giờ Đại Phi và Tiểu Phi đã đau đớn đến mức chật vật lăn lộn trên đất, họ đã không còn mặt mũi đâu đối mặt với Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao.
Lúc trước bọn họ còn ngang tàng nói muốn đánh Diệp Thanh Dương Thành đầu heo.
Thế nhưng sự thật đã chứng minh, cả hai anh em họ liên thủ lại cũng không thể giữ chân được Diệp Thanh Dương, nếu lúc đó Lâm Quân Dao không kịp ngăn cản thì có lẽ hai người họ đã bị Diệp Thanh Dương xử lý từ lâu rồi!
Lâm Quân Dao nhờ việc này cũng nhận ra lúc đó mình đã nghĩ sai.
Cô vốn tưởng rằng Diệp Thanh Dương gây sự với Đại Phi và Tiểu Phi sẽ phải chịu thiệt, hiện tại xem ra là cô đã đánh giá thấp Diệp Thanh Dương rồi!
Không những thế, cô cũng ngạc nhiên vô cùng khi bình thường trông người đàn ông này có vẻ bất cần đời và còn có chút quê mùa nữa.
Vậy mà vào những lúc quan trọng chỉ có một mình anh ấy có đủ khả năng lật ngược tình thế.
"Anh đã sử dụng pháp thuật gì lên người gã sát thủ đó vậy?" Lâm Quân Dao hỏi Diệp Thanh Dương.
"Không phải cô đã nói trên đời này không có ma quỷ sao, nếu đã vậy thì làm gì có pháp thuật gì chứ?" Diệp Thanh Dương nói: "Có lẽ gã sát thủ đó đã bị sắc đẹp của cô chinh phục rồi, cứ vậy mà nghe lời cô sai bảo thôi!"
Lâm Quân Dao biết rõ đây không phải là đáp án thật sự, nhưng Diệp Thanh Dương đã không muốn nói ra thì cô cũng không tiện hỏi lại.
Có điều, ngay lúc này đây, cái vẻ bất cần đời thường ngày của người đàn ông này lại trở nên thần bí vô cùng.
Thần bí tựa như giống như một đại dương sâu thẳm.
Không ai có thể biết được rốt cục bên dưới mặt biển tĩnh lặng kia là sóng gió mãnh liệt và mạch ngầm chảy dữ dội cỡ nào.
Chương 27: Thương trường như chiến trường
Không lâu sau đã có cảnh sát đến.
Sau khi tra hỏi nhân chứng có mặt cộng với xem xét hiện trường, cảnh sát đã tạm thời đưa ra kết luận đây một vụ đột nhập giết người, trong quá trình gây án nghi phạm đột nhiên trở nên kích động rồi cắn lưỡi tự sát.
Bởi vì nghi phạm đã chết nên rất khó để tìm ra động cơ gây án của gã, cảnh sát đành phải lập hồ sơ trước rồi sau đó sẽ từ từ điều tra.
Còn về Đại Phi và Tiểu Phi, mặc dù hai người bị chém đến chảy máu đầm đìa nhưng không có vết thương chí mạng, họ chỉ cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng vài tháng là được.
Thế nhưng, sau sự cố lần này Đại Phi và Tiểu Phi đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng mà Lâm Quân Dao dành cho họ, đồng thời hai người cũng đã bị Lâm Quân Dao đuổi việc.
Cuối cùng, cả biệt thự bốn tầng khổng lồ chỉ còn lại Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao.
"Tôi muốn ngủ với anh!"
Lâm Quân Dao bước xuống lầu, ôm theo chăn bông đi tới trước mặt Diệp Thanh Dương.
Đêm nay hai người họ phải đến đồn cảnh sát cho lời khai, sau đó còn phải đến bệnh viện thanh toán viện phí cho Đại Phi và Tiểu Phi nên lúc này trông Lâm Quân Dao có vẻ hết sức mệt mỏi.
"Cái gì?"
Diệp Thanh Dương trừng mắt: "Cô đang ép tôi phạm tội đó..!"
"Trên lầu có người chết, tôi sợ!"
Trong lòng Lâm Quân Dao vẫn còn sợ hãi, cứ hồi tưởng lại hình ảnh đó là cả người cô lại lạnh run.
"Vậy thì được, cô đi ngủ đi, nhớ là không được thèm muốn thân thể của tôi đâu đấy, thân thể tôi đã bị cô vấy bẩn một lần rồi, tôi không cho phép cô vấy bẩn nó lần nữa đâu!" Diệp Thanh Dương dõng dạc nói.
"Tôi mệt chết rồi, không có hứng thú gì với anh đâu, nhích qua cái đi!"
Lâm Quân Dao nói xong liền đi thẳng tới nằm xuống bên cạnh Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương nằm nghiêng một bên, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể của Lâm Quân Dao khiến trái tim anh ngơ ngẩn một hồi.
Người phụ nữ này lớn lên vô cùng xinh đẹp, đến cả mùi hương cơ thể cũng hết sức quyến rũ.
Cứ như là một báu vật tuyệt thế vậy.
Người đàn ông mà cô vẫn một mực thương nhớ kia quả thật quá hạnh phúc rồi…, không biết nữ thần của mình có tuyệt vời được như Lâm Quân Dao hay không nhỉ?
Lâm Quân Dao quay lưng về phía Diệp Thanh Dương, hai mắt cô đã nhắm chặt nhưng vẫn không có cách chìm vào giấc ngủ.
Không phải là cô lo lắng Diệp Thanh Dương sẽ làm ra hành động gì đó. Mà ngược lại là từ sau sự việc lần này, cô đã cảm thấy tin tưởng Diệp Thanh Dương hơn rất nhiều.
Cô phát hiện Diệp Thanh Dương rất khác so với phần đông đàn ông mà cô gặp.
Mỗi một ánh mắt anh nhìn cô không hề có sự tục tĩu và điên cuồng như trong mắt những người đàn ông khác, ngược lại trong đó lại có một loại đơn thuần không rành việc đời.
Nhưng nếu anh thật sự không hứng thú gì với cô thì tại sao đêm đó ở khách sạn, anh lại cưỡng hôn cô?
Lâm Quân Dao nghĩ mãi vẫn không rõ.
Thế là cô dứt khoát không nghĩ đến nó nữa, nhanh chóng ép mình chìm vào giấc ngủ sâu.
…...
Trại tạm giam khu bắc Thanh Châu.
Tưởng Chấn Lôi bày mưu tính kế nhằm hãm hại nhà họ Lâm mà bày ra một vụ lừa đảo kinh tế thật lớn. Vì đã có chứng cứ xác thực cho nên rất nhanh hắn đã bị kết án và chuyển đến Nhà tù khu bắc.
Lúc này, qua lớp kính cách âm dày cộm, Tưởng Chấn Lôi và Thẩm Vân Hải đang bốn mắt nhìn nhau, hai người nhấc điện thoại thăm tù ở bên cạnh lên.
"Alo, anh Thẩm, em vẫn chưa nói gì về chuyện của anh và ông chủ lớn đâu, anh nhất định phải bảo vệ em!" Tưởng Chấn Lôi nói với giọng khẩn cầu.
Kể từ ngày đầu tiên vào trại tạm giam, Tưởng Chấn Lôi đã bị tra hỏi vô số lần nhưng hắn vẫn không hề khai ra Thẩm Vân Hải và tập đoàn phía sau, hắn cứ thế một mình gánh hết tội danh hãm hại Tập đoàn Lâm thị.
"Vậy mới được chứ, vậy mới là đàn ông!" Thẩm Vân Hải giơ ngón tay cái lên: "Cậu yên tâm, tôi sẽ tạm thời thay cậu chăm sóc người nhà, đồng thời tôi cũng sẽ dùng tiền đi tranh thủ giảm án cho cậu!"
"Cám ơn anh Thẩm!" Tưởng Chấn Lôi cười nịnh nọt hệt như mấy con chó Shiba của Nhật, sau đó tiện đà hắn hỏi tiếp: "Nhà họ Lâm thế nào rồi? Không lẽ là bọn họ đã thoát khỏi khốn cảnh rồi đó chứ?"
Thẩm Vân Hải híp mắt lạnh lùng nói: "Hừ, cái này cũng chỉ là tạm thời mà thôi, tôi đã thương lượng với ông chủ lớn, sau này ông chủ sẽ phân phối cho tôi một ít tài nguyên để tập trung đối phó nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm đã đối đầu với chúng ta thì chỉ có đường chết!"
"Đúng, mấy năm nay nhà họ Lâm đã đoạt đi quá nhiều mối làm ăn ở Thanh Châu của ông chủ lớn, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nhà họ Lâm được!" Tưởng Chấn Lôi nói.
Lúc này Thẩm Vân Hải bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, vừa nhấc máy nghe vài câu thì sắc mặt ông ta đã vô cùng khó coi.
"Cái gì, bị điên? Đồ vô dụng này!" Thẩm Vân Hải tức giận cúp điện thoại.
"Anh Thẩm, có chuyện gì vậy?" Tưởng Chấn Lôi hỏi.
"Không có gì!" Thẩm Vân Hải nói: "Người anh em, cậu cứ yên tâm ngồi tù đi, tôi có việc đi trước đây!"
"Anh Thẩm, anh yên tâm, em nhất định sẽ ngoan ngoãn, cố gắng ra ngoài càng sớm càng tốt, tiếp tục sát cánh chiến đấu với anh, một lòng trung thành với ông chủ lớn!" Đến lúc này Tưởng Chấn Lôi vẫn còn tràn đầy sức sống.
Thẩm Vân Hải khẽ cười với Tưởng Chấn Lôi: "Tốt lắm, cậu cố lên!"
Vừa rời khỏi cổng trại tạm giam, Thẩm Vân Hải liền gọi một cuộc điện thoại:
"Alo, mau sắp xếp người chờ sẵn ở trại giam khu bắc, một khi Tưởng Chấn Lôi bị kết án xong được chuyển tới trại giam thì phái người đó tới giết hắn càng sớm càng tốt!"
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vân Hải châm một điếu thuốc, lạnh lùng cười nói:
"Tưởng Chấn Lôi a...! Nếu cậu không chết thì nói không chừng ngày nào đó cậu cũng sẽ hại chết chúng tôi thôi, để đề phòng kết quả này, cậu nhất định phải chết!"
Thương trường như chiến trường, đặc biệt là những ông trùm tự thân gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như bọn họ, có thể đạt tới thành tựu như bây giờ, có tay kẻ nào không dính máu? Có người nào không nuôi cho mình vài tử sĩ* chứ? (đa phần là lính nuôi từ nhỏ, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ cho dù có chết)
Cứ coi như Tưởng Chấn Lôi cậu đang làm tử sĩ cho tôi đi!
Kế hoạch ban đầu của Thẩm Vân Hải là phái sát thủ tới giết Lâm Quân Dao rồi sau đó cho gã ta ra đầu thú. Chỉ cần sát thủ nói cái chết của Lâm Quân Dao là do Tưởng Chấn Lôi sai mình làm. Khi đó tội chồng thêm tội, Tưởng Chấn Lôi chắc chắn sẽ bị phán án tử hình.
Một mũi tên trúng hai đích.
Như thế không chỉ có thể giết chết vị tổng giám đốc tài năng nhất của nhà họ Lâm, làm nhà họ Lâm tổn thất nặng nề.
Mà đồng thời còn diệt khẩu được Tưởng Chấn Lôi, giúp ông chủ lớn và tập đoàn ông ta không còn sợ bị liên lụy nữa.
Nhưng ai ngờ, gã sát thủ mà ông ta phái đi lại là một tên điên, tới lúc quan trọng thì cắn lưỡi tự sát.
Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể diệt khẩu Tưởng Chấn Lôi trước.
Về phần Lâm Quân Dao thì không sao cả, chuyện cô chết chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn thôi!
…….
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thanh Dương vẫn dậy sớm như cũ để luyện công.
Đã nói là hôm nay được nghỉ một ngày, đương nhiên Diệp Thanh Dương sẽ có kế hoạch cho riêng mình.
Sau khi luyện công buổi sáng xong, anh không ăn sáng mà lái thẳng chiếc Santana cũ kĩ của mình đi tới khu nội thành cũ.
Nơi đó từng là nơi huy hoàng của nhà họ Diệp.
Lái xe khoảng hơn một giờ, Diệp Thanh Dương đã đến trước khu biệt thự nhà họ Diệp từng ở.
Nơi đây ngày xưa từng là khu biệt thự của giới quý tộc.
Phần lớn người của nhà họ Diệp đều sống ở đây, bao gồm cả một nhà ba người của Diệp Thanh Dương.
Tuy nhiên, hơn mười năm đi qua, nền kinh tế của thành phố Thanh Châu đã phát triển kinh khủng, nhảy vọt từ một thành phố hạng ba lên thành thành phố hạng nhất.
Các tòa nhà cũ từ lâu đã được thay thế bằng các tòa nhà mới, đã không còn dấu vết của quá khứ.
Diệp Thanh Dương xuống xe, nhìn những tòa cao ốc lạ lẫm và đám đông vô tận trước mắt, vẻ mặt anh mờ mịt, chỉ mới đây thôi nhưng anh tưởng chừng như mình đã xa cách nơi này cả một thế hệ.
Cái thành phố này tàn khốc đến nỗi ngay cả dấu vết ký ức cuối cùng cũng không chừa lại cho anh.
Diệp Thanh Dương nặng nề thở dài.
Anh vốn định đến đây để tìm kiếm người thân và manh mối của chuyện năm xưa, nhưng mà hiện tại xem ra, vật đổi sao dời, nơi này không còn thuộc về anh nữa.
Bởi vì không ăn sáng nên lúc này bụng anh đã kêu lên in ỏi, Diệp Thanh Dương nhìn xung quanh, vừa hay cách đó không xa có một quán ăn nhỏ.
Quán ăn Thanh Thanh.
So với những nhà hàng lớn xung quanh thì trông quán ăn này cực kỳ mộc mạc, thậm chí là có chút đơn sơ nhưng bù lại là được cảm giác ấm áp.
Diệp Thanh Dương bước vào trong quán.
Bởi vì không phải giờ cơm nên lúc này trong quán không có người khách nào.
"Xin chào, mời ngài vào trong ngồi uống chút nước trà!"
Chủ tiệm nhiệt tình chào hỏi.
Chủ tiệm là một cô gái hơn hai mươi tuổi, ăn mặc vô cùng mộc mạc, trông hết sức trong sáng và đáng yêu.
"Cám ơn!"
Diệp Thanh Dương nhận lấy chén trà mà cô gái đưa tới, mở menu ra.
Nhưng mà vừa xem được một lúc thì Diệp Thanh Dương chợt khựng lại.
Chương 28: Sài Cẩu lưu manh
Một cảm giác xúc động chợt dâng lên trong lòng anh.
Mỗi một cái tên trong thực đơn đều vô cùng quen thuộc.
Hơn nữa, Diệp Thanh Dương còn nhớ rất rõ món cá viên chiên Tứ Hỉ này là món ăn mà bảo mẫu gia đình anh từng thuê tự mình nghĩ ra, từ trước đến giờ anh chưa từng thấy chỗ nào có bán món này.
Không ngờ hôm nay anh còn có thể nếm lại được hương vị lúc nhỏ, thật sự là quá hạnh phúc.
“Cần tây xào tỏi, cá phi lê chiên giòn, chân gà rút xương, cá viên chiên Tứ Hỉ!”
Diệp Thanh Dương dựa theo ký ức lúc nhỏ, liên tiếp kể ra tên bốn món ăn.
"Thưa ngài, ngài thật là biết cách chọn món. Bốn món này đều là món đặc biệt của quán chúng tôi, ngài không thể nếm được nó ở nơi nào khác đâu!" Cô chủ xinh đẹp nói: "Có điều, khẩu phần mỗi món ăn trong quán chúng tôi đều rất lớn, tôi mạn phép kiến nghị ngài nên bớt lại một một vài món đi, nếu không ngài sẽ không ăn hết đâu!"
Diệp Thanh Dương cười: "Sức ăn của tôi lớn, không sao!"
Thời buổi này rất hiếm có chủ quán tình nguyện kêu khách mình ăn ít lại, không ngờ cô gái này lớn lên không những xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa.
Đồ ăn rất nhanh đã được bưng ra, Diệp Thanh Dương háo hức chòm tới ngửi ngửi, mùi vị giống hệt như hồi còn nhỏ!
Diệp Thanh Dương vừa thưởng thức thức ăn vừa cảm động nghẹn ngào.
"Dì Liễu, nếu dì thấy được món ăn mình nghĩ ra xuất hiện trong quán của người khác, có phải dì sẽ rất tự hào đúng không?" Diệp Thanh Dương nói.
Không ngờ, sau khi nghe được lời nói của Diệp Thanh Dương, cơ thể mềm mại của cô chủ xinh đẹp kia lại thoáng run lên.
"Tên đầy đủ của dì Liễu mà ngài là gì vậy?"
"Là Liễu Thư Phàm!" Diệp Thanh Dương đáp.
"Đó là mẹ tôi!" Cô chủ xinh đẹp ngạc nhiên thốt lên.
"Sao?"
Diệp Thanh Dương bất ngờ sững sờ tại chỗ.
Từ nãy đến giờ anh vẫn chưa nhìn kỹ cô chủ xinh đẹp này, nghe cô ấy nói vậy anh mới cẩn thận quan sát cô.
Cô gái này chỉ khoảng 22, 23 tuổi. Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt lóng lánh như làn nước mùa thu. Dáng người cũng cao ráo gợi cảm, làn da trắng nõn, cả người toát ra khí chất dịu dàng của người phụ nữ Giang Nam, làm người ta vừa nhìn vào đã thấy thích.
Cô ăn mặc rất đơn giản, bên trên là một chiếc áo phông cổ rộng lệch vai có dây, để lộ ra bờ vai thon gọn và chiếc xương quai xanh thanh tú, bên dưới là chiếc quần jean xanh nhạt ôm trọn vòng eo thon gọn cùng với cặp mông tròn trịa xinh đẹp, phủ bên ngoài cùng là một lớp tạp dề trong suốt.
Chân cô mang một đôi giày trắng trơn không mấy thời trang nhưng đổi lại nó làm cô càng thêm phần điềm đạm nho nhã.
Giờ nghĩ đến tên của quán này mới thấy, quán ăn Thanh Thanh.
"Cô là… chị Thanh Thanh?" Diệp Thanh Dương gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng.
"Đúng vậy!" Liễu Thanh Thanh nói: "Vậy còn ngài là?"
Diệp Thanh Dương tiến lên nắm lấy cánh tay của Liễu Thanh Thanh, nũng nịu nói: “Em chỉ muốn chị gái ngủ với em thôi, chị ngủ với em đi~!”
Mặt Liễu Thanh Thanh lập tức đỏ bừng, cô ấy kinh ngạc nói: "Em là Tiểu Phong, là Diệp Phong!"
"Đúng vậy, là em đây!" Diệp Thanh Dương hưng phấn nói.
Nhà Diệp Thanh Dương từng thuê một bảo mẫu tên là Liễu Thư Phàm, bà là một người mẹ đơn thân bốn mươi tuổi.
Chồng của bà đã bỏ trốn, nhẫn tâm để hai mẹ con bà ở lại với số nợ cờ bạc của ông ta.
Cha mẹ của Diệp Thanh Dương thấy hai mẹ con bà thật đáng thương nên đã tuyển bà ấy về làm bảo mẫu cho nhà họ.
Tính cách của Liễu Thư Phàm rất kiên cường, sau khi đau khổ qua đi bà ấy lập tức dẫn con mình đi sửa lại giấy khai sinh, đổi lại cho con theo họ Liễu của mình, đặt tên đầy đủ là Liễu Thanh Thanh. Bình thường lúc tới nhà họ Diệp làm việc, bà ấy cũng hay dẫn con gái của mình đi cùng.
Diệp Thanh Dương nhỏ hơn Liễu Thanh Thanh hai tuổi, lúc đó anh vẫn hay quanh quẩn bên người Liễu Thanh Thanh rồi dõng dạc tuyên bố sau này lớn lên sẽ cưới Liễu Thanh Thanh làm vợ.
Tuy rằng Liễu Thanh Thanh rất thích đứa nhỏ này nhưng vì thân phận khác biệt, cô chỉ một lòng xem anh là cậu chủ mà chăm sóc, không dám suy nghĩ gì quá đà.
Sau đó nhà họ Diệp gặp chuyện, Liễu Thư Phàm và con gái bị ép phải rời đi, mà khi đó nhà họ cũng chẳng biết hai mẹ con bà đã đi đâu.
Theo như Liễu Thanh Thanh kể, sau khi mẹ cô ấy rời khỏi nhà họ Diệp đã tự mình khai trương một quán ăn nhỏ, kiếm được một ít tiền.
Lúc ấy, mẹ cô vẫn luôn nhớ ơn nhà họ Diệp đã giúp đỡ cho nên bà quyết định gom hết số tiền tiết kiệm được, trở về nơi nhà họ Diệp từng ở, mua lại quán nhỏ này để bán những món ăn lúc trước bà hay nấu ở nhà họ Diệp, hằng ngày hoài niệm về nhà họ.
Dù nhà họ Diệp đã không còn nữa nhưng dì bảo mẫu vẫn luôn hoài niệm về nó, sau khi nghe Liễu Thanh Thanh kể lại, trong lòng Diệp Thanh Dương hết sức cảm động.
"Thế bây giờ dì ấy đang ở đâu?" Diệp Thanh Dương hỏi.
"Haiz, kể ra thì dài lắm!" Liễu Thanh Thanh nhíu mày để lộ ra nét đau buồn!
Thấy Liễu Thanh Thanh không muốn nói nhiều, Diệp Thanh Dương cũng không tiện hỏi lại.
Trong lúc trò chuyện, Diệp Thanh Dương phát hiện trên vai trái của cô ấy có một nốt ruồi đen to cỡ hạt đậu, anh cau mày nói với Liễu Thanh Thanh:
“Chị Thanh Thanh, cái trên vai chị chính là 'nốt ruồi nghèo khổ'. Bình thường người có nốt ruồi này sẽ phải chịu gánh nặng gia đình rất lớn, cuộc sống nghèo khổ cực nhọc, thậm chí là nợ nần suốt đời… haizz, không ngờ chị Thanh Thanh xinh đẹp vậy mà số phận lại quá cực khổ..."
Liễu Thanh Thanh nghe xong thì cúi đầu thở dài: "Haizz, thật sự là cuộc sống của chị quá nhiều sóng gió, nếu vậy thì chuyện này có cách nào thay đổi được không?"
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chị muốn thay đổi vận mệnh, xóa bỏ nốt ruồi này thôi vẫn chưa đủ, nhất định phải gặp được quý nhân, nói trắng ra, chị nhất định phải tìm được một người đàn ông có số mệnh tốt, vận mệnh của chị mới có cơ hội thay đổi được."
“Đàn ông?” Hai má Liễu Thanh Thanh đỏ bừng.
Cô ấy đã sống hơn 20 năm rồi mà còn chưa một lần nắm tay người khác giới nữa, giờ bảo cô đi tìm người đàn ông có số mệnh tốt, cô biết tìm đâu ra được chứ?
Ngay lúc này–
"Liễu Thanh Thanh, có phải đã đến lúc trả món nợ của cha cô rồi không?"
Từ ngoài cửa đột nhiên truyền vào một giọng đàn ông nghe vô cùng lưu manh.
Sau đó là một loạt tiếng bước chân, hơn chục người đàn ông vênh váo bước vào quán.
Liễu Thanh Thanh thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lập tức trở nên trắng bệch, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ chán ghét và sợ hãi, sau đó cô nhanh chóng quay sang nói với Diệp Thanh Dương: "Tiểu Phong, em mau rời khỏi đây đi."
"Ui ui, Liễu Thanh Thanh cô buôn bán đắt khách quá nhỉ, không phải giờ cơm nhưng vẫn có khách như thường ha!"
"Cái tên nhà quê này, mày ăn xong chưa? Nếu xong rồi thì nhanh chóng cút khỏi đây đi, bọn tao có việc quan trọng phải giải quyết!"
Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa phối với quần jean rách và sợi dây chuyền vàng thật to lên tiếng nói. Diện mạo của hắn ta trông vô cùng thô tục, ánh mắt dữ tợn. Hắn ta tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế rồi xua tay đuổi Diệp Thanh Dương như đuổi ruồi.
"Hả? Anh đang nói tôi sao?" Diệp Thanh Dương ngơ ngác nhìn sang.
"Đúng, tao đang nói mày đó, đã thời đại nào rồi mà mày còn ăn mặc quái đản vậy hả? Chỗ này không có việc của mày, mau cút đi!"
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ cười cười thầm nghĩ, tôi ăn mặc thế nào thì có liên quan gì tới anh chứ? Tôi thích mặc gì kệ tôi, anh không nói chuyện cho tử tế được à?
Liễu Thanh Thanh sợ Diệp Thanh Dương bị bắt nạt nên cô nhanh chóng tiếp lời tên kia: “Anh Sài Cẩu, số tiền người đàn ông kia nợ không liên quan gì tới hai mẹ con tôi hết. Hơn nữa mẹ tôi cũng đã bị anh đánh đến nhập viện rồi. Anh còn muốn gì nữa hả?"
"Muốn gì sao? Xùy!"
Anh Sài Cẩu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như sói đói quét khắp thân hình lồi lõm của Liễu Thanh Thanh.
Ánh mắt đó đói khát đến mức dường như bây giờ hắn ta chỉ hận không thể lập tức cởi sạch Liễu Thanh Thanh rồi đem cô đặt dưới thân muốn làm gì thì làm.
"Liễu Thanh Thanh, có vay thì có trả. Cha cô đã chết rồi, giờ hai mẹ con cô chịu không trả thì còn ai trả nữa chứ?" Anh Sài Cẩu nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Thanh, ác độc nói: "Có tiền chữa bệnh mà không có tiền trả nợ à? Đừng có đùa với tôi, hôm nay mà cô không trả tiền thì đừng trách sao tôi và các anh em vào thẳng bệnh viện rút ống thở của mẹ cô!!”
Chương 29: Quý nhân trời định
"Không được!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Thanh lập tức trắng bệch, thân thể mảnh khảnh run lên dữ dội, sống lưng như bị vật nặng đè mạnh xuống làm hai tay cô ấy phải giữ thật chặt mặt bàn mới không bị ngã.
"Ha ha..." Sài Cẩu nhếch miệng cười lạnh: "Nếu không thì giờ cô trả hết số nợ còn lại đi, có tiền rồi thì chuyện gì cũng sẽ suôn sẻ, cô không bị đòi nợ nữa mà tôi cũng không phải mất công đi đòi."
"Anh Sài Cẩu... Tôi... tôi thực sự không có khả năng chi trả nhiều tiền như vậy. Tất cả tiền của tôi đều mang đi đóng viện phí và mua thuốc cho mẹ hết rồi!"
Lúc này cơ thể gầy gò của Liễu Thanh Thanh trông càng mong manh hơn bao giờ hết, giống như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua thôi cũng có thể đánh cô ấy gục ngã.
Cha cô cả đời chỉ biết tạo thêm nợ nần. Trước khi chết đi lại tìm đến ăn nhờ ở đậu nhà mẹ con cô, kết quả dẫn dụ cả đám cho vay nặng lãi đến theo rồi ông ta lại nhắm mắt xuôi tay.
Hiện tại đám côn đồ đó còn dám ra tay đánh mẹ cô đến mức nhập viện, thế mà cô vẫn không thể làm được gì ngoài việc nén giận bỏ qua.
"Ai da, nghe tội quá nhỉ!" Trong mắt Sài Cẩu xẹt qua một tia dâm tà, hắn ta cố ý thở dài nói: "Thanh Thanh, mấy năm nay cô thật sự quá vất vả rồi. Rõ ràng là cô xinh đẹp như vậy nhưng vẫn không có người đàn ông nào dám mở lời theo đuổi, theo tôi thấy có lẽ là do không có kẻ nào dám dấn thân vào vũng bùn nhà cô đúng không?”
Dừng một chút, Sài Cẩu làm ra vẻ mặt đáng khinh nói tiếp: "Thanh Thanh, như vầy đi, tôi sẽ cho cô một con đường sống, không cần phải trả số nợ này nữa. Sau này cô cứ đi theo tôi, hầu hạ anh Hùng cho thật tốt, rồi lại hầu hạ tôi và các anh em khác, chỉ cần cô làm chúng tôi vui vẻ thì cô sẽ không cần trả số nợ này nữa..."
"Không, không được!" Thân thể mảnh khảnh của Liễu Thanh Thanh lại sợ hãi đến run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Cô nhìn vẻ mặt bỉ ổi của Sài Cẩu rồi lại nhìn đám đầu trâu mặt ngựa ghê tởm đằng sau, trong mắt cô hiện lên vẻ tuyệt vọng đến cùng cực: "Anh Sài Cẩu, làm ơn… xin anh hãy buông tha cho tôi và mẹ tôi đi... Không thì… anh hãy cho tôi gia hạn thêm mấy ngày nữa, tôi sẽ bán cái quán này trả tiền cho anh, bán được bao nhiêu tôi sẽ đưa anh hết, một xu tôi cũng không cần!”
"Lục Thanh Thanh, cô đừng không biết tốt xấu, cho dù cô có bán cái quán này đi cũng không đủ trả nợ đâu!"
Sắc mặt Sài Cẩu đột nhiên trở nên lạnh lùng, hai mắt trợn to tức giận, hung ác nói: “Cái dạng đĩ điếm như cô sớm muộn gì cũng ngủ với đủ loại đàn ông thôi, còn bày đặt giả vờ thanh cao làm quái gì? Nếu hôm nay cô không trả được tiền thì phải đi theo tôi. Nào, có phải cô vẫn còn trinh đúng không? Đêm nay được anh Hùng bóc tem cho thế nào cô cũng nghiện thôi! Rồi anh em chúng tôi sẽ cho cô biết thế nào là sung sướng, khà khà khà!"
Trái tim Liễu Thanh Thanh đau đớn như bị hàng trăm nhát dao cứa vào, nước mắt đua nhau trào ra khỏi khóe mắt.
Hai tay cô ấy siết chặt đến mức móng tay cắm thật sâu vào da thịt làm máu tươi chảy ra. Hiện giờ trong lòng cô chỉ còn lại cảm giác đau đớn và tuyệt vọng…
Tại sao cuộc đời mình lại khốn khổ như vậy chứ?
Chẳng lẽ mình nhất định phải ngủ với những gã đàn ông kinh tởm này sao?
“Chị Thanh Thanh, chị đừng khóc!” Diệp Thanh Dương đưa khăn giấy đến trước mặt cô: “Chị phải mỉm cười đối mặt với cuộc đời!”
Liễu Thanh Thanh nhận lấy khăn giấy, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích.
"Mày biết cô ta sao? Mày với cô ta có quan hệ gì?"
Sài Cẩu còn tưởng Diệp Thanh Dương chỉ là một khách hàng bình thường, hắn ta không ngờ anh cũng quen biết Liễu Thanh Thanh.
Diệp Thanh Dương phớt lờ lời của Sài Cẩu, anh tiếp tục nói: "Chị Thanh Thanh, theo như số mệnh của chị thì cả đời này chị sẽ gặp nhiều xui xẻo, nợ nần chồng chất, tai họa ập tới liên miên..."
"Có điều, số mệnh cũng sắp xếp cho chị một quý nhân, một khi gặp được quý nhân này thì số mệnh của chị sẽ thay đổi, thoát khỏi cảnh khổ..."
Diệp Thanh Dương mỉm cười nói tiếp: "Hôm nay là ngày chị Thanh Thanh gặp được quý nhân định mệnh của mình đó, người đó sẽ giúp chị vực dậy, từ nay về sau luôn sống trong sung túc thịnh vượng."
Liễu Thanh Thanh nghe xong thì trong lòng thoáng chấn động, đôi mắt đẫm lệ cũng toát lên vẻ kinh ngạc:
"Tiểu Phong, chị... hôm nay chị thật sự sẽ gặp được quý nhân của mình sao?"
"Đúng!" Diệp Thanh Dương mỉm cười: "Hơn nữa là người đó đã xuất hiện rồi!"
"Hả? Người đó đang ở đâu?"
Liễu Thanh Thanh ra sức tìm kiếm xung quanh.
Diệp Thanh Dương vỗ ngực: "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!"
Đám người Sài Cẩu cũng đồng loạt nhìn về phía Diệp Thanh Dương.
"Được rồi!" Diệp Thanh Dương đứng dậy và nói với Sài Cẩu: "Vừa rồi anh hỏi tôi và chị ấy có quan hệ gì phải không nhỉ? Tôi chính là quý nhân của chị ấy đấy, có vấn đề gì không?"
"Hả?"
"Ha ha ha ha!"
Sài Cẩu và đám đàn em lập tức bật cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.
"Tên nhà quê này nói mình là quý nhân của Liễu Thanh Thanh! Hahaha, tao cười chết mất!"
"Đồ nhà quê, mau cút về núi trồng trọt đi!"
"Đúng đấy, mày mau cút khỏi đây đi nếu không đừng trách sao bọn tao đánh gãy chân mày!"
…
Cười đã đời rồi, Sài Cẩu lại vung tay nói với đám đàn em: “Đánh chết nó đi!”
"Tiểu Phong, em mau chạy đi!" Liễu Thanh Thanh lo lắng hét lên.
Có điều lúc này Diệp Thanh Dương chỉ nghiêm túc nói: "Các người chỉ là một đám kiến hôi nhỏ nhoi mà dám nói năng ngông cuồng như vậy. Hôm nay tôi sẽ cho các người biết thế nào là đau khổ!"
Vừa dứt lời, tay Diệp Thanh Dương đã đập mạnh xuống bàn.
Mấy chiếc bát đĩa trên bàn lập tức vỡ tan, mảnh vỡ sắc nhọn bắn thẳng lên cao.
"Đi!”
Diệp Thanh Dương phất tay, tất cả mảnh vỡ đó lập tức lao hết về phía Sài Cẩu và đám đàn em.
"Phập phập!"
Đám mảnh vỡ đó nhiều như hạt mưa, mảnh lớn thì đập Sài Cẩu và đám đàn em bầm tím khắp người, mảnh nhỏ thì trực tiếp đâm sâu vào người chúng.
"Á! Á!"
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu la rên rỉ vang vọng khắp quán ăn.
Trên đùi, bụng và mặt của Sài Cẩu đã bị rạch ra rất nhiều vết thương, có vết còn sâu tận 3, 4 cm, đau đớn đến mức hắn ta phải ngã phịch xuống đất.
Diệp Thanh Dương thong thả bước tới: "Đám ngu ngốc các người dám ức hiếp chị Thanh Thanh, tất cả đều đáng chết!!"
Lúc này trong mắt Diệp Thanh Dương đã nhuốm màu lửa giận, dọa Sài Cẩu sợ đến mức suýt nữa đã tè ra quần.
"Anh trai à, em sai rồi! Xin anh hãy tha thứ cho em! Em sai rồi!"
Sài Cẩu chưa từng gặp cảnh này bao giờ, mới đó đã sợ đến run rẩy cả người.
Hắn ta không ngừng quỳ lạy Diệp Thanh Dương: "Anh, xin anh hãy tha cho em, em không dám làm vậy nữa đâu!"
Liễu Thanh Thanh cũng sợ Diệp Thanh Dương sẽ làm chết người, cô vội vàng khuyên can: "Tiểu Phong, đuổi bọn họ đi là được rồi, đừng giết người!"
Diệp Thanh Dương nghe Liễu Thanh Thanh nói vậy thì cũng bình tĩnh hơn một chút, tuy nhiên, sau đó anh vẫn bước đến gần Sài Cẩu, đưa tay vặn mạnh một cái đã kéo đứt một bên tai của hắn ta.
"Cái tai này coi như một bài học cho anh, nếu sau này anh còn dám gây sự nữa thì cái anh mất kế tiếp là mạng của mình đó!"
"A——" Sài Cẩu đau đớn hét lên thật to.
"Tên tôi là Diệp Thanh Dương! Từ nay về sau anh không được làm phiền chị Thanh Thanh nữa. Có chuyện gì cứ tới tìm tôi, nghe thấy chưa hả?" Diệp Thanh Dương nghiêm túc quát.
"Em nghe thấy rồi, em nghe thấy rồi!"
Sài Cẩu nhặt lại cái tai của mình rồi nhân lúc Diệp Thanh Dương không chú ý tới vội vàng bỏ chạy.
Mấy tên đàn em cũng loạng choạng, người thì chạy kẻ thì bò nhanh chóng trốn khỏi quán ăn.
Liễu Thanh Thanh rốt cuộc cũng hoàn hồn lại từ cơn kinh ngạc: "Tiểu Phong, mấy năm nay em đã đi đâu? Làm sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?"
"Chị Thanh Thanh, có một số chuyện em không tiện nói ra. Hơn nữa, hiện tại em còn phải giữ bí mật chuyện thân phận thật của mình, giờ em tên là Diệp Thanh Dương!"
Liễu Thanh Thanh gật đầu: "Chị hiểu. Những kẻ hãm hại nhà họ Diệp vẫn còn ở ngoài vòng pháp luật, nếu em để lộ thân phận sẽ gặp rắc rối!"
"Đúng!" Diệp Thanh Dương gật đầu: "Chị Thanh Thanh, từ nay về sau có em rồi vận mệnh của chị sẽ thay đổi!"
Nhìn vẻ mặt tự tin của Diệp Thanh Dương, cô ấy lại nhớ tới dáng vẻ hiên ngang bảo vệ mình vừa rồi.
Trong lòng Liễu Thanh Thanh nhốn nháo như có chú nai con chạy loạn, cô ấy xấu hổ tự hỏi: "Tiểu Phong, vừa rồi em có nói quý nhân là người đàn ông của chị, vậy thì, không lẽ bây giờ em đã là người đàn ông của chị rồi sao?"
Chương 30: Cứu một mạng người
Sau đó Diệp Thanh Dương phải mất khoảng nửa tiếng đồng hồ mới giúp Liễu Thanh Thanh dọn dẹp xong đống lộn xộn trong quán ăn, xong việc hai người lại cùng nhau ngồi xuống uống một tách trà.
"Dì Liễu đang nằm ở bệnh viện nào? Em muốn đến thăm dì!"
Thứ nhất là Diệp Thanh Dương thực sự rất nhớ dì Liễu, thứ hai, anh cũng muốn hỏi thăm xem dì Liễu có biết gì về chuyện nhà họ Diệp năm đó không.
"À, mẹ chị đang ở bệnh viện Trung ương trong nội thành cũ!" Liễu Thanh Thanh nói: "Chỉ cách đây năm trạm xe buýt thôi!"
"Em có xe!" Diệp Thanh Dương nói: "Chị Thanh Thanh, giờ có thời gian chị dẫn em đến đó đi!"
"Được!" Liễu Thanh Thanh nói.
Nhưng mà hai người vừa bước ra ngoài, còn chưa kịp lên xe đã nghe một tiếng “ầm” thật lớn phát ra từ bên kia đường.
Hai người vừa nhìn qua liền thấy nơi phát ra âm thanh có một chiếc xe thể thao màu đỏ đâm đầu vào cột đá bên đường.
Bởi vì tốc độ của xe quá nhanh, đâm mạnh vào làm cột đá kia vỡ nát. Mà chiếc xe thể thao kia còn thảm hơn, động cơ phía trước hoàn toàn biến dạng, thân xe cũng bị cú va chạm mạnh dồn thành một đống, kính xe vỡ tung nằm rải rác trên mặt đất, toàn bộ túi khí đã bung ra hết.
"Tình hình thế nào?"
"Người bên trong sắp chết rồi!"
"Mau bấm 120 gọi xe cứu thương đi!"
Mọi người nghe thấy tiếng động đã tụ tập lại xung quanh hiện trường tai nạn, có vài người tiến lên đập mở cửa xe, kéo tài xế bên trong ra rồi đặt người đó nằm ngửa trên mặt đường.
Người bị thương là một cậu trai khoảng hai mươi tuổi, Diệp Thanh Dương nhìn sang thì phát hiện linh hồn của người đó đang từ từ thoát khỏi thân xác, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, nếu anh không ra tay chỉ sợ chẳng mấy chốc nữa người này sẽ mất mạng.
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Người tu đạo nên biết hành y cứu thế, cứu giúp muôn dân trăm họ.”
Nhìn thấy tình huống này, trong lòng Diệp Thanh Dương lại vang lên lời sư phụ dạy.
Thật ra thì làm mấy việc như thế này cũng có thể trau dồi công đức, tích thêm âm đức*, làm nhiều cũng có lợi cho con đường tu đạo sau này.
(có người cho rằng những việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ, phần công lao này gọi là âm đức)
Nghĩ vậy, Diệp Thanh Dương lôi kéo Liễu Thanh Thanh chạy nhanh qua đó.
Anh chen qua đám đông rồi đi thẳng đến chỗ người bị thương.
Tới nơi, Diệp Thanh Dương thò tay vừa thăm dò mạch môn* vừa kiểm tra hơi thở của anh ta. Kiểm tra xong anh khép hai ngón tay trỏ và ngón tay giữa lại, nhanh nhẹn ấn vào mấy huyệt đạo: Thiên Trì, Hối Thông, U Minh trên người người bị thương.
(*vị trí người ta hay bắt mạch, nằm trên cổ tay)
Người xung quanh thấy vậy đều sửng sốt.
"Anh đang làm cái gì thế?"
"Tên nông dân này ở đâu ra vậy? Tại sao anh ta lại dám động vào người bị thương như vậy chứ?"
"Tên nông dân kia, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu còn không mau dừng tay thì anh ta chết thật đó!"
Quần chúng vây xem xung quanh bắt đầu nhốn nháo khiển trách Diệp Thanh Dương.
Nhưng mà Diệp Thanh Dương không để ý tới bọn họ, sau khi ấn vào mấy huyệt đạo đó, anh thử đưa tay lên kiểm tra hơi thở của người bị thương, kiểm tra xong anh lại cau mày lắc đầu: "Vẫn không có tác dụng!"
Thế là anh đứng dậy hỏi Liễu Thanh Thanh: “Chị Thanh Thanh, gần đây có cửa hàng nào bán đồ may vá không?”
"Ở góc đường đằng trước có siêu thị, chắc là trong đó có bán đấy!" Liễu Thanh Thanh nói.
"Chị Thanh Thanh, chị đứng đây đợi em một chút, em đi một lát sẽ quay lại ngay!"
Diệp Thanh Dương nói rồi lập tức chạy về phía siêu thị.
Liễu Thanh Thanh sửng sốt, Diệp Thanh Dương đang định làm gì vậy?
Chỉ lát sau, xe cứu thương và người nhà người bị thương đã chạy đến.
Người nhà của người bị thương là một người phụ nữ trông rất sang trọng chừng khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ là một phu nhân nhà giàu nào đó.
Lúc nhìn thấy toàn thân máu me của người bị thương, bà ta lập tức ôm mặt khóc lớn, cả người không ngừng run rẩy: “Con trai, tại sao con bất cẩn như vậy chứ!”
Các nhân viên trên xe cứu thương cũng tức tốc mang theo cáng cứu thương chạy tới, chuẩn bị đưa người bị thương lên cáng.
Ai ngờ ngay lúc này bất chợt có người lớn tiếng kêu lên: "Đợi đã, đừng cử động!"
Tiếng nói vừa vang lên đã làm tất cả mọi người sửng sốt, sau đó họ liền nhìn thấy Diệp Thanh Dương vọt tới chỗ người bị thương, đỡ đầu anh ta lên rồi đấm thẳng một cú vào đỉnh đầu.
"Trời má!"
Mọi người xung quanh thấy vậy thì đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.
Người bị thương đã sắp chết đến nơi rồi mà tên này còn chạy tới đấm thêm một cú nữa, anh ta định làm người ta chết nhanh hơn sao?
Mẹ của người bị thương và các nhân viên y tế đều ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng đang xảy ra.
Giây tiếp theo, mẹ của người bị thương lập tức phẫn nộ hét lên: "Cậu là ai? Cậu đang làm gì con trai tôi vậy?"
Lúc này bà ta đã hết lý trí, hành động của Diệp Thanh Dương đã hoàn toàn chọc giận bà ta.
Nhân viên y tế nhanh chóng ngăn bà lại rồi bước tới đẩy Diệp Thanh Dương ra: "Tránh ra, nếu anh còn manh động nữa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt anh đấy!"
Đám người xung quanh cũng chen miệng vào nói:
"Đúng vậy, gọi cảnh sát tới bắt anh ta đi!"
"Vừa rồi tên nông dân này còn tự tiện động vào người bị thương nữa!"
"Đúng đúng, trước khi mấy người tới, anh ta đã động vào người bị thương rồi!"
...
Mẹ của người bị thương nghe vậy lập tức dừng khóc, bà ta lấy điện thoại di động ra định chụp ảnh Diệp Thanh Dương lại làm bằng chứng: “Con trai tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu không trốn được đâu!”
Diệp Thanh Dương khẽ mỉm cười, đã vậy còn giơ tay hai ngón tay lên làm kiểu: “Được rồi, nhớ chụp tôi đẹp trai một chút!”
Mọi người nghe vậy càng sửng sốt
"Chết tiệt, tên này bị điên à?"
"Tôi thấy chắc chắn đầu óc anh ta có vấn đề rồi!"
"Nếu mà người kia có mệnh hệ gì, thế nào tên này cũng phải bồi thường tới táng gia bại sản."
…
Diệp Thanh Dương không thèm để ý đến những lời này nữa, anh quay lại tiếp tục châm cứu trên đầu người bị thương, mỗi một châm hạ xuống đều cực kì chính xác, không có vấn đề gì.
Vừa rồi Diệp Thanh Dương không có đấm người bị thương mà là đang dùng một cây kim bạc nhanh chóng phong ấn huyệt đạo trên đỉnh đầu của anh ta, đây là một bước cực kỳ quan trọng.
Nhưng vì động tác quá nhanh nên mọi người mới tưởng Diệp Thanh Dương vừa đấm vào đầu người kia, hơn nữa tóc của người bị thương còn che mất cây kim bạc trên đầu anh ta nên mọi người càng không nhận ra được.
Ngay sau đó các nhân viên y tế đã nhanh chóng đưa người bị thương đến bệnh viện.
"Tiêu Phong, à không, Thanh Dương, vừa rồi em vừa làm gì anh ta vậy?" Liễu Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò hỏi.
"Em vừa cứu anh ta!" Diệp Thanh Dương nói.
"Cái gì?" Liễu Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc.
Thì ra hành động kỳ lạ vừa rồi của Diệp Thanh Dương là để cứu người.
"Chị Thanh Thanh đừng lo lắng chuyện này nữa, chúng ta nhanh đi gặp dì đi!"
Diệp Thanh Dương chở Liễu Thanh Thanh đến thẳng Bệnh viện Trung ương.
Bệnh viện Trung ương là bệnh viện lớn nhất ở thành phố Thanh Châu, có lịch sử lâu đời và nguồn lực y tế khổng lồ.
Liễu Thanh Thanh đưa Diệp Thanh Dương đến khu cấp cứu, ở đây ngoài bệnh nhân ICU nguy kịch, còn có những bệnh nặng cần quan sát bất cứ lúc nào và những người nhập viện khẩn cấp.
Diệp Thanh Dương lắc đầu, nếu dì Liễu nằm ở đây thì chắc chắn dì ấy bị thương rất nặng!
Có điều chưa kịp đến phòng bệnh Liễu Thanh Thanh đã đột ngột dừng lại.
"Mẹ!"
Liễu Thanh Thanh lao về phía một chiếc giường bệnh bên hành lang.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Thanh Dương sửng sốt.
Không phải bệnh nhân thì nên nằm trong phòng bệnh sao? Tại sao bà ấy lại nằm ngoài hành lang?
Dì Liễu vừa nhìn thấy Liễu Thanh Thanh tới thì không kìm được nước mắt nữa.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Liễu Thanh Thanh hỏi Liễu Thư Phàm.
Liễu Thư Phàm khó khăn đáp: “Trong phòng nhiều người không đủ chỗ cho mẹ nằm, bọn họ tạm thời chuyển mẹ ra hành lang…”
Trong mắt Liễu Thanh Thanh lập tức hiện lên vẻ tức giận: “Chúng ta có trả tiền đầy đủ mà, tại sao bọn họ có thể làm như vậy được?”
"Thanh Thanh đừng tức giận, mẹ không sao, chúng ta không đắc tội bọn họ được!"
Cả đời này Liễu Thư Phàm vẫn luôn hiền lành như vậy, tới bây giờ bị người khác bắt nạt cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
"Mẹ!"
Liễu Thanh Thanh bật khóc.
Cô biết mẹ không muốn gây thêm rắc rối cho cô nên mới chọn cách nhẫn nhịn như vậy.
Còn Diệp Thanh Dương nhìn thấy cảnh này thì không thể chịu đựng được nữa, anh quay lại hỏi y tá: "Tại sao cô lại chuyển bà ấy ra hành lang?"
Y tá trưởng nghe báo tin đã vội vàng đi tới, lúc này cô ta lạnh lùng trả lời Diệp Thanh Dương: "Giường bệnh mẹ anh đăng ký chỉ là giường bệnh thông thường, người ta trả tiền đăng ký giường khẩn cấp đương nhiên là có quyền ưu tiên hơn rồi!"
Thật ra thì sự thật không phải là như vậy.
Tuy khoảng thời gian này bệnh viện có rất nhiều ca cấp cứu, nhưng tình trạng thiếu giường không nghiêm trọng lắm, ít nhất là vẫn chứa đủ số bệnh nhân hiện giờ.
Nhưng mà y tá trưởng có họ hàng xa đến nằm viện, tuy bệnh không nặng nhưng người đó nhất quyết muốn nằm ở khu cấp cứu, bởi vì vào khu này mới được nhập viện nhanh hơn.
Cuối cùng vì giữ mặt mũi với họ hàng, y tá trưởng đã đồng ý với người đó.
Sau đó cô ta mới quyết định lựa người dễ bắt nạt nhất - mẹ Liễu Thanh Thanh đẩy ra hành lang.
"Như vậy là không đúng!" Diệp Thanh Dương tiến lên nói: "Ở đây là khu cấp cứu, người nào cũng mang bệnh nặng trong người, làm sao có thể tùy tiện đẩy ra hành lang như vậy chứ? Cô làm như vậy là đang gây bất lợi cho quá trình hồi phục của bệnh nhân!"
Y tá liếc mắt đánh giá Diệp Thanh Dương, sau đó trên mặt lập tức bày ra vẻ khinh thường: "Đây là bệnh viện đó, anh đang dạy tôi cách làm việc sao? Anh là người thôn nào mới tới đây?"
Nghe vậy mọi người xung quanh liền bật cười.
Diệp Thanh Dương nhìn thẳng vào mắt y tá trưởng: "Không cần biết tôi đến từ thôn nào. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, nếu bà ấy là mẹ cô, thấy có người đẩy mẹ cô ra nằm ở hành lang như vậy cô có chịu được không?"
Mặt y tá trưởng đã đỏ bừng, bị hỏi vậy thì nói không nên lời, môi mấp máy hồi lâu vẫn không nói tiếng nào.