Từ Hậu Đạt ngây ra, ngơ ngác nhìn đối phương: "Tôi trả lời á?"
"Tôi trả lời cái gì?"
"Tôi chẳng hiểu thằng nhãi cậu nói gì cả!"
Ông ta cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Mình cẩn thận từng li từng tí, kế hoạch chặt chẽ kín đáo, có thể nói là không chút sai sót.
Đáng lý ra không nên bị phát hiện mới phải.
Mặc dù thằng nhãi này giỏi y thuật, ngay cả người chết cũng có thể cứu sống, khiến ông ta cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng việc nào ra việc nấy, chuyện này...
"Anh Sở, xin anh hãy nói rõ."
"Có phải anh muốn nói là lúc nãy ông ta suýt chút nữa đã hại chết ông nội tôi?"
"Mà chuyện ông nội tôi trúng độc, ông ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, có đúng không?"
Vân Thủy Dao dò hỏi.
Cha con Vân Lễ Tiền ở bên cạnh nhận thấy sự việc không ổn, có lòng muốn giúp đỡ.
Nhưng Từ Hậu Đạt quá vô dụng, không so được với Sở Phong, khiến bọn họ bây giờ rất bị động.
Nếu thật sự truy cứu đến cùng thì hai người họ khó mà thoát tội!
"Từ Hậu Đạt, ông muốn để cho tôi nói ra à?"
Đối mặt với câu hỏi của Từ Hậu Đạt, nét mặt Sở Phong không thay đổi. Hắn nhìn thẳng vào Từ Hậu Đạt, nhắc nhở: "Ông nói ra thì có thể tính là chủ động nhận tội."
"Nhưng nếu tôi nói ra, ông đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Nói nhảm!"
Từ Hậu Đạt hừ lạnh, quả quyết nói: "Từ Hậu Đạt này đi ngay đứng thẳng, có tội gì chứ?"
"Tên họ Sở kia, cậu đừng tưởng mình chữa khỏi cho ông cụ Vân là có thể làm xằng làm bậy!"
"Phải biết rằng ông ấy có thể tỉnh lại cũng có một nửa công lao của tôi."
"Nếu không có tôi chữa trị trước, thì làm sao cậu có thể thuận lợi như vậy..."
"Sắp chết đến nơi mà còn dám mạnh miệng."
Sở Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Được, tôi sẽ cho ông toại nguyện."
"Thưa các vị, thật ra ông cụ Vân không bị bệnh, mà là bị người ta hạ độc."
"Độc tố mãn tính sẽ chậm rãi ăn mòn nội tạng của ông ấy, nhưng lúc nãy ông ấy đã bị hạ độc quá liều."
"Tất nhiên mục đích là muốn đẩy ông cụ Vân vào chỗ chết."
"Mà người hạ độc không phải ai khác ngoài Từ Hậu Đạt!"
Đùng đoàng!
Hắn vừa nói xong, trời long đất lở.
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn. Khi quay sang nhìn Từ Hậu Đạt, nét mặt cũng thay đổi, ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Dù sao Sở Phong cũng kéo ông cụ Vân từ Quỷ Môn quan trở về, hắn biết y thuật, hơn nữa y thuật còn rất cao siêu. Bây giờ hắn nhắm vào Từ Hậu Đạt, mặc dù mọi người thấy khó tin, nhưng cũng muốn biết tại sao hắn lại nói vậy.
"Vớ vẩn! Không phải tôi!"
Từ Hậu Đạt sợ bay màu, lập tức phủ nhận: "Tôi và ông cụ Vân không thù không oán, sao tôi phải hại ông ấy?"
"Huống chi cậu đã nói ông ấy trúng độc mãn tính, không có khả năng tôi vừa chữa trị thì ông ấy đã phát bệnh!"
"Không có chứng cứ tức là cậu vu oan hãm hại. Cậu có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu không?"
Ông ta hoảng rồi.
Ban đầu đối phương yêu cầu mình trả lời câu hỏi, Từ Hậu Đạt còn tưởng hắn muốn làm khó mình.
Nhưng bây giờ hắn lại biết ông cụ Vân trúng độc mãn tính, biết cả chuyện tăng liều lượng thuốc.
Nếu không phải ông ta chưa từng nói chuyện này cho bất kỳ ai, thì ông ta sẽ nghi ngờ đối phương đã biết nội tình.
Từ Hậu Đạt hồi tưởng lại một lượt. Sau khi chắc chắn mỗi khâu không có vấn đề gì, ông ta lập tức bình tĩnh lại. Đối phương cố ý lừa mình đây mà!
Mình không ngu, làm gì dễ mắc mưu như vậy!
"Thần y Từ nói đúng, bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải tóm được cả đôi, không có bằng chứng thì cậu dựa vào đâu mà nói vậy?" Vân Lễ Tiền nói có lý có chứng.
Hai mắt Vân Hải Mị sáng lên, cô ta rối rít hùa theo: "Phải đó, nếu không lấy ra chứng cứ thì chính là anh vu oan hãm hại."
"Cho dù anh đã chữa khỏi cho ông nội tôi, anh..."
"Cô im đi!"
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Vân Thủy Dao lườm cháy mặt. Là chủ tịch tập đoàn, cô có quyền uy tuyệt đối.
Mà vị bác sĩ cô tìm đến cũng đã chữa khỏi cho ông nội, hiện tại địa vị của cô đã tăng vọt. Vào lúc này, Vân Hải Mị không dám cứng chọi cứng với đối phương.
Vân Thủy Dao hít sâu một hơi, nói với Sở Phong: "Anh Sở, ý anh là ông ta hạ độc ông nội tôi, muốn hại chết ông nội tôi có đúng không?"
"Nói vậy có chứng cứ không?"
"Tất nhiên là có!"
Sở Phong gật đầu, đi tới trước giường bệnh, ngồi xổm xuống, sau đó cầm một cây kim bạc chọc vào vũng máu. Kim bạc lập tức biến thành màu tím đen.
"Độc trong vũng máu này tên là Cực Hoa Tán. Đây là một loại hoa cực độc giống với cây thuốc phiện."
"Một khi trúng độc, nhẹ thì ăn mòn nội tạng khiến hệ miễn dịch suy giảm. Nếu dùng liều lượng quá lớn sẽ dẫn đến cơ quan suy kiệt."
"Vừa rồi triệu chứng của ông cụ Vân chính là như thế. Mà điểm đặc trưng của nó là phấn hoa sền sệt tựa cao su, dù lau chùi đi chăng nữa, trong bảy ngày vẫn có thể tìm ra dấu vết."
Phụt!
Nói xong Sở Phong đột nhiên bật lửa lên, phấn hoa trong suốt hiện ra trên đầu kim.
Hắn cầm lấy nó rồi xoay người đi đến gần Từ Hậu Đạt!
"Cậu, cậu muốn làm gì?"
Từ Hậu Đạt trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn đối phương.
Ngay cả tên của thuốc độc cũng biết, rốt cuộc tên này là ai? Ông ta cảm thấy ở trước mặt đối phương, mình không có chỗ trốn.
Thấy đối phương sắp hành động, không hiểu sao ông ta thấy sợ hãi.
"Nếu ông không có mưu đồ xấu thì đâu cần lo sợ tôi muốn làm gì."
Sở Phong thờ ơ nói: "Ông xòe tay ra!"
"Xòe cái đầu cậu ấy, không xòe!"
Từ Hậu Đạt bất giác giấu tay ra sau lưng.
"E là ông không quyết được!"
Vân Thủy Dao hừ lạnh, liếc mắt nhìn, tức thì có hai vệ sĩ xông đến.
Khi cô xuống tầng chuẩn bị đồ dùng cần thiết đã gọi vệ sĩ riêng của mình lên đây.
Chủ yếu là để đề phòng cha con Vân Lễ Tiền.
Lúc vén chăn cô đã chịu thiệt, cho nên cô bắt buộc phải dẫn người lên đây.
Nếu hai người họ còn dám làm bậy, cô sẽ bắt lại ngay!
Việc nào ra việc nấy.
Tuy bọn họ là người trong gia tộc, nhưng vì tranh giành lợi ích mà trở nên điên cuồng.
Ông nội bệnh tình nguy kịch, nhà họ Vân loạn trong giặc ngoài. Cô là chủ tịch tập đoàn, nhất định phải đề phòng mọi rắc rối có thể xảy ra.
"Thả tôi ra!"
"Các người thả tôi ra!"
Từ Hậu Đạt ra sức giãy giụa nhưng vô ích, bị cưỡng chế xòe tay ra.
Sở Phong thừa cơ đâm kim bạc vào tay ông ta, khẽ nhướng mày. Ở vị trí đầu mũi kim xuất hiện phấn hoa màu vàng mà hắn nói.
"Nếu không phải ông hạ độc thì tại sao trong tay ông lại có phấn hoa có trong máu độc?"
"Chứng cứ vô cùng xác thực, ông còn gì muốn nói không?"
Bộp bộp!
Sở Phong quát to như chuông đồng vang dội, làm cho hai chân Từ Hậu Đạt run lẩy bẩy, lập tức quỳ phịch xuống đất!
Mà thái độ cúi đầu im lặng của ông ta cũng chứng minh Sở Phong không nói dối, tất cả đều là sự thật!
"Tên khốn này, thì ra đúng là ông làm!"
"Vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là bản thân hạ độc, vậy mà còn muốn đổ lỗi cho thần y Sở?"
"Ác quá thể! Rõ ràng là đến cứu người nhưng thật ra lại là hại người. Trong ngoài bất nhất, đúng là súc sinh!"
"Không đúng, ngay cả súc sinh cũng không bằng!"
Một đám bác sĩ bừng bừng lửa giận, nhanh chóng vạch rõ giới hạn, chỉ trích Từ Hậu Đạt.
Cha con Vân Lễ Tiền lại càng sợ hãi, không ngờ những lời thằng nhãi kia nói đều là sự thật.
Hắn không chỉ chữa khỏi cho ông cụ, mà bây giờ còn vạch trần bộ mặt thật của Từ Hậu Đạt.
Người do bọn họ mời tới đấy!
Nếu truy cứu ngọn nguồn thì mình phải ăn nói thế nào?
"Tên chó già này, ông muốn hại ông nội tôi?"
Lúc này Vân Thủy Dao đã tỉnh táo lại, cô quát to một tiếng, xông đến tát Từ Hậu Đạt hai cái, đồng thời chất vấn: "Nói đi, tại sao ông phải làm như vậy?"
"Tôi, tôi..."
Từ Hậu Đạt ấp úng, đột nhiên ánh mắt trở nên hung ác, trở tay bóp cổ Vân Thủy Dao, ép cô vào góc tường.
"Tên họ Sở kia, tất cả là tại mày!"
"Nếu không phải mày đột nhiên nhảy ra, thì kế hoạch của tao đã thành công rồi!"
"Thằng chó dám phá hỏng chuyện tốt của tao, cút đến đây cho tao!"
"Nếu không, tao sẽ bóp chết nó!"
Ông ta dùng lực bóp mạnh, sắc mặt Vân Thủy Dao nhanh chóng tái nhợt.
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi, nhất là Vân Chấn Thiên. Ông ấy quát to yêu cầu Từ Hậu Đạt thả người.
Nhưng Từ Hậu Đạt thấy kế hoạch bại lộ, giờ đã mất hết lý trí rồi, hoàn toàn không quan tâm gì hết, chỉ hung hăng yêu cầu Sở Phong đến chỗ ông ta!
Trước tiên ông ta phải giết Sở Phong, sau đó lại giết Vân Chấn Thiên, dù thế nào cũng không để cho hắn sống sót qua ngày hôm nay!
"Lão già ngu ngốc này muốn chết à?"
"Không chỉ muốn hại chết ông nội mà còn muốn giết Vân Thủy Dao, đúng là..."
Vân Hải Mị châm chọc, đang định bước tới ngăn cản thì bị Vân Lễ Tiền cản lại: "Con gái, đừng đi!"
"Vừa hay mượn tay ông ta tiêu diệt Vân Thủy Dao!"
"Hiện tại, người mà nó mời tới đã chữa khỏi cho ông cụ, còn làm rõ nguyên nhân tại sao ông cụ mắc bệnh nặng."
"Bất kể là tập đoàn hay là gia tộc, địa vị của nó chắc chắn sẽ nước lên thuyền lên. Nếu nó không chết, sau này người chết sẽ là chúng ta."
"Nếu chó ngáp phải ruồi, Từ Hậu Đạt tiếp tục phát điên thì vừa hay giúp chúng ta một tay."
Vân Hải Mị nghe xong cũng cực kỳ tán thành, gật đầu thật mạnh, chân vừa bước ra giờ lại rụt về.
"Đúng là chết không hết tội."
Lúc này, Sở Phong thấy Từ Hậu Đạt vẫn khăng khăng cố chấp, ánh mắt hắn lạnh như băng, lắc đầu nói: "Tôi đã cho ông cơ hội."
"Là chính ông không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi..."
Vừa dứt lời, Sở Phong lập tức hành động!
Hắn nhảy bật lên nhanh như tia chớp, mọi người còn chưa nhìn rõ, hắn đã đến gần đối phương.
Bàn tay đập một phát vừa nhanh vừa mạnh, tức thì tiếng "rắc rắc" vang lên, cổ tay Từ Hậu Đạt bị gãy!
Ông ta hét lên thảm thiết, bất giác thả tay. Sở Phong ôm eo Vân Thủy Dao, đặt cô sang một bên, sau đó lại tiếp tục ra tay, một tay bóp cổ Từ Hậu Đạt, hơn nữa còn nhấc bổng lên!
"Nói đi, tại sao ông lại muốn hạ độc giết ông cụ Vân?"
"Nói cách khác, kẻ nào sai khiến ông?"
Chương 12: Có vẻ như mình đã hiểu lầm anh ấy
Dưới sự gắng sức, sắc mặt Từ Hậu Đạt trở nên tái nhợt, ho liên tục và thậm chí không thể thở được!
Vốn tưởng rằng ông ta sẽ ngoan ngoãn đầu hàng, nhưng cuối cùng ông ta lại dùng hai tay nắm lấy tay Sở Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi, nếu tôi nói cho cậu biết, cả nhà tôi sẽ tiêu hết"
"Tên họ Sở, tôi sẽ nhớ kỹ cậu."
"Mẹ nó, cho dù tôi có thành ma cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu..."
Nghe vậy, Sở Phong cảm thấy không ổn.
Nhưng còn chưa kịp hành động, kết quả vẫn là muộn một bước!
Trong răng ông ta có nhét chất độc, khi cắn mạnh, nọc độc sẽ chảy khắp miệng.
Chỉ trong bốn giây, ông ta đã gục đầu xuống và tắt thở.
Đôi mắt ông ta vẫn mở to cho đến lúc chết, trong ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng và tức giận.
"Bùm."
Sở Phong buông tay ra, thi thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Với sự hỗ trợ của Vân Thủy Dao, Vân Chấn Thiên đứng dậy, dùng chân phải đá Từ Hậu Đạt một cái, nói với vẻ mặt nham hiểm: "Thà chết cũng không chịu nói ra à."
"Xem ra, người đứng sau chuyện này đang nắm giữ điểm yếu của ông ta."
"Đáng tiếc, chỉ còn thiếu một bước..."
"Ông nội!"
Vân Thủy Dao trịnh trọng nói: "Mặc kệ là ai, con nhất định sẽ nghĩ cách để tìm ra đối phương."
"Nếu hắn dám đầu độc ông, con sẽ không buông tha cho hắn!"
"Đúng vậy, nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau, khiến hắn phải trả giá đắt!"
Vân Lễ Tiền cũng hét lên theo.
Ông ta không ngờ rằng Sở Phong chẳng những có y thuật siêu phàm, mà ngay cả võ thuật cũng giỏi như vậy!
Hắn đã bắt được Từ Hậu Đạt chỉ trong nháy mắt, mẹ nó, đúng thật là một người tài!
Đáng tiếc hắn không phải là người của ông ta mà còn thuộc về Vân Thủy Dao.
Giờ đây, ông ta đã không còn ý định nắm quyền nữa, mà chỉ muốn bảo vệ bản thân cho tương lai sau này.
Nhưng Vân Thủy Dao sẽ không cho ông ta cơ hội này, lập tức trở nên lạnh lùng, giễu cợt nói: "Bác cả nói dễ dàng thật đấy."
"Là ông đã đưa người đến đây, với tư cách là người giới thiệu, ông không nghĩ mình nên đưa ra một lời giải thích hợp lý sao?"
"Vân Thủy Dao, cô nói như vậy là có ý gì?!"
Vân Hải Mị không nhịn được nữa, chạy tới gần, hét lớn: "Chẳng lẽ cô cho rằng bố con chúng tôi chính là kẻ chủ mưu đằng sau việc này sao?"
“Chúng tôi cũng là nạn nhân trong chuyện này và hoàn toàn không biết gì cả.”
“Nếu tôi biết ông ta là một tên khốn như vậy, tôi…”
"Câm miệng!"
Lời còn chưa dứt, Vân Chấn Thiên đã ngắt lời, lạnh giọng nói: "Cho dù các người không phải kẻ chủ mưu sau lưng, nhưng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!"
"Ít nhất, Từ Hậu Đạt có âm mưu xấu xa, thân là người của nhà họ Vân, còn là con trai và cháu gái của tôi, các người đã không làm tròn trách nhiệm!"
"Cho đến khi sự việc được điều tra rõ ràng, mọi chức vụ trong tập đoàn của các người sẽ bị đình chỉ, tất cả mọi quyền lợi sẽ bị hủy bỏ!"
"Cứ ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, không được đi đâu cả!"
"Cái gì?"
Nghe được hình phạt này, hai bố con nhìn nhau, vô thức nói: "Không được đâu cha, chúng con đều chẳng biết gì cả, chúng con cũng bị lừa mà."
"Đúng vậy, ông nội, ông không thể chỉ nghe lời Vân Thủy Dao, cho chúng con một cơ hội nữa..."
"Nếu còn dám nói nhảm, sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc, từ nay trở đi, không liên quan đến nhà họ Vân của tôi nữa!"
Thấy hai cha con còn muốn tranh cãi.
Lời nói của Vân Chấn Thiên lập tức khiến bọn họ á khẩu không nói nên lời!
Phải biết rằng, thứ mà một gia tộc lớn như thế này thiếu nhất không phải là người thừa kế và con cháu.
Chuyện hôm nay là chuyện quan trọng, nếu không có Sở Phong, có lẽ nhà họ Vân đã gặp rắc rối rồi!
Là gia chủ, ông ấy cần phải giết gà dọa khỉ và trừng phạt thật nặng!
Nếu không, sau này không phải bất cứ ai cũng dám ra tay với ông ấy sao?
"Thần y Sở, cảm ơn cậu rất nhiều vì chuyện xảy ra ngày hôm nay!"
Thấy hai bố con không dám nói nữa, Vân Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Sở Phong, cảm kích nói: "Nếu không có cậu, e rằng lão già như tôi đã phải bỏ mạng lại ở đây, như Dao Dao đã nói, từ giờ trở đi cậu sẽ là khách quý của nhà họ Vân của tôi!"
"Dao Dao, sao con không nhanh chóng bày tỏ lòng biết ơn với thần y Sở đi?"
Nghe vậy, Sở Phong xua tay, bình tĩnh nói: "Ông Vân khách sáo rồi, tôi đã nói, đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc tới."
"Hơn nữa, cô Vân đã trả chi phí khám bệnh trước khi đến đây rồi."
Nghĩ đến thư mời đưa cho nhà họ Lạc đầu tư quỹ hội, trong lòng Sở Phong cảm thấy chua xót.
Khi đó hắn chỉ muốn hỗ trợ Lạc Thi Thi vươn lên dẫn đầu, đưa nhà họ Lạc lên một tầm cao hơn, nhưng ai biết rằng đối phương lại thực sự muốn ly hôn với hắn?
Tuy nhiên, thư mời đã được đưa ra trước đó, bây giờ hắn muốn đổi ý, có vẻ không ổn cho lắm.
"Thần y Sở nói sai rồi."
Vân Chấn Thiên cười nói: “Phí chữa bệnh trước đó là trả cho việc cậu đã cứu tôi.”
"Nhưng bây giờ tôi trả phí khám bệnh, là vì cậu đã giúp chúng tôi tìm ra sự thật, ít nhất tìm ra tên hung thủ Từ Hậu Đạt."
"Cho nên, lại trả phí khám bệnh là rất cần thiết!"
Sợ hắn từ chối.
Vân Chấn Thiên nhìn qua, Vân Thủy Dao liền hiểu ý, cô lập tức lấy ra hai thứ từ trong túi xách của mình, cung kính đưa cho Sở Phong và nói: "Anh Sở, đây là thẻ Long Hoàng của nhà họ Vân chúng tôi, có nó, sau này anh có thể sử dụng nó ở bất kỳ cơ sở kinh doanh nào thuộc Tập đoàn Vân thị của chúng tôi, hơn nữa không bị giới hạn."
"Còn chiếc chìa khóa này thuộc về biệt thự 101 ở biệt viện Thanh Long, lát nữa tôi sẽ sang tên biệt thự này vào tài khoản của anh, từ nay trở đi nơi đó sẽ là tài sản riêng của anh, mong anh vui lòng nhận lấy!"
Nhìn tấm thẻ Long hoàng và chìa khóa được đưa tới, Sở Phong bất đắc dĩ cười khổ.
Sự nhiệt tình khó có thể từ chối, hơn nữa sau khi hắn và Lạc Thi Thi ly hôn, đúng là hắn tạm thời không có nơi nào để ở.
Biệt thự này có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết của hắn.
Nếu hắn vẫn cố từ chối lần nữa, thì sẽ có vẻ hắn quá tự phụ.
"Vậy thì tôi không khách sáo nữa."
"Tôi sẽ nhận nó."
Sở Phong gật đầu, bỏ hai thứ vào túi, dặn dò: “Tuy nhiên, dù ông Vân đã nôn ra máu độc.”
"Nhưng trong cơ thể vẫn còn sót lại độc tố, hơn nữa nội tạng đã bị tổn thương, muốn khỏi hẳn vẫn phải uống thuốc."
"Tôi ghi đơn thuốc trước, các vị cứ bốc thuốc theo đơn thuốc mà uống, khi nào uống xong, tôi sẽ quay lại tái khám."
"Cảm ơn thần y Sở!"
Sau đó.
Sau khi lấy giấy bút, viết xong đơn thuốc, rồi chào hỏi ngắn gọn vài câu, Vân Thủy Dao tiễn Sở Phong rời đi.
Lúc này, Lạc Thi Thi và Diệp Kim Long cũng lái xe đến bệnh viện!
Khi đến phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt đầy vết bầm tím của hai mẹ con, Lạc Thi Thi rất đau lòng, vội vàng nói: "Mẹ, Đào Đào, bác sĩ nói thế nào?"
Nhìn thấy Lạc Thi Thi, hai mẹ con đang thoi thóp lập tức khóc lóc kể lể: "Thi Thi, cuối cùng thì con cũng đến rồi!"
"Chị, chị xem em và mẹ bị tên vô dụng đó đánh thành như thế này."
"Anh ta không chỉ đánh em và mẹ, còn nói muốn trả thù nhà họ Lạc!"
"Lần này cho dù thế nào đi nữa, chị cũng phải trả thù cho em và mẹ, không được dễ dàng buông tha cho anh ta!"
"Em muốn anh ta phải quỳ xuống trước mặt em để nhận lỗi, nếu không, đừng nói chỉ đập vỡ tấm bài vị và hủ tro cốt kia, cho dù là..."
Lạc Đào Đào quá kích động, suýt chút nữa đã nói ra sự thật.
Nhận ra mình đã nói sai, cô ta nhanh chóng im lặng.
Nhưng Lạc Thi Thi vẫn không khỏi cau mày, nghi hoặc hỏi: "Bài vị? Hủ tro cốt?"
"Đào Đào, em nói thật cho chị biết, rốt cuộc em và mẹ đã làm gì?!"
Lạc Đào Đào lầm bầm trong miệng mà không nói gì, mà chỉ nhìn về phía mẹ cô ta.
Tô Mai không nghĩ vậy, hừ lạnh nói: "Cứ nói ra đi, có gì phải sợ."
"Không phải chỉ là đập nát bài vị và hủ tro cốt của bà mẹ của tên vô dụng đó thôi sao, việc này thì có là gì, so với việc nó đánh chúng ta thì chuyện này chẳng là gì cả!"
"Khi mẹ lành vết thương, mẹ sẽ đào cả cái mộ của mẹ nó lên!"
Nghe vậy, Lạc Thi Thi sửng sốt, cô không ngờ mọi chuyện lại như thế này!
Khó trách Sở Phong ra tay, có lẽ hắn đã bị ép đến mức phải nổi giận!
Sau ba năm kết hôn, cô biết rất rõ những thứ của mẹ hắn có ý nghĩa như thế nào đối với hắn.
Ngay cả bài vị và hủ tro cốt của mẹ mình mà người làm con không thể giữ được thì còn làm được việc gì nữa?
"Có vẻ như mình đã hiểu lầm anh ấy."
Lạc Thi Thi lẩm bẩm, đột nhiên hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại đó.
Chương 13: Lòng tốt nhưng hắn lại không biết ơn
"Thi Thi, em lo lắng quá rồi."
"Cái gì mà hiểu lầm với không hiểu lầm, anh chỉ biết dì và Đào Đào đã bị đánh."
"Dù lý do là gì thì cũng không được đánh người khác, đây là vấn đề nguyên tắc."
"Em nghĩ sao?"
Diệp Kim Long lên tiếng trấn an.
Bây giờ trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu, xét theo lời nói và việc làm của đối phương, cô vẫn còn tình cảm với tên vô dụng đó.
Rốt cuộc ba năm bên nhau sớm chiều, ngay cả một con chó cũng có tình cảm chứ đừng nói đến con người?
Vì vậy, để ngăn chặn trước khi có chuyện gì xảy ra, anh ta cần phải loại bỏ tên vô dụng đó cho bớt việc!
Anh ta không chỉ muốn chiếm được thân thể của Lạc Thi Thi mà còn muốn chiếm được trái tim của cô!
"Cậu Diệp, có thể anh không biết nhiều về Sở Phong."
Lạc Thi Thi có chút mâu thuẫn với sự trấn an của Diệp Kim Long, cô thở dài: "Bố anh ấy mất tích từ khi còn nhỏ, mẹ anh ấy đã một mình nuôi nấng anh ấy lớn khôn."
"Anh ấy có một tình cảm sâu sắc với mẹ, sau khi mẹ anh ấy qua đời vì bệnh tật, tấm bài vị và hủ tro cốt này là nơi gửi gắm tinh thần của anh ấy."
"Nhưng mẹ và em gái tôi đã đập nát bài vị của người ta, sao anh ấy có thể không tức giận được?"
"Ăn nói xàm xí!"
Tô Mai không đồng tình nói: "Chỉ là một cái bài vị mà thôi, đập thì đập, cũng đâu có chết ai."
"Nhưng con nhìn đi, mẹ và Đào Đào bị đánh như thế nào, cậu ta tức giận? Vậy mẹ thì tức giận với ai đây?"
"Mẹ nói đúng!"
Lạc Đào Đào rất đồng tình, gật đầu: "Em không quan tâm, tên vô dụng đó đánh mẹ con em, anh ta phải trả giá đắt!"
"Em muốn anh ta phải quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với em, nếu không, em không chỉ đập nát tấm bài vị của mẹ anh ta mà còn đào cả ngôi mộ đó lên!"
"Hai người!"
Lạc Thi Thi thấy hai mẹ con vô lý, cô lập tức bị nghẹn lời.
Nhưng xét thấy bọn họ đang bị thương, không nên xúc động, nên cô cố nén sự tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Được rồi, mẹ, Đào Đào, hai người bị thương nặng, nên yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe lại đi, chuyện này con biết phải xử lý thế nào..."
"Tên vô dụng!"
Còn chưa kịp nói xong, xuyên qua khe cửa, Tô Mai nhìn thấy Sở Phong từ trên lầu đi xuống, lập tức mắng: "Tên vô dụng, cậu ta lại dám đuổi theo đến bệnh viện."
"Bà đây không tha cho cậu ta đâu!"
Sau đó.
Bà ta bất chấp vết thương, trực tiếp lao ra ngoài.
Lạc Đào Đào cũng nhìn thấy Sở Phong, lập tức lửa giận dâng trào, khập khiễng nhảy xuống giường, theo sát phía sau.
"Mẹ."
"Đào Đào."
"Hai người trở lại đi…."
Thấy tình hình không được tốt.
Với tính cách của họ, một khi xảy ra xung đột với Sở Phong, không biết sẽ gây ra rắc rối gì.
Nhưng cô còn chưa kịp khuyên can, Diệp Kim Long đã ngắt lời: "Thi Thi, chúng ta cũng đi xem đi."
"Tôi cũng muốn biết tên vô dụng đó lấy đâu ra dũng khí để đuổi theo đến bệnh viện."
"Em thật sự quá tốt bụng, tốt bụng là một điều tốt, nhưng đôi khi em cũng phải phân biệt đối tượng."
"Tên vô dụng đó đã chứng tỏ anh ta có ý xấu, vong ơn bội nghĩa, nếu em còn tiếp tục thương xót nương tay với hắn, sau này sẽ chỉ càng tệ hơn!"
Nói xong.
Anh ta nắm tay Lạc Thi Thi và bước ra khỏi phòng.
"Tên vô dụng, ở nhà đánh chúng tôi còn chưa đủ, còn muốn tới bệnh viện đánh chúng tôi đúng không?"
"Được, có năng lực thì tới đây đi!"
Tô Mai nhặt cây chổi ở ngoài cửa lên, giận dữ gào thét với Sở Phong!
Sở Phong đang đợi Vân Thủy Dao lái xe đến chở mình đi, nghe được lời nói của Tô Mai, sửng sốt một chút, sau đó lạnh lùng nói: "Đồ điên."
“Tôi đến bệnh viện để thăm bệnh nhân, đâu có liên quan gì đến các người?”
Vân Chấn Thiên có thân phận đặc biệt.
Bây giờ lại xảy ra chuyện bị trúng độc.
Không tiện làm mọi chuyện phức tạp hơn, hắn chỉ có thể lấy cớ đi thăm bệnh nhân.
Nhưng nghe vậy, Tô Mai lại hừ lạnh coi thường, nói: "Đúng là buồn cười, một tên vô dụng như cậu mà biết thăm bệnh gì chứ?"
"Ai không biết bố mẹ cậu đã chết từ lâu, hiện tại cậu còn ly hôn với Thi Thi nhà tôi, thì có bạn bè gì mà thăm, cậu cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?"
"Đúng vậy!"
Lạc Đào Đào tiếp lời và chế giễu: “Anh đánh chúng tôi chưa tính, bây giờ còn đuổi theo đến bệnh viện.”
"Anh thật sự cho rằng người nhà họ Lạc chúng tôi đều là cục đất sao?"
"Bây giờ anh rể mới của tôi đến rồi, xem anh ấy xử lý anh thế nào!"
Nói xong.
Cô ta bước sang một bên và trực tiếp ôm lấy cánh tay của Diệp Kim Long.
Khi nghe thấy ba từ 'anh rể mới', Diệp Kim Long cảm thấy vui mừng và gật đầu: "Đừng lo lắng, Đào Đào, anh sẽ lấy lại công bằng cho em!"
“Nếu tên vô dụng đó không đưa ra lời giải thích, anh sẽ không tha cho hắn…”
"A."
Sở Phong cười khẽ, không để ý tới anh ta, nhìn Lạc Thi Thi, lạnh lùng nói: "Sếp Lạc, chơi vui quá nhỉ."
"Đầu tiên là ly hôn với tôi, sau đó lại đưa tên gian phu này về nhà."
"Khi ly hôn với tôi, cô đã tuyên bố rất mạnh mẽ mà, nhưng hóa ra lại là ngoại tình trong hôn nhân, đây có phải là cái cớ để cắm sừng tôi không?"
Sắc mặt Lạc Thi Thi đỏ bừng, cố hết sức phủ nhận: "Sở Phong, anh đừng nghe em gái tôi nói bậy, tôi và cậu Diệp chỉ là bạn bè mà thôi..."
"Bạn bè nắm tay nhau ở nơi công cộng sao?"
Nghe những lời đó.
Lạc Thi Thi tỏ ra xấu hổ, lúc này cô mới nhận ra mình vừa bị Diệp Kim Long kéo ra ngoài.
Bởi vì chuyện cấp bách, còn chưa kịp buông tay, cô lập tức rút tay về, khi định giải thích theo bản năng, thì Diệp Kim Long lại hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói chúng tôi nắm tay, cho dù chúng tôi có kết hôn thì có liên quan gì đến anh?"
"Thi Thi, không cần phải giải thích với anh ta đâu."
Sau đó.
Anh ta tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Sở Phong, nói bằng giọng lạnh lẽo: "Tôi cũng không rảnh nói nhảm với anh, chỉ hỏi anh một câu thôi."
"Hiện tại dì Tô và Đào Đào đều bị anh đánh, chuyện này anh định giải thích thế nào?"
Vừa nói dứt lời, anh ta liếc sang.
Mấy người vệ sĩ mà anh ta mang theo bên người, chậm rãi tiến lại gần Sở Phong.
Sở Phong không đồng tình, lạnh lùng nói: "Đúng là tôi cần một lời giải thích."
“Tôi sẽ không bỏ qua chuyện bà ta đã đập vỡ bài vị của mẹ tôi.”
"Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thu xếp xong hủ tro cốt của mẹ tôi, đợi cho đến khi thu xếp xong."
"Tô Mai, bà phải dẫn theo Lạc Đào Đào đến trước mộ mẹ tôi, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi!"
"Nếu không..."
"Nếu không anh sẽ trả thù nhà họ Lạc sao?"
Diệp Kim Long cắt ngang, quay đầu nhìn Lạc Thi Thi và nói: "Thi Thi, bây giờ em đã tin chưa?"
"Sau khi tên vô dụng này đánh dì và Đào Đào, anh ta còn muốn trả thù nhà họ Lạc, tên vô dụng này là tên vong ơn bội nghĩa."
"Anh muốn xử lý anh ta, chắc em không có ý kiến đúng không?"
Lạc Thi Thi sửng sốt.
Trong lòng cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn, vốn tưởng rằng mẹ và em gái mình đang bịa đặt, cố ý nói xấu Sở Phong.
Nhưng với hai chữ 'nếu không' mà hắn vừa nói, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Đánh mẹ và em gái cô chỉ là bước khởi đầu, mục đích thực sự của hắn là đối phó với cô và trả thù nhà họ Lạc.
"Sở Phong, anh không cảm thấy mình đang rất quá đáng sao?"
Lạc Thi Thi nhìn Sở Phong, thất vọng nói: "Chỉ vì tôi ly hôn với anh, anh liền trút giận lên người mẹ và em gái tôi sao."
"Bây giờ anh còn định báo thù nhà họ Lạc, sao anh lại hẹp hòi như vậy?"
Tôi hẹp hòi sao?
Kết hôn ba năm, tôi còn chưa hề chạm vào cô chút nào đâu, tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để thu thập tài nguyên cho nhà họ Lạc.
Nếu tôi hẹp hòi, khi làm trâu làm ngựa, làm việc chăm chỉ ở nhà họ Lạc mà không phàn nàn một câu chứ đừng nói đến oán hận.
Cuối cùng, cô lại nói rằng hắn là người hẹp hòi?
Nếu muốn vu oan thì sợ gì không có lý do.
Nếu không còn yêu nữa, thì ngay cả thở thôi cũng sai.
"Tùy cô nghĩ sao cũng được."
"Chúng ta đã ly hôn, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô."
"Cô cũng không thể ngăn cản tôi làm bất cứ điều gì."
Sở Phong hít sâu một hơi, không muốn dài dòng với cô, xoay người muốn rời đi, nhưng Tô Mai lại cầm chổi đánh tới, "Tên vô dụng, nếu không quỳ xuống dập đầu, thì hôm nay cậu đừng hòng rời đi nơi này..."
"Răng rắc!"
Sở Phong giơ tay lên, một tay bóp gãy cán chổi, thuận thế đẩy bà ta ngã xuống đất, "Tôi còn có việc phải làm, không có thời gian nói nhiều với bà."
"Nhớ kỹ, ba ngày sau tôi sẽ sửa lại tro cốt của mẹ tôi, lúc đó phải dắt theo Lạc Đào Đào quỳ dập đầu trước mộ mẹ tôi!"
Nói xong hắn định rời đi.
Sắc mặt của Diệp Kim Long thay đổi, anh ta vẫy tay, nói:"Đúng là động trời!"
"Anh đánh người không xin lỗi, còn dám ra tay, anh thật sự cho rằng không ai có thể trị được anh sao?"
"Ra ray, giữ tên kia lại cho tôi!"
"Nếu không chịu xin lỗi thì buộc hắn phải xin lỗi!"
Nghe vậy.
Mấy người vệ sĩ ngay lập tức vây quanh.
Thấy tình thế không ổn, Lạc Thi Thi vội vàng hét lên: "Sở Phong, anh có thể đừng gây rắc rối nữa được không?"
"Anh không đánh lại bọn họ đâu, mau xin lỗi mẹ và em gái tôi đi, không cần phải quỳ xuống dập đầu, nhưng ít nhất thái độ của anh phải thành tâm một chút."
"Nếu không tôi không thể giúp được anh đâu."
Cô không thể thích ứng với những thay đổi của Sở Phong.
Nhưng khi nghĩ tới trong việc này, người có lỗi trước là mẹ và em gái cô, nên cô chỉ muốn làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng cuối cùng, thay vì cảm kích, đối phương lại đáp: “Đôi chân của tôi dùng để lạy trời lạy đất lạy bố mẹ mình, tại sao tôi phải quỳ lạy hai con khốn này?”
"Anh!"
Lạc Thi Thi không biết phải nói gì.
Cô có ý định tốt muốn giúp đỡ, nhưng thay vì tỏ ra biết ơn, mà còn nói năng thô lỗ, mắng mẹ và em gái cô là con khốn?
Chương 14: Người ngoại tình không phải tôi mà là anh ta
"Sở Phong, anh thật sự rất vô lý..."
Lạc Thi Thi thở dài.
Diệp Kim Long hừ lạnh một tiếng: "Thi Thi, anh đã nói rồi, tên vô dụng này là một kẻ vong ơn bội nghĩa."
"Rõ ràng là em đang giúp đỡ anh ta, anh ta không cảm kích thì thôi, còn mắng ngược lại em."
"Đối phó với loại người này, nhất định phải cho anh ta một bài học sâu sắc!"
“Nếu anh ta không quỳ xuống dập đầu, thì hôm nay là đập bài vị của mẹ anh ta, ngày mai sẽ đào mộ mẹ anh ta…”
"Bốp!"
Lời còn chưa dứt, Sở Phong đã ra tay như tia chớp.
Diệp Kim Long còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mũi ươn ướt, máu phun trào ra.
Sau đó, đầu óc anh ta choáng váng, bị đối phương bóp cổ, với tốc độ cực nhanh, anh ta bị nhấc lên và đập mạnh vào tường.
"Ah!"
Cùng với cơn đau dữ dội, Diệp Kim Long không khỏi hét lên thảm thiết, máu từ giữa mày rỉ ra, toàn thân quay cuồng.
Còn chưa kết thúc, Sở Phong còn trở tay túm lấy hai tay anh ta, dùng sức bẻ thật mạnh, chỉ nghe hai tiếng “răng rắc", xương tay lập tức bị bẻ gãy!
"Cậu Diệp!"
Một tên vệ sĩ bị kinh hãi, lao tới hét lên.
Nhưng Sở Phong còn không thèm nâng mí mắt, duỗi tay quăng một cái tát, cái tát mạnh mẽ khiến anh ta bay về phía sau ba bốn mét!
Ngã sõng soài trên mặt đất.
Máu chảy ra từ miệng và mũi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều sợ hãi và bàng hoàng.
Ai mà ngờ được, tên vô dụng này lại có thể đánh nhau ác liệt như vậy, hơn nữa ra đòn còn tàn nhẫn như vậy!
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Lên hết đi."
"Mắc công tôi phải xử lý từng người một."
Sở Phong liếc mắt nhìn mấy tên vệ sĩ.
Những lời này trực tiếp kích thích bọn họ, bọn họ gào thét giương nanh múa vuốt lao tới!
Nhưng bọn họ còn chưa đến gần, Sở Phong đột nhiên hành động!
Dùng tay đấm chân đá, mạnh mẽ và dứt khoát.
Kể cả sức mạnh hay kỹ năng, gần như là nghiền áp tất cả.
"Bùm bùm bùm bùm!..."
Trong chớp mắt, sáu bảy tên vệ sĩ đều bị hạ gục.
Nếu không nằm bẹp trên mặt đất.
Thì là dính lên tường.
Tất cả mọi người đều bị bầm dập hết mặt mũi, nôn ra ba lít máu.
Đối mặt với Sở Phong, đừng nói là đánh nhau, ngay cả sức chống cự cũng không có.
"Cái này…"
Tất cả mọi người đều hoảng sợ!
Ngay cả những người qua đường cũng dừng lại nhìn tất cả những việc này với vẻ mặt khó tin.
"Tên vô dụng này được tiêm máu gà sao, tại sao lại đánh nhau giỏi như vậy?" Tô Mai vẫn còn sợ hãi.
Lạc Đào Đào sợ hãi đến mức trốn ở phía sau bà ta, nơm nớp lo sợ nói: "Mẹ, phải làm sao đây?"
"Con muốn tên vô dụng đó phải quỳ xuống đất xin chúng ta tha thứ, tại sao lại để anh ta đánh người của chúng ta?"
Không thể chấp nhận được.
Hai mẹ con lắc đầu điên cuồng, cảm giác như đang nằm mơ.
Còn những người vây xem thì vô cùng phấn khích, họ nhìn Sở Phong như thể họ là những người hâm mộ.
"Sở Phong!"
Lạc Thi Thi mở miệng muốn nói cái gì đó, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một cảm giác như bị giấu diếm đột nhiên xuất hiện.
Người chồng mà cô khinh thường suốt ba năm nay chẳng phải chỉ biết ăn no chờ chết thôi sao?
Đừng nói là mắng, cho dù có đánh hắn thì kẻ hèn nhát này cũng không làm được gì, sao bỗng nhiên lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Chẳng lẽ, hắn vẫn luôn giấu cô chuyện này sao?
Có cần phải làm vậy không?
Bây giờ là một xã hội được quản lý bằng pháp luật, dù có đánh nhau giỏi đến đâu, thì có thể đánh thắng dao súng, đánh thắng viên đạn được không?
Diệp Kim Long là ai, nếu đánh anh ta, hắn có nghĩ đến hậu quả không?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi lo lắng trong lòng, thầm mắng Sở Phong quá kích động, làm việc bất chấp hậu quả.
Khi cô đang muốn nói gì đó, thì thấy Sở Phong xoay người, đi tới trước mặt Diệp Kim Long, ngồi xổm xuống.
"Kẻ vô dụng, mẹ nó mày dám đánh tao?"
Diệp Kim Long cũng rất sợ hãi, vốn dĩ anh ta muốn được chú ý, nhưng không ngờ lại bị ăn đánh.
Nhưng thua cuộc không thể thua khí thế, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày có biết nếu đánh tao sẽ có hậu quả gì không?”
"Bốp!"
Sở Phong không cho là đúng, tiện tay tát vào mặt anh ta, khiến đầu óc anh ta ong lên!
Lúc này, Sở Phong túm tóc anh ta, dùng sức kéo, "Vậy mày nói thử xem, sẽ có hậu quả gì?"
"Sở Phong, anh điên rồi sao?"
Nhìn thấy hắn sắp hành động liều lĩnh, Lạc Thi Thi không kiềm chế được mà gầm lên: "Anh ta là Diệp Kim Long, là cậu cả của nhà họ Diệp."
"Anh đánh anh ta, anh không sợ anh ta trả thù anh..."
"Bụp!"
Sở Phong túm lấy đầu anh ta đập mạnh xuống đất một cái, không đồng tình nói: "Muốn trả thù tôi như thế nào?"
"Tên vô dụng, mẹ nó mày..."
Diệp Kim Long nghiến răng nghiến lợi, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi kẽ răng, Sở Phong lại tát anh ta một bạt tai: "Không phục phải không?"
"Mày có muốn đánh lần nữa không?"
Lần này, Diệp Kim Long sợ đến mức són ra quần.
Anh ta không dám cãi lại, tên vô dụng này đúng là một kẻ điên, anh ta sợ nếu nói thêm một lời nào nữa, thì sẽ không giữ được cái mạng của mình!
"Xong đời rồi, tên vô dụng này điên rồi."
"Ngay cả cậu Diệp mà anh ta cũng dám đánh..."
Hai mẹ con Tô Mai sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Nhưng Lạc Thi Thi thì lại vô cùng tức giận, gầm lên: "Sở Phong, anh đủ rồi!"
"Anh đánh cậu Diệp, anh ta không chỉ trả thù anh mà còn có thể liên lụy đến nhà họ Lạc của tôi."
“Nhà họ Lạc chúng tôi có rất nhiều công việc làm ăn với nhà họ Diệp, anh đánh anh ta, anh muốn hại chết chúng tôi sao?”
Theo cô thấy, hôm nay Diệp Kim Long bị sỉ nhục, anh ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Sở Phong chỉ là một người dân thường ở tầng dưới chót, không có học vấn, không có năng lực, cũng không có quan hệ, chỉ có sức lực thì có tác dụng gì? Căn bản không thể đấu lại người ta!
Hơn nữa, nhà họ Lạc đang phát triển đến thời điểm quan trọng, cần phải giữ chặt nhà họ Diệp, nhưng hắn lại đánh Diệp Kim Long, chẳng phải hắn đang đặt nhà họ Lạc trên đống lửa sao?
Mù quáng.
Bốc đồng.
Kiêu ngạo.
Tại sao hắn lại trở thành người như vậy?
"Nhà họ Lạc có quan hệ gì với tôi?"
Sở Phong bĩu môi, nắm lấy cằm Diệp Kim Long: “Nếu mày muốn chấm dứt hợp tác với nhà họ Lạc, thậm chí khiến nhà họ Lạc phá sản, tao cũng không có ý kiến gì đâu.”
"Nhưng mày phải giữ cái miệng mình cho sạch sẽ chút đi, nếu tao còn nghe thấy mày không tôn trọng mẹ tao nữa, tao sẽ xé nát miệng của mày!"
Diệp Kim Long cảm thấy rất uất hận.
Từ nhỏ tới lớn, không ai dám nói nặng anh ta một câu nào, chứ đừng nói tới việc bị người ta đánh.
Nhưng hôm nay, anh ta lại bị tên vô dụng này tra tấn đến tình trạng này, nếu không trả thù này, anh ta thề không làm người!
Nhưng bây giờ anh ta đang bị khống chế, nên đành phải cúi đầu, anh ta còn phải đè nén lửa giận, gật đầu: “Không đâu, tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”
"Anh, anh mau buông tôi ra đi, tôi khó chịu quá."
"Cút!"
Sở Phong buông tay ra, thả đầu anh ta đập mạnh xuống đất rồi đứng dậy.
Đúng lúc này, có hai người đàn ông mặc vest đi tới, nhìn thấy cảnh này liền cung kính nói: "Cậu Sở, cô chủ bảo tôi đến đón ngài."
"Có phải có chuyện gì đang xảy ra ở đây không, có cần chúng tôi làm gì không?"
"Không cần."
Sở Phong xua tay, thản nhiên nói: "Những tên hề này, tôi có thể xử lý được."
Sau đó, hắn trừng mắt nhìn hai mẹ con Tô Mai, nhắc nhở: "Nhớ kỹ, ba ngày sau."
"Tự mình đến mộ mẹ tôi để xin lỗi, nếu không đi thì tự gánh lấy hậu quả!"
Nói xong.
Anh không thèm liếc nhìn Lạc Thi Thi lấy một cái, hắn bước ra khỏi bệnh viện dưới sự hộ tống của hai người đàn ông mặc vest và biến mất khỏi tầm mắt trong chớp mắt.
"Mau đưa cậu Diệp đi khám bác sĩ!"
Khi Tô Mai hét lớn, y tá lập tức đưa Diệp Kim Long đến phòng khám một cách khẩn cấp.
Cùng lúc đó, bà ta bước nhanh về phía trước, tóm lấy Lạc Thi Thi vẫn còn đang ngơ ngác, hung tợn nói: "Thi Thi, con đã nhìn thấy tên vô dụng đó khốn nạn đến mức nào chưa?"
“Nó đánh mẹ và em gái con còn chưa tính, ngay cả cậu Diệp cũng dám đánh, bây giờ gia đình chúng ta đều bị nó hại cho khổ sở!”
"Con thực sự không ngờ rằng anh ta không hề nghe lời con nói, ngay cả cậu Diệp cũng dám đánh, chẳng lẽ anh ta thực sự không quan tâm đến điều gì sao..."
Lạc Đào Đào hừ lạnh, mỉa mai nói: "Cái gì mà không quan tâm, không phải anh ta ỷ mình có sự chống lưng của con hồ ly tinh đó sao?"
"Hồ ly tinh?"
Con ngươi của Lạc Thi Thi đột nhiên co lại: "Đào Đào, em nói vậy là có ý gì?"
"Đội trưởng Tôn cũng có mặt khi anh ta đánh bọn em, theo lý mà nói, lẽ ra anh ta phải bị bắt và đưa về đồn cảnh sát từ lâu rồi."
“Nhưng lúc đó có một người phụ nữ nào đó đến bảo vệ anh ta, hình như có thân phận rất cao, ngay cả đội trưởng Tôn cũng không dám hành động liều lĩnh.”
Nói đến đây.
Lạc Đào Đào hung hăng nhổ nước bọt: “Tên vô dụng này thật biết cách trả đũa.”
"Anh ta nói chị ngoại tình trong hôn nhân, em nghĩ anh ta mới là người ngoại tình trong hôn nhân!"
“Nếu không, chị bảo anh ta ly hôn là anh ta lập tức ký tên, anh ta thoải mái như vậy sao?”
Shhh!
Nghe vậy, Lạc Thi Thi không khỏi hít sâu một hơi.
Đúng vậy.
Lúc đó ly hôn, mặc dù hắn có hỏi vài câu, nhưng cuối cùng khi ký tên thì lại rất dứt khoát.
Khi đó, cô còn cảm thấy mình có phải đã làm quá hay không, có thể đã làm tổn thương hắn.
Nhưng bây giờ sau khi nghe những lời hai người nói, chẳng lẽ hắn thực sự đã phản bội cô?
Tìm được chỗ dựa rồi, thì không cần nhà họ Lạc của tôi nữa đúng không?
"Thi Thi, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được."
"Con mau nghĩ cách đi..."
"Được rồi mẹ, chuyện này con biết phải xử lý như thế nào rồi, mẹ và Đào Đào đều bị thương, đi nghỉ ngơi trước đi."
"Con lên lầu xem cậu Diệp thử, hy vọng là anh ấy không gặp nguy hiểm gì, chín giờ tối nay, con và anh ấy còn phải đến tham dự cuộc họp tranh cử đầu tư do nhà họ Vân tổ chức."
Chương 15: Nửa đường chặn giết, ai là kẻ chủ mưu đằng sau
Trong chiếc xe limousine.
"Anh Sở, tôi nghe vệ sĩ nói anh vừa xảy ra xung đột với ai đó ở cổng bệnh viện?"
"Chuyện gì đã xảy ra vậy, có cần tôi giúp không?"
Vân Thủy Dao tự mình lái xe, hỏi thử.
Sở Phong giật mình, sau đó xua tay nói: "Không có gì, chỉ là một đám ruồi thôi, chỉ cần đuổi chúng đi là được."
Hắn không muốn nhắc đến nhà họ Lạc và cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với họ.
Tóm lại, trong vòng ba ngày, hắn sẽ sắp xếp lại hũ tro cốt của mẹ mình.
Nếu mẹ con Tô Mai không đến mộ mẹ hắn đúng lúc để xin lỗi, thì hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ!
"Ừm."
"Đuổi đi là được, đuổi đi là được."
Vân Thủy Dao lẩm bẩm gật đầu, lời nói sắp thốt ra cũng cố nuốt lại.
Cô nhìn ra được đối phương đang có tâm sự, nhưng lại không muốn chia sẻ với mình, điều này khiến cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ nên làm gì thì đối phương đột nhiên lên tiếng: "Cô Vân, nếu cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Vân Thủy Dao sửng sốt, lắc đầu theo bản năng: "Không, không có gì..."
“Nếu cô Vân không muốn nói gì, thì phiền cô hãy quay đầu lại đi.”
"Con đường này bây giờ không phải là đường hướng về biệt thự."
Két!
Nghe vậy, Vân Thủy Dao đột nhiên giật mình, cô đạp phanh gấp và dừng xe lại.
Cô khó tin nhìn đối phương, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Biết rằng cô có chuyện muốn nói.
Còn biết con đường cô đang lái là sai.
Kiểu quan sát tỉ mỉ tinh tế này, không phải là điều mà người bình thường có thể nhìn thấy.
Kỹ thuật chữa bệnh cao siêu.
Suy nghĩ cẩn thận.
Bây giờ cô càng ngày càng tò mò về hắn hơn.
Ở trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu ưu điểm?
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện to tát gì cả."
“Chỉ là tôi có một yêu cầu, muốn mời anh Sở…”
Đùng!
Cô còn chưa kịp nói xong thì một chiếc xe ô tô cỡ lớn bất ngờ lao tới, tông thẳng vào ô tô, phát ra một tiếng vang lớn.
Ngay sau đó, hai chiếc ô tô cỡ lớn khác lao vào, từ hai phía trái phải đâm vào, khiến chiếc xe loạng choạng, nghiêng qua nghiêng lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vân Thủy Dao kinh ngạc và sợ hãi, theo bản năng muốn khởi động lại động cơ, nhưng lại bị Sở Phong ngăn lại: "Cô Vân, đừng khởi động."
"Động cơ đã bị đụng cháy, tuyến đường cũng đã bị phá hủy."
“Nếu khởi động lại, e rằng sẽ gây ra một vụ nổ lớn.”
Nghe vậy, Vân Thủy Dao sửng sốt.
Lúc này, hơn chục người đàn ông che mặt nhanh chóng bước ra từ mấy chiếc xe ô tô cỡ lớn!
Dáng người bọn họ cao lớn, tay cầm dao, súng, gậy gộc, lao tới trước xe, vừa đánh vừa đập phá, trông rất hùng hổ!
"Nếu Vân Chấn Thiên không bị trúng độc chết, vậy chỉ có thể để cô Vân chịu thiệt đi cùng chúng tôi."
"Xuống xe đi."
Kẻ cầm đầu là một gã đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn, trong tay hắn ta cầm một con dao rựa, liên tục đập cửa kính ô tô, phát ra những tiếng cọt kẹt.
Sắc mặt Vân Thủy Dao nhất thời tối sầm, lạnh lùng nói: "Các người cũng thật gan dạ, dám chặn xe của tôi?"
Ngay cả khi đối phương có đông người, hơn nữa còn có vũ khí trong tay, nhìn vào thì chiếm ưu thế hoàn toàn.
Nhưng với tư cách là chủ tịch tập đoàn, vào những lúc như thế này, cô vẫn khá bình tĩnh.
“Ngay giữa ban ngày thì chắc chắn là không được, nhưng bây giờ trời tối rồi, ai biết đó là do chúng tôi làm?”
Gã đầu trọc cười khẩy, liếc nhìn vào trong xe, khinh thường nói: “Huống chi, trên xe hiện tại chỉ có cô và tên nhóc ẻo lả này thôi.”
“Cô còn không phải chỉ là cá nằm trên thớt, chờ bị tôi làm thịt sao?”
“Xuống xe đi, đừng bắt tôi phải ra tay…”
Đôi mắt trợn trừng.
Mấy người đàn ông che mặt khác bắt đầu la hét ở bên cạnh, đòi chém đòi giết, để tăng dũng khí.
Trong lòng Vân Thủy Dao thắt lại, cô vô thức ấn nút khóa cửa sổ, mắng to: "Biết rõ hướng đi của tôi, hơn nữa còn biết bên cạnh tôi không có ai."
"Xem ra các người đã nhắm tới tôi từ rất lâu rồi."
"Nói đi, các người là ai, hoặc là có thể nói ai đã cử các người đến đây?"
Gã đầu trọc bĩu môi nói: "Không cần tôi phải nói, một lát cô cứ đi theo tôi là sẽ biết."
"Xem ra cô Vân không muốn tự xuống xe, nếu đã như vậy, tôi cũng chỉ có thể giúp cô xuống.”
Sau đó.
Hắn ta cầm con dao rựa chuẩn bị chém vào cửa sổ xe, đột nhiên có tiếng "rắc", Sở Phong mở khóa, đi ra ngoài trước!
“Đúng là không nhìn ra, tên ẻo lả này cũng khá biết điều đó chứ.”
Đối với hành động đột ngột của Sở Phong, gã đầu trọc sửng sốt một chút, sau đó cười cợt nói: "Còn chưa ra tay mà đã nhận thua rồi, đúng là làm mất mặt đàn ông chúng tôi."
"Cô Vân, xuống xe đi."
"Bây giờ xung quanh đều là người của chúng tôi, tín hiệu mạng viễn thông cũng đã bị chúng tôi can thiệp."
"Bây giờ cô có kêu trời, trời không nghe, kêu đất, đất không thấu, chấp nhận đi."
Nhìn thấy điều này, Vân Thủy Dao cau mày.
Cô không ngờ rằng Sở Phong lại tự mở khóa xuống xe, hình như hắn đang muốn chạy trốn?
Nhưng trong ấn tượng của cô, hắn không phải là loại người như vậy.
"Trả lời câu hỏi của cô Vân, tôi sẽ tha cho các người một mạng."
"Nếu không, thì chết hết cho tôi!"
Ngay lúc Vân Thủy Dao không biết phải làm sao, Sở Phong đột nhiên lên tiếng.
Hắn đứng đó, hai tay đút túi, vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng rất nhẹ nhàng điềm tĩnh.
Gã đầu trọc nhướng mày, lạnh lùng nhìn đối phương, "Ồ, tuổi tác không lớn lắm, nhưng giọng điệu thì không nhỏ, còn dám uy hiếp tôi?"
"Vừa rồi tôi còn tưởng tên nhãi ranh cậu nhận thua chứ, không ngờ cậu cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, sao không thử đái một bãi nước tiểu rồi soi lại bộ dạng của mình đi..."
"Bùm!"
Lời còn chưa dứt, Sở Phong đã ra tay nhanh như tia chớp.
Tung một cú đấm vào sống mũi của đối phương, âm thanh giòn giã vang lên, máu văng khắp nơi, hắn ta lập tức ngã xuống đất.
"Đ*t!"
Lau đi vết máu, gã đầu trọc đau đớn không khỏi chửi thề một tiếng: "Mẹ nó dám đánh tao?"
"Lên hết cho tao, đánh chết nó! "
Rồi sau đó.
Mười mấy tên che mặt tràn về phía trước.
"Anh Sở, cẩn thận!"
Vân Thủy Dao lo lắng hét lên!
Cô vô cùng vui mừng, vì Sở Phong đột nhiên ra tay, ít nhất hắn không bỏ cô lại mà chạy một mình.
Tuy nhiên, đối phương người đông thế mạnh, còn có vũ khí trong tay, ít thì khó mà thắng nhiều, làm sao hắn có thể đánh thắng được?
Ngay khi cô lo lắng về điều này--
"Bịch."
Sở Phong đá một chân ra, giống như gió thu cuốn hết lá vàng, đánh ngã ba bốn người.
Hắn nhảy lên, di chuyển từ trên xuống dưới, hai nắm đấm như bay múa, liên tục đánh vào điểm yếu của bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Tếng la hét không ngừng vang lên, những bóng người bay khắp nơi.
Trong chớp mắt, những người đàn ông che mặt này đều bị đánh gục.
Nằm lăn trên mặt đất, kêu la đau đớn và run rẩy.
"Mạnh như vậy sao?"
Trên mặt Vân Thủy Dao tràn đầy kinh ngạc.
Cô vốn tưởng rằng Sở Phong sẽ phải chịu thiệt, thậm chí còn tự trách mình đã liên lụy tới hắn.
Không ngờ hắn không chỉ giỏi về y thuật mà còn rất giỏi võ thuật.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến nỗi cô còn chưa nhìn rõ, thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Cô rất ngạc nhiên, lại càng tò mò hơn về Sở Phong.
Không hiểu sao, nơi dịu dàng nào đó trong trái tim cô, dường như bị chạm mạnh một cái.
"Bùm."
Lúc này, Sở Phong nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Mặt hắn không đỏ, không hề thở gấp, như thể mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Hắn bước tới, đưa tay bóp lấy cổ của gã đầu trọc, kéo hắn ta về phía Vân Thủy Dao như kéo một con chó chết: "Cô Vân, giao cho cô."
"Cảm ơn anh Sở."
Vân Thủy Dao gật đầu, sau đó nhặt con dao rựa trên mặt đất lên, kề thẳng vào cổ đối phương, lạnh lùng nói: "Nói cho tôi biết, ai phái các người đến đây?"
Trước tiên là đầu độc ông nội.
Sau đó lại chặn giết cô.
Kẻ chủ mưu đằng sau không hề bình thường, nếu không bắt được và tiêu diệt hoàn toàn, e rằng sau này sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền toái!
Ông nội là người quan trọng nhất với cô trên thế giới này.
Cô không thể chịu đựng được việc mất đi ông ấy lần thứ hai.
"Cô Vân, cô đừng ép tôi."
"Cái này, tôi..."
Gã đầu trọc do dự, vẻ mặt đau khổ, không chịu lên tiếng.
Sở Phong đang định nổi giận, nhưng sắc mặt Vân Thủy Dao đột nhiên dữ tợn, dùng dao rựa đâm vào người hắn ta.
Trong nháy mắt, cơn đau dữ dội ập đến, máu phun ra: "Không muốn nói phải không?"
"Được rồi, hắn không cần nói gì cả, kẻ vô dụng thì tôi cũng sẽ không giữ lại."
“Tôi sẽ chặt đầu của hắn ngay bây giờ!”
Rồi sau đó.
Cô giơ con dao lên và định vung nó xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử Sở Phong co rút lại.
Đúng là không nhìn ra Vân Thủy Dao này lại tàn nhẫn như vậy.
Bình thường là một nữ chủ tịch cao sang.
Nhưng bây giờ thì giống như một nữ tướng cướp, tàn nhẫn độc ác, không hề nương tay.
Hắn đã đánh giá thấp cô.
"Đừng, đừng giết tôi."
"Tôi nói, tôi nói là được chứ gì?"
Sắc mặt gã đầu trọc đau khổ, tuy rằng có chút không muốn, nhưng đối mặt với sinh tử, cái gọi là trung thành chỉ là thứ phù du mà thôi.
“Tôi là người của Hoa Mai xã, đại ca của tôi là Đao Sẹo, đã cử tôi đến bắt cô.”
"Hắn ta cũng nghe lệnh từ người khác, về phần người đó là ai, tôi không biết rõ tên của người đó là gì, nhưng hình như..."
"Phụt!"
Đang nói nửa chừng, một âm thanh giòn giã vang lên.
Nó xuyên qua không khí, lao thẳng đến, và đâm vào cổ họng của hắn ta một cách chính xác.
Thậm chí hắn ta còn không kịp hét lên, thì máu đã phun ra, ngã xuống đất và chết!