"Con mẹ nó?"
Diệp Kim Long cầm nút bấm, bàn tay anh ta run lẩy bẩy, nhìn Sở Phong mà không thể tin nổi: "Thế này, thế này là có chuyện gì đây?"
"Lúc tôi phát hiện ra âm mưu của Hồng Thái Bảo thì đã bố trí cho bảo vệ đi gỡ bỏ."
"Còn về phần thiết bị chính này, lúc đầu tôi định đích thân tôi ra tay, chỉ là các người đã tới nên tôi vẫn chưa kịp làm."
Nói mới nhớ, có thể vạch trần bộ mặt thật của Hồng Thái Bảo, Diệp Kim Long mày cũng có công lao không thể phủ nhận đó."
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Kim Long thay đổi.
Hắn nói như vậy dường như lại biến chính anh ta thành đồng bọn của hắn vậy.
Anh ta vô thức nghiêng đầu qua nhìn thoáng qua Hồng Thái Bảo, Hồng Thái Bảo đang cay độc nhìn chằm chằm vào anh ta, cứ như thể nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy!
Mẹ nó, lại bị thằng rác rưởi này tính kế rồi!
"Sao hả Hồng Thái Bảo, chuyện tới nước này rồi, anh còn gì để nói?"
Sở Phong cười gằn, hắn nhìn về phía Hồng Thái Bảo, mặt mũi đầy vẻ trêu điên.
Giờ khắc này, tâm trạng Hồng Thái Bảo đã rơi xuống tận đáy cốc, cứ như một quả cà tím bị sương giá đánh tan, không còn chút sức lực nào.
Anh ta không thể nào ngờ rằng cái kế hoạch không một kẽ hở của mình mà lại bị thằng nhóc này làm xáo trộn hết cả!
Không những không tạo ra vụ nổ nào, không ngăn cản bữa tiệc tối đầu tư được tiến hành mà thậm chí còn bị vạch trần mục đích thật sự, kéo cả nhà họ Hồng dính vào!
Anh ta không kịp mở miệng, mọi người kịp hiểu ra, không thèm để ý tới thân phận của Hồng Thái Bảo, họ nhao nhao chửi mắng lên án.
"Khốn nạn, còn muốn cho nổ chết chúng ta sao?"
"Gia tộc hạng nhất thì sao, chọc vào tao tao cá chết lưới rách với mày!"
"Trước kia tôi còn mặt dày cầu xin bọn họ hợp tác, bây giờ tôi muốn hủy hợp tác, cho dù có mất cả quần lót thì tôi cũng tuyệt đối không có bất cứ quan hệ làm ăn nào với bọn họ!"
"Cả tôi nữa!"
"Tôi cũng vậy!"
"Cả nhà từ già đến trẻ toàn là chó má, dám cho nổ chết mọi người ngay giữa bàn dân thiên hạ, thật đúng là chẳng coi ai ra gì, không có phép tắc!"
Vốn còn muốn đôi co thêm vài câu.
Nhưng thấy mọi người đang vô cùng kích động, Hồng Thái Bảo cũng ngừng lại.
Nhưng đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra là nhóm cảnh sát tuần tra người mặc đồng phục trang bị đầy đủ đã tới rồi!
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên với kiểu tóc Địa Trung Hải, dáng người hơi lệch, nhưng uy nghiêm khí thể nổi bật.
Trên vai có một ngôi sao, rất rõ ràng đây là một lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát tuần tra!
"Hồng Thái Bảo, tôi là Tôn Trung Vĩ, phó cục trưởng Cục Cánh sát tuần tra phân cục Thành Nam, nhận được báo cáo nói cậu đã gây nổ ở đây nhằm gây rối loạn trật tự nơi công cộng."
"Bây giờ mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến!"
Nói rồi Tôn Trung Vĩ đưa giấy chứng nhận ra, sau đó hai cảnh sát tuần tra lập tức lao tới bắt anh ta lại.
Mà khi nghe thấy mình bị cảnh sát tuần tra đưa đi, Hồng Thái Bảo lập tức kêu gào: "Thả tôi ra, tôi là cậu cả nhà họ Hồng, các người dựa vào đâu mà bắt tôi?"
"Ba tôi mà biết thì sẽ không bỏ qua cho các người..."
"Đưa đi!"
Tôn Trung Vĩ chẳng để ý, ông ta nâng cao âm lượng, hai cảnh sát tuần tra lập tức đưa Hồng Thái Bảo đi.
Cho đến tận khi đi tới cửa, hai tay anh ta vẫn bấu víu lấy khung cửa, ra sức kêu gào: "Con mẹ mày Sở Phong, tao xxx tổ tông nhà mày!"
"Mày dám hãm hại tao, phá hoại chuyện tốt của tao, ông đây sẽ không bỏ qua cho mày, chắc chắn không bao giờ!"
"Cả Lạc Thi Thi, Diệp Kim Long nữa, hai đứa chó má chúng mày, chúng mày xong rồi, cả nhà chúng mày cũng tiêu rồi!"
Tiếng kêu gào dần dần nhỏ đi, mãi đến khi biến mất không nghe thấy nữa.
Mà Tôn Trung Vĩ thì chỉ trao đổi qua loa về hiện trường, sau đó vội vàng tập hợp đội lại rồi dẫn đội cảnh sát tuần tra nhanh chóng rời đi!
"Bốp bốp bốp!"
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi thì hiện trường bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm.
"Đội trưởng Sở lợi hại thật, không những võ công cao cường, còn có óc quan sát rất nhạy, nếu không nhờ có anh phát hiện ra âm mưu của Hồng Thái Bảo kịp thời thì sợ rằng chúng ta đã bị nổ bay từ lâu rồi."
"Đúng vậy đó, bây giờ nhớ lại trong lòng tôi vẫn còn sợ đây, nếu anh ta mà đạt được mục đích thật, thì cho dù không bị nổ chết cũng sẽ bị dọa sợ chết!"
"Thật không ngờ rằng bình thường Hồng Thái Bảo ngang ngược hỗn láo thì thôi, thế mà còn làm ra chuyện như vậy, nhà họ Hồng sớm muộn gì cũng lụi bại trong tay anh ta thôi!"
"Tôi nói được làm được, việc kinh doanh của nhà họ Hồng từ nay về sau ông đây không làm tiếp nữa, ai thích thì đi mà làm!"
"Đúng đó, chúng tôi thà rằng chết nghèo chết đói, chứ tuyệt đối không có bất cứ mối quan hệ gì với cái gia tộc khốn nạn thế này!"
Chỉ trong thoáng chốc, trong lòng mọi người hình tượng của Sở Phong đã trở nên cao to đồ sộ.
Hắn không sợ cường hào, dám đứng ra vạch trần âm mưu của Hồng Thái Bảo, dám đối đầu với nhà vô cùng quyền quý.
Chỉ riêng dũng khí đó thôi đã là thứ mà người bình thường không thể nào có khả năng so sánh được rồi, lại nhớ tới việc mà mình làm, bọn họ không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm.
"Các vị."
Đúng lúc này, trợ lý chủ tịch Trần Thủy Linh lên sân khấu.
Mọi người ồn ào quay đầu lại nhìn, trên tay cô ta cầm microphone, gương mặt tràn đầy nét cười, cất cao giọng nói: "Những chuyện khi nãy chủ tịch Vân đều biết rõ."
"Tuy rằng không tạo thành tổn hại quá lớn, nhưng dù sao cũng đã khiến mọi người hoang mang."
"Đương nhiên chúng tôi không hy vọng nhà họ Hồng đạt được mục đích, cho nên sau khi suy tính kỹ lưỡng, chủ tịch Vân đã quyết định."
"Bữa tiệc tối đầu tư tối nay, chỉ đầu tư, không có tiệc tối."
Theo lời giải thích của cô ta.
Ký hợp đồng với các công ty xí nghiệp lớn ngay lập tức, đồng thời trong vòng hai mươi bốn giờ vốn đầu tư sẽ được chuyển vào tài khoản của công ty tương ứng, cũng như nhân viên công chứng ở bộ phận công chứng sẽ giám sát toàn bộ tiến trình, nhưng thời gian tiệc tối đổi thành ba ngày sau, được tổ chức cùng lúc với bữa tiệc mừng nhà họ Vân lên gia tộc tài phiệt.
Địa điểm chính là "khách sạn Vân Long" dưới trướng nhà họ Vân!
Tất cả mọi người đều rất tán thành với kết quả này.
Dù sao.
Trải qua chuyện vừa nãy, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, nếu vẫn tiếp tục tiệc tối thì sợ là cũng mất hồn mất vía.
Bây giờ có thể vừa được đầu tư lại vừa có thể tổ chức tiệc trong khách sạn của nhà họ Vân, lại còn có người của gia tộc tài phiệt tham gia.
Cho dù có người muốn can thiệp thì có lẽ cũng phải suy tính tới cảm xúc của bên phía hội tài phiệt.
"Đội trưởng Sở, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến, chủ tịch Vân muốn gặp anh."
Sau khi ký hợp đồng với các khách mới xong thì mọi người rời đi hết, lúc này Trần Thủy Linh đi tới trước mặt Sở Phong rồi cung kính nói.
"Không thành vấn đề."
Sở Phong gật đầu, liếc nhìn Lạc Thi Thi một cái, trong ánh mắt ánh lên chút khinh bỉ.
Hắn cũng không nhiều lời mà đi theo sau lưng Trần Thủy Linh luôn, đi vào phòng phía sau.
Mà trông thấy dáng vẻ khí thế của hắn thì Trình Lan không khỏi bĩu môi: "Hừ, cái quái gì chứ."
"Tưởng rằng tiết lộ được âm mưu của Hồng Thái Bảo là có thể một bước lên mây, có được sự ưu ái của chủ tịch Vân hay sao? Sau này có quả ngon mà ăn!"
"Lời trợ lý Trình nói không sai, lạc đà gầy còn to hơn con ngựa béo, cho dù việc Hồng Thái Bảo làm tối nay thật sự trơ trẽn."
"Nhưng mà nhà họ Hồng quá mạnh, qua chuyện này rồi chắc chắn họ sẽ không từ bỏ ý đồ."
Diệp Kim Long tiếp lời, cười gằn: "Chỉ sợ rằng, lúc này chủ tịch Vân gọi tên đó đi, chắc chắn cũng là..."
"Được rồi, không nói tới anh ấy nữa."
Lạc Thi Thi thở dài, phất tay ngắt lời.
Về Sở Phong thì cô đã thất vọng đến cùng cực, lời hắn nói, việc hắn làm, đều không khiến cô thấy hài lòng!
Mà cái chính là bây giờ hắn còn đắc tội với Hồng Thái Bảo, nghĩ tới lời nói của anh ta lúc bị đưa đi, cô không khỏi thấp thỏm trong lòng, cô hơi trầm ngâm rồi nói: "Tuy rằng bây giờ có được đầu tư rồi, nhưng mà cũng vì thế mà chúng ta đắc tội với nhà họ Hồng, nếu sau này truy cứu chỉ sợ rằng sẽ bị dính líu."
"Tổng giám đốc Lạc, cô lo quá rồi."
Trình Lan khinh thường: "Việc này là do thằng khốn kia gây ra, có tính sổ thì cũng tìm tên đó chứ?"
"Kể cả bây giờ tên đó có hăng hái đắc ý như thế, nhưng với cấp bậc gia tộc như nhà họ Vân thì cũng không thể nào thật sự trở mặt với nhà họ Hồng được."
"Bây giờ chủ tịch Vân gọi anh ta đi, chắc chắn là cũng muốn đổ tội lên cho anh ta."
"Chuyện đời không có tuyệt đối, tốt nhất là nên chuẩn bị tốt."
Lạc Thi Thi cẩn thận tỉ mỉ, cô quyết không để vì chuyện đó mà ảnh hưởng tới sự phát triển của nhà họ Lạc.
Hơn nữa, trong lòng cô vẫn còn chút tình cảm sót lại với Sở Phong, nếu hắn gặp chuyện gì bất trắc thật thì cô cũng sẽ day dứt cả đời.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô đột nhiên kích động, cô chộp lấy Diệp Kim Long, hỏi: "Ngài Diệp, tôi nghe nói cậu anh và nhà họ Hồng có quan hệ tốt."
"Vậy Hồng Thái Bảo tuổi còn trẻ mà đã ngông cuồng không biết phép tắc trên dưới, nhưng mà ba anh ta, và cả gia chủ nhà họ Hồng chắc là cũng có suy nghĩ gì đó chứ?"
"Dù sao thì Hội đồng Thương mại vẫn có sức ảnh hưởng, muốn làm ăn ở Tây Kinh thì nhà họ Hồng cũng phải có quan hệ với Hội đồng Thương mại."
"Anh nhìn xem, nếu có thể làm chuyện này lắng xuống, thì tránh cho nhà họ Lạc chúng tôi bị truy cứu, đồng thời có thể không gây phiền toái cho Sở Phong..."
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Kim Long giật giật.
Đúng là cậu anh ta có quan hệ khá thân thiết với nhà họ Hồng.
Tuy rằng trước mặt cậu thì anh ta là một thằng phá gia chi tử, nhưng đến lúc nguy nan sinh tử thì ông ấy không thể không để mắt tới.
Nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không bị liên lụy, nhưng nếu thằng khốn kia mà kéo cả nhà họ Lạc thì cũng phiền phức.
Vốn tưởng rằng bọn họ đã cắt đứt quan hệ, nhưng vào lúc này mà cô lại cầu xin anh ta giúp đỡ thằng khốn kiếp kia, đang coi anh ta như thằng ngốc đó sao?
Lúc anh ta định từ chối thì đối phương chợt nói: "Ngài Diệp, nếu anh có thể giúp tôi chuyện này, tôi... Tôi đồng ý thử qua lại với anh."
Nghe nói như thế, tâm trạng Diệp Kim Long càng phức tạp hơn.
Đây là bỏ phiếu hay sao?
Lấy tình cảm của cô đổi lấy sự an toàn của thằng khốn kia.
Tuy rằng vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng nếu có thể có được Lạc Thi Thi thì anh ta cũng vui lòng trả bất cứ giá nào!
Có được người trước, rồi đến trái tim, chỉ cần ở chung sớm chiều thì anh ta không tin rằng không tán đổ được cô!
"Vậy cũng được, lát nữa tôi sẽ nói với cậu tôi."
"Nhưng tôi cũng không dám chắc đâu, dù sao thì lần này động phải nhà họ Hồng, chứ cũng không phải gia tộc nhỏ tầm thường gì."
"Có thể làm được thì tôi sẽ làm, dù sao thì tôi cũng phải bảo vệ nhà họ Lạc, còn tên rác rưởi kia thì còn để xem số phận của nó đã."
Chương 32: Ở lại, tiếp tục làm cái chức đội trưởng của anh đi
Cục tuần tra Tây Kinh, chinh nhánh phía nam.
“Cái đám khốn kiếp các người dám lừa con trai của tôi?”
“Hôm nay ông đây phải chặt các người ra mới được!”
Khi nhìn thấy Hồng Thái Bảo đang nằm dài trên đất, hộc máu ba lần, dáng vẻ đang thoi thóp, người đàn ông trung niên có cái đầu hói như Địa Trung Hải giống như một con sư tử bị chọc điên, gân giọng gào thét!
Cùng lúc đó.
Mấy tên vệ sĩ mà ông ta dẫn theo lập tức chạy tới trước hàng rào sắt, không ngừng lay động.
Điều này khiến cho cả đám người bị nghi đã ra tay đều câm như hến.
Trước đó bọn họ không biết Hồng Thái Bảo là ai, mà dù sao cũng thì vừa nãy đội tuần tra cũng có lời bảo bọn họ cứ thoải mái luyện tập cho người kia.
Cameras cũng đã bị tắt đi, nếu không có gì bất thường thì nhẹ nhất là sau đó họ có thể ra ngoài.
Cho nên bọn họ không cần kiêng dè gì cả, cứ hành hung Hồng Thái Bảo từ nãy tới giờ.
Nhưng ai biết con hàng này có lai lịch không nhỏ, trong nháy mắt bọn họ sợ tới mức tiểu ra quần.
“Tổng giám đốc Hồng, nơi này là Cục tuần tra, không phải nhà họ Hồng nhà ông, làm loạn ở chỗ này thì không phải phép lắm đâu?”
Phó Cục trưởng hay tin lập tức chạy tới, gương mặt âm u mở miệng nhắc nhở.
Ông ta đã từng chịu ân huệ từ ông cụ nhà họ Vân, có thể nói, không có ông cụ Vân thì đã không có ông ta của ngày hôm nay.
Nhà họ Vân là ân nhân của ông ta, khi ông ta biết nhà họ Hồng liên tục ra tay tàn nhẫn, ý đồ mưu hại nhà họ Vân thì ông ta cũng đã chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ nhà họ Vân hết sức!
Mặc dù nhà họ Hồng là một trong ba gia tộc hàng đầu, ở thành phố này cùng các tỉnh thành liên quan đều có những mối quan hệ thâm căn cố đế, nhưng vì báo ơn, ông ta không sợ hãi!
Ông ta là quan, còn người kia là thương nhân, chẳng lẽ còn bị cản trở được sao?
“Tôn Trung Vĩ, bọn họ không biết con tôi, chẳng lẽ ông lại không biết?”
Nhìn thấy Tôn Trung Vĩ, Hồng Kim Xương giận mà không làm gì được, bèn tiến lên túm lấy cổ áo ông ta, quát lớn: “Dung túng cho đám chó rách này thoải mái hành hung con của tôi, ông làm Phó cục trưởng, lẽ nào ông không quản ư?”
“Phạm nhân ở chung một chỗ xảy ra mâu thuẫn là chuyện bình thường, tôi là Phó cục trưởng nhưng tôi cũng chỉ là người thường, không thể quản lý hết mọi chuyện được?”
“Còn nữa, với cách hành xử của con trai ông, kiêu căng phách lối, nói năng không cẩn thận, lỡ lời đắc tội với người khác thì trách được ai?”
“Ông!”
“Nếu như tôi là ông, thì bây giờ tôi phải nhanh chóng buông tay thôi.”
Phó cục trưởng Tôn lạnh lùng nhắc nhở: “Bằng không, ông đang chống người thi hành công vụ đấy.”
“Đừng để thằng con ông còn chưa được ra khỏi tù thì ông đã vào theo nó, ông thấy đáng không?”
Nghe thấy vậy, Hồng Kim Xương tức tới mức sắp nổ phổi.
Chưa kịp phát tác thì luật sư đứng bên cạnh lập tức tiến lên trước, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Hồng, nên nhịn một chút.”
“Chuyện của cậu chủ, tôi đã sắp xếp xong xuôi tất cả rồi, hiện tại có thể dẫn người đi, chuyện cần làm bây giờ là phải nhanh chóng đưa cậu ấy tới bệnh viện.”
“Còn về việc cậu ấy bị hành hung và việc Tôn Trung Vĩ cố ý bao che thì sau đó tôi sẽ khởi tố ông ta theo đúng trình tự.”
“Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, dù sao ở đây cũng là địa bàn của ông ta, ngài thấy sao?”
Nghe vậy, Hồng Kim Xương đang nổi giận lập tức khôi phục bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, buông tay ra, lạnh lùng nói: “Đi, ông hay rồi.”
“Đừng cho rằng tôi không biết, hiện giờ ông có thể ngồi lên được vị trí này đều là do lão già nhà họ Vân kia giúp một tay.”
“Trước tiên tôi phải đưa con tôi đến bệnh viện trước đã. Món nợ này, sau này chúng ta từ từ thanh toán!”
Sau đó, ông ta vừa sắp xếp bọn cấp dưới đưa con trai đến bệnh viện, đồng thời để lại luật sư giải quyết sự việc với Tôn Trung Vĩ.
Bên kia, ông ta vội vàng sai khiến cấp dưới!
Đánh con trai, phá hoại hoàn toàn kế hoạch lớn, nhất là còn giải quyết luôn hai người Trương Long Triệu Hổ trong một lượt, điều này khiến Hồng Kim Xương tức muốn nôn ra máu.
Xem ra, lần này nhà họ Vân đã mời cao nhân tới trấn giữ rồi, vậy trước khi giải quyết nhà họ Vân thì ông ta phải giải quyết thằng nhãi Sở Phong kia mới được!
…
Trong một khách sạn ở thủ đô, trong gian phòng theo dõi giám sát.
Lúc đẩy cửa vào, Sở Phong nhìn thấy Vân Thủy Dao đang xem video giám sát cực kì cẩn thận.
“Tổng giám đốc Vân, đội trưởng Sở tới…”
Trần Thủy Linh vừa nói xong, Sở Phong đã sửa lại: “Trợ lý Trần, vẫn cứ gọi tôi là ngài Sở đi thôi.”
“Nhiệm vụ tối nay của tôi cũng hoàn thành rồi, không còn là đội trưởng Sở nữa.”
Nghe vậy, Trần Thủy Linh nhíu mày, định cãi lại thì Vân Thủy Dao quay người lại, lập tức xua tay nói: “Được rồi Thủy Linh, cô ra ngoài trước đi, để tôi và Sở Phong nói chuyện riêng đã.”
“Vâng tổng giám đốc Vân.”
Trần Thủy Linh bực bội rời đi, còn liếc nhìn Sở Phong với ánh mắt sâu xa, không hiểu tại sao tổng giám đốc Vân lại ưu ái hắn như thế, còn giao trọng trách lớn như vậy. Đối với bất kì người đàn ông nào, được như vậy hẳn là phải vui vẻ mới đúng.
Sao trông hắn không biết điều chút nào vậy?
Tuy rằng hắn đã chữa khỏi cho ông cụ, biểu hiện vừa rồi cũng đủ để chinh phục bất cứ kẻ nào.
Nhưng lúc nào hắn cũng có thái độ cao cao tại thượng, không khỏi khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, tổng giám đốc Vân còn đang có hôn ước, xem ra sau này phải tìm thời gian để cảnh tỉnh cô ấy mới được, dù thế nào cũng không thể để cô ấy mê muội như thế.
Cô ấy và Sở Phong…
Thật sự là chẳng có gì đáng để nói.
“Làm tốt lắm Sở Phong.”
Cửa phòng đóng lại, Vân Thủy Dao cười duyên một tiếng, tự mình pha một ly cà phê đưa cho Sở Phong: “Trong thời gian ngắn mà anh làm xong được hai chuyện, anh hùng cứu mỹ nhân và giải quyết nguy cơ an ninh, đây là phần thưởng riêng của tôi cho anh, uống đi.”
“Tổng giám đốc Vân, tôi không tán thành câu nói này.”
Sở Phong nhận ly cà phê nhưng không uống, nghiêm mặt nói: “Đầu tiên, giải quyết nguy cơ an ninh là trách nhiệm của tôi, cô không cần cảm ơn tôi.”
“Thứ hai, thà tôi có cứu con mèo con chó nào cũng không muốn cứu cô ta, cho nên không tồn tại cách nói anh hùng cứu mỹ nhân.”
Nghe vậy, trong lòng Vân Thủy Dao cảm thấy vui vẻ.
Hắn càng ghét Lạc Thi Thi thì cô càng vui vẻ.
Thực ra không phải cô là người hẹp hòi, nếu như Lạc Thi Thi thật sự ưu tú, làm tình địch thì cô tình nguyện cạnh tranh với đối phương.
Nhưng chỉ số thông minh, đầu óc của cô ta lẫn những người đi theo cô ta đều chẳng ra làm sao.
Gần mực thì đen gần đèn thì rạng.
Xung quanh toàn là những người như vậy thì bản thân cô ta cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Trước kia cô còn hơi để tâm, Sở Phong liệu có nối lại tình xưa với cô ta hay không, nhưng bây giờ nhìn lại, ra là bản thân cô nghĩ quá nhiều.
“Vậy ý của anh là, phần quà mà tôi đưa cho nhà họ Lạc không đúng sao?”
Vân Thủy Dao thuận thế ngồi xuống, đôi chân dài trắng sáng lộ ra ngoài khiến Sở Phong vô thức dời mắt đi, thản nhiên nói: “Điều này thì liên quan gì tới tôi?”
“Muốn chèn ép nhà họ Lạc thì phải hủy đi tư cách tranh cử của bọn họ.”
“Hoặc là đề bạt nhà họ Lạc để họ rót vốn từ năm trăm triệu lên một tỷ.”
“Người ra quyết định là cô chứ tôi không có bất kì ý kiến gì.”
Nói xong, hắn đứng dậy, hai tay bỏ túi quần, trịnh trọng nói: “Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành nên cái chức đội trưởng đội bảo vệ này phải quy về nguyên chủ thôi.”
“Nhưng làm một người bạn, tôi vẫn sẽ đưa ra cái nhìn của mình. Hiện tại tôi thấy điều đáng lo duy nhất là kế hoạch của nhà họ Hồng đã thất bại, sau này họ có tiếp tục gây thêm phiền phức gì nữa không?”
“Đợi sau khi nhà họ Vân chúng tôi tiến lên trở thành gia tộc tài phiệt rồi, dù nhà họ Hồng muốn gây phiền toái cho chúng tôi thì cũng phải suy nghĩ đến các tài phiệt khác nữa.”
Vân Thủy Dao đẩy lại phù hiệu đính trên tay áo mà đối phương vừa đưa qua, cười nói: “Nhưng ba ngày trước khi lễ mừng công được tổ chức, anh phải tiếp tục bảo vệ tôi.”
“Dù sao chức vụ đội trưởng đội bảo vệ này cũng là một công việc, anh cũng phải tiếp tục làm, không thành vấn đề chứ?”
Biểu hiện của Sở Phong ngày hôm nay đã hoàn toàn chinh phục cô.
Có y thuật.
Có võ công.
Hơn nữa trí dũng song toàn.
Thủ đoạn xử lý Hồng Thái Bảo cũng ngày càng thuần thục, khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Quan trọng là, tướng mạo của hắn cũng không tồi, vóc người cũng đẹp, đối với cô mà nói, có thể nói là hoàn hảo.
Người đàn ông như vậy sao cô có thể dễ dàng buông tha?
Nhất là khi nghĩ đến hôn ước sắp tới, cô càng không thể buông tay dễ dàng được.
“Không có khả năng.”
Sở Phong từ chối rất dứt khoát: “Chúng ta đã giao hẹn từ trước, khi buổi tiệc tối kết thúc thì công việc của tôi cũng hoàn thành.”
“Anh bây giờ…”
“Nhưng tiệc tối cũng không được tổ chức, chỉ đầu tư chứ không phải là tiệc tối, anh nghe không hiểu sao?”
Vân Thủy Dao nở một nụ cười sâu xa: “Huống chi, sau khi thấy những biểu hiện của anh trước đó, đám người Tiểu Chu cũng đang cực kì kính phục anh.”
“Đừng nói là tôi, cả những người ở đội bảo vệ đều rất muốn anh ở lại, anh nhẫn tâm từ chối sao?”
“Rầm!”
Cô vừa dứt lời thì cửa phòng bị mấy người đẩy ra, Tiểu Chu và mười mấy người bảo vệ khác vọt vào!
“Đúng vậy đội trưởng Sở, anh ở lại đi.”
“Tuy rằng anh còn trẻ nhưng thủ đoạn tài tình, chúng tôi đi theo anh có thể học tập được rất nhiều thứ đấy.”
“Nói thật nhé, nếu như hôm nay không có anh ở đây thì chúng tôi cũng không biết nên làm gì cả.”
“Làm ơn hãy ở lại đây đi, đây là mong muốn từ đáy lòng của tất cả bọn tôi, thật sự đấy.”
Đám bảo vệ rất nghiêm túc, ngôn từ tha thiết.
Sở Phong định mở miệng thì Vân Thủy Dao lại đột nhiên nói: “Sở Phong, anh suy nghĩ kĩ đi.”
“Nếu như anh không đồng ý thì tôi có thể chọn cách sa thải bọn họ…”
“Cô uy hiếp tôi?”
Vẻ mặt Sở Phong thay đổi, lạnh lùng nói: “Đời này, Sở Phong tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp.”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ nói theo sự thật mà thôi.”
Nhìn ánh mắt hung ác của đối phương, trái tim Vân Thủy Dao đập thình thịch, đột nhiên có cảm giác gần vua như gần cọp.
Bình thường hắn hòa nhã, dịu dàng như nước.
Nhưng nếu đã muốn trở mặt thật thì lại trở nên độc ác hung dữ.
Cái sự nguy hiểm ấy lại khiến người ta không nhịn được mà muốn gần gũi hơn, khiến cô không hiểu sao lại cảm thấy kích thích.
"Anh nghĩ xem, so với anh thì bọn họ thật sự chẳng là gì cả."
"Người của Vân Thủy Dao tôi, không những trung thành mà còn phải có thực lực, cho dù là bọn họ có toàn tâm toàn ý với nhà họ Vân, nhưng năng lực thì không thể nào xứng đôi được, tôi cũng chỉ có thể loại bỏ bọn họ thôi, mãi cho đến khi tôi dựa theo tiêu chuẩn của anh thì mới tìm được ứng cử viên phù hợp."
"Anh nên hiểu rõ tính cách của tôi, tôi nói được thì làm được."
"Có thể giúp bọn họ bảo vệ được công việc hay không thì còn phỉa xem lựa chọn của anh."
"Huống chi, tuy rằng tiệc tối đã kết thúc, nhưng mà ba ngày nữa, bữa tối hôm nay vẫn phải..."
"Ngừng!"
Sở Phong không nghe nổi nữa.
Đối phương có lý lẽ, lại khiến hắn không thể nào cãi lại được.
Hơn nữa đúng là hắn cũng lo rằng nhà họ Hồng sẽ đến làm loạn tiếp.
Nếu như thật sự có thể kéo dài đến sau ba ngày nữa thì mới coi như là đến nơi đến chốn.
"Tôi đồng ý với cô, tiếp tục làm đội trưởng đội bảo vệ trong ba ngày nữa."
"Nhưng ngay khi tiệc tối vừa kết thúc, nếu cô còn lật lọng thì có nói thấu trời cũng vô ích thôi!"
Chương 33: Thật bất ngờ, cậu là con riêng của ông ta sao?
Nghe thấy cuối cùng hắn cũng chịu đồng ý, trong lòng Vân Thủy Dao âm thầm thở phào một cái.
Đồng thời cô cũng nhếch miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, hơi gật đầu nói: “Cũng được, không thành vấn đề.”
“Đội trưởng oai phong!”
Đám người đội bảo vệ và Tiểu Chu lập tức vui vẻ ra mặt, vây quanh hắn.
“Tốt quá rồi đội trưởng, cuối cùng anh cũng chịu ở lại.”
“Đối với chúng tôi mà nói, đừng nói là ba ngày, cho dù có ba giờ, ba phút thôi cũng được lợi nhiều lắm rồi.”
“Anh vừa có dũng vừa có mưu, tài trí hơn người, đi theo anh làm việc thì chúng tôi cũng yên tâm.”
“Đi đi, chúng ta ra ngoài chơi chút đi, tối nay không say không về nhé.”
“Đúng, phải uống cho đã, uống cho say mới được!”
Tâm trạng cho phép.
Đám bảo vệ giục Sở Phong đi uống mấy chén.
Thân là người tu hành, tuy rằng Sở Phong không quá mệt mỏi nhưng hắn vẫn muốn quay về biệt thự tắm rửa một cái.
Vốn định từ chối thì Vân Thủy Dao lại đột nhiên nói: “Đi uống một chút cũng được, mọi người đi đi, tối nay mọi người cũng vất vả rồi, cũng phải giải tỏa.”
“Mọi người thích ăn uống gì thì gọi, hết bao nhiêu tiền cứ ghi lại dưới danh nghĩa của tôi, rồi về bảo tôi trả tiền là được.”
“Nếu không phải ở công ty còn có việc thì tôi cũng muốn đi cùng với mọi người.”
Nghe thế, đám người đột bảo vệ đều cảm động tới rơi nước mắt, khom lưng cảm ơn.
Sau đó, không thèm để ý đến ý kiến của Sở Phong, đám bảo vệ gần như là lôi hắn tới nhà hàng.
Bọn họ chọn một quán nướng.
Ngồi từ mười giờ tối tới hừng đông cũng được.
Rượu quá ba tuần, ăn uống no đủ rồi, Tiểu Chu bỗng nhiên ghé lại gần: “Hì hì, đội trưởng Sở, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết anh có thể đồng ý với tôi không?”
Tên của cậu ta là Chu Tiểu Bảo, tuy rằng mới hai mươi tuổi nhưng đã là thành viên nòng cốt của đội bảo vệ.
Mặc dù lực chiến của cậu ta bình thường, luận bối phận thì cũng không tới lượt cậu ta sắp xếp, nhưng hết lần này tới lần khác, các đội viên đều rất vui lòng phục tùng cậu ta.
Ở một gia tộc có bối cảnh như nhà họ Vân này, muốn đứng vững gót chân trong đội bảo vệ thì cũng chỉ có thể nói rằng, thân phận của Chu Tiểu Bảo này hoàn toàn không tầm thương.
“Nói trước đi, tôi nghe thử xem.”
Tửu lượng của Sở Phong cũng bình thường, nhưng rượu uống vào trong bụng hắn đã nhanh chóng bị nội lực pha loãng ra.
Thực ra cũng giống như vừa mới uống nước mà thôi, không hề say.
Theo như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra ở khách sạn thì hắn vẫn duy trì cảnh giác với đối phương.
“Chậc, tối nay anh có thể về nhà với tôi không?”
“Phụt.”
Sở Phong lập tức phun nước lên mặt cậu ta: “Cậu định làm gì?”
Hắn rụt đầu lại theo bản năng.
Chu Tiểu Bảo giơ tay lau nước trên mặt, toát mồ hôi nói: “Không phải đâu đội trưởng à, anh nghĩ đi đâu thế?”
“Ý của tôi là, võ công của anh cao cường, mà tôi lại là một người cuồng võ học, gần đây tôi có nghiên cứu một bộ quyền pháp…”
“Muốn mời anh tới nhà tôi, chỉ bảo cho tôi một chút, điều này chắc không thành vấn đề chứ?”
Nói xong, cậu ta đưa tay ra sau ngoắc ngoắc đám bảo vệ, ý bảo ghé lại gần đây.
Trông có vẻ như sắp bày ra trận thế cả tập thể ép vua thoái vị!
Vẻ mặt Sở Phong lập tức thay đổi.
Bọn họ đang học ai vậy?
Trước đó Vân Thủy Dao dùng chiêu này, giờ đến lượt cậu ta?
Với tính cách của hắn thì vốn đã mặc kệ bỏ đi luôn rồi.
Nhưng nghĩ lại, nhà họ Hồng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, ba ngày nữa lễ mừng công sẽ được tổ chức, sợ là sẽ có chuyện không hay nữa.
Bản thân hắn có thể giải quyết tất cả nhưng khó lòng phòng bị hết, mấy người bảo vệ này thì thực lực quá tệ.
Nếu như có thể nâng cao khả năng chiến đấu và năng lực ứng biến của họ trong thời gian ngắn thì tính ra gánh nặng của hắn cũng được san sẻ không ít.
Giúp người giúp đến cùng, dù sao cũng phải đưa Phật về tới Tây Thiên.
Nếu như đã đồng ý với Vân Thủy Dao thì hắn nhất định sẽ ứng phó hết sức.
“Nhớ kĩ, chỉ được một lần thôi, lần sau không được dùng cái cớ này nữa.”
“Không phải lần nào bắt cóc đạo đức, hay là dùng cả tập thể ra để ép buộc thì đều sẽ khiến tôi nhượng bộ được.”
Sở Phong ngửa đầu một cái, uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén.
Nghe thấy hắn nói như thế, mấy tên bảo vệ khác đang sửng sốt thì Chu Tiểu Bảo nhanh trí lập tức vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu đáp: “Cảm ơn đội trưởng đã giúp đỡ, anh yên tâm, đảm bảo không có lần sau.”
Sau đó, cả đám bảo vệ đều rời đi hết.
Chu Tiểu Bảo cũng dẫn Sở Phong về nhà mình.
Nhà cậu ta ở vùng ngoại ô, xung quanh phức tạp, đủ các thể loại người sống ở chỗ này.
Chỗ cậu ta ở là một căn tứ hợp viện ở nơi hẻo lánh, thậm chí còn có vẻ cũ nát.
Điều này càng khiến Sở Phong mê mang hơn, theo như hắn biết thì làm bảo vệ cho nhà họ Vân, đãi ngộ trên các phương diện đều không tệ.
Hơn nữa bởi vì hắn đã đồng ý với cậu ta, nên cậu ta còn rất hào phóng thanh toán, không thèm hỏi chi phiếu, không nghĩ tới việc tìm Vân Thủy Dao để cô trả tiền.
Phải biết rằng, tối nay có nhiều người đi như vậy, ăn uống cũng mấy tiếng đồng hồ, khoản tiền phải trả cũng tới bốn năm nghìn tệ.
Theo lý thuyết thì cậu ta không thiếu tiền mới phải, sao lại ở chỗ như thế này?
“Đội trưởng, anh đi từ từ nhé, cẩn thận đường trơn.”
“Ở chỗ này mái nhà hơi dột, anh thông cảm nhé.”
Chu Tiểu Bảo đỡ Sở Phong, nịnh nọt cung kính.
Sở Phong cũng không nghĩ nhiều mà đi thẳng vào sân, vừa đặt chân vào sân, Chu Tiểu Bảo đột nhiên cao giọng hô: “Tôn Thanh Thanh, cô ra đây.”
“Tôi tìm được người giúp rồi, cô có gan thì một mình bước ra đây, tôi xem cô còn dám kiêu ngạo không?”
Nghe thế, vẻ mặt Sở Phong lập tức thay đổi.
Thằng nhóc này lừa hắn à.
Lúc ở quán nướng thì nói là nhờ mình chỉ dạy một chút quyền cước.
Nhưng bây giờ lại nói là đi tìm người trợ giúp, cậu ta muốn hắn giúp cậu ta đánh nhau ư?
Mà nghe tên hình như đối phương còn là con gái?
Không lâu sau, trong nhà có vài người chạy ra.
Đi đầu là một ông già chừng bảy mươi tuổi, mặc đồng phục Thái Cực quyền, nhìn có vẻ bình thản, tươi cười thân thiết, rồi lại có khí thế hiếp người.
Ở bên cạnh ông ta có một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi đi theo.
Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu trắng chấm bi đen, thoạt nhìn cực kì trẻ trung rực rỡ.
Ngu quan cô ấy rất tinh xảo, nhưng lại hơi mập mạp, kết hợp với làn da trắng mềm như ngọc, mang lại cảm giác xinh xắn đáng yêu.
Cơn gió lùa qua, thổi tung mái tóc đen bóng, trông cô ấy như một nàng tiên, rung động lòng người.
“Thần y Sở?”
“Sao lại là ngài?”
Hai người đằng kia đột nhiên hô lên.
Nhìn thấy Sở Phong, người kia mừng rỡ vô cùng, không kìm được mà hô lên.
Sở Phong lấy lại tinh thần, tập trung nhìn lại thì phát hiện người thứ ba, không ai khác chính là người trước đó đã từng giúp hắn một tay, Ngô Khải Hoa!
“Sao thế lão Ngô, ông biết thanh niên đó à?” Lão già nhíu mày.
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói: “Người có thể chơi cùng với Chu Tiểu Bảo, có lẽ cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.”
“Thanh Thanh!”
Ông lão trừng mắt liếc cô ấy một cái, nhỏ giọng nói: “Sao lại nói chuyện như thế, thằng nhóc Tiểu Bảo này rất tốt, còn là con trai của hội trưởng Ngô, sao cháu lại nói người ta như thế, mau xin lỗi đi.”
“Cháu không nói!”
Cái miệng nhỏ của thiếu nữ lẩm bẩm, kiêu ngạo như một con chim công: “Chỉ có cường giả mới có thể khiến Thanh Thanh cháu xin lỗi thôi, bằng vào con hàng này đến tư cách nói chuyện với cháu cũng không có!”
“Con nhóc này!”
“Được rồi lão Liên, không sao đâu, tính cách của Thanh Thanh thế nào tôi cũng biết, khẩu xà tâm phật mà thôi, tôi thấy không sao cả.”
“Lại đây, tôi giới thiệu với ông thần y Sở.”
Ngô Khải Hoa kích động không thôi.
Vừa nói vừa kéo hai ông cháu lão Liên đi nhanh tới!
Nhìn hành động của Ngô Khải Hoa, Chu Tiểu Bảo đứng đằng đó cực kì mờ mịt, cậu ta vô thức kéo góc áo Sở Phong, nhỏ giọng hỏi: “Tôi nói này đội trưởng Sở, anh và ba tôi quen biết nhau sao?”
“Ba cậu?”
Sở Phong nhíu mày, không hiểu nổi: “Cậu họ Chu, hội trưởng Ngô họ Ngô, không nhầm chứ…”
“Haiz.”
Chu Tiểu Bảo thở dài, hơi lúng túng nói: “Không phải là do tôi theo họ mẹ hay sao, làm con riêng, sao tôi có thể quang minh chính đại nhận họ Ngô được chứ.”
“Khụ khụ.”
Lúc này, ba người kia đã tới gần.
Ngô Khải Hoa ho khan một tiếng, ông ta vẫn tương đối ngại vì chuyện xấu trong nhà, lườm Chu Tiểu Bảo một cái, sau đó khom lưng nói với Sở Phong: “Thần y Sở, ngài làm đội trưởng đội bảo vệ ở khách sạn, đồng thời giải quyết xong xuôi chuyện Hồng Thái Bảo, tôi đều nghe nói hết rồi, làm rất hay!”
“Tôi thật sự không nghĩ tới, ngài không chỉ tinh thông y thuật mà công phu cũng tốt như thế, quả nhiên là thanh niên tài tuấn trăm năm khó gặp.”
“Nào, để tôi giới thiệu với ngài, vị này chính là lão Liên, ông ấy là…”
“Đã bảo cứ gọi tôi là lão Liên là được.”
Đối với thân phận của mình, lão Liên vẫn hơi để ý, ý bảo Ngô Khải Hoa đừng tiết lộ ra, sau đó ông ấy đưa tay ra trước: “Xin chào chàng trai.”
“Trước kia hội trưởng Ngô luôn miệng nhắc tới cậu với tôi, trăm nghe không bằng một thấy, tuấn tú phóng khoáng, dáng vẻ hiên ngang như thế này, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường rồi.”
“Lão Liên khen quá lời rồi, Sở Phong không dám nhận.”
Sở Phong gật đầu một cái, vô thức đưa tay ra bắt, “Bộp” một tiếng, Liên Thanh Thanh đột nhiên đánh tới!
Điều khiến cô ấy kinh hãi là, cô ấy dùng rất nhiều sức nhưng bàn tay của đối phương lại nặng như núi, lực lượng hùng hậu, chẳng những không đánh bay tay hắn ra được mà trái lại còn khiến tay cô ấy đỏ bừng cả lên, không khác gì vừa đấm một phát vào tảng đá, đau đớn không gì sánh bằng!
“Thanh Thanh, phá phách cái gì thế?”
Lão Liên cũng để ý thấy điều này, lập tức quát lên với Liên Thanh Thanh, trong lòng cũng có vẻ kinh ngạc.
Trước kia khi Ngô Khải Hoa không ngừng nhắc tới, thực ra ông ấy cũng không tin tưởng lắm, mặc dù tới khi gặp rồi cũng chỉ coi đối phương như một thằng bé còn hôi sữa mà thôi.
Có lẽ sẽ không kinh khủng như những gì người ta nói, nhưng bây giờ…
“Ông nội, cháu không phá!”
Trong lòng hơi kinh ngạc một chút nhưng cô ấy vẫn khinh thường Sở Phong.
Dù sao thì trong lòng cô ấy, hình tượng tên vô dụng Chu Tiểu Bảo đã là thâm căn cố đế, người kết bạn với cậu ta cũng chẳng phải thứ gì tốt.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô ấy nhếch lên, không vui nói: “Ông chỉ lo mắng cháu thôi, sao không nói Chu Tiểu Bảo ấy.”
“Vừa bước vào nhà đã kêu gào ầm ĩ, còn nói là tìm được người giúp để đối phó cháu, cháu có thể niềm nở với cậu ta được sao.”
Chương 34: Lão Liên bị bệnh, quà gặp mặt
Mấy lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên khó xử.
"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm."
Ngô Khải Hoa lập tức bước ra hòa giải: "Cô Liên, cô cũng biết tính cách của Tiểu Bảo nhà tôi mà."
"Nó không biết nói năng gì hết, suốt ngày blobla vớ vẩn, cô không cần phải chấp nhặt với nó như vậy làm gì..."
"Ba, sao ba có thể nói con như vậy chứ?"
"Cho dù là con riêng thì cũng là con của ba mà, có người nào lại nói con trai mình như vậy chứ?"
Lời còn chưa dứt, Chu Tiểu Bảo đã chen vào cãi lại: “Ba, ba thử tính đi, từ khi mấy người lão gia tử đến đây.”
"Con quen biết cô ta bao lâu thì cô ta cũng bắt đầu đánh con bấy lâu. Con là đàn ông, con cũng có cái tôi của mình chứ!"
"Con đánh không lại cô ta, không lẽ tìm người đến đánh tiếp cũng không được?"
“Khó khăn lắm con mới tìm được một cứu binh mà ba còn không cho con trút giận, ba làm vậy có khác gì ép còn vào ngõ cụt chứ?”
Nói đến đây, giọng nói của cậu ta đã có chút nghẹn ngào, bên khóe mắt cũng bắt đầu cuồn cuộn nước mắt.
Đường đường nam tử hán lại khóc lóc kể lể trước mặt mọi người, bao nhiêu đó đã đủ thấy cậu ta đã bị Liên Thanh Thanh bắt nạt thảm đến cỡ nào.
Vốn dĩ Sở Phong còn canh cánh chuyện cậu ta lừa mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng hắn cũng thoáng dịu đi một chút.
Có lẽ vì bị bắt nạt quá thảm nên cậu ta mới ám ảnh với chuyện trả thù như vậy.
Huống chi thân là một đứa con riêng, cậu ta không được để lộ thân phận ra ngoài ánh sáng, lúc nào cũng phải sống trong bí mật.
Loại áp lực kéo dài kiểu này đôi khi còn làm người ta đau đớn hơn cả vũ khí sắc bén!
"Cái này…"
Ngô Khải Hoa mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
Ông ta thực sự đã nợ đứa con trai này rất nhiều, trước khi mẹ nó qua đời còn cố ý dặn đi dặn lại là phải chăm sóc nó thật tốt.
Nhưng mà con cọp cái trong nhà quá hung dữ, ông ta chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt cho nên chỉ có thể tạm thời gửi nó vào nhà họ Vân làm bảo vệ, dự định sau này sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho nó thật tốt.
Thân là một người ba, nhìn thấy con mình bị bắt nạt như vậy, ông ta làm sao có thể thờ ơ bỏ qua?
Nhưng mà quan trọng là vướng chỗ thân phận của lão Liên. Hơn nữa Liên Thanh Thanh chỉ là một cô bé, cũng không đến nỗi độc ác gì.
Ông ta vốn không muốn làm lớn chuyện nhưng không ngờ sự việc sẽ trở nên thế này.
"Đội trưởng, cầu xin anh hãy giúp em trút cục tức này đi!"
Thấy Ngô Khải Hoa không nói gì nữa, Chu Tiểu Bảo lau nước mắt lay lay tay Sở Phong, nói: "Em thật sự không cam lòng."
"Đều là người yêu thích võ học nhưng thực lực và thiên phú của em không bằng cô ta. Cũng vì thế mà trước giờ cô ta vẫn luôn chế nhạo em, em cầu anh..."
"Không cần đâu, Tiểu Bảo. Nếu cậu làm không được thì sau này tôi sẽ chỉ cho cậu."
"Cậu không nên tranh đua cao thấp với người khác, nếu người ta là phụ nữ thì càng không nên, nam tử hán đại trượng phu sẽ không làm như vậy."
Sở Phong lắc đầu.
Hắn chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa sự việc nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý. Tính tình Liền Thanh Thanh vốn nóng nảy vừa nghe hắn nói vậy lập tức mắng: “Này tên họ Sở kia, anh nói năng kiểu gì vậy, coi thường phụ nữ à? Phụ nữ thì làm sao? Phụ nữ không thể tập võ, không thể chống đỡ một vùng trời riêng sao?
“Cô Liên hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó…”
"Bụp!"
Hắn còn chưa nói xong, Liên Thanh Thanh đã bất ngờ cầm lấy chiếc roi da bên cạnh quất về phía Sở Phong!
"Thanh Thanh, dừng lại!"
Lão Liên thấy vậy vội vàng ngăn lại, nhưng roi của cô ấy đã vung ra rồi!
Đây chính là ‘Liệt Tính Trường Tiên*' có sát thương vô cùng lớn, hơn nữa kết hợp với luyện võ, kỹ thuật dùng roi của cháu gái ông cũng càng lúc càng thành thạo hơn trước. (*tên cây roi)
Mặc dù cậu Sở Phong này thoạt nhìn có chút tài năng, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào chống đỡ được một roi này.
Ông vừa định tiến lên ngăn cản thì bất ngờ——
"Xoẹt!"
Sở Phong đứng nghiêm tại chỗ, nhìn thì có vẻ chỉ hời hợt giật một cái nhưng thật chất hắn đã vững vàng đỡ được chiếc roi, mặc cho Liền Thanh Thanh có giãy giụa thế nào cũng không thể vung ra được.
"Cô Liên, đủ rồi đó."
"Dù cô có là phụ nữ thì tôi..."
"Bớt nói nhảm với tôi đi, xem thương này!"
Liền Thanh Thanh nóng tính thấy vung vẫy không ra lập tức vứt bỏ cây roi đi.
Cô ấy xoay người cầm lấy cây thương, rồi đâm thẳng về phía Sở Phong.
Kế tiếp.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô đã không ngừng thay đổi các loại vũ khí khác nhau, bao gồm đao, kiếm, súng,...
Hơn nữa các loại quyền pháp, cước pháp cũng tung ra hết, thậm chí là ám khí cũng không chừa.
Thời gian càng trôi qua, cô ấy càng thấm mỏi nhưng Sở Phong bên kia vẫn hành động hết sức nhẹ nhàng như chưa có gì xảy ra, không chỉ dễ dàng né tránh hết tất cả mà hắn còn hóa giải được hết các đòn tấn công của cô.
Đến cuối cùng--
"Ầm."
Sở Phong đá một chân trúng bụng Liên Thanh Thanh, cô ấy lập tức ngã xuống đất, đau đến mức không thể đứng dậy!
"Hay lắm!"
Chu Tiểu Bảo điên cuồng hét lên, cậu ta hưng phấn nói: "Quả nhiên là anh Phong của em, vừa ra tay đã thu phục được cô ta, anh quá xuất sắc rồi!"
"Con câm miệng đi!"
Ngô Khải Hoa trừng cậu ta một cái, vội vàng đi tới đỡ Liên Thanh Thanh lên rồi xin lỗi: "Thật xin lỗi, cô Liên, thật ra thần y Sở..."
"Tránh ra!"
Liên Thanh Thanh đẩy ông ta ra rồi đứng dậy, hít sâu một hơi, thủ thế thô to: "Lại lần nữa đi!"
“Nếu con còn dám làm càng trước mặt ngài Sở thì ông sẽ cắt hết học phí của con, khiến con cả đời không gặp lại được thầy dạy võ đấy!”
Lão Liên hét lên, ông bước tới lạnh lùng nói: “Nha đầu con thật sự không biết trời cao đất rộng.”
"Đừng nói là đánh lại lần nữa, cho dù có đánh mười lần hay trăm lần nữa, con cũng đánh không lại người ta đâu!"
"Còn không mau xin lỗi ngài Sở đi?!"
Ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra lúc này nội tâm Lão Liên đang không ngừng kéo giông nổi bão, khó có thể bình tĩnh được.
Vừa rồi dù Sở Phong chỉ một mực phòng ngự, nhưng ông vẫn nhìn ra được nền tảng của thanh niên này vô cùng vững chắc, chiến lực cũng không hề tầm thường.
Từ những gì hắn thể hiện ra có thể thấy hắn là một cao thủ hiếm có khó tìm!
Đừng nói là cháu gái, cho dù là ngay cả ông, nói không chừng cũng phải cam bái hạ phong.
Tuổi còn trẻ mà có thể đạt được trình độ này thật sự khiến người khác phải thán phục.
"Ông nội……"
Nghe thấy ông nội dọa cắt học phí cả mình, Liền Thanh Thanh lập tức sợ hãi xanh mặt.
Cô ấy thật sự rất đam mê võ thuật, lập chí muốn trở thành một cường giả siêu cấp, bây giờ giấc mơ của cô chỉ mới vừa bắt đầu, làm sao có thể dừng lại tại đây chứ?
Trải qua trận giao thủ vừa rồi, cô ấy vẫn không nhìn ra thực lực của đối phương có gì lợi hại. Tất cả là do cô chưa chuẩn bị đầy đủ thôi, hiện tại yêu cầu cô xin lỗi đối phương, chắc chắn là cô không làm được.
“Nếu con còn là người của nhà họ Liên thì mau chóng xin lỗi ngài Sở đi!”
Lão Liên dậm mạnh gậy chống xuống đất, giận dữ trừng lớn mắt.
Liên Thanh Thanh nghẹn lời hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng thì bất ngờ nghe Sở Phong nói: "Không cần đâu cô Liên."
"Nếu thật sự thấy có lỗi thì cô đến xin lỗi Tiểu Bảo, thừa nhận sai lầm của mình là được rồi."
Sau đó.
Hắn lại bước tới trước mặt Chu Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi có nói, nam tử hán đại trượng phu không cần chấp nhặt với phụ nữ.”
“Nhưng mà có đôi khi cũng không thể nuông chiều phụ nữ quá được, nếu không cô ta sẽ nhảy lên giở cả ngói nhà xuống.”
“Lời của anh Phong thật là sâu sắc!”
Chu Tiểu Bảo liên tục gật đầu, càng nhìn Sở Phong cậu ta càng cảm thấy thích vô cùng.
Lúc trước chỉ đơn giản là sùng bái nhưng hiện tại lại là kính nể từ tận đáy lòng!
Cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn về phía sắc mặt khó coi của Liên Thanh Thanh rồi phất tay nói: "Liên Thanh Thanh, cô nói đi, rốt cục cô có phục không?"
"Tôi……"
Liên Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm đối thủ thành từng mảnh.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông nội, cô ấy biết rất rõ hậu quả nếu mình làm trái ý ông.
Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Cô ấy thức thời cúi đầu xin lỗi: “Cái kia, thật xin lỗi Tiểu Bảo, tôi sai rồi.”
Chu Tiểu Bảo đắc ý cười haha, còn muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng đã bị Ngô Khải Hoa trừng mắt dằn lại.
Lão Liên bước tới phía trước chắp tay nói: "Ngài Sở, cháu gái của tôi được chiều chuộng quá mà hóa hư, vừa rồi có đắc tội, kính xin ngài thứ lỗi."
"Lão Liên quá lời rồi, chúng tôi chỉ bàn luận một chút mà thôi."
Bốn mắt đối diện, Sở Phong thoáng đánh giá đối phương một chút rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: "Lão Liên, có phải ông bị bệnh rồi không?"
"Bệnh?"
Lão Liên cau mày lắc đầu: “Sức khỏe của tôi còn tốt mà, tháng nào cũng có kiểm tra sức khỏe định kỳ, không có việc gì còn đánh vài bài quyền rèn luyện thân thể, tôi cảm thấy trong mình vẫn khỏe lắm, không biết tại sao ngài Sở lại nói như vậy?"
"Không thể nhìn lầm được..."
Sở Phong thấp giọng lẩm bẩm.
"Ngài Sở, rốt cục ý của ngài là?"
Vẻ mặt của Lão Liên lập tức trầm xuống.
"Không có gì. Theo tôi vừa thấy thì ông không chỉ có bệnh, mà bệnh còn rất nặng nữa."
"Có lẽ là do tôi vừa uống rượu nên nhìn nhầm một chút thôi, ông đừng để ý..."
"Vô duyên vô cớ nói người ta bị bệnh, tôi thấy người bị bệnh là anh thì có!" Liên Thanh Thanh nhịn không được chen vào mấy câu: "Còn nói là thần y gì đó? Ngay cả chuyện có bệnh hay không cũng không nhìn ra… anh có khác gì kẻ lừa đảo đâu chứ?"
"Hội trưởng Ngô, mắt nhìn người của ông có vấn đề..."
"Được rồi Thanh Thanh, đừng nói nữa, giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi."
Lão Liên lên tiếng cắt lời, sau khi ngắn gọn chào hỏi với Ngô Khải Hoa xong, ông lập tức dẫn theo cháu gái rời khỏi.
Vừa ra tới cửa, Lão Liên đột nhiên ho một tràng dài, thân thể lảo đảo mất thăng bằng.
"Ông nội, ông có chuyện gì vậy?"
"Ông đừng dọa con mà!"
Liên Thanh Thanh vô thức đỡ lấy ông, lo lắng nói: "Ông không thoải mái chỗ nào? Ông chờ con một chút, con sẽ đưa ông đi bệnh viện ngay."
“Không cần đâu, bệnh cũ thôi.”
Lão Liên xua tay, lấy thuốc từ trong túi quần ra uống xong mới miễn cưỡng trở lại bình thường.
Vừa dựa vào tường ông vừa ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Tứ hợp viện, trịnh trọng nói: “Trên người ông có một bí mật mà trước giờ chưa từng nói cho ai biết, thật ra ông đã sớm bị bệnh rất nặng rồi, thời gian không còn lại bao nhiêu nữa.”
"Lần này ông tới tìm hội trưởng Ngô cũng là vì muốn ông ta giới thiệu vị thần y vừa quen. Nhưng mà lúc đầu nhìn thấy chàng trai trẻ vừa rồi, ông không còn hy vọng gì nhiều, ấy vậy mà cậu ta lại nhìn ra được căn bệnh trong người ông. Vì ông không muốn nói nhiều nên cậu ta mới giả vờ không biết như vậy.”
“Ông trời có mắt, có lẽ ông đã tìm được con đường sống rồi.”
Liên Thanh Thanh nghe vậy thì cau mày lẩm bẩm: "Thần kì như vậy sao? Sao con nhìn không ra..."
"Nếu bị con nhìn ra thì còn tính là cao nhân gì nữa chứ?"
Lão Liên lắc đầu, đứng thẳng dậy nói: "Đi thôi, Thanh Thanh, chúng ta về tổng bộ trước đã."
"Theo như hội trưởng Ngô nói, vị thần y Sở này có quy tắc chữa bệnh, muốn cậu ta ra tay thì phải chuẩn bị quà ra mắt."
"Trở về ông phải cận thần điều tra thân phận của cậu ta, nghiên cứu xem phải tặng quà gì mới được."
Chương 35: Ông nội gọi điện đến, lần đầu tiên mở miệng cầu xin
Ngày hôm sau, ở tập đoàn Lạc Thị, văn phòng chủ tịch.
Lạc Thi Thi dựa vào ghế tựa, không ngừng xoa thái dương, vẻ mặt bất an.
"Tại sao tiền vẫn chưa chuyển vào tài khoản của công ty nhỉ?"
"Mặc dù trợ lý của Vân Tổng nói rằng tiền đầu tư sẽ được nhận trong vòng hai tư giờ.”
"Nhưng theo tôi được biết, các công ty gia đình khác đều lần lượt nhận được tiền, ngay cả những công ty có hạn ngạch thấp hơn nhà họ Lạc tôi cũng đã nhận được tiền.”
"Nhưng tại sao chỉ mỗi nhà học Lạc tôi là chưa vậy?”
Bùm!
Đang lúc đắn đo suy nghĩ, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, trợ lý Trình Lan hớt hải chạy vào!
"Cô đang làm gì vậy Trình Lan, không phải tôi đã nói với cô rồi sao?"
"Khi có chuyện xảy ra thì phải bình tĩnh. Sao cô lại hấp tấp như vậy? Bình tĩnh xem nào!"
Lạc Thi Thi đứng dậy, hít một hơi thật sâu, kích động hỏi: "Có phải nhà họ Vân đã đêm 1 tỉ tiền đầu tư đến không?"
"Một tỉ cái gì, sáng sớm tôi đã hỏi bộ phận tài chính hàng trăm lần rồi nhưng không có một xu nào."
Trình Lan bước nhanh về phía trước, sợ hãi nói: “Công ty xảy ra chuyện lớn rồi à!”
"Chuyện lớn cái gì?"
“Vừa rồi có người chèn ép cổ phiếu của công ty chúng ta, khiến cổ phiếu này rớt thảm hại.”
“Hơn nữa, tất cả các nhà cung cấp của công ty chúng ta đã tuyên bố chấm dứt hợp tác và các cửa hàng lớn cũng bị thiệt hại ở các mức độ khác nhau.”
“Điều nghiêm trọng hơn là mọi người trong công ty hiện đang rất hoảng sợ, nhiều lãnh đạo cấp trung và cấp cao đang có ý định chuyển việc kìa.”
Bộp!
Nghe được tin tức này, Lạc Thi Thi như bị sét đánh, sững sờ đứng nguyên chỗ!
Mí mắt cô từ sáng sớm đã giật giật, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, bây giờ nghe Trình Lan nói, quả nhiên là cô đã đoán đúng!
"Lạc tổng, cô đừng đơ ra đó nữa, mau nghĩ cách đi.."
"Chẳng hiểu sao, mọi người cứ như kẻ địch của chúng ta vậy, mà chúng ta cũng chẳng khiêu khích ai cả..."
"Cô còn chưa nhìn ra sao? !"
Lạc Thi Thi uống hết nước, ngồi phịch xuống ghế như mất hồn, tay nắm chặt lại, trầm ngâm nói: “Sự thật đã rõ ràng rồi đó, đồng ý đầu tư nhưng không đưa tiền, mới sáng sớm đã đánh động các bên để ngăn chặn việc làm ăn của nhà họ Lạc tôi, người duy nhất có thể làm được việc này chính là nhà họ Hồng.”
"Nhà họ Hồng á?"
Trình Lan sửng sốt, không thể tin nói: "Không thể nào, Lạc tổng, nhà họ Hồng có nhiều sức lực như vậy sao?"
"Tất nhiên rồi."
"Mặc dù những gì Hồng Thái Bảo làm đêm qua quả thực là quá đáng với mọi người."
"Nhưng uy thế của nhà họ Hồng vẫn còn đó, người bào vệ bọn họ vượt xa người chống lại bọn họ."
"Bề ngoài thì là cãi nhau nhưng sau lưng thì vẫn lén lút qua lại, nếu như nói là đối phó với nhà họ Vân, bọn họ chắc chắn sẽ cân nhắc một chút."
"Nhưng nếu bọn họ đối phó với nhà họ Lạc tôi, bọn họ sẽ không bị thương đến xương cốt, còn có thể lấy được lợi ích của nhà họ Hồng, bọn họ có thể không làm sao?
Nghe vậy, Trình Lan không nói nữa.
Suy nghĩ kỹ một chút, thì đúng là có lý.
Đột nhiên, cơn tức giận trong lòng dâng lên, không khỏi tức giận nói: "Đều là lỗi của tên Sở Phong vô dụng đó."
“Nếu đêm qua hắn cứ muốn lộ diện, đánh Hồng Thái Bảo thì thôi đi, lại còn đưa tên đó đến phòng tuần tra nữa.”
“Vậy nhà họ Hồng muốn báo thù chúng ta sao?Cái tên chó má không làm ăn được việc gì đó, tôi hận đến nỗi không thể đánh chết anh ta luôn ấy!”
"Được rồi, việc đã đến nước này rồi, thì nói những này cũng vô dụng."
Lạc Thi Thi khoát tay.
Đối với Sở Phong, Lạc Thi Thi đã hết hi vọng.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã như vậy, dù là vì lý do công ty hay vì sự an toàn cá nhân của hắn.
Chuyến này e rằng phải tự mình đi một chuyến, cho dù có van xin cũng phải cầu xin đối phương tha cho nhà họ Lạc một lần!
Nhà họ Lạc phát triển đến ngày nay là không hề dễ dàng, nhất định không thể vì điều này mà bị hủy hoại được!
"Trình Lan, cô mau chuẩn bị một món quà lớn đi, tôi muốn đến tập đoàn Hồng Thị để đích thân xin lỗi." Lạc Thi Thi đưa ra quyết định đi xin lỗi, bất kể đối phương hạ nhục cô hay chế nhạo cô như thế nào, chỉ cần họ chịu tỏ ra ưu ái, cô sẽ có thể chịu đựng được.
"Không phải chứ Lạc tổng, cô muốn tới tập đoàn Hồng Thị sao?"
"Đây không phải là dê vào miệng cọp sao? Cô không nghe thấy tối qua tên Hồng Thái Bảo đó đã nói gì với cô sao?"
"Anh ta, anh ta muốn cô ngủ với anh ta đó….."
"Vậy thì cũng phải đi!"
Lạc Thi Thi nghiêm mặt nói: "Bây giờ anh ta không gật đầu, thì nhà họ Lạc chúng ta sẽ tiêu đời đó.”
“Hơn nữa, anh ta cũng không dám làm gì tôi giữa thanh thiên bạch nhật đúng chứ?”
"Không phải, trước đây cô đã nhờ Diệp thiếu gia giúp cô giải quyết chu toàn rồi sao? Anh ấy bây giờ vẫn chưa trả lời, nếu không chúng ta lại đợi..."
"Đủ rồi!"
Lạc Thi Thi không kìm chế được cảm xúc và trái tim cô gần như tan vỡ khi chứng kiến giá cổ phiếu của công ty giảm.
Tuy cô vẫn tin tưởng Diệp Kim Long nhưng thời gian không chờ đợi cô, nếu anh ta không khống chế được thì đã quá muộn.
"Cứ làm theo những gì tôi bảo, mau đi chuẩn bị đi!”
"Tôi..."
Trình Lan muốn nói nhưng lại thôi.
Đi theo Lạc Thi Thi đã năm năm, nên cô ấy rất rõ tính khí của đối phương.
Chuyện cô đã quyết định, thì có khuyên gì đi nữa cũng không khuyên được.
Sau khi hậm hực gật đầu, cô ấy liền ra ngoài chuẩn bị quà.
Vừa mới đi tới cửa, cô ấy lấy điện thoại di động ra và bấm số điện thoại của Diệp Kim Long.
"Là Lan Lan à, có chuyện gì vậy?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ngái ngủ của Diệp Kim Long
Sau một đêm dài làm việc vất vả đêm qua, anh ta đã kiệt sức và đến câu lạc bộ để nghỉ ngơi.
Hai kỹ thuật viên huy chương vàng được gọi phục vụ ngay tại chỗ, tuy đang trút giận nhưng vẫn kém thú vị hơn Lạc Thi Thi một chút.
"Diệp thiếu gia, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi."
"nhà họ Hồng đã ra tay, bắt đầu phong tỏa toàn diện nhà họ Lạc chúng tôi rồi!""
“Hơn nữa, một tỷ mà nhà họ Vân đã hứa vẫn chưa được chuyển giao.”
"Anh mau nghĩ cách, có thể nói với nhà họ Hồng, oan có đầu nợ có chủ, có chuyện gì thì tìm tên phế vật kia, đừng dây dưa với chúng tôi nữa!"
Trước khi trở thành người phụ nữ của Diệp Kim Long, cô ấy vẫn không muốn nhà họ Lạc xảy ra chuyện gì.
Bằng không, một khi mất đi chỗ dựa này, cô ấy sẽ khó có được cơ hội trèo cao.
Nghe vậy, diệp Kim Long giật mình, đứng dậy, trực tiếp đẩy hai con bạch tuộc ra, ngạc nhiên nói: “nhà họ Hồng hành động nhanh như vậy sao?”
"Đúng vậy, Diệp thiếu gia, xin anh nhanh chóng nghĩ ra cách nếu muộn thì sẽ muộn mất."
Diệp Kim Long trong lòng ngạc nhiên.
Anh ta và nhà họ Hồng chẳng có quan hệ gì cả, trước đây đều là anh ta nói khoác hết.
Tối qua anh ta đã nói chuyện với chú mình nhưng cuối cùng lại bị ông ấy mắng.
Dù xấu hổ nhưng anh ta lỡ nói khoác rồi nên đành phải ngậm đắng nuốt cay mà làm thôi, liền an ủi cô ấy: “Được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ liên lạc với chú tôi để giải quyết. bên cô cũng an ủi Lạc Thi Thi một chút, bảo cô ấy đừng quá lo lắng, có một số chuyện, cứ để diễn ra theo tự nhiên đi.”
"Nhưng Diệp thiếu gia..."
Vốn dĩ cô ấy còn muốn nói về việc Lạc Thi Thi đến tập đoàn Hồng Thị để tìm Hồng Thái Bảo.
Nhưng đối phương căn bản không cho cô ấy cơ hội nói chuyện, liền trực tiếp cúp điện thoại.
"Cúp nhanh như vậy làm gì, tôi còn chưa nói xong mà."
Trình Lan bĩu môi, vẻ mặt không vui.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một ông già râu tóc bạc trắng đang đứng trước mặt mình.
"Lão gia, sao ông lại tới đây?"
Trình Lan theo bản năng cúi người xuống, bối rối nói.
Người này, tên là Lạc Chấn Hải, là chủ nhà họ Lạc, đồng thời cũng là ông nội của Lạc Thi Thi.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Trình Lan, ông ấy liền ý thức được có gì đó không đúng, lập tức hỏi: "Trợ lý Trình, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không, không có gì..."
"Nói đi!"
Lạc Chấn Hải cao giọng, nghiêm túc nói: “Mặc dù công ty đã được giao cho Thi Thi quản lý.”
"Nhưng tôi vẫn là chủ tịch trên danh nghĩa của tập đoàn, tôi chưa chết, tôi vẫn là người có tiếng nói ở nhà họ Lạc"
"Bất luận chuyện gì có hại cho nhà họ Lạc, tôi đều phải biết, mau nói đi! !"
Trình Lan bị dọa cho phát sợi, đối mặt với lời mắng mỏ của ông ấy, cô ây không dám trái lời một chút nào, kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
Lạc Chấn Hải nghe xong, sắc mặt âm trầm thở dài: "Sao chuyện này có thể xảy ra?"
Lạc Chấn Hải nghe xong, sắc mặt âm trầm thở dài: "Sao chuyện này có thể xảy ra được?"
"Con bé Thi Thi kia quá bướng bỉnh, khuyên nó cũng chẳng ăn thua gì. "
"Cô đi trước đi, chuyện này tôi sẽ xử lý."
"Vâng, lão gia."
Chờ Trình Lan rời đi, Lạc Chấn Hải theo bản năng lấy điện thoại di động ra, do dự một chút, cuối cùng bấm số của Sở Phong.
"Ông nội à? Sao hôm nay ông rảnh rỗi gọi điện cho cháu vậy?"
Bên trong tứ hợp viện, Sở Phong cùng hai cha con Ngô Kỳ Hoa nói chuyện thâu đêm suốt sáng, cả đêm không ngủ.
Là người tu luyện, đừng nói là thức một đêm, thậm chí thức cả ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề.
Hắn vừa thức dậy và nhận được cuộc gọi từ ông nội.
Hắn vẫn luôn mang ơn Lạc Chấn Hải, từ khi ở rể nhà họ Lạc, nếu có người thực sự đối xử tốt với hắn thì chỉ có ông nội thôi.
Ông ấy quan tâm, chăm sóc hắn còn tốt hơn cả ông nội ruột và hắn vô cùng biết ơn.
"Ừm, ông có chuyện muốn nhờ cháu giúp đỡ."
Lạc Chấn Hải lúng túng nói: “Ông biết cháu và Thi Thi gần đây không vui, nhưng dù sao cũng là vợ chồng.”
"Bây giờ nó đang gặp rắc rối. Ông hy vọng cháu có thể vì ông mà giúp đỡ nó . Được chứ?"
Ông ấy còn không biết chuyện hai người đã ly hôn.
Chỉ biết là bọn họ đang cãi nhau, bình thường đãi ngộ mà ông ấy nhận được khi ở nhà, thật khó để ông ấy mở miệng.
Người khác có thể không biết, nhưng ông ấy biết rất rõ cháu rể của mình rất có năng lực, nếu nói có thể giải quyết được thì e rằng chỉ có hắn mới có thể làm được.
Nghe vậy, Sở Phong nhíu mày.
Hắn và Lạc Thi Thi sớm đã cắt đứt quan hệ.
Nói câu không dễ nghe, cho dù cô chết trước mặt hắn, thì hắn cũng sẽ không chớp mắt.
Có thể ông nội đối với hắn ân nặng như núi, năm năm nay, ông ấy chưa bao giờ mở lời với anh.
Hiện tại ông ấy đã chủ động gọi điện, hắn thật sự khó có thể từ chối.
Sau một hồi đấu tranh tinh thần mãnh liệt, cuối cùng hắn cũng gật đầu và nói: "Được ạ, ông nội."
"Cháu sẽ giúp vì nể mặt ông."
"Ông nói đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Nghe thấy Sở Phong đồng ý, ông ấy vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Chính là, nhà họ Hồng hình như đã ra tay với nhà họ Lạc rồi.”
"Con bé Thi Thi ngốc này, lại tưởng rằng nhà họ Hồng sẽ dừng lại nên đã chuẩn bị một món quà hậu hĩnh, đến nhà họ Hồng cầu xin Hồng Thái Bảo tha thứ.”
“Cháu xem, cháu có thể nghĩ cách đưa nó về cho ông không, nếu có thể thì giải quyết vấn đề của nhà họ Hồng được không??"
...