Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Nhà họ Hồng, gia tộc từng đứng đầu

“Nhà họ Hồng?”

Sở Phong nhíu mày, khó hiểu hỏi.

“Để tôi nói cho.”

Dường như tất cả đều nằm trong sự khống chế của Vân Thủy Dao, cô lạnh nhạt nói: “Nhà họ Hồng, gia tộc hạng một từng đứng đầu.”

“Một năm trước bị nhà họ Vân đẩy xuống, trở thành top 3, hiện tại nhà họ Vân chúng tôi mới là người đứng đầu.”

“Bọn họ vẫn luôn không phục, luôn đối nghịch với nhà họ Vân chúng tôi.”

“Tôi nghi ngờ bọn họ là người đã đầu độc ông nội tôi, còn thuê người của Mai Hoa Xã đến chặn giết tôi.”

“Hiện tại đội trưởng đội an ninh bị cướp đi, sợ rằng đêm nay bọn họ sẽ làm chuyện gì đó.”

Nói đến đây.

Cô quay sang nhìn Sở Phong, nghiêm túc nói: “Sở Phong, đây là lý do tại sao tối nay tôi mời anh đến làm vệ sĩ riêng cho tôi.”

“Bây giờ đội trưởng bị cướp đi, tôi muốn mời anh làm đội trưởng đội an ninh, phụ trách an ninh đêm nay, không thành vấn đề chứ?”

Sở Phong ngẩn người.

Sao hắn lại có cảm giác bị đối phương tính kế nhỉ?

“Không thành vấn đề.”

“Nhưng cô đã có đối tượng hoài nghi, thậm chí cảm thấy đối phương còn sẽ giở trò trong tiệc tối hôm nay.”

“Tại sao không hủy bỏ tiệc tối, chọn ngày khác…”

“Không được.”

Vân Thủy Dao lắc đầu, nói: “Tiệc tối đêm nay, mặt ngoài là nhà họ Vân đầu tư cho các xí nghiệp lớn, tích góp nhân phẩm.”

“Thật ra đây là bài kiểm tra của hiệp hội Gia Tộc dành cho nhà họ Vân.”

“Nhà họ Vân đang tích cực tấn chức lên gia tộc tài phiệt nên quyền thế và chỉ số định mức lũng đoạn thị trường cũng trở thành biến số lớn nhất…”

“Cho nên đầu tư cũng phải có điều kiện?”

Sở Phong nói: “Nhà họ Vân đầu tư cho các xí nghiệp lớn, bọn họ có hai lựa chọn, hoặc giao ra quyền khống chế, hoặc giao ra thị trường số định mức.”

“Bọn họ đổi lấy sự phát triển nhảy vọt cho xí nghiệp của mình, còn các cô dùng nó cho hiệp hội Gia Tộc xem, hai bên cùng có lợi, đúng không?”

Vân Thủy Dao mỉm cười, nói: “Anh nói đúng.”

“Người của hiệp hội Gia Tộc sắp đến, nếu hủy bỏ tiệc tối ngay lúc này sẽ tạo thành hiểu lầm không đáng có.”

“Hơn nữa có anh phụ trách an ninh bữa tiệc, tôi rất yên tâm.”

“Dù nhà họ Hồng muốn gây ra sóng gió gì cũng đành phải tay không trở về…”

“Tổng giám đốc Vân!”

Chưa kịp nói xong, vệ sĩ bên cạnh híp mắt, phê bình kín đáo: “Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ cẩn thận lại một chút.”

“Trách nhiệm của đội trưởng đội an ninh rất nặng nề, bây giờ sự sắp xếp an ninh cho bữa tiệc lại bị tiết lộ.”

“Nếu có người muốn làm chuyện xấu, sao cô có thể trông cậy vào anh ta chứ…”

“Bốp!”

Vân Thủy Dao tát một cái lên mặt hắn ta, quát lớn: “Không được vô lễ với Sở Phong.”

“Ngoại trừ ông nội, anh ấy là người tôi tin tưởng nhất.”

“Nếu ngay cả anh ấy cũng không thể đảm bảo sự an toàn của bữa tiệc tối nay thì không ai có thể.”

“Còn dám vô lễ với Sở Phong, tôi sẽ sa thải anh!”

Nghe vậy.

Vệ sĩ im như ve sầu mùa đông, mặc dù trong lòng không phục nhưng cũng không dám phản bác.

Hắn ta đánh giá người này, mặt cũng được, thân thể tạm được, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống cao thủ.

Giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho hắn, tổng giám đốc Vân bị làm sao vậy?

Tại sao người luôn luôn nhìn rõ mọi việc, làm việc cẩn trọng như cô lại đánh hắn ta vì tên ẻo lả này?

Phải biết rằng, hắn ta không chỉ là vệ sĩ của bữa tiệc tối nay, còn là vệ sĩ nòng cốt của tập đoàn Vân thị.

“Được không Sở Phong, anh tiếp nhận chức vụ này chứ?”

Vân Thủy Dao nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, sợ bị hắn từ chối, nhấn mạnh: “Coi như vì bạn, được không?”

Khó có thể từ chối.

Đôi mắt ngập nước kia như có ánh sáng.

Đây là một đôi mắt khiến bất cứ ai cũng phải chìm đắm trong đó.

Nhớ lại lúc ở cửa cô nói giúp chính mình, còn khiến Lạc Thi Thi nghẹn họng không nói gì được.

Có qua có lại, nếu từ chối thì có vẻ quá vô tình.

“Được, tôi sẽ làm đội trưởng.”

Sở Phong gật đầu, nhắc nhở: “Nhưng chỉ đêm nay.”

“Tôi chỉ hy vọng cô sẽ không lại đưa ra yêu cầu thứ hai.”

Vân Thủy Dao vô cùng vui mừng, gật đầu nói: “Yên tâm đi, đây là yêu cầu duy nhất của tôi.”

“Tiểu Chu, dẫn đội trưởng Sở đi làm quen hoàn cảnh, anh ấy yêu cầu cái gì, các cậu phải toàn lực phối hợp.”

“Cậu và các vệ sĩ khác, nếu ai chống đối anh ấy, tôi sẽ không tha cho người đó!”

“Rõ, Vân tổng!”

Tiểu Chu nhận lệnh, sau khi Vân Thủy Dao rời đi thì cúi người cung kính nói: “Đội trưởng Sở, mời đi theo tôi.”

“Chúng ta vừa đi vừa giới thiệu, không hiểu chỗ nào ngài có thể hỏi tôi.”

Mặt ngoài đón ý nói hùa, trong lòng lại vô cùng khinh thường.

Vừa rồi hắn ta còn không hiểu.

Nhưng bây giờ hắn ta đã hiểu tất cả mọi chuyện.

Một tên ẻo lả không có bản lĩnh gì lại có thể giành được sự ưu ái của Vân Thủy Dao, chỉ có một lý do.

Người này bị Vân Thủy Dao bao nuôi!

Ăn ngay nói thật, người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng cũng chỉ có vậy.

Với kinh nghiệm làm vệ sĩ nhiều năm của hắn ta, tên này yếu đuối mỏng manh, ánh mắt lờ đờ, không hề có năng lực làm việc.

Nếu thật sự đã xảy ra chuyện, sao có thể trông cậy vào người này được?

Cuối cùng cũng phải dựa vào bọn họ.

Sở Phong biết người này nghĩ gì, nhưng không muốn giải thích.

Hắn chỉ muốn giải quyết xong chuyện đêm nay cho Vân Thủy Dao, còn người khác nghĩ gì, hắn lười để ý.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Vân Thủy Dao đi thẳng đến phòng điều khiển.

Mặc dù vừa mới nhờ Sở Phong đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội an ninh, với bản lĩnh của hắn, dù có vấn đề cũng có thể giải quyết được.

Nhưng để đề phòng, cô vẫn quyết định đến đây giám sát toàn bộ cục diện, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đồng thời cũng muốn xem biểu hiện của Sở Phong, nếu làm tốt, hắn sẽ không chỉ làm vệ sĩ một đêm của mình.

Cô còn muốn lợi dụng đối phương làm tấm chắn.

Nhớ đến mối hôn sự kia, cổ họng cô như bị chặn lại, nếu có thể cô hy vọng qua đêm nay có thể làm rõ với ông nội.

Cô muốn tự làm chủ hôn nhân của mình, cô không muốn trở thành vật hy sinh vì lợi ích gia tộc.

Có đôi khi hạnh phúc cần phải tự mình tranh thủ.

“Vân tổng.”

Sau khi vào phòng, một người phụ nữ trẻ tuổi, tóc đen ngắn, mặc váy công sở hơi cúi người, cung kính chào hỏi.

Sắc mặt có chút nặng nề.

“Linh Linh, sao vậy, gặp phải chuyện gì à?”

Vân Thủy Dao nhíu mày.

Cô ấy là Trần Thủy Linh, trợ lý giám đốc kiêm người hầu của cô.

Bên ngoài hai người là cấp trên cấp dưới, nhưng thật ra lại thân nhau như chị em nên cô hiểu rất rõ tính cách của cô ấy.

Cô hơi ngạc nhiên khi thấy biểu cảm này của cô ấy.

"Vân tổng, rất xin lỗi, tôi đã tự tiện đưa ra quyết định.”

Trần Thủy Minh mím môi, lấy ra một phần tài liệu từ phía sau, đưa cho Vân Thủy Dao xem, nói: “Đây là danh sách các gia tộc được đầu tư trong bữa tiệc đêm nay.”

“Tôi biết, người phụ nữ tên Lạc Thi Thi đã xảy ra tranh chấp với thần y Sở cũng ở trong danh sách.”

“Thần y Sở đã chữa bệnh cho lão gia, là ân nhân của nhà họ Vân nên tôi đã tự tiện làm chủ đá nhà họ Lạc ra khỏi danh sách được đề cử.”

“Cũng coi như xả giận cho thần y Sở.”

“Ngu xuẩn!”

Chưa kịp nói xong, Vân Thủy Dao quát lớn.

Thấy nhà họ Lạc bị xóa tên khỏi danh sách, cô tức giận nói: “Sao tôi lại không biết cô ta cũng là một thành viên trong bữa tiệc đầu tư đêm nay chứ?”

“Tôi sẽ ngầm xử lý chuyện giữa tôi và cô ta, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tiệc tối đêm nay chính là bàn đạp để nhà họ Vân tấn chức lên gia tộc tài phiệt.”

“Bất cứ gia tộc nào có lợi cho thương nghiệp nhà họ Vân, chúng ta đều phải giữ lại chứ không phải chặn đứng ở ngoài cửa.”

Trần Thủy Linh im như ve sầu mùa đông, gục đầu xuống: “Vân tổng, rất xin lỗi, tôi biết sai rồi.”

“Tôi sẽ đưa nhà họ Lạc trở lại danh sách đầu tư…”

Nói xong, cô ấy đang định nhận tài liệu để sửa lại thì bị Vân Thủy Dao ngăn cản: “Đợi đã.”

“Sao lịch sử làm giàu của nhà họ Lạc này lại quỷ dị như vậy?”

Trong tài liệu có ghi.

Ba năm trước nhà họ Lạc vẫn là một nhà nghèo, ngay cả tư cách làm gia tộc hạng bét cũng không có.

Nhưng từ sau khi kết hôn với Sở Phong, nhà họ Lạc lên như diều gặp gió, giống như vai chính trong tiểu thuyết.

Mức đầu tư tăng vùn vụt.

Các nơi tranh nhau đến đàm phán hợp tác.

Phát triển đến tận ngày nay.

“Rất cổ quái, trước kia nhà họ Lạc bừa bãi vô danh, không có chỗ dựa hay mối quan hệ nào cả.”

“Nhưng mấy năm nay, từ tinh anh giới kinh doanh đến nhân vật cấp cao đều tranh nhau vận chuyển tài nguyên cho nhà họ Lạc.”

“Tôi tin chắc phía sau có cao thủ chỉ dẫn.”

Lời nói của Trần Thủy Linh đánh thức Vân Thủy Dao.

Cao thủ chỉ dẫn?

Nếu thật sự có, người này chắc chắn là Sở Phong.

Nhớ lại lúc hắn đồng ý chữa bệnh cho ông nội nhưng với điều kiện cho nhà họ Lạc một thư mời tham gia bữa tiệc đầu tư đêm nay.

Gần như có thể kết luận được, nhà họ Lạc có thể phát triển tốt như vậy, không phải do năng lực của Lạc Thi Thi, mà do sự trả giá thầm lặng của Sở Phong.

Người đàn ông này cam nguyện đứng sau, dốc hết toàn lực.

Kết quả lại đổi lấy một tờ giấy ly hôn.

Nếu đúng như những gì cô nghĩ, vậy Lạc Thi Thi này thực sự quá mù.

“Nhưng điều này cũng chứng tỏ Sở Phong còn mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi.”

“Người đàn ông xuất sắc như vậy lại bị đuổi ra khỏi nhà, là bất hạnh, cũng là may mắn.”

“Nếu không sao tôi có cơ hội cơ chứ?”

Vân Thủy Dao nở nụ cười sâu xa.

Nghe vậy, Trần Thủy Linh lo lắng nói: “Vân tổng, cô có ý với thần y Sở ạ?”

“Mặc dù anh ta chữa khỏi bệnh cho lão gia, tôi cũng rất biết ơn anh ta.”

“Nhưng ngài đừng quên cô có hôn ước, bên nhà họ Tiêu…”

"Vân tổng!”

Chưa kịp nói xong, người đàn ông phụ trách quan sát camera hô lên: “Tôi nhìn thấy Hồng Thái Bảo, đại thiếu gia nhà họ Hồng đang ở trong đại sảnh!”
Chương 22: Đội trưởng, sao lại là anh?

Vân Thủy Dao giật mình, vội vàng bước đến, khi nhìn thấy Hồng Thái Bảo đi qua đi lại trong đại sảnh, sắc mặt lạnh xuống.

“Đúng là anh ta.”

“Xem ra mọi chuyện giống với những gì tôi nghĩ, để đề phòng nhà họ Vân bước lên gia tộc tài phiệt, chắc chắn nhà họ Hồng sẽ không ngồi yên.”

“Đêm nay không mời tự đến, e rằng muốn nhằm vào tiệc đầu tư đêm nay.”

Đồng tử của Trần Thủy Linh co rụt lại, nói: “Vân tổng, để tôi cho người đuổi anh ta đi…”

“Ngu xuẩn.”

Vân Thủy Dao trừng mắt nhìn cô ấy, thở dài nói: “Bình thường tôi dạy cô thế nào?”

“Gặp chuyện phải bình tĩnh, người đến là khách, mặc dù đối phương không mời tự đến nhưng dù sao cũng là người nhà họ Hồng.”

“Mặc dù bây giờ đã lùi xuống top 3, nhưng nếu không phải bắt buộc, tôi cũng không hy vọng xé rách mặt với bọn họ.”

“Ít nhất trước khi chưa nắm được chứng cứ xác thực, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

“Vậy bây giờ phải làm sao, không lẽ cứ để cho bọn họ làm bậy?”

Trần Thủy Linh lo lắng nói: “Nếu bọn họ âm thầm giở trò quỷ phá hủy bữa tiệc đầu tư đêm nay, vậy…”

“Không phải còn có Sở Phong sao?”

“Lo cái gì?”

Vân Thủy Dao hít sâu, ngồi xuống ghế dựa, xoa bóp huyệt thái dương, nói: “Tôi tin tưởng anh ấy có năng lực ứng biến.”

“Nhưng sẽ chia thành hai bên.”

“Một mặt giao cho Sở Phong.”

“Mặt khác báo cho phó cục trưởng Hầu cục tuần tra, bảo ông ấy cho người túc trực 24/24.”

“Nếu Sở Phong không ứng phó được, chúng ta ra tay cũng không muộn.”

“Rõ, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Trần Thủy Linh gật đầu, đang định rời đi lại bị Vân Thủy Dao gọi lại: “Chờ đã.”

“Nâng mức đầu tư của nhà họ Lạc lên.”

“Từ 500 triệu đến 1 tỷ.”

“A?”

Trần Thủy Linh ngạc nhiên, khó hiểu nói: “Tại sao vậy ạ?”

“Mặc dù không loại bỏ mức đầu tư của bọn họ, cũng không cần phải đầu tư thêm vào.”

“Tôi đoán nhà họ Lạc phát triển đến mức này đã là cực hạn, nếu muốn tiếp tục phát triển, chỉ sợ…”

“Tôi bảo thế nào thì làm như vậy, nói nhảm nhiều thế?”

Vân Thủy Dao đập bàn, đứng dậy.

Đi theo cô lâu như vậy, rất hiếm khi thấy cô tức giận.

Trần Thủy Linh im như ve sầu mùa đông, không dám nhiều lời, đi xuống chuẩn bị.

Vân Thủy Dao hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Sở Phong trên màn hình theo dõi, nói thầm: “Sở Phong, rốt cuộc anh đã thật sự cắt đứt với cô ta chưa, hay vẫn chưa dứt tình, tôi muốn nhìn xem anh có phản ứng gì.”

Bổ sung mức đầu tư.

Vừa nhìn trúng năng lực của Lạc Thi Thi.

Đồng thời cô cũng muốn mượn cơ hội này thử Sở Phong.

Cô là phụ nữ, nhìn ra được ánh mắt nhìn Lạc Thi Thi của Sở Phong có chút khác thường.

Nếu cô đã quyết tâm hủy bỏ hôn ước kia thì Sở Phong chính là người được chọn duy nhất.

Cô không muốn người đàn ông mình nhìn trúng vẫn còn vương vấn người phụ nữ khác.

Vĩnh viễn không thể!

Sắp 9 giờ.

Khách khứa đã ngồi xuống hết, yên lặng chờ bữa tiệc bắt đầu.

Ai cũng vô cùng mong chờ.

Cũng tò mò các xí nghiệp của mình có thể đạt được mức đầu tư bao nhiêu trong bữa tiệc lần này.

Cũng muốn nhìn thấy chân dung của Vân Thủy Dao.

Bởi vì Vân Thủy Dao là người điều hành tập đoàn Vân thị, là nữ vương thương nghiệp trong giới kinh doanh.

Mặc dù năng lực kinh người, nhưng cô lại không thích xuất đầu lộ mặt.

Từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn, tạp chí tuyên truyền…

Các hoạt động công khai đều do trợ lý Trần Thủy Linh đảm nhiệm.

Lần này nhà họ Vân đã đẩy ra một thanh niên tài tuấn để quản lý quỹ đầu tư.

Đích thân Vân Thủy Dao dẫn dắt đã đủ chứng tỏ năng lực của người này.

“Tiểu Chu.”

“Các thiết bị giám sát đều bị người động tay chân, cần phải đổi cái khác.”

“Cậu dẫn các anh em cầm tua-vít đi loại bỏ hai cái đã bị lỏng ốc.”

“Còn bàn này giao cho tôi.”

Sau khi giới thiệu xong, để đề phòng có người gây chuyện, phía dưới mấy chục cái bàn đều được lắp thiết bị giám sát.

Có thể giám sát được sự dao động cảm xúc và thay đổi sắc mặt của mỗi người.

Chỉ cần có người có hành vi gây rối sẽ kịp thời bóp chết trước khi xảy ra.

Nhưng vừa rồi Sở Phong đi kiểm tra thì phát hiện các thiết bị giám sát đó đã bị người động tay, biến thành bom loại nhỏ.

Vào lúc thích hợp, chỉ cần ấn chốt mở, mặc dù không đến mức cướp đi tính mạng nhưng ít ra cũng sẽ bị thương.

Hiển nhiên có kẻ đứng sau vụ này.

Mục đích là phá hủy bữa tiệc đầu tư đêm nay.

Có lẽ chính là nhà họ Hồng mà Vân Thủy Dao đã nói.

“Rõ, đội trưởng.”

Trong lòng Tiểu Chu cực kỳ khinh thường, nhưng dưới sự áp bức của Vân Thủy Dao, đành phải làm theo.

Có người động tay chân, sao hắn ta không nhìn thấy?

Một tên ẻo lả cũng dám chỉ huy hắn ta?

Nếu không phải nhà họ Vân có ơn với hắn ta, hắn ta đã đi theo bước chân của đội trưởng cũ gia nhập nhà họ Hồng.

Tiểu Chu rời đi.

Sở Phong cũng không nghĩ nhiều, cúi người định loại bỏ đinh ốc của thiết bị giám sát, đột nhiên giọng nói khinh thường của Trình Lan vang lên: “Phế vật, chán sống rồi hả?”

“Chỗ anh đang đứng chỉ có gia chủ nhà họ Vân mới có thể ngồi xuống, anh chạy đến chỗ đó làm gì?”

Sở Phong nhíu mày.

Ngẩng đầu, phát hiện đám người Lạc Thi Thi đang đi về phía này.

Hắn hơi do dự, từ bỏ sửa chữa linh kiện thiết bị giám sát, ngồi thẳng lưng, lạnh nhạt nói: “Tôi ngồi chỗ nào liên quan gì đến cô.”

“Vừa rồi bị vả miệng vẫn chưa đủ đau?”

Nghe vậy Trình Lan vô thức che mồm lại.

Cái tát vừa rồi quá mạnh, đến bây giờ vẫn còn chua xót đau đớn.

Ngay cả uống nước cũng mệt, nhớ đến cảnh vừa nãy, cô ta lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Đang định cãi lại, Diệp Kim Long lên tiếng: “Phế vật, đừng tưởng có chút công phu mèo cào thì có thể lên mặt.”

“Tao sẽ không để yên chuyện mày đánh dì Tô, trợ lý Trình và tao đâu.”

“Nhưng hôm nay là tiệc đầu tư của nhà họ Vân, ở đây đều là những người nổi tiếng, quyền thế ngập trời.”

“Không phải chỗ để tên vô dụng như mày ra oai.”

“Biết điều thì ngoan ngoãn cút đi, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

Sở Phong bắt chéo chân, rót cho mình một ly trà.

Thấy bộ dạng này của hắn, Lạc Thi Thi thất vọng thở dài: “Sở Phong, anh thật sự hết thuốc chữa.”

“Bởi vì tôi ly hôn với anh, làm anh ghi hận trong lòng nên anh thích đối nghịch với tôi phải không?”

“Thật đáng tiếc, hành động này của anh không thể thương tổn được tôi, ngược lại sẽ làm hại chính mình.”

“Hử?”

Sở Phong nhướng mày, hỏi ngược lại: “Tôi làm hại chính mình như thế nào?”

Nhìn bộ dạng giả ngu của hắn, Lạc Thi Thi thở dài: “Có phải anh cảm thấy mình leo lên một cái đùi mới thì không phải sợ gì cả đúng không?”

“Có lẽ bối cảnh của người phụ nữ kia không tệ, nhưng hôm nay là tiệc đầu tư của nhà họ Vân, anh đang ngồi lên ghế ngồi của nhà họ Vân.”

“Nếu bọn họ biết chuyện này, ngay cả người phụ nữ kia cũng không cứu được anh.”

“Diệp thiếu có lòng nhắc nhở anh, sao anh lại không biết tốt xấu vậy chứ?”

Tôi không biết tốt xấu?

Cũng đúng.

Nếu không phải mắt hắn bị mù, coi nhà họ Lạc trở thành gia đình thứ hai, hắn sẽ không dốc toàn lực trợ giúp bọn họ.

Bây giờ bọn họ ngày càng tốt, lại ngại chính mình là trói buộc, muốn đá văng ra.

Hắn không chỉ không biết tốt xấu.

Còn có mắt không tròng!

“Chuyện của tôi liên quan gì đến mấy người.”

Sở Phong lạnh lùng nói: “Tôi ngồi ở chỗ này, nhà họ Vân cũng sẽ không để ý.”

“Dù để ý cũng là chuyện của tôi, bắt chó đi cày xen vào việc người khác…”

“Phế vật!”

Còn chưa nói xong, Diệp Kim Long rít gào: “Mày dám mắng Thi Thi nhà tao, ăn gan hùm mật gấu hả?”

“Tao biết mày có chút võ, bây giờ tao lại đang bị thương nên không muốn nhiều lời với mày.”

“Tao chỉ hỏi mày, mày có đi hay không?”

Sở Phong uống một hớp trà, lạnh nhạt nói: “Không đi.”

“Được, mày được lắm.”

“Mày chờ đó, tao sẽ gọi vệ sĩ đến đánh mày một trận rồi nói tiếp!”

Nói xong, Diệp Kim Long gân cổ hô to.

Lạc Thi Thi thở dài nói: “Sở Phong, sao anh lại ngoan cố như vậy nhỉ?”

“Đây là chỗ ngồi của nhà họ Vân, anh nhanh rời khỏi đây đi!”

“Đừng tưởng có người phụ nữ kia chống lưng thì anh có thể làm bừa.”

“Nói thật cho anh biết, bởi vì chuyện vừa rồi, Diệp thiếu đã tiêu tiền mua vệ sĩ, nói muốn đánh anh một trận, nếu anh còn không biết điều tôi cũng không giúp được anh!”

Trình Lan khinh thường nói: “Tổng giám đốc Lạc, đừng để ý đến anh ta!”

“Không cho tên phế vật này một bài học, anh ta sẽ không biết trời cao đất rộng!”

“Tốt nhất đánh nửa sống nửa chết, xả giận cho dì!”

Đối mặt với sự ‘khuyên can’ và khinh thường của hai người, Sở Phong vẫn rất ung dung ngồi ngay ngắn trên ghế uống trà.

“Đây!”

“Là thứ này!”

“Một kẻ bất lực chỉ biết ăn cơm mềm lại dám ngồi xuống vị trí của nhà họ Vân.”

“Mấy người nhanh đuổi tên đó đi, tốt nhất tẩn cho tên đó một trận, vừa rồi hắn ta còn nói không chỉ muốn ngồi ở đây, còn muốn ngồi đây ăn cơm.”

Rất nhanh.

Diệp Kim Long đã gọi hai vệ sĩ đã được tiêu tiền thu mua đến.

Mục đích rất rõ ràng, muốn đuổi hắn đi, kéo ra ngoài tẩn một trận.

Đánh càng thảm càng được thưởng nhiều.

“Ăn gan hùm mật gấu, dám tự ý ngồi lên vị trí của nhà họ Vân.”

“Diệp thiếu yên tâm, anh em chúng tôi sẽ dạy bảo tên đó thật tốt.”

Hai tên vệ sĩ thu tiền vỗ ngực đảm bảo, chạy về phía Sở Phong.

Diệp Kim Long vô cùng đắc ý!

Lạc Thi Thi thì thở dài, chính mình đã cố hết sức, nhưng hắn lại không biết lòng người tốt.

Để hắn ăn đau chừa thói không coi ai ra gì!

Bọn họ cho rằng có vệ sĩ ra mặt, chắc chắn Sở Phong sẽ bị dạy dỗ một trận, nhưng không ngờ khi hai vệ sĩ kia nhìn thấy Sở Phong lại dừng lại!

Hai người nhìn nhau, sau đó sợ hãi hô to: “Đội trưởng, sao anh lại ở đây?”
Chương 23: Chờ đã, tao cho mày đi rồi hả

“Là tôi.”

Sở Phong đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, lạnh nhạt nói: “Tôi nghe nói hai người muốn ném tôi ra ngoài?”

Hai người kia im như ve sầu mùa đông, liên tục lắc đầu: “Không không, anh là đội trưởng, là lãnh đạo trực tiếp của chúng tôi, sao chúng tôi dám làm vậy?”

Đối phương là đội trưởng mới do chính Vân tổng chỉ định, hơn nữa nghe Tiểu Chu nói hai người họ có quan hệ mờ ám, ai dám chọc chứ?

Biết trước nhiệm vụ này khó giải quyết như vậy, đánh chết bọn họ cũng không nhận!

Sở Phong lắc đầu, nhíu mày nói: “Vậy thì không ổn lắm.”

“Nếu đã nhận tiền của người ta lại không làm xong chuyện này, có vẻ không tốt lắm.”

Nghe thấy vậy, hai người nhìn nhau, ngầm hiểu.

Nhanh chóng móc đồ vật đã nhận ném cho Diệp Kim Long, ra sức phủi sạch quan hệ.

“Cầm đồ của anh rồi cút đi!”

“Chúng tôi là người có trách nhiệm, sao có thể lạm dụng chức quyền vì chút tiền cỏn con này chứ?”

Diệp Kim Long vô cùng chấn động.

Anh ta không ngờ tên phế vật này lại trèo lên làm đội trưởng rác rưởi gì đó.

Chắc chắn do người phụ nữ kia đã sắp xếp cho Sở Phong làm chức đội trưởng an ninh này.

“Có gì đặc biệt hơn người, một tên đội trưởng rác mà thôi!”

“Phế vật, đừng tưởng rằng có người phụ nữ kia chống lưng thì ghê gớm, nói đến cùng cũng chỉ là kẻ hầu hạ người khác mà thôi.”

“Bọn tao là khách quý được mời đến, đối xử tốt với bọn tao vào.”

Nói xong, anh ta dẫn hai người Lạc Thi Thi rời đi.

Người thông minh phải biết tránh cái thiệt trước mặt, bây giờ không tiện ra tay dạy dỗ hắn, chờ tiệc tối kết thúc rồi tìm cơ hội cũng chưa muộn.

“Chờ đã, tao cho mày đi rồi sao?”

Đúng lúc này, Sở Phong đứng dậy, bước lên cản bọn họ lại, nói: “Tôi có trách nhiệm bảo vệ an ninh nơi này, hiện tại tôi nghi ngờ anh có mưu đồ gây rối, phải kiểm tra lục soát, mời anh phối hợp.”

“Cái gì?”

Diệp Kim Long mở to mắt, tức giận hét lên: “Phế vật, CMN, mày có ý gì, mày dám lục soát tao?”

Lúc này Trình Lan bước lên, nói: “Anh là cái thá gì, không biết Diệp thiếu là ai sao?”

“Anh chỉ là chó săn phụ trách an ninh, còn Diệp thiếu là đại thiếu gia nhà họ Diệp, nếu anh dám…”

“Bốp!”

Sở Phong vả mạnh lên mặt cô ta!

“Không nói không ai bảo cô câm.”

“Nếu cô cũng muốn xen vào, được.”

“Người đâu, nhét cô ta vào hàng ngũ điều tra, lục soát kỹ cho tôi.”

“Nếu không phối hợp, cứ làm theo quy củ, đánh cho tôi!”

Hai tên vệ sĩ lập tức rút gậy cao su ra đi lên soát người.

Hai người kia lập tức luống cuống.

Lạc Thi Thi thấy hai người bị soát người, không nhịn được nữa, hét lên: “Sở Phong, anh quá đáng lắm rồi đấy!”

“Lấy việc công làm việc tư, báo thù riêng, anh thấy hả hê lắm hả?”

“Anh biết rõ thân phận của Diệp thiếu, nếu anh thật sự đắc tội với anh ấy, sau đó anh ấy trả thù anh, ngay cả tôi cũng không giữ được anh!”

“Cô là cái thá gì, tôi cần cô bảo vệ tôi hả?”

Sở Phong lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Lạc, cô coi trọng bản thân quá rồi đấy.”

“Hai ta đã ly hôn, không có quan hệ gì cả, cô bớt lo chuyện bao đồng đi.”

“Trừ khi cô cũng có mưu đồ gây rối giống bọn họ!”

“Mời cô tránh ra, đừng ảnh hưởng công việc của chúng tôi, nếu không tôi sẽ lục soát cả cô!”

Nói xong hắn đẩy Diệp Thi Thi ra chỗ khác.

Giọng điệu lạnh băng, ánh mắt xa lạ.

Thậm chí có chút đáng sợ.

Nhìn theo bóng lưng của đối phương, đột nhiên Lạc Thi Thi có chút hoảng hốt.

Vừa mới ly hôn được mấy ngày, sao cô lại cảm thấy mình chưa từng quen biết người này.

Không lẽ ở trong mắt hắn, cuộc hôn nhân 3 năm của bọn họ không là gì cả?

Sở Phong phụ trách Diệp Kim Long, nói là soát người nhưng thực ra là cọ xát lên miệng vết thương của anh ta.

Diệp Kim Long đau đến mức chảy cả nước mắt.

Hai vệ sĩ còn lại không ngừng sờ soạng cơ thể của Trình Lan, thậm chí còn sờ soạng lên cả bộ phận nhạy cảm.

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông cùng với hành động ghê tởm của hai tên đàn ông đáng khinh này, Trình Lan vô cùng xấu hổ và tức giận, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống dưới!

Một lúc sau, Sở Phong xua tay nói: “Không tìm thấy đồ vật khả nghi.”

“Tạm tha cho mấy người lần này, còn dám làm bậy tôi sẽ không nương tay như vậy đây.”

“Cút đi!”

Nói xong.

Sở Phong lại ngồi lại vị trí cũ, cầm chén trà lên thưởng thức.

Nỗi căm hận của Diệp Kim Long đến lên đỉnh điểm, đang định phát tác thì nghe thấy tiếng thông báo.

“Các vị khách mời, còn 5 phút nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu.”

“Trước đó tôi muốn thông báo với mọi người sự điều chỉnh các hạng mục đầu tư.”

Nghe vậy, hội trường đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe.

Lần này nhà họ Vân bỏ vốn gốc để đầu tư, đơn vị của mức đầu tư bắt đầu từ trăm triệu.

Điều chỉnh ở đây là tăng lên hay giảm xuống, việc này liên lụy đến ích lợi của bản thân nên không ai dám bỏ sót bất cứ chi tiết gì.

“Theo điều tra, tập đoàn Hải thị có dấu hiệu giấu diếm, loại bỏ khỏi danh sách đầu tư.

“Nghiên cứu phát minh thuốc mới của tập đoàn Đường thị rất thành công, định mức thị trường đã chiếm 20% nên được tăng mức đầu tư.”

“Tập đoàn Phùng thị…”

Sau khi nghe thông báo, có người vui có người buồn.

Có người giở trò bịp bợm đã bị mời ra khỏi đại sảnh.

Có công ty được tăng mức đầu tư.

Cảm xúc của mọi người như tàu lượn siêu tốc.

Cuối cùng.

“Theo kiểm chứng, tập đoàn Lạc thị sao kê rõ ràng, nghiệp vụ rõ ràng, tiềm lực thị trường rộng lớn.”

“Vì vậy tăng mức đầu tư lên 1 tỷ.”

Sau khi thông báo xong, lập tức có nhân viên công tác đến đổi mới thư mời trong tay Lạc Thi Thi.

Số ghế cũng được chuyển từ góc ngoài cùng Đông Nam sang cánh trái.

“Thông báo kết thúc, xin mọi người giữ bình tĩnh.”

“Lát nữa Vân tổng sẽ ra gặp mặt mọi người, thuận tiện giới thiệu vị kia cho mọi người.”

Thông báo kết thúc.

Trình Lan hoảng hốt, ngẩn người vài giây, sau đó mừng như điên duỗi tay lôi kéo cánh tay của Lạc Thi Thi, nói: “Tổng giám đốc Lạc, cô nghe thấy chưa, chúng ta được tăng mức đầu tư từ 500 triệu lên 1 tỷ.”

Lạc Thi Thi liên tục gật đầu, không kiềm được nụ cười, sau đó quay sang nhìn Diệp Kim Long, nói: “Diệp thiếu, cảm ơn anh rất nhiều, cũng may có chú anh nói mấy câu với nhà họ Vân, chuyện này thật sự quá quan trọng với sự phát triển của nhà họ Lạc chúng tôi!”

Diệp Kim Long xấu hổ, cười cho qua chuyện.

Chú của anh ta có tiếng nói như vậy sao?

Lúc nãy trong điện thoại nghe giọng có vẻ không để ý chuyện này lắm.

Nhưng bây giờ đã thuyết phục được nhà họ Vân đầu tư thêm 500 triệu.

Bình thường hay chửi chính mình là ăn chơi vô dụng, không muốn để ý đến chính mình.

Nhưng xem ra ông ấy là người khẩu xà tâm phật, biết chính mình đang theo đuổi Lạc Thi Thi, muốn chính mình giành được tình cảm của đối phương, cuối cùng ôm được người đẹp về nhà!

“Thi Thi, không cần phải cảm ơn, chuyện nhỏ thôi mà.”

Diệp Kim Long trấn an: “500 triệu không phải quá nhiều, cho dù bảo nhà họ Vân bỏ thêm 1 tỷ nữa bọn họ cũng sẽ đồng ý vì muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với chú tôi.”

“Hơn nữa đầu tư cho nhà họ Lạc lại không phải ném đá trên sông, với năng lực của em, 500 triệu biến 1 tỷ là chuyện quá dễ dàng, đúng không?”

Nghe vậy, Lạc Thi Thi đỏ mặt.

Cô thật sự quá biết ơn đối phương.

Đối phương giúp mình rất nhiều, còn tán thành năng lực của mình.

Cô tin chắc anh ta có thể cung cấp sự trợ giúp lớn hơn nữa trong sự nghiệp phát triển sau này của Lạc thị.

So với anh ta, Sở Phong vô cùng kém cỏi.

Kiêu ngạo mù quáng, nóng vội lòng dạ hẹp hòi.

Còn tưởng rằng sau khi ly hôn hắn sẽ tỉnh ngộ.

Nhưng bây giờ lại càng ngày càng thích bám váy đàn bà.

“Nhìn thấy chưa tên phế vật kia?”

Lúc này Trình Lan như tiêm máu gà, trừng mắt nhìn Sở Phong, nói: “Diệp thiếu chỉ nói mấy câu đã có thể giúp nhà họ Lạc có thêm 500 triệu. Còn anh thì chỉ biết diễu võ giương oai ở chỗ này, đừng tưởng rằng làm được chức đội trưởng thì bản thân mình ghê gớm, còn không xứng xách giày cho Diệp thiếu!”
Chương 24: Gian phu dâm phụ, đừng lượn lờ trước mặt tôi

Sở Phong ngẩn người.

Lúc ở phòng kiểm tra giám sát, hắn nhận được một tin nhắn của Vân Thủy Dao.

Tin nhắn nói muốn tặng cho mình một món quà, muốn nhận hay không tùy hắn.

Lúc đó hắn còn chưa hiểu gì, còn nhắn hỏi lại, nhưng cô không trả lời, gọi điện thì lại tắt máy.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ món quà này chính là tăng mức đầu tư của nhà họ Lạc.

Vừa rồi ở cửa cô còn tranh cãi với Lạc Thi Thi, căm thù đến tận xương tủy.

Với tác phong của cô, không đá nhà họ Lạc ra khỏi danh sách đã tốt lắm rồi, sao còn có thể tăng mức đầu tư?

Quả nhiên lòng phụ nữ như kim đáy biển, không làm theo lẽ thường.

“Thật sự càng ngày càng không hiểu được cô ấy…”

Sở Phong lẩm bẩm.

Nhưng những lời này lọt vào lỗ tai của Trình Lan lại là biểu hiện nhận thua, lạnh lùng nói: “Tất nhiên anh không thể hiểu được Diệp thiếu!”

“Anh ấy không chỉ là đại thiếu gia nhà giàu, chú của anh ấy - Hồ Minh Tùng chính là bí thư trưởng thương hội thành phố Tây Kinh.”

“Chỉ một câu của chú anh ấy, cho dù là nhà họ Vân cũng phải nể vài phần.”

“Đừng nói 500 triệu, cho dù 5 tỷ cũng kéo nổi, đây là thực lực của Diệp thiếu, anh có không?”

Sở Phong nở nụ cười lạnh lùng.

Hắn biết rõ mọi chuyện hơn ai hết, nhưng bây giờ hắn phải đi kiểm tra tình hình an ninh, không muốn dây dưa với nhà họ Lạc.

“Ai quan tâm tên đó có thực lực gì, cút sang một bên, đừng làm phiền công việc của tôi.”

Sở Phong đẩy Trình Lan ra.

Nhưng Trình Lan vừa mới bị người sờ soạng, trong lòng rất khó chịu, nếu không xả ra trong lòng sẽ rất bức bối. Hai tay khoanh trước ngực, vênh váo kiêu ngạo nói: “Sao hả, chột dạ rồi?”

“Nếu sợ thì nói thẳng ra, nhanh xin lỗi Diệp thiếu đi, nếu không anh ấy nói mấy câu với chú của anh ấy, đến lúc đó không chỉ cái chức đội trưởng này không có, ngay cả tiện nhân tìm việc giúp anh cũng gặp xui theo!”

“Cứ thử xem, tôi muốn nhìn xem nhà họ Vân đối phó với tôi như thế nào.”

Sở Phong nói.

Hắn không muốn nói không có nghĩa hắn sợ.

Có vẻ vừa rồi bị soát người, đám người này vẫn chưa rút được bài học, nếu đã vậy hắn muốn xem xem bọn họ còn có thể làm gì.

“Còn dám trả treo.”

“Anh cảm thấy tôi đang hù dọa anh? Vừa rồi Diệp thiếu còn gọi điện nhờ chú anh ấy nói mấy câu với nhà họ Vân.”

“Chỉ vài phút đã nhận được 500 triệu, anh cảm thấy lột túi da này của anh rất khó sao?”

Trình Lan muốn bắt hắn cúi đầu.

Nhưng thấy hắn vẫn còn mạnh miệng, lửa giận trong lòng cô ta bùng lên dữ đội.

Sở Phong lạnh nhạt hỏi: “Tôi không biết chú của anh ta lợi hại đến mức nào, nhưng tăng mức đầu tư thêm 500 triệu là quyết định của nhà họ Vân.”

“Chuyện này liên quan gì đến chú của anh ta, sao cô xác định được chú của anh ta ra sức chứ không phải nguyên nhân khác?”

“ĐM!”

Nghe đến đây Diệp Kim Long không nhịn được chửi tục, đứng bật dậy: “Phế vật, mày có ý gì?”

“Nhà họ Lạc chỉ là gia tộc hạng ba, nếu không có tao trợ giúp, bảo chú tao đi xin nhà họ Vân, sao bọn họ có thể thay đổi ý định trong thời gian ngắn như vậy?”

“Sự thật bày ra trước mắt còn cố chấp không nhận, quá ghê tởm!”

Trình Lan vô cùng tức giận, đang định bùng nổ thì nghe thấy Sở Phong nói: “Thay đổi ý định là quyết định của nhà họ Vân.”

“Không liên quan gì đến việc chú mày có gọi điện hay không gọi điện, ăn nói thì phải giữ đường sống, đừng để gây họa lớn rồi không biết giải quyết kiểu gì.”

“Tao chỉ sợ mày đứng đây ra oai, chú của mày còn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây đâu, không cảm thấy xấu hổ hả?”

“Mày!”

Diệp Kim Long hoàn toàn tức giận, càng ngày càng nhiều người tụ lại đây.

Nhưng tên phế vật này nói cũng có lý, đột nhiên làm anh ta rơi vào thế bị động.

Cầm điện thoại, mạnh miệng nói: “Mày không tin đúng không, được, bây giờ ông đây gọi điện xác minh sự thật, làm mày tâm phục khẩu phục.”

Sau đó nhanh chóng gọi điện cho Hồ Minh Tùng.

Rất nhanh bên kia vang lên giọng nói không kiên nhẫn của Hồ Minh Tùng: “Tiểu Long, sao lại là cháu, rốt cuộc còn chuyện gì nữa…”

“Chú, cháu chỉ muốn hỏi một chút, nhà họ Lạc được đầu tư thêm 500 triệu là do ngài đi nói với bên nhà họ Vân đúng không?”

Nghe vậy Hồ Minh Tùng gầm lên: “ĐM mày, bởi vì chút chuyện rác rưởi này của mày, suýt nữa ông đây bị đuổi ra ngoài.”

“Đến bây giờ tao vẫn chưa điều tra rõ người kia là ai.”

“Đừng có gây rắc rối cho tao nữa, nếu không đừng trách tao không nhận đứa cháu trai này!”

“Tút!”

Diệp Kim Long còn chưa kịp hỏi gì thì đối phương đã tức giận cúp máy.

Vài giây sau đầu óc của Diệp Kim Long vẫn còn quay cuồng.

Không phải chú ấy?

Vậy 500 triệu kia là sao?

Anh ta còn đang cảm thấy chú rất yêu thương mình, đang định sau này sẽ hiếu kính ông ấy.

Nhưng bây giờ chuyện này lại không liên quan gì đến chú của anh ta, ban đầu anh ta còn định ra oai trước mặt Diệp Thi Thi, giành được tình cảm của cô.

Nếu để cô biết được sự thật, vậy mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể hết.

“Sao rồi Diệp thiếu, chú anh nói thế nào?” Trình Lan hỏi.

Lạc Thi Thi cũng vô cùng ngóng trông.

Diệp Kim Long đang định mở miệng, Sở Phong lại nói: “Còn chưa rõ hả, mức đầu tư của nhà họ Lạc được tăng lên không liên quan gì đến chú của anh ta hết.”

“Cho nên đừng chắc chắn quá…”

“Chú của tôi đã nói vậy!”

Diệp Kim Long hét lên.

Không còn cách nào, chuyện đã đến nước này, đâm lao phải theo lao.

Không thể mất mặt trước mặt Lạc Thi Thi, anh ta còn chưa nếm được thân thể của Lạc Thi Thi.

Nhưng tên phế vật này quá hùng hổ dọa người, nếu bị tên này hù dọa, sau này còn mặt mũi đâu mà ra ngoài gặp người?

“Chú tôi lấy giúp thư mời, chính chú tôi cũng là người đã xin tăng mức đầu tư giúp nhà họ Lạc!”

“Chú ấy còn nói chờ tôi và Thi Thi tiến thêm một bước sẽ kéo thêm khoản đầu tư khác cho nhà họ Lạc.”

“Tóm lại, có tài nguyên gì tốt đều cố gắng tăng cường cho nhà họ Lạc!”

Nghe vậy, Trình Lan liếc nhìn Sở Phong, đắc ý nói: “Nghe thấy chưa?”

“Anh là cái thá gì mà đòi so với Diệp thiếu?”

Lạc Thi Thi đỏ mặt.

Mặc dù cô không định phát triển sâu hơn với Diệp Kim Long.

Nhưng cô đều nhìn thấy hết những gì anh ta làm cho mình, so với Sở Phong chỉ biết nói mồm, Diệp Kim Long tốt hơn Sở Phong quá nhiều, gật đầu nói: “Diệp thiếu, cảm ơn anh rất nhiều, nhà họ Lạc chúng tôi sẽ báo đáp ân tình này cho anh và chú anh.”

Diệp Kim Long nhếch miệng cười, thuận thế ôm eo nhỏ của cô, xua tay nói: “Hai chúng ta còn khách sáo làm gì.”

“Chuyện của em là chuyện của tôi, vì em, Diệp Kim Long này có thể lên núi sâu xuống biển lửa…”

“Bịa, bịa tiếp đi.”

Sở Phong lạnh lùng ngắt lời anh ta.

Hắn đã nghe được hết cuộc trò chuyện của anh ta và Hồ Minh Tùng.

Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng đối với người tu hành, hắn nghe rõ từng câu từng chữ, chuyện này không liên quan gì đến Hồ Minh Tùng cả. Mọi chuyện đều do Vân Thủy Dao quyết định, cố ý tăng mức đầu tư trêu chọc chính mình.

“Diệp Kim Long, người xưa có câu nói cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy.”

“Rõ ràng không phải công lao của mình lại cứ đâm đầu vào nhận.”

“Đủ rồi, Sở Phong.”

Lạc Thi Thi không chịu được nữa, hét lên: “Diệp thiếu đã gọi điện thoại cho chú của anh ấy để xác nhận rồi, bí thư Hồ cũng xác nhận rồi, sao anh còn đứng đây bôi nhọ Diệp thiếu, rốt cuộc anh muốn làm gì?

“Thấy người khác mạnh hơn mình, bản lĩnh hơn mình, anh ghen ghét đến vậy sao?”

“Tôi không ngờ anh không chỉ lòng dạ hẹp hòi, lòng ghen ghét còn nhiều như vậy!”

Sở Phong nhíu mày nói: “Lòng dạ hẹp hòi? Ghen ghét anh ta?”

“Không lẽ không phải hả?”

“Từ lúc chúng ta ly hôn, anh luôn đối nghịch với nhà chúng tôi!”

“Không chỉ đánh mẹ tôi và em gái tôi, bây giờ còn không ngừng làm phiền Trình Lan và Diệp thiếu!”

“Có gì anh cứ nhằm vào tôi, quầy rầy người bên cạnh tôi, anh còn là đàn ông hay không?”

Nghe vậy, Sở Phong há mồm, nhưng không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn chưa bao giờ trông mong vào tình cảm vợ chồng, nhưng dù sao cũng sống chung ba năm.

Cho dù là người quen cũng không đến mức quá đáng như vậy.

Từ đầu đến cuối chính mình chưa từng muốn nhằm vào cô, nhưng cô vẫn cương quyết dán cho anh cái mác đó.

Có lẽ đây chính là điển hình cho câu nói muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do.

“Cô nói đúng.”

“Tôi lòng dạ hẹp hòi, tôi ghen ghét!”

“Tôi là tiểu nhân, anh ta là quân tử, được chưa?”

Sở Phong khinh thường giải thích.

Cô muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao hai người không còn quan hệ gì cả.

Nghe vậy Lạc Thi Thi càng thêm kích động: “Thái độ gì vậy, không lẽ tôi nói sai hả?”

“Sai hay không chính cô biết rõ.”

“Được rồi đừng la lối khóc lóc ăn vạ ở đây.”

“Cho dù cô lên giường với anh ta tôi cũng không có ý kiến gì…”

“Sở Phong, anh là tên khốn!”

Lạc Thi Thi nắm chặt tay, khóe mắt sắp nứt ra.

Diệp Kim Long ôm chặt Diệp Thi Thi, trừng mắt nhìn Sở Phong, quát to: “Phế vật, ăn nói cho sạch sẽ chút.”

“Hiện tại tao và Thi Thi chỉ là bạn bè, cho dù sau này yêu đương, thậm chí kết hôn, tao cũng sẽ hoàn toàn tôn trọng cô ấy.”

“Mày có thể chửi tao nhưng không được bôi nhọ Thi Thi…”

“Đôi nam nữ chó má.”

Sở Phong lạnh lùng nói, xoay người rời đi, hắn cảm thấy nhìn bọn họ cũng đủ ghê tởm.

“Phế vật, CMN mày dám mắng tao?”

“Tao đập chết mày!”

Nghe vậy Diệp Kim Long vô cùng tức giận, cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía Sở Phong!

Sở Phong nghiêng người tránh né, chén trà sượt qua vành tai của hắn.

Cuối cùng đập trúng vào ngực của một người phụ nữ mặc sườn xám.

Bộp!

Một tiếng giòn vang, bộ ngực làm từ keo silicon bị đập vỡ, khô quắt bẹp dí như bóng cao su hết khí!
Chương 25: Hồng Thái Bảo chế tạo hỗn loạn!

“Phụt!”

Khách khứa đang uống trà thấy vậy phun hết ra: “Thì ra là nhân tạo.”

“Lúc trước thấy ngực to như vậy, tôi còn tưởng rằng đầy đặn tự nhiên cơ, chết cười, thì ra là keo silicon.”

“Người đẹp à, mặc hở hang như vậy đến quyến rũ ai đây.”

“Ha ha ha.”

Các vị khác cười đùa trêu chọc.

Câu chữ tràn ngập khinh thường, châm biếm làm người phụ nữ này vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống!

“Mấy người câm hết cho tôi!”

Người phụ nữ giẫm mạnh giầy cao gót.

Hôm nay có mặt ở đây đều là người có thân phận, cho dù là công nhân phục vụ cũng đều có bối cảnh.

Sau khi bị sỉ nhục, cô ta lại dám quát tháo mọi người.

Đồng thời cô ta lao thẳng về phía Diệp Kim Long, gầm lên: “Tên khốn, tôi chọc anh à, dám ném đồ vào tôi?”

“Cái đó…”

Diệp Kim Long cũng rất xấu hổ, anh ta muốn ném tên phế vật kia, nhưng trời xui đất khiến lại ném trúng người phụ nữ này.

Mặc dù hơi có lỗi, nhưng vào những lúc này, thái độ cần phải cứng rắn, tuyệt đối không thể bị người chế giễu, đặc biệt là Sở Phong.

“Cô kích động như vậy làm gì?”

“Dù sao cũng là sân bay, việc gì phải giả vờ làm xe lửa?”

“Từ một góc độ nào đó mà nói tôi cũng giúp cô sống thật với bản thân, ngụy trang như vậy làm gì, dùng dáng người chân thật không tốt hơn sao?”

“Có khi có người lại thích kiểu này, đúng không?”

Nghe vậy mọi người lại bật cười.

“Rầm!”

Người phụ nữ này vô cùng tức giận, trong cơn tức cầm cốc nước trên bàn đổ xuống người Diệp Kim Long!

Diệp Kim Long hơi sững người, sau đó vung tay tát cho cô ta một bạt tai, mắng to: “Cho mặt còn không biết điều hả?”

“Ông đây có lòng khuyên cô, cô còn dám hất nước lên người tôi?”

“Nhanh cút đi, còn dám khóc lóc ăn vạ ở đây, có tin ông đây sẽ đập nát keo silicon trên mặt cô không?”

“Anh!”

Người phụ nữ này định chửi lại, nhưng cô ta lại là hạng người râu ria, những người khác cũng đều đang cười nhạo cô ta, làm cho cô ta không biết nên làm thế nào.

Suy nghĩ một lúc, cô ta nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn, được lắm, chờ đấy, bà đây sẽ gọi ông xã đến dạy cho mày một bài học!”

“Thử xem, với cái bộ dạng rách rưới này của cô, không biết chồng cô có giúp không.”

“Gọi chồng cô đến để anh ta nhìn xem cái thứ nhân tạo của cô đẹp thế nào.”

Nói xong anh ta còn đẩy cô ta sang một bên.

Người phụ nữ này lắc mông chạy đi!

Trong mắt mọi người, cô ta chạy đi tìm chồng mình để than thở khóc lóc.

Những người khác không nghĩ nhiều, chỉ coi như một màn hài kịch.

Trình Lan giơ ngón cái lên: “Làm tốt lắm Diệp thiếu, đối phó với loại đàn bà này không thể mềm yếu.”

Diệp Kim Long gật đầu, nhìn Sở Phong, trêu chọc nói: “Phế vật, chuyện giữa hai chúng ta còn chưa xong đâu, bây giờ mày…”

“Diệp thiếu, hay là bỏ đi.”

Đột nhiên Lạc Thi Thi lôi kéo anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi đã thấy rõ con người của anh ta, đừng so đo với loại người này. Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu với nhà họ Vân.”

“Thi Thi, em quá lương thiện.”

Diệp Kim Long quá tức giận, lúc trước đánh chính mình thì thôi đi, vừa rồi còn lạm dụng chức quyền lục soát chính mình.

Bây giờ nếu không trả đũa lại, chẳng phải sau này con chó con mèo nào cũng có thể tùy ý cưỡi lên đầu ị phân đi tiểu trên người anh ta hay sao?

“Chỉ cần hắn ta xin lỗi tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này, yên tâm đi, tôi hiểu mà.”

Anh ta trấn an hai câu, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phong đập bàn nói: “Phế vật, nể mặt Thi Thi, cút lại đây xin lỗi thì tao bỏ qua cho.”

“Nếu không tao sẽ bảo chú tao nói với nhà họ Vân cách chức đội trưởng của mày, còn…”

“Chuyện giữa hai chúng ta có thể tính sau, bây giờ mày đối phó với chồng của người ta đi.”

Sở Phong ngồi xuống, nhìn về phía bên cạnh.

Nghe vậy Diệp Kim Long nhíu mày, đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng quát lớn của người phụ nữ lúc nãy: “Ông xã, chính là anh ta!”

“Là tên chó kia ném đồ vào em, còn sỉ nhục em, anh phải đòi lại công bằng cho em!”

Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng.

Ở quầy bar bên kia, người phụ nữ lúc nãy đang ôm chặt cánh tay của một thanh niên, tức giận gào thét.

Thanh niên kia hơn 20 tuổi, diện mạo không tầm thường, thân hình cao lớn, mặc bộ vest đắt tiền, trong miệng còn ngậm xì gà, bộ dáng không coi ai ra gì.

“CMN là tên chó đui mù nào dám động vào người đàn bà của ông đây?”

Hồng Thái Bảo hùng hổ lao thẳng về phía Diệp Kim Long!

Tiệc đầu tư đêm nay sắp bắt đầu, anh ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản bữa tiệc tối nay.

Nếu bữa tiệc này tiến hành thuận lợi, địa vị của nhà họ Vân được củng cố, trở thành gia tộc tài phiệt, nhà họ Hồng còn muốn vượt mặt trở lại thời kỳ đỉnh cao thì không biết còn phải chờ đến ngày tháng năm nào.

Cho nên nhân cơ hội này đảo loạn hiện trường càng loạn càng tốt!

Rất nhanh hai người đã chạy đến!

Sau khi người phụ nữ kia xác nhận, Hồng Thái Bảo cũng nhận ra Diệp Kim Long là người ra tay, túm chặt cổ áo của anh ta, mắng to: “ĐM cái thứ món lòng chết tiệt này, dám chạm vào người đàn bà của tao, ai cho mày lá gan với dũng khí đó, còn đứng ngơ ra đó làm gì, nhanh xin lỗi cô ấy cho tao!”

Diệp Kim Long nhíu mày, anh ta là đại thiếu gia hào môn nên cũng có mắt nhìn người, biết rõ người này có thân phận không thấp, thậm chí bộ vest trên người anh ta còn đắt hơn cả mình, theo lý thuyết giải hòa là cách tốt nhất.

Nhưng bây giờ có nhiều người nhìn như vậy, đặc biệt đứng trước mặt Thi Thi, anh ta không thể hèn nhát, nắm ngược lấy tay của Hồng Thái Bảo, nói: “Xin lỗi cái cứt, ông đây không sai! Nhanh buông tay ra, tao kiểm tra bộ ngực của cô ta giúp mày đấy, sản phẩm nhân tạo, mày không cảm ơn tao thì thôi, lại còn đứng đây kêu gào, đầu óc có bệnh hả?”

“ĐM!”

Hồng Thái Bảo gầm lên, thuận tay cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn, kề sát cổ họng của Diệp Kim Long: “Còn dám mắng tao, tin hay không ông đây cắt đứt cổ họng của mày?”

Thấy vậy mọi người đều vô cùng khiếp sợ, không ngờ người này lại tàn nhẫn như vậy.

Trình Lan và Lạc Thi Thi cũng bị dọa sợ, đang định lên ngăn cản thì --

“Ầm.”

Đầu của Diệp Kim Long lệch về một bên, tránh khỏi con dao.

Trở tay túm ngược lại cánh tay của Hồng Thái Bảo, đè mạnh xuống bàn, dao gọt hoa quả rơi xuống đất!

Sau đó Diệp Kim Long túm vai quăng ngã Hồng Thái Bảo, Hồng Thái Bảo ngã mạnh xuống đất.

“Hay!”

Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Hồng Thái Bảo giãy giụa muốn đứng lên, Diệp Kim Long bước lên nhấc chân đạp lên ngực anh ta, khinh thường nói: “Chưa đủ lông đủ cánh còn dám cầm dao uy hiếp tao? Lúc ông đây nghịch dao mày còn đang mặc quần hở đũng kìa, đồ chó chết!”

“Ông xã, ông xã!”

Thấy vậy, người phụ nữ kia bị hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ Hồng Thái Bảo dậy, ngẩng đầu tức giận nói: “Tên chó chết, mày biết ông xã tao là ai không?”

“Dám đánh anh ấy, mày chết chắc rồi!”

“Bốp!”

Diệp Kim Long vung tay tát một bạt tai, nói: “Ai quan tâm tên đó là ai, còn hơn cả tao hả?”

“Nhanh cút đi, hôm nay tâm trạng của ông đây rất tốt, không rảnh để ý đến mấy người, nếu còn nổi điên, đừng trách tao không nương tay!”

Sau đó rút chân về, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phong, đắc ý nói: “Phế vật, mày vừa mới nói gì cơ?”

“Bảo tao đối phó với chồng người ta trước? Trông cũng được đấy, thật ra rắm cũng không dám thả, ông đây dùng một bàn tay cũng đủ đè chết tên đó!”

“Biết sự lợi hại của tao chưa? Còn không lăn lại đây xin lỗi tao?”

“Diệp thiếu giỏi quá!”

Trình Lan chạy đến giơ ngón tay khen ngợi, ngưỡng mộ nói: “Không ngờ Diệp thiếu lại lợi hại như vậy…”

“Thường thôi, tôi còn rất nhiều ưu điểm mà cô chưa phát hiện đâu!”

Diệp Kim Long ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn về phía Lạc Thi Thi, cười nói: “Thi Thi, sau này chúng ta về chung một nhà, em sẽ phát hiện tôi còn xuất sắc hơn những gì em nghĩ.”

“Vâng…”

Lạc Thi Thi mím môi, gật đầu.

Cảm xúc của cô rất phức tạp, hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện cưới hỏi.

Cho dù tiến đến quan hệ người yêu, cô cũng có chút thẹn thùng.

Nhưng càng tiếp xúc, cô càng cảm thấy đối phương có rất nhiều ưu điểm, còn hoàn mỹ hơn Thi Thi rất nhiều.

“Mày tưởng vậy là xong rồi sao, tao thấy vẫn chưa xong đâu!”

Đối mặt với khiêu khích, Sở Phong vẫn chưa tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh nói một câu.

Diệp Kim Long ngẩn người, nói: “Phế vật, nói hươu nói vượn cái gì vậy…”

“ĐM!”

Hồng Thái Bảo gầm lên: “Đứng đơ ra đó làm gì, xem diễn hả?”

“Còn không nhanh cút lại đây giúp tao, ông đây bị người đánh, hôm nay chắc chắn phải đánh chết thằng chó kia!”

Sau tiếng hét điên cuồng này, hai ba mươi người đàn ông cao to lực lượng nhanh chóng chạy đến bao vây hiện trường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK