Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Thánh Địa tụ tập mỹ nữ!
Mặc dù dung hợp trí nhớ của mảnh nhỏ linh hồn kia nhưng Minh Văn sư cũng không phải là chỉ có kiến thức là có thể thành công, phải luyện tập trình độ phối hợp của thân thể cùng tinh thần, hắn phải kết hợp trí nhớ của linh hồn vô chủ kia với thân thể của mình!

Tài liệu tương đương tiền, không thể lãng phí! Lâm Minh vừa mới bắt đầu luyện tập, không dùng được tài liệu, chỉ dùng chân nguyên để hội tụ thành một đám Minh Văn, dựa theo trí nhớ trong linh hồn vô chủ kia để vẽ, dùng phương thức này không ngừng để cho thân thể của mình tìm kiếm cảm giác trong trí nhớ của linh hồn vô chủ.

Đây là một loại công việc cực kỳ khô khan, cực kỳ hao tổn tinh thần lực, song Lâm Minh một khi vẽ chính là ngàn vạn lần, trong từng lần vẽ này đã từ từ để cho linh hồn phối hợp cũng thân thể.

Thật sự tiêu hao quá nhiều linh hồn lực, Lâm Minh sẽ nghỉ ngơi một chút, cũng mượn thời gian này nghiên cứu “Minh Văn thuật nhập môn” một chút, lấy trí nhớ Lâm Minh đã có, đọc quyển sách này hết sức dễ dàng, mặc dù sách này sẽ không mang đến kiến thức mới cho Lâm Minh, nhưng lại có thể làm cho Lâm Minh hiểu rõ một cách cụ thể đối với Minh Văn thuật của Thiên Diễn đại lục.

Dùng ước chừng thời gian một ngày, Lâm Minh khép “Minh Văn thuật nhập môn” lại, trong sách không có nói tới loại tài liệu Minh Văn Thiên Tàm Ti này.

Thiên Tàm Ti là một loại tài liệu cực kỳ trọng yếu đối với Lâm Minh, nhưng là ở hội giao dịch lại không nhìn thấy, sau lại tra xét không ít tài liệu, Lâm Minh phát hiện Thiên Vận quốc quả thật có Thiên Tàm Ti, tuy nhiên bình thường dùng để làm cầm huyền.

Không biết Thiên Tàm Ti trong trí nhớ của vị đại năng kia có phải là Thiên Tàm Ti của nơi này hay không?

Bởi vì vị diện bất đồng, rất nhiều tên gọi của tài liệu ở Thần Vực cũng Thiên Diễn đại lục hoàn toàn bất đồng, Lâm Minh nhận ra tài liệu không phải là dựa vào tên, mà là bộ dạng, mùi của tài liệu, những thứ này giống với trí nhớ của đại năng nên sẽ không sai lầm. Mà Thiên Tàm Ti, Lâm Minh chỉ có trí nhớ về Thiên Tàm Ti của Thần Vực, nhưng chưa từng thấy Thiên Tàm Ti của Thiên Diễn đại lục, cho nên không nhất định là cũng một loại.



Lâm Minh cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ có một chỗ cũng rất có thể sẽ tìm được vật này, đó chính là Cầm phủ của Thất Huyền võ phủ.

Nói như vậy, đại đa số võ giả chỉ dùng kiếm, nhưng là có đôi khi cũng sẽ có võ giả dùng đao, dùng thương... Còn có võ giả biết dùng vũ khí cực kỳ đặc thù, tỷ như cầm.

Thất Huyền võ phủ gọi là Thất Huyền, tự nhiên là bởi vì Thất Huyền cốc, mà cái tên Thất Huyền cốc bắt nguồn từ bảy người lập ra Thất Huyền cốc, vũ khí của bảy người bọn họ đều không giống nhau, trong đó có một cô gái chính là dùng cầm.

Cho nên, cầm liền trở thành một loại truyền thừa của Thất Huyền cốc, truyền đến hiện tại, cho nên Thất Huyền võ phủ cũng thiết lập Cầm phủ.

Tuy nhiên dùng cầm cần phải nghiên cứu quá nhiều, yêu cầu thiên phú cực cao, còn phải tinh thông âm luật, cho nên Cầm phủ của Thất Huyền võ phủ cho tới nay tựu vô cùng vắng lạnh, tiến đến học đàn, chín mươi chín phần trăm là nữ hài tử, trong đó đại đa số chẳng qua là thích đánh đàn, hoặc là muốn dùng cầm để hun đúc tình cảm, còn đối với võ đạo đánh đánh giết giết không có chút hứng thú nào.

Mục đích chuyến này của Lâm Minh chính là tới quán giảng bài công cộng của Cầm phủ.

Thất Huyền võ phủ thiết lập ở Thiên Vận quốc, hàng năm thẩm định chọn nhân tài tiến vào Thất Huyền cốc, ứng với yêu cầu của hoàng tộc Thiên Vận quốc, Thất Huyền võ phủ cũng sẽ phải cho phép học sinh Thất Huyền võ phủ tiến vào quán giảng bài công cộng để dự thính giảng bài.

Muốn vào quán giảng bài phải có giấy chứng nhận dự thính, nếu không người người đều tới, quán giảng bài nhất định đông tới mức con kiến chui không lọt.

Thất Huyền võ phủ quy định, chỉ có võ giả, quý tộc Luyện Thể tầng ba trở lên, học sinh của Thất Huyền võ phủ cũng Thiên Vận võ phủ có thể tiến vào, những người khác không có quyền hạn, dĩ nhiên giao lưu nội dung giảng bài của quán cũng là hàng thông thường, chân chính trọng yếu chỉ truyền cho đệ tử trọng yếu.

Giấy chứng nhận dự thính là Lâm Minh bảo Lâm Tiểu Đông mượn, một Lâm gia lớn như thế, tự nhiên có người tu vũ ở Thất Huyền võ phủ, lấy quan hệ của Lâm Tiểu Đông, cho mượn một tờ giấy chứng nhận dự thính cũng không khó.

Chẳng qua là hiện tại Lâm Tiểu Đông vừa nhìn thấy Lâm Minh đã hô to:

- Ca, ca, ngươi tỉnh lại đi!

Lâm Tiểu Đông quả thật khâm phục sự chăm chỉ của Lâm Minh, cũng tin chắc Lâm Minh sẽ đạt tới cảnh giới rất cao ở trên con đường võ đạo, nhưng Minh Văn thuật cũng không phải là dựa vào chăm chỉ cùng quyết tâm là có thể học xong!

Chính là tám trăm lượng vàng mua một đống tài liệu thêm một quyển “Minh Văn thuật nhập môn”, lại bắt đầu tự học Minh Văn thuật, ngươi cho là chơi trò chơi sao? Nếu là như vậy thật có thể thành công, Minh Văn sư chỉ sợ sớm đã chạy đầy đất giống như tiêu trư tê.

Không nghi ngờ chút nào, Lâm Tiểu Đông cho rằng, Lâm Minh học tập Minh Văn thuật căn bản là nằm mộng ban ngày, chẳng những ném tiền vô ích, hơn nữa còn làm trễ nải thời gian!

Nhưng là khuyên như thế nào cũng không được, Lâm Tiểu Đông cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa giấy chứng nhận dự thính cho Lâm Minh, hắn đang suy nghĩ, có phải chọn thời gian mang Lâm Minh đi y quán một lần hay không, xem có phải đầu óc bị đánh hư, tinh thần có vấn đề hay không.

Cứ như vậy, Lâm Minh đi tới giảng đường Cầm phủ của Thất Huyền võ phủ, nơi này tổng cộng có ba tầng, phòng học một tầng diện tích lớn vô cùng.

Song Lâm Minh đáng thương cũng không biết, giảng đường Cầm phủ của Thất Huyền võ phủ cùng với nhà vệ sinh nữ, là cấm khu của nam sinh.

Học sinh của Cầm phủ những năm này căn bản là thuần một sắc nữ sinh, bởi vì nữ sinh có tâm tư học đàn phần lớn là xuất thân thế gia, hơn nữa từ nhỏ được âm nhạc hun đúc, dung mạo khí chất đều tốt, kết quả không ít thiếu gia quý tộc động tâm tư, muốn cua một hai người.

Vừa vặn những thiếu gia quý tộc này bằng vào thân phận có thể có được giấy chứng nhận dự thính, cho nên liền thường xuyên chạy đến giảng đường Cầm phủ để dự thính, dự thính thì dự thính a, phòng học có ít người dùng con ngươi đặc biệt ngó chừng bộ ngực cũng bắp đùi của nữ học sinh Cầm phủ, sau khi giảng bài kết thúc thường thường hẹn nữ sinh đi ăn cơm, hẹn nữ sinh đi dạo phố, khiến cho các mỹ nữ của Cầm phủ phiền không gì kể xiết, hơn nữa nghệ thuật đánh đàn bản thân cần nhất chính là tĩnh hạ tâm lai mới có thể được, lâu ngày, Cầm phủ bắt đầu ngăn chặn người khác phái tiến vào, nhất là một chút nam sinh tặc mi thử nhãn, rắp tâm bất chính, trực tiếp xua đuổi ra ngoài, không chút lưu tình.

Lúc Lâm Minh tiến vào giảng đường Cầm phủ, còn chưa bắt đầu giảng bài, cũng là có mấy nữ sinh đang trao đổi tài đánh đàn, trong đó một người nữ sinh đang thử tấu khúc mới, tiếng đàn linh động thanh dật tùy ý tuôn ra, lưu luyến sâu sắc, quanh quẩn không dứt.

Lâm Minh đến gần nhìn một chút, dây cầm mà các nàng dùng cũng không phải là Thiên Tàm Ti, đây cũng là trong dự liệu, Thiên Tàm Ti đắt giá hiếm có, vả lại dùng Thiên Tàm Ti làm dây cầm quá mức bền bỉ, nếu là tu vi không đủ rất dễ dàng đả thương tới tay, những tiểu nữ sinh này của Cầm phủ căn bản cũng không dùng được.

Lúc Lâm Minh đến gần, cô bé đánh đàn bởi vì vô cùng chuyên chú mà không có phát giác, nhưng hai cô bé đang nghe cầm tự nhiên là chú ý tới, các nàng nhíu nhíu mày, không nói gì.

Cách đoạn thời gian luôn sẽ có có một chút nam sinh tâm hoài bất quỷ giống như con ruồi vây quanh các nàng, những nam sinh này âm phù cũng không nhận ra một cái, lại hấp tấp chạy tới bảo là muốn luyện cầm để bồi dưỡng tình cảm, ánh mắt lại chuyên nhìn trên bộ ngực nữ sinh, nữ hài tử thấy loại nam sinh này tựu cảm thấy ác tâm.

Tuy nhiên nữ hài tử da mặt mỏng, đại đa số không dám so đo cái gì, không ít sắc lang sẽ làm trầm trọng thêm, thậm chí động thủ động cước, cho đến sau này đại sư tỷ của Cầm phủ tổ chức một bang tỷ muội, ở một lần giảng bài ngày đó, xua đuổi toàn bộ bọn sắc lang tới Cầm phủ tán gái đi ra ngoài.

Tuy nhiên vô lại luôn luôn có da mặt dày, sau khi bị đuổi rời khỏi đây, lại hấp tấp trở lại, bọn họ một mực chắc chắn chính là mình tới học đàn, cho dù sau khi tan lớp hẹn mỹ nhân cũng là vì để cùng nhau thảo luận “nghệ thuật”, tuyệt không có ý niệm xấu xa trong đầu.

Kết quả đại sư tỷ cũng là nhân vật tàn nhẫn, ngày thứ hai nàng trực tiếp dựng thẳng một tấm bảng ở cửa, phía trên viết: “Nam nhân cùng chó, không được đi vào”.

Chuyện này ầm ĩ sôi sùng sục sôi sùng sục, cuối cùng kinh động cao tầng võ phủ, nhân viên nhà trường tham gia mới giải quyết được, nhân viên nhà trường không có không cho phép nam nhân tiến vào Cầm phủ dự thính, nhưng là nam sinh đi vào đến cũng có phải học đàn hay không lại tùy các nữ sinh của Cầm phủ phán định, nếu như bị nhất trí cho rằng là tâm hoài bất quỷ, trực tiếp thu về và hủy giấy chứng nhận dự thính của hắn.

Cứ như vậy, từ từ, giảng đường của Cầm phủ đã không thấy được bóng dáng nam nhân.

Lúc hắn rời đi, mấy nữ sinh mới vừa trình diễn xong, các nàng đứng xa xa nhìn thân ảnh Lâm Minh đứng ở trước giá sách, thấp giọng nghị luận nói:

- Người này thoạt nhìn cũng không giống như đi học đàn.

- Ừm, ta xem cũng không phải, lấm la lấm lét, mới vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào tay Tiêu Thiến a.

- Không đến nỗi a, nhìn tuổi không lớn lắm, mười lăm mười sáu tuổi mà thôi

- Hừ, quê nhà chúng ta nơi đó, nam mười sáu tuổi cũng đã kết hôn, tuổi của ta đây, cũng đã làm mẫu thân.

Cô bé nói chuyện chỉ có mười bảy mười tám tuổi, ở Thiên Vận thành, bình thường người trưởng thành mười tám tuổi sẽ kết hôn, ở nông thôn thường thường sẽ trước một hai năm, mười sáu tuổi kết hôn không hiếm lạ.

- Quên đi, dù sao không phải việc chúng ta quản, một lát đại sư tỷ cũng muốn tới nghe khóa, nếu là hắn có tâm tư không đứng đắn, đại sư tỷ sẽ mời hắn đi ra ngoài.

Lâm Minh dĩ nhiên không có nghe được các thiếu nữ này nghị luận, nếu không hắn phải hết chỗ nói rồi, cái gọi là nhìn tay Tiểu Thiến, cũng chỉ là nhìn chất liệu của dây cầm mà thôi.

Lâm Minh đối với âm nhạc cũng không có hứng thú, hắn lật tới lật lui, rốt cuộc tìm được tư liệu mình cần, “Thiên Cầm bảng”.

Phía trên “Thiên Cầm bảng”. Liệt kê các loại cầm thượng cổ rất hay, bao gồm lai lịch của cầm, người sử dụng, người chế tạo, tài liệu chế tạo... Đều có giới thiệu cặn kẽ, trong đó tự nhiên không thể thiếu tài liệu cao cấp Thiên Tàm Ti dùng để làm dây cầm, trong lòng Lâm Minh vui mừng, bắt đầu đọc.

Trong “Thiên Cầm bảng” giới thiệu các loại tính chất cũng phương pháp hái Thiên Tàm Ti, tiếc nuối duy nhất chính là không có hình ảnh Thiên Tàm Ti, tuy nhiên Lâm Minh vẫn là có thể xác định đại khái, loại Thiên Tàm Ti này chính là Thiên Tàm Ti hắn muốn tìm.

Lâm Minh đang chăm chú xem sách, hồn nhiên không có chú ý tới, nữ học sinh trong giảng đường Cầm phủ đã càng ngày càng nhiều, các nàng tự nhiên chú ý tới Lâm Minh đứng ở trong góc nhỏ, một đám mỹ nữ sáp vào một nam nhân, thực sự quá chói mắt.

Tuy nhiên Lâm Minh cũng không có hết nhìn đông tới nhìn tây, một lòng một dạ nhào vào trên sách, mặc dù rất có thể là giả vờ, nhưng dù sao người ta đang giả bộ, cũng không thể hoài nghi ai là tiểu thâu, bắt người ta lại cũng không phải.

Vốn là lần giảng bài này sẽ thuận lợi tiến hành, song tiếc nuối chính là, đại sư tỷ của Cầm phủ tựa hồ ôm lấy thành kiến thật lớn đối với nam nhân.

Đại danh của vị đại sư tỷ này như là sấm bên tai luẩn quẩn trong các thiếu gia quý tộc, tấm bảng viết ‘nam nhân cùng chó không được đi vào’ để cho rất nhiều thiếu gia hiện tại hồi tưởng lại cũng sợ hết hồn hết vía, ngầm có người nguyền rủa nàng cả đời không ai thèm lấy.

Trên thực tế, đại sư tỷ lớn lên không tệ, tuổi tác tròn đôi mươi, khuôn mặt tròn, vóc người đầy đặn, hai chân thon dài, nhưng là chẳng biết tại sao, vị đại sư tỷ này tựa hồ không có hứng thú đối với nam nhân, hơn nữa tính tình cực kỳ nóng nảy, từng có vị sắc lang mắt đui mù ngó chừng hai vú cao vút của nàng, bị nàng dùng một cước đá vào giữa hai chân, thiếu chút nữa tuyệt hậu.

Đại sư tỷ này sau khi đi tới giảng đường, cơ hồ trước tiên liền phát hiện Lâm Minh, nhất thời lông mày nhíu lại, lúc này nàng để đàn cổ trên người xuống, trực tiếp đi tới trước gót chân Lâm Minh, ngón tay gõ liên tục ba cái lên trên bàn sách trước mặt Lâm Minh, nói:

- Ngươi vào bằng cách nào?
Chương 12 Đại sư tỷ!

Người là có khí tràng, đồng dạng một câu nói, người có khí tràng bất đồng nói ra, hiệu quả sẽ bất đồng thật lớn, tỷ như vị đại sư tỷ này, lông mày dựng lên, hơn nữa trừng mắt gõ gõ lên bàn, khí tràng kia là cường đại chưa từng có, một tiểu nam sinh bình thường khi thấy nàng sẽ bị làm cho sợ đến khúm núm nói không ra lời.

Lâm Minh cũng là bị hỏi không hiểu ra sao, hắn vốn là không phải tiến vào đúng cách, nhiều ít có chút chột dạ, hắn hỏi ngược lại:

- Nơi này không cho vào sao?

Đại sư tỷ nghe Lâm Minh vừa hỏi như vậy, trong lòng nhất thời phát hỏa, giả bộ, cho ngươi giả bộ! Nàng cũng không tin người có giấy chứng nhận dự thính lại không biết quy định bất thành văn của Cầm phủ là không cho phép nam sinh tiến vào, nàng đang muốn phát tác, đúng lúc này, một giọng nữ vui tươi không nhanh không chậm, mềm nhẹ truyền đến:

- Linh tỷ, làm sao vậy?

Lâm Minh theo tiếng nhìn lại, vừa nhìn, hắn nhất thời ngây ngẩn cả người, cô bé vừa tới kia người mặc một thân quần trắng, một đầu tóc đen mềm mại tùy ý buộc lại, thoạt nhìn có một phần vẻ đẹp phiêu dật khinh linh như tiên, cô bé này không phải là ai khác, chính là cháu gái Tần Hạnh Hiên của trấn quốc đại nguyên soái Tần Tiêu.

Ở hội giao dịch, Lâm Minh cùng Tần Hạnh Hiên có duyên gặp mặt một lần, cô bé này vô luận gia thế là đệ nhất Thiên Vận quốc, thiên phú lục phẩm, hay là bản thân nàng xinh đẹp cùng thực lực cũng làm cho người tự ti mặc cảm.

Mặc dù Lâm Minh cho là mình nhất định sẽ bất phàm, sẽ trở thành nhân vật khiến cả Thiên Diễn đại lục phong vân, nhưng giờ này khắc này, Tần Hạnh Hiên đối với hắn mà nói vẫn là cao không thể chạm, đừng nói là hắn, cho dù là Chu Viêm ở trước mặt Tần Hạnh Hiên, cũng như đom đóm với ánh trăng.

Lâm Minh kinh ngạc chính là không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Tần Hạnh Hiên giờ này khắc này, mà phần kinh ngạc này rơi vào trong mắt đại sư tỷ lại không phải là như vậy, đó là mười phần diện mạo vốn có của sắc lang.

- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Đại sư tỷ ở trong lòng khó chịu oán thầm, thật ra thì tâm tư tiểu nữ hài rất phức tạp, đại sư tỷ mặc dù chán ghét nam nhân, nhưng nhìn Lâm Minh người nay lúc nhìn chính mình không phản ứng chút nào, sau khi thấy Tần Hạnh Hiên tựu lộ ra bộ dáng giống Trư ca (bát giới), loại tương phản mãnh liệt này lại làm cho nàng hết sức khó chịu.

Nàng nói với Tần Hạnh Hiên:

- Người này trà trộn vào tán gái, ta đang gặng hỏi hắn, uy, giấy chứng nhận dự thính của ngươi đâu?

Một câu nói phía sau chính là nói cho Lâm Minh nghe, sau khi Lâm Minh nghe lời này lại giống như nhị hòa thượng sờ không được đầu tóc, tán gái? Ta lúc nào tới nơi này tán gái?

Hắn nói:

- Ta chỉ là tới nơi này tìm tài liệu, xin đừng ăn nói lung tung, kết luận bừa.

- Tìm tài liệu, ngươi nhìn “Thiên Cầm bảng”, ngươi là muốn học cầm sao?

Lâm Minh không phản bác được, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng nói:

- Chẳng qua là muốn biết một chút.

- A! Trước kia chút ít nam sinh bất kể thể diện cũng nói như vậy, cái gì mà tìm hiểu âm nhạc một chút, bồi dưỡng tình cảm một chút, chân chính hỏi bọn hắn, ngay cả âm phù có mấy loại cũng không biết, lời nói dối này thật làm cho người ta ghê tởm, ngươi có hứng thú với cầm thư, tốt, ta hỏi ngươi, ngươi biết cầm phân ra bao nhiêu loại, mỗi loại là cái gì? Cầm làm bằng vật liệu gì thích hợp cho cao âm, cầm làm vật liệu gì thích hợp cho trầm âm, đều nói cho ta nghe một chút, có thể làm cho ta hài lòng ta liền tin tưởng ngươi có hứng thú với âm nhạc, là ở đây học đàn.

Lâm Minh mắc kẹt tại chỗ, hắn đối với cầm cùng âm nhạc là thất khiếu thông lục khiếu, cũng chính là một chữ cũng không biết, để cho hắn nói kiến thức về cầm, hắn liền lúng túng.

- Hừ, nói láo ngay mặt! Tùy tiện tìm quyển sách giả trang, mục đích chân thật cũng là tán gái, loại người như ngươi ta thấy cũng nhiều, giấy chứng nhận dự thính của ngươi đâu? Giao ra đây!

Đại sư tỷ trực tiếp đưa tay đến trước mắt Lâm Minh.

Lâm Minh hết chỗ nói rồi, giấy chứng nhận dự thính của hắn là đi mượn, mặc dù Thất Huyền võ phủ đối với chuyện này quản nghiêm, nhưng mượn giấy chứng nhận dự thính dù sao cũng không phù hợp quy định.

Lúc này, Tần Hạnh Hiên nói:

- Linh tỷ, coi như hết, chẳng qua là vi phạm lần đầu mà thôi, không cần như thế.

Tần Hạnh Hiên cũng cho là Lâm Minh đang nói láo, dĩ nhiên, trên thực tế Lâm Minh đúng là đang nói láo.

Tần Hạnh Hiên nói như vậy, đại sư tỷ tự nhiên không thể không chú ý, nàng nói:

- Hạnh Hiên, ngươi lòng mềm yếu, đám người này không thể nuông chiều, người như thế, ta tịch thu giấy chứng nhận dự thính của bọn họ coi như là nhẹ.

Tịch thu giấy chứng nhận dự thính? Lâm Minh ngây ngẩn cả người, hắn nói:

- Ngươi tựa hồ cũng là học sinh, giấy chứng nhận dự thính là nhân viên nhà trường phát, ngươi có tư cách gì tịch thu?

- Hừ! Ngươi đây là đụng trên miệng súng, ta còn thật có tư cách tịch thu giấy chứng nhận dự thính, đây là quyền lực nhân viên nhà trường cấp cho ta, ở trên mặt đất một mẫu ba phần này của Cầm phủ, ta nói cái gì là làm cái đó, nhanh chóng giao ra đây, nếu không ngươi sẽ không được đẹp mặt a?

Lâm Minh cũng hơi tức giận, hắn còn không có gặp qua người không nói lý lẽ như vậy, một mực chắc chắn mình là tán gái, có thể hết lần này tới lần khác chính hắn cũng có vấn đề, người hoàn toàn không hiểu nhạc lý cầm một quyển cầm thư, căn bản giải thích không rõ.

Giấy chứng nhận dự thính là mượn tới, tự nhiên không thể bị mất, nếu không Lâm Tiểu Đông không có cách nào nói rõ.

Lâm Minh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói ra mục đích chân thật của mình, thật ra thì điều này cũng không có gì, Minh Văn sư khai phá tài liệu mới là chuyện thường xảy ra, tuy nhiên bình thường đều lấy thất bại để chấm dứt.

Lâm Minh nói:

- Ta là đang nghiên cứu Minh Văn thuật, đang suy nghĩ dùng Thiên Tàm Ti làm tài liệu Minh Văn thuật.

Nghiên cứu Minh Văn thuật? Suy nghĩ dùng Thiên Tàm Ti làm tài liệu Minh Văn thuật?

Lời này nếu là trong miệng một đại sư Minh Văn thuật năm sáu mươi tuổi nói ra, đại sư tỷ tuyệt không cảm thấy kinh ngạc, nhưng là hiện tại, thiếu niên trước mắt nàng này, bộ dạng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khai phá tài liệu mới? Ngươi nói mớ sao?

Chỉ có Minh Văn thuật tu luyện tới cấp đại sư, phát hiện tài liệu vốn có không thể thỏa mãn yêu cầu của mình, mới có thể đi tìm tài liệu mới làm vật thay thế, một tiểu tử mười lăm tuổi, “Minh Văn thuật nhập môn” trụ cột nhất có thể học xong cũng không tệ rồi, lại còn khai phá tài liệu mới, kính nhờ ngươi nghĩ ra lời nói dối thực tế một chút có được không?

Đại sư tỷ chê cười một tiếng, nói:

- Ngươi lừa gạt quỷ đi, làm như ta không hiểu Minh Văn thuật, thật không đúng dịp, vị bên cạnh ta này, chính là thiên tài Minh Văn thuật xuất sắc nhất cả Thiên Vận quốc, thậm chí còn là cả mấy quốc gia xung quanh, ngươi ở nơi này múa rìu qua mắt thợ, thật là chết cười ta, Hạnh Hiên, ta hỏi ngươi, hiện tại ngươi bắt đầu nghiên cứu tài liệu mới sao?

Tần Hạnh Hiên có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, nàng cùng Lâm Minh tuổi xấp xỉ, tự nhiên sẽ không cho là Lâm Minh nói là sự thật, nàng nói:

- Minh Văn thuật phức tạp tinh thâm, có tài liệu Minh Văn sơ cấp ghi lại đã có hơn mười ba ngàn sáu trăm loại, tài liệu cao cấp hơn bởi vì tính giữ bí mật của văn hiến, rất khó thống kê rõ ràng, mười ba ngàn sáu trăm loại tài liệu sơ cấp đã đầy đủ để một Minh Văn sư khổ tu mười mấy năm mới có thể thăm dò dược lý cùng năng lượng kết cấu trong đó, ta thiên tư ngu dốt, vẫn không thể thăm dò tính chất cách dùng của tất cả tài liệu sơ cấp, càng đừng ngông cuồng bàn về tìm kiếm vật thay thế.

Đại sư tỷ cười đắc ý:

- Ha hả ha hả! Ta nói tiểu sắc lang, ngươi còn có lời nói dối gì muốn biên soạn, thì biên soạn đi, dùng sức biên soạn, tỷ tỷ chờ ngươi

Lâm Minh nghe tiếng cười khoa trương thế liền cực độ im lặng, cô gái này làm sao giống như bị bệnh thần kinh vậy, có phải bị nam nhân từ bỏ nên trong lòng biến thái hay không?

Hắn nói:

- Ta đúng là vì nghiên cứu Minh Văn thuật mà đến, ta cũng chính là ý tưởng đột phát, cũng không phải là nói thật sự sẽ thành công, không có quy định nào nói rằng, Minh Văn học đồ vừa tiếp xúc Minh Văn thuật không thể nghiên cứu tài liệu mới a.

- A! Ta xem ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Tốt, tỷ tỷ ta là người phân rõ phải trái, hôm nay cho ngươi tâm phục khẩu phục. Hạnh Hiên, Minh Văn thuật ta không hiểu, ngươi tới thi với hắn.

Tần Hạnh Hiên có chút bất đắc dĩ, đại sư tỷ đúng là có chút cố chấp đối với nam nhân, thiếu niên này vừa nhìn chính là nói láo, tuổi còn trẻ, nhìn quần áo mộc mạc trên người kia thì gia thế cũng sẽ không hiển hách, thiếu niên như vậy làm sao có thể có tài lực cũng cơ hội tiếp xúc đến Minh Văn thuật, cần gì vạch trần người ta tới thương tích đầy mình a?

Nàng nói:

- Linh tỷ, nếu không coi như hết...

Đại sư tỷ nói:

- Hạnh Hiên, ngươi chính là quá thiện lương, ngươi không biết ban đầu chúng ta đấu tranh cùng những sắc lang kia là thế nào, nếu là chúng ta mềm lòng, bọn họ tựu đạp lên trên mặt mũi chúng ta.

Tần Hạnh Hiên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là hỏi mấy vấn đề tượng trưng đơn giản nhất, nghĩ tới thiếu niên này chỉ cần đáp một chút xíu coi như xong.

- Vị đồng học này, ngươi biết tiền bối sáng lập ra lưu phái Minh Văn thuật của Thiên Vận quốc là ai sao?

Tần Hạnh Hiên hỏi một vấn đề thường xuyên nhất, nhưng chỉ là cái vấn đề này, để cho Lâm Minh nhất thời im lặng, cha mẹ nó, quỷ mới biết là ai sáng lập lưu phái Minh Văn thuật của Thiên Vận quốc, vị đại năng của Thần Vực kia nào có trí nhớ như vậy a. Hơn nữa chính mình đọc “Minh Văn thuật nhập môn” cũng là nói về kiến thức trụ cột, hoàn toàn không có liên quan đến lịch sử Minh Văn thuật của Thiên Vận quốc.

Thấy Lâm Minh kẹt, đại sư tỷ nụ cười càng thêm rực rỡ, thật ra thì chuyện phát triển đến một bước này, đã không phải là nghiệm chứng thiếu niên ở trước mắt đến cũng có phải sắc lang hay không, mà là trình độ biến thái trong lòng vị đại sư tỷđang lấy việc hành hạ tiêu sắc lang này làm thú vui.

- Điều này cũng không biết? Ngay cả ta cũng biết, ngươi còn có lời gì để nói.

Lâm Minh bất đắc dĩ nói:

- Ta không hiểu rõ lịch sử lắm, nhưng đối với năng lượng kết cấu và dược lý hiểu sơ một chút.

Dược lý cùng năng lượng kết cấu? Đó là kiến thức tương đối phức tạp, ngay cả Tần Hạnh Hiên cũng không học xong tài liệu sơ cấp, huống chi là thiếu niên trước mắt này, Tần Hạnh Hiên cũng cảm thấy người này có chút không thể nói lý, chính mình đã sai trước, đàng hoàng thừa nhận cho tốt, chết chống có ý gì đâu.

Cho nên nàng dứt khoát hỏi một cái vấn đề cũng không đơn giản, nghĩ kết thúc trận thẩm vấn nhàm chán cũng không ý nghĩa này, dù sao nàng tới nơi này là để học đàn, lập tức nên đi học, mặc dù vũ khí của Tần Hạnh Hiên là kiếm, nhưng cũng không làm trở ngại sở thích đánh đàn của nàng.

- Như vậy, vị đồng học này, ngươi biết tính chất cũng đặc điểm kết cấu của “Chấn” văn không?
Chương 13 Lời mời của Tần Hạnh Hiên!

Minh Văn thuật có thể dùng đến mấy vạn loại tài liệu, tổ hợp một loại cùng vài loại bên trong những tài liệu này, hỗ trợ chân nguyên của Minh Văn sư, là có thể vẽ thành các loại Minh Văn đa dạng.

Minh Văn có ba ngàn sáu trăm loại văn lộ cơ sở cùng bốn ngàn chín trăm loại Minh phù cơ sở, thông qua sự tổ hợp sắp xếp của những thứ văn lộ cơ sở cùng Minh phù này còn có một hệ liệt biến chủng, có thể tạo thành Minh Văn thuật thiên biến vạn hóa.

“Chấn” văn chẳng qua là một loại văn lộ cơ sở trong ba ngàn sáu trăm loại.

Lâm Minh tự nhiên biết “Chấn” văn, trên thực tế, văn lộ cơ sở hắn biết đến không phải là ba ngàn sáu trăm loại, mà là hơn sáu ngàn loại, cơ hồ là gấp hai văn lộ cơ sở mà Minh Văn sư của Thiên Diễn đại lục biết.

Tuy nhiên Lâm Minh cũng không xác định “Chấn” văn của Thiên Diễn đại lục có thể xê xích quá nhiều với Thần Vực hay không, hắn đưa tay phải ra, chân nguyên hội tụ đến đầu ngón tay, tiện tay liên tiếp họa xuất ra quỹ tích hoa mỹ trên không trung, đường vân xinh đẹp dưới sự duy trì của chân nguyên ngưng lại trên không trung chỉ chốc lát, mà ngưng lại chốc lát như vậy để cho một văn đồ đầy đủ mà phức tạp hiện lên trước mắt Tần Hạnh Hiên cùng đại sư tỷ.

Quá trình này, lúc Lâm Minh tu luyện Minh Văn thuật mỗi ngày đều làm, bởi vì từ từ phối hợp trí nhớ của linh hồn vô chủ cũng thân thể của mình, hôm nay làm ra có thể nói là làm liền một mạch, thuận buồm xuôi gió.

Lâm Minh hỏi:

- “Chấn” văn mà ngươi nói là cái này sao?

Tần Hạnh Hiên trực tiếp ngây dại, mà đại sư tỷ thì đầu tiên là nhìn thấy vẻ mặt này của Tần Hạnh Hiên, tự nhiên trong nháy mắt nàng xác định, thiếu niên này cũng không phải tiện tay vẽ loạn, hắn vẽ ra gì đó tám chín phần mười chính là “Chấn” văn thật, có lầm hay không! Tên nhà quê miệng còn hôi sữa này không ngờ hiểu Minh Văn thuật?

Trong lòng Tần Hạnh Hiên quả thật giật mình, ba ngàn sáu trăm loại văn lộ cơ sở, người mới học rất khó nhớ kỹ hoàn toàn, dĩ nhiên Lâm Minh trùng hợp biết “Chấn” văn mình yêu cầu thật cũng không kỳ quái, nàng giật mình chính là Lâm Minh ở trong nháy mắt ngắn ngủi tiện tay vẽ ra “Chấn” văn, thậm chí năng lượng nặng nhẹ trong đó cũng tiện tay làm ra, vừa đúng, chiêu thức ấy không có một phen khổ công rất khó luyện thành.

Nàng đè lại giật mình trong lòng, nói:

- Là cái này.

Lâm Minh nói:

- “Chấn” văn chủ sát phạt, bình thường sẽ sử dụng ở trong binh khí, binh khí võ giả sử dụng, sẽ tập trung năng lượng trong binh khí, năng lượng nếu là trực tiếp ẩn chứa trong binh khí giết địch, như vậy tăng phúc là có hạn, nhưng nếu là tăng thêm “Chấn” văn, để cho võ giả tập trung năng lượng lúc “Chấn” văn di chuyển chấn động với tốc độ cao, là có thể gia tăng lực xuyên thấu, do đó đạt tới trình độ hiệu quả gia tăng sự sắc bén của binh khí.

Lâm Minh dễ dàng giải thích nguyên lý “Chấn” văn, kết quả này Tần Hạnh Hiên đã sớm liệu đến, người có thể tiện tay thuần thục họa xuất “Chấn” văn, nếu là ngay cả nguyên lý “Chấn” văn cũng không rõ, đó mới làm cho người ta kỳ quái.

Tần Hạnh Hiên cũng bị khơi dậy lòng háo thắng, nàng hỏi:

- Như vậy vị đồng học này, còn biết họa pháp cũng nguyên lý của Minh phù “Kỳ” không?

Bỏ qua văn lộ cơ sở tương đối đơn giản, Tần Hạnh Hiên hỏi thăm về Minh phù cơ sở phức tạp hơn, song những thứ này tự nhiên cũng không thắng được Lâm Minh, trên thực tế, Lâm Minh hiểu rõ Minh phù cơ sở so sánh với Thiên Diễn đại lục còn phức tạp hơn nhiều.

Hắn dễ dàng thong dong vẽ ra “Kỳ”, mặc dù Minh phù cơ sở phức tạp một chút, nhưng là ngón tay Lâm Minh không dừng lại chút nào, chỉ là một nháy mắt thời gian, một cái Minh phù phức tạp di động hiện ở giữa không trung, quang thải rạng rỡ.

Cái này, Tần Hạnh Hiên bị triệt để kinh hãi, Minh phù cơ sở so sánh với văn lộ cơ sở phức tạp gấp đôi, năng lượng nặng nhẹ ẩn chứa trong đó cũng biến hóa. Mà Lâm Minh vẫn có thể dễ dàng vẽ ra, này đã vượt qua Tần Hạnh Hiên.

Thiên tài, thiếu niên này dĩ nhiên là thiên tài Minh Văn thuật.

Nhưng là hắn học Minh Văn thuật với ai? Nhìn quần áo của hắn mặc rõ ràng không phải là đại thế gia, chẳng lẽ là đệ tử do một số tiền bối đại năng ẩn cư thâm sơn dạy dỗ?

Tần Hạnh Hiên phát hiện trên người Lâm Minh tràn đầy bí ẩn, nàng tiếp tục trao đổi cùng Lâm Minh, càng trao đổi càng là giật mình, nàng phát hiện Lâm Minh thật giống như không có gì là không biết! Ba ngàn sáu trăm loại văn lộ cơ sở cùng bốn ngàn chín trăm loại Minh phù cơ sở, cộng dồn lại hơn tám ngàn loại, tùy tiện liệt kê, Lâm Minh tựa hồ đối với từng cái cũng vô cùng quen thuộc!

So sánh với Tần Hạnh Hiên giật mình, đại sư tỷ đã sớm trợn tròn mắt, nàng hy lý hồ đồ nghe hai người nói về những thứ mà nàng nghe giống như đang đọc thiên thư, rồi sau đó tựu thấy Tần Hạnh Hiên không ngừng kinh ngạc, than thở.

Đại sư tỷ rất rõ ràng Tần Hạnh Hiên, đừng xem lúc bình thường Tần Hạnh Hiên đối với người nào cũng là vẻ mặt ôn hòa, lấy lễ đối đãi, thật ra thì thiên tư lục phẩm cùng thực lực cường đại đã thấm sâu vào trong nội tâm cao ngạo của nàng, trước đó, nàng chẳng bao giờ đánh giá bất kỳ một người nào cũng thế hệ cao như thế.

Cuối cùng đại sư tỷ dứt khoát chết lặng, nàng chỉ hiểu được một chuyện, giấy chứng nhận dự thính của tiểu tử này hôm nay là không có thu được.

Nha, có lầm hay không, tùy tiện đá một cước tựu đá trúng thiết bản, tùy tiện bắt được tới một tên nhà quê dĩ nhiên cũng là thiên tài Minh Văn thuật!

Đại sư tỷ thật muốn điên rồi.

Dần dần, giọng nói Tần Hạnh Hiên càng thêm cung kính, theo giọng điệu từ khi vừa mới bắt đầu trao đổi, từ từ biến thành giọng khiêm tốn thỉnh giáo, nàng phát hiện, trong lúc nói chuyện với Lâm Minh, giải thích của Lâm Minh đối với minh văn cùng năng lượng kết cấu cũng làm cho nàng mở rộng tầm mắt, có khi thậm chí có cảm giác được ích lợi không nhỏ.

Tần Hạnh Hiên càng thêm khẳng định, Lâm Minh là thiên tài Minh Văn thuật trăm năm khó gặp, mà lão sư sau lưng của hắn tuyệt đối là một đại tông sư, mặc dù lão sư của mình so sánh với người đó cũng phải ảm đạm thất sắc!

Thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Tần Hạnh Hiên tràn đầy hứng thú với Lâm Minh, không nói đến trao đổi cùng Lâm Minh có thể làm cho mình được lợi ích, chỉ là bản thân Lâm Minh cùng lão sư thần bí phía sau hắn đối với gia tộc họ Tần đã có ý nghĩa không giống bình thường!

Nghĩ tới đây, Tần Hạnh Hiên nói:

- Vị đồng học này, thời gian lên lớp cầm nghệ đã bắt đầu, không thể tán gẫu nữa, hôm nay nói chuyện với nhau vô cùng khoái trá, nếu là có thể sau khi chấm dứt khóa giảng cầm nghệ này, Hạnh Hiên muốn mời ngươi đi Đại Minh Hiên ăn một bữa cơm rau dưa, cùng nhau tham thảo nguyên lý Minh Văn thuật một chút, có thể không?

Thanh âm Tần Hạnh Hiên uyển chuyển, hơn nữa giọng nói cực kỳ thành khẩn, phối hợp với dung nhan động lòng người của nàng, thật sự làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Lâm Minh thật ra thì cũng không muốn cự tuyệt, Tần Hạnh Hiên chẳng những xinh đẹp gia thế tốt, hơn nữa khó được chính là nàng đối đãi người khác không tệ, vừa không tự cao tự đại, cô gái như thế thật sự làm cho người ta không hứng nổi nửa điểm ác cảm.

Tuy nhiên thời gian của Lâm Minh thật sự quá gấp, khoảng cách tới khảo hạch của Thất Huyền võ phủ chỉ có thời gian ba tháng, hắn muốn ở những thời giờ này dùng Minh Văn thuật kiếm được tiền, sau đó mua đan dược, Minh Văn phía trên đan dược, nhanh chóng tăng lên tu vi của mình, rồi sau đó thuận lợi tiến vào Thất Huyền võ phủ.

Tiến vào Thất Huyền võ phủ, vậy cũng không xong, còn có Chu Viêm mắt nhìn chằm chằm vào, nếu là không có thực lực địch nổi Chu Viêm, như vậy không nghi ngờ chút nào, chính mình sẽ bị xỉ vả vô cùng thảm!

Ở chỗ này nghe một tiết khóa cầm nghệ chính mình căn bản không có hứng thú, sau đó cùng ăn bữa trưa với mỹ nữ, sau bữa trưa nói không chừng còn muốn tiếp tục hàn huyên, thoáng cái ban ngày đã trôi qua rồi, sau này có thể muốn ưu lại ấn ký Truyền Âm phù, để sẽ liên lạc lại, Tần Hạnh Hiên không chừng một ngày kia còn có thể hẹn chính mình cùng nhau tham thảo kiến thức Minh Văn thuật, đây đối với Lâm Minh mà nói, chỉ là lãng phí thời gian! Dù sao trao đổi tham thảo, Lâm Minh nhưng là không cách nào từ chỗ Tần Hạnh Hiên đạt được một chút dẫn dắt cùng kiến thức mới.

Cho nên Lâm Minh có chút tiếc nuối cự tuyệt nói:

- Cái này thật sự xin lỗi, ta hôm nay có một số việc, phải trở về.

- Nha... Ta biết rồi.

Tần Hạnh Hiên tiếc hận nói, lúc lên tiếng mời hắn, nàng cũng không có nghĩ qua chính mình có thể sẽ bị cự tuyệt, trên thực tế, Tần Hạnh Hiên từ nhỏ tới lúc lớn như vậy, chưa từng có mời người khác phái cùng lứa ăn cơm, mà người khác hẹn nàng ăn cơm lại đếm không hết, mà nàng ngoại trừ mấy khuê trung mật hữu có hạn, những người khác đều một mực cự tuyệt, lúc cự tuyệt người khác Tần Hạnh Hiên cũng không có cảm giác gì, mà lần này bị cự tuyệt, nàng lại lần đầu tiên phát hiện, tư vị bị cự tuyệt có chút không dễ chịu, thậm chí rất ủy khuất, dù sao nàng mặc dù xuất thân từ đại thế gia, nhưng sâu trong nội tâm vẫn chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi thôi.

Đối với cự tuyệt của Lâm Minh, đại sư tỷ trực tiếp cảm thấy đầu óc chập mạch, trong đầu nàng chỉ còn lại có một ý nghĩ, người này... Người này thế nhưng cự tuyệt Tần Hạnh Hiên!

Ta kháo!

Còn có chuyện như vậy!

Hắn thật sự là nam nhân sao??
Chương 14 Bắt đầu Minh Văn

- Này, nhà ngươi đó, đứng lại cho ta! Ngươi có biết nàng là ai không?

Đại sư tỷ có chút phẫn nộ, tuy rằng vẻ khác thường trên mặt Tần Hạnh Hiên rất không rõ ràng, nhưng nàng vẫn nhận ra, Tần Hạnh Hiên là một trong những người bạn thân nhất của nàng, tất nhiên là nàng sẽ không để cho Tần Hạnh Hiên phải ủy khuất rồi.

Nam nhân này rất đáng giận, đừng nói là Tần Hạnh Hiên, cho dù chỉ là một cô nương bất kỳ của Cầm phủ đi ra, nhưng cũng chỉ tùy tiện vẫy tay một cái, là một đám nam nhân sẽ điên điên khùng khùng chạy tới rồi.

Tên này lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, có lầm hay không a!

Lâm Minh âm thầm kêu khổ, hắn đương nhiên biết thân phận của Tần Hạnh Hiên, tuy nhiên lúc này hắn lại không thể nói được, hắn cố ý đổi chủ để, nói:

- Đại tỷ, ta thực sự có việc, không lừa ngươi đâu.

- Ngươi gọi ai là đại tỷ? Ta lười so đo với ngươi, ngươi có chuyện gì, ta phái người đi giúp ngươi làm!

Đại sư tỷ khoanh tay đứng trước người Lâm Minh, bộ dáng nếu như ngươi không đáp ứng, ta sẽ không thả ngươi đi. Tuy rằng gia thế của đại sư tỷ không bằng Tần Hạnh Hiên, nhưng cũng là thế gia có tiếng trong kinh thành, việc sai phái hạ nhân làm việc trong Thiên Vận thành thì đơn giản như ăn cơm uống nước.

Lâm Minh hết chỗ nói rồi, điều này quả là quá bá đạo, hắn nói:

- Chuyện của ta là tu luyện, trong vòng mấy tháng cũng không có thời gian đâu.

Đại sư tỷ còn muốn nói gì đó, lúc này Tần Hạnh Hiên liền nói:

- Để cho vị đồng học này đi thôi, có lẽ là lão sư của hắn gọi hắn cũng nên!

Theo Tần Hạnh Hiên thấy, Lâm Minh còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, tất nhiên là do khắc khổ học tập tu luyện, lão sư của hắn có bố trí cho hắn nội dung học tập tu luyện hà khắc thì cũng rất bình thường.

Nghe Tần Hạnh Hiên nói những lời này, Lâm Minh như được đại xá, nói thật, tuy rằng hắn có vẻ trưởng thành hơn các bạn cùng lứa tuổi một ít, nhưng đồng thời ứng phó hai mỹ nữ như vậy cũng rất khó khăn đối với hắn, hơn nữa hai mỹ nữ này đều có thực lực vượt qua hắn, bối cảnh lại càng có thể ép chết được hắn.

Lâm Minh đang muốn rời đi, Tần Hạnh Hiên lại cười cười, nói:

- Ta tên là Tần Hạnh Hiên, nếu khi nào vị đồng học này rảnh rỗi, có thể đi phủ nguyên soái tìm ta, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.

Bước chân Lâm Minh dừng lại, báo ra tên mình:

- Lâm Minh.

Sau đó Lâm Minh liền nhanh chóng rời đi, Tần Hạnh Hiên cũng không biết chữ “Minh” trong “Lâm Minh” viết như thế nào, là “Lâm Minh” này? Hay là “Lâm Minh” kia? Hai chữ đơn giản này, trong Thiên Vận thành có rất nhiều người mang tên như vậy.

Trở về từ Thất Huyền võ phủ, trong lòng Lâm Minh đã xác định Thiên Tàm Ti để làm đàn của Thiên Vận quốc chính là Thiên Tàm Ti mà mình muốn tìm, chỉ cần xác định được thì sẽ dễ làm hơn nhiều.

Thiên Tàm Ti thuộc về tài liệu làm đàn, nếu tới hội giao dịch chủ yếu liên quan tới võ đạo thì sẽ rất khó mua được, Lâm Minh chỉ có thể để cho Lâm Tiểu Đông ủy thác gia tộc mua thay hắn thôi. Lâm gia là một đại gia tộc có chút nội tình, kiếm được Thiên Tàm Ti cũng không khó, đương nhiên, cần phải trả tiền theo thị trường mới được.

Theo quyển sách giới thiệu, Lâm Minh cũng biết một chút về giá cả Thiên Tàm Ti, một thước Thiên Tàm Ti có giá hai mươi hai lượng vàng, nghe thì có vẻ cũng không quá đắt, nhưng thật ra đây là bởi vì Thiên Tàm Ti vừa nhỏ lại vừa nhẹ, nếu tính thành cân ra thì còn khoa trương hơn, cả vạn lượng vàng chưa chắc đã mua được một cân.

Hiện tại Lâm Minh chỉ có bảy mươi lượng vàng, chỉ mua được ba thước Thiên Tàm Ti. Tại hội giao dịch, Lâm Minh dùng tám trăm lượng vàng mua được một đống lớn tài liệu, nhưng sáu mươi lượng vàng lại chỉ mua được ba thước Thiên Tàm Ti, trọng lượng của ba thước Thiên Tàm Ti là cực kỳ nhỏ, có thể thấy được thứ này đắt tới mức nào.

Lâm Minh đặt quyển lịch lên đầu giường, mỗi ngày xé một tờ, hắn dự định vào tháng đầu tiên sẽ tu luyện đạt tới Minh Văn thuật tiểu thành, hai tháng sau sẽ mua đan dược để điên cuồng tu luyện, đạt tới Luyện Thể tầng hai, thậm chí là Luyện Thể tầng hai đỉnh phong.

Với thực lực Luyện Thể tầng hai đỉnh phong, chưa chắc đã thắng được Chu Viêm, nhưng ít nhất cũng sẽ không chịu thiệt dưới tay Chu Viêm.

Sau khi dùng chân nguyên luyện tập trăm ngàn lượt, Lâm Minh bắt đầu chính thức luyện tập thao tác Minh Văn tài liệu, kinh nghiệm ban đầu của Minh Văn sư đều là dùng phương thức “đốt tài liệu” để tích lũy, Lâm Minh không “đốt” nổi tài liệu, hắn phải dùng một đống tài liệu giá tám trăm lượng vàng này để thành công vẽ ra ít nhất là một tấm Minh Văn phù hoàn chỉnh.

Học tập Minh Văn thuật chẳng những cần có ngộ tính, lão sư giỏi, tài lực cường đại duy trì, mà còn cần linh hồn lực xuất sắc nữa.

Bởi vì trong quá Minh Văn, phải dùng linh hồn lực khống chế kết cấu năng lượng trong Minh Văn phù, mới đây Lâm Minh đã đo đạc linh hồn lực, đạt tới tam phẩm.

Linh hồn lực tam phẩm cộng thêm thiên phú võ học tam phẩm, đối với thế gia không phải võ đạo mà nói, thiên tư của Lâm Minh xem như không tồi rồi, đương nhiên cũng không phải là đỉnh cao.

Võ giả trong giai đoạn Luyện Thể, chỗ cần dùng linh hồn lực cũng không nhiều lắm, đây là lần đầu tiên Lâm Minh vận dụng nó, hắn dựa theo pháp quyết linh hồn trong trí nhớ của linh hồn vô chủ mà bắt đầu vận chuyển lực lượng linh hồn trong biển tinh thần, bắt đầu điều động chúng.

Ai cũng đều có linh hồn lực, nhưng nếu muốn vận chuyển nó thì người bình thường không thể làm được, cần phải có pháp quyết linh hồn, cần phải liên tục tu luyện, rất nhiều Minh Văn sư học thuộc lòng các loại ký hiệu và cơ sở lý luận, nhưng khi học tập pháp quyết linh hồn, vẫn không nhập môn được, không điều động được linh hồn lực, thì sẽ không thể sử dụng được tài liệu, kết quả là ngay cả tư cách “đốt” tài liệu cũng không làm được.

Sau khi Lâm Minh vận chuyển pháp quyết linh hồn, lập tức cảm nhận được cảm giác quen thuộc sâu trong trí nhớ, pháp quyết này là thứ mà tiền bối đại năng kia sử dụng vô số lần khi còn sống, mặc dù tinh thần lạc ấn đã biến mất, nhưng loại cảm giác quen thuộc này vẫn được giữ lại trong linh hồn vô chủ, điều này làm cho Lâm Minh bớt đi rất nhiều khó khăn, đối với Lâm Minh mà nói, hắn đã không cần phải phát sầu về việc nhập môn nữa.

Hắn nhẹ nhàng vươn tay, lực lượng linh hồn vô hình liền điều khiển chất lỏng Thiên Phong thảo vừa điều chế tốt, theo ý niệm của Lâm Minh biến hóa, một giọt chất lỏng Thiên Phong thảo biến thành các loại hình dạng khác nhau, khi thì bị kéo thành sợi tơ mỏng, khi thì ngưng tụ thành hình giọt nước trong suốt.

Loại cảm giác điều khiển thuận lợi, dễ dàng này làm cho Lâm Minh phải ngạc nhiên thán phục! Nên biết rằng, trong “Minh Văn thuật nhập môn” từng nói qua, nếu muốn học được pháp quyết linh hồn, người có ngộ tính tốt cần một tháng, người có ngộ tính kém thì khổ luyện nửa năm cũng chưa chắc đã có kết quả.

Mỗi một vị Minh Văn đại sư đều có pháp quyết linh hồn của riêng mình, nên pháp quyết linh hồn cũng có cao có thấp, các Minh Văn đại sư coi trọng nó như trân bảo, cho dù là đệ tử thì họ cũng không dốc túi mà truyền thụ, bởi vì trình độ cao thấp của pháp quyết linh hồn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến trình độ vận dụng linh hồn lực, đối với Minh Văn sư mà nói, nó cực kỳ trọng yếu!

Không cần nghi ngờ, Thái Nhất Linh Hồn quyết trong trí nhớ của tiền bối đại năng kia chính là pháp quyết linh hồn đỉnh cao, cho dù pháp quyết của các Minh Văn tông sư trên Thiên Diễn đại lục cũng còn kém xa với nó!

Cộng thêm bản thân Lâm Minh vô cùng quen thuộc với pháp quyết linh hồn này, thiên phú linh hồn tam phẩm của hắn hoàn toàn có thể so được với tứ phẩm, thậm chí còn đến cả ngũ phẩm!

Những thứ này đều là tài sản quý giá mà linh hồn vô chủ kia lưu lại. Năm ngón tay hắn nhẹ nhàng đánh ra một ấn quyết, một luồng chân nguyên chui vào trong một giọt chất lỏng Thiên Phong thảo kia, sau đó ngón tay Lâm Minh khẽ vung, luồng sáng hiện lên trên đầu ngón tay, giọt chất lỏng Thiên Phong thảo đã dung hợp chân nguyên kia nhanh chóng hình thành một phù văn xinh đẹp mà thần bí.

Phù văn này nhỏ hơn móng tay út, nhưng trong đó lại ẩn chứa năng lượng biến hóa rất phức tạp, cũng là một phù văn, bởi các khác biệt rất nhỏ về hoa văn, khác biệt về cường độ năng lượng, khác biệt về linh hồn lực, nên một vạn Minh Văn sư sẽ làm ra một vạn loại phù văn khác nhau, trong đó luôn cái cái tốt cái xấu, Lâm Minh không biết phù văn mà mình làm ra rốt cuộc là như thế nào, tuy nhiên bản thân hắn đã rất hài lòng rồi.

Hắn bắt đầu vẽ phù văn tiếp theo, dùng nửa giọt tinh hoa Địch Mộc Căn, Lâm Minh nhanh chóng kết ấn, điều khiển chất lỏng đã dung hợp với chân nguyên, ngưng tụ thành phù văn, nhưng ngay khi phù văn sắp thành hình, linh hồn lực của Lâm Minh xuất hiện một dao động rất nhỏ, làm cho việc điều khiển bị ngắt quãng, sau đó chỉ nghe “xuy” một tiếng, nửa giọt chất lỏng màu nâu đen kia đã hóa thành tro bụi...

Lâm Minh thầm than đáng tiếc, một chút tinh hoa dịch này cần phải một cân Địch Mộc Căn thì mới có thể chiết xuất ra được, mấy lượng vàng biến mất như vậy, đây chính là thu nhập mấy tháng của một người bình thường a!

Có thể tưởng tượng ra, những học đồ mới bắt đầu học Minh Văn thuật, trình độ ổn định của linh hồn lực nhất định không bằng mình, thất bại là chuyện bình thường, nếu thành công thì ngược lại mới là kỳ tích.

Nháy mắt đã tiêu hao mấy lượng vàng, một ngày hao phí mấy trăm lượng là chuyện bình thường, Minh Văn thuật quả thật là nghề “đốt tiền”!

Có kinh nghiệm một lần thất bại, Lâm Minh càng cẩn thận hơn, khi ngón tay hắn nhanh chóng kết ấn, từng Minh Văn không ngừng bắn ra khỏi trong ngón tay, đương nhiên cũng thường xuyên có lúc thất bại, tuy nhiên số lần thất bại của Lâm Minh đang không ngừng giảm bớt.

Lâm Minh nhanh chóng chế tạo, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra, chân nguyên của mình đã sắp không chống đỡ nổi nữa, tu vi Luyện Thể tầng một quá yếu, mặc dù có “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” chèo chống, lại có pháp quyết đỉnh cao khống chế linh hồn lực là “Thái Nhất Linh Hồn quyết”, thì vẫn không đủ sức vẽ trong thời gian dài như vậy.

Khi không đủ chân nguyên chèo chống, Lâm Minh đã không còn vẽ phù văn thoải mái như khi nãy nữa, số lần sai lầm cũng tăng lên nhiều hơn, mà mỗi một lần sai lầm, thì cũng là một lần lãng phí chân nguyên.

Chân nguyên càng lúc càng ít, quá trình vẽ Minh Văn của Lâm Minh mới chỉ tiến hành được một nửa, nhưng hắn đã có cảm giác khó có thể làm tiếp được nữa, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, mỗi lần sơ suất, Lâm Minh đều cảm giác đầu óc choáng váng, đám phù văn phức tạp lơ lửng trước mặt hắn cũng kịch liệt chấn động theo, suýt nữa đã tự động tán loạn!

Lâm Minh vô cùng kinh ngạc, vội vàng ổn định chân nguyên, trong nháy mắt khi nãy, lòng bàn tay hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh, mấy thứ trước mặt này có giá mấy chục lượng vàng a!

Vì số vàng này, hắn nhất định phải tiếp tục kiên trì!
Chương 15 Thực lực đề cao

Lâm Minh vừa điều khiển chân nguyên trong phù văn, vừa vận chuyển “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết”, tăng nhanh tốc độ hấp thu chân nguyên, cách làm nhất tâm nhị dụng này làm cho Lâm Minh không ngừng mắc sai lầm!

Khi liên tục sai lầm năm lần, làm hỏng năm phần tài liệu, Lâm Minh rốt cuộc ý thức được, hắn đã không thể hoàn thành lần này rồi... Phí công nửa ngày, Lâm Minh rốt cuộc bất đắc dĩ cắt đứt chân nguyên, vì vậy, phù văn thần bí đang lơ lửng giữa không trung kia không còn bị năng lượng trói buộc nữa, giống như một ngọn lửa bùng cháy giữa không trung, phát ra ánh sáng chói lọi.

Nhìn luồng sáng này, trong lòng Lâm Minh như đang nhỏ máu, đây đều là vàng a! Tuy rằng đã dự đoán được mình sẽ thất bại, nhưng tổn thất một ần tận mấy chục lượng vàng, Lâm Minh cũng thấy khó mà chịu nổi, điều duy nhất đáng mừng chính là vừa rồi không dùng đến Thiên Tàm Ti, loại tài liệu đắt nhất này còn chưa bị lãng phí.

Tài liệu của hắn chỉ đủ dùng mười lần, nói cách khác, nếu trong vòng mười lần mà hắn không có biện pháp thành công, thì hắn sẽ không một xu dính túi.

Muốn thành công trong vòng mười lần thử, nếu điều này mà bị các Minh Văn sư khác nghe thấy, thì sẽ trực tiếp nhận định rằng đây là chuyện hoang đường, lần đầu tiên học tập Minh Văn thuật, đừng nói là một lần thành công chế tạo ra Minh Văn hoàn chỉnh trong vòng mười lần thử, cho dù thành công vẽ ra một văn lộ trong vòng mười lần cũng đều không có khả năng!

Lâm Minh thu lại cặn tài liệu, bắt đầu tổng kết các sai lầm khi nãy, hắn thừa kế trí nhớ của vị tiền bối đại năng kia thì không sai, nhưng chân nguyên của hắn lại kém quá xa vị tiền bối đại năng đó, do vậy ngay cả một phần Minh Văn thuật đơn giản mà hắn cũng đều không thể duy trì được.

Đương nhiên, tuy rằng phần Minh Văn thuật trong trí nhớ của vị tiền bối kia là phi thường đơn giản, nhưng nếu đặt trên Thiên Diễn đại lục, nó vẫn là cực kỳ phức tạp, là Minh Văn thuật tinh phẩm, một khi vẽ ra, hiệu quả của hắn sẽ khiến cho các Minh Văn đại sư cũng phải khiếp sợ.

Tổng kết ra nguyên nhân thất bại, Lâm Minh bắt đầu tìm đối sách, muốn trong khoảng thời gian ngắn tăng lên lượng chân nguyên là điều không có khả năng, thứ duy nhất mà mình có thể làm chính là ra sức giảm bớt sai lầm, dù sao mỗi một lần sai lầm đều sẽ lãng phí chân nguyên, nếu ít sai lầm, chẳng những có thể tiết kiệm tài liệu, mà còn có thể tiết kiệm cả chân nguyên nữa.

Nghĩ vậy, Lâm Minh tạm thời bỏ tài liệu xuống, chỉ dùng chân nguyên lần lượt luyện tập.

Ý tưởng của Lâm Minh rất đơn giản, chân nguyên không cần tiền, nếu hao phí hết thì cũng chỉ cần vận hành mấy lần “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” là được rồi, chẳng những không có tổn thất, mà còn có thể nhân tiện luyện tập “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết”, còn có chuyện nào hoàn mỹ hơn chuyện này hay sao?

Chỉ cần không phải tiêu tiền, vậy thì hắn sẽ không có gì phải sợ cả, nếu luyện tập một trăm lần, một ngàn lần vẫn không được, như vậy thì sẽ luyện tập một vạn lần, mười vạn lần, mười vạn lần mà vẫn không được, vậy thì luyện mấy chục vạn lần! Mãi cho tới khi quá trình vẽ phù văn ghi sâu vào trong lòng, trở thành bản năng của thân thể, khi đó hắn không tin mình vẫn còn thất bại!

Thiên Vận thành, phủ nguyên soái!

Tại Thiên Vận thành thì có hai khu nhà to lớn nhất, một là hoàng cung, một là phủ nguyên soái, toàn bộ phủ nguyên soái nằm phía tây bắc Thiên Vận thành, kéo dài tận ba dặm, rộng ngàn bước, trong đó có đủ loại núi giả, thác nước, hành lang hoa viên, nhà lầu, nhiều vô số kể.

Lúc này, trong Tàng Thư các của phủ nguyên soái, một lão già mặc trường bào, tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào đang cần theo một lồng chim dát vàng, bên cạnh hắn là một cô gái mặc áo trắng, đang đứng im lặng, cô gái này chính là Tần Hạnh Hi.

- Nga? Có người như vậy ư? Ngay cả ngươi cũng đều cam bái hạ phong?

- Ân!

Tần Hạnh Hiên gật gật đầu, lão nhân bên cạnh nàng chính là sư phụ của nàng, Minh Văn sư xuất sắc nhất Thiên Vận thành, Mộc Dịch tiên sinh.

Trí nhớ của Tần Hạnh Hiên vô cùng tốt, nàng kể lại toàn bộ cuộc đối thoại với Lâm Minh khi đó, lão nhân nghe xong, sắc mặt dần dần ngưng trọng, vốn hắn còn tưởng rằng Tần Hạnh Hiên nói mình không bằng thiếu niên kia, chỉ là khiêm tốn mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, nàng quả thực không bằng tên đó, hơn nữa thiếu niên kia có tri thức quá phong phú, không giống như Thiên Vận quốc nhất mạch, rất có thể là tri thức từ chỗ nào đó có Minh Văn thuật phát triển hơn.

Sau khi kể lại xong cuộc đối thoại, Tần Hạnh Hiên lại miêu tả tỉ mỉ cảnh tượng khi Lâm Minh tiện tay vẽ cơ sở văn lạc, loại cảm giác hành văn lưu loát đó là điều mà nàng không có biện pháp nào làm được.

- Dùng chân nguyên vẽ văn lộ cơ sở, không chút tạm dừng, lại có thể vẽ ra mức độ nặng nhẹ đối với năng lượng chỉ trong nháy mắt... Thật vậy hay sao?

Mộc Dịch vô cùng kinh ngạc.

- Ân, khi hắn nói về phù văn thì ta có cảm giác rất lưu loát sinh động, về phần nắm chắc mức độ nặng nhẹ của năng lượng kia... Giống như là... Như là đã in sâu vào trong đầu hắn, hình thành bản năng vậy, loại trình độ này, Hạnh Hiên không theo kịp.

- Ân...

Mộc Dịch hít sâu một hơi, nếu muốn hình thành cái gọi là bản năng này, không luyện tập trăm ngàn vạn lần thì là không có khả năng làm được, tiểu tử này, chẳng lẽ luyện tập Minh Văn thuật từ trong bụng mẹ hay sao?

- Ngươi xác định hắn chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi ư?

- Chắc chắn!

Tần Hạnh Hiên khẳng định.

- Khó lường! Đúng là khó lường!

Mộc Dịch chậc chậc khen:

- Còn nhỏ tuổi như vậy, mà có thể đạt tới trình độ này, quả thật làm cho người ta phải giật mình, thiếu niên này có thiên phú cao hiếm thấy! Tuy nhiên... Ta càng hiếu kỳ không biết sư phụ của hắn rốt cuộc là ai...

Mộc Dịch vuốt chòm râu bạc trắng, nhớ lại xem trong Thiên Vận quốc, thậm chí là vài quốc gia gần đó, có Minh Văn tông sư nào lánh đời không ra hay không.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra là người nào, nếu nói về tri thức Minh Văn, hắn tự nhận rằng mình đã là đỉnh cao rồi, toàn bộ Thiên Vận quốc, thậm chí cả các nước láng giềng cũng có không ít người ngang với hắn, nhưng nếu nói muốn thắng hắn một cách dễ dàng, thì lại không có người nào cả.

Mộc Dịch nói:

- Ta không nghĩ ra người nào có thể dạy dồ ra đồ đệ xuất sắc như vậy, nếu ta không đoán sai, sư phụ thần bí của thiếu niên này có thể đến từ tông môn...

- Tông môn?

Tần Hạnh Hiên cả kinh, Thiên Diễn đại lục vô cùng rộng lớn, trong đó có rất nhiều đại tông môn đã truyền thừa mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm, nội tình của những tông môn này dày tới mức khó có thể tưởng tượng được!

Xa không nói, chỉ riêng tông môn gần Thiên Vận quốc nhất, tổng bộ của Thất Huyền võ phủ, tên là Thất Huyền cốc, cao thủ trong đó đã nhiều tới mức không thể tưởng tượng được rồi.

Mười hai năm trước, trưởng lão của Thất Huyền cốc đi tới Thiên Vận quốc, ngay cả hoàng thất nhìn thấy cũng đều phải cung kính, lão sư của Tần Hạnh Hiên là Mộc Dịch tiên sinh là Minh Văn sư đỉnh cao tại Thiên Vận quốc, nhưng đến đại tông môn, thì lại không có gì đặc biệt cả.

Mộc Dịch nói:

- Hạnh Hiên, nếu lần sau nhìn thấy người này, nhất định phải lưu hắn lại, ta muốn tự mình gặp hắn. Thiếu niên này không đơn giản, mặc dù hắn có sư phụ đến từ đại tông môn, nhưng mới bằng này tuổi đã đạt tới trình độ đó, cũng làm cho người ta cảm thấy khó tin rồi. Còn nữa, nên khách sáo với hắn một chút, sư phụ của hắn có lẽ là cao nhân mà toàn bộ Thiên Vận quốc đều không thể trêu vào được, nhất định không thể vô lễ.

- Vâng, lão sư.

Từng ngày trôi qua, Lâm Minh xé xuống từng tờ lịch một, mấy ngày nay, Lâm Minh đều luyện tập Minh Văn thuật, các loại phù văn đã được hắn luyện tập không biết bao nhiêu lần, đã sớm ghi nhớ trong lòng rồi.

Ngày đêm sử dụng linh hồn lực làm cho tinh thần Lâm Minh cực kỳ mỏi mệt, hai mắt hắn luôn phủ kín màu máu, chân nguyên cũng liên tục nằm trong trạng thái cạn kiệt, nhưng chỗ tốt nhận được cũng rất rõ ràng, Lâm Minh phát hiện ra, ngoài tiến bộ của Minh Văn thuật, thì cảm giác lực của hắn cũng càng linh mẫn hơn.

Hiện tại hắn vẫn là một giải cốt thủ trong Đại Minh Hiên, mặc dù là một con hung thú cấp hai hoàn toàn lạ lẫm, thì Lâm Minh cũng có thể cảm giác rất rõ ràng biến hóa của lực đạo khi lưỡi đao chạm tới thịt, từ đó ung dung tránh thoát gân cốt, mỗi một đao hạ xuống đều cực kỳ lưu loát, hung thú cấp hai có da thịt cực kỳ rắn chắc, nhưng Lâm Minh chỉ cần một nén nhang đã tách rời xong!

Đối với tốc độ khủng bố như vậy, các nhân viên trong Đại Minh Hiên ban đầu là vô cùng kinh ngạc, sau đó thấy vậy thì đã chết lặng, hiện tại địa vị của Lâm Minh trong Đại Minh Hiên là rất cao, thời gian làm việc rất tùy ý, thời gian nghỉ cũng càng tùy ý hơn, tiền lương còn không kém vài tên đầu bếp.

Đối với đãi ngộ như vậy, không có nhân viên nào không phục, mà tuy rằng Lâm Minh có đặc quyền, nhưng vẫn hoàn thành hai canh giờ giải cốt mỗi ngày, điều này đối với hắn mà nói chính là một loại tu luyện, việc giải cốt này có lợi rất lớn cho cả việc vận dụng linh hồn lực lẫn lực lượng.

Nhưng dần dần Lâm Minh có muốn làm hai canh giờ cũng không được, bởi vì Đại Minh Hiên không có nhiều hung thú như vậy! Đúng vậy, hàng tồn trữ trong nhà kho đều đã bị Lâm Minh giải quyết hết rồi... Khi Lan tỷ phụ trách phòng bếp nhìn thấy tất cả hung thú trong hầm ướp đá đều đã biến thành từng khối thịt chỉnh tề, hơn nữa kích thước mỗi khối đều bằng nhau, thì Lan tỷ lập tức không biết nói gì.

Tên này quả thực chính là một cái máy!

Cứ như vậy, trong mười ngày cuối cùng của tháng thứ nhất, Lâm Minh một lần nữa chuẩn bị tốt tài liệu, bắt đầu vẽ Minh Văn một lần nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK